Đôi mắt cô mở ra lần nữa , có lẽ đã 1 ngày nữa trôi qua . Cô cảm nhận tay chân ê ẩm , không còn cảm giác . Không gian tối mịt phủ lấy căn nhà kho
Rầm !
Cánh cửa mở ra , ánh sáng từ ngoài chiếu vào khiến cô chói mắt . Cô nheo lại , từ từ thích ứng với ánh sáng
” Chị … chị ”
Cô kinh ngạc nghe giọng nói của Duy Khánh , nhìn đám người đang đi vào . Lăng Triệt ung dung mỉm cười , bảo vệ Duy Khánh phía sau
” Duy Khánh ! Em không sao chứ ? ”
” Em không sao ”
Duy Khánh muốn xông lên , nhưng bị đám người áo đen chĩa súng vào đầu . Lăng Triệt nhíu mày
” Làm gì ? ”
– Ông chủ có lệnh , giết chết thằng nhóc này . Sao anh không giết nó ?
” Tụi bây hỏi nhiều quá ”
Lăng Triệt ngồi xuống ghế , bàn tay kéo Duy Khánh ngồi trên đùi mình . Từ ngoài Phi Ưng đeo mặt nạ quỷ bước vào , phía sau là Hàn Như Yên đang nhìn cô căm phẫn . Cô cũng không ngờ Hàn Như Yên lại là người của lão ta …
Chát !
Một tiếng bạt tay thanh thúy vang lên , má trái của cô hiện lên dấu sưng đỏ . Hàn Như Yên khoái chí cười
” Ha ha ! Con chó , mày cuối cùng cũng rơi vào tay tao ”
” Đồ đàn bà thúi , chị làm gì vậy hả ”
Duy Khánh tức giận hét lên , Như Yên nhìn qua trừng mắt với nó .
” Thằng ranh con , mày nói gì ? ”
” Tôi nói chị đó , ai cho phép chị đánh chị tôi ”
Duy Khánh không sợ tiếp tục nói , Như Yên tiến lên muốn nắm lấy tóc Duy Khánh nhưng bị một cước đá vào bụng
Bốp ! Bịch …
Lăng Triệt hạ chân xuống , ôm lấy eo Duy Khánh , đôi mắt âm hàn
” Cút đi ”
” Khụ … Lăng Triệt !! ”
Như Yên đau đớn ôm bụng đứng lên trừng mắt , căm phẫn . Phi Ưng ngồi xuống ghế , điếu xì gà phả ra làn khói
” Tại sao nó còn sống ”
Lăng triệt nhìn qua , mỉm cười
” Tôi muốn giữ nó lại ”
Phi Ưng liếc qua , đôi mắt âm cực . Lập tức muôn vàn cây súng chĩa về phía Lăng Triệt , Như Yên đứng lên dựt lấy một thanh hướng về Duy Khánh
” Ranh con ! Tao cho mày chết ”
Như Yên chuẩn bị bóp cò , thì tiếng nói Lăng Triệt không nhanh không chậm
” Thông tin ”
” Hử ? ”
Bốp ! Rầm !
Phi Ưng nhìn qua , tên vệ sĩ đá Như Yên văng vào vách tường ho ra máu . Lăng Triệt cười nhếch môi , cô kinh ngạc
” Thì ra là anh ”
” Phượng tiểu thư quá khen ”
Phi Ưng đứng lên , bước tới chỗ Lăng Triệt
” Nói !!! ”
” Hử ? Được thôi , tôi sẽ giải mã khóa cho ông . Nhưng với điều kiện ông tha cho tôi và đứa trẻ này ”
” Không ! Tôi không cần , tôi muốn ở lại với chị ”
Duy Khánh nghe xong kinh hãi nói , Lăng Triệt nhíu mày . Cô nhìn đến mỉm cười dịu dàng
” Nhóc con ! Em không cần lo cho chị , chị sẽ không sao ”
” Chị ! … ”
Đôi mắt cô liếc qua Lăng Triệt
” Anh bảo vệ tốt cho nó ”
Lăng Triệt ngẩn ra , nở nụ cười cợt nhã . Phi Ưng phất tay , một tên vệ sĩ lấy ra máy tính lắp đặt sẵn để trước mặt Lăng Triệt . Hắn bước đến lướt bàn tay trên từng hàng phím … Cô nhìn đến cắn răng . Trong lòng dâng lên sự đau khổ …
” Anh không được làm vậy … ”
Duy Khánh tuy không hiểu chuyện gì , nhưng biết được nó là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng . Phi Ưng liếc qua , bàn chân đưa lên đạp vào bụng nó khiến Duy Khánh đau đớn
” Ah ”
Lăng Triệt quay lại bàng hoàng , đôi mắt ánh lên tức giận
” Không được gây hại tới đứa nhóc này ”
” Hử ? Ha ! Ngươi có tình gì với thằng ranh con này sao ? ”
Phi Ưng đôi mắt sắc bén nhếch môi , Lăng Triệt tức giận siết chặt lòng bàn tay . Nhìn Duy Khánh đau đớn không phát ra tiếng được , Phi Ưng thu chân lại
” Làm tiếp đi ”
Lăng Triệt nhìn Duy Khánh đang cố gắng hít thở , lòng không khỏi gấp gáp muốn đem nó rời khỏi . Nếu như không phải hắn sợ mình đi đến đây , lão già sẽ cho người vào nhà tập kích giết Duy Khánh thì cũng đã không chọn hạ sách này . Bàn tay lướt trên phím nhanh hơn , đôi mắt hiện lên ánh sáng của màn hình …
Bên ngoài ánh mặt trời chiếu xuống những tán cây qua kẽ lá , yên tĩnh nhưng lại không có cảm giác yên bình . Cô lặng nhìn thời gian trôi qua , Như Yên tỉnh dậy nhìn thấy liền tức giận . Ôm bụng đứng lên , nhìn qua cô khó chịu .
” Không đụng được đến tụi mày , tao tìm con chó này hả giận ”
Như Yên bước đến phía cô , bàn tay vung lên
Bốp !!!
Mặt cô xuất hiện vết đỏ , Duy Khánh nhìn thấy nổi giận nhưng không dám la lên . Sợ Như Yên sẽ vì thế mà tức giận đánh cô thêm … Cô lạnh nhạt nhìn Như Yên
” Con chó ! Mày phá hủy kế hoạch của tao . Hôm nay tao đánh chết mày ”
Như Yên nắm lấy tóc cô kéo mạnh , rút ra một con dao . Nụ cười hiện lên
” Ha ha ha … Mày thấy thế nào ? Tao cho dung nhan xinh đẹp của mày biến thành quỷ dạ xoa luôn ”
Cô nheo mày lại , nụ cười khinh miệt hiện lên
” Cô tức giận ? Chẳng phải đều do cô tự chuốc lấy sao ? ”
” Com chó ! Mày nói gì ? ”
” Ha ! Cô đóng kịch hay thật . Diệp thiếu cũng bị cô gạt , khiến cho bạn tôi vì cô mà đau khổ . Cô thì bị thiệt hại cái gì ? ”
Như Yên nghe xong , đôi mắt càng hiện lên tơ máu
” Im đi ! Mày thì hiểu cái gì ? Tao cố gắng xây dựng hình tượng trong mắt tên Diệp Chi Lăng đó cực khổ bao nhiêu . Mày làm sao hiểu được ? Những đứa sống trong áo lụa tiền tài như mày thì làm sao hiểu được nỗi khổ của tụi tao ? ”
Hàn Như Yên gằng giọng nói , tức giận tột độ khi nghĩ tới kế hoạch bị phá hủy . Cô lạnh nhạt
” Cô có tay chân , sao không đi làm ? ”
” Phượng Tinh Tuyết ! Mày nghĩ mày là ai ? Mày có quyền dạy đời người khác à ? Hôm nay , tao cho mày biết nỗi đau bị người khác khinh bỉ là thế nào ”
Ánh sáng bạc lóe lên , con dao sắc nhọn từ từ hạ xuống . Từ bên ngoài rầm một tiếng
Đoàng ! Kẻng
Con dao từ trên tay Như Yên rớt xuống bởi viên đạn xẹt qua , Bạch Dương và Gia Tuệ đi vào , đám người kinh ngạc .
” Hai người đến đây làm gì ? ”
Cô sững sờ nói , Gia Tuệ cầm lấy cây súng bắn một phát nữa ghim vào tim Như Yên
Bằng !
” Hự … ”
Đôi mắt to tròn trợn lên , nhìn xuống ngực mình in một vết đạn . Máu chảy xuống , đôi mắt hạ xuống , nở một nụ cười nhạt khinh bỉ rồi ngã trên đất . Máu tươi chảy ra khắp nơi , đám vệ sĩ chĩa súng về phía hai người họ . Bạch Dương nhìn Phi Ưng
” Lão già khốn này , ông là ai ? Mau thả Tinh Tuyết ra ”
” Đám nhóc này tìm được chỗ của ta xem như cũng rất giỏi ”
Phi Ưng lạnh lùng lên tiếng , liếc qua Lăng Triệt vẫn lướt nhanh trên bàn phím , nheo mày
” Bắt chúng lại , tránh ồn ào ”
Đám vệ sĩ xông lên , Bạch Dương đánh ngã từng người . Nhân lúc không ai để ý , Duy Khánh chạy qua . Cầm lấy con dao trên đất cởi dây trói cho cô . Phi Ưng kinh ngạc , cô xoay vòng đá vào ngực ông ta . Sững sờ khi thân thể ông ta vẫn vững trãi , không một chút nhúc nhích . Cô rụt chân lùi lại mấy bước , cầm con dao phóng đến đám vệ sĩ , giết từng tên . Lăng Triệt bàn tay ngưng lại , cây súng rút ra quăng lên cho cô
” Nhận lấy ”
Đoàng đoàng … Bằng !
Cô bắn chết từng tên vệ sĩ , chĩa súng về phía Phi Ưng , nắm tay Duy Khánh đi qua phía cửa . Phi Ưng nheo mày , điếu xì gà tỏa ra làn khói mờ ảo . Nhấc chân
Bộp !
Cô kinh hãi nhìn cây súng rớt xuống đất , tốc độ quá nhanh . Cô không tài nào nhìn thấy được , khi định hình đã thấy ông ta vững vàng đứng đó , bàn tay đưa lên nhẹ phất . Từ đâu khoảng 20 tên vệ sĩ xuất hiện bao vây lấy bọn cô . Gia Tuệ chậc lưỡi
” Sao chưa ai tới cứu viện … ”
Rầm ! Bùm … Bùm … !!!!!
Tiếng nổ vang lên chói tai , như muốn xuyên tạc màng nhĩ . Cô nhìn ra ngoài , lửa đỏ bốc lên từ đất . Những quả bom nổ tung khiến người kinh hãi , Phi Ưng nheo mày , lạnh giọng
” Thằng con phế vật ! Đi ! ”
Lão phất tay cho đám vệ sĩ , Lăng Triệt lấy ra quả bom đứng lên . Tiện chân đạp đỗ máy tính bước ra chỗ cô , cái bật lửa trên tay nhìn Phi Ưng
” Ông thả chúng ta đi , nếu không tôi châm lửa ”
Đám vệ sĩ định xông lên , Phi Ưng đưa tay cản lại . Đáy mắt xẹt qua ý cười
” Ra ngoài ”
Bọn cô thận trọng ra ngoài , mặt đất vẫn nổ tung . Bọn cô cố gắng né bom chạy vào rừng , đám vệ sĩ nhìn theo
– Lão gia
” Kệ chúng ! Đi ”
Phi Ưng leo lên chiếc máy bay trên không , đôi mắt nhìn theo bóng lưng bọn cô mang theo ý vị phức tạp .
_________________
Bọn cô chạy sâu vào rừng , Duy Khánh mệt mỏi thở dốc . Lăng Triệt ôm lấy nó lau mồ hôi , ân cần
” Tôi cõng nhóc ”
Cô nhìn qua mà mỉm cười nhẹ , Gia Tuệ híp mắt
” Ấy chà ! Có gian tình ”
Vụt vụt …
Tiếng gió xẹt qua , một bóng dáng xuất hiện . Là một cô bé mặc đồ đen ôm sát người , gương mặt lạnh lùng . Trên tay là hai cây chủy thủ sắc nhọn , Gia Tuệ kinh ngạc
” Nhóc con này là ai ? ”
Cô nâng cao đề phòng
” Ira ! Một sát thủ ”
” Hả ? Ha ha haaaaa ! Con nhóc này sao ? ”
Gia Tuệ cười lớn như không tin , Bạch Dương nheo mày quan sát , Ira lạnh giọng . Trong giọng nói mang theo sương lạnh nhưng có chút uất ức
” Ta 17 ”
” Hử ? … ”
Gia Tuệ kinh ngạc , phía trước mắt mình là cây dao sắc nhọn . Một cái chân đưa lên đá ngã Gia Tiệ vào góc cây , Lăng Triệt nheo mày , nhếch môi
” Đúng là Ira … ”
Bạch Dường tức giận xông lên đánh nhau với Ira , nhưng vì thân thủ cô gái đó quá nhanh . Tất cả đường chiêu đều bị né đi , cô nắm chặt lòng bàn tay ôm lấy vết thương trên vai vì bị bom nổ trúng . Ira liếc qua , thanh dao sắc nhọn sượt qua má Bạch Dương , rút ra hai bom khói quăng vào bọn cô . Lăng Triệt nhìn thấy kinh hãi
” Cẩn thận ”
Làn khói tỏa ra , mọi người chìm vào giấc ngủ nhanh chóng . Đôi mắt cô lơ mơ nhìn một bóng dáng cao lớn vững trãi đang dừng trước cô , hai tay đút vào túi quần . Vì mông lung mà không thể thấy rõ dung nhan …
‘ Tới rồi … ‘
________________
Tiếng sóng biển vập vồ lắng động cả không gian , cơn gió lướt qua thanh bình . Ánh hoàng hôn ngã xuống phía chân trời sâu lắng , như chiếc áo ấm áp bao phủ cả khoảng biển lạnh tanh … Đàn cò trắng bay phấp phới , những hòn đá lớn nhỏ đôi khi vì ảnh hưởng của sóng biển mà vang lên tiếng lạch cạch … Nghe thật sâu … thật lạnh … nhưng cũng thật bình yên …
Cô mở mắt nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực … người con trai ngồi trên vách đá nhìn ra phía xa . Mái tóc phiêu phiêu trong gió lạnh , đôi đồng tử hổ phách lạnh lùng lại mông lung . Không thể đoán được người đó đang nghĩ gì , cô lần nữa bị trói ngồi trên đất đá , đây là một vách đồi cao . Phía dưới sóng biển cuộn trào , Ira đứng bên cạnh người nam nhân .
Gương mặt tuấn mĩ góc cạnh nghiêng người càng khiến hắn trở nên huyền ảo , cô ngồi dậy . Điều chỉnh tư thế cho chỉnh tề , giọng nói nhẹ nhàng
” Minh Vũ … ”
Minh Vũ liếc mắt qua cô , nhìn gương mặt cô
” Không bất ngờ ? ”
” Tôi đã đúng ”
Cô cười nhạt nhìn lên người con trai này , hắn gác tay lên đùi . Nụ cười hiện lên không rõ
” Đúng ? Biết từ khi nào ? ”
” Có lẽ … từ lần đầu gặp ”
Cô nhìn về phía xa xăm , Minh Vũ nheo mày lại .
” Ý cô là gì ? Đã biết tôi nguy hiểm , có mục đích . Vậy sao còn đồng ý làm bạn cùng tôi ? ”
” Vì tôi muốn biết , tôi nợ anh cái gì ”
Cô mỉm cười nói , sống qua một đời người . Những gì cần trả cũng nên trả , không cần phải chạy trốn nữa …
Minh Vũ vì lời nói của cô mà kinh ngạc , liếc qua Ira . Ira đi lên cầm chủy thủ cắt bỏ dây trói cho cô . Cô ngồi trên vách đá , nhìn sóng biển
” Thật yên bình … nhưng lại cũng … không yên bình ”
Minh Vũ nhìn cô , cảm giác trong lòng thật khó tả . Lạnh lùng cất tiếng
” Cô thật sự khiến tôi không hiểu rồi ! Khi trước , tôi cứ nghĩ cô là một tiểu thư kiêu ngạo . Ngu ngốc đến đáng thương , tôi luôn quan sát cô . Từ khi cô thay đổi , thật sự khiến người phải e dè và cảm thấy khó đoán ”
Cô bất giác nở nụ cười thê lương
” Thì ra các người nghĩ tôi như vậy … Đời người như dòng nước , cứ chảy mãi … Rồi cũng sẽ trở về với hư không . Anh là con trai của Phi Ưng ? ”
” Phải ! Thì sao ? Tôi và lão già không hợp nhau . Tôi muốn cô rơi vào tay tôi ”
Minh Vũ lạnh giọng nói , cô cười nhạt
” Ha ! Rốt cuộc , tôi đã làm sai điều gì ? Có phải là về … Ngữ Tình không ? ”
Đôi mắt hổ phách hiện lên chấn động , nhìn cô lạnh lẽo
” Cô còn nhớ ? ”
” Ha … từ khi cái người kia đưa tấm ảnh ra khiến tôi bị đánh lén . Tôi đã nghi ngờ … Và tôi đã giả vờ nói không nhớ về cậu ấy . Quả nhiên thái độ của anh trở nên kích động … ”
” Ha ! Ha ha haaaaa … Xem ra Phượng tiểu thư vẫn còn nhớ chuyện này ”
Nụ cười lạnh lẽo vang lên giữa sóng biển , hòa quyện vào cơn gió trôi đi . Sao cảm thấy thật chua chát … Tiếng nói cô nhẹ như gió bay , đi theo không khí truyền đến …
” Ngữ Tình … quả là một người bạn tốt . Nếu ngày đó không xảy ra … ”
******* ******
Cô đi lang thang trên phố , con ngươi màu tím xinh đẹp tức giận . Giậm chân xuống nền đất
” Tại sao Phong ca lại cứ ghét mình . Cái con em đó nữa , thật muốn nó biến mất . ”
Giọng nói cô mang theo chua ngoa , bàn tay xinh đẹp siết chặt lại . Đôi mắt nhìn dòng người tấp nập mà lòng càng thêm sôi trào … Từ xa một người con gái vui vẻ chạy đến , mái tóc ngắn đen uốn lượn để trước ngực . Đôi mắt hổ phách long lanh ý cười , đôi môi đỏ mọng mang theo nụ cười tựa như ban mai .
” Tuyết Tuyết ”
Cô ngước lên khó chịu , giọng nói cũng vô cùng mất kiên nhẫn
” Ngữ Tình ! Có chuyện gì ? ”
” Sao vậy ? Cậu không vui sao ? ”
Ngữ Tình nhìn cô lo lắng , cô lạnh nhạt bước đi
” Không có ! Tránh ra ”
” Tuyết Tuyết ! Xin lỗi , tớ không biết cậu đang giận . Chúng ta đi chơi nha ”
” Cút đi ! Phiền quá , đừng theo tôi ”
Cô tức giận quát lên , bỏ đi . Ngữ Tình lo lắng đi theo sau , dòng người tấp nập lướt qua . Cô tâm tình giờ đây như có một ngọn lửa vô hình trỗi lên , không quan tâm tới bất cứ điều gì . Trong tâm trí chỉ nghĩ làm sao để có thể ở cạnh hắn , làm hắn vui . Không hề nghe thấy tiếng kêu gào thống khổ của người phía sau …
” Tuyết Tuyết ! Dừng lại … ”
Ngữ Tình sợ hãi hét lên , cô khi bừng tỉnh đã thấy thân mình bị một lực đẩy , đẩy ra trước . Thân thể ngã xuống , cô kinh hãi nhìn lại Ngữ Tình đang đưa hai tay ra trước . Chính Ngữ Tình đẩy cô ngã xuống đất , đập mạnh đầu vào đất . Máu chảy ra , cô mơ màng nhìn chiếc xe hơi cán qua Ngữ Tình , đôi mắt cô ấy tràn ngập nước mắt cùng sợ hãi . Chính mình thay cô ghánh hậu quả bị xe tông …
” Ngữ … Tình … ”
Cô nhắm mắt lại chìm vào bóng tối , ký ức của cô cũng vì thế mà mông lung . Đoạn thời gian khi cô tỉnh dậy trong bệnh viện , đã quên đi người con gái tên Ngữ Tình . Từng mãnh vỡ ký ức mơ hồ đôi khi hiện ra , cô chỉ nhìn thấy một người bạn đã đau khổ gọi tên cô . Đẩy cô ra xa …
Sau đó là màu đỏ của máu trãi dài …
***** ******
” Lúc tôi nhớ lại , cũng đã là việc của rất lâu . Tôi chỉ lo ở bên cạnh Phong , không hề bận tâm đến chuyện đó nữa ”
Cô bất giác nở nụ cười chế nhạo cùng khinh bỉ , bạn … cả đời cô kiếp trước chỉ có duy nhất Ngữ Tình là bạn . Cô ấy luôn quan tâm cô , bên cạnh cô … Mặc cho cảm xúc của cô thế nào , mặc cho cô đối xử tệ bạc thế nào . Cậu ấy vẫn đứng về phía cô , ở phía sau … chạy theo cô
Cô đã quên đi người bạn của mình , quên đi người duy nhất luôn quan tâm mình và xem mình là bạn . Cô luôn bị xa lánh bởi tính cách ích kỉ của mình , cô chỉ lo đâm đầu vào yêu . Đâm đầu vào cái hố sâu ngu ngốc , che mờ đi tâm trí . Cũng vì thế mà vô tình cô hại chết những người yêu thương mình … Cô trách hắn vô tình , nhưng chẳng phải cô cũng vô tình hay sao ? Rốt cuộc cô đã sai , sai từ kiếp trước rồi . Chính tay cô đã đẩy họ ra quá xa , cô có lỗi với họ …
” Tất cả đều do tôi gây ra … Tất cả …. ”
Cô mỉm cười nhạt nhìn ra xa , Minh Vũ nhìn cô mà đáy lòng thắt lại . Hắn đưa tay chạm ngực , không hiểu vì sao lại đau như thế . Giọng nói lạnh lùng
” Đó là em gái tôi … Lam Ngữ Tình … ”
” Ha … Vậy sao ”
Cô nhìn bóng lưng Minh Vũ , hắn chính là người bí ẩn kiếp trước . Khi cô rơi vào tuyệt vọng , chính người này đã cười nhạo cô … Có lẽ , kiếp trước cô đã đủ thê thảm . Nên hắn mới không ra tay với cô … Chỉ đến và cười nhạo cô … Hắn đã nhân từ lắm rồi …
” Cảm ơn ”
Minh Vũ nhìn qua nheo mày , không hiểu những lời cô nói .
” Cảm ơn ? Tôi nghĩ cô sẽ không thể nói như vậy nữa ”
Minh Vũ phất tay , một tên vệ sĩ từ xa đi tới . Trên tay là Thiên Hạo thân đầy thương tích , gương mặt nhợt nhạt yếu ớt … Cô đau lòng nhìn đứa em trai của mình …
” Thiên Hạo … ”
Lòng cô dâng lên cảm giác tội lỗi , thắt lại trái tim cô . Nước mắt cô chảy xuống , Minh Vũ cười lạnh
” Sao ? Phượng tiểu thư thấy món quà này lớn chứ ? ”
” Nó chỉ là đứa trẻ , Minh Vũ … Xin anh thả nó ra ”
” Hử ? Cô hại đứa em gái của tôi , bây giờ tôi hại lại em cô . Vậy là công bằng ”
” Không ! Anh càng làm như vậy , tôi sẽ chỉ thêm tội lỗi ”
Cô nhìn Thiên Hạo hơi thở yếu ớt mà lo sợ , Minh Vũ cười nhạt
” Ha ha … Đó chính là điều tôi muốn ”
Đoàng ! Bằng …
Tiếng súng vang lên , từ phía xa đám vệ sĩ ngã xuống . Cô nhìn đến , hắn cùng Thiên Bảo , Y Nhu và Evit đi tới . Cô mỉm cười nhìn gương mặt tuấn mĩ của hắn hiện lên sợ hãi và lo lắng nhìn cô . Ira đi ra kề chủy thủ vào cổ cô …
” Tên khốn này , thả Tuyết nhi ra ”
Hắn gằng giọng lạnh lẽo , Y Nhu thấy cô liền nước mắt chảy dài
” Chị ! Tiểu Hạo ”
” Ha ha ha ! Lâm thiếu , ngài đến nhanh hơn tôi tưởng ”
Minh Vũ cười nhạo nói , hắn siết chặt lòng bàn tay … Đôi mắt hiện lên tơ máu tỏa ra sự đáng sợ … Thiên Bảo nhìn qua cô
” Tuyết nhi ! Em có sao không ? ”
Cô khẽ lắc đầu , đôi mắt nhìn Hoàng Phong ánh lên đau lòng cùng từ bỏ
” Phong ! Anh về đi ”
” Tuyết nhi ! Em nói gì vậy ? ”
Hắn nhìn qua cô sững sờ , Y Nhu kinh hãi muốn xông lên
” Chị ! Thả chị tôi ra , tôi sẽ qua đó . Thả chị ấy ra ”
” Câm miệng ! ”
Minh Vũ lạnh gióng nói , Evit ôm Y Nhu vào lòng nhìn đến Minh Vũ
” Anh muốn giết Tuyết Tuyết , sẽ không thoát khỏi Phượng gia ”
” Ha ha ha ! Vậy thì sao ? Làm gì được tôi ? ”
Hắn tức giận trước dáng vẻ cười tươi của Minh Vũ , xông lên .
Bằng ! Đoàng !
Cây súng ghim vào cánh tay hắn , máu chảy ra thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng . Minh Vũ cười đứng lên , cây súng trên tay lắc lắc . Dáng vẻ thong dong
” Lâm thiếu mà manh động , thì phát tiếp theo là não của ngài đó ”
Không khí ngưng trọng lại , Thiên Bảo liếc qua cây dao trên tay Ira . Bàn tay khẽ chuyển , nhanh như chớp một viên đá đánh vào bàn tay đó . Ira đau đớn rụt tay lại , Evit nhân cơ hội chạy lên muốn kéo cô về . Nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cô bị một vết dao chém ngang đau đớn , cái chân đá vào bụng Evit khiến Evit lùi ra sau . Ira cầm chủy thủ đầy máu trên tay chắn trước cô
” Muốn cứu người ? Trừ khi giết ta trước ”
Y Nhu lo lắng nhìn vết thương trên tay Evit , nước mắt chảy dài
” Anh không sao chứ ? ”
Cô lùi lại ra sau , tiếng sóng biển đánh vào đất đá dữ tợn càng nghe rõ hơn . Cô mỉm cười , mọi người thấy hành động của cô mà sững sờ . Hắn lo lắng cất tiếng
” Tuyết nhi ! Em làm gì vậy ? ”
” Phong ! Em phải trả giá cho những việc mình đã làm . Em và anh là người của hai thế giới , không thể ở bên nhau ”
” Em nói gì vậy ? Em quên ông trời đã cho ta cơ hội rồi sao ? ”
Mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra . Hắn điên cuồng la lên , muốn xoay chuyển suy nghĩ điên rồ của cô . Chỉ thấy cô mỉm cười , lắc đầu
” Không ! Ông trời cho em cơ hội , là muốn em tiếp tục ghánh chịu nỗi đau và dằn vặt . Em mang quá nhiều tội lỗi , và đang chịu trừng phạt . Giờ đây em chỉ muốn nôi theo cơn gió một lần nữa bay đi . Phong ! Xin lỗi , hãy chăm sóc cho chị Ngọc Dao thật tốt . Chị ấy rất yêu anh … Có lẽ như thế này là quá dễ dàng cho em . Nhưng … em chỉ mong ông trời tha thứ cho em . Cho em chết một cách lặng lẽ thế này … Tạm biệt ”
Cô ngã lưng xuống đáy vực , hắn kinh hoàng nhớ lại hình ảnh thân xác cô ướt sũng nằm trên đất , gương mặt trắng bệch . Cơ thể lạnh tanh không chút sự sống , đôi chân ngã quỵ xuống điên cuồng kêu gào
” KHÔNGGGGGG ”
Minh Vũ chộp lấy tay cô , cô mỉm cười rụt tay lại khiến Minh Vũ chụp hụt . Mọi người kinh ngạc nhìn cô rơi xuống đáy vực , Y Nhu ngất xỉu tại chỗ . Minh Vũ bàn tay đưa ra giữa không trung nắm lấy không khí mà điến người .
Bàn tay đưa lên ôm lấy trái tim đang đập liên hồi đau nhói , hình ảnh cô mỉm cười vui vẻ bên hoa hướng dương phản chiếu lại trong tâm trí Minh Vũ . Nhìn xuống đáy vực , chiếc máy bay trên trời hạ xuống . Minh Vũ cùng Ira leo lên bay đi …
Hắn ngồi đó đau khổ , giờ đây mọi thứ đều suy sụp . Hắn đứng lên muốn nhảy xuống cùng cô , Thiên Bảo đưa tay cản lại
” Tuyết nhi …. Thả tôi ra ”
” Anh điên sao ? Anh làm vậy Tuyết nhi sẽ hận anh thêm thôi ”
Thiên Bảo đấm vào mặt hắn điên cuồng , nước mắt hắn chảy dài quỳ trước đáy vực .
” Vậy tôi phải làm sao ? Phải làm sao ? ”
Thiên Bảo cũng ngồi xuống nhìn khoảng biển lạnh lẽo , đôi mắt nhắm lại cảm nhận cơn đau nơi đáy lòng …
Cô ngã mình xuống vực sâu , cảm giác cơn gió mạnh bạo đánh vào thân thể mình . Đôi mắt cô đọng sương , giọt nước mắt chảy xuống . Tiếng sóng vỗ ù ù bên tai lấp đi những tiếng kêu gào . Cô giờ đây không nghe thấy gì cả , mọi thứ đều lâm vào bóng tối . Từng hình ảnh phản chiếu hiện lên , cô cũng đã từng trãi qua cảm giác này … Cảm giác trước lúc chết …
” Xin lỗi … và cảm ơn … ”
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực , cơn gió cuồng bạo lướt qua . Sóng vỗ cuốn trôi đi tất cả , chỉ để lại cả khoảng trời bi thương … Đây là cái giá … cái giá phải trả …
Yêu ! Hận … Là hai thái cực khác nhau … Nó mãi mãi chẳng thể dung hòa … Yêu nó như thế nào ? Và hận , sẽ ra sao ? Chẳng phải rồi tất cả , nó đều trở về với hư vô ? …