Tác giả: Luna Huang
Trở vào viện, Niên Khai Điềm nhìn thấy Niên Nhạn Thanh thẩn thờ nhìn tay của mình, nàng khẽ thở dài một tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh nàng ta: “Đường tỷ không có chuyện gì muốn nói với ta.”
Niên Nhạn Thanh lại bình tĩnh nâng mắt lên, trực câu câu nhìn nàng nói: “Đường muội đã biết?” Bởi nãy giờ nàng liên kết lại tất cả vấn đề với nhau, liền cho ra kết quả như vậy.
Nếu Niên Khai Điềm không biết chút gì, dưới tình cảnh lúc nãy nhất định cũng sẽ như Bá Cao Minh, cho rằng Nhàn nhi là vô tội. Mà nàng lưu ý, không những từ sau khi hôn mê tỉnh lại nàng ta có thay đổi, mà càng là dạo gần đây cũng sẽ không còn lưu ý Hứa Bộ Nam như trước nữa.
Mặc cho Hứa Bộ Nam cùng Niên Tuệ Nhàn nháo loại sự tình gì thì Niên Khai Điềm vẫn không một chút phản ứng. Mà khiến nàng xác định rõ chính là hôm nay Niên Tuệ Nhàn gây với nàng về chuyện nàng tiết lộ cho Niên Khai Điềm biết tất cả. Giờ đây chỉ sợ không muốn tin cũng không được rồi, Niên Khai Điềm thực sự biết rồi.
“Đường tỷ là nói ta biết cái gì cơ?” Niên Khai Điềm hiểu nhưng vẫn chọn cách ngây ngô, nàng muốn nghe chính miệng Niên Nhạn Thanh nói ra, nàng muốn nghe thử xem nàng ta biết nhiều hay nàng biết nhiều.
Niên Nhạn Thanh đã xác nhận cách nghĩ trong lòng mình, đương nhiên cũng sẽ không lòng vòng quanh co nữa, phản chính giấy không gói được lửa. “Biết chuyện của Nhàn nhi cùng Hứa sư huynh.”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy nói ra chuyện mà trước nay đường tỷ luôn úp úp mở mở không dám nói trước mặt ta chính là chuyện này sao?” Niên Khai Điềm không đáp chỉ đưa ra một câu hỏi.
Quả nhiên nàng ta nhìn ra được. “Đúng vậy!” Niên Nhạn Thanh cụp mắt xuống để người nhìn không ra tâm tình của nàng hiện tại, “Ta là sớm biết, nhưng không có can đảm để nói, mà cũng không có mặt mũi để nói.”
“Không có gì không có mặt mũi cả, chúng ta đều là người một nhà.” Niên Khai Điềm thả nhẹ âm thanh, như thể cho dù hai người đó có phát sinh quan hệ gì hay không nàng cũng không bận tâm, thứ quan trọng nhất chính là ‘người một nhà’. “Giữ trong lòng khó chịu, chi bằng nói hết ra.”
Niên Nhạn Thanh khẽ gật đầu, chính là là người một nhà mà Niên Tuệ Nhàn là ra loại chuyện này nàng mới không thể chấp nhận được. Đây cũng là một trong những lý do nàng cùng phụ thân càng nỗ lực giúp bá phụ bá mẫu hơn nữa, để chuộc lỗi lầm Niên Tuệ Nhàn gây ra.
“Kỳ thực chuyện này ta biết cũng có một đoạn thời gian rồi, nếu chỉ là tình cảm nam nữ thông thường thì không nói. Đằng này thứ bọn họ muốn là tiêu cục, bá phụ bá mẫu có ân với chúng ta, ta không thể nhắm mắt xem như không thấy được.” Nói ra lời này, nàng tin Niên Khai Điềm cũng sẽ hiểu được tính quan trọng của vấn đề.
Niên Khai Điềm hiểu câu nói này của Niên Nhạn Thanh, sở dĩ Niên Tuệ Nhàn thích Hứa Bộ Nam thậm chí là có quan hệ của phu thê mà vẫn thúc giục nàng nên gả, vậy liền chứng tỏ thứ bọn họ muốn không hề đơn giản. Mà nàng là độc nữ, đây đương nhiên người nào thú nàng không những ở rể mà còn được thừa hưởng tiêu cục, bởi nàng căn bản chỉ có võ không có văn.
“Chỉ có như vậy?”
Nghe được câu này Niên Nhạn Thanh giấu không được vẻ ngạc nhiên nhìn Niên Khai Điềm trân trối. Chỉ có như vậy? Câu này chứng tỏ là còn gì nàng chưa biết nữa sao?
Chỉ nghe Niên Khai Điềm thấp thấp cười khẽ: “Thế nên mấy hôm trước ta có nói với phụ mẫu để phụ mẫu sớm để bọn họ thành thân. Mà lúc đó nhị thúc cũng rất ủng hộ, sợ là nhị thúc cũng biết chuyện đi.” Dáng vẻ mới vừa rồi của nàng ta để nàng biết, nàng ta biết không nhiều bằng nàng, vậy là đủ rồi.
Niên Nhạn Thanh khẽ gật đầu, chuyện Niên Khai Điềm thúc đẩy hôn sự của hai người bọn họ thì nàng không biết, nàng chỉ biết lúc nàng biết chuyện thì phụ thân cũng đã sớm biết rồi. “Đường muội rộng lượng không trách, để ta cùng phụ thân đều cảm thấy hổ thẹn.”
“Chính vì là người một nhà nên mới không làm to chuyện, chẳng phải chỉ cần bọn họ thành thân thì mọi chuyện đều sẽ hết sao, cần gì phải nháo to như vậy.” Niên Khai Điềm không chút ưu phiền mỉm cười. Nàng cũng nghĩ không ra, vốn là sống chết muốn gả cho Hứa Bộ Nam giờ này lại có thể vui vẻ mở miệng để nữ nhân khác gả cho hắn. Cuộc đời này a, đúng là cái gì cũng có thể xảy ra.
Niên Nhạn Thanh vẫn còn chưa thể buông lo lắng xuống, bất an hỏi: “Nhưng đường muội cùng…”
Niên Khai Điềm biết nàng ta muốn nói đến Hứa Bộ Nam, nhưng lại mở miệng cắt ngang, “Ta cùng Hy rất tốt, một thời gian nữa tính đến chuyện hôn sự rồi.” Đây chính là ám ý nói cho Niên Nhạn Thanh, nàng cùng Hứa Bộ Nam đã là lúc trước rồi, tương lai của nàng không phải hắn nữa.
Niên Nhạn Thanh lúc này cong loan mắt, hàm đầy tiếu ý gật đầu: “Ta cũng cảm thấy đường muội hợp với Hy ca hơn, hắn hoàn toàn có thể bù lắp vào khuyết điểm của ngươi, lại còn là một nam nhân tốt khó mà cầu được.”
“Nga! Nói ra đường tỷ cũng rất ngưỡng mộ hắn?” Niên Khai Điềm nheo mắt hỏi. Tên này mắt không nhìn thấy đã nhiều nụ hoa đào sắp nở như vậy, nếu mắt không vấn đề chắc hẳn nàng sẽ rất bận rộn a!
“Ân, nhưng ngưỡng mộ cùng thích là hai chuyện khác nhau.” Niên Nhạn Thanh như là mang hết chuyện thầm kín trong lòng nói ra xong, cả người đều nhẹ nhõm, vì vậy tiếu ý càng nhiều.
“Ta biết.” Niên Khai Điềm thở dài một tiếng, “Đáng tiếc tam sư huynh hắn quá cố chấp, cô phụ một mảnh tâm ý của đường tỷ rồi.”
Nghe xong câu này, Niên Nhạn Thanh lập tức thu lại tiếu ý trên mặt, đầu lại chôn thấp xuống mặt bàn. “Có lẽ cũng nên nói đến duyên phận, ta cùng hắn hữu duyên vô phận, không thể trách hắn được.”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đường tỷ cũng mệt mỏi rồi, ta cho người thu thập một phòng, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi.” Niên Khai Điềm nói xong xoay người rời Điềm viên. Nàng vốn nghĩ sẽ tốn không ít thời gian khai thác chuyện không ngờ nhanh như vậy đã xong rồi.
– –Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nhưng khi nàng thả bộ ngoài hoa viên cuối cùng bước đến lồng bồ câu, thấy được Bá Cao Minh sóng đôi đi bên cạnh Niên Tuệ Nhàn bước về phía này. Nàng vẫn xem như không thấy, mà đưa tay vào lồng cầm một con bồ câu lên.
Bá Cao Minh mặt mày phấn khởi, âm thanh cũng theo đó mà to: “Sư muội, chuyện lần trước là hiểu lầm a.”
Niên Khai Điềm sớm biết Niên Tuệ Nhàn sẽ nói hắn nghe nên không hề to ra quan tâm chút nào. Nàng ôm bồ câu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông không đen không trắng của nó. Đàn bồ câu này nàng nuôi lâu rồi, thế nên nàng đến ôm ấp thế nào chúng nó cũng sẽ không bay đâu.
“Nhân vật chính của ngày hôm đó lại là sư muội a.” Bá Cao Minh bước đến gần hạ thấp âm thanh đầy trêu ghẹo nói. Chỉ là thấy sắc mặt không chút thay đổi của Niên Khai Điềm khiến hắn sửng sốt hỏi, “Sư muội không thấy vui sao?”
“Muội nói với huynh còn chưa rõ sao?” Niên Khai Điềm nói xong đặt bồ câu về lồng, lại mang thóc cho vào trong chén đựng thức ăn của đàn bồ câu.
“Đường tỷ, ngươi là người biết rõ làm sao còn hiểu lầm Hứa sư huynh a.” Niên Tuệ Nhàn như là thay Hứa Bộ Nam mà bất bình lên tiếng.
Biết rõ? Nàng đương nhiên là biết rõ rồi, còn là biết rất rõ nữa là đằng khác.
Niên Khai Điềm không nói, chỉ nheo mắt lại, đếm trứng trong chuồn bồ câu. Chỉ có Bá Cao Minh cái gì cũng chưa biết nên mới dễ dàng bị lừa mà thôi, nàng thực sự muốn nói cho hắn biết, lại sợ hắn cùng Hứa Bộ Nam bất hòa ảnh hưởng tiêu cục.
Ai…nàng thật khổ a.
Bá Cao Minh nhìn dáng vẻ của Niên Khai Điềm càng tức giận hơn nữa, “Sư muội, vì sao nói mãi ngươi vẫn không tin vậy?” Mắt của hắn lướt đến thắt lưng của nàng, nơi đó vốn là treo ngọc bội Hứa Bộ Nam tặng, nhưng từ lúc nào đã không còn thấy nàng đeo nữa. Nhưng cho dù là nàng không thích hắn(HBN) nữa thì cũng không nên kéo cả Nhàn nhi nhà hắn vào đó chứ. Còn dựng chuyện gạt hắn nữa chứ, đúng là không thể tha thứ.
“Chứng minh đi.” Niên Khai Điềm đứng thẳng người, tựa lưng lên thân cây to bên cạnh chuồng bồ câu, nâng mắt nhìn hai người trước mặt.
Ánh mắt không chút gợn sóng kia để Niên Tuệ Nhàn có chút chột dạ, tay túm chặt góc váy đến nhăn nhúm. Đầy ấp không cam lòng để nàng cố gắng mở miệng lên chụp tội cho người khác: “Đường tỷ, ngươi cũng đừng nghe tỷ tỷ nàng nói linh tinh.”
“Đường muội còn biết cả đường tỷ đã nói gì với ta sao?” Khóe môi của Niên Khai Điềm hơi nhếch lên, ý cười khinh bỉ như có như không lập tức xuất hiện.
Niên Tuệ Nhàn lập tức á khẩu nói không ra lời. Niên Khai Điềm nhếch môi cười lại nói. “Nếu thực sự là như hai người nói, vậy vì sao lúc ta hiểu lầm lại không chạy theo giải thích, còn để ta hiểu lầm lâu như vậy.”
“Đó là vì hắn cũng không giống Hy ca, biết ngươi không thích còn đuổi theo làm phiền.” Niên Tuệ Nhàn nhanh mồm nhanh miệng cho ra một câu thay Hứa Bộ Nam biện giải, còn không quên để Niên Khai Điềm nhìn rõ là Hứa Bộ Nam hiểu thức thời cùng hiểu nàng hơn cả Lương Tuấn Hy nữa.
“Xem ra đường muội rất hiểu đại sư huynh nhỉ?” Niên Khai Điềm vừa dứt lời Niên Tuệ Nhàn liền tựa sát vào người Bá Cao Minh bày ra bộ dáng ngượng ngùng, “Ngươi ăn nói linh tinh gì a.”
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là rõ ràng bày ra cho mọi người thấy nàng ta chọn Bá Cao Minh, nhưng miệng lại không nói rõ đều này, nếu sau này không gả cũng không người nào nói được gì. Chỉ tiếc để Bá Cao Minh hiểu lầm cười đến có chút ngu đần.
“Vậy còn ngươi? Ngươi vì sao không đi theo giải thích.” Niên Khai Điềm vẫn cắn chặt không buông. Hy vọng từ miệng nàng ta, nói ra được chút gì để Bá Cao Minh thông suốt.
“Ta chẳng phải là lưu lại an ủi Hứa sư huynh sao. Hắn bị ngươi hiểu lầm nên buồn nhiều lắm đấy.” Niên Tuệ Nhàn nói như đó là sự thật vậy, trên mặt nàng ta ngoại trừ đỏ vì xấu hổ ra thì không còn biểu hiện khác nữa. Đây cũng là vì nàng nhớ lại ân ái của mình cùng hắn ngày hôm đó.
“Hôm đó tam sư huynh cùng ta cũng hiểu lầm, chẳng nhẽ chúng ta không buồn, không giận sao?” Niên Khai Điềm nói xong, Niên Tuệ Nhàn lập tức á khẩu nói không nên lời. Mặt chôn sát vào lồng ngực của Bá Cao Minh như thể bản thân thụ trăm vạn ủy khuất vậy.
– –Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Như đã hứa với nàng Ngoc Linh Ho, hôm nay lì xì các nàng 3 chương, mong các nàng vẫn luôn ủng hộ ta nhé *moa moa ta*