Tru Tiên I

Chương 206 - Thần Bí Nhân

trước
tiếp

rung thổ, ngoài thành Hà Dương, tại một nghĩa trang cũ nát. Trên mặt đất hoang dã, phóng mắt ra xung quanh, có thể thấy địa thế chỗ này cũng tương đối bằng phẳng, trừ hướng bắc, xa xa có toà Thanh Vân Sơn nguy nga cao vót toạ lạc, còn các hướng khác chỉ hãn hữu đôi chỗ có những đồi nhỏ. Khắp nơi cây cối chen nhau mọc, cây lớn, cây nhỏ trải dài trên mặt đất hoang dã, xung quanh nghĩa trang cũng có vài cây to mọc. Lúc này là lúc trời tối nhất, mấy lớp lớp dày đặc che phủ bầu trời, che kín cả ánh trăng, chỉ rìa cạnh mới thấy lấp loé ánh sáng mờ của một vài ngôi sao nhỏ, chiếu xuống vùng đất hoang lương này. Gió đêm muộn thổi qua, tuy rằng không mạnh lắm, nhưng luớt qua các ngọn cây, làm cành lá lay động, bóng cây lập loè, phát ra những tiếng kêu xào xạc thê lương, dội vào tai, thổi qua người, toàn thân bỗng nhiên lạnh toát. Chu Nhất Tiên cùng Tiểu Hoàn, Dã Cẩu đạo nhân ba người đứng lặng im ở đó, chú mục vào nhìn con người thần bí kia. Chu Nhất Tiên đã phát hiện ra người này được một lúc. Người đó tựa hồ giống như một cương thi, động một cái rồi bất động đứng ở đó, án ngay tại chỗ cái cổng đổ nát, làm bọn Chu Nhất Tiên ba người không thể thoát ra được. Tiểu Hoàn định thần rồi hạ thấp giọng, thì thầm với Chú Nhất Tiên: “Gia gia, ông nhìn kỹ mà xem, người kia có phải đang mặc đạo bào của Thanh Vân môn không?”. Dã Cẩu đạo nhân cũng quay đầu lại, lưu tâm nghe hai người nói chuyện. Ánh mắt Chu Nhất Tiên liếc về phía thân hình đứng lặng như tượng gỗ của người kia một cái, rồi quả quyết gật đầu: “Không thể sai được, các người hãy để ý đến hình thêu thanh kiếm ở trên tay áo mà xem, đúng thật là của Thanh Vân môn”. Tiểu Hoàn lại thì thào: “Thanh Vân môn chẳng phải là chính phái hau sao, lại có người quá nửa đêm mò đến chỗ quỷ dị này?”. Dã Cẩu đạo nhân gật gật đầu, tuy hắn đối với chính đạo hoàn toàn không có chút hảo cảm nào, cũng không thể tin được môn hạ đệ tử của Thanh Vân môn lại làm những việc như thế. Chu Nhất Tiên trợn mắt nhìn hai người một cái, ho khan một tiếng. Không hiểu sao, lúc lão phát hiện ra thân hình thần bí quỷ dị kia thì cũng thấy sợ hãi, nhưng thời gian cũng lâu rồi, thân ảnh quỷ dị kia tuy vẫn quỷ dị thần bí, nhưng cũng không có hành động hoặc cử chỉ tỏ vẻ muốn hại bọn lão, làm cho đảm lượng của Chu Nhất Tiên theo đó mà lớn hơn một chút. Lão rụt rè tiến lên phía truớc một bước, cười hờ hai tiếng rồi nói: “Vị này…vị…tiên sinh này, thứ lỗi cho chúng tôi , chúng tôi tịnh không hề biết nơi này là nơi ngài lui tới…”. “Gia gia!” – Tiểu Hoàn ở phía sau gọi giật lên một tiếng, cắt ngang lời nói của Chu Nhất Tiên, thể hiện sự nôn nóng. Ở đằng trên nhân ảnh kỳ bí kia đột nhiên cử động một cái, tựa hồ phản ứng với những gì Chu Nhất Tiên vừa nói. Chu Nhất Tiên nhíu mày, lập tức nhân ra ngay, nơi này là nghĩa trang, mình vừa nói chỗ này là nơi người kia lui tới, quá là ám chỉ người đó là tử thi quỷ yêu hay sao… Lão lạnh toát cả lưng, vội cất tiếng cười giòn rồi nói: “Điều này, điều này… lão hủ muốn nói là ba người bọn tôi đêm khuya tản bộ, lạc lối vào đây, hoàn toàn do vô ý. Tiên sinh đừng để tâm. Bọn tôi không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì cả, bọn tôi đi đây, đi ngay đây”. Nói xong, lão quay đầu hướng Tiểu Hoàn và Dã Cẩu đạo nhân nhày mắt ra hiệu, ba người gắng can đảm khẽ khàng đi ra, ngang qua bên cạnh thân hình như quỷ mị kia thoát ra ngoài. Chẳng ngờ mới đi được vài bước, ba người bỗng thấy mắt mình hoa lên, nhân ảnh đen sì kia tự nhiên đã chắn ngay truớc mặt ba người, khoảng cách cũng gần lại , Tiểu Hoàn thậm chí còn nhân ra ẩn hiện trên cơ thể người đó mùi tanh bốc lên. Gió lạnh vừa ào qua trên đầu, mắt đã thấy bóng đen quỷ dị thoắt cái đã đến truớc mặt Chu Nhất Tiên, Dã Cẩu đạo nhân mặt mũi biến sắc. Tiểu Hoàn mặt trắng bệch kêu lên một tiếng “A”, nhảy vội về phía sau thật nhanh, cố xa bóng đen kia càng nhiều càng tốt. Tiểu Hoàn kêu thét lên, cũng bởi vì do sợ quá mà thành. Vì suy cho cùng cô cũng chỉ là một thiếu nữ, đối với những sự việc này lúc nào chẳng sợ. Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu đạo nhân nghe tiếng thét giật mình sợ hãi, vội quay đầu lại nhìn. Dã Cẩu đạo nhân không hiểu dũng khí bỗng từ đâu ập đến, gầm lên một tiếng…nghe như tiếng sói tru, rồi nhảy ra đứng chắn trước mặt Tiểu Hoàn và Chu Nhất Tiên. Trong tay hắn ánh sáng vàng cũng đồng thời loé lên, pháp bảo Thú Nha kỳ dị đã hiện ra.

Đêm một màu đen tuyền, ánh sáng màu vàng đó tuy nhợt nhạt, nhưng nhìn thấy cũng cảm thấy ấm lòng ít nhiều. Tiểu Hoàn nhìn thấy Dã Cẩu đạo nhân làm vậy, trong lòng chợt thấy lo lắng, cũng không hiểu tại sao. Cũng vào lúc đó, bóng đen vẫn đang chắn trước mặt mọi người hốt nhiên lay động. Tay người đó vươn ra đằng trước, theo đó một luồng khí kỳ dị cũng tiến tới, chính thị là đạo pháp của đương kim Thanh Vân môn quanh minh chính đạo. Dã Cẩu đạo nhân trong lòng tuy biết rõ người này đạo hạnh cao thâm khó lường, nhưng có một người con gái đang núp sau lưng hắn, vô luận thế nào cũng không thể lùi bước. Hắn bèn hét to lên một tiếng, pháp bảo Thú Nha tức thì sáng rực lên, nhằm vào người kia đánh tới. Trong đình viện của nghĩa trang, bóng tối lúc này tựa hồ đã bị Dã Cẩu đạo nhân xua tan, trên mặt hắn ta, vào lúc này, vì mắt thấy nhân ảnh kia tựa hồ không hề có dáng phản kích lại, hiện lên nét ngạc nhiên cũng như vài phần hoan hỉ. Ngay sau đó, pháp bảo Thú Nha của Dã Cẩu đạo nhân dữ dội đánh mạnh vào ngực của nhân ảnh kia. Cái người tỏ ra là một nhân vật thần bí vô cùng, lợi hại vô cùng, không ngờ lại không thể tránh được một đòn đánh của Dã Cẩu đạo nhân. Bản thân của Dã Cẩu đạo nhân cũng không tin vào điều đó. Chu Nhất Tiên cùng Tiểu Hoàn ở bên cạnh cũng ngạc nhiên vô cùng. Chỉ thấy pháp bảo THú Nha phát sáng vàng rực, khí thế đại thắng. Rồi giây lát sau, ba người ngay lập tức phát hiện ra điều không ổn. Bị một đòn đánh toàn lực của Dã Cẩu đạo nhân đánh thẳng vào ngực, thân ảnh người kia chẳng thèm lay động một chút. Mặc dù đạo hạnh của Dã Cẩu đạo nhân còn xa mới so sánh được với Quỷ Lệ, nhưng hắn cũng là một nhân vật Ma Giáo tu hành lâu năm, lực đánh vừa rồi, không hề nhẹ chút nào, người tầm thuờng dính phải máu huyết chắc đã phún tung toé, không chết thì cũng ngắc ngoải. Nhưng với nhân vật quỷ dị này, tựa hồ như không hề có cảm giác, cứ như thế chịu đòn, một khắc sau, người đó hừm khẽ một tiếng. Dã Cẩu đạo nhân đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, không kịp nhìn thấy động tác của người đó thế nào, chỉ thấy lão vươn tay ra rồi thu lại ngay, trong tay lão đã có pháp bảo Thú Nha của Dã Cẩu đạo nhân. Pháp bảo của mình bị người khác đoạt mất, đối với người tu đạo là điều vô cùng nguy hiểm. Dã Cẩu đạo nhân vì vậy vừa giận vừa sợ, hét lên một tiếng, toàn lực thi triển pháp lực, cố gắng triệu hồi pháp bảo quay lại. Chẳng ngờ pháp bảo Thú Nha trong tay người kia, cứ như không biết hắn đang dụng lực, đối với pháp lực chủ nhân đang thi triển chẳng có phản ứng gì. Người kia cúi đầu, nhìn vào vật nắm trong tay, sau đó lần đầu tiên cất tiếng nói, thanh âm khê rè, rất khó nghe, lạnh lùng bảo: “Yêu ma tiểu đạo, vậy mà cũng dám lộng hành tại đây!”. Dã Cẩu đạo nhân giận dữ cực điểm, lại cố gắng dụng lực thu hồi pháp bảo, bỗng nhiên nghe đằng sau tiếng Chu Nhất Tiên thét vội: “Lùi lại, lùi lại mau…”. Dã Cẩu đạo nhân giật mình vội lùi lại vài bước, vừa định quay sang hỏi Chu Nhất Tiên chuyện gì, bỗng thấy tay người kia nắm lại, rồi nghe thấy pháp bảo Thú Nha tựa hồ phát ra âm thanh “rắc rắc” như tiếng xương va vào nhau, Dã Cẩu đạo nhân giật mình, chỉ thấy ánh sáng vàng chói loà rồi lập tức tiêu tán, âm thanh rắc rắc như tiếng mãnh thú lúc tối hậu kêu rên, thống khổ muốn thoát mà không được. “Bang” một tiếng, pháp bảo Thú Nha của Dã Cẩu đạo nhân, bị người kia dùng tay không bóp vụn, từng mảnh vụn sắc nhọn như dao, nhằm phía ngoài phi tới, âm thanh “phập phập” ập vào tai, tất cả đều cắm thẳng vào chỗ Dã Cẩu đạo nhân vừa đứng. Dã Cẩu đạo nhân trong lòng vừa thống khổ vừa sợ hãi, nhất thời không nói được gì. Mặt nhân vật quỷ dị kia lúc này vẫn bị hắc khí âm ảnh che kín. Ba người bọn họ không thể nhìn rõ được, chỉ nghe thấy âm thanh khàn rè, rồi thấy lão chầm chậm ngửa đầu nhìn trời, trên mặt sắc khí không hề giảm bớt, không nói cũng biết kỳ quái thế nào. Sau khi huỷ bảo pháp Thú Nha, người đó phảng phất phát tiết được một chút, thong thả cất tiếng cười lạnh. Âm thanh đó đập vào tai, trong nghĩa trang quỷ dị này, như tiếng âm phong kêu khóc. Bọn ba người Chu Nhất Tiên tất cả đều cảm thấy run sợ. Chu Nhất Tiên trong lòng bất an, mục quanh ngưng thần, hướng về tay con người cổ quái kia quan sát, chứng kiến bàn tay vừa bóp nát pháp bảo Thú Nha, không hiểu sao lại đang phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, ánh sáng này khác hẳn âm khí phát ra trên cơ thể lão, rất thuần chánh ôn hoà, rõ ràng là ở cảnh giới đạo gia chân pháp cực cao. Chu Nhất Tiên ngạc nhiên ngẩng đầu, tiến lên một bước, quên mất cả sợ hãi, cũng không thèm chú ý đến vẻ kinh ngạc muốn ngăn trở của Tiểu Hoàn cùng Dã Cẩu đạo nhân, rồi lão nói: “Các hạ rốt cục là ai? Trên người khoác áo đạo bào của Thanh Vân môn, tu luyện không hề thấp hơn Thượng Thanh cảnh giới của Thái Cực Huyền Thanh đạo, rõ ràng đại sư trong Thanh Vân môn, thế mà lại có việc gì ở đây vào ban đêm này?”. Ánh sáng xanh kia bất chợt loé lên rồi thu lại, người đó chầm chậm quay sang nhìn Chu Nhất Tiên. Thấy hắc khí quỷ dị dày đặc trên mặt người kia, Chu Nhất Tiên bỗng cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Chỉ nghe thanh âm khàn rè của người kia lạnh lùng nói: “Ngươi biết cũng không phải là ít đấy nhỉ!”. Chu Nhất Tiên khẽ đằng hắng, sắc mặt nghiêm trọng, không kềm lại đưa mắt liếc nhìn người kia, vè mặt càng lộ rõ nét băn khoăn, trầm giọng đáp: “Các hạ đích thật là môn hạ của Thanh Vân môn, mà cũng không phải là đệ tử tầm thường, nhưng cụ thể là ai, vì lý do gì, mà lại tác quái ở đây?”. Người đó cười lạnh một tiếng, không thèm trả lời. Chu Nhất Tiên bỗng nhiên cmả thấy gì đó, giật mình quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiểu Hoàn đang giật nhẹ tay áo lão, khẽ nói: “Gia gia, người này toàn thân quỷ khí, con thấy khắp bốn phía xung quanh nghĩa trang này không hề có bóng dáng của âm linh nào cả, tất cả là vì chúng sợ hãi người này mà ra. Chính vì vậy con sớm đã nhận thấy người này không thể đối phó. Loại người như vậy, làm sao lại là người của Thanh Vân môn được?”. Sắc mặt của Chu Nhất Tiên cũng đầy vẻ lưỡng lự, phức tạp mông lung, hiển nhiên trong lòng đang suy nghĩ rất nhiều. Người đang đứng trước mặt kia rõ ràng với Thanh Vân môn có hàng nghìn sợi tơ liên hệ. Dáng vẻ người dó cũng không hề bình thường chút nào, lại càng làm cho suy nghĩ đến xuất thần. Nhân vật quỷ dị đó lúc này tập trung hoàn toàn sự chú ý vào Chu Nhất Tiên, hết nhìn lên lại nhìn xuống, rồi đột nhiên cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Các ngươi quản vào chuyện của người khác, dám chống đối lại ta, tất cả đều phải chết!”.

Lời nói vừa dứt, tay lão liền đưa lên theo. Chu Nhất Tiên nhìn thấy trên tay người kia ánh sáng rực lên, mặt liền biến sắc, muốn kêu cũng không kịp, vội vã thò hai tay cho vội vào trong ngực áo. Chỉ thấy trên mấy ngón tay phải trái của lão lúc naỳ bỗng xuất hiện mấy đạo phù quang màu vàng, trên mặt vẽ chữ ngoằn ngoèo, lại có những hình vẽ méo mó lệch lạc, khẽ phất phơ bay trong gió. Rồi thì ánh sáng xanh trên tay nhân vật thần bí kia cứ sáng lên dần, hướng về phía bọn người Chu Nhất Tiên. Chu Nhất Tiên không dám chậm trễ, miệng đột nhiên lầm bầm niệm, không lùi mà lại tiến lên một bước, rồi lại một bước nữa, theo đó tiếng chú trong miệng lão cũng phát ra. Hai đạo hoàng phù tự nhiên cháy rực lên. Hai đốm cháy sáng đó, trong đêm đen tự nhiên xuất hiện, ánh sáng lại càng đặc biệt rực rỡ. Những cử động kì quái đó của Chu Nhất Tiên hình như cũng làm cho con người thần bí đối diện lưỡng lự, như là đang xúc động nhớ lại điều gì trong quá khứ. Động tác của người đó cũng từ từ dừng lại, văng vẳng nghe thấy lão kêu lên một tiếng “ôi” (biết người thần bí là ai mà gọi là “lão”) ngạc nhiên. Đạo bùa cháy xuống dần, Chu Nhất Tiên tóc bạc dựng đứng, rồi đột nhiên hét to một tiếng, hai đốm lửa rời khỏi tay rồi ngừng lại tại giữa chừng không. Ngay sau đó “ầm” một tiếng, hai đốm lửa nhỏ theo gió phình to lên, biến thành một quần lửa vô cùng mãnh liệt, đứng cản ở giữa Chu Nhất Tiên và nhân vật thần bí kia. “Gầm” giữa không trung tiếng hống nổi lên, rồi từ trong quầng lửa rừng rực cháy, phát xuất một con hổ trắng lớn, hung tợn uy vũ, há cái miệng rộng đỏ lòm rống lên một tiếng, âm thanh vang dội, sau đó nhảy bổ vào bóng người kia. Người kia hừ lạnh một tiếng, không ngờ không thèm lùi lại, từ tay phải ánh sáng xanh bỗng loé lên, chém thẳng ra. Mặc kệ khí thế hung ác của con hổ kia, chuởng đó cứ nhằm thẳng giữa trán con hổ chém xuống. Ánh sáng xanh ngay lập tức xâm nhập tiến vào. Bạch hổ cũng không hề né tránh, nhe nanh múa vuốt. Nhưng ngay sau đó, sau khi phát ra một tiếng nộ hống thảm thiết, toàn thân bạch hổ đột nhiên phát xuất các đạo sáng màu xanh, rồi theo đó tắt đi. Cả thân hình to lớn của nó bỗng nhiên tan rã, biến thành vài đốm lửa tàn, ở giữa không trung lập loè rơi xuống, rồi biến mất. Dường như ngay lúc bạch hổ biến mất, ở giữa quầng lửa rừng rực cháy kia, lại xuất hiểna một con sư tử hung dữ. Sư tử gầm lên, rồi lại hướng về phía người thần bí kia lao tới. Chỉ là con người đó hiển nhiên đạo hạnh vô cùng cao cường, tựa như cũng chẳng thèm để mắt ngó đến, lại đưa ngay một chưởng như cũ tới. Số phận của con sư tử này sau đó cũng giống hệt như con hổ trước đó.

Lần này Chu Nhất Tiên thi triển dị thuật vô cùng kì quái, tuy biến hoá ra cự thú hung mãnh không địch lại với kẻ kia một đòn. Nhưng ở giữa quầng lửa rừng rực cháy kia, không hiểu sao vẫn còn ít nhiều pháp lực biến hoá ra mãnh thú kỳ dị. Sau bạch hổ và sư tử, quầng lửa lại càng hoá ra nhiều mãnh thú hơn nữa, tốc độ hoá cũng ngày càng nhanh, ví dụ: lợn rừng, báo, hà mã, voi, hươu, mèo rừng…cứ thế hiện ra, thân thể thì to lớn khác thường, vô cùng hung dữ. Chỉ là lần này đối diện với nhân vật thần bí nọ, với thần công đạo hạnh tựa hồ quỷ thần cũng khó dò, trước mặt lão bầy thú thi nhau kéo đến, mắt cũng không thể nhìn ra có bao nhiêu quái vật, nhưng hơi thở của lão chẳng hề mệt nhọc tí nào, chỉ thấy lão tuỳ ý vung tay lên, chưởng phong đưa ra, mãnh thú lợi hại hung mãnh bao nhiêu cũng đều hoá thành hư vô hết. Đang lúc đánh nhau, người thần bí kia bỗng hừ lạnh một tiếng, tựa như nhận ra điều gì, đột nhiên đưa chưởng pháp quét ngang ra, ngay lập tức ánh sáng xanh rực lên, một quầng sáng như bánh xe hiện ra, lăn thẳng về phía trước, khí thế hùng hồn, thẳng đường lăn tới. Quầng lửa rừng rực cháy gặp bánh xe nay, cũng gắng chống lại vài lần, nhưng cuối cùng vẫn bị xẻ thẳng, xuyên thấu qua. Ở lưng chừng không, tựa hồ có tiếng ngàn vạn mãnh thú phẫn nộ kêu khóc. Nhưng âm thanh đó vừa ngừng, quầng lửa kia cũng biến mất, ánh lửa thu bé lại, rồi thấy hiện ra hai đạo phù màu vàng đang cháy, từ từ ở giữa không trung rơi xuống. Trong đình viện nghĩa trang, tạm thời khôi phục lại vẻ yên tĩnh. Ở một góc kia của đình viện, bọn ba người Chu Nhất Tiên đang mải miết chạy tới góc bờ tường ngạc nhiên quay lại nhìn, rõ ràng không ngờ địch nhân có thể phá được pháp thuật của Chu Nhất Tiên nhanh như thế. Không có quầng lửa kia ngăn trở, mà vẫn đưa chân đi chạy trốn rõ là điều ngu ngốc đáng buồn cười, nên thân hình ba người bọn Chu Nhất Tiên ngừng tay lại, rồi từ từ quay người. Kẻ thần bí kia cũng chầm chậm tiến đến, chầm chậm bước tới, thân ảnh đen tuyền dày đặc sát khí. Bên trong nghĩa trang, một trường sát kiếp. Chu Nhất Tiên lông mày nhăn tít lại, hiển nhiên đang vô cùng lo lắng, bóng đen kia càng ngày càng đến gần, lão rõ ràng thấy chuyện sinh tử chỉ trong một vài hơi thở. Sắc mặt Tiểu Hoàn biến đổi, định bước lên để đối phó. Nhưng chưa kịp tiến lên, cô đã bị Chu Nhất Tiên kéo lại, khẽ giọng bảo: “Làm càn à? Người này không hề tầm thường, không phải loại trẻ con như con có thể ứng phó được”. Tiểu Hoàn cũng thấy kỳ, ngạc nhiên quay nhìn Chu Nhất Tiên, vì chưa bao giờ thấy thái độ khẩn trương thận trọng này của lão. Lúc đó bỗng thấy bóng đen đang đến gần kia ngừng lại, rồi nghe thấy giọng khàn rè lạnh lùng hỏi: “Ngươi vừa rồi sử dụng huyễn thuật, có phải là…”. Người thần bí đó mới nói được một nửa, Chu Nhất Tiên đột nhiên chẳng hề sợ hãi gì, hai tay lại vung mạnh lên. Lần này ở trên đầu ngón tay của lão, bỗng xuất hiện tám đạo bùa màu vàng. Gió đêm thổi tới, tám đạo bùa đồng thời bốc cháy, trên tay Chu Nhất Tiên múa may, phản chiếu từng điểm sáng vào trong mắt lão. “ Phù, Ngũ đinh chúng quỷ, hoàng tuyền tốc hối; Hư ảnh hình độn, nãi mệnh ngô triệu”. Giữa âm thanh hò hét của Chu Nhất Tiên, bên trong nghĩa trang đột nhiên cuồng phong nổi lên ầm ầm, đá bay cát chạy, thôi tung ra bốn phuơng tám hướng. Người thần bí kia thân hình đứng yên, tựa như không hiểu chuyện gì, ngưng thần nhìn ra bốn phía quan sát. Lời chú của Chu Nhất Tiên vừa ra khỏi miệng, vẳng trên không trung “ầm ầm ầm ầm ầm” năm tiếng vang dội xung quanh. Thân ảnh bọn ba người Chu Nhất Tiên lay động nhẹ, rồi sau đó mới đứng yên lại. Cuồng phong kêu khóc, cát vàng tung bay, điên cuồng nhằm thân hình người thần bí kia thổi tới, cuốn theo y phục lão đập vù vù. Nhưng giữa lúc cuồng phong thổi mạnh như vậy, hắc khí trên mặt lão vẫn hoàn toàn bất động, rồi còn có tiếng cười lạnh, phát xuất ra. Người đó bỗng buông tha ba người bọn Chu Nhất Tiên đang thi pháp, liên tục lùi lại phía sau sáu bước, miệng khẽ quát lên một tiếng, tay trái hướng về mặt đất hạ xuống, ngay lập tức bỗng thấy ánh sáng xanh đâm xuống, mặt đất rắn chắc tức thì nổ vang, không hiểu tại sao, trong ánh sáng sắc xanh lập loè yếu ớt đó, thân ảnh bọn ba người Chu Nhất Tiên ở đằng xa bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, ở dưới chỗ họ đứng, bỗng nhiên phát xuất mộ âm thanh cuồng khốc.

“Ai nha” Ánh sáng xanh loé lên rồi tắt đi, ở trong nghĩa trang, cuồng phong thanh thế giảm mạnh, cát ngừng bay, đá ngừng chạy. Ngay lúc đó, chỗ bọn ba người Chu Nhất Tiên đang đứng, mặt đất bỗng nhiên phát ra một âm thanh to, rồi theo tiếng âm thanh vang lên, một cái động ở dưới chân bỗng nhiên mở ra, nhân ảnh ba người đang đứng ở đó tức thì biến mất, ba người đột nhiên trở thành hư ảnh. Nhưng bên trong cái động đó, bỗng vang lên những âm thanh lộ rõ vẻ khổ sở và sợ hãi, tiếng âm thanh cào cào trong đất, rồi thất thểu hiện ra nhân ảnh của ba người, không phải bọn CHu Nhất Tiên thì là ai nữa. Chỉ thấy trên mặt ba người bám đầy đất đá, mặt Chu Nhất Tiên còn hiện lên nét tái xanh, hiển nhiên vô cùng mệt mỏi. Lão còn chưa kịp hoàn hồn, ngoảnh đầu nhìn về phía người thần bí kia, mặt liền nghệch ra. Người thần bí quỷ dị đó lạnh lùng đứng ở đằng xa, chăm chú nhìn bọn họ, hừ lạnh một tiếng rồi khàn giọng nói: “Không thể ngờ ngươi có thể liên tiếp thi triển pháp thuật đã thất truyền từ lâu “Ngũ Đinh Kim Giáp” và “Tiểu Quỷ Bàn Vận”, hơn nữa lại còn có thể thi triển hai đại dị thuật đó đồng thời với “Địa Độn”, ta đã đánh giá thấp ngươi, luận về những dị thuật này, khắp thiên hạ không có ai vượt qua ngươi được. Sắc mặt Chu Nhất Tiên rất nghiêm nghị, thành ra lại có nét khôi hài. Lúc này lão trầm giọng hỏi: “Làm sao ngươi khám phá ra được?”. Người kia nhạt nhẽo đáp: “Ngươi chẳng phải nói ta là yêu nhân của Thanh Vân môn đó sao, những tiểu thuật giang hồ đó, chính là công phu ngày xưa của Thanh Vân sư tổ, ta nhìn thấy chẳng lẽ không nhận ra sao?”. Chu Nhất Tiên chậm chạp đứng thẳng lên, trong lòng muôn vàn ý nghĩ thiểm động, đối phó với nhân vật thần bí này, quả thật lão cảm thấy không thể ứng phó được. Đạo hạnh kẻ này cao thâm khó lường, chỉ sợ đưa mắt nhìn ra khắp thiên hạ, cũng khó tìm được kẻ nào đủ sức đối phó. Lại còn một vấn đề khác khó hiểu, đó là người này tựa hồ như là môn hạ của Thanh Vân môn, vả lại tu hành Thái Cực Huyền Thanh Đạo cực cao, từ xưa đến giờ lão mới thấy, nhưng trên cơ thể người này lệ khí lại rất nhiều, cũng là lần đầu tiên lão thấy, sao lại có một nhân vật như vậy, trong đêm đen xuất hiện ở nghĩa trang đổ nát này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.