Khi Hàn Dĩ Xuyến tỉnh lại đã là giữa trưa, hai tay cô đã được Từ Lâm cởi trói ra những máu tụ trên đó vẫn còn mặc dù các vết máu ở chỗ tróc da đã khô; cô chống hai tay đau nhức xuống giường, từ từ ngồi dậy; hạ thân đau đến muốn rách ra, hai chân đầy rẫy các vết máu dài và chằn chịt, máu thấm từng giọt nhỏ xuống gra giường; ngay cả hít thở bây giờ cô cũng cảm thấy khó khăn, đau đớn trong tim lan ra cả toàn thân, cô nhìn sang bình hoa bên cạnh.
Không có mảnh giấy ghi chú như trước đây nữa!
Hàn Dĩ Xuyến cắn chặt môi để không gào thét thành tiếng, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống…..
Từ Lâm không cần cô nữa rồi!
Hắn vứt bỏ cô thật rồi….
Lau sạch nước mắt, cô xoay người đi, từ từ đặt hai chân xuống sàn, nhưng khi cô vừa nâng người đứng lên thì lập tức ngã xuống giường lại. Hai chân cô đúng là không thể đi nổi nữa!
Từ Lâm thật sự muốn đánh gãy chân cô!
Cắn chặt môi chịu đau, Hàn Dĩ Xuyến nhích người tới đầu giường, hai tay vịn lên tường mà bước từng bước vào phòng tắm.
Vì những vết thương trên người còn chưa lành nên Hàn Dĩ Xuyến phải mất đến hai tiếng mới có thể tắm xong, cô lại bám vịn vào tường mà trở lại giường, gian nan ngồi xuống.
Cô ngồi im lặng rất lâu trên giường, hai mắt cứ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không hề chớp
” Còn đau không? ”
” Em yêu tôi? ”
” Nhớ tôi không? ”
……..
Từng câu nói dịu dàng của Từ Lâm của Từ Lâm cứ quẩn quanh trong đầu cô. Cô nhớ rất rõ lần đầu tiên khi cô nói yêu hắn, hắn đã hài lòng thế nào. Khi đó dù hắn không đáp lại tình cảm của cô nhưng hắn vẫn không xem thường nó, nhưng hôm nay… mọi thứ đã khác!
Từ Lâm thật sự không cần cô nữa rồi, hắn vốn dĩ chẳng cần phải hao tâm tổn sức với cô như vậy, cũng chẳng cần phải để cô trong lòng, vì điều cơ bản nhất hắn đã không làm cho cô!
Từ Lâm, hắn không hề tin cô!
Nửa điểm cũng không tin…
Nước mắt mặn chát và nóng hổi lại chạy dọc xuống gò má Hàn Dĩ Xuyến, cô đưa tay với lấy điện thoại, mở danh bạ ra và chọn số của Từ Lâm, cô do dự rất lâu, rất muốn gọi điện cho hắn nhưng lại không đủ can đảm, sau lại quyết định gửi tin nhắn cho hắn.
” Lâm, em và Từ Thiên Tần hay Phàm Diệc đều không xảy ra những chuyện như anh nói ”
Nhưng cô lại xoá hết dòng chữ đang ghi, tiếp tục ghi lại
” Lâm, tối nay anh có về không? Em có chuyện muốn nói với anh”
Lại tiếp tục xoá rồi ghi lại
” Lâm, em đau lắm….. ”
Lần này cô hơi do dự nhưng vẫn chọn gửi đi, tin nhắn vừa được gửi đi thì Hàn Dĩ Xuyến đã đem điện thoại cất dưới gối, cô mệt mỏi lắm, cô đau lắm….
Bây giờ cô chẳng biết nói gì với Từ Lâm ngoài việc cô đang rất đau, trái tim bị bóp nát, thân thể cũng sắp tàn phế rồi!
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa lễ phép vang lên, Hàn Dĩ Xuyến yếu ớt nói
– Vào đi ạ!
Cửa phòng được đẩy vào, thím Vương và một người làm đang bưng khay thức ăn đi vào, bên cạnh họ còn có một cô gái nữa. Thím Vương kêu người làm đặt khay lên bàn rồi nói với Hàn Dĩ Xuyến
– Hàn tiểu thư, cô ăn chút gì đi! Còn đây là bác sĩ Tô, cô ấy đến để kiểm tra tình trạng sức khỏe cho cô!
Cô gái bên cạnh có mái tóc nâu nhạt dài đến lưng, gương mặt rất đáng yêu và xinh đẹp, trên người cô ấy khoác áo blouse trắng, cô gái chủ động bước lại gần Hàn Dĩ Xuyến, chìa bàn tay trắng nõn xinh xắn của mình ra, tươi cười
– Chào cô, tôi là Tô Hạ Nhiên, tân binh ở bệnh viện Heart!
Hàn Dĩ Xuyến ngượng ngùng bắt lấy tay cô gái đó, không hiểu sao cô rất thích nụ cười của cô gái này, đó là một sự ung dung tự tại, vô lo vô nghĩ, rất đáng để trân trọng.
Tô Hạ Nhiên thấy bệnh nhân của mình đầy thương tích thì không khỏi oán thán, cô cầm hộp dụng cụ y tế của mình đặt lên bàn rồi nói với thím Vương và người làm
– Hai người ra ngoài trước đi!
Thím Vương biết ý liền ra hiệu cho người làm cùng rời khỏi.
Tô Hạ Nhiên chuẩn bị những vật dụng cần thiết rồi ngồi xuống giường, xem xét những vết thương trên người Hàn Dĩ Xuyến; bắt đầu từ mặt, cổ, ngực, vai, tay, chân,…. trong lòng thầm mắng tên biến thái đã khiến cô gái này trở thành như vậy.
– Cô là do anh ấy gọi đến?
Hàn Dĩ Xuyến nãy giờ im lặng đột nhiên hỏi một câu. Tô Hạ Nhiên vừa xử lý vết thương cho cô vừa trả lời
– Từ tiên sinh gọi bác sĩ Mẫn nhưng do anh ấy đột nhiên có ca mổ gấp nên mới giao cho tôi!
Hàn Dĩ Xuyến cười khổ gật đầu, im lặng và để Tô Hạ Nhiên xử lý vết thương.
Suốt quá trình, Tô Hạ Nhiên luôn quan sát kỹ cô gái bất hạnh này, thầm đánh giá trong lòng.
Trước khi ra về, cô có đưa một đơn thuốc cho Hàn Dĩ Xuyến, mỉm cười nói
– Vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, cô nhớ bôi thuốc và uống thuốc đúng giờ là được! Sẽ không để lại sẹo đâu!
Dứt lời, cô chào tạm biệt, thu dọn đồ đạc và rời khỏi phòng.
Ra khỏi Đài Song Khê, Tô Hạ Nhiên lấy điện thoại ra và gọi cho Mẫn Quan
– Anh Mẫn Quan, anh nói xem thử Lâm ca có phải kẻ biến thái không đây? Đánh chị dâu đại nhân của em thành như vậy!
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói bỡn cợt của Mẫn Quan
– Tiểu Nhiên, ai nói với em đó là chị dâu đại nhân chứ?
Tô Hạ Nhiên vừa nghe điện thoại vừa mở cửa vào trong xe
– Lâm ca mà tức giận thì chỉ có đánh cho đối phương chết đi hoặc tàn phế, chị dâu đại nhân của em không đến nỗi đó, chỉ cần vài ngày là chị ấy có thể đi lại bình thường, nếu Lâm ca không yêu chị dâu thì sao có thể nhẹ tay như vậy chứ? Cho nên em kết luận đó sẽ là chị dâu đại nhân của em!
Mẫn Quan hét lên như ai đó đập phá đồ của mình
– Hoàng hậu của tôi ơi, những lời này em đừng bao giờ nói với Từ Lâm nếu không muốn anh hai em tống em đến Paris!
Tô Hạ Nhiên cúp máy, không thèm nghe đại thúc này giáo huấn nữa.
Vừa nãy khi nghe Mẫn Quan nói là sẽ đến Đài Song Khê xem tình trạng của cô gái được Từ Lâm bao nuôi, cô rất muốn xem mặt cô gái này nên đã xin Mẫn Quan cho đến đây; sau khi nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến, cô thực sự rất quý cô gái này!
Tô Hạ Nhiên hạ cửa kính xuống rồi lái xe đi thẳng.
———————————
Cao ốc Đại Từ.
Phòng họp
Ngồi ở vị trí chủ toạ và nghe trưởng phòng các bộ phận trong công ty báo cáo các số liệu thống kê, Từ Lâm vừa nhìn lên màn hình lớn trước mặt vừa xem những tờ văn kiện trên bàn.
Trên đó là trưởng phòng kinh doanh đang báo cáo các chỉ số đạt được của công ty.
– Dự án mở rộng resort tại Đông Á năm ngoái, Đại Từ đã đầu tư vào đó một nguồn vốn khoảng hai ngàn đô, lợi nhuận thu được về lên đến chín mươi bảy phần trăm và vốn thất thoát ở giá trị âm…..
Từ Lâm đọc một lượt tập văn kiện trên bàn, ký duyệt rồi thản nhiên nói
– Tiếp tục đầu tư!
Trưởng phòng kinh doanh thở phào nhẹ nhõm, lén đưa tay lau mồ hôi trán rồi từ tốn trở về vị trí.
Tiếp theo là trưởng phòng tài chính kế toán, chuyên nghiệp báo cáo các số liệu vừa thống kê
– Các ngân hàng của Đại Từ trong năm qua đều đứng đầu nền tài chính của thế giới, lợi nhuận từ các loại hình dịch vụ tài chính lên đến chín mươi phần trăm, số lượng ngân hàng đóng cửa là không, các phiên dao dịch trên sàn chứng khoán ba tháng qua đều được tiến hành rất thuận lợi, lợi nhuận mang lại đạt chín mươi lăm phần trăm, tăng gấp hai lần so với năm trước…….
Từ Lâm vừa xem xét báo cáo trên bàn vừa nói.
– Sáp nhập hai ngân hàng ở Đài Bắc và Tokyo lại, tăng lợi nhuận lên chín mươi lăm phần trăm.
Trưởng phòng tài chính kế toán nhanh chóng ghi chép lại và lui về chỗ.
Những trưởng phòng khác tiếp tục lên báo cáo.
Từ Lâm ngồi bên dưới đột nhiên xem đồng hồ trên tay, mày kiếm khẽ nhíu, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô gái nhỏ đang khóc lóc cầu xin, bộ dạng cực kỳ đáng thương.
Phía bên trên, trưởng phòng nghiên cứu và phát triển đã báo cáo xong nhưng lại không thấy Tổng giám đốc đưa ra quyết định mà cứ ngồi im lặng, gương mặt lạnh lùng đến khó coi, ông ta tưởng số liệu báo cáo bị sai nên nhanh chóng gọi trợ lý lên để kiểm tra lại nhưng các số liệu đều rất chính xác, ông ta không khỏi vãi mồ hôi; những người khác ngồi trong phòng họp cũng bắt đầu lo sợ.
Từ Lâm đột nhiên đứng lên và lạnh lùng nói với Lisa
– Mang hết tất cả tài liệu báo cáo vào phòng làm việc của tôi, cuộc họp kết thúc!
Sau đó rời khỏi phòng họp trước bao nhiêu con mắt ngỡ ngàng, trợ lý Triết Liệt cũng đứng lên và đi theo.
Vừa ra khỏi phòng họp, Từ Lâm đã gọi điện thoại cho Mẫn Quan
– Thế nào rồi?
Mẫn Quan đùa cợt trả lời
– Không phải cậu định đánh chết cô ấy sao? Vẫn còn quan tâm!
Từ Lâm không vui quát nhẹ
– Đừng lo nhiều như vậy!
Mẫn Quan ồ một tiếng rồi nói
– Ok ok, đã kiểm tra rồi, vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ cần bôi thuốc vài ngày là sẽ lành, không để lại sẹo dù chỉ là một vệt nhỏ! Cậu nương tay có phải là vì yêu cô ấy?
Từ Lâm lạnh lùng nhả ra từng chữ
– Cô ta là do tớ mua bằng tiền, chừng nào tớ chưa chơi chán thì sẽ không để cô ta chết dễ dàng như vậy, còn to gan câu dẫn đàn ông, tớ đánh như vậy coi như cảnh cáo!
Mẫn Quan trầm tư hỏi
– Cậu không sợ sau này sẽ hối hận sao?
Từ Lâm lạnh lùng trả lời
– Làm tốt chuyện của cậu là được, những chuyện khác tốt nhất đừng quan tâm!
Dứt lời, mắt phượng hẹp dài lộ ra tia chết chóc, gương mặt lạnh khốc không một chút hơi ấm. Hắn vẫn không quên Hàn Dĩ Xuyến đã làm những gì phía sau lưng hắn. Hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho cô lần nữa!
Cầm điện thoại lên kiểm tra, Từ Lâm nhíu chặt lông mày, mở tin nhắn mới ra đọc.
Là của Hàn Dĩ Xuyến.
” Lâm, em đau lắm…. ”
Lồng ngực nặng nề nhưng cứ nghĩ đến những hình ảnh thân mật giữ cô và Phàm Diệc hoặc Từ Thiên Tần, thậm chí cô còn lên giường với bọn họ; lửa hận trong lòng hắn không cách nào dập tắt!
——————————-
Thím Vương phải hâm nóng lại đồ ăn cho Hàn Dĩ Xuyến mới đem tới đút cho cô ăn.
– Dĩ Xuyến, sao lại thành ra thế này chứ?
Hàn Dĩ Xuyến vẫn không ngừng khóc, đôi mắt ngân ngấn nước không có tiêu cự cứ hướng về một phía, miệng thì ngoan ngoãn mở ra để nhận từng thìa cháo mà thím Vương đút cho.
Sau khi ăn hết cháo, thím Vương lại cẩn thận lau sạch khoé miệng cho Hàn Dĩ Xuyến, thấy cô vẫn im lặng không nói gì, giữ nguyên một tư thế ngồi, bà không kìm được mà rơi lệ.
– Dĩ Xuyến, cháu nói gì đi được không?
Hàn Dĩ Xuyến nhẹ nhàng quay đầu lại, ngước đôi mắt đầy nước nhìn thím Vương, cô nghẹn ngào cất tiếng
– Tại sao anh ấy không tin con…..?
Thím Vương đau lòng lau nước mắt cho cô, an ủi
– Dĩ Xuyến, thiếu gia chỉ là nhất thời nổi giận thôi, đợi cậu ấy về rồi hai người cùng nhau nói chuyện.
Hàn Dĩ Xuyến không kìm nén nữa, cô oà khóc lên
– Anh ấy không tin con…. anh ấy càng không yêu con…..
Thím Vương nhìn cô khóc cũng khóc theo, dịu dàng ôm cô để an ủi như một người mẹ đối với đứa con gái vừa sa ngã.
– Dĩ Xuyến, sẽ ổn cả thôi!
Tiếng khóc thê lương của Hàn Dĩ Xuyến vang khắp phòng như muốn xé rách ruột gan của người khác.
Cô chưa từng thấy đau đớn và suy sụp như lúc này.
Cô phải làm gì đây? Làm gì để Từ Lâm có thể tin cô?
————————–
Sau giờ cơm tối, Từ Lâm mới trở về, hắn đi thẳng lên phòng ngủ. Không nhìn thấy Hàn Dĩ Xuyến trên giường nên hắn chắc chắn cô đang ở trong phòng tắm, cười lạnh một tiếng, hắn cởi áo khoác và carvat ném lên giường rồi lấy chìa khóa phòng tắm và thản nhiên mở cửa vào trong.
Hàn Dĩ Xuyến vừa tắm xong, cũng đã mặc đồ ngủ vào, đột nhiên cửa phòng tắm bị đẩy ra và cổ tay còn đau nhức bị một lực lớn kéo ra khỏi phòng tắm. Cô sợ hãi cầu xin
– Lâm… xin anh bỏ tay ra… anh làm em đau…..
Từ Lâm lôi cô gái nhỏ bé, yếu ớt như một trận lốc xoáy, thô bạo ném cô lên giường, sau đó chống một tay xuống giường, tay kia cởi nhanh mấy cúc áo sơ-mi rồi quay xuống bóp chặt cằm của Hàn Dĩ Xuyến, gương mặt cực kỳ hung ác, giọng lạnh lẽo hỏi
– Bị tôi đánh nên em cảm thấy ấm ức? Dĩ Xuyến của tôi, tôi đã nói là sẽ cho em mọi thứ, ngoại trừ việc phản bội tôi!.
Hàn Dĩ Xuyến uất ức đến nhoà lệ, cô gông cổ lên cãi
– Em không có phản bội anh!
Chát
– Còn ngoan cố không thừa nhận?
Hắn giáng một bạt tai xuống gò má Hàn Dĩ Xuyến rồi tiếp tục bóp chặt cằm của cô. Ánh mắt sắc lạnh như muốn giết chết cô ngay lập tức.
Có lẽ Hàn Dĩ Xuyến không biết điện thoại của cô đã bị Từ Lâm đặt thiết bị nghe lén, lúc chiều cô đã nhận điện thoại của Phàm Diệc, hai người đã nói chuyện rất lâu, Hàn Dĩ Xuyến còn giấu anh tình trạng hiện giờ của cô nhưng anh vẫn có thể biết được cô sống chẳng vui vẻ gì, anh đã bảo cô cùng nhau bỏ trốn, cô đã do dự, câu trả lời lại khá mơ hồ.
Nghe hết cuộc điện thoại của hai người, Từ Lâm hận không thể một tay bóp chết Phàm Diệc và trói Hàn Dĩ Xuyến lại.
Cô đã do dự.
Cô do dự nghĩ là cô đang dần muốn rời khỏi hắn!
Mẹ nó, nằm mơ đi!
Cho dù có bẻ gãy hết tay chân của Hàn Dĩ Xuyến, dùng dây xích trói cô cả đời thì Từ Lâm cũng sẽ không để cô rời khỏi hắn, cô vĩnh viễn là người của hắn!
Hàn Dĩ Xuyến vừa khóc vừa trả lời
– Lâm… em không có….
Từ Lâm không còn đủ tỉnh táo để nghe cô nói nữa, hắn ngồi dậy và cởi bỏ một nửa thắt lưng, kéo khóa quần và giải phóng con cự long hùng dũng bên trong; nụ cười lạnh khốc, hắn dùng một tay túm tóc của Hàn Dĩ Xuyến, kéo cô ngồi dậy rồi áp khuôn mặt cô đến gần hạ thân mình, lạnh lùng ra lệnh
– Ngậm vào!
Hàn Dĩ Xuyến sợ hãi đến giàn giụa nước mắt, cô rất sợ Từ Lâm như vậy, chỉ cần hắn bị kích động thì sẽ lập tức biến cô thành đồ chơi tình dục của hắn. Cô uất ức hỏi
– Lâm…. rốt cuộc thì em đã làm gì khiến anh không vui….?
Từ Lâm túm chặt tóc cô hơn, không do dự gì mà nói
– Giả vờ thanh cao là cách em dụ dỗ đàn ông lên giường?
Hàn Dĩ Xuyến ước gì ngay lúc này cô bị điếc để không còn phải nghe những lời nhục mạ từ chính miệng của Từ Lâm nữa, cô thật sự không chịu nổi!
Thấy cô kiên quyết không nghe lời, Từ Lâm liền một tay bóp chặt hàm dưới của cô, ép cô phải mở miệng rồi đẩy con cự long đã sớm trướng to của mình vào khoang miệng cô, điên cuồng luật động.
Sau gáy và trước hàm của Hàn Dĩ Xuyến đều bị giữ chặt, cô phải tiếp nhận dị vật to lớn, cứng nhắc và nóng hổi đi sâu vào trong cổ họng.
Động tác ra vào trong khoang miệng nhỏ của cô càng lúc càng nhanh, Từ Lâm càng lúc càng thở dốc nặng nề, hắn gầm lên một tiếng rồi phóng hết tất cả vào trong cổ họng và khoang miệng Hàn Dĩ Xuyến….
Khụ khụ khụ
Hàn Dĩ Xuyến vừa được buông lỏng đã lập tức che miệng nôn khan, cô không chịu được mùi vị tanh nồng trong miệng.
Từ Lâm đưa tay giữ chặt cằm cô, khàn giọng ra lệnh
– Ngoan… nuốt hết vào!.
Hàn Dĩ Xuyến vừa khóc vừa nhẫn nhịn nuốt toàn bộ tinh dịch trong miệng vào, cô đưa tay chặn ở cổ họng để ngăn chặn cảm giác buồn nôn lần nữa. Ngước đôi mắt đáng thương nhìn hắn, cô yếu ớt hỏi
– Nếu anh đã xong rồi thì em có thể đi ngủ chưa?
Từ Lâm nhếch môi cười, nụ cười thập phần châm biếm, hắn ghé sát gương mặt tuấn mỹ vào mặt cô, lạnh lùng nói
– Dĩ Xuyến của tôi, đây mới chỉ là món khai vị!
Hàn Dĩ Xuyến bị hắn tra tấn đến sắp phát điên rồi, cô thật sự không còn sức để tiếp tục nữa.
Từ Lâm lại không quan tâm cô đang cảm thấy thế nào, đè cô nằm xuống giường, bắt đầu hôn liếm từ gò má xuống cổ, vai, xương quai xanh, ngực.
Xoạc
Tay thì xé rách bộ váy ngủ trên người Hàn Dĩ Xuyến, môi lưỡi lại di chuyển ngược lên lại, hôn mút, triền miên day dư cùng môi lưỡi cô.
Cả quá trình, Hàn Dĩ Xuyến chỉ nằm im lặng, không hề giãy giụa cũng không nghênh đón, cô chỉ biết dùng nước mắt để nói lên tâm trạng hiện giờ.
Từ Lâm nhả môi cô ra, bàn tay ấm nóng áp vào quai hàm của cô, lạnh nhạt nói
– Em khóc cho ai xem chứ?
Hắn tiếp tục hôn dọc xuống dưới, nhưng nhận thấy cô vẫn tiếp tục bất động nên một cảm giác bực bội xông lên tận các tế bào não, hắn vừa quát vừa đứng lên
– Mẹ nó, như con cá chết!
Sau đó chỉnh sửa lại quần áo, ném cho cô một cái nhìn lạnh lẽo rồi cầm áo khoác đi ra khỏi phòng.
Rầm
Cửa phòng bị một lực lớn đẩy ra rồi lại đóng sầm trước mặt Hàn Dĩ Xuyến, cô từ từ ngồi dậy, kéo chăn che lên người, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nhìn về cánh cửa đã khép lại, cô nức nở hỏi trong vô vọng.
– Lâm… tại sao anh không tin em…?