Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh ?

Chương 52 - Hạnh Phúc Chưa Lâu ! Sóng Gió Lại Đến 2

trước
tiếp

Cô mơ màng mở mắt ra , nhìn xung quanh . Thấy mọi thứ trống vắng liền kinh ngạc , cô nhìn đến phía Thùy Liên đang ngồi ở đó bị trói . Nhìn xuống dây thừng của mình đã bị cởi bỏ liền đứng dậy . Cô bước tới cởi trói cho Thùy Liên , nhớ đến Ira đêm qua liền nghi ngờ .

” … C…Chị ? ”

” Em tỉnh rồi ? Mau ! Đứng dậy ”

Cô đỡ Thùy Liên đứng dậy , con bé dụi mắt nhìn ra ánh dương bên ngoài . Bầu trời mây đen kéo đến , đang chuẩn bị che đi ánh sáng của mặt trời .

” Chị ! Đám người đêm qua đâu ? ”

” Chị không biết , em mau về nhà ”

” Vâng ”

Cô đưa Thùy Liên rời khỏi , bữa tiệc đã sớm tàn . Cô ngồi trên xe nghi hoặc , nếu như cô không trở lại . Hắn nhất định tìm cô , nhưng sao lại …

Còn có Hàn Như Yên , sao cô ta biết thông tin Thiên Hạo bị bắt cóc ? Chẳng lẽ cô ta có liên quan ? Không đúng ! Ira đã đánh ngất Hàn Như Yên , xem ra họ không liên quan nhau . Vậy thì tại sao ? Còn có mục đích Ira không bắt cô là gì ?

” Chị … chị ”

Cô bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ , nhìn qua Thùy Liên đang lo lắng

” Hả ? ”

” Tới nhà em rồi , chị vào không ? ”

” Không ! Em về cẩn thận ”

” Dạ ”

Cạch !

Cửa xe đóng lại , cô nhìn tài xế nói

” Tới địa chỉ này … ”

_________________

Kétttt !

Cô bước xuống nhìn tòa biệt thự trước mặt , người hầu thấy cô liền căng thẳng . Quản gia vẫn giữ bình tĩnh mỉm cười , lão nói

” Phượng tiểu thư đến tìm thiếu gia ? ”

Cô cười nhẹ gật đầu

” Dạ phải ”

Cô để ý bầu không khí có gì đó vô cùng kì lạ , quản gia nhìn cô

” Hôm nay thiếu gia không khỏe , hay để lần khác ? ”

” Anh ấy không khỏe ? Anh ấy bị làm sao ? ”

Cô kinh ngạc lo lắng , quản gia cười nhân hậu

” Không sao ! Chỉ là bị cảm lạnh chút thôi ”

Cô híp mắt nghi ngờ , không thể nào . Đêm qua cô bị bắt , hắn lại không đi tìm . Nay mới sáng lại bị cảm lạnh ? E là không đơn giản . Cô nhìn lên trời , mây đen kéo đến mù mịt , đi vào

” Cháu phải xem ”

– Phượng tiểu thư

– Xin cô về đi ạ

……..

Đám nữ hầu chặn lại càng khiến cô nghi ngờ , sợ hắn bị thương nguy hiểm đến tính mạng nên mới giấu cô …

” Tránh ra đi ”

Cô xông vào trong , quản gia nói với nữ hầu . Họ để cô tiến vào , quản gia nghiêm nghị nhìn theo bóng lưng cô . Thở dài lắc đầu …

” Thiếu gia … cậu sai quá rồi ”

Cô đi lên lầu , tiếng bước chân lộp cộp vang vọng . Sự yên tĩnh bao trùm lấy mọi thứ , không khí xung quanh dao động có gì đó kì lạ . Cô bước đi , không hiểu sao càng đi . Lòng cô lại càng thắt , trái tim cũng đập nhanh hơn

Thình thịch … thình thịch …

Cô đưa tay siết lấy ngực trái , sau đó cố quên đi cảm giác khác thường . Tiến bước đi vào , nhìn thấy cánh cửa cao lớn tráng lệ liền đưa tay ra . Cánh cửa này cô đã vào rất nhiều lần , nhưng sao hôm nay lại cảm thấy muốn chạm vào nó lại khó khăn như vậy …

Cạch !

Cô hít một hơi mở cửa ra , không gian tối đen bên trong được những ánh sáng từ ngoài cửa xông vào . Cô tựa theo ánh sáng , nhìn sàn nhà vứt quần áo lung tung . Đôi mắt kính ngạc nhìn đồ nữ nhân , nội y quăng khắp nơi . Trên giường là hai thân ảnh đang ngủ , cô từng bước đi vào . Cảm giác nơi giữa ngực có một thứ gì đó dồn nén lại . Cô nhìn đến chiếc giường rộng lớn , hắn đang ngủ . Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là Ngọc Dao … Ngọc Dao đang nằm lên tay hắn . Tựa vào lòng hắn say giấc , cả hai không mảnh vải . Cái mền quấn quanh người , chỉ để lộ đôi vai đầy vết hôn của Ngọc Dao càng khiến cô sững sờ . Họ ngủ rất ngon …

Cô thẩn thờ , đôi mắt xinh đẹp phản chiếu hình ảnh của họ . Hạ mi mắt , nở một nụ cười nhạt . Hắn vì ánh sáng mà nheo mắt , đưa tay xoa mi tâm . Cảm nhận có một cơ thể mịn màng bên cạnh liền quay qua nhìn … Kinh hãi khi thấy Ngọc Dao . Ngồi bật dậy , nhìn qua cô đang đứng đó .

” Tuyết … Tuyết nhi … ”

Ngọc Dao vì cử động mạnh của hắn mà tỉnh dậy , thấy cô liền đưa chăn quấn lấy người . Nước mắt chảy xuống , cô lạnh nhạt quay đi . Hắn lấy cái áo choàng bên cạnh mặc vào . Đứng lên kéo tay cô

” Tuyết nhi ! Em nghe anh giải thích ”

Cô đưa bàn tay còn lại gỡ những đốt tay của hắn ra , gương mặt lạnh nhạt

” Không cần ”

” Không phải … Tuyết nhi … ”

” Đủ rồi … Em không muốn nghe ”

Cô mỉm cười , đôi mắt hắn ánh lên sững sốt và sợ hãi . Quay qua Ngọc Dao , đáy lòng lạnh lại như hàn băng . Sát ý trào ra khiến Ngọc Dao sợ hãi , hắn bóp cổ Ngọc Dao . Giọng nói như tử thần

” Tại sao cô ở đây ? ”

” … P…phong … khụ … ”

Cô nhìn thấy liền đi tới đẩy hắn ra

” Anh đủ rồi ”

” Tuyết nhi … em nghe anh nói . Anh thật sự … ”

” Đủ rồi ! Tôi không muốn nghe ”

Cô chạy đi , ngoài trời mây đen cuồn cuộn . Những tia sét xuất hiện đánh vang bầu trời

Rầm ! Đoàng !

Cô chạy đi , hắn kinh hãi đuổi theo . Cô chạy ra khỏi nhà , hắn vừa chạy vừa kêu

” Tuyết nhi ! Anh xin lỗi , em nghe anh nói đi … ”

Quản gia nhìn thấy cô chạy ra , nghiêm nghị

” Đóng cửa ”

Người hầu đóng cửa lại , hắn kinh ngạc nhìn ông

” Bác làm gì vậy ? ”

” Cậu nên để Phượng tiểu thư an tĩnh . Càng đuổi theo , mọi chuyện sẽ càng rối ”

” Quản gia ! Ông nói đi , rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ? ”

Hắn sợ hãi nếu lấy vai ông hỏi , quản gia nghiêm nghị lắc đầu .

” Đêm qua tôi đã nghi ngờ , khi Ngọc tiểu thư đưa cậu vào phòng liền đóng chặt cửa . Tôi gõ cửa đứng bên ngoài suốt nữa tiếng , không ai trả lời . Liền lấy chìa khóa mở cửa , liền thấy cảnh không nên thấy … ”

Quản gia nghiêm nghị nói , hắn ngồi phịch xuống ghế vô hồn . Quản gia lắc đầu

” Tôi thật sự thất vọng về cậu … Tôi nghĩ mình đã sai khi khuyên cậu . Tự cậu giải quyết đi ”

Ông quay người định bỏ đi , hắn nếu tay ông lại

” Lưu quản gia … cháu … cháu phải làm sao đây ? ”

Hắn bây giờ thật sự rất sợ , khó khăn lắm mới khiến cô hồi tâm chuyển ý . Tại sao ? Tại sao chuyện này lại xảy ra ? Cô sẽ không còn cho hắn một cơ hội nào nữa . Lòng hắn bây giờ rất rối , thật sự mất bình tĩnh . Lưu quản gian vỗ vai hắn

” Yên tâm ! Cậu hãy bình tĩnh , sẽ biết được đường nên đi ”

Quản gia quay đi làm việc , hắn ngồi đó thẩn thờ . Ngọc Dao đã mặc quần áo tươm tất đi xuống . Sợ hãi nhìn hắn , hắn liếc qua . Đôi mắt mang theo tơ máu hằn sâu

” Cút ! ”

” Phong … ”

” Tôi bảo cút ”

Hắn gằng giọng , Ngọc Dao đi ra ngoài . Nhìn bầu trời mà đáy mắt hiện lên ý cười lạnh . Điện thoại trên tay có dòng chữ …

– Xong rồi !

________________

Cô lơ đễnh đi trên đường , cơn gió lướt qua lạnh lẽo . Đôi mắt nhìn về phía trước vô hồn , trái tim cô nhói lên từng đợt . Thắt lại , cơn mưa trút xuống tí tách , cảm nhận cái lạnh thấu xương thấm vào da thịt mềm mịn . Đau ! Cô đau lắm , lần nữa cô ngu dại bị hắn đẩy ra xa . Hắn tàn nhẫn quá rồi …

” Ha ”

Mái tóc cô ướt sũng dính sát vào người , những người xung quanh chạy đi trú mưa . Cơn mưa đang dần lớn hơn , cô không thể khóc nữa . Nước mắt cạn rồi , mệt rồi . Cô không cần nữa , hắn gạt cô . Cô không cần biết chuyện đó là thật hay giả , không quan tâm đó có phải là hiểu lầm hay không . Nhưng hắn đã phản bội cô rồi , cô không muốn nghe lời giải thích nào nữa . Đủ lắm rồi

Cô bước đi trong cơn mưa , lòng cô đau lắm . Sự u uất khiến cô cảm thấy khó thở , như một tảng đá đè nặng trong lòng . Cô bước đi , chân tay tê dại . Một chiếc xe lao tới , từ trên xe bước xuống đám người . Đánh ngất cô đưa lên xe , lao đi như gió .

Một chiếc xe khác chạy tới , Thiên Bảo từ xe bước xuống . Đứng ngay chỗ cô vừa đứng nghi ngờ

” Kì lạ ! Khi nãy rõ ràng là … Chết rồi ”

Thiên Bảo hiểu ra , nhanh chóng vào xe chạy đi .

_________________

Lưu Nhân đang nằm trên ghế dài hưởng thụ cơn gió mát , cầm ly rượu uống . Nhìn cơn biển cuộn trào từng đợt , mây xanh trên trời lướt qua lấp loáng ánh nắng nhạt …

Ting ting ting

Điện thoại hiện lên dòng tin nhắn , Lưu Nhân tháo kính mở ra xem . Sau khi thấy nội dung liền bật dậy

” Cái gì ? Trời ơi , thiếu gia … Cậu hại chết tui rồi . Sao lại làm ra chuyện như vậy chứ ? ”

Lưu Nhân mang dép đứng lên , đám vệ sĩ phía sau hỏi

– Chuyện gì vậy Phó quản ?

” Về về ! ”

– Sao ? Chẳng phải nói muốn ở đây thêm 1 tháng nữa sao ?

” Ở gì mà ở ? Chết người tới nơi kìa ”

Lưu Nhân mặc đồ vets vào , đeo kính nói với đám vệ sĩ

” Chuẩn bị máy bay , trở về … ”

Lưu Nhân nhìn lên bầu trời trong xanh , hòn đảo tươi mát mang theo cơn gió thanh bình . Vò tóc

” Thiếu gia ơi … tức chết tui mà ”

________________

Lăng Triệt ngồi dậy , nhìn tiểu cọp nhỏ bên cạnh vẫn đang ngủ . Mỉm cười hôn vào cái má mịn màng của Duy Khánh rồi đứng lên vào nhà tắm

Ting ting ting …

Duy Khánh nheo mày thức giấc , ngồi dậy nhìn điện thoại trên bàn . Nhìn xung quanh không thấy Lăng Triệt liền cầm điện thoại lên . Người gọi đến được đật tên là : LÃO ĐẠI

Duy Khánh nghe tiếng nước bên trong nhà tắm , liền bắt máy

” Ta đã đến ”

Tiếng nói một lão già trầm khàn vang lên , sự lạnh lẽo như âm vực khiến Duy Khánh sợ hãi . Tiếng bên kia lại vang lên

” … ”

” Ngươi mau đem xác thằng nhóc đó đến đây . Để cho nó cùng chị nó đoàn tụ ”

Duy Khánh ngẩn người , tiếng nói mang theo sự nghiêm nghị tuyệt đối . Duy Khánh biết lão đang nói ai , nhưng chị ? Chị Tinh Tuyết ?

Duy Khánh kinh hãi run rẫy , đang thẩn thờ liền bị một bàn tay dựt lấy điện thoại . Nhìn qua liền thấy Lăng Triệt đang âm trầm nhìn vào máy , nhanh chóng biểu cảm biến đổi . Nụ cười vươn lên ngả ngớn

” Lão già ! Ông đến rồi sao ? ”

” Phải ”

” Ha ha ! Tôi sẽ tới , tôi cũng rất nhớ ông nha ”

” Nhiều lời ”

Tiếng tắt máy lạnh lùng vang lên , Lăng Triệt quăng điện thoại xuống giường . Âm trầm nhìn Duy Khánh

” Nhóc nghe gì rồi ? ”

” Anh … lão ta là ai ? Chị tôi , chị ấy sao rồi ? Có phải bị lão bắt không ? ”

” Hừ ! Nhóc cần gì gấp gáp như vậy ? Cũng đâu phải chị ruột của nhóc ”

Lăng Triệt khinh bỉ cười miệt , cơ thể không một mảnh vải . Chỉ có cái khăn trắng quấn ngang hông , mái tóc ướt sũng . Những giọt nước long lạnh chảy xuống cơ ngực . Duy Khánh nắm chặt lòng bàn tay

” Anh thì biết cái gì ? Nói đi , lão ta có phải bắt chị Tinh Tuyết đi rồi không ? ”

” Ha ! Đến giờ nhóc còn lo cho người khác . Nếu đã biết rồi sao không tự cứu mạng mình trước đi ? ”

Lăng Triệt lấy con dao trên đĩa trái cây trên tủ , đưa lên nhìn . Liếc qua Duy Khánh cười ngả ngớn

” Anh … anh … sẽ không làm vậy … ”

Lăng Triệt đáy mắt hiện lên kinh ngạc , nhưng vẫn bỡn cợt

” Sao nhóc chắc như vậy ? ”

” Chẳng phải anh nói anh thương tôi sao ? ”

Duy Khánh mặt nhỏ bình thản nói , cắn nhẹ môi nhìn con dao đang phát ra ánh sáng lạnh . Lăng Triệt đặt dao xuống , ôm lấy Duy Khánh vào lòng

” Phải ! Tôi rất thương nhóc , sẽ không làm hại nhóc . Yên tâm ! Tôi sẽ không để nhóc bị gì … ”

Duy Khánh cảm nhận lòng ngực mát lạnh của Lăng Triệt , đôi mắt hiện lên sững sờ . Sau đó mỉm cười , cảm nhận vòng tay săn chắt đó

Lăng Triệt nhìn ra ngoài , bầu trời trong xanh . Đôi mắt ánh lên tia kiên định cùng sát ý …

‘ Lão già … ‘

_________________

Cô mơ màng , mọi thứ xung quanh cô như một cuốn phim . Cô lơ lửng giữa không trung , nhìn từng hình ảnh của kiếp trước và kiếp này . Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn cô , tràn đầy sự khinh bỉ . Lại chuyển khung cảnh , ngày mà cha mẹ cô chết . Ông bà ngoại mất đi … Tất cả , tất cả hiện về như một bộ phim chạy nhanh . Cuối cùng là giữa cơn mưa , cô nằm đó . Thân hình mặc áo choàng che hết cơ thể , từng hạt mưa nặng trĩu trút xuống

” Trong tình cảm , chỉ khi còn yêu ai đó thì nó mới hóa thành thù hận , tình yêu và thù hận mãi mãi chẳng thể dung hòa . Thù hận càng lớn thì tình yêu cũng càng mãnh liệt . Hãy nói rằng bạn Hận tôi , còn hơn là nói Yêu tôi khi trong tim bạn hình ảnh của tôi đã hóa thành tro tàn . Khóc thật nhiều và nước mắt của bạn đối với tôi nó vẫn chỉ là giọt nước , vì tim tôi bạn chỉ là … NGƯỜI XA LẠ . Tình yêu là số 0 , đi đến bao lâu nó vẫn sẽ trở về điểm xuất phát . Vậy tôi thà không bắt đầu còn hơn là quay trở lại … Ha ha haaaa ”

Từng lời nói lạnh lẽo cứ vang lên …

” Tôi tự hỏi thế giới này tình yêu là gì , lại khiến con người mất đi lý trí ? Khi nỗi đau và tuyệt vọng hòa vào làm một , thì bạn sẽ thấy được điều kì diệu nhất . Khóc đi , tại sao lại không khóc ? Dưới cơn mưa này ? Tại sao không để nước mắt của bạn cho cơn mưa tẩy rửa ? Tẩy rửa những gì xấu xa nhất trong con người bạn … để bạn biết được sự kiên cường mà bạn đang cố thể hiện cũng chỉ là ……. ĐIỀU VÔ NGHĨA … Ha ha ha haaaaaa ”

Cô nhìn bóng lưng người đó quay đi , trên mặt đất cô ngất xỉu . Nhìn bóng lưng người đó , mang theo sự nguy hiểm . Cô đứng giữa không trung , bước đến . Kinh ngạc khi thấy ánh nhìn đó , đôi mắt đó …

Sự chế nhạo của người đó khiến cô thật sự phải nở nụ cười chua chát , mọi thứ biến mất . Cô ngồi trên ghế , mở ra đôi mắt , mông lung nhìn ánh sáng bên ngoài . Tầng mây lướt qua , cô nở nụ cười nhạt rồi ngất đi

‘ Nhớ ra rồi … người đó … ‘

– Lại ngất rồi ?

– Phải ! Kệ đi , máy bay còn lâu mới hạ cánh . Để cô ta ngủ thêm chút

– Ừ …

_________________

Hắn ngồi trên ghế đau đầu xoa mái tóc bạch kim của mình , đôi mắt mang theo sự mệt mỏi . Trời cũng đã tối , cơn mưa vẫn trút xuống không ngừng . Hắn cầm chai rượu nốc cạn , quăng xuống đất vang lên tiếng lạch cạch . Lưu Nhân ngồi đối diện ngán ngẫm nhìn hắn

” Thiếu gia … người uống đủ chưa ? ”

” Ta là một thằng … vô .. dụng … Tuyết nhi … chắc … chắc chắn rất hận ta … Nấc … p…phải làm sao đây … ? ”

Gương mặt đã hơi đỏ , hắn đau khổ cất tiếng . Lưu Nhân nhìn mà mệt mỏi

” Chuyện này người cũng phải bình tĩnh mà suy nghĩ . Đâu thể thế này ”

” Ta đang …ức … uống để tỉnh táo lại đây … ”

” Thiếu gia … ”

Lưu Nhân nhìn hắn chán chường , hắn uống hết thêm mấy chai nữa rồi say ngất đi . Lưu Nhân nhìn ra ngoài cửa thở dài

” Sóng gió này phải kéo dài bao lâu đây ? ”

_________________

Cô mở mắt ra , nhìn xung quanh . Cô thấy mình đang bị trói tay lại , bên cạnh là một nữ vệ sĩ . Kinh ngạc

” Các người chở tôi đi đâu ? ”

Không ai thèm trả lời cô , cô nhìn ra ngoài . Chiếc xe lao đi rất nhanh , người qua đường xung quanh đều né đi . Cô kinh ngạc

” Trung Quốc ? Các người là ai ? ”

Vẫn không ai thèm trả lời cô , chiếc xe bỗng dừng lại trước một khu vui chơi . Một đám người mặc đồ đen đã đứng đợi , hai người phía trên bước xuống đi đến chỗ đám người đó . Cô nhìn theo nheo mày , dường như họ đang nói chuyện …

Nhìn qua nữ vệ sĩ bên cạnh , cô đạp mạnh cô ta khiến cô ta văng ra khỏi xe . Chính mình đạp cửa xe chạy ra ngoài , đám người áo đen đang nói chuyện . Thấy cô chạy đi liền rượt theo …

Cô chạy khắp công viên , những người dân bị xô ra liền chửi mắng . Cô trốn vào một góc của quán kem , nhìn ra ngoài . Đám vệ sĩ tìm xung quanh , tản ra chạy đi . Cô thở phào nhẹ nhõm , bỗng từ eo truyền đến cảm giác đau đớn . Một luồn điện chạy dọc cơ thể cô , xông thẳng lên tận đầu khiến cô một lần nữa mất đi ý thức …

Một kẻ áo đen thu máy chích điện vào túi , vác cô lên vai đi ra . Bước đến xe bỏ vào

– Nhanh đi đi , cô ta mà biến mất thì xem như cả đám chết hết

– Ừ ! Cảm ơn

Chiếc xe phóng đi , Gia Tuệ đang ăn kem . Nhìn thấy cô bị đưa lên xe liền kinh hãi , nắm lấy tay Bạch Dương

” Anh xem ! Đó là chị Tinh Tuyết ”

” Bọn họ là ai ? ”

” Không biết , nhưng e rằng rất nguy hiểm . Mau ! Liên lạc với Lâm gia ”

Gia Tuệ kinh hoảng nói , nhìn theo chiếc xe dần khuất bóng …

_________________

Sáng hôm sau :

Hắn ngồi dậy đưa tay lây đầu . Mê man tỉnh dậy , cả người toàn mùi rượu nồng nặc . Nhìn mình ngồi trên sô pha , chai rượu đã được dọn dẹp . Từ ngoài phát ra tiếng ồn ào

” Tránh ra ”

– Xin ngài bình tĩnh , chờ thiếu gia tỉnh dậy

” Có chuyện rất gấp , mau tránh ra ”

Hắn ngồi dậy nhìn Thiên Bảo xông vào , chưa kịp mở miệng đã bị đấm vào mặt

Bịch !

” Lâm Hoàng Phong ! Anh còn ở đây làm gì ? ”

Hắn quẹt vết máu trên khóe môi nheo mày , Thiên Bảo mất bình tĩnh nắm lấy cổ áo hắn

” Âu Dương thiếu có gì từ từ nói ”

Quản gia bình ổn nói , Lưu Nhân từ ngoài đi vào

” Thiếu gia ! Ta đã qua nhà kiếm Phượng tiểu thư . Nhưng từ hôm qua tới giờ cô ấy vẫn chưa về ”

” Cái gì ? ”

Hắn kinh ngạc , Thiên Bảo buông cổ áo hắn ra

” Tuyết nhi bị bắt rồi ”

” Sao ? Là kẻ nào ? ”

Hắn sững sốt ngồi phịch xuống ghế , Thiên Bảo nắm chặt lòng bàn tay

” Tôi không biết , hôm qua tôi đã đuổi theo chiếc xe kia nhưng lại không được … ”

” Thiếu gia ! Tôi đã cho lực lượng đi kiếm ”

Lưu Nhân cầm thanh kiếm trên tay nói , hắn vò mái tóc . Đôi mắt hiện lên mảng lạnh lẽo

” Chết tiệt ! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra chứ ”

” Lâm Hoàng Phong ! Sao anh lại để Tuyết nhi đi trong mưa gió như vậy ? Hai người có chuyện gì ? ”

Thiên Bảo hỏi , đôi mắt hiện lên sự nghi hoặc . Hắn thở dài kể lại chuyện đêm qua

” CÁI GÌ ? ”

Thiên Bảo đứng bật dậy , hắn ngồi đó ưu sầu .

” Đêm đó tôi thật sự không biết gì , ý thức bị mất đi . Chỉ làm theo quáng tính ”

Thiên Bảo tức giận ngồi xuống

” Chuyện này anh đã sai . Làm tổn thương Tuyết nhi . Tôi sẽ không tha cho anh ”

Hắn thở dài , đôi mắt hiện lên mệt mỏi . Đáy lòng xẹt qua tia sợ hãi

” Thiếu gia ! Là tin nhắn của Bạch thiếu ”

Lưu Nhân cầm điện thoại nói , hắn lạnh lùng

” Chuyện gì ? ”

” Là tin tức của Phượng tiểu thư ”

” Sao ? ”

_________________

Một lần nữa mở mắt , cô hiện đang bị trói trên một cái ghế không thể nhúc nhích . Một căn nhà trống không có gì ngoài sự yên tĩnh và sạch sẽ , nơi đây không một hạt bụi . Cô nhìn xuống chính mình bị trói chặt , đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh . Từ ngoài ánh sáng chiếu vào , cánh cửa mở ra kẽo kẹt . Một người đàn ông trung niên cao to đi vào , chiếc mặt nạ dữ tợn che đi khuôn mặt . Chiếc áo dài luân chuyển phong phạm , khí tức độc ác tàn nhẫn hiện ra . Sau lưng ông ta là một đám người áo đen khác , nụ cười ông vươn lên . Cô nhìn cánh cửa đóng lại , đèn bật sáng …

” Tỉnh rồi sao cô bé ? ”

Cô kinh hãi nghe giọng nói trầm khàn đó , cô không thể nào quên được giọng nói này . Thân ảnh này … là lão ta … Phi Ưng

” Ông … ông … ”

” Ha ! Không cần lo sợ như vậy ”

Lão cười lạnh , đám vệ sĩ lấy một cái ghế cho lão ngồi xuống đối diện cô

” Ông muốn gì ? ”

Cô trấn tĩnh lại lạnh lùng , lão cười nhạt cầm điếu xì gà hút .

” Cô bé biết rõ mà ”

” Thứ lỗi tôi không biết ”

” Ha ! Tốt lắm , vậy cứ từ từ mà suy nghĩ . Dù sao màn kịch vẫn chỉ mới bắt đầu thôi ”

Lão nói rồi quay đi , cô nhìn theo . Lòng hiện lên sợ hãi … Mọi thứ trở nên yên tĩnh , cô nhắm mắt lại . Chìm vào dòng suy nghĩ …

Lão bước ra , điếu xì gà ngậm trọng miệng lấy ra đưa cho vệ sĩ bên cạnh . Chiếc mặt nạ quỷ che đi gương mặt , nhưng vẫn để lộ đôi mắt mang theo tưởng niệm cùng hận thù . Nụ cười lạnh vươn lên

” Ha ! Ta sẽ khiến những đứa con của ngươi … chết không toàn thây ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.