Tác giả: Luna Huang
Lại qua đi mấy ngày, Niên Khai Điềm quyết tâm đến viện tặng y phục đó cho Lương Tuấn Hy. Dù gì cũng đã mua, lại không có đối tượng hợp hơn hắn, xem như nàng không biết ý nghĩa của việc tặng y phục đi. Nhân tiện cùng hắn nói rõ ràng luôn chuyện bản thân không có tình ý gì với hắn, khuyên hắn nên thành thân tránh Hoa nhũ nương cùng Lương quản gia thương tâm.
Lúc nàng tới, Lương Tuấn Hy đang ngồi ở bàn đá, tay lựa dược, chân lại không ngừng động nghiền dược. Hắn nghe được tiếng bước chân lập tức tâm hoa nộ phóng: “Điềm Điềm, nàng tới?”
“Ân.”
Lương Tuấn Hy vừa định đứng lên lấy trà đãi nàng, đột nhiên nàng giữ vai hắn ấn hắn ngồi xuống: “Ta đến đây tặng chút lễ vật cho ngươi a!”
“Tặng lễ vật cho ta nữa sao?” Lương Tuấn Hy tiếp tục thị sủng nhược kinh, vui đến ngớ cả người. Sao đột nhiên nàng lại tặng lễ vật cho hắn, chỉ là kinh hỉ chưa qua hết đột nhiên lòng hắn có bất an dấy lên không thể chấn định.
“Ân!” Niên Khai Điềm đưa mắt nhìn Thước nhi, nàng ta hiểu ý lập tức mang hộp lễ vật đặt lên bàn, mở ra trước mặt Lương Tuấn Hy.
Lương Tuấn Hy đưa tay sờ lên hộp, rồi theo đường viền, trượt vào bên trong. Là vải? Còn là vải rất đắt tiền nữa. Y phục sao? Hắn không hiểu rất muốn hỏi, chỉ là còn chưa kịp mở miệng, liền nghe Niên Khai Điềm nói:
“Ngươi cũng qua quan lễ rồi, thiết nghĩ nên đến lúc nghĩ đến chuyện chung thân đại sự rồi.”
Tay hắn lập tức rút trở về, toàn cơ mặt bị đông đến cứng: “Điềm Điềm. . .”
“Ta biết ngươi muốn nói gì.” Niên Khai Điềm không để hắn nói bất kỳ cái gì, nhanh chóng cắt đứt: “Ta chỉ một lòng với đại sư huynh, cái này là chuyện người nào cũng biết..”
Thấy hắn mím chặt môi, đột nhiên nàng lại không nhẫn tâm nói tiếp, nhưng nếu nàng không nói, hắn sẽ cứ vì nàng mà trễ nãi chuyện của mình. Vì thế nàng hít một hơi tiếp tục nói: “Ngươi hà tất cố chấp như vậy, để cha nương ngươi thương tâm. Nếu ngươi thú thê vậy nhị đệ của ngươi cũng sẽ không cần mỗi ngày quan tâm ngươi chạy tới chạy lui như vậy, cũng sẽ có thêm người chăm sóc cha nương ngươi. . .”
Lương Tuấn Hy cười tự giễu, áp chế cổ đau âm ĩ trong lòng xuống, trầm giọng nói: “Nếu vậy nàng có thể không cần quan tâm đến chuyện của ta. Nàng lo lắng chuyện của bản thân liền được rồi.”
Hóa ra đây chính là nguyên nhân nàng tặng lễ vậy cho hắn. Hắn biết bản thân không xứng với nàng, chỉ bằng đôi mắt kia là đã đủ hạ gục hắn rồi, dù cho hắn cố gắng thế nào cũng bù không được khiếm khuyết của bản thân, nhưng là muốn hắn không để ý đến nàng, hắn không làm được.
“Ngươi đừng như vậy có được không?” Niên Khai Điềm nhìn mặt hắn dường như không hề lưu tâm đến liền có chút nóng nảy. Nàng làm như vậy cũng vì hắn tốt mà thôi, nhỡ như lại như đời trước nữa thì sao? Nàng không muốn hắn buồn bã bỏ đi, càng không muốn hắn chạy đến tân phòng mà dây dưa với nàng.
“Nàng muốn ta không đến phiền nàng nữa thôi mà, vậy ta sẽ không làm thế nữa.” Hắn nói xong cũng đứng dậy: “Lễ vật này quá trân quý, ta không nhận nỗi, nàng vẫn là mang về đi.” Dứt lời hắn cũng không đế ý đến nàng nữa, xoay người bước thẳng trở về phòng.
Niên Khai Điềm tức giận vỗ mạnh bàn trừng bóng lưng của hắn quát to: “Lương Tuấn Hy, ngươi đứng lại cho ta.” Nàng đã nói đến như vậy mà hắn một chút nể mặt cũng không có, cứ như vậy mà bỏ đi. Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp người hắn đối xử với nàng như vậy, thử hỏi nàng không giận sao được.
Tuy là lần đầu chính tai nghe được nàng gọi tên mình nhưng Lương Tuấn Hy vẫn không quay đầu lại, đến cước bộ cũng không hề ngừng. Hắn bước vào phòng, đóng cửa lại, như thể bản thân không hề nộ vậy, kỳ thực hắn rất không cam lòng, rất giận, rất muốn phát tiết, nhưng đó không phải là tính cách của hắn.
Hắn ngồi trên giường, đầy hàn khí từ người hắn tỏa khắp phòng. Hắn tháo dải băng trên mắt ra ném lên giường. Đến cùng hắn vẫn không thể bằng được Hứa Bộ Nam, hắn làm tất cả vì nàng đổi lấy nàng đến tặng lễ vật cho hắn bảo hắn thú nữ nhân khác đi. Đổi lại là nam nhân khác, nhất định cũng sẽ chịu không được, đừng nói chi là hắn.
Hắn chỉ là một nam nhân bình thường, làm bằng xương bằng thịt, được bọc bằng da, cũng biết tổn thương, cũng biết đau lòng. Hắn ngã người ra sau, hay tay ôm lấy gương mặt hiện đầy biểu cảm đau khổ của mình, cố gắng khắc chế trái tim đang rỉ máu của mình. Hắn biết từ hôm nay trở đi, hắn không thể nghe âm thanh của nàng, không thể chạy đến tìm nàng, càng không thể làm đồ chơi hay món ăn cho nàng nữa.
Nếu hỏi hắn có hối hận khi đã nói những lời đó trước mặt nàng hay không, hắn sẽ không hối hận, bởi nếu hắn nhận lễ vật kia, vậy khác nào đáp ứng với nàng đâu. Không hắn không làm được, nàng có thể không quan tâm nhưng không thể ngăn được hắn quan tâm nàng mà cả hắn cũng không tự ngăn được.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Thấy cửa đóng, Niên Khai Điềm lửa giận xung thiên, phảng phất thấy được đỉnh đầu có nàng bóc khói. Nàng hừ mạnh một tiếng xoay người, lầm bầm một mình: “Lương Tuấn Hy chết tiệt, ngươi có giỏi thì tiếp tục bày thái độ đó đi, xem ta có đi năn nỉ ngươi không?”
Thước nhi nhìn thấy vậy vội đóng nắp hộp, ôm vào người chạy theo Niên Khai Điềm. Lòng nàng vẫn còn chấn kinh chưa có bình phục được, Hy ca dĩ nhiên sẽ có thái độ như vậy với tiểu thư? Là nàng ảo giác rồi sao?
Vừa lúc Lương Vân Kha trở về lấy dược, Thước nhi đi không nhìn đụng vào hắn rồi ngã trên đất, cũng may tay vẫn ôm chặt hộp lễ vật. Nàng đau đến không nhìn rõ là ai đã mắng người: “Đau chết ta rồi, là kẻ nào đụng ta không biết xin lỗi?”
“Là ngươi đi không nhìn đường còn bắt ta xin lỗi?” Lương Vân Kha đứng thẳng thắt lưng, cư cao lâm hạ nhìn con heo té bên chân của mình. Môi nhếch nhếch đầy xem thường.
“Lương Vân Kha?” Thước nhi ngẩng đầu nhìn lên, thấy được là tên độc mồm độc miệng, lập tức đứng lên giận không mắng nhưng là trù ẻo: “Ngươi xấu bụng như vậy nên cả đời đều sẽ không thể so được với Hy ca, ra đường nhất định bị chết đuối, xuống sông bị xe tông.” Nói xong nàng ngúng nguẩy bỏ đi.
Khóe miệng của Lương Vân Kha giần giật nhìn theo bóng lưng kia. ‘Ra đường nhất định bị chết đuối, xuống sông bị xe tông’ là thế nào? Bất quá hắn cũng hét to: “Ngươi cũng bớt lo lắng ta a! Chú ý giảm cân, bởi mọi người đều muốn thú thê không phải thú heo đâu.” Nói xong hắn giòn giã bật cười.
Thước nhi dẫm chân, xoay người trừng mắt muốn cầm hộp lễ vật ném hắn nhưng nhớ lại đây là lễ vật a, thế nên chỉ cảnh cáo một câu: “Ngươi chờ đó.” Sau đó liền xoay người rời đi.
Lương Vân Kha cau mày nhìn hộp được Thước nhi giơ cao. Sao quen như vậy a? Hắn thấy ở đâu rồi? Chẳng phải là ở y trang nổi tiếng trên kinh thành đó sao. Là nàng mua tặng đại ca? Hôm đó nàng về phủ tức giận cũng ôm một hộp y hệt như vậy. Nhưng đại ca cũng mua một hộp y hệt như vậy tặng nàng, có lẽ đến hôm nay mới tặng đi. Nghĩ vậy hắn buông hiếu kỳ trong lòng xuống, bước vào viện.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Niên Khai Điềm một mạch trở về Điềm viên, cầm nhuyễn tiên trên tay không chút do dự tàn phá hết các khóm hoa ngọn cỏ trên đường mình đi qua. Đúng lúc này lại gặp phải Niên Tuệ Nhàn, chỉ là đang giận nên không có để ý đến mà lướt qua luôn.
Niên Tuệ Nhan nhanh chóng kéo lại tay của Niên Khai Điềm, sau đó cẩn thận nhìn trước ngó sau rồi thấp giọng nhắc nhở: “Ngươi làm cái gì a, cái dáng vẻ này của ngươi để Hứa sư huynh nhìn thấy chẳng phải là không tốt sao?”
Niên Khai Điềm tức giận vừa bước đi vừa kể hết cho Niên Tuệ Nhàn nghe thái độ của Lương Tuấn Hy đối với mình. “Ngươi xem, ta tốt bụng đi khuyên nhủ hắn, hắn lại làm vậy với ta, thử hỏi có đáng giận hay không?”
“Vậy ngươi mặc kệ hắn đi, dành thời gian lo cho Hứa sư huynh còn tốt hơn.” Niên Tuệ Nhàn trề môi như chẳng đáng, Lương Tuấn Hy có gì mà tốt chứ, thế mà người nào cũng thích hắn. “Ngươi nhìn ngươi xem, không chút thục nữ a. Mau theo ta trở về viện, ta chọn vài bộ y phục giúp ngươi đổi lại.”
Niên Khai Điềm nghe vậy cũng cảm thấy rất có đạo lý. Giờ đây không cần áp tiêu nữa, nàng cần gì bày bộ dáng này. Mỗi ngày đến luyện võ trường một canh giờ là đủ rồi. Vì thế cũng không phản đối, mặc cho Niên Tuệ Nhàn kéo bản thân về viện.
“Ngươi nói xem, đại sư huynh thích màu gì?”
“Ta làm sao mà biết được.” Niên Tuệ Nhàn nhún vái đáp: “Nhưng nếu hắn tặng y phục thúy lục cho ngươi, vậy chắc là thích màu đó đi.”
“Ân.” Vậy sau này đồ của nàng đổi hết thúy lục là được rồi.