Tổng Giám Đốc Anh Đi Đi

Chương 26 - Từ Lâm Cũng Có Lúc Nghiêm Túc

trước
tiếp

Tổng giám đốc, anh đi đi!

Chap 26: Từ Lâm cũng có lúc nghiêm túc.

Cao ốc Đại Từ

Phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Cốc cốc cốc

Nghe tiếng gõ cửa, Từ Lâm chẳng buồn ngẩng đầu lên, hai mắt vẫn nhìn chăm chú trên màn hình máy tính, cất giọng lạnh nhạt

– Vào!

Thư ký Lisa trong bộ váy công sở màu trắng bước vào, trên tay cầm một đóng giấy tờ được kẹp trong bìa kẹp cứng, thấy Từ Lâm liền nghiêm túc cúi chào

– Tổng giám đốc, đây là dự án đầu tư ở Canada và kế hoạch phát triển của tổ thiết kế trong tháng tới, mời ngài xem qua!

Vừa nói, Lisa vừa cẩn thận đặt đóng văn kiện này lên bàn. Từ Lâm tạm dừng công việc trên máy tính, hắn cầm tập bìa kẹp tài liệu lên xem, giọng lạnh lùng lại vang lên

– Kế hoạch của tổ thiết kế không phải để thư ký giám đốc mang đến!

Lisa giật mình một cái rồi vội giải thích

– Tổng giám đốc, trưởng phòng Ninh của tổ thiết kế có việc phải ra ngoài.

Từ Lâm vừa xem vừa nở nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục nói

– Đây đều là những bài thiết kế của thực tập sinh! Tổ trưởng tổ thực tập ở đâu?

Lisa suýt chút nữa là bị doạ cho ngất, Tổng giám đốc từ trước đến nay luôn cân đo những dự án nặng nhẹ, những dự án quan trọng, mang lại lợi nhuận khổng lồ thì sẽ được chú trọng xem xét, nhưng bây giờ, hợp đồng hàng tỷ trước mặt mà hắn chẳng thèm liếc mắt một cái mà lại dành đến mười phút để xem một cái kế hoạch cỏn con!

Lisa cố gắng bình tĩnh trả lời nhưng vẫn còn úp úp mở mở

– Tổng giám đốc! Cô Hàn… cô ấy… hình như…. hình như rất sợ ngài!

Từ Lâm đóng tập văn kiện lại và ném lên bàn, nghe giọng hắn hình như sắp nổi giận

– Đưa cô ấy đến gặp tôi!

Lisa hít lấy một ngụm không khí rồi cúi đầu chào, sau đó bước ra phía cửa.

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, được sự cho phép của Từ Lâm, Triết Liệt mở cửa bước vào, đúng lúc Lisa đang đi ra, đối diện với Triết Liệt, tim cô lại đập nhanh hơn bình thường, đưa tay vén tóc qua mang tai, cô cười cười cúi chào rồi đi ra.

Triết Liệt cũng lịch sự đáp lại.

Bước tới trước bàn làm việc của Từ Lâm, Triết Liệt cầm một tập bìa kẹp lên và mở ra, bắt đầu báo cáo.

– Từ tiên sinh, mười lăm phút nữa, ngài có cuộc hẹn tại quán trà Nhật với giám đốc Trần của ngân hàng Bắc Á!

Từ Lâm đang phê duyệt từng trang văn kiện trên bàn, lạnh giọng cắt ngang

– Hủy bỏ!

Triết Liệt không nói gì thêm, tiếp tục báo cáo lịch trình

– Mười một giờ chiều nay, ngài có cuộc hẹn dùng cơm với bộ trưởng Tả của Bộ kinh tế!

Từ Lâm tiếp tục phun ra hai chữ ngắn gọn

– Hủy bỏ!

Triết Liệt tiếp tục lịch trình tiếp theo

– Một giờ chiều nay, ký hợp đồng buôn bán nhà đất ở Đài Bắc!

Từ Lâm vẫn ký tên liên tục trên từng trang dự án dài ngoằn ngoèo, nghe Triết Liệt thông báo xong, hắn dừng một lát rồi nói

– Thông qua!

Triết Liệt tiếp tục khung giờ tiếp theo

– Ba giờ chiều nay, ngài có cuộc hẹn với chủ tịch Stephen của công ty tài chính HBM vừa đến Thượng Hải hôm qua.

Từ Lâm cũng bỏ ra vài giây suy xét rồi đưa ra quyết định

– Thông qua!.

Triết Liệt lại tiếp tục đọc, hình như đang đến phần quan trọng.

– Chín giờ tối nay, giám đốc Tập đoàn JB mở một tiệc rượu, mời ngài đến tham dự.

Tay đang cầm bút của Từ Lâm khủng lại một lúc, nụ cười bỡn cợt lại nở trên môi

– Thông qua!

Triết Liệt lo lắng quan sát nét mặt của Từ Lâm, sau đó thận trọng hỏi

– Ngài định để cô Hàn…?

Từ Lâm không chút do dự mà trả lời

– Gọi Lisa đi cùng tôi!

Triết Liệt thở phào một hơi, cung kính cúi chào rồi đi ra.

Từ Lâm lười biếng dựa lưng vào sofa, tay cầm cây bút xoay qua xoay lại, nở nụ cười như có như không.

Phàm Diệc mở tiệc rượu thì chắc chắn sẽ mời Hàn Dĩ Xuyến làm bạn nhảy, Từ Lâm hắn không thích chơi trò tranh giành phụ nữ với Phàm Diệc trước cuộc vui như vậy. Trong tiệc rượu sẽ có trò hay để xem!

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa vừa vang lên, Từ Lâm đã cho vào.

Hàn Dĩ Xuyến vẫn diện bộ quần áo đơn giản như thường ngày, áo sơmi kết hợp với quần jeans, còn có áo khoác jeans bên ngoài. Cô bình tĩnh hết mức có thể để bước đến bàn làm việc của Từ Lâm.

– Tổng giám đốc, anh gọi tôi có việc gì ạ?

Từ Lâm dùng ánh mắt đầy sắc dục nhìn cô, sau đó nở một nụ cười nhạt, cầm một tấm bìa kẹp có giấy tờ bên trong đưa cho Hàn Dĩ Xuyến.

Hàn Dĩ Xuyến nhận lấy, vừa mở ra xem vừa nghe Từ Lâm nói

– Kế hoạch rất tốt, những cảm hứng thời trang này rất gần gũi với xã hội hiện nay ở Trung Quốc, nhưng đó lại là điều khiến tôi bận tâm!

Hàn Dĩ Xuyến không hiểu, gập tài liệu lại, cô nhìn hắn, đợi hắn nói tiếp

– Thời trang không chỉ là phục vụ trong nước mà còn phải vươn ra thị trường quốc tế. Em muốn trở thành nhà thiết kế thời trang chứ không phải một thợ may!

Hàn Dĩ Xuyến rất tập trung nghe hắn phân tích như đang nghe giáo viên giảng bài

– Dĩ Xuyến của tôi! Em quả là rất ngây thơ, ngây thơ đến ngốc nghếch, em không muốn đi du học, nhưng lại mơ ước trở thành nhà thiết kế thời trang, tôi cho em biết, một nhà thiết kế thời trang sẽ không thể có tương lai nếu chỉ tập trung vào thị trường trong nước!

Hàn Dĩ Xuyến không đồng tình, phản bác

– Anh không thể nói rằng thị trường Trung Quốc không có thế mạnh bằng thị trường quốc tế được!

Từ Lâm đứng lên, một tay hắn đút trong túi quần. Bước về phía sau Hàn Dĩ Xuyến, vừa đi vừa nói

– Em không nghĩ rằng mình đã quá cổ hủ và bảo thủ?

Hàn Dĩ Xuyến chưa kịp tìm ra lời biện hộ hợp lý thì từ phía sau đã có một lực lớn truyền tới, lưng bị ép chặt vào vòm ngực rộng lớn, cơ bụng săn chắc của người đàn ông, trước ngực có một cánh tay to khoẻ bắt ngang qua, ghì chặt.

Giọng của Từ Lâm trầm thấp rót vào tai cô

– Đại Từ đầu tư cho đội ngũ nhà thiết kế tương lai chứ không phải những thợ may nhỏ bé!

Trống ngực của Hàn Dĩ Xuyến đập mạnh liên tục, tay chân trở nên thừa thãi, giọng nói úp mở

– Tổng giám đốc! Anh muốn tất cả chúng tôi đều phải đi du học?

Từ Lâm buông tay ra, thả tự do cho Hàn Dĩ Xuyến và trở lại ghế ngồi của mình, nhìn cô và nói

– Du học là điều tất yếu! Dĩ Xuyến, em có năng lực, có triển vọng, có cơ hội để trở thành một nhà thiết kế thời trang. Nhưng em không có tham vọng, em trở thành nhà thiết kế để vui cửa vui nhà? Em không có tầm nhìn cho tương lai? Dĩ Xuyến, em còn quá non nớt!

Hàn Dĩ Xuyến nhìn Từ Lâm ngồi trên ghế xoay, nghiêm túc đưa ra những lời phân tích hợp lý, tim cô sắp loạn nhịp mất rồi!

Cô không ngờ Từ Lâm cũng có nghiêm túc như vậy, dáng vẻ nghiêm túc của hắn còn quyến rũ hơn cả lúc hắn ở trong cơ thể cô….!

Gò má Hàn Dĩ Xuyến đỏ ửng, sao cô có thể nghĩ đến những hình ảnh đó chứ?

Dáng vẻ nghiêm túc của Từ Lâm khi nói chuyện công việc thật sự là một liều thuốc trí mạng, kích thích giác quan của nhiều phụ nữ.

Hàn Dĩ Xuyến nhìn đến xuất thần! ( chị mê trai quá!!!)

Từ Lâm biết rõ Hàn Dĩ Xuyến đang nhìn mình mà vẫn để yên cho cô, hắn mở ngăn kéo và lấy trong đó ra một sấp tư liệu rất dày, là hồ sơ lý lịch của tổ thực tập sinh thiết kế, để lên bàn và nói

– Tất cả những thực tập sinh khác đều đã từng đi du học, em thì không?

Điều đó Hàn Dĩ Xuyến biết rõ, Lệ Băng và Thuyên An là bạn thân của cô cũng đã từng đi du học hai năm. Cô không đi du học không phải là vì cô không muốn mà là vì cô không thể!

Từ Lâm nhìn ra được suy nghĩ đó của cô, hắn tiếp tục nói

– Năng lực bẩm sinh của em hơn hẳn họ rất nhiều!

Hàn Dĩ Xuyến không hiểu lắm ý của Từ Lâm, cô chủ động bước lại gần hắn mà không biết hành động này có bao nhiêu nguy hiểm cùng kích thích, cô chỉ muốn hiểu rõ vấn đề hiện giờ

– Anh muốn nói gì?

Từ Lâm thoả mãn nhìn con nai con sắp sập bẫy, hắn im lặng một lúc rồi mới trả lời

– Tôi sẽ không để em đi du học………

Hàn Dĩ Xuyến thật không hiểu hắn đang nói gì, đầu óc đang xoay mòng mòng thì bất ngờ hai chân mất đi thăng bằng, cả người cô ngả vào ngực Từ Lâm, bị hắn ôm chặt.

Vừa nãy là hắn kéo cô!

Bị vây bọc trong thế giới của người đàn ông, hai mắt Hàn Dĩ Xuyến mở to, tim đập nhanh hơn ban đầu, hơi thở dồn dập…. Khi vừa ý thức được mọi chuyện đang diễn ra, cô mới bắt đầu giãy giụa muốn đi!

Từ Lâm ôm chặt cô hơn, một tay vén tóc cô ra sau mang tai, cùng lúc cúi đầu xuống hõm cổ của cô, môi gặm tai cô, liếm một vòng rồi khẽ nói

– Mà sẽ đích thân dạy em, từ từ ở trên giường!

Sống lưng Hàn Dĩ Xuyến lạnh toát, cô trợn to mắt nhìn hắn, mặt mũi tức tối, hai tay chống lên ngực hắn, bực bội quát

– Lưu manh!

Cô nhảy xuống, Từ Lâm không giữa lại, chỉ nhìn cô cười gian tà.

Hàn Dĩ Xuyến hậm hực trừng mắt nhìn Từ Lâm.

Có lẽ lúc nãy cô nhìn lầm rồi!

Từ Lâm chẳng thể nào nghiêm túc nỗi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.