Tinh Thần Biến

Q.17 - Chương 11 - Tọa Khán Chúng Thần Vương

trước
tiếp

Bích Ba hồ, một trong thần giới bát đại thánh địa, bát đại thần tộc huyết mạch phi thường thần kì, như Tây cực Hỏa Diễm sơn, đối với hỏa chúc tính năng lượng phi thường tinh thông, Đông cực Huyễn Kim sơn đối với kim chúc tính năng lượng phi thường tinh thông.

Tây nam Bích Ba hồ cũng vậy, đối với thủy chúc tính năng lượng cũng tương đối tinh thông!

Hàn mông khí thuộc loại cực trí thủy chúc tính năng lượng!

Lúc trước kim sắc viên châu có thể đống triệt (làm đóng băng, phá hủy) linh hồn, mà phân thân Tần Vũ dùng là dung hợp kim sắc viên châu cùng cửu diệp hoa liên liên tâm hai đại thủy chúc tính linh bảo mà thành, công kích lực so với kim sắc viên châu còn mạnh hơn nhiều, hàn mông khí đối với công kích linh hồn càng kinh nhân. Chu Thông trúng phải chiêu này đương nhiên bị trọng thương.

Trên toàn bộ chiến trường một mảng yên tĩnh.

Tần Vũ đánh bại Chu Thông, Chu Thông không phải là Chu Nhiên, Chu Nhiên chỉ là một sơ đẳng thần vương, mặc dù Chu Thông đối với thời gian gia tốc cũng có điều lĩnh ngộ.

******

– ‘Một vị thượng bộ thiên thần, thế nhưng có thể thuấn di, thậm chí đánh bại một vị thần vương đối với thời gian pháp tắc cũng có điều lĩnh ngộ, điều này có khả năng sao?’ – Chu Hiển trong lòng lộ vẻ bất phẫn.

Lúc này, Chu Hiển cảm thấy hết thảy sự thật quá bất công.

Vì sao lúc trước Tần Vũ chỉ là tiểu nhân vật phàm nhân giới, hôm nay ngay cả thần vương đều có thể đánh bại? Vì sao lúc trước chỉ là tiểu nhân vật thế nhưng phát triển đến cấp độ có thể coi rẻ hắn.

– Phụ hoàng. – Chu Hiển nhìn về phía Chu Hoắc.

Chu Hoắc lúc này lại giương mắt nhìn thanh bào Tần Vũ, trán nhăn nhăn.

– Tần Vũ, phân thân của ngươi không phải là đã bị ta sử dung ‘không gian hủy diệt’ tiêu diệt sao?

Chu Hoắc đột nhiên mở miệng nói, hắn còn nhớ rõ mồn một màn phát sinh trong thánh hoàng điện.

– Dùng không gian hủy diệt mà đã nghĩ diệt được phân thân của ta, quả nhiên là tự tưởng.

Tần Vũ cười nhẹ một tiếng, đồng thời thân hình vừa động liền đến bên cạnh Khương Lập.

Chu Hoắc nghe được Tần Vũ nói, sắc mặt không khỏi biến đổi, trong mắt hiện lên một tia sát khí.

– Chu Hoắc huynh, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục xa luân chiến? – Bên cạnh Tu La thần vương ‘La Phàm’ cười nhạt một tiếng nói.

Chu Hoắc nhất thời nhướng mày, nhìn về phía Tu La thần vương ‘La Phàm’.

– La huynh, thực lực của Tần Vũ thế nào huynh cũng đã nhìn thấy, tuyệt đối là cấp bậc thần vương cao thủ, liên tục hai lần kích bại Lôi Phạt thành lưỡng đại thần vương, chẳng lẽ Lôi Phạt thành ta ngồi yên không lí đến? Huống chi Tần Vũ tựa hồ không có bị thương. – Chu Hoắc nhìn về phía Tần Vũ.

Đối với cao thủ mà nói, chỉ cần linh hồn không thụ thương, thương thế thông thường đều không cần quan tâm.

– Cáp cáp, Chu Hoắc, ngươi nói rất có đạo lí.

Hắc bào tần Vũ cười to, thanh bào Tần Vũ đột nhiên giống như một trận vụ khí tiêu tan, tất cả mọi người đã vô pháp nhìn thấy thanh bào Tần Vũ.

– Lôi Phạt thành tổng cộng tứ đại thần vương, ta hôm nay cũng đánh bại hai vị, còn lại hai vị, nếu muốn khiêu chiến ta thì tới lúc nào cũng được.

Trong ngữ khí của Tần Vũ ẩn chứa một cỗ cảm giác ngạo nghễ.

– Tần Vũ, ngươi đừng quá vội càn rỡ. – Một bên Chu Hiển đã sớm bực bội không chịu được đột nhiên gầm lên nói.

Huyết Yêu nữ vương ‘Vũ Sát’ liếc mắt nhìn Chu Hiển cười nhạt một tiếng:

– Chu Hoắc huynh, nơi này có một nhóm thần vương tụ tập ở đây, không ít thần vương đều không lên tiếng, nhi tử của huynh lại xen vào, chẳng lẽ không biết tôn ti sao?

Chu Hoắc kẽ cau mày.

– A a….

Trên trường không ít thần vương đều cười, đều hướng về phía Chu Hiển thoáng liếc mắt. Lúc này một nhóm người trên không Đông hải đích xác xem địa vị của Chu Hiển như thấp nhất. Tần Vũ tuy không phải thần vương, nhưng kì thật thực lực cũng đã được mọi người thừa nhận.

Chu Hoắc cũng cảm thấy lúng túng.

– Hiển nhi. – Chu Hoắc liếc mắt nhìn Chu Hiển.

Chu Hiển minh bạch ý tứ của cha mình, chỉ có thể cố nén nộ khí đứng bên cạnh Chu Hoắc, một câu cũng không dám nói.

Trên tràng, phi thăng giả tam đại thế lực hợp lại thành một đoàn, còn trong thế lực bát đại thánh địa, Đông cực Huyễn Kim sơn cùng Địa Để thành chỉ là xem kịch, còn dư năm đại thánh địa đều nhìn Lôi Phạt thành.

– Khương Phạm huynh, Khương Lập là con gái của huynh, huynh nói xem nên làm gì bây giờ? – Chu Hoắc lúc này ngược lại muốn kéo theo Khương Phạm.

Khương Phạm một mực trầm mặc một bên, đành phải bay đến bên cạnh Chu Hoắc, ngay lập tức nhìn về phía Tần Vũ, Khương Lập hai người, mục quang dừng lại trên bụng Khương Lập, cuối cùng mới nhìn thẳng Khương Lập, nhẹ giọng nói:

– Lập Nhi, theo ta trở về.

– Không. – Khương Lập kiên quyết lắc lắc đầu.

– Khương Phạm, ngươi muốn làm gì! – Thanh âm Tần Vũ ẩn chứa nộ khí vang lên.

Tần Vũ đối với Khương Phạm vẫn có oán khí. Trong khi chiêu thân Tần Vũ tự hỏi, hết thảy mọi điều hắn làm đều tối hoàn mĩ, vô luận là theo phương diện nào đều có thể xem như làm đến cực hạn.

Nhưng cuối cùng thì sao?

Khương Phạm vẫn như trước lựa chọn Chu Hiển, còn nói sính lễ của Chu Hiển so với hắn tốt hơn.

– Tần Vũ, chuyện ngươi làm ta còn chưa tính sổ với ngươi. – Khương Phạm trong mắt hàn quang lóe lên, lạnh lùng nhìn Tần Vũ, – Hiện tại ta với con gái ta nói chuyện, ngươi trước tiên đứng một bên im lặng một chút, nhớ kĩ, Khương Lập là con ta!

Lúc này, khí thế của Khương Phạm thình lình biến đổi.

Khương Lập trên mặt biểu tình rất phức tạp.

– Lập Nhi, đừng lo lắng, bất luận kẻ nào cũng không có khả năng cướp muội đi từ bên ta. – Tần Vũ nhẹ giọng nói.

Khương Lập thong thả gật đầu, lúc này mới thoáng bình tĩnh xuống.

Tần Vũ quay đầy nhìn về phía Khương Phạm, lại nhìn về phía Chu Hiển, đột nhiên cười nhạt:

– Chu Hiển, Khương Phạm, ha ha…. buồn cười, buồn cười a.

– Ngươi cười cái gì? – Khương Phạm nhướng mày.

Lúc này Khương Phạm cũng cảm giác thấy một trận không thoải mái, nhân vì biểu hiện vừa rồi của Khương Lập, rất hiển nhiên là nghe lời Tần Vũ, ngược lại đối với cha mình có chút kháng cự.

– Ta cười cái gì?

Tần Vũ tay phải nắm tay Lập Nhi, tay trái lại chỉ Khương Phạm, Chu hiển

– Các ngươi hai người, một người là phụ thân của Lập Nhi, một người muốn làm trượng phu Lập Nhi. – Nói lời này, Tần Vũ trong đáy lòng đang bừng lên một trận tức giận.

Dù sao dựa theo những gì Khương Phạm đã công khai thì Lập Nhi là thê tử của Chu Hiển.

Điểm này khiến cho Tần Vũ phẫn nộ.

– Khương Phạm, lúc trước trong khi lựa chọn nữ tế, ngươi lựa chọn Chu hiển. Ta muốn hỏi ngươi trong khi lựa chọn Chu hiển, ngươi có hay không nghĩ tới ý nghĩ của con gái ngươi? – Tần Vũ nhìn thẳng Khương Phạm.

Khương Phạm cứng lại, nhất thời không nói ra lời.

Tần Vũ lại nhìn về phía Chu Hiển:

– Chu Hiển, ngươi tham gia chiêu thân, ngươi muốn làm trượng phu của Lập Nhi? Từ đáy lòng ngươi thật sự yêu thương Lập Nhi sao? Ngươi có thể vì Lập Nhi mà bỏ qua nhất lưu hồng mông linh bảo không? Ngươi bỏ được không?

Chu Hiển sắc mặt nhất thời khó coi.

Có các vị thần vương ở đây, Chu Hiển hắn cũng không có nghị lực nói dối.

– Hanh, một người ngay cả hôn nhân của nữ nhi cũng không để ý đến ý nghĩ của con mình, một người lấy vợ chỉ vì muốn trở thành thần vương. Khương Phạm, ngươi còn có mặt mũi tại đây khoa tay múa chân? Chu Hiển, ngươi còn có mặt mũi trước mặt ta hô to gọi nhỏ? Huống chi Lập Nhi đã cùng ta chính thức thành thân, hơn nữa cũng đã có mang con của ta, muội ấy là thê tử của ta, người của ta, hiểu chưa?

Ánh mắt Tần Vũ đảo qua trên mặt hai người Khương Phạm, Chu Hiển.

Khương Phạm, Chu Hiển đều bị Tần Vũ nói làm bọn họ rất tức giận, nhưng không thể biện bác.

– Lập Nhi, bọn họ đã thất bại rồi, muội trước hết hãy quay về… ta sẽ nhanh chóng gặp muội. – Tần Vũ nhìn Lập Nhi nhẹ giọng nói.

Khương Lập cũng biết bản thân ở đây chỉ khiến cho Tần Vũ không thể chuyên tâm.

– Vũ ca, huynh cũng phải cẩn thận.

Tần Vũ gật đầu, trong lòng vừa máy động Khương Lập đã biến mất ở giữa không trung.

– Đừng có gấp, hôm nay ta ở tại đây, các người ai muốn cùng ta giao chiến, thậm chí xa luân chiến, ta cũng vui vẻ phụng bồi. Đương nhiên… nếu các người thật sự không đánh lại ta, không biết xấu hổ đến quần công đánh ta, ta cũng sẽ toàn lực ứng phó.

Tần Vũ phất tay một cái, chỉ thấy một cái ghế dài trống rỗng xuất hiện tại giữa không trung.

Tần Vũ cứ như vậy lăng không ngồi trên ghế, cười cười nhìn các vị thần vương xung quanh.

Ngay cả trước cái nhìn của một đám thần vương, Tần Vũ vẫn như vậy ngồi cười nhìn mọi người, không có chút lo lắng. Chỉ phần khí độ này, đảm lượng này, thật ra đã khiến cho không ít thần vương trong lòng thầm bội phục.

Khương Phạm nhẹ thở dài một hơi, cố nén nộ khí trong lòng.

Khương Phạm, Chu Hoắc cùng liếc mắt, bọn họ hai người đều cảm giác được chỗ không ổn. Như hôm nay Tần Vũ ngồi đấy, bọn họ nên làm gì bây giờ?

– Chu Hoắc huynh, bây giờ đối phó với Tần Vũ như thế nào? – Khương Phạm thần thức truyền âm nói.

Trong lúc này, hắn cùng Chu Hoắc cũng chỉ có thể thần thức truyền âm, bọn họ không dám trực tiếp nói chuyện.

Chu Hoắc trong lòng cũng khó chịu.

Nguyên trong kế hoạch nhẽ ra có thể dễ dàng tiêu diệt Tần Vũ, thế nhưng hắn như thế nào cũng không ngờ rằng sự việc lại khó giải quyết như vậy, ngay cả nhị đệ Chu Thông cũng bị Tần Vũ đánh trọng thương.

– Tần Vũ rất khó đối phó a. – Chu Hoắc truyền âm nói.

Đồng thời nhìn tại giữa không trung, Tần Vũ vẫn đang ngồi trên ghế để ý các vị thần vương.

Khương Phạm cũng tán đồng:

– Trường thương kia của Tần Vũ còn không xuất ra, chỉ dựa vào phân thân hắn đã đánh bại được Chu Thông. Nếu như hắn xuất ra trường thương, cho dù là huynh hoặc ta muốn đánh bại Tần Vũ cũng rất khó.

Chu Hoắc trong lòng một trận co giật.

Theo như lời Khương Phạm, Chu Hoắc mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây đích xác là sự thật. Tần Vũ không có Tàn Tuyết thần thương đã có thể đánh bại Chu Thông, thực lực mạnh có thể tưởng tượng thấy.

– Khương Phạm, huynh nói Tần Vũ hắn căn bản không phải là thần vương, vì sao thực lực lại mạnh như vậy? – Chu Hoắc trong lòng phiền muộn không thôi.

Thực lực Tần Vũ mạnh như vậy cũng khiến kế hoạch đối phó của Chu Hoắc hoàn toàn thất bại. Lúc này, Chu Hoắc cũng có chút ứng phó không kịp.

…………..

Khương Phạm, Chu Hoắc hai người không ngừng đưa ra chủ ý, mà Nam cực thánh hoàng, Tây cực thánh hoàng mọi người tự nhiên cũng sẽ không chuốc lấy phiền lụy.

Tần Vũ đã thấy biểu tình của hai người Chu Hoắc, Khương Phạm, miệng không khỏi lộ vẻ tươi cười:

– ‘Thánh hoàng? Địa vị tôn sùng thánh hoàng? Dù cho có tôn sùng, hôm nay ta cũng mạnh hơn các ngươi một phần.’

Ẩn thân ở trong tân vũ trụ lâu như vậy mà lần này là lần đầu tiên ra tay, Tần Vũ quyết định dùng uy thế mạnh mẽ để xuất tràng.

Hết thảy đều theo đúng như kế hoạch của Tần Vũ.

Chu Hoắc bọn họ đối với thực lực của Tần Vũ căn bản không hề biết, lần đầu tiên phái xuất chỉ là phổ thông thần vương, liên tiếp bại hai lần, Chu Hoắc một phương đã lâm vào thế yếu.

– Chu Hoắc, ngươi suy nghĩ cái gì đó? Nếu như Lôi Phạt thành các ngươi không muốn khiêu chiến, ta đây cũng nên rời khỏi. – Tần Vũ trực tiếp nói rõ ràng.

Huyết Yêu nữ vương than thở vài tiếng nói:

– Ánh mắt ta lúc trước nhìn quả là không sai, Tần Vũ tiểu huynh đệ quả nhiên bất phàm a.

Trầm mặc.

Lôi Phạt thành một phương vẫn trầm mặc, cảnh này khiến Lôi Phạt thành các vị thần vương cùng với Khương Phạm trong lòng đều cảm thấy nổi giận không thôi, nhưng bọn họ có thể làm gì bây giờ?

Xa luân chiến?

Cũng có thể không biết xấu hổ mà quần công?

– ‘Khương Phạm huynh, không cần để ý, dù sao phi thăng giả một phương với chúng ta không cùng một đường. – Chu Hoắc thần thức truyền âm nói, – Tên Tần Vũ này tại thánh hoàng điện cướp đoạt Khương Lập, hơn nữa còn điếm ô (cưỡng bức) Khương Lập, đây là tử tội. Đã phạm vào tử tội, chúng ta sao phải cùng hắn lãng phí nhiều thời gian? Trực tiếp ‘đánh’, huynh cùng ta xuất thủ, liên thủ giết hắn.’

Quần công!

Đây là quyết định của Chu Hoắc, lúc đầu hắn cho rằng Tần Vũ chỉ là một thượng bộ thiên thần, thủ đoạn Chu Hoắc dùng đối phó với Tần Vũ cũng để ý đến thể diện.

Chính là lúc này Chu Hoắc cảm thấy sự uy hiếp cường đại của Tần Vũ, liền bất chấp thể diện, giống như lúc trước giết chết Sinh Mệnh thần vương, thậm chí cũng đã quần công.

Khương Phạm mặc dù cảm thấy loại phương pháp này không thích hợp, nhưng có thể làm gì bây giờ?

– Được rồi. – Khương Phạm đồng ý.

Chu Hoắc thong thả gật đầu, sau đó nhìn về phía Tần Vũ, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, nói rõ ràng:

– Tần Vũ, Bắc cực thánh hoàng công khai chiêu thân, thập tam vị thần vương cùng bình phán, vô luận là quá trình hay kết quả, đều công bình.

Nghe xong câu này trên mặt Tần Vũ không khỏi hiện ra một tia cười lạnh.

Công bình? Còn dám nói công bình?

Chu Hoắc lại không để ý đến, hắn đột nhiên đơn thủ chỉ hướng Tần Vũ tiếp tục nói:

– Mà Tần Vũ ngươi… tại thánh hoàng điện cướp đi Khương Lập, hơn nữa còn muốn giết chết Chu Hiển con ta, hôm nay đã cưỡng bức Khương Lập công chúa khiến cho nàng mang thai, tội ác cực lớn không thể tha. Hôm nay ta…

– Ồ, lại muốn giống năm đó giết hại Sinh Mệnh thần vương sao? – Thanh âm bình thản vang lên, cắt ngang lời Chu Hoắc.

Người nói là Tu La thần vương ‘La Phàm’.

La Phàm liếc mắt nhìn Chu Hoắc:

– Chu Hoắc, năm đó các ngươi bát đại thần tộc xuống tay đích xác rất quyết đoán, cả ta đến cứu viện cho Tả Thu Mi cũng không kịp. Hôm nay, ta đang ở đây, ngươi còn muốn quần công? Ha ha…

La Phàm cười to.

– Ha ha…

Tiếng cười không ngừng vang lên trong thiên địa, Chu Hoắc không khỏi hừ lạnh một tiếng, nhưng tiếng hừ lạnh vừa vang lên đã đột nhiên dừng lại.

Gió đã ngừng, không gian ba động cũng dừng lại, cả không gian hết thảy đều dừng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.