Trường Hận

Chương 38 - Tin Vui (Tiếp)

trước
tiếp

Sau đó cứ cách hai ngày tôi lại tới chỗ Thẩm Hành để hỏi về Cẩn Du phu quân, khiến Thẩm Hành không khỏi bực bội. Nhưng cuối cùng, sau một tháng rưỡi, tôi rốt cuộc đã được gặp lại Cẩn Du phu quân của mình.

Cẩn Du phu quân đích thân tới phủ Thái tử để bái kiến Thẩm Hành.

Có điều phu quân vốn tâm cao khí ngạo nên không hề hành lễ với Thẩm Hành, nhìn thấy tôi thì liền vẫy tay nói: “A Uyển, qua đây.”

Sau một tháng rưỡi không gặp, tôi thực sự rất nhớ phu quân, lúc này thấy chàng gọi thì lập tức hưng phấn cất bước chạy tới. Có điều vừa chạy được vài bước tôi chợt lại nhớ tới một việc, đó là phu quân hãy còn chưa biết tôi có thai.

Tôi nở một nụ cười rạng rỡ, bàn tay bất giác đưa lên đỡ bụng, bước chân thì trở nên nhẹ nhàng hết mức có thể, chỉ sợ sẽ làm đứa bé trong bụng mình sợ hãi.

Lúc này, tôi không sao giấu được nét mừng vui trên khuôn mặt, chậm rãi đi tới khoác lấy cánh tay Cẩn Du, lại ghé đến bên tai chàng nói khẽ mấy lời.

“Cẩn Du phu quân, đợi lát nữa thiếp sẽ nói với chàng một chuyện mừng.”

Không biết có phải là do ảo giác hay không, mà tôi lại thấy Cẩn Du liếc mắt qua phía Thẩm Hành, trong ánh mắt lộ ra mấy tia đắc ý.

Cẩn Du quàng tay qua ôm lấy eo tôi, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn trên eo tôi một chút rồi liền cất giọng hờ hững hỏi: “Ồ? Là chuyện mừng gì vậy?”

Tôi cười híp mắt nói: “Là một chuyện mừng rất lớn.” Nói tới đây, tôi chợt nhớ ra là mình và Cẩn Du phu quân vẫn còn đang ở trong phủ Thái tử của Thẩm Hành chứ vẫn chưa quay về trong khuê phòng của mình. Đều tại tôi cả, vừa nhìn thấy phu quân là liền quên khuấy đi mọi chuyện.

Tôi giận dỗi lườm Cẩn Du. “Phu quân nhất định là không biết đâu, Thái tử phi có vẻ ngoài giống hệt thiếp, hơn nữa trong tên cũng có một chữ Uyển. Có điều hiện giờ Thái tử Phi quên mất đường về nhà nên Thái tử điện hạ mới nhất thời hiểu nhầm thiếp là Thái tử phi. Song một tháng rưỡi vừa qua, Thái tử điện hạ đối xử với thiếp quả thực rất tốt.”

Cẩn Du hơi nhếch khóe môi. “Vậy ư?”

Tôi nói: “Dạ, đúng vậy đấy.”

Cẩn Du nói với Thẩm Hành: “Vậy thì ta thực sự phải cảm ơn Thái tử rồi, ngài đối đãi với thê tử của ta tốt quá.” Bốn chữ “thê tử của ta” đó được Cẩn Du nói bằng giọng nhấn mạnh, tôi có thể nghe ra rõ ràng cái ý ghen tuông bên trong, thế là vội vàng ghé đến bên tai chàng giải thích: “Phu quân, Thái tử điện hạ và thiếp không có gì cả đâu, bọn thiếp hoàn toàn trong sạch.”

Cẩn Du khẽ cười nói: “Nàng căng thẳng cái gì? Trông ta giống một người không thông tình đạt lý lắm ư?”

Tôi nói: “Đương nhiên không phải vậy rồi, Cẩn Du phu quân là một người rất hiểu đại nghĩa.”

Cẩn Du véo nhẹ nhéo tôi một cái, khiến tôi hơi ngứa. Tôi lại hậm hực lườm chàng cái nữa, thấp giọng nói: “Thái tử điện hạ còn đang nhìn kia kìa.”

Nhưng chàng lại thản nhiên cười nói: “Xấu hổ cái gì chứ? Những thú vui nơi khuê phòng thế này chắc hẳn Thái tử cũng từng trải qua rồi mà. Đúng vậy không, Thái-tử-điện-hạ?”

Sắc mặt Thẩm Hành từ đầu tới cuối vẫn luôn căng cứng.

Y chỉ nói: “Thứ không phải là của ngươi rồi cuối cùng sẽ không phải là của ngươi, bất kể ngươi dùng cách gì thì cũng đều không thể thay đổi được ý trời.” Dứt lời, Thẩm Hành liền hờ hững đưa mắt nhìn qua phía tôi. “A Uyển, nàng phải chú ý bảo trọng đấy.” Sau đó liền rời đi thẳng.

Sắc mặt Cẩn Du đột nhiên trở nên hết sức khó coi, cánh tay đang quàng qua eo tôi bất giác dùng sức mạnh lên hẳn. Tôi vội vàng nói: “Phu quân, thiếp đau.”

Cẩn Du giống như là vừa mới tỉnh táo trở lại, sau khi chăm chú nhìn tôi một lát mới khẽ hỏi: “Còn đau nữa không?”

Tôi khẽ lắc đầu. “Hết đau rồi. Chúng ta mau quay về sơn trang thôi.”

Trên đường trở về sơn trang, xe ngựa đi khá êm, không hề bị xóc chút nào. May mà trước đó Thẩm Hành có nói cho tôi biết đứa bé trong bụng tôi đã được ba tháng, coi như đã ổn định rồi, chỉ cần trong thời gian tới tôi không vận động quá mạnh thì nó sẽ bình yên lớn dần lên trong bụng tôi, thế nên tôi cũng bớt lo đi nhiều.

Suốt dọc đường Cẩn Du đã hỏi tôi không ít chuyện, phần lớn đều là về vấn đề tôi và Thẩm Hành đã ở bên nhau như thế nào trong thời gian qua. Tôi nhất nhất trả lời tất thảy, sau đó thì không khỏi có chút không vui, liền làu bàu: “Cẩn Du phu quân đã lâu như vậy rồi không gặp thiếp, thế mà lại chẳng hỏi về thiếp chút nào. Nếu không biết rõ tính tình của phu quân, chắc thiếp sẽ cho rằng phu quân muốn phát sinh thứ quan hệ kia với Thái tử điện hạ đấy.”

Cẩn Du biến hẳn sắc mặt. “Nàng nói bậy bạ cái gì thế? Thời gian qua ta liên tục đi tìm nàng chẳng quản ngày đêm, ngay đến việc ăn uống cũng bữa có bữa không. Thế mà bây giờ nàng lại nói ta như vậy, thật làm vi phu thương tâm quá.”

“Thế… thế…” Tôi nhất thời không biết phải giải thích thế nào, lại thấy Cẩn Du thực sự có vẻ như đã bị tôi làm cho tức giận, đành nói: “Chuyện này không thể trách thiếp được, đều tại phu quân không biết chọn người đấy thôi. Lúc thiếp bị Thái tử điện hạ bắt đi, đám tùy tùng của sơn trang chẳng biết đã chạy đi đâu mất sạch, còn cả gã phu xe kia nữa, nghe thấy thiếp kêu cứu mà chẳng chịu tới cứu thiếp, đã thế còn cuống cuồng bỏ chạy, ngay đến Đào Chi cũng không thấy bóng dáng đâu.”

“Được rồi, chuyện này ta không trách A Uyển, có trách thì phải trách đám hạ nhân của sơn trang. Sau khi quay về ta sẽ để A Uyển trừng phạt bọn họ, có được không?”

Tôi nói: “Trừng phạt thì thôi khỏi, chỉ cần đổi người là được rồi.”

Cẩn Du quàng tay qua vai tôi, hỏi: “Lúc trước nàng nói là có một chuyện mừng rất lớn muốn kể với ta, đó rốt cuộc là chuyện mừng gì vậy?”

Tôi cười híp mắt nói: “Sau khi về sơn trang thiếp sẽ kể với chàng.”

“Nàng kể bây giờ đi, ta muốn biết luôn bây giờ.”

Tôi khăng khăng nói: “Quay về rồi thiếp sẽ kể.”

Cẩn Du khẽ gãi vào cổ tôi, đe dọa: “Nếu còn không nói ta sẽ hôn nàng đấy. Nàng còn nhớ không? Hồi nhỏ nàng sợ nhất là bị người khác gãi vào cổ như thế này?”

Chắc sau khi bị đập đầu vào vật cứng nên ngay đến một số thói quen của tôi cũng đã thay đổi. Tôi bây giờ không hề sợ bị người ta gãi vào cổ, chỉ sợ bị gãi vào sau tai mà thôi. Lúc trước, khi còn ở trong phủ Thái tử, có một lần Thẩm Hành bắt mạch cho tôi, nói là tôi cần được châm cứu để điều dưỡng thân thể. Khi đó y đang nói sau tai tôi, giọng nói rõ ràng rất bình thường như tôi lại cảm thấy ngứa ngáy, chỉ muốn cất tiếng cười vang.

Tôi nói: “Bây giờ thiếp không sợ nữa rồi.”

“Thật ư?” Cẩn Du lại dùng sức gãi mạnh tôi mấy cái nữa.

Tôi vẫn không thấy khó chịu chút nào, Cẩn Du dường như chợt nghĩ tới điều gì, liền cau mày khẽ cất tiếng lẩm bẩm: “Cũng đúng thôi, đã qua lâu như vậy rồi cơ mà… Mấy trăm năm đâu phải là một thời gian ngắn.”

Tôi hỏi giọng nghi hoặc: “Mấy trăm năm gì vậy?”

“Không có gì, nàng nghe nhầm rồi.” Chàng hỏi lại tôi: “Mà rốt cuộc có chuyện mừng gì thế?”

Tôi không cự lại được chàng nên hít sâu một hơi, cười rạng rỡ hết mức có thể. “Cẩn Du phu quân, chàng sắp được làm cha rồi!”

Tôi vốn cứ ngỡ Cẩn Du sau khi nghe được tin này sẽ mừng rỡ vô cùng, chẳng ngờ chàng lại sa sầm nét mặt, còn nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi, cứ như thể tôi đã làm ra một chuyện gì đó không thể dung thứ vậy.

Tôi bất giác sững người. “Phu quân, chàng không muốn làm cha ư?”

Chàng lạnh lùng cất tiếng hỏi: “Nàng mang thai được mấy tháng rồi?”

Tôi chưa từng nhìn thấy Cẩn Du trong bộ dạng thế này, tôi có tin vui, lẽ nào chàng không mừng rỡ ư? Sao nhìn vẻ mặt này của chàng cứ như là… tôi đã ngoại tình vậy?

Tôi cắn chặt môi. “Dạ ba tháng rồi.”

Chàng nhắm mắt lại, vẻ mặt vẫn hết sức khó coi. Tôi bất giác cảm thấy khó chịu, hỏi: “Chàng không thích con của A Uyển ư?” Tôi đột nhiên nhớ tới vẻ mặt của Thẩm Hành khi biết tôi có thai, rõ ràng là chẳng khác Cẩn Du lúc này chút nào. Tôi lại nói tiếp: “Tại sao vẻ mặt của phu quân lại giống với của Thái tử điện hạ lúc biết tin thiếp có thai đến vậy? Lẽ nào thiếp mắc chứng bệnh nan y nào đó giống như nữ chính trong tiểu thuyết, sau khi sinh đứa bé ra sẽ phải rời khỏi cõi đời này luôn…”

Cẩn Du mở bừng mắt, kinh ngạc nhìn tôi, hỏi: “Vừa rồi nàng nói là ba tháng đúng không?”

Tôi đáp: “Dạ phải, cho dù có sai lệch thì cũng chỉ sai chừng mấy ngày thôi.”

Cẩn Du chợt nở nụ cười, sau đó liền đưa tay tới khẽ xoa bụng tôi. “Vừa rồi ta nhất thời không kịp phản ứng, con của A Uyển ta sao có thể không thích được chứ? Đợi sau khi về đến sơn trang, ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng. Có lẽ chúng ta còn cần mời một vị đại phu nổi tiếng về chăm sóc cho nàng nữa.”

Tôi ngẩng đầu nhìn Cẩn Du, thấy trên mặt chàng quả thực không có vẻ gì là khiên cưỡng cả.

Xem ra vừa rồi Cẩn Du quả thực chỉ nhất thời không kịp phản ứng mà thôi, tôi thở phào một hơi, rốt cuộc không còn lo lắng nữa.

Sau khi về đến sơn trang, tôi lại một lần nữa nhìn thấy Đào Chi.

Thị vừa nhìn thấy tôi thì liền vội vàng quỳ sụp xuống. “Phu nhân, đều là Đào Chi không tốt. Khi đó Đào Chi ham ngắm cảnh bên ngoài, không kịp theo bước phu nhân nên mới để phu nhân bị người ta bắt đi như thế.”

Lúc này tâm trạng tôi đang tốt nên không muốn tính toán với thị làm gì, bèn xua tay nói: “Đứng dậy đi, sau này nhớ chú ý một chút.” Rồi tôi lại mỉm cười nói tiếp: “Kỳ thực thời gian qua cuộc sống của ta trong phủ Thái tử không tệ chút nào. Thái tử điện hạ là một người tốt, cư xử với ta rất thân thiện, cũng chưa từng bạc đãi ta bao giờ, vẻ lại… bây giờ ta còn có chuyện mừng nữa.”

Đào Chi đứng dậy mỉm cười hỏi: “Chẳng hay là chuyện mừng gì vậy?”

Tôi đáp: “Ta đã có thai được ba tháng. Cẩn Du phu quân sắp được làm cha, còn ta thì sắp được làm mẹ rồi.”

Đào Chi nghe xong, không ngờ sắc mặt lại tái nhợt đi, rồi thị lắp bắp nói: “Có… có thai? Là… là của công tử ư?”

Tôi hơi tức giận. “Ngươi nói gì mà kỳ lạ thế, ta là nương tử của Cẩn Du, cái thai trong bụng đương nhiên là của Cẩn Du rồi. Ngươi rốt cuộ có ý gì vậy?”

Đúng lúc này Cẩn Du đi vào, lại quàng tay qua vai tôi, khẽ cười nói: “Sao A Uyển lại nổi nóng ghê vậy? Là ai đã chọc giận nàng thế?” Rồi chàng lại đưa mắt nhìn Đào Chi vừa quỳ xuống đất, trầm giọng hỏi: “Có phải là Đào Chi đã làm nàng tức giận không?”

Tôi nói: “Thị kỳ quặc lắm, lại đi hỏi thiếp đứa bé trong bụng thiếp có phải là của phu quân hay không. Lời này không phải là có ý chế giễu thiếp hay sao?”

Cẩn Du cất giọng hờ hững: “Không ngờ lại có chuyện như vậy. Đào Chi, ngươi…”

Đào Chi dập mạnh đầu, vội vàng nói: “Xin công tử tha tội, Đào Chi quyết không dám có lần sau nữa đâu. Sau này Đào Chi sẽ hết lòng hết dạ hầu hạ phu nhân, xin công tử đừng đuổi Đào Chi đi.”

Khi thị ngẩng đầu lên, vầng trán đã bị sưng tấy một mảng.

Trái tim tôi bỗng giật thót một cái, ánh mắt của Đào Chi khi nhìn về phía Cẩn Du…

Rõ ràng là có tình ý.

Cẩn Du hỏi tôi: “A Uyển, nàng có muốn giữ Đào Chi lại không?”

Đào Chi lập tức quay sang dập đầu lia lịa với tôi.

Trong sơn trang này chỉ có duy nhất Đào Chi là còn nói chuyện được với tôi, nhưng nếu thị có hai lòng, giữ lại ắt sẽ gây nên họa lớn về sau. Có điều lúc này thấy trán thị đã đầm đìa máu tươi, tôi quả thực có chút không đành lòng, nên khẽ gật đầu.

Nửa tháng sau, cái bụng đã mang thai được gần bốn tháng của tôi rốt cuộc đã chịu nhô lên. Tôi đưa tay sờ bụng, trong lòng trào lên một cảm giác thỏa mãn khó mà dùng lời miêu tả. Tôi kéo tay Cẩn Du đặt lên bụng mình, cười híp mắt nói: “Phu quân, con của chúng ta đang ở bên trong đó đấy. Phu quân thích con trai hay là con gái?”

Bàn tay của Cẩn Du như cứng đờ ra, sau khi dừng lại trên bụng tôi một lát liền nhanh chóng thu về.

Chàng hờ hững nói: “Như nhau cả thôi.”

Tôi nói: “Thiếp cứ tưởng phu quân sẽ nói chỉ cần là con của A Uyển, bất kể là con trai hay con gái ta đều thích hết cơ đấy.”

Cẩn Du nắm chặt lấy bàn tay tôi. “Ta vốn cũng có ý này mà.” Hơi dừng một chút, chàng nói tiếp: “Ta đang chuẩn bị phái người đi tìm một vị đại phu về để nàng có thể yên tâm chờ sinh nở đây.”

Nhắc đến đại phu, trong đầu tôi lập tức hiện lên hình bóng của Thẩm Hành.

Trong quãng thời gian sống ở phủ Thái tử, tôi phát hiện y thuật của Thẩm Hành quả là hết sức lợi hại, thành ra bây giờ chỉ cần có người nào đó nhắc đến đại phu hay y thuật, tôi liền nghĩ tới Thẩm Hành ngay.

Có điều Thẩm Hành thân phận đặc biệt, muốn mời y tới đây an thai cho tôi có lẽ phải chờ đến lúc mặt trời mọc từ đằng tây.

Tôi nói: “Chàng nhất định phải tìm được một người tinh thông y thuật, kiêm đủ đức tài đấy nhé.”

Sau khi có thai, thân thể tôi trở nên hết sức nặng nề, mới đi được mấy bước đã bắt đầu cảm thấy mỏi mệt. Sau khi dùng bữa sáng xong, tôi kêu Đào Chi đỡ mình ra ngoài sân đi dạo. Trong sân có một ao sen nhỏ, bây giờ tuy đã là tháng Tám nhưng sen trong ao vẫn nở rất đẹp, những bông sen đều vươn cao thẳng tắp, màu hồng non nớt của cánh sen khiến lòng tôi thư thái hơn nhiều.

Tôi tấm tắc khen: “Sen năm nay nở đẹp quá.”

Đào Chi nói: “Nếu phu nhân thích có thể nói với công tử để công tử sai người đào thêm mấy ao sen nữa, đến lúc đó chỉ cần nối liền các ao sen lại là phu nhân sẽ có thể chèo thuyền ngắm hoa sen trong ao rồi.”

“Chủ ý này không tệ.” Tôi đưa mắt liếc nhìn Đào Chi, thấy thị cúi đầu cụp mắt, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng, khiến người ta nhìn mà khó kìm được lòng yêu mến. Từ sau phen lỡ lời lần trước, thị trở nên khác với trước kia, nói năng bao giờ cũng giữ kẽ đúng mực, dường như đang cố đè nén điều gì. Có điều theo sự quan sát của tôi, trong ánh mắt của thị khi nhìn về phía Cẩn Du quả thực là có ẩn chứa tình ý.

Tôi lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, thành ra không biết nên xử lý thế nào cho phải.

Nếu cứ để Đào Chi tiếp tục ái mộ Cẩn Du thế này, chỉ e đến cuối cùng sẽ xảy ra chuyện, song nếu trực tiếp đuổi thị đi thì hình như lại không được hay cho lắm. Khi tôi đang buồn bã ủ ê, chợt lại có mấy giọng nói vang lại.

Tôi nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy ở bờ bên kia của ao sen có mấy a hoàn đang quét dọn lá rơi trên mặt đất. Bọn họ nói nói cười cười với nhau rất rôm rả, âm thanh vừa khéo vang tới chỗ tôi đang đứng bây giờ.

“Thực sự có đại phu bằng lòng tới sơn trang của chúng ta ư?”

“Công tử đặt ra điều kiện hà khắc như vậy, ta nghĩ sẽ không có ai chịu tới đâu.”

“Đúng thế, làm gì có ai ngốc như vậy…”

Tôi hơi sững người, điều kiện hà khắc? Tôi chẳng qua chỉ muốn tìm một người tinh thông y thuật và kiên đủ đức tài, điều kiện như vậy mà cũng tính là hà khắc ư? Tôi hơi cau mày hỏi: “Đào Chi, ngươi có biết phu quân đã đặt ra điều kiện như thế nào không?”

Đào Chi đáp: “Công tử muốn tìm một vị đại phu y thuật cao minh và có thể chịu khó chịu khổ…”

Tôi nói: “Điều kiện này đâu có gì là hà khắc, kể cả là phải chịu khó chịu khổ đi nữa…” Tôi đưa tay sờ cằm, trầm ngâm nói tiếp: “Chỉ cần trả nhiều tiền một chút là được thôi mà. Cẩn Du phu quân xưa nay vốn rộng rãi, ắt sẽ không keo kiệt tiền công đâu.”

Đào Chi khẽ ho lên mấy tiếng, nói: “Ngoài hai điều kiện vừa nêu ra, công tử còn không chịu trả một đồng tiền công nào.”

Tôi nghe thấy thế thì bất giác ngây người.

Với điều kiện như thế, có đại phu chịu tới sơn trang của chúng tôi mới là lạ!

Tôi cau mày hỏi: “Chuyện này là thật ư?”

“Đào Chi đâu dám dối gạt phu nhân.”

Lúc này tôi thực sự không hiểu nổi Cẩn Du đang nghĩ gì, với điều kiện như thế, nếu có đại phu nào chịu tới đây, ắt hẳn ông ta cũng đã bị đập đầu vào vật cứng giống như tôi. Tới giờ dùng bữa trưa, tôi tỏ vẻ khó hiểu hỏi Cẩn Du tại sao lại đặt ra điều kiện như vậy.

Cẩn Du chỉ cười, không nói gì.

Sau khi dùng bữa trưa xong, chàng mới nói với tôi: “Rồi sẽ có người bằng lòng tới đây thôi. Ta có thể đảm bảo với nàng, không quá ba ngày nữa ắt sẽ có cá cắn câu.”

Hai ngày sau, “cá” trong lời nói của Cẩn Du rốt cuộc đã xuất hiện. Lúc ấy tôi đang nằm trên chiếc sạp mỹ nhân kê ngoài sân, chẳng có việc gì làm, chỉ biết đếm xem trên cây còn bao nhiêu bông hoa chưa rụng, thế rồi Cẩn Du đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt tôi.

Chàng kéo tôi dậy, khẽ cười nói: “Đại phu tới rồi.”

Tôi kinh ngạc vô cùng, lũ sâu buồn ngủ tức thì biến sạch. “Thật ư?” Thực sự có người ngốc đến mức như vậy ư? Tôi khó có thể tin được trên đời này lại có một vị đại phu y thuật cao minh chịu tới đây chăm sóc cho tôi mà không nhận một đồng tiền công, đã thế còn bằng lòng chịu khó chịu khổ nữa.

Cẩn Du nở một nụ cười mang đầy thâm ý. “Tất nhiên là thật rồi.”

“Đại phu đang ở đâu vậy?”

Cẩn Du khoác một tay qua vai tôi, tay còn lại thì chỉ về phía đằng xa, trầm giọng nói: “Chính là y.”

Tôi ngước mắt nhìn, thấy ở đó có một nam tử đang đứng. Nam tử này thoạt nhìn khá trẻ tuổi, tướng mạo rất bình thường, duy có đôi mắt là đầy vẻ ấm áp, hơn nữa còn mang tới cho tôi cảm giác như đã từng quen.

Nam tử đó bước tới khom người hành lễ, nói: “Mỗ họ Ôn, phu nhân cứ gọi mỗ là Ôn đại phu.”

Tôi ngẩn ngơ nhìn y.

Tôi cảm thấy mình có quen nam tử này nhưng trong ấn tượng thì tôi lại chưa từng gặp y bao giờ.

Đột nhiên, từ nơi vai có một luồng lực truyền lại, tôi liền đưa mắt liếc qua phía Cẩn Du. Chàng nói: “Nương tử của ta đã mang thai được bốn tháng rồi, mong Ôn đại phu hãy chăm sóc cho nàng thật cẩn thận.” Đây rõ ràng chỉ là một câu nói hết sức bình thường, nhưng nghe giọng điệu của Cẩn Du, không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất quái lạ.

Ngoài ra, vừa rồi khi trò chuyện với tôi, Cẩn Du còn có vẻ ôn tồn nho nhã, nhưng Ôn đại phu vừa mới xuất hiện, chàng bỗng dưng lại trở nên kiêu ngạo nghênh ngang.

Ôn đại phu nói: “Mỗ sẽ chăm sóc cho phu nhân thật cẩn thận.”

Cẩn Du lại nói tiếp: “Ta muốn hỏi các hạ một vấn đề.”

Ôn đại phu vẫn giữ nguyên vẻ hờ hững. “Mời công tử cứ nói.”

Cẩn Du phu quân vòng tay qua ôm lấy eo tôi, ngón tay như vô tình mà hữu ý mơn trớn nhẹ nhàng, trên mặt chàng còn lộ ra nét cười tủm tỉm. “Ôn đại phu y thuật cao minh, xin cho hay nếu như trong thời gian này ta làm chuyện phòng the với nương tử thì có gây nguy hại gì tới thai nhi không?”

Tôi nghe thấy thế thì thẹn đến nỗi đỏ bừng hai má, vội đưa mắt lườm Cẩn Du, hạ thấp giọng nói: “Làm gì có ai lại đi hỏi đại phu vấn đề này bao giờ!”

Cẩn Du khẽ cười, lại khẽ cắn lên bờ má tôi. “Nếu không hỏi rõ ràng một chút, nhỡ tối đến làm đứa bé bị thương thì sao? A Uyển, vi phu đã lâu lắm không đụng vào nàng rồi.”

Khuôn mặt tôi lại càng đỏ hơn.

Tôi nói: “Bây giờ đang là ban ngày mà!”

Cẩn Du nhếch môi cười nói: “Kỳ thực ban ngày làm chuyện đó cũng đâu phải là không được.”

Tôi nhanh chóng liếc mắt qua phía Ôn đại phu đang mặt mày tái mét, rồi liền hờn dỗi nói với Cẩn Du: “Thiếp không nói chuyện với chàng nữa đâu. Thiếp mệt rồi, phải về phòng nghỉ ngơi một lát đây.”

Cẩn Du buông tôi ra, lại quay sang dặn dò Đào Chi: “Đỡ phu nhân về phòng nghỉ ngơi đi. Nhớ cẩn thận một chút.”

Đào Chi đáp “vâng”, sau đó liền bước tới đỡ lấy tôi. Trước khi rời đi tôi còn lén quan sát Ôn đại phu, thấy y lẳng lặng đứng đó, đôi bàn tay bên dưới ống tay áo nắm chặt lại, tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng những đường gân xanh hằn lên trên mu bàn tay y.

Sau khi trở về phòng, Đào Chi nói với tôi: “Phu nhân, thật không ngờ lại có đại phu chịu tới đây. Có điều theo phán đoán của em, chắc người đó gia cảnh bần hàn, không có nơi nào để ở nên mới tới sơn trang của chúng ta đó thôi.”

Gia cảnh bần hàn, không có nơi nào để ở?

Tôi đột nhiên hiểu ra tại sao mình lại cảm thấy có chỗ không bình thường, vừa rồi khi nhìn đôi bàn tay y tôi thấy đó không thể nào là đôi bàn tay của một người con nhà bần hàn được, hơn nữa trông khí chất thì lại càng không giống.

Tôi có thể khẳng định vị đại phu họ Ôn này tuyệt đối không hề nghèo khổ, hơn nữa bộ quần áo vải thô y mặc trên người tuy chất vải rất kém nhưng lại có vẻ mới nguyên, nếu y là một người nghèo khổ thì tại sao lại mặc một chiếc áo vừa mới may xong như thế?

Tôi biết ngay mà, quyết không có người nào ngốc nghếch đến độ không cần nhận tiền công, tự nguyện chạy tới đây chịu khó chịu khổ như thế.

Ôn đại phu nhất định là có mưu đồ.

Nhưng mục đích của y rốt cuộc là gì đây?

Tôi phải đi nói với Cẩn Du về chuyện này mới được, Ôn đại phu xem chừng không đơn giản, cứ nên cẩn thận thì hơn. Có điều việc này không tiện để cho Đào Chi biết, thế là tôi bèn nói: “Ta hơi đói rồi, ngươi xuống bếp làm cho ta một ít đồ điểm tâm đi.”

Sau khi Đào Chi rời đi, tôi rón rén rời khỏi phòng mình, lẳng lặng quay về chỗ hồi nãy theo đường cũ.

Sau khi đi tới phía sau một tảng đá lớn, tôi đột nhiên nghe thấy Cẩn Du nói: “…Nỗi khỗ mà ta từng phải chịu trong kiếp trước, kiếp này ngươi cũng phải chịu một lần. Ta đã từng cẩn thận chôn một hạt giống xuống, lại ngày đêm trông ngóng nó lớn lên, song cuối cùng khi nó đã nở thành một bông hoa rồi thì lại bị người ta cướp mất, cái cảm giác đó ngươi làm sao hiểu được, và ngươi cũng không biết tâm trạng của ta như thế nào. Khi đó mỗi ánh mắt nụ cười của nàng đều là dành cho ngươi, trong ánh mắt nàng chỉ có ngươi, trong lòng nàng cũng chỉ có ngươi, còn ta từ đầu tới cuối chỉ là một người ngoài. Ngay từ kiếp trước ta đã thế, nỗi đau khổ và hụt hẫng đó ta sẽ cho ngươi nếm thử! Ta sẽ để ngươi tận mắt nhìn thấy con của ta và A Uyển chào đời, ta sẽ để ngươi biết rằng mỗi đêm ta đều đụng vào từng tấc da thịt của nàng nhưng lại chỉ có thể đứng ngoài cửa chờ đợi, và cuối cùng, ta sẽ để ngươi thấy bây giờ trong mắt và trong lòng A Uyển đều chỉ có mình ta mà thôi!”

Tôi cắn chặt môi.

Những lời này của Cẩn Du… tôi nghe mà chẳng hiểu ra sao cả.

Cái gì mà kiếp trước? Cái gì mà kiếp này? Con người không phải chỉ có một kiếp thôi ư? A Uyển trong lời của Cẩn Du có đúng là tôi không vậy? Nếu đúng là tôi, vậy thì vừa rồi Cẩn Du nói khi đó từng ánh mắt nụ cười của tôi đều là dành cho Ôn đại phu, trong mắt chỉ có Ôn đại phu, trong lòng cũng chỉ có Ôn đại phu, thế chẳng phải có ý rằng tôi đã từng yêu Ôn đại phu ư?

Nhưng hôm nay tôi mới gặp Ôn đại phu lần đầu, hơn nữa, tôi và Cẩn Du không phải là thanh mai trúc mã ư? Ôn đại phu rốt cuộc là từ đâu chạy ra vậy? Nhưng khi tôi vừa mới nhìn thấy Ôn đại phu, trong lòng quả thực đã dâng lên cảm giác hết sức quen thuộc.

Đầu tôi đột nhiên đau nhói.

Tôi đưa tay ôm đầu, trên trán không ngớt túa đầy mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này tôi đột nhiên nghe thấy một giọng nói khác nhẹ nhàng vang lại.

“Bất kể ngươi đã dùng cách gì, A Uyển đều sẽ chỉ thuộc về một mình ta thôi.”

Tôi sững người ra đó.

Giọng nói này… đâu có giống với giọng của Ôn đại phu khi nãy, đây rõ ràng là giọng của Thẩm Hành mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.