Tru Tiên I

Chương 100 - Cự Thụ

trước
tiếp

Bầu trời dần dần sáng trở lại.

Mưa đã tạnh gió đã ngừng, những tia sáng ban mai đầu tiên, xuyên qua tầng mây dày đặc và cả vùng vụ khí mênh mang trong Tử Trạch, lác đác rải rắc xuống mặt đất.

Trong rừng sâu, khắp nơi bao phủ một màn yên lặng, nhưng chầm chậm, cùng với những tia sáng, dần dần sôi lên huyên náo trở lại. Tại địa phương vô danh này, vang lên tiếng chim hót đầu tiên xé rách màn không khí thâm tĩnh. Đồng thời, những tia sáng rực rỡ xuyên qua kẽ lá, cành cây rải xuống mằt đất như hồi sinh cả vùng rừng rậm đang chìm trong bóng đêm triền miên, gần xa đâu đây, khắp nơi bừng lên những tiếng chim tìm đàn tiếng thú gọi bầy, đón chào ngày mới.

Thời khắc ấy, sâu trong rừng, một màn vụ khí mầu bặc trắng đang phủ mờ, người đi giữa rừng, cảm giác ẩm ướt vẫn phảng phất như cô đọng trên mặt. Lại thêm bầu không khí rừng trong lành, hòa nhập vào cơ thể, gột rửa bụi đường.

Quỷ lệ hít sâu lấy một hơi không khí buổi sớm, sắc mặt tịnh vẫn không có biểu tình gì, nhìn về phía trước, trên vai gã, Tiểu Hôi đang lười biếng vuơn vai duỗi lưng.

Phía trước cách địa phương đó mười trượng, hướng đạo kim quang xuất hiện đêm trước, nay bỗng lại bị che phủ bởi màn vụ khí, u u mang mang, kiến người ta không sao nhìn rõ được. Chỉ là vụ khí này khác với chướng khí ở bờ Tử Trạch hôm trước, mầu sắc tịnh không xám xịt mà trắng thuần như bạc. Xa xa nhìn lại, chỉ thấy khu rừng trước mắt bị lớp vụ khí này mờ nhẹ bao phủ, những sợi sương sợi khói đan xen với nhau, trùng trùng điệp điệp.

Nơi đó, có thể là nơi chứa dị bảo !

Quỷ lệ từ từ quay đầu, nhìn sang bên cạnh, Lục Tuyết Kỳ đã đứng đó từ lâu cách hắn hai trượng, một thân y phục trắng như tuyết, lặng lẽ nhìn về phía màn vụ khí.

Bọn họ, chung quy tịnh vẫn không động thủ.

Cả đêm trước, ngoài một chút kích động lạ lùng lúc mới gặp lại, giữa hai người bọn họ, tựu chung vẫn chỉ có sự đợi trờ trầm mặc.

Khoảng cách giữa hai người không quá hai trượng, phảng phất lại giống như tình cảnh ở vùng vực thẳm “Tử Linh Uyên” năm nào, đã in sâu trong lòng, khắc đậm trong tim.

Thời khắc vô số đạo kim quang xán lạn huy hoàng xuất hiện chọc thẳng lên trời, hai nhân ảnh quay lại ngây dại ngắm nhìn, ánh kim quang rực rỡ phản chiếu lên mặt họ, ở tại địa phương lạ lùng này, lặng lẽ nhìn đi, cảm giác sao bỗng phân chia lạnh lẽo.

Dĩ vãng của ngày trước, rút cuộc cũng đã thay đổi ?

Lục Tuyết Kỳ khẽ run nhẹ, quay đầu trở lại, tiếp lấy mục quang của Quỷ Lệ, nhãn tình nàng trong vắt như thu thủy, đổng tử sáng ngời mà sâu thẳm, bỗng thấy ngân ngấn như có ánh nước, nhưng không ai nhìn thấy.

Nàng nhìn lại người con trai đó, dáng gã đứng giũa rừng, lúc này sao gầy guộc mà khắc khổ, nàng tựu chung cũng phải nhận ra, gã không còn là người thiếu niên năm nào.

Gương mặt quen thuộc ấy, nay sao tang thương và trầm tĩnh, còn đâu nữa những nét thơ ngây vui vẻ.

Nàng khẽ cúi đầu, ánh mắt như nước, dừng lại ở Thiên Gia thần kiếm trên tay, phảng phất như tưởng nhớ, một lúc sau, mới nhẹ nhàng nói : “Ngươi đã trở lại ?!”

Nàng không tiến tới, không cử động, thậm chí cả biểu tình trên mặt cũng không có một chút biến hóa, chí có bàn tay nắm Thiên Gia khẽ run, những ngón tay thon dài mảnh khảnh khẽ xiết chặt.

“Trương sư đệ!” Nằng nhè nhẹ, nhè nhẹ nói:

“Nguơi đã trở lại ?”

Bốn chữ đó, nhẹ nhàng như gió ban mai, vây quanh hắn, bỗng biến thành như đá tảng, từng viên từng viên đả kích thâm tâm gã

Quỷ Lệ hít sâu, nhắm đôi mắt. Phệ hồn lạnh lẽo trong tay áo, vẫn nằm đó trong tay, như một nguời bạn trung thành, không bao giờ lìa xa hắn.

Khoảnh khắc đó tưởng chừng như vĩnh cửu.

Gã chợt mở mắt, khẽ cười nhẹ, rồi từ từ nói: “Tính danh đó, lâu nay ta đã không dùng.”

Khóe miệng Lục Tuyết Kỳ khẽ giật, chầm chậm tiến tới, nhưng chung quy vẫn không nói gì, trầm mặc.

Hai người vẫn tiếp tục đứng như vậy, khoảng cách giữa bọn họ, lúc này phảng phất sao xa cách và phân chia quá. Ánh sáng ban mai rọi vào khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, chầm chậm tan ra để lộ rõ vẻ đẹp điên đảo tâm hồn, làn sương trắng trong rừng, tựa hồ như bị nàng hấp dẫn, quấn quít vây quanh.

Trong nháy mắt, gương mặt đó, tựa hồ như nhạt nhòa dần.

Lục Tuyết Kỳ quay người, bắt đầu cất bước, một lời cũng không nói thêm, nhằm thẳng hướng mê vụ mà tiến, bỏ lại gã phía sau.

Chỉ là, lúc thân ảnh nàng dần dần mờ đi sau đám mê vụ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gã vang lên, “Ngươi sẽ giết ta chứ?”

Dáng nàng, biến mất trong vùng mê vụ bạc trắng, lúc này không ai có thể nhìn thấy nhãn tình, biểu tình và thân thể nàng.

Bỏ lại con người trầm mặc giữa ban mai, không biết bao lâu sau, từ trong mê vụ thanh âm nàng truyền lại: “Ta sẽ, nên ngươi cứ việc giết ta khi có cơ hội…”

Trời đã sáng hẳn, nhưng cảm giác đi trong vùng sương mù dày đặc này, thật vẫn rất âm u. Lớp vụ khí ở địa phương này dày đặc hơn hẳn những nơi khác, mắt thường không thể nhìn xa được.

Quỷ Lệ đi ở giữa rừng, đột nhiên phát giác ra nơi này ngoài có vụ khí dầy đặc ra, mặc dù cũng là rừng rậm, nhưng so với vùng ngoài thì hoàn toàn khác hẳn. Trừ những cây đại thụ mọc thẳng, vượt lên cao vun vút trong vùng vụ khí, trên mặt đất rất ít hiện diện những loại thảo mộc khác, chẳng biết có phải do ở đây vụ khí quá dầy, ánh dương quang không thể chiếu tới được.

Nhưng đáng ngặc nhiên nhất, đó là vô số độc trùng mãnh thú, kì hoa dị thảo của vùng rừng rậm Tử Trạch đột nhiên biến mất hết. Quỷ Lệ đi trong rừng cả nửa ngày, vẫn không thấy bóng dáng một con độc trùng nào cả.

Nơi đây, tưởng như không có sinh vật nào tồn tại được, khắp nơi bao phủ một vùng tử khí trầm trầm.

Quỷ Lệ cau mặt nhíu mày, tiếp tục phía trước mà đi. Trên vai, Tiểu Hôi lúc này đã an tĩnh đi nhiều, tay nắm chặt lấy y phục hắn, nhưng đôi mắt vẫn liên láo đảo qua đảo lại nhìn bốn phía. Nhưng cũng vì không có các loài dị thảo, cộng với độc trùng dị thú phiền nhiễu, việc đi bộ chở nên dễ dàng đi nhiều. Từ khi vào Tử Trạch tới giờ, việc đi lại dễ dàng như vậy quả là lần đầu tiên.

Lục Tuyết Kỳ xâm nhập vùng vụ khí trước hắn, Quỷ Lệ đứng ngoài cố ý đợi một lúc lâu, sau đó mới đi theo, thành thử, lúc này không thể biết được nàng ở nơi đâu.

Chỉ là, trong lúc hắn đi vòng quoanh trong rừng, còn chú ý quan sát khu vực xunh quanh xem có xuất hiện điều gì khác lạ, trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh người bạch y thiếu nữ.

“Ngươi đã trở về?” Quỷ Lệ tự nói thầm với bản thân.

Thanh Vân Sơn, Đại Trúc Phong, Thủ Tĩnh Đường, Tiểu Viện, Trúc Lâm…

Khóe miệng gã khẽ nhếch lên, tạo thành nụ cười cay đắng: “Ta đã không thể trở về rồi, phải không, Tiểu Hôi?”

“Chí, chí” Tiểu Hôi khẽ kêu hai tiếng, không hiểu là mang ý tứ gì !?

Quỷ Lệ đưa tay, vuốt ve Tiểu Hôi, một phút sau, phấn chấn tinh thần, cười xòa một tiếng, cất bước dài, nhằm thẳng hướng mê vụ mà tiến.

Lần đi này, cũng chỉ mất có nửa thời gian, trong rừng lúc này toàn thấy những cây đại thụ thô to phải mất đến hai người ôm. Quỷ Lệ nhìn mà thấy kinh tâm động phách.

Mười năm trở lại, sau trận chiến ở Thanh Vân Sơn năm nào, trên người gã luôn mang theo Phệ Huyết Châu và Nhiếp Hồn Bổng nên dần dần bị ảnh hưởng, ngoài việc chú tâm tu hành, tính tình gã dần dần thay đổi, hung sát lệ khí lộ ra ngoài. Tuy nhiên, hắn lại theo Quỷ Vương học thêm các kiến thức khác. Quỷ Vương Tông chủ đời này, thật là kỳ tài xuất thế, không chỉ đạo pháp cực cao, mà còn đọc rộng hiểu nhiều, thông tuệ tất cả các kỳ sự trên thế gian.

Cũng vì quan hệ với Bích Dao, Quỷ Vương đối với hắn như người thân, hết lòng hết dạ, quyết tâm bồi tài, nên Quỷ Lệ hôm nay không chỉ đạo pháp cao thâm, kiến thức cũng vô cùng lịch duyệt, so với tên tiểu đệ tử vô tri tại Thanh Vân Môn năm nào thật một trời một vực.

Gã lúc này đang quan sát những thân cây đại thụ, kỳ thực những loại cây ở đây đều không phải là quý hiếm, tại đây thấy có dẻ, phong, hòe đứng từng lớp, ngoài ra còn thấy các loại cây thường gặp ngoài Tử Trạch. Nhưng kinh dị nhất là những chủng loại này ở đây đều đặc biệt to lớn, thường nhật đạt được bằng nửa to lờn này cũng là đặc biệt lắm rồi, huống hồ có đến hàng trăm thân cây khổng lồ tụ hội tại đây.

Kỳ quái hơn, nơi có những đại thụ này, đáng ra phải rất mầu mỡ, nhưng dưới màn vụ khí dày đặc này, những loài thảo mộc khác trước vẫn thỉnh thoảng xuất hiện, nay đã hoàn toàn biến mất. Trên mặt đất lúc này, trừ những rễ cây gân guốc, với loại đất vàng vàng tơi xốp, đến một ngọn cỏ cũng không thấy.

Dưới vùng vụ khí lạnh lẽo, một màn tử khí trùng trùng bao phủ

Quỷ Lệ nhíu sâu đôi mày, trầm ngâm một lúc lâu, quan sát xunh quanh, chỉ thấy những thân cây trùng trùng điệp điệp như những cây cột chống trời, mọc thẳng cao vút, phảng phất như thấy mình đã lạc vào một mê cung.

Gã phất tay áo, khởi động toàn thân, không muốn ở lại địa phương quỷ dị này nữa, ngự khởi Phệ Hồn, nhập vào ánh sáng xanh đen, bay về phía trước.

Khởi đầu tốc độ rất nhanh, nhưng sợ rằng dị bảo có khả năng nằm tại vùng phụ cận, Quỷ Lệ tịnh không bay lên trên hẳn, mà chỉ phi hành cách mặt đất có sáu xích, một bên phi hành, một bên cẩn thận quan sát mặt đất.

Thời gian dần trôi, trong rừng vẫn bao phủ một màn tĩnh lặng, chỉ có âm thanh gã phi hành trên không, vang vọng trong rừng. Quỷ Lệ càng vào sâu trong rừng, những thân cây càng trở nên to lớn phi thường, mục quang hắn lúc này không thể nhìn bao quát hết được, thân cây dễ phải to bằng sáu bảy người ôm. Những cây đại thụ ở đây, dể phải thọ từ sáu bảy trăm năm đến nghìn năm

Màn quỷ khí dầy đặc trên không trung bỗng tan dần tan, thân hình Quỷ Lệ, đột nhiên dừng lại.

Thời khắc này bỗng như ngưng đọng lại, vùng mê vụ dày đặc này, phảng phất như có tự ngàn xưa, sống cùng khu rừng từ thủa khai thiên lập địa tựa hồ như đang tan đi không còn dấu vết

Trong vùng rừng rậm u tối, Quỷ Lệ bay lên cao, đứng giữa không trung, nhìn về phía trước

Trước mặt hắn, một bức tường ngạo nghễ đứng.

Một bức tường gỗ !

Trên bức tường ẩn hiện vân gỗ thô ráp, cứng rắn với nhiều rãnh nhỏ, trong mê vụ đột nhiên xuất hiện, một bức tường gỗ cao đến ba trượng, như sừng rồng nằm hiên ngang giữa rừng, ăn sâu xuống mặt đất

Quỷ Lệ lạnh lùng nhìn, không cử động, cẩn thận ước lượng bức tường gỗ này, khóe mắt khẽ giật, Sau đó, gã chầm chậm di động thân hình, bước lại, tay nhẹ vuốt lên bức tường.

Ngay lúc tiếp xúc, đạo mộc tường truyền lại một cảm giác thô ráp ôn hòa, trong tâm Quỷ Lệ hình như nghĩ ra điều gì đó, nhưng không dám tin. Hắn thu tay lại, bay dọc theo bức tường này.

Vùng vụ khí trắng phía trước dần dần tan, sau đó ngưng kết lại phía sau, bức tường gỗ này càng lúc càng cao, càng lúc càng dày, dần dần biển đổi thành một khối hình tròn, từ từ cao vút lên không trung.

Cuối cùng, tại độ cao sáu trượng, tại điểm cuối của đoạn tường này, thân ảnh Quỷ Lệ dừng lại hạ xuống. Hắn hít sâu vào, tựu chung vẫn vô pháp tự trấn tĩnh tâm thần, tim đánh trống ngực thình thình, ngay trước mắt gã, xuyên ra từ vùng mê vụ, một vật thể khổng lồ hiện ra trước mặt gã

Bức tường gỗ khổng lồ ấy, nằm trong vùng mê vụ, đã hài hòa dung nhập vào một vật thể to lớn hơn

Trên không trung, đôt nhiên xuất hiện một đạo dương quang từ trong vùng vụ khí chiếu xuống, nhưng sau đó lại lập tắt ngóm, bị che khuất bởi đám vụ khí dày đặc

Quỷ Lệ chung quy cũng khẳng định được nỗi nghi nghờ trong tim lúc trước.

Bức tường gỗ khổng lồ này, đích thị là một cái rễ cây.

Mê vụ trùng trùng, phiêu đãng bất định, sự kinh ngạc làm hắn thở hổn hển, ngẩng đầu lên nhìn, mục quang như muốn xuyên qua vùng mê vụ, nhìn lên phía trên

Phảng phất như từ trên không trung phát ra một đạo sấm sét rầm rĩ, toàn vùng rừng rậm như bị rung chuyển, xuất hiện trước mặt hắn, là một cây đại thụ khổng lồ vượt quá sức tưởng tượng của loài người, đang bị che phủ mờ bởi lớp vụ khí dày đặc này. Thân cây to lớn đến nỗi không nhìn thấy biên giới, bọc bởi một lớp vỏ thô ráp, nhìn như một ngọn núi nguy nga cao chót vót, mọc lên tới tận trời, nhập trong vùng vụ khí, giống như một cái dùi, khoan thẳng vào mây.

Đứng trước cây đại thụ này, Quỷ Lệ cảm giác mình như một con kiến, không đáng để nhắc tới.

Chỉ nội một cái rễ cây đã gồ lên cao tới sáu trượng, toàn bộ thân cây không biết là to lớn tới mức nào!?

Quỷ Lệ từ từ thu hồi mục quang, lúc này, trên vai Tiểu Hôi thấp giọng kêu lên vài tiếng, tựa hồ như cảm thấy bất an. Quỷ Lệ nhẹ nghiêng đầu, chầm chầm nói : “Thiên hạ rộng lớn, không thiếu những điều kỳ dị, chúng ta quả nhiên chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Tiểu Hôi, Chúng ta đi! Xem xem cây đại thụ này to lớn dường nào!”

Dưới chân, Phệ Hồn phát xuất những tia sáng xanh đen trở lại, giây sau, chuyển mình hướng lên, Quỷ Lệ hú lên một tiếng, cùng với âm thanh phá không đó, một người một khỉ phóng thẳng lên trời, nhập vào vùng mê vụ trùng trùng.

Từng đợt gió vuốt qua mặt, tốc độ phi hành nhanh và lăng lệ vô cùng. Trong vùng mê vụ này, ngược lại với lúc mới vào Tử Trạch, tình cảnh lúc đó bị ngăn trở bởi một lớp chướng khí, không giống như bây giờ, một là vụ khí này không phải độc khí, hai là có thể nhìn xa hơn. Chỉ là những lớp mê vụ trùng trùng, bốc lên rất cao, Quỷ Lệ men theo thân cây to lớn phi thường này mà bay lên, bay lên cả nửa ngày thì bỗng thấy mê vụ nhạt dần rồi hoàn toàn tiêu tán hết, phải chăng đây là chỗ giáp giới của mê vụ và những tầng mây !?

Đồng thời, Quỷ Lệ cũng chú ý tới những cành cây trồi ra trên thân cây. Lúc còn ở dưới mặt đất, tự nhiên là gốc cây, đã to thô vô pháp tưởng tượng, nhưng trên đó, ngoài lớp vỏ thô ráp ra, không thấy gì cả.

Sau khi phi hành được một lúc lâu, các cành cây bắt đầu xuất hiện trên thân cây, nhưng gây sự chú ý nhất, thật ra đã xuất hiện từ lúc trước, rằng rịt quấn trên lớp vỏ cây là các loại thực vật kỳ dị từa như cây dây leo, tung hoành đắp đổi, các phiến lá cực đại, mọc ra trên cành cây. Ẩn cạnh những phiến lá là những đóa hoa muôn sắc, hồng có, vàng có, da cam có, tím có, nhìn bắt mắt vô cùng, rung rinh trong gió, phảng phất như ẩn tàng mùi hương thoang thoảng.

Dù vậy tới thời khắc này, hắn không ngờ vẫn vô pháp hoàn toàn nhìn thấy rõ được thân cây này thực ra là to lớn bao nhiêu?

Tạo hóa thật chi kỳ, thật tại vô phương suy cứu, trước mặt một thân như vầy, chỉ sợ đến nay đã có nghìn vạn năm tuổi, mới trở nên to lớn như vậy !

” Hú…..!”

Tiếng thét phá không, nhưng tia sáng xanh đen thiểm động, từ trong mê vụ xung phát bắn ra ngoài. Vụ khí dưới chân cùng với trên thân ảnh, phiêu động tản về phía sau, nhè nhè tan ra chảy xuống, phảng phất phiêu du

Quỷ Lệ rút cục cũng thoát ra khỏi vùng mê vụ

Thiên địa, thông nhiên mở rộng.

Thiên không xanh thẳm, vạn dặm xunh quanh mênh mênh mang mang không có một áng mây nào, trời xanh như ngọc vừa được gột rửa, nhưng dưới chân bạnh vụ phiêu diêu, quấn quít xunh quanh đại thụ, càng gần về phía đại thụ, vụ khí càng dầy đặc.

Lúc này, Quỷ Lệ đứng giữa không trung, chung quy cũng nhìn thấy được rõ ràng được hình dáng đại thụ

Mặc dù ở trên cao như như vầy, trước mắt gã vẫn là lớp vỏ cây thô ráp cùng với những cây dây leo chằng chịt dài đến cả trăm trượng, đứng tại cự ly này, nhìn cây đại thụ trước mặt thật tịnh không giống cây, mà là một ngọn núi đứng ngạo nghễ chọc trời

Tuy nhiên, đây đích thực là một cái cây

Hơn nữa, thân cây vẫn phát triển lên trên, từ thân cây khổng lồ là những cành cây thô đại mọc ra hùng vĩ đến kinh tâm động phách, y như những cây bút vút thẳng lên trời.

Quỷ Lệ lắc đầu, từ xa nhìn lại, đứng giữa sự sâu thẳm của bầu trời, phảng phất hắn lại thấy có chút lạnh lẽo thê lương.

Gã chợt cười, nhìn lên trời xanh

Một nam nhân, đứng trong khung cảnh như vầy, lễ nào lại không sinh ra hào khí?

Hắn phi thân lên trên, phá không mà đi

Tốc độ càng lúc càng nhanh, những cơn gió tát vào mặt hắn như dao

Càng lên trên cao, thân cây dần dần bé đi, đến một lúc sau, thân cây lại nhỏ đi nửa chỉ còn khoảng mười trượng, mặc dù vậy vẫn kinh hãi thế tục. Thời khắc này, những cụm mây từ từ xuất hiện, bất thời phiêu đãng quanh những cành cây khổng lồ

Cây đại thụ này, giống như trong truyền thuyết thượng cổ, là một cái thang bắc thẳng lên trời

Phi hành lên trên thêm năm mười trượng, thân hình Quỷ Lệ, chung quy cũng dừng lai, truớc mặt gã, thân cây đang thẳng tắp bỗng tách ra thành hai hướng, phát triển thành hai bên trái phải

Quỷ Lệ trầm ngâm một khắc, từ từ phi hành qua, hạ chân lên thân cây khổng lồ này

Nói là cành cây, kỳ thật cành cây này thật giống một cái cầu hơn, giả tỷ có một tá người đứng trên cành cây này cũng không hề trật trội.

Quỷ Lệ vừa đặt chân lên cành cây, “Chí” Tiểu Hôi kêu lên một tiếng, rồi lập tức trèo xuống, đầu quay đi quay lại nhìn bốn phía, cẩn thận nhảy lên trên cành cây chạy tới chạy lui, hiển nhiên lộ rõ vẻ hiếu kì, lần đầu tiên nhìn thấy đại thụ to lớn dường này, mặc dầu là khỉ, nhưng lần đầu thấy cây đại thụ to lớn nhu vầy vẫn rất kinh tâm động phách.

Quỷ Lệ khẽ cười, không quản đến Tiểu Hôi nữa, một mình đi lên trên, trung tâm chấn động, trước đây, căn bản vô pháp tưởng tượng thế gian có một cây đại thụ to lớn dường này, tới giờ, sau phút kinh ngạc, gã suy nghĩ, có thể kiện dị bảo, biết đâu lại ở đâu đó trên cây đại thụ này?

Hai nhánh cây, to nhỏ như nhau, ước lượng to chừng mườI trượng, lăng không hoành khứ, giống như hai ngón tay hoành ra hai bên giữa không trung. Bắt đầu từ đây, cành lá bắt đầu mọc rất xum xuê, hơn nữa hai nhánh còn phát triển lên rất cao, đứng ở bên này không nhìn thấy bên kia

Quỷ Lệ suy tư một chút rồi hạ quyết tâm, quay đầu lại gọi: “Tiểu Hôi”

Tiểu Hôi chạy lăng xăng, nhảy qua nhảy lại trên cành cây tựa hồ như không biết sợ ở cái độ cao khủng khiếp này, nhiều lúc còn chạy ra tới gần đầu cành, cúi đầu xuống nghó nghiêng ngang dọc, con khỉ này quả là có lá gan không nhỏ.

Nghe thấy tiếng chủ nhân gọi, “Chí chí” Tiểu Hôi kêu lên hai tiếng, nhảy dài vài bước, thoát lên vai Quỷ Lệ

Quỷ Lệ cười nói : “Chúng ta đi !”

Tiểu Hôi đảo đôi mắt liên hồi, gật đầu không ngừng, xem ra sự tò mò của con khỉ này quả là không nhỏ, Tiểu Hôi cười luôn miệng, hình dáng đích thị rất hưng phấn.

Quỷ Lệ nhìn hai bên trái phải, trầm ngâm giây lát, sau đó không ngừng trệ, tiếp tục ngự khởi Phệ Hồn, ánh sáng xanh đen rọi lên lóa mắt, nhắm hướng trái mà bay tới.

Phi hành một lúc lâu, mặc dù đã lên tới rất cao, nhánh cây khổng lồ của đại thụ vẫn có vô số phiến lá to đại, mọc tươi tốt vô cùng. Nhưng không hiểu sao, không thấy một đóa hoa nào, đổi lại nơi đây quấn đầy những cây dây leo trằng trịt.

Cùng với Quỷ Lệ phi hành nhánh cây cũng dài ra không nghỉ, nhưng nhánh cây dần dần nhỏ lại, nhưng chẳng hiểu sao, nhưng cây dây leo lại to khỏe hơn rất nhiều, hoa mọc càng lúc càng nhiều, sau đó khắp nơi như bị bao phủ bởi một rừng hoa, mắt không thể bao quát hết được, không gian bao phủ hương khí phiêu đãng thơm đến nức mũi

Đột nhiên, Quỷ Lệ đang phi hành bỗng dừng lại, đứng sững giữa không trung, như gặp điều gì khẩn cấp, nhẹ nhẹ ồ lên một tiếng

Trên thân cây trước mặt, đột nhiên bị vô số những cây dây leo bao phủ, xunh quanh trăm hoa đua nhau nở rộ, từ trên xuống dưới như một biển hoa, ngưng tụ lại thành một mặt tường, giữa biển hoa đó, một khung cửa bằng đá hiển hách tọa lạc, cao năm trượng, rộng ba trượng, khảm nhập vào trong thân cây, chu vi xunh quanh bị vô số dây leo và tiên hoa kết tủa, chỉ giữ lại ở giữa một phiến đá lớn, ở trên mặt có khắc bốn chữ

“Thiên đế bảo khố !”

Bất ngờ, một đạo âm thanh sắc lạnh như chuông vang lên, vang vọng khắp bầu trời, kinh tâm động phách

Mục quang Quỷ Lệ, ngay lập tức, đổ lên phía thạch môn, giữa biển hoa đó, một thân ảnh trắng như tuyết đang đứng trước phiến đá.

Như cảm thấy sau lưng có động, bạch y nữ tử đó quay người trở lại, vô số đóa hoa mỹ lệ dưới trời xanh, đột nhiên như cùng nhau cất tiếng cười khoe sắc, tô điểm thêm cho vẻ đẹp tuyệt thế của nàng, kiêu sa nở rộ!

Giữa biển hoa đó, nàng chính là đóa hoa thanh lệ nhất

Quỷ Lệ đứng ở giữa không trung, nhất thời trong tim có trăm cảm giác lẫn lộn, toàn thân tê dại…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.