Trần Duyên

Chương 133 - Ngửa Mặt Lên Trời, Hận Đời Mưa Gió 7

trước
tiếp

Châu Tri ở bên trái lạnh lùng nói:

“Yêu nữ biết rồi còn cố hỏi! ngươi mặc dù xuất thân từ Đạo Đức tông, nhưng trên người mang Hồ thuật, việc này sao gạt được pháp nhãn của bần tăng! Kỷ Nhược Trần trong lòng ngươi sát nghiệt rất nặng, thiếu nữ phía sau ngươi rõ ràng là một con yêu! Những thứ như vậy, chẳng nhẽ các ngươi tưởng rằng thiên hạ không ai biết ư? Đạo Đức tông các ngươi xưa nay chỉ giỏi mua danh chuộc tiếng mà thôi, lúc này thiên hạ đại loạn, sinh linh đồ thán, nhưng chúng ta cũng tuyệt không cho các ngươi làm bậy!”

Nếu như lúc bình thường, chắc chắn Trương Ân Ân sẽ nổi giận, nhưng mà lúc này, nàng dường như đã đi vào cõi Thái Hư thần tiên, nàng chỉ cúi đầu nhìn Kỷ Nhược Trần, tùy ý lên tiếng:

“Có thật không?”

Chân Như trừng mắt nhìn Chân Tri, lại hướng Trương Ân Ân nói:

“Trương tiểu thư, chúng ta là người trong phật môn, nên không có ác ý. Chỉ là Tuệ Hải sư thúc tham thiền có “ngộ”, biết được Kỷ Nhược Trần cùng Thanh Y có quan mệnh tới số mệnh của thiên hạ, cho nên mới nói là có thể cùng các vị gặp mặt. Mong rằng tiểu thư lấy thiên hạ bá tánh làm trọng, đừng làm khó dễ chúng ta.Về phần tiểu thư muốn đi với chúng tôi cũng tốt, mà tự mình rời khỏi đây cũng được, bần tăng sẽ không làm khó. Chỉ là… mong tiểu thư sớm vứt bỏ Hồ thuật, quay về chính đạo mới là đúng.”

Trương Ân Ân nhìn Kỷ Nhược Trần ở trong lòng, lại nhìn Thanh Y một lúc, bỗng nhiên đem Kỷ Nhược Trần đặt ở một bên, dịu dàng đứng lên, nhàn nhạt nói:

“Ta đúng là tu luyện Thiên Hồ thuật, cũng vì vậy mới có khả năng nhìn người. Ba vị đại sư mời Nhược Trần và Thanh Y tới Nam Sơn tự, có thực chỉ là do một chữ “ngộ” hay không?”

Chân Như niệm một tiếng phật hiệu, nói:

“Tuyệt không nói lời dối trá!”

Trương Ân Ân nhìn ba tăng nhân cười, trong giây lát đó, sự quyến rũ của nàng như tơ hồng mọc tràn lan, ôn nhu nói:

“Người xuất gia nếu như nói dối, sẽ bị đày xuống địa ngục…”

Chân Như sắc mặt khẽ biến, thấp giọng niệm một tiếng phật hiệu. Phật hiệu vừa lên được phân nửa, hắn bỗng nhiên đỏ mặt, quát một tiếng:

“Các sư đệ cẩn thận!”

Chân Tri mặt đỏ như máu, cùng quát nói:

“Yêu nữ dám… dám…”

Câu nói này của hắn chẳng biết tại sao, lại không thể nói hết câu. Trong khi đó tu vi của Chân Kiến lại kém họ một tầng, lúc này cứng họng, ngơ ngác nhìn Trương Ân Ân, hóa ra là đã mất hồn vía.

Nam Sơn tự luôn chú trọng tu tâm, ba tăng nhân này không nghĩ tới Trương Ân Ân đột nhiên thi triến Thiên Hồ Nhiếp Tâm Thuật.

Chân Tri khó khăn chống cự với Trương Ân Ân, đạo hạnh đã có tổn hại.

Mà Chân Kiến thiền tâm bị phá, động đục sắc niệm, mấy chục năm tu hành đã bị phá trong chốc lát.

“A di đà Phật!”

Tiếng phật hiệu này của Chân Như giống như tan đá nát vàng, Trương Ân Ân nghe thấy, sắc mặt lập tức trắng bệt, lui lại phía sau mấy bước, ngã lăn ra đất.

Chân Như nhấc cửu hoàn kim trượng, quát lớn:

“Tiểu thư hủy đi thiền tâm của sư đệ ta, vậy thì hãy theo ta về chùa đi! Đạo Đức tông thế lực tuy lớn, nhung tệ tự phải đòi một cái công đạo!”

Mỗi chữ trong câu nói của hắn, đã vận La Hán Phục Ma thần công, Trương Ân Ân giống như bị búa lớn đập trúng, mỗi chữ nghe được, thân hình lại run lên một cái.

Thanh Y đạo hạnh thấp, hai chân mềm nhũn, ngồi ngã xuống đất, khuôn mặt trắng như tờ giấy, lúc nào cũng có thể ngất đi.

Châu Tri lúc này mới có thể thoát khỏi bí thuật của Trương Ân Ân, quát lên một tiếng lớn:

“Yêu nữ còn không chịu bó tay chịu trói, đại hòa thượng cần phải lấy thủ đoạn sét đánh phục ma!”

Hắn nhấc kim trượng, bước tới. Trương Ân Ân cùng Thanh Y đã không còn sức đánh trả, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay to lớn của Chân Tri chụp tới.

Không biết là Chân Tri có phải bị Bí thuật của Trương Ân Ân ảnh hưởng hay không, mà bàn tay của hắn lại chộp tới ngực của Trương Ân Ân!

Trương Ân Ân vừa thẹn vừa giận, miễn cưỡng vận khởi chân nguyên, giơ tay lên cản, nhưng mà làm sao cản nổi.

Bàn tay của Chân Tri khi tới cách ngực Trương Ân Ân chừng 3 thốn thì đột nhiên dừng lại. Hắn bỗng nhiên nhìn sang trái, thấy Kỷ Nhược Trần vốn đang hôn mê, lúc này hai mắt đã mở, lạnh lùng nhìn hắn.

Chân Tri hoảng sợ khi thấy thân hình của Kỷ Nhược Trần đột nhiên bay lên, phóng tới phía sau hắn. Khi tới giữa đường, Kỷ Nhược Trần vung tay lên, một đoạn mộc côn đã xuất hiện trong tay của hắn.

Khi thân ảnh của Kỷ Nhược Trần vượt ra khỏi tầm mắt của Chân Tri rơi vào phong dô u phủ.

Sau khi Kỷ Nhược Trần đánh một côn này, thân hình lại như lá rụng, phiêu đãng bay về hướng Chân Như.

Chân Như hoảng sợ, miệng tung chân ngôn, kim trượng trong tay chấn động, phật quang quanh thân tỏa ra bốn phía, đánh xuống đầu của Kỷ Nhược Trần!

Kỷ Nhược Trần không tránh không né, tay trái vỗ vào kim trượng một cái, kim trượng lập tức biến mất! Hắn thấy Chân Như được phật quang bao phủ, khuôn mặt trang nghiêm, bỗng nhiên há miệng, phun một ngụm máu tươi vào đầu Chân Như. Trong máu lại có một cái Thanh Đồng tiểu đỉnh.

Thanh đồng tiểu đỉnh vừa chạm vào phật quang của Chân Như, bỗng nhiên vang lên tiếng leng keng!

Chân Như toàn thân run lên, mi tâm đột nhiên hạ thấp xuống một chút, phật quang quanh người ảm đạm, Kim Cương Bất Động Quyết một trong tam đại pháp quyết của Nam Sơn tự đã bị phá.

Thanh Y vừa thấy Văn Vương Sơn Hà Đỉnh, sắc mặt biến đổi, không chịu được nữa, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Lúc này Kỷ Nhược Trần đã đứng bên bờ Lạc Hà, nhìn sóng lớn cao như núi, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, lắc đầu.

Ở phía sau hắn, Chân Như ngây ngô đứng bất động, khuôn mặt vốn hồng nhuận đã biến thành đen kịt, chậm rãi mất đi sức sống.

Kỷ Nhược Trần không quay đầu lại, nói:

“Đi thôi, chúng ta ra khỏi thành, đường còn rất dài…”

Dứt lời, hắn xách theo Đào mộc côn đã nhiễm máu, chậm rãi bước đi.

Trương Ân Ân cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Kỷ Nhược Trần, nàng không nói gì, đỡ Thanh Y đang bất tỉnh, đi theo hắn.

Lúc này, ở phía bờ nam của Lạc Hà, chỉ vang lên một thanh âm “Tứ Phương Phá!”, cuộc chiến đang gây cấn lập tức dừng lại.

Ngâm Phong từ từ lui lại phía sau, bên má phải của hắn đã có thêm một vết kiếm, vết kiếm này dài tới hai xích, máu chảy từ mặt xuống tận thắt lưng.

Cổ Thanh hai tay cầm kiếm, kiếm phong chỉ lên trời, đứng cách Ngâm Phong 10 trượng, nhìn chằm chằm vào hắn. Trên môi của nàng có máu tươi chảy ra, quần áo ở phía trước không hề có dị dạng, nhưng ở sau lưng lại có thêm 7, 8 vết như chén trà lớn.

Chiến trường hỗn loạn, ngoài Cơ Băng Tiên không hề hấn gì, ai nấy đều ngã xuống.

Ngâm Phong nhìn đôi mắt thản nhiên không hờ hững kia, thanh âm khẽ run, nói:

“Chúng ta không chết không thôi hay sao?”

Cố Thanh mỉm cười, nói:

“Ta chỉ biết là, thiên đạo của ngươi không thể thực hiện được.”

Nếu như muốn giết hắn, trước hết phải giết nàng, nếu như muốn gặp nàng, thì không thể giết hắn.

Đột nhiên, Ngâm Phong phát hiện, trong việc giết hắn và gặp nàng, hắn chỉ có một lựa chọn. Vậy thì giết hay gặp?

Ngâm Phong đột nhiên hỏi:

“Chỉ có thể như vậy?”

“Chỉ có thể như vậy.”

Cố Thanh thản nhiên đáp.

Ngâm Phong trầm mặc.

Một lúc sau, hắn mới thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:

“Nếu chỉ có thể như vậy, như vậy… ta còn phải suy nghĩ đã.”

Dứt lời, Ngâm Phong dừng bước, đi qua chỗ Cố Thanh, biến mất trong màn đêm mênh mông.

Tóc của nàng và hắn tung bay, gần như là chạm vào nhau.

Trong bầu trời, bỗng có một tiếng sét!

Mưa lớn tầm tã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.