Hồng sắc Quang mang bỗng run rấy, giữa không trung Quỷ Vương và những bọn hắc y ma giáo, bao gồm cả kì thú Quỳ Ngưu đang bị nhốt dường như cùng lúc quay đầu lại.
Hồng quang vụt qua, Điền Linh Nhi cả kinh, lại thấy ám hồng sắc của Thiết Truỳ loạn chiến xung quanh. Nhưng bản thân nó lại được hồng quang bảo vệ, đứng yên bất động.
Lúc đó những người xung quanh đều đã có phản ứng, những hắc y ma giáo lần lượt tiến lại, Điền Linh Nhi sắc mắt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, đúng lúc nguy cấp đó, đột nhiên có tia ánh sáng vụt qua mắt, hai tay rung động, Hổ Phách Chu Lăng bỗng nhiên rớt xuống đất.
Giữa không trung, Quỷ Vương sắc mặt biến đối, tung cước quát lên: “Tiểu Nha đầu không biết sống chết, làm hỏng chuyện của ta!”
Chỉ thấy thân hình của hắn xoẹt qua, dũng mãnh phi thường vụt bổ xuống, nhưng cũng đúng vào lúc đó, từ phía xa âm thanh sắc nhọn vang lên không ngớt, trong một thoáng có vô số những tia sáng loé lên, đúng là đám người chính đạo và đại đội nhân mã của ma giáo đã đến đó, chém chém giết giết. Mấy cặp đấu kịch liệt nhất là Thương Tùng đạo nhân và Bách Độc Tử, Điền Bất Dịch đấu với Đoan Mộc Lão Tổ, nhưng Tô Như lúc này thì đang một chọi hai, giao tranh cùng với Hấp Huyết Lão Yêu đã bị thương và tay thiếu niên cao thủ Lâm Phong có mặt ở Tử Linh Uyên bữa đó.
Những người khác, như hoà thượng của Thiên âm tự, và môn hạ của Phần Hương Cốc, bao gồm cả sư đồ Đại Lực tôn giả, đều cũng đã đến đây rồi.
Nơi này có quá nhiều người đến, đột nhiên nhìn thấy trên bờ biển này bỗng dưng có một bức tường sáng vô cùng to lớn, trong số đó còn có một con kì thú to lớn hình thù quái dị đang ngủ, nhất thời đều dừng tay lại, Bách Độc Tử và Đoan Mộc lão tổ cùng lúc nhảy lên, bỏ Thương Tùng đạo nhân và Điền Bất Dịch lại.
Thương Tùng Đạo Nhân và Điền Bất Dịch lýc đó không còn tâm chí đâu mà chiến đấu, đặc biệt là Điền Bất Dịch, nhìn ra phía xa dường như con gái của chính mình bị bọn ma giáo vây quanh, không kìm được mắt biến sắc, bèn bổ về phía đó
Bách Độc Tử và Đoan Mộc Lão Tử đứng sóng bên, đầu tiên chỉ quan sát bọn Thanh Long đánh nhau, thấy Thanh Long một người chọi ba địch thủ thì biến sắc mặt, hứ lên một tiếng, nhìn lên không trung.
Lúc đó chỉ thấy Quỷ Vương bổ xuống, nhưng cái đỉnh cổ đó vẫn từ từ chuyển động trên không trung, hồng quang toả ra tứ phía.
Bách Độc Tử đột nhiên chau mày, trầm giọng nói: ” Phục Long Đỉnh”!
Đoan Mộc Lão Tổ đứng bên cạnh không khỏi kinh ngạc, vội vàng nhìn lên, lập tức cũng đờ người ra.
Hai người bọn họ trong ma giáo là những nguời đạo hạnh vào bậc uyên thâm, kiến thức cũng trong giới ma giáo không phải tầm thường, chiếc đỉnh cổ đó nhìn từ xa lại, hình dáng cổ sơ, hai bên đỉnh có khắc long thủ phù điêu, lại thêm pháp trận thần bí trước mặt, có lẽ đây là “Khốn Long Khuyết” mà giới ma giáo vẫn đồn đại.
Nhưng pháp trận thần bí Khốn Long khuyết này trước nay phải có Phục Long đỉnh mới có thể thi pháp, phải dựa vào linh lực của Phục Long Đỉnh, có thể kích phát sát khí của trời đất, cho dù có đạo hạnh cao thâm nữa, cũng bị vây khốn, không thể thoát ra.
Nói thực, ngoại trừ loại pháp bảo kì lạ tuyệt thế này, nếu Quỷ Vương muốn vây nhốt con kì thú Quỳ Ngưu này thì khó mà có thể làm nổi.
Nhìn lại trận chiến, lúc đó mọi người dường như đã ngừng tay, đều bị nơi đó thu hút chú ý.
Quỷ Vương đương vội vàng từ trên không bổ xuống, lúc đó Điền Bất Dịch đang quan tâm đến ái nữ, dù đang ở cách xa cũng ngự kiếm lao tới. Ở phía gần, Trương Tiểu Phàm là người đến nhanh nhất, nên lúc đó cũng ở gần Điền Linh Nhi nhất, nhưng mà bên cạnh hắn cũng có vài tên hắc y ma giáo đang bổ tới.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, điểm khẩn yếu nhất chính là bên người Điền Linh Nhi.
Trương tiểu Phàm nhìn thấy bọn hắc y ma giáo cứ lao tới, trong lòng lo sợ, dùng hết sức nhảy đến, lao qua phía sau ĐiềnLinh Nhi, nguời còn trên không Thiêu Hoả Côn thanh quang mạnh mẽ, quét lên người bọn người áo đen.
Bọn hắc y ma giáo lần lượt hét lên, trong một lúc rất nhiều pháp bảo đánh tới, Trương Tiểu Phàm thân hình chấn động, nhưng cuối cùng cũng ngăn cản được đám người này lại.
Đúng lúc ánh chớp điện khắp nơi đó, Điền Linh Nhi vội reo lên một tiếng, thấy Hổ Phách Chu Lăng từ dưới đất bay vọt lên, đánh văng ra một quả thiết truỳ. Lập tức, hồng quang phát ra mạnh mẽ, cả khốn long khuyết pháp trận ánh chớp khắp nơi, đặc biệt là chỗ trước mặt Điền Linh Nhi, lúc đó chợt tạo thành một lỗ hổng cao hơn đầu người.
Trong ánh hồng quang, Kì thú Quì Ngưu bỗng kêu lên mộ hồi dài, âm thanh vang động cánh đồng xung quanh. Độc cước phát lực lao về phía Điền Linh Nhi.
Điền Linh Nhi gương mặt lộ vẻ vui mừng, vừa định thu hồi Pháp bảo Hổ Phách Chu Lăng, đột nhiên chỉ nghe thấy tiếng Trương Tiểu Phàm ở phía sau thất thanh kêu to: “Sư tỷ, cẩn thận.”
Nàng cả kinh, bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy con kì thú to lớn đó đã lao đến, một tiếng rầm rĩ vang lên, thân hình to lớn đó đã ở ngay trước mắt.
Lúc đó Khốn Long Khuyết Pháp Trận đã bị loạn rồi, cái lỗ hổng giữa chừng không lập tức lan rộng ra, trong chốc lát đã to lên vài lần, khiến cho Quì Ngưu có thể lao qua.
Hồng quang loạn chiến. ánh sáng toả khắp phương làm cho thân hình đang bổ xuống của Quỷ Vương cũng phải dạt sang bên cạnh.
Lúc đó Quỳ Ngưu tròn mắt nhìn, hung quang toả bốn phương, cũng căn bản không kể gì đến việc Điền Linh Nhi mới phá pháp trận lúc nãy, gầm rú ầm ầm, đầu lay động lao về phía nàng.
Điền Linh Nhi cả kinh biến sắc, chỉ thấy một cái miệng to đầy máu lao về phía mình, mùi huyết nhục sộc vào mũi, nhất thời sợ đến mức đờ người ra, toàn thân bất động.
Mắt thấy Quỳ Ngưu đã lao đến sát một bên, chỗ mà nó vừa bị Khốn Long Khuyết vây vẫn còn hơn chục người chết, tất cả bọn hắc y nhân đều không hẹn mà cùng đồng loạt thối lui. Trương Tiểu Phàm trong lúc kinh hãi vẫn nghiến răng lao tới, Thiêu Hoả Côn rực sáng, nhằm hướng đầu Quỳ Ngưu đánh xuống.
Từ xa, Thanh Long đánh vẹt thanh tiên kiếm của Tống Đại Nhân, bất giác nhìn về phía Trương Tiểu phàm, vừa lúc trông thấy Thiêu Hoả Côn bổ về phía Quỳ Ngưu, đột nhiên thân hình chấn động, thất thần, thất thanh kêu to lên: “Đây là…”
Trong trận chiến, con Quỳ Ngưu đó không hổ danh là tuyên cổ kì thú, cảm giác được Pháp bảo bổ tới, đầu hướng ra, xem chừng muốn dùng đầu trực tiếp đỡ lấy Thiêu Hoả Côn. “Ầm” lên một tiếng, Thiêu Hoả Côn lại bay quay trở lại, Trương Tiểu Phàm thân hình chấn động, chỉ cảm thấy một luồng đại lực mạnh mẽ, như nghiêng trời lệch đất ào tới, đẩy hắn thối lui liền mấy bước.
Nhờ Trương Tiểu Phàm giúp cản trở, Điền Linh Nhi cũng định thần lại được, sắc mặt trắng bệch, chỉ mong thối lui ra sau.
Không ngờ con Quỳ Ngưu không biết sống bao nhiêu nghìn năm này vừa mới xuất thế, lại bị một bọn người vây hãm, định nhân cơ hội hiếm có mà thu phục nó, quả thật là khiến nó tức giận điên cuồng, cũng chẳng thèm biết trước mặt nó là những ai, thú tính chỉ muốn giết hết cả.
Chỉ thấy Điền Linh Nhi thối lui nửa bước, thu hồi Hổ Phách Chu Lăng xong đang định bay lên, thì cái miệng đầy máu kinh hoàng đó lại một lần nữa bổ xuống.
Từ xa mọi người kêu lên sợ hãi, Tô Như và Tề Hạo sắc mặt trắng bệch, cùng vội lao tới, Điền Bất Dịch lao tới đầu tiên, tiếc rằng khoảng cách quá xa, xem chừng cách tới mấy trượng, khó mà có thể tiếp cứu kịp.
Nhưng Điền Linh Nhi rút cục cũng chẳng phải là vô dụng, cũng không phải là kẻ chịu khoanh tay chờ chết, hai tay chuyển động ko ngừng, Hổ Phách Chu lăng như con rồng màu đỏ bay lên trời, trụ lại ở trên đầu của Linh Nhi, định ương ngạnh chống lại con dị thú.
Trương Tiểu Phàm đứng gần nhất ở ngay bên cạnh nàng cũng một lần nữa lao người tới.
Không biết có phải Hồng Quang của Hổ Phách Chu Lăng và hồng quang khi nãy của Khốn Long Khuyết có chút giống nhau hay không, nhưng ánh mắt điên cuồng của Quỳ Ngưu lại càng thêm khốc liệt, những tiếng gầm rú nổi lên không ngớt, giống từ đỉnh núi Thái Sơn dội xuống.
Vừa tiếp xúc, mạnh yếu lập tức rõ ràng, Hổ Phách Chu Lăng liền bị cái mồm to lớn của Qùy Ngưu đè xuống, Điền Linh Nhi sắc mặt trắng nhợt, hai đầu gối mềm nhũn ra, cả người bị áp lực lớn ấn xuống nền đất, bụi đất bay lên mù mịt. Chẳng ngờ lúc đó, nàng chợt nhìn thấy Trương Tiểu Phàm đã đến trước mặt, bèn hấp tấp nói lớn: “Tỉêu Phàm, đệ mau đi đi”.
Trương Tiểu Phàm không phải không biết con Quỳ Ngưu đó rất mạnh, đối đầu với con Quỳ Ngưu này chỉ có chết chứ không có đường sống, không ngờ trong thời khắc thiên địa biến sắc, phong vân vần vũ này, trước mặt của con cự thú hung ác, từ thân hình mỏng manh yếu nhược của người con gái, lại có tiếng hô hóan gấp rút với hắn.
“Đệ mau đi đi…”
Gió thổi thốc vào mặt hắn.
Dường như từ trong tận đáy lòng, có gì đó mêng mông vô cùng mà cảm động làm sao!
Bóng hình mà ngươi đã quen thuộc từ nhỏ ấy, đang ngay bên cạnh ngươi, bao năm tháng bên nhau đã khắc sâu trong tâm trí, vào lúc ấy bỗng tuôn trào.
Cái gì đã khiến ngươi si cuồng? Cái gì đã khiến người khổ sở?
Chợt nghĩ đến xác chết thương tâm trong Tích Huyết Động…?
Chợt nghĩ đến đôi yêu hồ đã cùng nhau nhảy xuống Nham Thạch ở dưới Động Hỏa Long?
Hắn hít thật sâu, và lại thở ra một hơi dài.
Trời đất thế gian trở lên tĩnh lặng.
Nắm chặt Thiêu Hỏa Côn, nghiến chặt răng, thân hình chàng thiếu niên đó vụt tiến lên.
Và cứ thế xông tới, không màng đến tất cả, cứ thế xông lên, lao đến giữa con cự thú và Điền Linh Nhi, tay mở rộng, hô to lên một tiếng, như cảm tử, như hùng tráng, như bi ai, cùng với Thiêu Hỏa Côn hòa làm một. Thời khắc này dường như cô đọng tới cả trăm năm.
Trái tim tan nát là vì ai?
Si dại là vì ai?
Quỳ Ngưu rống lên điên cuồng, hắn cũng hét lên, Thiêu Hỏa Côn phát ra ánh sáng mạnh chưa từng thấy, dường như đó là ngọn lửa được thắp lên bằng cả sinh mệnh, hừng hực cháy.
Một tiếng nổ lớn, Ầm ĩ, rầm rĩ.
Có ánh chớp chợt lóe lên, xé toạc bầu trời.
Trương Tiểu Phàm hai đầu gối mềm nhũn, thất khiếu chảy máu, những giọt máu nhẹ nhàng lăn trên Thiêu Hỏa Côn.
Điền Linh Nhi kinh ngạc đến đờ đẫn cả người, thân hình kinh động, toàn thân bay về phía sau, thì ra Điền Bất Dịch cũng đã tới kịp, kéo Điền Linh Nhi lại. Nhưng khi Điền Bất Dịch gấp quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy thân hình Trương Tiểu Phàm đã bị Quỳ Ngưu đè lên.
Quỳ Ngưu ngẩng đầu lên trời kêu to một tiếng, thân hình to lớn bay vụt lên không, cái chân to lớn dẫm về phía Trương Tiểu Phàm, uy thế vô cùng dũng mãnh, lúc đó mọi người không ai là không kinh hãi, ngay cả Điền Bất Dịch mặt cũng biến sắc.
Trương Tiểu Phàm hơi thở nặng nhọc, xương cốt toàn thân như bị tê liệt, chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt chỉ là một khoảng đen đang từ trên không trung ụp xuống.
Keng!
Không biết là ai vừa đánh rơi binh khí trong tay?
Và rút cục là ai, trong bóng tối tuyệt vọng kêu lên?
Một luồng ánh sáng vàng dần dần phát ra, kèm theo đó là một tia thanh quang.
Từ Thiêu Hỏa Côn trong tay của chàng thiếu niên, vô số những vân máu đỏ đột nhiên lóe sáng, như thiêu như đốt dòng máu sinh mệnh mong manh ấy.
Sắc vàng sắc xanh đan xen nhau, không ngờ Thiêu Hỏa Côn dường như nứt ra, chiếu sáng gương mặt hắn, từ từ hiện ra trước mắt, Viên Phệ Huyết Châu ở đầu thanh Thiêu Hỏa côn bỗng dưng xuất hiện một chân ngôn của Phật gia. Chữ “Vạn” (1).
Ngay lập tức, dường như cộng sinh cùng chân ngôn đó, ở cuối chữ “vạn” lại ẩn hiện thêm một hình Thái cực màu xanh.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc tới ngẩn người ra!
Tất cả, trừ Quỳ Ngưu!
Con cự thú điên cuồng đó, đã không thể không nhảy xuống người tên thiếu niên vốn dĩ không thể chạy thoát nổi kia. Chỉ thấy hắn trong lúc đối mặt với cái chết, hai tay giơ lên, hướng thẳng lên trời như chống cự.
Thời gian dường như cô đọng.
Trời đất như tái tê, mây đen sầu thảm.
Như cơn gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, như chiếc lá nhẹ nhàng rớt xuống.
Trên không bỗng xuất hiện một bóng người, nhanh như ánh chớp vụt bổ xuống, chính là Quỷ Vương.
Chỉ thấy trong chớp mắt ông ta đã lao đến sát bên, cướp lấy thiết chuỳ màu đỏ chỗ Điền Linh Nhi, sau đó lập tức cắm xuống bãi cát, đồng thời hữu thủ thò ra, vạch một đường trên uyển mạch tả thủ, máu hồng lập tức bắn vọt ra, phun lên bên trên thiết chuỳ.
Nháy mắt, hồng quang thiểm động, trên cây thiết truỳ thần bí ánh lên màu đỏ sẫm, hồng quang phát ra tứ p hía, trong nháy mắt đã đáp xuống trước mặt Quỳ Ngưu, trước thân hình Trương Tiểu Phàm và những ánh hào quang xung quanh tạo thành một thể, Khốn Long Pháp Trận lại một lần nữa phát động.
Trên không, Phục Long đỉnh hào quang mạnh mẽ, chiếu sáng cả một góc trời.
“Ầm”!
Một tiếng động lớn vang lên, Quỳ Ngưu đã đánh tới màn hồng quang đó rồi, thân hình Quỷ Vương chấn động, thối lui liền mấy bước, nhưng Quỳ Ngưu cũng bị màn hồng quang đó chấn động bức lui, nó điên cuồng lao tới lần nữa. Nhưng trong hàng tràng âm thanh chát chúa, cuối cùng cũng bất lực rơi xuống.
Quỷ Vương từ từ thở ra nhẹ nhõm, chầm chậm thả lỏng người, quay người lại, chỉ thấy phía sau người thiếu niên vẫn giữ nguyên trạng thái chống đỡ đó, nhưng hào quang của Thiêu Hoả Côn dần dần mất đi, chỉ bất quá nhìn nét mặt của hắn, máu tươi tuôn chảy, mang một chút thê lương.
Quỷ Vương nhìn hắn chăm chú, Trương Tiểu Phàm khẽ há miệng, cũng nhìn về phía ông ta, trận chiến bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng.
Đại Phạm Bát Nhã! đây đúng là Đại Phạm Bát Nhã!”
Đột nhiên, từ phía sau, Tăng nhân Thiên Âm Tự nhẹ nhàng vượt qua mọi ngừơi tiến lên, bao gồm Pháp Thiện từ trong đám tăng nhân không khỏi kinh ngạc tột độ, chỉ vào Trương Tiểu Phàm hỏi: Tại sao ngươi biết tu luyện Đại Phạm Bát Nhã Chân pháp của Thiên Âm Tự chúng ta?”
Chỉ thấy pháp tướng đó, trầm mặc đứng trước đám quần chúng đương bị kích động, một lời cũng không nói nghi hoặc nhìn về phía Trương Tiểu Phàm. Trong ánh mắt dường như có ánh hào quang thiểm động.
Trương Tiểu Phàm từ từ, chậm rãi quay người lại, dường như mỗi cử động điều khiến hắn phải cố hết sức mình, cho đến khi hắn đối mặt với tất cả mọi người.
Điền Bất Dịch sắc mặt tái xanh, đứng đó bất động, tay nắm chặt Xích Diễm tiên kiếm, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, tất cả đệ tử của Thanh Vân Môn dường như đều là lần đầu nhìn thấy chuyện kì lạ như thế này, kinh ngạc nhìn về phía hắn, tên thiếu niên khắp mình đầy thương tích.
Sau lưng, dường như truyền lại tiếng thở dài của Quỷ Vương.
Điền Linh Nhi nét mặt trắng bệch, tiến lên vài bước rồi đột nhiên dừng lại, khoảng cách ngắn ngủi giữa nàng và Trương Tiểu Phàm, dường như trở lên xa vời vợi, không thể nào vượt qua nổi.
“Tiểu Phàm” – Nàng nói rất khẽ, tưởng như chính nàng cũng không còn tin vào lời nói của chính mình nữa: “Những lời này của đại sư, có phải là thật hay không?”
Môi của Trương Tiểu Phàm bắt đầu run rẩy, dường như nỗi sợ hãi tột cùng đang từ tận trong đáy lòng hắn từ từ trào lên. Hắn nhìn Điền Linh Nhi, rồi nhìn về phía sư phụ, nhìn về tất cả các đồng môn ở phía xa, sắc mặt của tất cả mọi người, đều mang vẻ lạ lẫm đó.
Hắn đột nhiên muốn hét to lên một tiếng, nhưng miệng cứng đờ, một từ cũng không thốt ra nổi.
Gió đêm thổi, y phục của hắn nhẹ nhàng phiêu động.
“Không sai, đúng là Phệ Huyết Châu, không thể sai được”
Đột nhiên, dường như cơn ác mộng vẫn còn tiếp diễn, một tiếng hô kinh ngạc nữa lại vang lên.Thanh Long đứng ở bên cạnh, nét mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Lời nói đó vừa xuất ra, những người có mặt, bất kể là ma giáo hay chính đạo, mặt đều biến sắc.
Viên ngọc trên đầu pháp bảo của hắn, những đường máu bao quanh, khi nãy cũng có khả năng hấp phệ với Quỳ Ngưu. nhất định là viên Phệ Huyết Châu của Hắc Tâm Lão Nhân ba trăm năm trước.”
Mọi người rì rầm khắp nơi, mặt ai cũng mang sắc vẻ kinh ngạc, chỉ có Trương Tiểu Phàm, cái gì cũng không nghe thấy, một chút cũng không nghe thấy. Cảm giác tất cả mọi người xung quanh đều to tiếng nhộn nhạo cả lên như thế, không biết bao nhiêu người muốn hỏi hắn, muốn chất vấn hắn, nhưng hắn bất kể cái gì cũng nghe không thấy.
Hắn từ từ quay người lại, Quỷ Vương không biết từ lúc nào ở phía sau đã biến mất. Ở trước mặt hắn chỉ còn con kì thú Quỳ Ngưu đang bị Khổn Long Pháp Trận vây lấy, cứ quay vòng vòng, nhưng cuối cùng vẫn đành phải chịu phép, đứng im bất động, hướng lên trời rống lên tiếng kêu tuyệt vọng.
Tiếng động đó, khuấy động không trung trong đêm khuya, muôn phần thê lương.
Trương Tiểu Phàm từ từ ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Quả là một bầu trời đêm lạnh lẽo! Màn đen vô cùng vô tận, dường như làm cho người ta nghẹt thở.
Hắn chợt cười, tiếng cười trong tuyệt vọng, tiếng cười không cất thành tiếng, thân mình lắc lư lay động, rồi cứ thế đổ xuống, ngã vật xuống đất.
Trước mắt toàn một màu đen, dường như màn đêm đen vô cùng vô tận đang đổ lên người hắn!
Sau đó mắt hắn chỉ thấy hoàn toàn đen tối!