Ánh mắt Tô Thiện cương quyết nhìn hắn “Anh còn muốn bức tôi?Anh nói anh đối với tôi thật lòng,tôi thấy một chút tôn trọng đều không có.”
Từ Hy Viễn sợ mình tiếp tục ép buộc cô,Tô Thiện sẽ trực tiếp buông lời cay nghiệt với hắn,hắn hoà hoãn “Vậy được,tôi đưa em về.” Không đợi cô từ chối,đã xoay người lấy chìa khóa xe xuống dưới lầu.
Tô Thiện chỉ đường cho hắn,lúc tới nhà cô ngay cả lời cảm ơn cũng không nói,lập tức xuống xe.
Từ Hy Viễn cũng xuống xe,hắn nhìn Tô Thiện đi vào một căn nhà nhỏ xíu khá cũ kỹ khẽ nhíu mày,hóa ra không phải tên nhãi kia mua nhà cô.Nhưng mà hắn cũng không vui,Tô Thiện lại đi thuê nhà tại cái nơi cũ kỹ bụi bặm này cũng không thèm về với hắn,mặt mũi hắn biết để đi đâu.
Thoáng thấy cô sắp đóng cửa,Từ Hy Viễn vội lên giọng “Tô Thiện,tôi quyết định muốn theo đuổi em,quyết không từ bỏ.”
“Rầm”
Cánh cửa nặng nề đóng lại trước mặt hắn,Từ Hy Viễn có chút xấu hổ sờ mũi,lớn đến từng tuổi này,lần đầu tiên hắn mở miệng đòi theo đuổi phụ nữ,thật cũng không biết nên làm sao.
Nhưng hắn cũng không còn cách nào khác,vợ hắn không chịu về với hắn,không thể cưỡng ép được thì quyết định theo đuổi đến khi cô đồng ý mới thôi.Hắn không tin,Tô Thiện không chút nào để ý tới hắn,bộ dạng lớn lên đẹp trai của hắn khá làm hắn hài lòng.
…
Căn nhà hoang nọ,Tô Minh Sơ bị đánh bầm dập vứt tại một xó,cả người đầy vết thương,ánh mắt lờ mờ mơ màng thấy bóng dáng người đàn ông quen thuộc đi vào,có tiếng mắng chửi,sau đó nhỏ dần nhỏ dần,cậu ta rơi vào trạng thái ngất xĩu.
“Bảo các cậu đừng đánh cậu ta mà.”Vương Triết vừa tới nơi đã thấy Tô Minh Sơ vết thương bầm dập đến đáng thương, cậu ta nhăn mặt nhìn mấy người kia.”Đánh cậu ta ra nông nổi như thế…”
“Vương trợ lí,là Từ tổng dặn dò chúng tôi mạnh tay một chút.”
Vương trợ lí:”…”Được rồi,đương nhiên lời Từ tổng có giá trị hơn lời của cậu ta.
…
Lúc Tô Minh Sơ tỉnh dậy,cậu ta mở mắt đã thấy bộ dạng vừa bôi thuốc vừa thở dài quen thuộc kia,vừa động người muốn ngồi dậy xương khớp liền như muốn đứt rời,cậu ta la oai oái “Mẹ kiếp.”
Vương Triết thở dài “Đã bảo cậu đừng đụng vào Tô tiểu thư,ngang bướng.”
“Tôi cứ thích đụng đấy,anh quản được chắc.”
Vương Triết lắc đầu “Tôi đương nhiên không quản được,nhưng sẽ có người muốn quản đấy.”Cậu ta cũng chẳng muốn quản.
Tô Minh Sơ nhìn Vương Triết “Này,vẫn chưa biết anh tên là gì?”
“Họ Vương tên chỉ một chữ Triết.”
Tô Minh Sơ lẩm bẩm “Vương Triết…”Cậu ta có chút khó khăn ngồi dậy,mắt nhìn thấy cánh tay mình có vài cái băng cá nhân “Đây là ý gì,cho người đánh xong rồi băng bó,giả mù sa mưa à?”
Vương Triết có chút túng quẩn “Không ngăn được.”
“Hừ,tên sói già đó sai anh chứ gì?Thôi được rồi,anh từ chức đi,về làm trợ lí cho tôi.Tôi tuyệt đối không ngược đãi anh.”
Vương Triết lập tức lắc đầu “Đừng ăn nói linh tinh.”Cậu ta trước giờ đều trung thành một mực với tổng giám đốc mình,tuyệt đối chưa từng có suy nghĩ phản bội.
Tô Minh Sơ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,bĩu môi “Không thì thôi.”
Hắn cũng phải nhất định có trợ lí nha.
Vương Triết thấy Tô Minh Sơ còn mạnh mồm chán,chắc là không đến nổi không về nhà được,anh đứng lên đưa mắt nhìn cậu ta “Cậu tự về nhà hoặc tự điện người đến đón đi.Tôi phải đi đây.”
Nói rồi,như nhớ lại gì đó,Vương Triết lại thở dài “Khuyên cậu một chút,đừng chọc Tổng giám đốc nhà tôi nữa,lần này là đánh, không chừng lần sau sẽ mất mạng đấy.”
Tô Minh Sơ: “…” Lằn nhằn còn hơn mẹ hắn.
…..
Ngày hôm sau,
Tin tức người thừa kế Tô thị đính hôn cùng một người phụ nữ tràn ngập trên báo chí.
Chuyện Tô Minh Sơ về nước thừa kế tập đoàn Tô thị đang là miếng mồi ngon cho báo chí.Không ngờ trong lúc này anh ta trực tiếp công khai đính hôn cùng một người phụ nữ lại càng khiến các trang mạng cùng báo chí thêm sôi sục.
Từ thị – văn phòng Tổng giám đốc,
“Rầm”
Cái laptop Vương Triết mới đặt hàng lại đang nằm ở dưới nền,lần này không đếm được vỡ thành bao nhiêu mảnh.Cậu ta mặt mày méo xệch, trong lòng gào khóc không ngừng,có biết cái đó đặt làm riêng theo yêu cầu tốn bao nhiêu….
Rơi lệ…
“Mẹ kiếp,cậu lập tức dẹp mấy cái tin đó cho tôi.Còn để tôi thấy toà soạn nào đăng tin,trực tiếp thu mua.”
Từ Hy Viễn thở hổn hển,trực tiếp tháo tung hai cúc áo trên cùng,cà vạt từ lâu đã vứt đi một xó.Hắn ta mặt mày phải nói là cực xấu,tức giận đến lòng ngực phập phòng,đôi mắt đỏ bừng “Con mẹ nó, tên nhãi kia còn chưa ăn đủ đòn.”
Dứt lời đôi mắt lạnh tanh liếc qua cậu ta:
“Nhốt cậu ta lại,tôi chưa cho phép thả tuyệt đối không được thả.Cậu mà mềm lòng,tôi nhốt luôn cậu.”
Vương trợ lí bị ánh mắt cảnh cáo như muốn giết người kia doạ sợ,cậu ta vâng vâng dạ dạ lập tức lui đi,chỉ sợ ở lại không cẩn thận mang hoạ sát thân…
Từ Hy Viễn nhắm chặt hai mắt,lòng bàn tay siết chặt thành nắm đấm,cơn tức giận vẫn khó tiêu tan trong lòng ngực hắn,bí bách đến khó chịu.
Muốn dành vợ của hắn,tuyệt đối không có cửa.
Trên bàn làm việc,là tờ báo sớm nhất của ngày hôm nay.Tin tức đính hôn của người thừa kế Tô thị vẫn chiếm phần lớn,còn kèm theo ảnh chụp của 2 nhân vật chính.
Người phụ nữ mỉm cười nhẹ nhàng trong ảnh có thể cả thế giới không biết cô là ai,nhưng đối với Từ Hy Viễn,hắn liếc mắt cũng đủ biết là Tô Thiện,tâm can của hắn.
Tin tức này đủ chọc giận hắn phát điên,muốn một tay bóp chết tên nhãi họ Tô kia.
Đính hôn?Đính cmn nhà cậu ta.