Tay Kiều Nhân vẫn đang đặt trên eo, dừng lại vài giây mới hạ xuống.
Cô chậm rãi đứng thẳng người, vẫn im lặng không nói gì, khuôn mặt vốn đang thoải mái lúc này cũng hơi cau lại.
Cửa thang máy vẫn đang mở, Kỷ Hàn Thanh đợi mấy giây cũng không thấy Kiều Nhân có động tĩnh gì, anh nhướn mày lặp lại lần nữa:
“Thật sự không vào trong à?”
Lần này Kiều Nhân gật đầu.
Buổi trưa mới xảy ra tranh cãi, mặc dù chỉ tính là gián tiếp nhưng Kiều Nhân cũng chẳng muốn đứng cùng anh trong một thang máy vào lúc này.
Trong lòng có chút cảm giác không thể miêu tả rõ ràng.
Dù sao sau khi trải qua những chuyện trong hai ngày nay, cô đã mơ hồ cảm nhận được giữa mình và Kỷ Hàn Thanh có thứ gì đó thay đổi.
Cụ thể là thay đổi ở đâu thì Kiều Nhân cũng không có tâm tư suy nghĩ. Cô mím môi, lần này nói thật rõ ràng:
“Tôi đi thang bộ được rồi.”
“Được.”
Anh đáp lại sau đó thu bàn tay đang giữ nút thang máy về.
Kiều Nhân quay đầu, liếc nhìn cầu thang phía sau, trên vách tường cách vài mét có gắn một chiếc đèn, tuy rằng ánh sáng không quá mạnh nhưng vẫn đủ để chiếu sáng.
Bình thường cô chưa bao giờ đi qua đó nên cũng chỉ lướt qua vài lần.
Không tới vài giây, âm thanh cửa thang máy khép lại vang lên phía sau, ngón tay Kiều Nhân đang nắm chặt dần dần thả lỏng. Cô cúi đầu, vừa định nhấc chân đi về phía cầu thang bộ bên kia thì đột nhiên tầm mắt liếc thấy một bóng người bên cạnh.
Ánh sáng trên đỉnh đầu trở nên mờ ảo.
Kiều Nhân theo bản năng xoay người.
Không biết Kỷ Hàn Thanh đã đi ra khỏi thang máy từ lúc nào, bước hai ba bước tới bên cạnh cô, sau đó anh nghiêng đầu nhìn:
“Vậy thì cùng đi thang bộ đi.”
Kiều Nhân càng ngày càng không hiểu nổi người đàn ông này.
Nếu nói anh không có một chút ý tứ nào với cô thì tới quỷ cũng chẳng tin, nhưng chuyện phát sinh buổi trưa nay khiến Kiều Nhân không có cách nào tin tưởng anh thật lòng đối với mình.
(Nội tâm editor: Huhu là chị hiểu lầm chú nhỏ Kỷ chứ chú đâu có ý giúp người ngoài đâu T^T)
Một người có thể nhận bao nhiêu tấm thẻ phòng, Kiều Nhân còn chưa xếp anh vào danh sách tra nam đào hoa, một nửa nguyên nhân là do Kỷ Niệm mà thôi.
Cơn tức giận của cô vẫn còn nén trong lồng ngực, không thể nào phát ra được.
Kỷ Hàn Thanh muốn đi chung với cô, cô càng không làm theo ý của anh, xoay người đi về phía cửa thang máy:
“Đột nhiên lại không muốn đi nữa rồi.”
Kiều Nhân đưa tay ấn nút, “Anh tự đi một mình đi, tôi đi thang máy.”
Lúc này thang máy vẫn đang đi thẳng lên trên, chỉ một thời gian ngắn đã lên tới tầng cao nhất.
kiều Nhân nhìn chằm chằm bảng điện tử hiển thị số tầng, rất lâu sau cũng không nghe thấy có tiếng bước chân vang lên ở phía sau.
Quay đầu lại nhìn, quả nhiên anh vẫn đang đứng bên cạnh, nghiêng đầu như cười như không nhìn cô.
Kiều Nhân chuyển tầm mắt lại cửa thang máy, mãi tới khi cửa mở ra cô cũng không nhìn đi đâu khác.
Lần này trong thang máy còn có người, cửa thang máy vừa mở ra, người đó liền quay sang chào hỏi Kỷ Hàn Thanh trước.
“Kỷ tổng, ngài muốn đi lên ạ?”
Kiều Nhân không nhúc nhích, đứng tại chỗ yên lặng xem phản ứng.
Nếu như Kỷ Hàn Thanh vào thì cô sẽ không vào, còn nếu Kỷ Hàn Thanh không vào thì cô sẽ vào.
Kiều Nhân vốn không phải người thích chống đối, thế nhưng hôm nay lại một mực thể hiện tính trẻ con của mình. Tôn chỉ của cô hôm nay chỉ có một: nhất định phải làm ngược lại với anh.
Kết quả đợi một lúc, Kỷ Hàn Thanh lại mở miệng hỏi cô: “Lần này vẫn không vào à?”
Người ở bên trong đang giữ nút thang máy lập tức nhìn về phía cô, rõ ràng anh ta không quen biết thực tập sinh này, nhìn mấy giây mới hỏi:
“Cô muốn đi lên sao?”
Được rồi, vẫn là cô tự đem đá đập chân mình.
Kiều Nhân lấy điện thoại ra xem giờ, gần tám giờ rồi. Cô cũng không do dự nữa, thẳng thắng bước vào trong thang máy.
Lần này tốt xấu gì thì cũng có người khác, dù sao chỉ có một tầng thôi, có lúng túng thì cũng không thể lúng túng mãi được.
Kiều Nhân vừa vào thang máy liền dựa vào trong góc, cúi đầu giả vờ nhìn điện thoại, sau mấy giây cô vẫn không kìm được liếc mắt nhìn sang hai người bên cạnh.
Cửa thang máy vẫn đang mở, người nhân viên này nói mấy câu với Kỷ Hàn Thanh. Sau đó ngay một giây trước khi cửa thang máy khép lại anh ta đưa tay chặn cửa, “Kỷ tổng, vậy tôi đi trước đây.”
Kiều Nhân: “…”
Vì vậy… người mà cô vừa cho rằng có thể cứu cô khỏi sự lúng túng hóa ra là đang đi xuống bãi đỗ xe để lấy xe?
Kiều Nhân khóc không ra nước mắt, trơ mắt nhìn người đó đi ra ngoài, đến bên cạnh một chiếc Porsche.
Thời gian chờ của thang máy lại được tính thêm vài giây, Kiều Nhân lập tức cất điện thoại vào túi, giơ chân bước lên trước một bước. Vừa định đi thẳng ra ngoài thì tay đã bị người ta giữ lại.
Anh thuận thế kéo một cái, Kiều Nhân lần nữa trở về trong góc thang máy.
Một giây sau cửa đóng lại, thang máy chậm rãi đi lên.
Kiều Nhân hơi co người trong góc, tầm mắt nhìn xuống sàn, còn chưa kịp gạt tay anh ra đã nghe thấy Kỷ Hàn Thanh hỏi:
“Đây là đang tức giận với tôi sao?”
Kiều Nhân sững sờ: “…”
Chỉ mấy giây, thang máy sắp lên tới tầng một.
Kiều Nhân còn chưa kịp trả lời, cửa thang máy đã mở ra, lại có thêm nhân viên khác bước vào đứng chen chúc.
Cổ tay cô đang bị Kỷ Hàn Thanh nắm lấy, cử động mấy lần cũng không rút ra được, sau khi thử mãi không có kết quả, Kiều Nhân chỉ có thể hạ giọng nhắc nhở: “Kỷ tổng, tôi đến nơi rồi.”
Kỷ Hàn Thanh hạ mắt nhìn cô, “Cùng tôi lên văn phòng một chút, có việc cần nói với em.”
“Kỷ…”
“Việc công.”
Kiều Nhân còn chưa gọi hết tên, đành phẫn nộ ngậm miệng lại.
Từ tầng một đến tầng cao nhất, thang máy có dừng lại vài lần, người vào người ra.
Đại khái hơn hai phút, khi thang máy dừng lại ở tầng 17 bên trong cũng chỉ còn lại hai người họ.
Tuy rằng đã qua tám giờ nhưng người như bọn họ vẫn không có nhiều không gian riêng tư cho bản thân.
Sếp gọi cô đi qua, cô phải lập tức tới ngay không có một lời oán giận.
Kiều Nhân nghĩ ngợi vài giây, hoàn toàn không nghĩ ra được là có chuyện gì.
Chuyện biển quảng cáo hai hôm nay đã sắp kết thúc rồi, nếu như quá trình xét duyệt thuận lợi nói không chừng có thể phát hành trong số tạp chí cuối tuần này.
Ngoại trừ tin tức này, mấy ngày nay chủ yếu Kiều Nhân chỉ làm vài công việc lặt vặt.
Ví dụ như tiểu khu bên cạnh có gia đình lạc mất một chú chó, treo giải thưởng 20 ngàn cho ai tìm được; hay ví dụ như một ông lão làm nghề nhặt rác, mỗi buổi sáng đều tới công việc cho mèo hoang ăn…
Những chuyện nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, chiếm một vị trí nhỏ tí xíu trên trang tin.
Trước mũi Kiều Nhân vẫn còn mùi nước hoa của nữ nhân viên ban nãy, nồng nặc khó chịu, cô hít một chút thôi mà đã cảm thấy choáng váng đầu óc.
Cô giơ tay phẩy hai cái trước mặt, hỏi trước: “Chuyện gì vậy?”
“Tuần sau đi công tác Thượng hải.”
Động tác của Kiều Nhân lập tức ngừng lại, duỗi ngón tay chỉ vào mình: “Tôi sao?”
“Ừ.”
“Còn có ai nữa?”
“Mấy nhân viên chính thức trong phòng em,” Khóe môi Kỷ Hàn Thanh hơi nhếch lên, “Tôi cũng đi.”
Kiều Nhân “A” một tiếng, không nói gì.
“Vấn đề lúc nãy em vẫn chưa trả lời tôi.”
Kiều Nhân ngước mắt, “Vấn đề gì?”
Hai người một hỏi một đáp, thậm chí Kiều Nhân quên mất việc anh vẫn nắm tay mình còn chưa buông ra.
Đôi môi Kỷ Hàn Thanh càng cong hơn, “Vừa nãy em tức giận với tôi sao?”
Kiều Nhân khựng lại mấy giây, sau đó đảo mắt một cái, “Không.”
“Kỷ Niệm nói mỗi lần em nổi nóng đều như vậy.”
“…”
Thật ra Kỷ Hàn Thanh không rõ cô tức giận vì chuyện gì, hôm nay bọn họ chỉ gặp mặt một lần, chính là trưa nay còn chưa nói được với nhau nửa câu.
Anh đưa tay bên kia lên ấn mi tâm, “Là vì trưa nay Tương Nghi đụng phải xe của em à?”
Kiều Nhân nhíu mày.
Kỷ Hàn Thanh luôn tinh tế, khi ánh mắt quét qua đã chú ý thấy lúc nghe hai chữ “Tương Nghi” lông mày cô hơi cau lại. Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng trẻo với dáng vẻ mất hứng của cô mấy giây, đột nhiên cười khẽ:
“Cô ấy họ Tương.”
Dừng một chút, anh nói nốt: “Tên là Tương Nghi.”
Lông mày Kiều Nhân giãn ra trong nháy mắt, cũng chỉ trong nháy mắt thôi, sau đó lại cau lại.
Ít nhất là điềm lành.
Tâm tình Kỷ Hàn Thanh khá hơn nhiều, giọng điệu không tự chủ được trở nên dịu dàng hơn mấy phần.
“Thầy Vương nói chiều nay em đi thôn tây ngoại thành phỏng vấn, chắc chắn tính khí đó của Tương Nghi đã khiến em lãng phí không ít thời gian.”
“Vì thế mà anh trực tiếp bảo cô ta gọi 122 báo cảnh sát giao thông đến à?”
Giọng Kiều Nhân không lớn, càng về cuối âm điệu càng thấp, cuối cùng thì biến thành lầm bầm:
“Nhỡ đâu cô ta gọi thật thì không phải càng lãng phí thời gian sao…”
Kỷ Hàn Thanh hỏi ngược lại: “Em cảm thấy cô ấy sẽ gọi à?”
Đương nhiên là không rồi.
Tương Nghi vốn đuối lý, lúc đó phải tiền chỉ là chuyện nhỏ, nếu nghiêm trọng có khi còn bị trừ điểm.
Kiều Nhân cụp mắt không trả lời nữa.
Cũng không biết có phải vì vừa nói ra một loạt suy nghĩ hay không, lúc này cơn giận trong lồng ngực cô cũng hạ xuống rất nhiều, cả người đều cảm thấy thoải mái. kiều Nhân cúi đầu liếc nhìn mũi chân, hồi lâu mãi tới khi thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, cô mới nhẹ giọng chửi một câu:
“Người khốn nạn như tên.”
Lại còn Tương Nghi… Bỏ hết đống đồ trang sức đắt tiền đang đắp lên người đi thì Tương Nghi vẫn còn là Tương Nghi sao?
Đúng là uổng phí một cái tên hay.
Khi Kiều Nhân nhấc chân đi ngang qua người anh ra khỏi thang máy thì nghe thấy anh nở nụ cười trầm thấp:
“Thật sự mắng người được à?”
Cô dừng bước chân: “…”
Hừ.
Chửi người chỗ nào đâu chứ.
Kỷ Hàn Thanh nói chuyện công chính là đi Thượng Hải điều tra tin tức về một cây cầu ở vùng ngoại thành bị sập.
Cây cầu sập hai ngày trước, vì vị trí khá quan trọng nên mấy hôm nay đã làm giao thông gặp không ít khó khăn.
Sau khi Kiều Nhân nghe Kỷ Hàn Thanh giải thích khái quát về tình huống, từ tòa soạn trở về nhà cô lại lên mạng tìm hiểu chút tư liệu.
Bởi vì sự việc mới xảy ra không lâu, ngoại từ tòa soạn địa phương thì hầu như chưa có nơi nào đưa tin về chuyện này.
Kiều Nhân tìm đọc mấy trang tin tức khác nhau, xem tới xem lui phát hiện tin tức đều na ná giống nhau, chỉ đơn thuần thuật lại mấy câu, ngay cả vị trí cũng không sửa lại mà đăng lên nhiều lần.
Tin tức chi tiết hơn cũng chưa có.
Kiều Nhân đóng laptop lại, lên lịch trình cho ngày mai sau đó đi rửa mặt rồi ngủ để giữ gìn nhan sắc.
Ngày hôm sau, Kiều Nhân lái xe đến bệnh viện từ sớm, hoàn thành nốt chuyên đề về vụ biển quảng cáo.
Mấy ngày nay cô chăm chỉ tới bệnh viện, đã có y tá nhận ra cô. Vừa trông thấy cô liền hào hứng chạy tới, còn trêu chọc hỏi:
“Ai da, Tiểu Kiều lại tới nếm mùi thất bại à?”
Kiều Nhân hỏi thăm một chút sau đó đi thang máy lên phòng bệnh nội trú.
Hành lang rất dài, Kiều Nhân vừa đi vừa nhìn số phòng, khi tới nơi cô dừng lại sau đó giơ tay gõ cửa phòng.
Bên trong lập tức có giọng phụ nữ rất to truyền ra: “Mới sáng sớm, ai đến vậy?”
Sau đó tiếng bước chân tới gần, cửa mở ra, Kiều Nhân nhìn thấy một người nhà bệnh nhân đầu tóc bù xù.
Bà ta mới tỉnh ngủ, vừa dụi mắt vừa nhìn cô:
“Sao lại là cô? Tôi nói này, sao cô phiền thế nhỉ…”
Bà ta đứng chắn trước cửa không có ý di chuyển, rõ ràng là không định để Kiều Nhân vào trong.
Kiều Nhân cũng không sốt ruột, mở bút ghi âm để ở trong túi xách, không nhanh không chậm nói:
“Dì à, tôi nghe nói bác sĩ điều trị của con trai dì nói mấy buổi chiều dì đều không đến bệnh viện.”
“Liên quan gì tới cô? Một phóng viên quèn còn dám điều tra hộ khẩu?”
“Tôi muốn là có thể tra được hộ khẩu,” Kiều Nhân liếc nhìn bệnh nhân nằm bên trong, “Có lẽ có thể kiểm tra xem con trai dì có tên trong hộ khẩu thật hay không chứ?”
Mặt người phụ nữ biến đổi, “Mày…”
Kiều Nhân cũng không định nói nhảm nhiều với bà ta, hôm qua cô thu thập được không ít thông tin hữu dụng, giờ sức lực đều cất đi cả rồi, chỉ đưa ra một vấn đề khác: “Chiều nào dì cũng đi đánh bài có đúng không?”
“Con bé này, mày nói gì thế?”
Người phụ nữ hùng hổ, thẹn quá hóa giận nên càng ngày càng không chịu phối hợp:
“Còn nói nữa tao sẽ đánh mày đấy!”
“Đánh?”
Kiều Nhân gật đầu, “Đúng rồi, lần trước dì còn động thủ với Kỷ tổng của chúng tôi.”
“Tao đánh đấy thì sao…”
Kiều Nhân nhíu mày, bày ra dáng vẻ không tốt lắm, “Kỷ tổng của chúng tôi bị dì dùng bó hoa đánh làm tổn thương tới dây thần kinh, tới ăn cơm cũng không ăn nổi.”
Lời này nửa thật nửa giả.
Lúc đó Kỷ Hàn Thanh đúng là có nói mình không tiện ăn cơm, Kiều Nhân tiếp tục: “Bút cũng không cầm nổi, công việc đều chất thành một đống chưa kịp xử lý.”
Người phụ nữ kia quay sang trừng mắt, vốn định giơ tay lên đẩy cô nhưng cuối cùng bị mấy câu nói này ngăn lại.
Đem Kỷ Hàn Thanh ra làm bia đỡ đạn đúng là cực kỳ thuận lợi, Kiều Nhân thêm mắm dặm muối mấy câu:
“Đây xem như là thương tổn cấp độ mấy dì có biết không? Nếu như chúng tôi khởi tố dì thì chắc chắn sẽ thắng kiện.”
“Mày, mày đừng có dọa…”
Dọa chết bà đi.
Kiều Nhân cười khẽ, “Hôm nay là ngày cuối cùng, nếu như dì không phối hợp trả lời câu hỏi của tôi, ngày mai có lẽ sẽ nhận được giấy mời của luật sư đấy.”
Kiều Nhân nói xong không lên tiếng nữa, cố ý để cho bà ta có mấy phút suy tính.
Trầm mặc một lát, người phụ nữ kia cuối cùng cũng hạ giọng: “… Rốt cục cô muốn hỏi cái gì?”
Kiều Nhân hỏi vấn đề đầu tiên: “Dự định bắt công ty quảng cáo bồi thường bao nhiêu?”
“Ba… ba triệu.”
Đúng là giở công phu Sư tử hống.
Kiều Nhân chớp mắt, “Nếu như nhận bồi thường, tiền sẽ thuộc về ai?”
“Đương nhiên là nhà chúng tôi!”
Kiều Nhân cũng không hỏi nhiều nữa, bỏ qua mấy vấn đề tương đồng nhau.
Người phụ nữ ngày chịu phối hợp quả nhiên là nhẹ nhàng hơn nhiều, trước kia tiếp xúc cả tuần mà nửa chữ cũng không hỏi được, giờ lại hỏi tất cả dễ như ăn cháo.
“Vấn đề cuối cùng, nếu như công ty kia không bồi thường, dì định vu cáo cho bệnh viện sao?”
Bà ta gật đầu, nói mà không biết ngượng: “Đương nhiên! Bọn chúng không bồi thường thì sao chúng tôi trả được tiền thuốc thang!”
Giọng người này rất lớn, một câu mà gần như người ở cả hành lang đều có thể nghe rõ.
Có y tá đi ngang qua ném một ánh mắt khinh thường tới, nhưng vì sợ bà ta nên cũng chỉ dám nhỏ giọng thì thầm bàn tán mấy câu rồi nhanh chóng bỏ đi.
“Hỏi xong chưa, xong rồi thì tôi đi vào nhé?”
Kiều Nhân đóng sổ lại, sau đó gật đầu.
Người phụ nữ nhanh chóng đóng sập cửa trước mặt cô, Kiều Nhân thở dài, liếc nhìn thời gian.
Chín giờ một phút.
Cô đứng gần hai mươi phút không nghỉ, ban nãy lại ở trong trạng thái căng thẳng nên hai chân căng cứng. Lúc này đột nhiên được thư giãn, hơi cử động một chút đã cảm thấy không đứng vững nổi. Kiều Nhân khuỵu gối tựa vào tường, lúc ngẩng đầu lên đột nhiên thấy người đang đứng ngay trước mặt mình.
Kiều Nhân sửng sốt mấy giây sau đó vội vàng đứng thẳng: “Luật sư… Phó.”
Trên cánh tay Phó Yên vẫn còn đang bó bột, cũng không biết đã đứng ở đây bao lâu, ngậm điếu thuốc là nhưng không châm lửa, anh ấy nói không lớn nhưng vẫn nghe rõ ràng: “Thật trùng hợp.”
Kiều Nhân: “…”
“Những thứ ban nãy em nói nếu như ở trong giới cảnh sát thì chính là gạt cung, dù có hỏi được cũng không dùng được. Biết không?”
Kiều Nhân nuốt nước bọt.
Phó Yến dùng một tay không bị thương lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, sau đó thuận tay cầm điện thoại di động đưa lên tai.
“Ban nãy nói tới đâu rồi…”
Anh ấy dừng lại một chút, sau đó hơi chớp mắt nhìn cô, “Kỷ tổng của chúng ta bị bó hoa đập trúng làm tổn thương đến dây thần kinh, ngay cả cơm cũng không ăn được, bút cũng không cầm nổi, công việc đều chất thành đống còn chưa kịp xử lý.”
Người đàn ông thuật lại từng chữ từng chữ không hơn không kém, thậm chí ngay cả giọng điệu cũng gần giống của cô.
Kiều Nhân ngượng không có chỗ chui.
Một giây sau, Phó Yến càng khiến cô lúng túng hơn: “Hàn Thanh, công việc làm sếp của cậu đúng là nguy hiểm thật.”
(Khổ thân chú tôi =)))))))
Kiều Nhân: “…”
Lần sau trước khi bịa chuyện cô nên liếc nhìn bốn phía xem có gặp phải người quen hay không.
Phó Yến bỏ điện thoại ra một chút, “Sau này trực tiếp gọi tên tôi là được.”
Dừng lại mấy giây, anh ấy lại nói: “Hoặc giống như Niệm Niệm gọi tôi là anh cũng được.”
Vừa nói xong, người ở đầu dây bên kia lạnh nhạt mắng: “Phó Yến, cậu có biết xấu hổ không?”
Phó Yến và Kỷ Hàn Thanh bằng tuổi, Kiều Nhân gọi anh ấy là anh thì sẽ đem vai vế của cô và Kỷ Hàn Thanh bỏ qua luôn.
Phó Yến không để ý đến anh, vừa ngắt điện thoại vừa mỉm cười với Kiều Nhân, sau đó đi về phòng bệnh.
Kiều Nhân thở phào nhẹ nhõm, lúc bước về phía trước suýt chút nữa không kìm được kêu một tiếng.
Liên tục bị dọa sợ, chân cô đã tê cứng rồi.
Sau khi Kiều Nhân trở về liền tập trung viết cho xong bản thảo.
Sửa lại suốt ba ngày, đến xế chiều thứ sáu, cô mang cho thầy Vương xem qua một lần rồi đưa tới cho bộ phận biên tập.
Mấy ngày nay cô bận tối mắt tối mũi, ngay cả sự việc xảy ra hôm nọ ở bệnh viện cũng quên luôn rồi.
Kết quả sáu giờ chiều thứ sáu, Kiều Nhân chuẩn bị thu dọn đồ đạc tan làm thì Lục Hạ tới gõ lên mặt bàn của cô:
“Tiểu Kiều, danh sách đi công tác Thượng Hải tuần sau, tớ nhìn thấy tên cậu.”
Kiều Nhân gật đầu, buổi trưa cô chưa kịp ăn uống gì, lúc này chẳng còn sức nữa, mí mắt nhẹ nhàng nâng lên:
“Cậu cùng đi à?”
“Đúng vậy, còn có chị Hạ ở phòng bên cạnh nữa.”
Lục Hạ vỗ vai cô, “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, sau đó chuẩn bị đồ đạc nữa.”
Kiều Nhân đáp một tiếng, sau khi tạm biệt Lục Hạ vừa cầm đồ ra khỏi văn phòng đã suýt nữa va phải thầy Vương ở trước mặt.
“May quá, Tiểu Kiều, Tiểu Kỷ bảo em lên văn phòng cậu ấy một chút.”
Hai ngày nay Kiều Nhân hoàn toàn không nghe thấy chữ “Kỷ” này.
Vừa nghe thấy chân đã run.
Kiều Nhân vốn không có sức lực, đợi tới khi bò lên được văn phòng của Kỷ Hàn Thanh hai mắt cũng hoa lên rồi.
Cô đứng gõ cửa ba lần, người bên trong nói: “Vào đi.”
Kiều Nhân đẩy cửa, đẩy tới lần thứ ba mới mở được ra.
Kỷ Hàn Thanh đang ngồi sau bàn làm việc, cúi đầu xem tài liệu.
“Kỷ tổng, anh tìm tôi có chuyện gì ạ?”
“Giúp tôi viết mấy thứ.”
Kiều Nhân cau mày, vừa định hỏi “Sao anh không tự mình viết”, người đàn ông đã dùng một câu chặn ngang lời cô:
“Không thể cầm bút, không viết được.”
“…”
Kiều Nhân buồn muốn khóc, cô sờ sờ cái bụng phẳng lì, sau đó bất đắc dĩ cầm bút lên nhìn màn hình máy tính rồi bắt đầu chép từng chữ.
Nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, không đẹp lắm.
Kiều Nhân cầm bút cảm thấy vừa đói bụng vừa oan ức, đói tới mức nước mắt cũng dâng lên rồi, giọng thều thào không có sức lực, giống như đang làm nũng: “… Tôi không có sức lực.”