“Tôi lỡ ngủ quên trên xe buýt.”
“Con mẹ nói,cô đúng là ngốc chết được.”Hắn ta quát cô,xong liền hạ giọng “Giờ cô đang ở đâu?”
“Tôi không biết nữa.”Nói rồi cô nhìn xung quanh “Ở đây có rất nhiều vịt.”
“Vịt?Không lẽ cô đến tận thị trấn Tam Sương.”
Tô Thiện lại đưa mắt nhìn quanh,phát hiện có rất nhiều cánh đồng trồng mía
“Tôi không biết nữa,à nơi đây còn có rất nhiều mía nữa.”
“Mẹ nó,cô ở im đó cho tôi,tôi đến đó tìm không được cô là cô không xong với tôi đâu.”Nói rồi,hắn mang theo chìa khóa xe rời khỏi phòng,mặt hầm hầm tức giận.
Lúc Từ Hy Viễn tìn được cô,Tô Thiện đang ngồi trên xe kéo của người nông dân ăn cơm.Mặt cô hồng hồng vì thời tiết se lạnh,cái miệng nhỏ liên tục ăn cơm.Hắn ta đi lại bất mãn nhìn cô “Cô đúng đần hết thuốc chữa,ngồi xe buýt mà có thể đi đến tận đây.”
Tô Thiện giật mình nuốt cơm trong miệng xuống,suýt thì nghẹn,cô lầm bầm “Tại tôi không biết đường.”
“Vấn đề là tại cô ngốc,đứng lên đi về.”Thế là hắn quay lưng đi trước,để cô phía sau thu dọn hộp cơm rồi hớt hãi chạy theo.
Lúc lái xe,hắn lại quay sang nhìn cô “Cơm của tôi đâu?”
“Tôi…đói quá,nên ăn hết rồi.”
Hắn thực muốn đưa tay véo lấy cái mặt của cô,hay lắm,mang tiếng đem cơm cho hắn lại tự mình ăn hết “Cô là con heo vừa đần vừa hám ăn.”
Tô Thiện tức tối cãi lại hắn “Anh mới là con heo,cả nhà anh là con heo.”Nói xong rồi,cô mới biết mình thế mà cãi hắn,Tô Thiện lén lút nhìn sắc mặt hắn,mắt láo liếc qua lại.
“Cô nhìn cái gì,nói xong rồi chột dạ sao?”
“Không phải,anh không phải con heo,cả nhà anh cũng không phải.Là tôi lỡ lời….”
“Vậy ai là con heo?”
Cô méo mặt,mấp máy môi “Là tôi.”
Từ Hy Vũ cong khóe môi,định châm chọc cô thêm vài câu,lúc này xe anh lại tắt máy giữa đường,không khởi động được.Anh xuống xe,tức giận thầm rủa một câu chửi thề.
Con mẹ nó,xe anh thế mà lại hết xăng,còn đúng ngay tại cái vùng quê nghèo nàn này.Lúc đi tìm cô hẳn là vội quá,quên luôn cả đổ xăng.Hết xăng giữa đường,đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Từ Hy Viễn.
“Xe anh hỏng rồi à?”Tô Thiện cũng xuống xe,tròn mắt nhìn hắn,mặt cô lại hồng hồng lên vì cái thời tiết có hơi lạnh nơi đây.
Hắn nhìn cô không hiểu sao lại bực tức “Hỏng cái đầu heo nhà cô,là hết xăng.”
“À,anh chờ một chút,tôi điện cho chị Hoa,chị ấy sẽ giúp mua xăng.”Tôi Thiện nói xong rút điện thoại ra điện đi,đầu dây bên kia bắt máy,cô vừa mở miệng đã nghe thấy tiếng cãi nhau bên trong.
“Cô thì nghĩ mình hay lắm à,làm vợ kiếm được vài đồng tiền liền huênh hoang sao?”
“Mẹ kiếp cái đồ chồng như anh…..bla bla…”
Tô Thiện đỏ mặt nhìn hắn,cúi cùng thì cúp điện thoại “Chị ấy…chị ấy bận rồi…”
Từ Hy Viễn nhìn gương mặt hồng hồng của cô “Bận cãi nhau à…”
“Anh nghe được à?”
“Cô nghĩ tôi điếc chắc.”
Tô Thiện nhìn gương mặt hầm hầm của hắn “Hay là anh điện cho bạn anh đi.”
“Tôi không có bạn.”
Cô nghe hắn trả lời há hốc mồm,cô thật ra cũng giống hắn,ngoài chị Hoa đồng nghiệp cô chẳng có bạn bè ở đâu cả “Anh không có bạn thật à…tôi cũng không có bạn.”
Hắn thấy gương mặt cô xìu xuống lại vô cớ tức giận “Xấu như cô,ai thèm làm bạn.”
Cô ngước mặt lên,mắt tròn xoe nhìn hắn “Vậy anh đẹp trai như thế cũng có bạn đâu?”Tiếp rồi cô lẩm bẩm “Với lại,tôi cũng đâu có xấu mà.”
“Cô có im đi cho tôi không?Muốn cãi tôi à?”
Tô Thiện hốt hoảng vội xua tay “Tôi không có.”
Hắn khá hài lòng với biểu hiện của cô,suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại điện cho Vương Triết.Thế nhưng,tên trợ lí của anh hôm nay thế mà dám tắt máy,liên lạc không được.
Từ Hy Viễn nhìn danh bạ có mỗi hai số,một là số của Vương Triết,hai là số của con heo đần kia.
Tô Thiện vẫn đang nhìn hắn,hắn lại quay sang cáu với cô “Nhìn gì?Lên xe.”
……………
Gần 6h tối,cô vẫn không dám hỏi hắn sẽ có ai đến giúp bọn họ không?Nhìn gương mặt hầm hầm như băng của hắn,cô lại thôi ý định hỏi.Thế là cô cuộn người trên ghế,loay hoay một chập liền ngủ mất.
Từ Hy Viễn ngồi im lặng trên ghế nhìn cô cứ thỉnh thoảng lại co người vì lạnh,hắn nhìn một hồi rồi đưa tay bế người cô đặt vào lòng mình,ôm cô ngồi trên xe.Tô Thiện tìm được hơi ấm liền cọ vào người hắn,tiếp tục ngủ như heo.Còn tên nào đó lại ôm cô,hài lòng cong khóe môi.
Sáng hôm sau mơ màng tỉnh dậy,Tô Thiện đã nghe tiếng hắn quát bên tai “Dậy đi,nặng chết được.”
Cô dụi mắt,nhìn gương mặt hắn phóng đại trước mặt mình bỗng giật mình,cô thế mà còn nằm trên người hắn.”Tôi..tôi…”
“Tối qua cô mộng du leo lên người tôi,còn một mực ôm lấy tôi,thật phiền chết.”
Tô Thiện há hốc mồm,cô từ khi nào lại không biết mình có tật mộng du “Xin lỗi,thành thật xin lỗi anh.”
Hắn cong khóe môi,định bụng sẽ chọc cô thêm lát nữa,nhưng lúc này điện thoại trong túi lại kêu lên.
“Từ Tổng,tối qua tôi gặp tai nạn,không nghe điện thoại của ngài được.”
“Tai nạn?”
“Đã không sao rồi ạ,vết thương nhẹ.”
“Kêu người đến thị trấn Tam Sương,xe tôi bị hết xăng ở đây.”
“Vâng,ngài chờ một lát.”
Hắn cúp điện thoại,cúi mặt nhìn cô “Còn chưa chịu xuống?”
Tô Thiện đỏ mặt,lập tức leo xuống người hắn,lúc nãy vì chăm chú nghe hắn nói chuyện điện thoại mà quên mất mình vẫn còn trên người hắn.