Sau khi Vương Phá cùng Ma Soái đấu đao, người có động tác đầu tiên không phải là Tương Vương từ trong mặt trời nhảy ra, cũng không phải là Hắc Bào ẩn thân sau âm mưu quỷ kế, mà là Hách Minh thần tướng.
Hắn vuốt vuốt gương mặt mỏi mệt, đi tới cửa trung quân trướng, nhìn về phía phương xa.
Lang kỵ đã ngưng tiến công, hóa thành mấy dòng nước chảy hắc ám, lui về thông đạo trong bóng đêm dưới đỉnh Nặc Nhật Lãng.
Ma Soái thua cuộc chạy rồi, Tương Vương cùng đã đi theo rồi, Chưởng môn Ly sơn cũng đã đuổi theo.
Hoài Nhân đạo cô ngồi xuống chữa thương, Mao Thu Vũ chặn đường đệ tam ma tướng cùng đệ bát ma tướng, Vương Phá đứng ở nguyên chỗ, không nhúc nhích.
Tên vương công Tuyết Lão thành kia rơi vào trên thảo nguyên, tóe lên vô số bùn đất, khó nhọc mà đứng lên, trên thân khắp nơi đều thấy vết thương, có vẻ sẽ sắp chết đi.
“Ngươi là chủ soái của Nhân tộc ư?”
Tên vương công kia nhìn Hách Minh thần tướng, trong mắt toát ra cảm xúc điên cuồng, nói: “Vậy hôm nay vận khí của ngươi thật sự không tốt rồi.”
Mặc dù hắn sắp chết, mặc dù Hách Minh thần tướng cũng là cường giả Tụ Tinh cảnh, nhưng cánh cửa của thần thánh lĩnh vực thật sự rất cao, hắn vẫn còn có thể giết chết Hách Minh thần tướng.
Các thiếu nữ Nam Khê trai như những đóa hoa trắng rải rác vây quanh trung quân trướng.
Các nàng không ngờ tới, vị cường giả thần thánh này lại từ trong bầu trời té xuống, trong lúc nhất thời có chút bối rối.
Diệp Tiểu Liên không hốt hoảng chút nào, quát nói: “Thu!”
Hách Minh thần tướng lại nói: “Tán!”
Thanh âm của hắn rất bình tĩnh, cũng rất kiên định.
Diệp Tiểu Liên cảm thấy không minh bạch, thậm chí có chút tức giận, nhưng nghĩ tới trai chủ trước đó đã dặn dò, cắn răng hô: “Chúng đệ tử tản ra!”
Nhiều đóa hoa trắng nở rộ bay đi, bốn phía lều trại tùy theo sụp đổ.
Mấy trăm tên nỏ thủ, cầm thánh quang nỏ trong tay nhắm thẳng vào tên vương công Tuyết Lão thành cả người đầy máu kia.
Mấy trăm tên nỏ mang theo thánh quang bắn ra, tạo thành một đạo cột sáng rộng vài thước, xuyên thấu qua thân thể của hắn.
Vương công ma thân biến mất hơn phân nửa.
Hắn cúi đầu nhìn xuống thân thể của mình, trong mắt lộ ra một tia cảm xúc mờ mịt.
Tiếng bước chân dày đặc ngay sau đó phá vỡ yên tĩnh, bọn kỵ binh từ trên chiến trường đã trở về.
Mọi người còn chưa kịp xua tan rung động cùng kinh ngạc mà hình ảnh trước mắt mang đến, đã nghe được ra lệnh làm cho bọn họ rung động hơn.
Hách Minh thần tướng nói: “60 tức nữa sẽ lên đường.”
Một gã tì tướng thất kinh hỏi: “Đại nhân, đi nơi nào?”
Hách Minh thần tướng nói: “Đương nhiên là Tuyết Lão thành.”
Những lời này hắn nói vô cùng đương nhiên.
Diệp Tiểu Liên rất giật mình, chợt nhớ tới Đường gia thiếu gia rất nhiều năm trước trên thần đạo tại kinh đô, lại nghĩ tới Tô Ly tiền bối mà trai chủ thỉnh thoảng sẽ nhắc tới.
Cụ thể an bài tự nhiên có quan quân tham mưu cùng các tướng quân khác chịu trách nhiệm, Hách Minh thần tướng đi trở về trướng bồng, đi tới trước góc mờ mờ kia, nhẹ nói: “Cực khổ cho Thánh Nữ rồi.”
Từ Hữu Dung mở mắt nhìn hắn, hỏi: “Ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?”
Vài ngày trước nàng đã rất nhiều ngày đêm chưa từng chợp mắt, mỏi mệt tới cực điểm.
Hôm nay nàng vốn định ngủ một giấc thật ngon, kết quả thời gian nhàn rỗi lại bị Chưởng môn Ly sơn kéo nói chuyện phiếm, thật vất vả Chưởng môn Ly sơn mới rời đi, nàng trốn vào nơi này, dựa vào rương hòm muốn chợp mắt một hồi, kết quả không ngủ được bao lâu thì phía ngoài chiến đấu đã kết thúc, và có người tới làm phiền nàng.
Nàng ngủ không ngon giấc, cho nên tâm tình cũng không quá thoải mái, nói chuyện tự nhiên càng không khách khí.
Hách Minh thần tướng suy nghĩ một chút, nói: “Ba thành.”
Từ Hữu Dung suy nghĩ một chút, nói: “Đủ rồi.”
Hách Minh thần tướng cảm khái nói: “Đàm luận cùng Thánh Nữ, thật là thống khoái.”
Từ Hữu Dung nói: “Lời này không sai, nếu là Trần Trường Sinh, thật sự sẽ rất phiền.”
Nàng từ trong tay áo lấy ra một món đồ dùng đồng xanh tạo thành.
Chính là pháp khí mà Thương Hành Chu dùng Hạo Thiên Kính để làm.
Nàng không định liên lạc với kinh đô, bởi vì món pháp khí còn lại không có trong tay Trần Trường Sinh, mà là đang trong tay Tiết Hà.
Nàng nói cho Tiết Hà hai chuyện.
Một, Tương Vương đã bị thương nặng, trong thời gian ngắn không cách nào trở về tây cửu doanh.
Hai, chủ soái Hách Minh thần tướng yêu cầu tây lộ quân toàn quân tiến phát, trong vòng ba ngày phải tới khu vực trung tâm của Bố Nông cao nguyên, đánh hạ Toa La thành.
Tin tưởng Tiết Hà sẽ rất rõ ràng ý tứ của hai câu này.
Hơn nữa còn được Hách Minh thần tướng cùng Từ Hữu Dung cùng chung bảo đảm.
Quả chẳng sai, chiều muộn ngày hôm đó, Tiết Hà trực tiếp đi hữu đại doanh, chiếm quân quyền của Tương Vương, sau đó mang theo tây cửu doanh bắt đầu hướng phương bắc tiến công.
Phổ thông quân cùng đông lộ quân cũng đồng thời xuất động.
Tốc độ nhanh nhất lại là bắc tam doanh tiên phong của đông lộ quân.
Bọn họ hành quân vội vã một ngày đêm, vòng qua Tinh Tinh hạp, dẹp xong Ngũ Đài hà, do đó nắm giữ cửa ải quân sự hiểm yếu tối trọng yếu phía nam Bố Nông cao nguyên.
Coi đây là điểm đột phá, đại quân Nhân tộc lấy tốc độ vượt quá tưởng tượng mà đột tiến, đem đạo phòng tuyến thứ hai cứng như sắt của Ma tộc mạnh mẽ cắt thành ba đoạn.
Quan trọng nhất lại là thời gian, ở chiến dịch đầu tiên tổn thất mười bảy ngày thời gian, trong quá trình này đã được đoạt lại toàn bộ.
Hắc Bào chiến lược bố trí, có thể nói là hoàn toàn thất bại.
……
Trần Trường Sinh đặt hồ sơ trong tay xuống, thất thần chút ít.
Trên giấy ghi chép cuối cùng chỉ để lại cảm giác hời hợt.
Tả lộ quân bắc tam doanh, hành quân vội vã một ngày đêm, vòng qua Tinh Tinh hạp, đánh hạ Ngũ Đài hà.
Trên giấy chỉ là một câu nói ngắn ngủi, ở trong thế giới chân thật lại là chuyện xưa lừng lẫy mà dũng cảm đến cỡ nào đây?
“Nguyên nhân trọng yếu nhất là thời điểm Ma tộc xâm nhập, bắc tam doanh không có bất kỳ tổn thất nào.”
Cẩu Hàn Thực nghĩ tới ba cái tên được ghi đầu trong chiến công này, nở nụ cười.
Không phải vì bọn hắn lập nhiều công lớn, vì Ly sơn tranh được vinh quang, mà là vì bọn hắn còn sống.
Mấu chốt là mấy ngàn con thứu điểu từ vách đá bay ra ngoài, tại sao bỗng nhiên rơi xuống thảo nguyên, đem mình đốt chết cháy.
Quan binh tiền tuyến nghĩ mãi cũng không rõ nổi chuyện này, Lương Bán Hồ ở trong thư đưa về cũng bày tỏ sự khốn hoặc của mình.
Nhìn thần sắc của Trần Trường Sinh, Cẩu Hàn Thực mơ hồ đoán được chân tướng, nhưng Trần Trường Sinh không đề cập tới, hắn cũng không tiện nói gì.
Câu chuyện giữa Giáo Hoàng cùng người thủ hộ của hắn, mặc dù không quá mức nổi bật, nhưng người nên biết đều đã biết.
Dù sao bắt đầu từ mùa thu năm ấy, không ai thấy hắc y thiếu nữ kia ở bên người Trần Trường Sinh nữa.
Nghĩ tới nàng rời khỏi hải đảo phía nam ấm áp, đi tới cánh đồng tuyết nơi cha của nàng từng đặt chân qua, tâm tình của Trần Trường Sinh có chút phức tạp.
Tiếp theo hắn chú ý tới Cẩu Hàn Thực tự tiếu phi tiếu nhìn mình.
Hắn cảm thấy có chút lúng túng, nghĩ tới một việc, liền chuyển đề tài.
“Ma tộc quái nhân trong vách đá trước khi chết không ngừng hô cái gì?”
“Tô Ly không phải đã đi rồi sao?”
“Sao?”
Cẩu Hàn Thực cười nói: “Ta nói tên Ma tộc kia hô chính là những lời này. Hắn hẳn là Giá Quỷ tộc nhân của Ma tộc, am hiểu nhất là ngự sử yêu thú, so với Vu tộc phía nam còn muốn đáng sợ hơn, nghe nói năm đó bị sư thúc tổ truy sát rất nhiều năm, đã diệt sạch, không ngờ lại còn có kẻ sống.”
Năm đó tại sao Tô Ly muốn đuổi giết Giá Quỷ tộc nhân?
Ly Sơn kiếm tông không ghi lại, Cẩu Hàn Thực không biết, Trần Trường Sinh cũng đoán không ra.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, nghĩ đến một loại khả năng.
Có lẽ mấy trăm năm trước Tô Ly đã thấy được tầm quan trọng của bộ lạc kia đối với chiến tranh ư?
Có lẽ thật chính là như vậy.
Bởi vì trước lúc rời khỏi thế giới này, Tô Ly vẫn đang cùng Ma tộc tác chiến.
Không phải là chiến đấu, mà là chiến tranh.
Vậy cái người từ lúc sinh ra đời đã bắt đầu cùng Ma tộc chiến đấu thì sao?
Trần Trường Sinh rất muốn biết Chiết Tụ rốt cuộc đang ở nơi đâu.
Cẩu Hàn Thực cũng rất quan tâm, bởi vì Chiết Tụ bây giờ là con rể của Ly sơn.
Tiền tuyến tự có phương pháp ghi lại công trận.
Hiện tại biết đến, khai chiến đến nay Chiết Tụ đã giết chết hơn mười tên binh lính Ma tộc.
Đối với binh lính bình thường mà nói, đây đã là công trận vô cùng đáng giá để kiêu ngạo, đặt ở trên người Chiết Tụ lại có vẻ có chút quỷ dị.
Năng lực của hắn tuyệt đối không chỉ như thế.
Hắn đến tột cùng ở nơi đâu? Đang làm những gì?
“Xem ra, ta phải sớm đi thôi.”
Trần Trường Sinh nói với Cẩu Hàn Thực.
Thời điểm mùa xuân, Cẩu Hàn Thực đã nói với hắn, chỉ có thời điểm thấy Tuyết Lão thành, hắn mới có thể rời kinh đô.
Hiện tại mặc dù ba tên kỵ binh kia đã thấy được Tuyết Lão thành, nhưng đại quân Nhân tộc cách Tuyết Lão thành còn có một đoạn cự ly rất xa, tại sao lúc này hắn lại muốn đi?
Bởi vì Nhân tộc quân đội mặc dù đạt được thắng lợi trong chiến dịch này, nhưng ở phương diện khác, Ma tộc cũng miễn cưỡng đạt thành mục đích của trận chiến này.
Tuyệt đại đa số cường giả thần thánh Nhân tộc bao gồm Vương Phá ở bên trong cũng bị thương rất nặng, trong thời gian ngắn không cách nào xuất thủ lần nữa.
Ngay tại lúc này, tâm thái của binh lính rất dễ dàng xảy ra vấn đề, bởi vì cường giả thần thánh đại biểu chính là sức mạnh.
Lúc này Trần Trường Sinh xuất hiện ở tiền tuyến, sẽ đưa đến tác dụng ổn định lòng quân tốt vô cùng.
Nếu như Từ Hữu Dung cùng hắn cùng nhau xuất hiện, tác dụng này sẽ càng thêm rõ ràng.
Trần Trường Sinh nói: “Chỉ cần Bệ Hạ ở hoàng cung, kinh đô sẽ không loạn, dân tâm cũng sẽ không loạn.”
Lần này Cẩu Hàn Thực không tỏ vẻ phản đối.
Bởi vì thời cuộc cùng mùa xuân đã rất không giống.
Kinh đô đã nghênh đón mùa hè thực sự.
Gió xuyên qua trong thành, bị Lạc Thủy cùng cây liễu bên bờ sông tinh lọc, hơi chút mát mẻ, nhưng gặp tường đỏ trong cung, lại trở nên nóng rang.
Mạc Vũ gương mặt ửng đỏ, thái dương có chút lấm tấm mồ hôi, tay trái cầm lấy khăn tay không ngừng quạt, nút áo trên cổ không buộc lại, lộ ra một đoạn trắng noãn.
Trần Trường Sinh ngồi đối diện với nàng, nhìn nước trà trong chén, trong cảm giác tựa hồ muốn sinh ra một đóa hoa.