“Tổng giám đốc An, có hứng thú uống một chén hay không.”
Đợi đến khi An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch ăn cơm xong đang muốn đi về, Lục Viêm và Hàn Ngữ Yên xuất hiện, Lục Viêm vẫn cười rất nhã nhặn, nhưng không biết vì sao, An Dĩ Mạch nhìn nụ cười nhã nhặn của anh ta lại cảm giác vô cùng lo lắng như vậy.
“Được.”
Dĩ nhiên An Mặc Hàn cũng sẽ không thua bởi Lục Viêm, anh cười càng thêm tà mị, nhìn thấy anh cười như vậy, Hàn Ngữ Yên nhất thời đỏ mặt, An Dĩ Mạch thấy phản ứng của Hàn Ngữ Yên, bất đắc dĩ liếc mắt, sau đó thân mật khoác cánh tay An Mặc Hàn ở trong ánh mắt ghen tị của Hàn Ngữ Yên, hơn nữa đầu còn nhẹ nhàng tựa lên bả vai của anh, An Mặc Hàn chẳng những không từ chối, ngược lại càng ôm chặt lấy An Dĩ Mạch hơn, một màn này ở trong mắt của Hàn Ngữ Yên nhìn chói mắt như vậy.
Cô nắm đôi tay thật chặt, Lục Viêm phát hiện động tác của Hàn Ngữ Yên nhẹ nhàng cầm tay của cô ta, sau đó nhìn về phía An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch tư thế đưa tay xin mời.
Dĩ nhiên An Mặc Hàn và An Dĩ Mạch không ngồi cùng xe với hai người bọn họ, bọn họ vẫn lái xe của mình, ở trong xe, An Dĩ Mạch có chút nghi ngờ hỏi An Mặc Hàn.
“An Mặc Hàn, tại sao anh phải đồng ý đi uống một chén với anh ta, em luôn cảm giác người này cười làm cho người ta lo lắng.”
An Dĩ Mạch nói xong không quên vòng chắc hai tay của mình run lên, thấy động tác của An Dĩ Mạch, An Mặc Hàn cười cười, nghĩ đến Lục Viêm, An Mặc Hàn cười càng thêm yêu nghiệt tà mị.
“Anh cười cái gì? Chẳng lẽ nói, anh lại biết những gì.”
An Dĩ Mạch lại gần anh, cẩn thận quan sát gương mặt tuấn tú của anh, nhưng cũng không phát hiện cái gì mà cô không biết.
“Anh và em cũng biết như nhau, được rồi, không nên suy nghĩ nhiều, đến lúc đó cũng biết anh ta muốn làm cái gì, chỉ là, Lục Viêm cũng không phải là người không biết chừng mực, tạm thời anh ta vẫn sẽ không đối phó với chúng ta như thế nào, coi như anh ta sẽ đối phó với chúng ta như thế nào, không phải là còn có anh sao?”
An Mặc Hàn vừa lái xe, vừa hôn lên trán An Dĩ Mạch một, để cho cô yên tâm.
An Dĩ Mạch gật đầu một, nhìn An Mặc Hàn cười cười.
“Cũng đúng, anh vẫn còn ở đây chứ sao.”
Mặc dù chỉ là một câu nói lơ đãng, nhưng là, An Dĩ Mạch không biết câu này lại làm cho trong lòng của An Mặc Hàn sôi trào thật lâu.
“Cũng đúng, anh vẫn còn ở đây sao!”
Ha ha, cho tới bây giờ những lời như vậy An Dĩ Mạch cũng chưa từng nói qua, trước kia không có về sau cũng không có, bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ An Dĩ Mạch cũng chưa nói qua ở phía sau của cô còn có An Mặc Hàn ở đây, có chuyện gì cô đều có thể tìm anh, cũng có thể lệ thuộc vào anh, nhưng bây giờ, thế nhưng An Dĩ Mạch không tự chủ nói ra những lời này, trong lòng An Mặc Hàn hết sức kích động.
“Anh làm sao vậy?”
An Dĩ Mạch nhìn vẻ mặt An Mặc Hàn đột nhiên trở nên vô cùng kích động, khắp khuôn mặt là nghi ngờ.
“Không có việc gì, chỉ là, Dĩ Mạch, anh rất vui mừng rốt cuộc em cũng chịu dựa vào anh.”
An Mặc Hàn lời nói mặc dù điên cuồng, chỉ là, An Dĩ Mạch vẫn là nghe hiểu, cô nở nụ cười tươi, sau đó không nói gì thêm, ngược lại là nhìn phía ngoài cửa sổ, chỉ là, lúc An Mặc Hàn không nhìn thấy, An Dĩ Mạch cười càng thêm sáng rỡ rồi.
Rất nhanh bọn họ đã đến Phi Tinh Đới Nguyệt, An Mặc Hàn với An Dĩ Mạch, Hàn Ngữ Yên với Lục Viêm, vốn là Lục Viêm muốn Hàn Ngữ Yên rời đi trước, nhưng cô ta không đồng ý, cho nên Lục Viêm cũng không có biện pháp chỉ có thể để cho cô ta đi theo.
“Tổng giám đốc An, An tiểu thư, muốn uống chút gì?”
Tìm được một ghế sa lon trống, sau khi bốn người ngồi xuống, Lục Viêm làm chủ nhà hỏi bọn họ.
“Whisky, một chai cocktail Rio*.”
Cocktail Rio là một loại cocktail của thương hiệu Rio. Các thành phần chính là nước trái cây, brandy, rum.
An Mặc Hàn nói với Lục Viêm, Lục Viêm nhìn An Dĩ Mạch một, sau đó gọi nhân viên phục vụ đến gọi rượu.
“Nói đến lần trước gặp giám đốc Lục là ở lễ đính hôn của tiểu thư Thượng Quan, không biết thời gian dài như vậy không gặp, giám đốc Lục có khỏe không? Công việc tình cảm vẫn thuận lợi chứ?”
An Dĩ Mạch uống một hớp cocktail, sau đó chau chau mày hỏi Lục Viêm.
Theo cô biết, Lục Viêm và chị Nhan vẫn còn ở bên nhau, chỉ là, hiện tại anh ta và Hàn Ngữ Yên thân mật như vậy là chuyện gì đang xảy ra?
“Cám ơn An tiểu thư quan tâm, tôi tất cả đều tốt, chỉ là phải chúc mừng An tiểu thư rồi, song hỉ lâm môn, vừa mới tìm được cha mẹ ruột của mình, lại sắp sửa trở thành bà chủ Mặc Mạch quốc tế rồi.”
Lục Viêm hướng An Dĩ Mạch nâng ly lên, An Dĩ Mạch cười cười, mặc dù không thích Lục Viêm, nhưng là, nếu người ta lễ phép như vậy rồi, mình cũng không được thất lễ.
“Cảm ơn.”
Còn Hàn Ngữ Yên toàn bộ quá trình đều ở đây nhìn An Mặc Hàn, dĩ nhiên An Mặc Hàn cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Hàn Ngữ Yên, anh chỉ nhếch môi cười cười, sau đó để Hàn Ngữ Yên trở thành không khí rồi.
“Giám đốc Lục, nên khách sáo cũng khách sáo, không biết có phải là nên nói chuyện chính hay không.”
An Mặc Hàn cười cười, sau đó kéo An Dĩ Mạch đến ôm thật chặt, nhìn về phía Lục Viêm khẽ chau mày, Lục Viêm nghe rõ ý tứ của An Mặc Hàn, mặc dù trên mặt không có ra vẻ gì, không đa nghi nhưng trong lòng vẫn là kinh hãi, xem ra An Mặc Hàn với An Dĩ Mạch cũng rất để tâm.
“Được, nhiều lời thêm vô nghĩa, Tổng giám đốc An, nói điều kiện đi, tôi muốn mảnh đất trống kinh đô kia.”
Sau khi Lục Viêm nói qua những lời này, An Dĩ Mạch có chút kinh ngạc, chỉ là, nhìn An Mặc Hàn một chút, thấy anh không phản ứng chút nào, anh vẫn ngồi yên tĩnh uống rượu, An Dĩ Mạch bĩu môi, xem ra An Mặc Hàn lại biết.
“Ha ha, giám đốc Lục rất thích nói đùa, mảnh đất trống kinh đô kia hiện tại còn chưa phải là của Mặc Mạch quốc tế, tôi thật sự là không rõ giám đốc Lục làm sao sẽ tới tìm tôi ra điều kiện đây?”
An Mặc Hàn lạnh lùng cười cười, trong lòng Lục Viêm run lên, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ anh lấy được tin tức sai? Nhưng anh đã biết được tin tức, mảnh đất trống kinh đô kia đã qua mấy tháng cạnh tranh nhưng bị giao cho Mặc Mạch quốc tế, bởi vì mảnh đất này là người kia muốn, cho nên, bất kể như thế nào anh cũng phải lấy được.
Nhìn đôi mắt âm trầm của Lục Viêm, An Mặc Hàn lạnh lùng cười cười, thật ra thì, Lục Viêm không có nghĩ sai, mảnh đất trống kinh đô kia quả thật đã quyết định về Mặc Mạch quốc tế và tập đoàn Thượng Quan, nhưng tin tức này tạm thời cũng chỉ có anh và Thượng Quan Niên biết, không biết Lục Viêm làm sao biết được?
“Tổng giám đốc An, chuyện này thật không có thương lượng sao? Chúng ta cũng không cần quanh co lòng vòng, chúng ta cũng biết, nếu như không có tập đoàn Thượng Quan tham gia, Mặc Mạch quốc tế là không thể nào dễ dàng lấy được mảnh đất kia như vậy, hay là thế này, chúng ta hợp tác, Mặc Mạch quốc tế và tập đoàn Hạo Thiên, chỉ là, mảnh đất trống kinh đô kia……”
Lục Viêm tự nói điều kiện rất mê người, hợp tác với tập đoàn Hạo Thiên so với hợp tác tập đoàn Thượng Quan sẽ được lợi ích lớn hơn, là một thương nhân cũng sẽ lựa chọn hợp tác với tập đoàn Hạo Thiên, nhưng mà Lục Viêm tìm lộn người, anh ta đem tập đoàn Hạo Thiên nhìn quá cao, anh ta quên rằng đối thủ của anh ta là An Mặc Hàn, là tổng giám đốc Mặc Mạch quốc tế, nhưng tập đoàn Hạo Thiên đối mặt Mặc Mạch quốc tế.
“Ha ha ha…… giám đốc Lục, có phải anh quên mất hay không, tổng giám đốc tập đoàn Hạo Thiên bây giờ là An Thần Hạo chẳng lẽ nói hiện tại quyết định của giám đốc Lục cũng là sự đồng ý của An Thần Hạo? Dù sao, giám đốc Lục anh cũng quá tự tin đi, có phải giám đốc Lục quên mất hay không, trong tay tôi là Mặc Mạch quốc tế, hơn nữa, tôi sắp đính hôn với Dĩ Mạch, tổng giám đốc Thượng Quan cũng lập tức sẽ trở thành cha vợ của tôi, không biết giám đốc Lục anh có thể nói cho tôi biết phát sinh điều kiện gì để cho tôi đầu tư vào tập đoàn Hạo Thiên đây?”
An Mặc Hàn nói những lời này cũng làm cho Lục Viêm không có lời nào để đáp trả, anh ta cầm cái ly trong tay càng cầm càng chặt, thầm nghĩ nên nói như thế nào để tiếp lời An Mặc Hàn, nhưng là, An Mặc Hàn nói nhiều như vậy, thế nhưng anh ta lại không tìm được một câu nói nào để phản bác, chỉ là, anh ta cũng không thể bị An Mặc Hàn đánh bại, nếu không, anh ta không phải là Lục Viêm rồi.
“Ha ha, Tổng giám đốc An cũng là người thông minh, mặc dù anh nói không sai, chỉ là, tôi muốn so với tập đoàn Thượng Quan, tập đoàn Hạo Thiên vẫn có tư cách hợp tác với Mặc Mạch quốc tế, tổng giám đốc An là người thông minh, tôi cũng không cần nhiều lời, tổng giám đốc An chắc biết phải làm sao mới phải có lợi nhất với Mặc Mạch quốc tế.”
Lục Viêm rất thông minh, anh ta cũng không nói quá nhiều, biết được điểm dừng, để cho An Mặc Hàn đi phân tích hơn thiệt.
An Dĩ Mạch nghe được Lục Viêm nói nhíu mày, mặc dù không thích anh ta, chỉ là, trong lòng lại rất tán thưởng anh ta, chỉ vẻn vẹn là cảm giác có vẻ thông minh, nhưng là, An Dĩ Mạch phải xem trọng anh ta, bởi vì An Mặc Hàn vẫn thông minh hơn so với anh ta.
“Giám đốc Lục đã nói đến những lời này, xem ra nhất định muốn tôi quyết định.”
An Mặc Hàn làm bộ khổ sở, An Dĩ Mạch len lén cười cười, An Mặc Hàn thật là hồ ly, quá giảo hoạt rồi, nhưng Lục Viêm cũng sẽ không bị anh lừa gạt như vậy, quả nhiên, Lục Viêm cũng không có bởi vì nét mặt của An Mặc Hàn mà có bất kỳ biến hóa nào, An Dĩ Mạch đang suy nghĩ là anh ta thật sự quá tự tin, hay bởi vì anh ta thật không có ý định muốn mảnh đất trống kia rồi sao.
“Mặc Hàn, anh đồng ý sao?”
Hàn Ngữ Yên không nhịn được đi hỏi, trong giọng nói không che giấu được hưng phấn, mặc dù cái này không có bất kỳ liên quan với Hàn Ngữ Yên, chỉ là, nếu như An Mặc Hàn đồng ý, như vậy, số lần anh sẽ gặp mặt với Lục Viêm tăng lên, như vậy cô ta có thể thấy anh nhiều hơn. Sau đó để cho anh phát hiện ưu điểm của cô, quan trọng hơn là, nếu như An Mặc Hàn đồng ý, thì sẽ hoàn toàn chấm dứt với tập đoàn Thượng Quan, như vậy, An Dĩ Mạch thân là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Thượng Quan cũng sẽ không ở một chỗ với An Mặc Hàn, coi như cô không ngại, Thượng Quan Niên cũng sẽ không đồng ý, mà Thượng Quan Hồng cũng đã đính hôn với Tô Lạc, như vậy cơ hội của cô ta rất lớn.
Nhưng mà Hàn Ngữ Yên lại nghĩ lầm rồi, đừng nói An Mặc Hàn sẽ không đồng ý đề nghị của Lục Viêm, coi như anh đã đồng ý, An Dĩ Mạch và anh vẫn sẽ đính hôn kết hôn, Thượng Quan Niên cũng sẽ không trách anh, dĩ nhiên, An Mặc Hàn cũng sẽ không đồng ý đề nghị của Lục Viêm.
“Rất xin lỗi, giám đốc Lục, tạm thời tôi vẫn chưa muốn giải trừ hợp tác với tập đoàn Thượng Quan.”
An Mặc Hàn nói cũng không dứt khoát, anh chỉ nói tạm thời, chỉ là, Lục Viêm cũng không có hiện ra vẻ mặt thất vọng, bởi vì An Mặc Hàn chừa cho anh ta hi vọng, tạm thời không nghĩ đến, cũng không đại biểu về sau không nghĩ đến, Lục Viêm ưu nhã cười cười, sau đó uống một ly với An Mặc Hàn.
“Như vậy, hi vọng lần sau chúng ta có thể hợp tác.”
An Mặc Hàn không nói gì, chỉ uống rượu trên tay, Lục Viêm cũng cười cười, trong lòng có so sánh.
Hàn Ngữ Yên lại tràn đầy thất vọng, dĩ nhiên An Dĩ Mạch cũng nhìn thấy nét mặt của Hàn Ngữ Yên, cô cũng mặc kệ cô ta, An Mặc Hàn đang vui vẻ nói chuyện với Lục Viêm, cô cùng với rượu, chỉ là, trong lúc cô vô tình ngẩng đầu trong nháy mắt thấy được người không nên thấy, trong nháy mắt ly trong tay cô cứ tự nhiên mà rơi xuống như vậy, phát ra tiếng ly bể tan tành, cũng thành công đưa tới sự chú ý của An Mặc Hàn và Lục Viêm.
Bọn họ theo hướng nhìn của An Dĩ Mạch thấy được một người đàn ông mặc tây trang dung mạo rất bình thường ngồi ở quầy rượu trong tay bưng một ly Whisky.
Lục Viêm nhìn người đàn ông kia một chút, có chút nghi ngờ, lại nhìn An Dĩ Mạch một chút, càng thêm nghi ngờ, anh ta lại nhìn một chút hướng An Dĩ Mạch nhìn lần nữa, không sai, chính là người đàn ông, cũng không có gì đặc biệt, dung mạo rất bình thường, nếu như nói có chỗ khác thường, chính là người đàn ông này cũng đã hơn 50 tuổi rồi, trên mặt trái còn có một vết sẹo, như vậy người đàn ông này càng thêm vẻ dữ tợn.
Thật ra thì trong bốn người chỉ có Lục Viêm là nghi ngờ nhất, khi Lục Viêm lấy lại tinh thần nhìn ba người kia, chỉ thấy An Dĩ Mạch vẫn là khuôn mặt khiếp sợ và không thể tin được, An Mặc Hàn cũng là ánh mắt hơi trầm xuống, thái độ rất lạnh, trên người còn mang theo hận ý, mà Hàn Ngữ Yên nét mặt thật ra là anh ta không hiểu nhất, khi Hàn Ngữ Yên nhìn thấy người kia khắp khuôn mặt là hốt hoảng và khiếp sợ, còn có loại dáng vẻ muốn giấu mình đi.
Bên này, người đàn ông kia cũng trong lúc vô tình quay đầu lại thấy được chỗ bọn họ ngồi, sau đó trên mặt thoáng qua nghi ngờ, nhìn trang phục của mình một chút, lại nhìn An Dĩ Mạch bọn họ một chút, cuối cùng cầm ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, sau đó lắc đầu một, cảm giác không giải thích được, cuối cùng đi ra khỏi quầy rượu.
Sau khi chờ ông ta đi ra, An Mặc Hàn liền kéo An Dĩ Mạch đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
“Giám đốc Lục, xin thất lễ.”
Sau đó trong sự nghi ngờ của Lục Viêm cũng đi ra khỏi Phi Tinh Đới Nguyệt, Lục Viêm cũng không đuổi theo, chỉ gật đầu một, hiện tại anh ta vô cùng hiếu kỳ với người đàn ông kia, nhưng anh ta nhìn Hàn Ngữ Yên bên cạnh anh ta, sau đó cầm lên một ly rượu đưa cho cô ta, Hàn Ngữ Yên nhận lấy, thở ra một hơi thật sâu, còn Lục Viêm bình tĩnh canh chừng động tác và vẻ mặt của cô ta, chờ đợi cô ta bình tĩnh hỏi cô ta về chuyện người đàn ông kia.