Thanh âm của nữ tử này trong như ngọc, hoàn toàn có thể có là tiếng của trời. Bài bát này Trương Ân Ân cũng đã nghe qua, nó vốn có ý than thở, lại ẩn chứa hung hiểm của phồn hoa thịnh thế.
Thế nhưng khi nữ tử kia ca lên lại tang thương vô cùng, ẩn chứa vô tận tình cảm. Tiếng câu cuối cùng giống như lời than thở, dư âm quanh quẩn mãi không dứt.
Trương Ân Ân nghe bài hát mà ngây dại.
Đợi dư âm tan hết đi, nữ tử kia mới nói:
“Ân Ân, ngươi thiên sinh lệ chất, căn bản vô cùng tốt, nếu như có được bí thuật của tộc ta thì chỉ cần có thời gian là sẽ được khuynh quốc khuynh thành. Thế nhưng cũng có một ngày, cho dù ngươi có được dung mạo tuyệt thế cũng là ngày ngươi rước lấy họa vào thân. Ngươi phải nhớ kỹ lời ta nói hôm nay. Khi nào lòng của ngươi dao động, thì phải nhớ tới cảnh ngộ của ta lúc này, tự cảnh tỉnh lấy mình.”
Trong khi nói chuyện, cảnh tượng trong nhà tù bỗng nhiên thay đổi. Vốn nhà tù đang sạch sẽ liền trở nên âm trầm đáng sợ. Bốn vách tường đều được xây thành từ cự nham, đen sì.
Nữ tử kia quần áo trắng như tuyết, phía sau cỏ chín chiếc đuôi cáo mỹ lệ đang mờ rộng như hình quạt bị chín chiếc cương đinh đóng vào trên vách!
Chín chiếc cương đinh này đóng vào tường, lưu lại chín vết đen, chạy dọc xuống bên dưới.
“Chuyện này…”
Trương Ân Ân nhất thời im lặng, nàng giờ mới hiểu được tại sao nữ tử kia lại đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Trong nháy mắt cảnh tượng trong phòng tù lại khôi phục nguyên trạng, nữ tử kia vẫn đang đứng thẳng, xinh đẹp vô cùng.
Nàng nói:
“Ân Ân, sau này cứ cách bảy ngày thì ngươi lại tới Trần Tâm Điện một lần, ta sẽ truyền thụ cho ngươi Thiên Hồ Bí Thuật, dạy ngươi đạo khống chế nhân tâm.”
Trương Ân Ân cả kinh nói:
“Cách bảy ngày lại tới một lần? Điều này sao có thể? Đây là ta gạt phụ thân tiến vào đó thôi”
Nữ tử kia cười nhạt một tiếng, nói:
“Không sao, ngươi chỉ cần nói với cha ngươi, là ta truyền thụ đạo thuật, hắn sẽ không cản trở ngươi vào Trấn Tâm Điện này. Thời gian không còn sớm nữa, ta sẽ đưa ngươi về trước.”
Dứt lời, trước mặt Ân Ân sương mù bay trắng xóa, hơi nước ngập tràn. Đợi khi sương mù tan hết, Trương Ân Ân đã đứng ở giữa Trần Tâm Điện.
Nàng kinh ngạc đứng thẳng, tâm loạn như ma. Cho tới khi ánh trăng ngả về tây mới than nhẹ một tiếng, rời khỏi Trấn Tâm Điện cô tịch này.
Năm nay, Trương Ân Ân vừa tròn 16 tuổi.
————
“Nhược Trần sư huynh!” Có một tiếng gọi từ phía sau truyền tới, làm cho Kỷ Nhược Trần đang đọc sách giật mình.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sáng đã lên cao, ánh sáng đầy trời, tâm trạng hắn trở nên kỳ quái, không biết giờ này còn có ai tới đây bái phỏng.
Hắn đẩy cửa phòng rag thì thấy trong đình viện có một công tử đang đứng. Hắn mặc một bộ trường sam màu trắng, mặt mày như tranh vẽ, phiêu dật như tiên, như bạc như hoa, khó mà miêu tả hết được.
Ngoài ra, hắn còn băng cơ như tuyết sương, nói không hết sự thanh nhã và phong lưu, tiêu sái anh tuấn, chính là người Kỷ Nhược Trần đã gặp một lần – Thượng Thu Thủy.
Kỷ Nhược Trần thầm nghĩ mình mới gặp Thượng Thu Thủy một lần, huống chi thời gian cũng cách cả một năm rồi, tại sao hắn lại chạy tới cửa làm gì?
Tuy nói rằng lần trước ba người nâng cốc trò chuyện với nhau, cười cười nói nói chủ khách đều vui mừng thế nhưng trong đó còn có một loại cảm giác vi diệu, làm cho người ta khó chịu. Nghĩ đến mà như có cái gì đó nghẹn ở cổ họng.
Mặc dù trong lòng Kỷ Nhược Trần suy nghĩ như thế nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, nhiệt tình gọi lớn:
“Hóa ra là Thu Thủy sư huynh! Tới đây, mau vào ngồi! Tại sao hôm nay Thu Thủy sư huynh lại rảnh rỗi tới tận Thái Thường phong chơi cơ chứ?”
Thượng Thu Thủy cũng không chối tử, theo Kỷ Nhược Trần vào thư phòng.
Thân hình hắn còn chưa dừng nhưng cổ tay áo đã phất, một cái bình sứ cổ cao chừng hai xích đã có ở trong tay.
Hắn thuận tay đem bình sứ đặt xuống bàn, bình sứ này còn chưa giải phong ấn nhưng mà đã có một mùi rượu thơm lừng tiết ra.
Khi mùi thơm lạ lùng này xông vào mũi, Kỷ Nhược Trần đã cảm thấy mùi rượu này thơm như hương trầm. Vị đạo cực kỳ cổ quái, không giống rượu tầm thường chút nào.
Bình sứ men đặt xuống, Thượng Thu Thuy đã đặt tay vào, cười nói:
“Đệ với Nhược Trần sư huynh mới chỉ gặp một lần mà cũng đã là chuyện của một năm trước đây, tối tay cầm rượu đăng môn, Nhược Trần sư huynh ở trong lòng nhất định là đang mắng đệ thậm tệ.”
Kỷ Nhược Trần không nghĩ tới Thượng Thu Thủy lại có thể nói toạc ra tâm sự của hắn, may là da mặt của hắn dày hơn cả tường đồng, chỉ hơi đỏ lên một chút.
Thế nhưng khi ánh mắt của hắn nhìn vào đôi tay của Thượng Thu Thủy thì nhất thời cảm thấy người này ngón tay như ngọc, dáng người phiêu dật tuấn lãng, cổ hắn liền khô khốc, toàn thân như có kiến bò, cực kỳ không được tự nhiên, trong lòng chỉ muốn tiễn khách cho xong việc.
Thượng Thu Thủy là một trong nhưng đệ tử trẻ tuổi trọng yếu, không thể vô cớ mà đắc tội, về tình về lý, Kỷ Nhược Trần chẳng có lý do gì mà đuổi khách cả.
Ngay khi Kỷ Nhược Trần đang suy nghĩ, Thượng Thu Thủy đã kéo một chiếc ghế, nhẹ nhàng ngồi vào ghế của mình, mỉm cười nói:
“Tiểu đệ tối nay mạo muội đến đây quấy rối Nhược Trần sư huynh thật ra là có ba việc. Việc thứ nhất là chúc mừng Nhược Trần sư huynh tiến cảnh thần tốc, đoạt được chức đệ nhất của bốn năm liền. Nói về chiến tích tuế khảo đã ngang bằng với Cơ Băng Tiên rồi.”
Kỷ Nhược Trần vội vàng khiêm tốn nói:
“Thu Thủy sư huynh quá khen. Tuế khảo chỉ là cái hư danh, sự thực thì ta đảm đương không nổi. Ta nghe nói sư huynh năm nay lực áp Minh Vân cùng Lý Huyền Chân, lại đoạt đầu bảng, đây mới là việc đáng mừng.”
Thượng Thu Thủy nhẹ nhàng cười, đối với sư khích lệ của Kỷ Nhược Trần thì hắn cũng không chối từ, nói:
“Áp đảo được hai người bọn họ vốn chỉ là chuyện nước chảy thành sông, nguyên nhân trong chuyện này lát nữa Nhược Trần sư huynh sẽ biết. Bây giờ nói về chuyện thứ hai trước. Vốn Nhược Trần sư huynh đoạt đệ nhất tuế khảo ta cũng chẳng có lý do gì mà tới nhà quấy rầy, nhưng lại nghe nói Kỷ Nhược Trần sư huynh trong lần tuế khảo này không dùng ngoại vật, máu nhuộm ngoại bào, khí thế mạnh mẽ như quyết chiến sa trường! Hào khí bực này, trên thế gian này không có nhiều lắm, trong tay của ta có một lọ hảo tửu, hỏa hầu (thời gian ủ) mới trọng, cố ý mang tới cùng Nhược Trần sư huynh nâng cốc ngắm trăng.”
Kỷ Nhược Trần mặc dù không uống rượu nhưng mùi vị này quả thực là có chút cổ quái, khi nghe vậy thì hơi động lòng.