Rồi hắn lập tức đem chuyện nam tử kia bắt tiểu thú, những câu nói và cách thức hãm hại hắn ra làm sao, một năm một mười nói rõ tất cả.
Mồm miệng Kỷ Nhược Trần thông minh, nói năng sinh động như thật, đồng thời hắn còn không quên miêu tả lại dung mạo của nam tử kia, nói lại không sai một chữ nhưng lời mà người đó nói.
Hắn biết mình có lấy lại được sự trong sạch của bản thân, tìm ra hung phạm hay không đều phụ thuộc vào những chuyện này. Huống chi hắn lại là trung tâm của tai ương lần này, thiếu chút nữa bị chết. Tuy rằng tính mạng tránh được một kiếp nhưng mang vạ cũng không nhỏ. Thù này sao cs thể khôngbáo?
Hắn nghĩ tới chuyện trước kia bị người ta ám toán một mũi tên, lần này lại bị người khác hãm hại. Nếu như không điều tra ra hung thủ thì lúc nào cũng phải cảnh giác, chốn chốn đề phòng, sống vậy thì khổ sở vô cùng.
Cũng may Kỷ Nhược Trần sau khi bị tập kích lần đầu thì các vị chân nhân đã ban cho hắn hai kiện pháp bảo.
Thứ nhất là một viên trân châu. Tuy rằng hình dạng của nó bình thường, nhưng đã trải qua sự rèn luyện của Tiên Thiên Dương Hòa, một khi bóp nát thì chuông đồng bên người tám vị chân nhân sẽ kêu lên.
Còn một kiện khác đó chính là một cái Tam Động Phi Huyền Trận mà Cố Thủ Chân Chân Nhân cho hắn.
Trận này có tác dụng phong tỏa hồn phách, một khi Kỷ Nhược Trần bị ngộ hại thì trong vòng một khắc, trận này sẽ bảo tồn hồn phách của hắn không bị tiêu tán.
Đợi cho các vị chân nhân tới, sẽ dùng thủ đoạn thông huyền gọi hồn phách của Kỷ Nhược Trần trở về. Hơn nữa còn có thể truy ra tung tích của người đã hại Kỷ Nhược Trần.
Kỷ Nhược Trần không biết nam tử kia cỏ khám phá ra Tam Động Phi Huyền Trận trên người của hắn hay không, có lẽ cũng vì lý do đó mà nam tử kia không giết hắn tại chỗ.
Các vị chân nhân đều hỏi thăm, Tử Vân chân nhân an ủi Kỷ Nhược Trần vài câu, bảo hắn không cần lo lắng, cứ về trước an tâm tu đạo.
Đợi Kỷ Nhược Trần rời đi, Tử Dương chân nhân càa mày nói: “Việc này đúng là có chút kỳ quái, kính xin các vị nói lên ý kiến của mình.”
Sau một lát, tám vị chân nhân đã an tọa trong Thái Thượng Đạo Đức cung. Ngọc Huyền chân nhân nói đầu tiên:
“Theo Nhược Trần nói thì con tiểu thú mà nam tử kia bắt chính là… Cửu Tuyển Vân Ly. Con Ly này thấy nhiều, hơn nưa lại không có gì đặc thù, thực không biết người nọ bắt có ích lợi gì.”
Tử Vân chân nhân nói: “Ngọc Huyền chân nhân nói không sai, Cửu Tuyến Vân Ly không thể làm thuốc, cũng không thể luyện khí, thực sự là chẳng có tác dụng gì cả.”
Ngọc Huyền chân nhân sắc mặt phát lạnh, hung hăng nhìn Từ Vân chân nhân rồi nặng nề hừ một tiếng. Tử Vân chân nhân chỉ làm như không thấy.
Thái Vi chân nhân nói: “Cửu Tuyến Vân Ly thì không nói làm gì, nhưng mà như Nhược Trần miêu tả thì dung mạo người đó lại giống y hệt như Bá Dương sư điệt, trong khi Bá Dương sự điệt đang ngồi đánh cờ với ta, sao có thể phân thân tới Đan Nguyên Cung hãm hại Nhược Trần?”
Tử Dương chân nhân nói: “Vậy thì theo ý của Thái Vi chân nhân, Nhược Trần nói dối hay sao?”
Thái Vi chân nhân nói: “Nhược Trần chưa từng nói dối chúng ta, đây lại là một chuyện xảy ra đột ngột. Thứ hai là chuyện này quá trùng hợp, người nọ lại không hạ sát thủ với Kỷ Nhược Trần. Nếu nói rằng hắn khám phá ra Tam Động Phi Huyền Trận của Thủ Chân chân nhân thì khó mà tin được. Thứ ba nữa là, ta thấy nhàn thần mà Nhược Trần nhìn Hoài Tố có phần nóng bỏng. Sợ rằng có chút không thích hợp.”
Thái Ẩn chân nhân hừ một tiếng, nói: “Nếu theo ngươi nói vậy tại sao nhưng dấu hiện mà Nhược Trần nói lại giống như Phủ Ngưỡng Lưỡng Nghi Đại Pháp? Người luyện phương pháp này phải đạt tới cảnh giới Thượng Thanh, trong các vị chân nhân ngồi đây, có ai truyền cho hắn đạo pháp này hay không?”
Thái Vi chân nhân nói: “Linh giác của Nhược Trần rất tốt, có thể nhìn thấy dung mạo dưới huyễn cảnh của Phủ Ngưỡng Lưỡng Nghi Đại Pháp, trong khi huyễn cảnh lại chỉ có một. Mà theo lời Nhược Trần kể lại, thì bản tướng người này lại là của Bá Dương sư điệt, chuyện này làm sao có thể? Hắn đọc đạo tạng rất nhiều, nếu như ngẫu nhiên tìm thấy và học được cũng không phải là không có khả năng.”
Thái Ẩn chân nhân lạnh nhạt nói: “Phủ Ngưỡng Lưỡng Nghi Đại Pháp chỉ có một huyền cảnh thôi hay sao? Mấy lão già chúng ta bảo thủ nên không cách nào cải biến Phủ Ngưỡng Lưỡng Nghi Đại Pháp, chẳng nhẽ người khác không làm được hay sao? Theo ta thấy, Nhược Trần nói là sự thật. Hơn nữa người này trăm phương ngàn kế ẩn núp trong tông ta, tất có mưu đồ lớn. Nếu như tông ta không thay đổi chuyện thu môn đồ rộng rãi thì sau này sẽ có bao nhiêu người trà trộn vào. Về phần Nhược Trần thích nhìn loại nữ tử như thế này, đây chỉ là việc nhỏ không đáng kể, nói tới nó làm gì?”
Hai hàng lông mày của Thái Vi chân nhân dựng thẳng, lập tức muốn phát tác.
Tử Dương chân nhân thấy vậy bèn ho khan một tiếng, nói: “Hai vị chân nhân không cần tranh chấp. Theo ta thấy, nếu như người kia có thể tu luyện thành hai huyễn cảnh, lừa được Nhược Trần thì chúng ta cũng chẳng tìm được dấu vết nào cả. Vấn đề cấp thiết bây giờ không phải là tìm ra hắn, cho nên chuyện này cứ để tạm như vậy đã. Còn về phần thu môn đồ rộng rãi thì tông ta đã có cổ pháp của tổ sư lưu lại, thay đổi thì có chút không thỏa đáng. Thực ra có một ít yêu tà trà trộn vào cũng không quan trọng, với lại bao năm qua tông ta phái không ít người thâm nhập vào các tông khác, một vào một ra âu cũng là chuyện hợp thiên đạo. Thời cuộc trước mắt hỗn loạn, tông ta có hai đại sự, một là trợ giúp Tử Vi chưởng giáo thuận lợi phi thăng, việc thứ hai là bảo hộ Nhược Trần cho đến khi hắn vũ hóa phi thăng. Nếu hai chuyện đại sự này mà thành, thì tông ta sẽ đứng đầu thiên hạ, tất nhiên việc nhân đức không nhường ai, cho nên những việc nhỏ nhặt khác sẽ đặt qua một bên. Nhược Trần huyết khí phương cương, đừng nói là lần này bị người khác hãm hại mà cho dù thật sự phạm lỗi thì ta thấy cũng chẳng có gì quan trọng. Ngọc Huyền chân nhân, khi trở về ngươi căn dặn Hoài Tố, bảo nó thủ khẩu như bình, không được nói ra một chữ nào về chuyện đêm nay.”
Ngọc Huyền chân nhân như có điều suy nghĩ liền gật đầu đáp ứng.
Thái Ẩn chân nhân cười lạnh một tiếng, đứng bật dậy, nói: “Ta thấy đứng đầu thiên hạ có chỗ tốt gì, đáng giá cho chúng ta trăm phương ngàn kế như vậy hay sao? Đại đạo cực thịnh sẽ suy, tông ta khuất phục được thiên hạ thì sẽ kéo dài được mấy năm?”
Dứt lời, hắn phất ống tay áo một cái tự mình rời đi. Các vị chân nhân còn lại đều có chút xấu hổ, lặng lẽ trở về.
Dưới ánh trăng, Kỷ Nhược Trần tâm sự nặng nề, vội vã đi về phía Thái Thường Cung. Xương sống của hẳn đã lành lại, có thể cử động như thường, nhưng mà trong lòng hắn có lỗi khổ riêng.
Đột nhiên sương mù phía trước tản đi, Hàm Yên xuất hiện.
Kỷ Nhược Trần dừng bước lại, nghi ngờ hỏi: “Hàm Yên? Chẳng phải muội đang bế quan thanh tu hay sao?”
Hàm Yên ở trước mặt Kỷ Nhược Trần dịu dàng đứng nghiêm, cười yếu ớt nói: “Muội mới xuất quan, định đi dạo một chút thì gặp Nhược Trần sư huynh.”
Kỷ Nhược Trần cười nói:”Trùng hợp như vậy sao…”
Chỉ là hắn mới trải qua chuyện vừa rồi, nụ cười có chút miễn cưỡng.
Hàm Yên khóe môi dường như muốn cười, nhẹ nhàng nói: “Chuyện trùng hợp trong thiên hạ này nhiều lắm. Đan Nguyên cung rộng lớn vô cùng, vậy mà Nhược Trần sư huynh lại đi lạc đường, vừa vặn tới chỗ ở của nữ đệ tử, đây cũng là chuyện trùng hợp hiếm thấy?”
Dứt lời, nàng chào Kỷ Nhược Trần, yên lặng rời đi, chỗ sương khói kia dường như dung nhập làm một thể với sương đêm.
Kỷ Nhược Trần đứng lặng tại chỗ, giống như bị chậu nước đá dội vào người.