Trường Hận

Chương 39 - Viên Mãn

trước
tiếp

Chuyện nghe được ngày hôm đó tôi không nói với bất cứ ai, kể cả Cẩn Du. Từ trong lời của hai bọn họ có thể biết được Cẩn Du nhất định đã giấu giếm tôi chuyện gì đó, hơn nữa chuyện này còn có liên quan tới Thẩm Hành.

Tôi nhớ tới những lời ông lão bán kẹo hồ lô đã nói với mình ngày hôm đó, trái tim bất giác giật thót.

Nếu những lời đó đều là thật, vậy thì Thái tử phi của Thẩm Hành hẳn chính là tôi rồi, và tôi cũng không phải Tạ Uyển, mà là Tiêu Uyển. Ngẫm lại thì tôi biết được tên mình là nhờ Cẩn Du nói cho hay, nhưng nếu tất thảy mọi chuyện đều là một cái bẫy của Cẩn Du…

Không! Ngươi yêu Cẩn Du phu quân cơ mà, ngươi không thể nghĩ như vậy được!

Trong đầu tôi đột nhiên vang lên một giọng nói như thế.

Đầu tôi lại bắt đầu đau rồi.

Tôi đưa tay không ngừng day đầu, nhưng vẫn đau vô cùng. Khi Thẩm Hành bưng theo bát thuốc an thai đi vào thì tôi vẫn còn đang day đầu, búi tóc vì bị day nhiều quá mà trở nên hơi rối. Sau khi đặt bát thuốc xuống, y ôn tồn hỏi: “Phu nhân, có phải là đang đau đầu không vậy?”

Nếu Ôn đại phu này chỉ là một vị đại phu bình thường, có lẽ tôi còn có thể yên lòng yên dạ mà nói ra là mình bị đau đầu. Nhưng giờ đây tôi đã biết được Ôn đại phu chính là Thẩm Hành, mà Thẩm Hành lại rất có thể là phu quân của tôi…

Vừa mới nghĩ đến đây đầu tôi lại càng đau hơn, dường như có thứ gì đó vừa nhảy ra từ trong trái tim không ngừng đánh mạnh vào đầu tôi.

Một bàn tay ấm áp bỗng đặt lên huyệt vị trên đầu tôi, dùng lực vừa phải, bắt đầu day chậm rãi, kèm theo đó còn có một mùi hương an thần thoang thoảng từ đâu bay lại, khiến toàn thân tôi dần buông lỏng, đầu cũng không còn đau như trước nữa.

Mãi một hồi lâu sau, Thẩm Hành mới dừng động tác lại.

Tôi phát hiện tôi giờ đây đã có thể ung dung bình thản để cho Thẩm Hành đối tốt với mình, trong lòng bất giác có chút hổ thẹn, bất an.

Thẩm Hành từ đô thành xa xôi ngàn dặm đuổi theo tới tận nơi này, còn cải trang thành người khác để đi vào sơn trang này an thai giúp tôi, nếu lúc này tôi vẫn chưa cảm nhận được tình ý của y với mình thì quả thực là đã sống uổng mất bao năm.

Có điều, tôi biết Thẩm Hành coi tôi là Tiêu Uyển, song tôi rốt cuộc là Tạ Uyển hay là Tiêu Uyển đây?

Tôi nói với Thẩm Hành: “Y thuật của Ôn đại phu quả nhiên phi phàm, chỉ vừa mới day một chút mà đầu ta đã không còn đau nữa.”

Thẩm Hành bình thản nói: “Đây chỉ là thủ pháp xoa bóp bình thường thôi, phu nhân quá khen rồi.”

Nếu như ngày hôm đó không tình cờ nghe được cuộc trò chuyện kia, có lẽ tới tận bây giờ tôi vẫn không thể nào liên hệ vị Ôn đại phu ôn tồn nho nhã trước mặt và Thẩm Hành ở phủ Thái tử lại với nhau được. Tôi quan sát Ôn đại phu, thấy y lúc này không hề nhìn tôi, chỉ cụp mắt cúi đầu, có điều dù đã hạ mình như thế nhưng phong thái hào hoa của y vẫn khó có cách nào che giấu được.

Trên thế gian này có một số người như thế đó, bất kể có tướng mạo thế nào, bất kể là đang ở nơi đâu, chỉ cần tùy tiện đứng đó đã đủ khiến người ta phải nhìn bằng một con mắt đặc biệt.

Thẩm Hành đưa thuốc tới cho tôi, nói: “Nếu còn không uống, thuốc sẽ nguội mất đấy.”

Tôi khẽ ho lên mấy tiếng để che giấu sự ngượng ngập của bản thân, sau đó liền bưng bát thuốc uống một hơi cạn sạch. Thuốc an thai có vị khá đắng, khiến tôi không kìm được phải nhíu chặt đôi mày. Thẩm Hành tức thì đưa tới cho tôi một đĩa mứt nhỏ. “Ăn cái này vào là sẽ bớt đắng.”

Tôi nhón lấy một viên mứt bỏ vào miệng, vị ngọt tức thì xua bớt cái đắng đi, thế rồi tôi mới tỏ vẻ thản nhiên hỏi: “Chẳng hay Ôn đại phu là người ở đâu vậy?”

Thẩm Hành mặt không đổi sắc trả lời: “Mỗ là người Phong Ly.”

“Phong Ly?”

“Phong Ly nằm nơi cực tây của Đại Phụng triều, hết sức hẻo lánh, chỉ là một huyện thành nhỏ thôi.”

Tôi khẽ gật đầu, thầm nhủ Thẩm Hành quả là lợi hại, nói dối mà chẳng chớp mắt lấy một cái. Tôi uể oải ngáp dài, rồi liền đưa mắt ngó nhìn chiếc bàn bên trên chỉ bày duy nhất một chậu san hô đỏ, quay qua nói với Đào Chi: “Ta hơi đói rồi, Đào Chi, ngươi đi làm ít đồ điểm tâm mang qua đây cho ta. Đồ điểm tâm mà đầu bếp làm mùi vị hơi tệ, về khoản này vẫn là Đào Chi ngươi giỏi hơn.”

Đào Chi khẽ đáp “vâng” rồi rời đi.

Kỳ thực tôi không hề đói, chẳng qua chỉ muốn đuổi Đào Chi đi mà thôi. Có lẽ tại lòng đề phòng của tôi hơi nặng, nhưng sau khi phát hiện Đào Chi ôm lòng ái mộ Cẩn Du, tôi bắt đầu thấy không yên tâm về đứa a hoàn này. Ngoài ra, trong lần tôi bị bắt đi ở trấn Phù Dung dạo trước, tôi vốn không tin rằng Đào Chi vì hàm ngắm cảnh mà không theo kịp tôi, cho nên bây giờ tôi lại càng hoài nghi thị hơn.

Tôi cảm thấy con người Đào Chi căn bản không đáng tin, nếu bây giờ tôi hỏi Thẩm Hành một số lời gì đó, đoán chừng chẳng bao lâu sau Đào Chi sẽ đi nói với Cẩn Du ngay.

Mà chuyện này tôi cần phải giấu Cẩn Du mới được.

Lỡ như tất cả đều là giả, vậy chẳng phải là tôi đã có lỗi với sự tin tưởng của Cẩn Du ư?

Sau khi Đào Chi rời đi, tôi lại hỏi thêm Thẩm Hành không ít chuyện, chẳng hạn như năm nay y bao nhiêu tuổi, bắt đầu học y thuật từ bao giờ, trong nhà còn có những ai. Mãi tới khi thấy thần sắc Thẩm Hành đã có vẻ buông lỏng, tôi mới cất giọng hờ hững hỏi: “Ôn đại phu có phải tín đồ Phật giáo không thế?”

Thẩm Hành nói: “Có thể nói là phải, cũng có thể nói là không.”

Tôi thản nhiên hỏi tiếp: “Vậy Ôn đại phu có tin vào kiếp trước kiếp này không?”

Thẩm Hành sững người, rồi liền ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên y nhìn thẳng vào mắt tôi như thế. Tôi cười híp mắt nói: “Ta không biết ngài có tin không, nhưng ta thì tin. Thời gian qua ta luôn cảm thấy ta có thể nhìn thấy kiếp trước của bản thân. Ôn đại phu, ngài nói xem, liệu có kiếp trước thật không? Nếu như có, trong kiếp trước có khi nào ta cũng là A Uyển không nhỉ?”

“Phu nhân…” Thẩm Hành nói tới đây thì liền dừng lời.

Tôi kiên nhẫn chờ đợi đáp án của y, ánh mắt có một tia nôn nóng. “Ta làm sao?”

Thẩm Hành bình tĩnh nhìn tôi, chỉ nói ra hai chữ.

“Ta tin.”

Tôi không biết khi Thẩm Hành còn chưa tới đây mình đã trải qua những đêm như thế nào, nhưng sau khi Thẩm Hành xuất hiện tại sơn trang, mỗi đêm trước khi đi ngủ Cẩn Du đều gọi Thẩm Hành tới bắt mạch cho tôi, nói là sợ tôi ngủ đến nửa đêm thì thai nhi sẽ xảy ra vấn đề gì khó đoán trước. Sau đó, Cẩn Du sẽ ôm lấy tôi mà trò chuyện một lúc, cuối cùng thì bảo Thẩm Hành rời đi.

Lúc đầu tôi còn không cảm thấy gì, nhưng gần đây tôi càng lúc càng thấy là.

Mỗi lần để Thẩm Hành nhìn Cẩn Du ôm tôi, hôn tôi, tôi đều cảm thấy rất lúng túng và xấu hổ. Tôi từng nói với Cẩn Du về việc này, nhưng chàng chỉ nói: “Y là đại phu, có việc gì mà chưa từng nhìn thấy.”

Tôi nói: “Nhưng… nhưng y dù sao cũng là người ngoài mà.”

Cẩn Du nghe tôi nói như vậy thì không kìm được cười vang ha hả. “A Uyển nói đúng lắm.”

Tôi vốn cứ ngỡ kể từ giờ Cẩn Du sẽ không làm như vậy nữa, nhưng khi đêm đến chàng lại vẫn chẳng chịu thay đổi. Tôi biết là Cẩn Du không để lời của tôi vào lòng nhưng lại chẳng làm sao khác được.

Đêm nay sau khi tới giờ lên đèn, Cẩn Du lại một lần nữa sai người gọi Thẩm Hành đến.

Thẩm Hành vừa mới đi vào, tôi liền cảm thấy toàn thân đều không được thoải mái.

Cẩn Du đặt một tay lên eo tôi, cất giọng hờ hững: “Ôn đại phu tới rồi đấy à, mau bắt mạch cho nương tử của ta đi. Nàng ấy bây giờ mang thai cũng đã được năm tháng rồi, chỉ còn chưa đầy nửa năm nữa là đứa bé sẽ chào đời thôi.” Dứt lời, chàng liền cười tủm tỉm nhìn tôi. “A Uyển, theo nàng thì nên đặt tên cho con chúng ta là gì?”

Tôi lén đưa mắt nhìn Thẩm Hành, sau đó mới nói: “Đều như nhau cả thôi.”

“Được rồi, vậy tới lúc đó ta sẽ đặt tên chính thức, còn A Uyển thì đặt tên gọi ở nhà. Chỉ cần là con của A Uyển, dù là con trai hay con gái thì ta cũng đều thích cả.”

Sắc mặt chẳng hề thay đổi, Thẩm Hành chậm rãi đưa tay tới bắt mạch cho tôi.

Đúng lúc này Cẩn Du chợt nói với y: “Ôn đại phu, theo ngài thấy nếu như nương tử của ta sinh được con trai, ta đặt tên cho nó là Minh Ngôn thì sao?”

Ngón tay Thẩm Hành bất giác trở nên cứng đờ, song sắc mặt vẫn nguyên vẻ hờ hững. “Mỗ không biết mấy về chuyện đặt tên.”

Một lát sau Thẩm Hành thu ngón tay về, nói: “Thai nhi của phu nhân không có vấn đề gì, tất thảy đều vẫn bình thường.”

Tôi ngáp dài một cái, làm bộ mỏi mệt nói với Cẩn Du: “Phu quân, thiếp thấy hơi mệt rồi, chúng ta mau nghỉ ngơi thôi.”

Chừng nào Thẩm Hành còn chưa đi, chừng đó tôi còn cảm thấy toàn thân đều không được thoải mái. Hơn nữa khi có Thẩm Hành ở trước mặt, Cẩn Du cứ như biến thành một người khác vậy, hình như Thẩm Hành chính là kẻ thù của chàng, cho nên giọng điệu của chàng cũng theo đó mà trở nên quái dị.

Cẩn Du liếc qua phía tôi một chút, ánh mắt khác với bình thường, bên trong dường như có thêm mấy tia thâm ý. Lòng tôi hơi thắt lại, rồi bỗng nhiên nghe chàng nói: “Cũng đã đến lúc nghỉ ngơi rồi. Hôm nay cảnh đêm đang đẹp, sắc xuân ắt hẳn cũng phải vô biên mới đúng[1].”

[1] Sắc xuân ngoài ý nghĩa đơn thuần là phong cảnh mùa xuân còn chỉ những cảnh tượng nặng tính nhục dục, gợi tình. Cho nên câu nói này không chỉ là vu vơ mà kỳ thực cò có ẩn ý sâu xa.

Thẩm Hành mím chặt khóe môi, lại liếc nhanh tôi một cái, sau đó chỉ nói: “Phu nhân thân thể đang nặng nề, nhớ phải cẩn thận một chút.”

Nhìn theo bóng lưng Thẩm Hành, tôi cảm thấy trên người y ngợp đầy một nỗi cô đơn khó mà dùng lời miêu tả.

Tôi còn chưa tỉnh táo trở lại thì Cẩn Du đã nhéo vào lòng bàn tay tôi một cái. Tôi hơi đau, liền ngước lên nhìn, tức thì bắt gặp ánh mắt của Cẩn Du. Chàng hỏi: “Tại sao nàng lại nhìn y như thế?”

Tôi biết Cẩn Du rất hay ghen, nên nói: “Thiếp đang nghĩ tới một số chuyện.”

“Là chuyện gì?”

“Nếu đứa bé này là con gái thì nên đặt tên là gì nhỉ?”

“Vậy ư?”

Tôi khẽ gật đầu. “Phu quân thấy tên Minh Châu thế nào?”

Cẩn Du khẽ nở nụ cười, không nói tốt mà cũng chẳng nói không, chỉ ghé người tới hôn lên môi tôi. Lần này chàng hôn khá thô lỗ, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng như trong ấn tượng của tôi. Tôi đột ngột mở bừng mắt, toàn thân đều cảm thấy hết sức khó chịu.

Tôi muốn đẩy chàng ra, nhưng trong lòng lại lờ mờ cảm thấy không nên làm thế, vì tôi và Cẩn Du vốn là phu thê, có làm chuyện cá nước vui vầy cũng là lẽ thường tình, thế là tôi liền ở yên đó không động đậy gì.

Tôi cũng không rõ mình bị làm sao, rõ ràng người hôn tôi là Cẩn Du nhưng trong đầu tôi lại xuất hiện một cảnh tượng nóng bỏng khác. Trong đó có tôi, còn có một người khác nữa, tuy không thể nhìn rõ đó là ai, song tôi hoàn toàn có thể khẳng định y không phải là Cẩn Du.

Ngoài ra, thứ cảm giác đê mê tiêu hồn trong cảnh tượng ấy vô cùng chân thực, khiến tôi bất giác đỏ mặt tía tai.

Cẩn Du đột nhiên cắn mạnh vào cổ tôi, sau đó liền buông tôi ra, chậm rãi cất tiếng hỏi: “Vừa rồi nàng đang nghĩ đến ai?”

Tôi nói dối: “Phu quân.”

Cẩn Du chăm chú nhìn tôi hồi lâu, rồi mới khẽ lẩm bẩm: “Cũng đúng thôi, sao có thể là người khác được. Tính kĩ ra, đến bây giờ vẫn còn chưa đầy năm tháng cơ mà.”

Tôi chớp chớp mắt, hỏi: “Cái gì mà chưa đầy năm tháng? Tính ra thiếp bây giờ đã mang thai được hơn năm tháng rồi đấy.”

“Ừm, ta nhớ nhầm rồi.” Dứt lời chàng liền không làm gì tôi nữa, chỉ ôm lấy tôi rồi nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.

Còn tôi tuy cũng nhắm mắt nhưng lại chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Tôi ý thức được rất rõ một việc, đó là nếu như tôi và Cẩn Du đúng là đã thành thân nhiều năm, thậm chí bây giờ còn sắp có con thì tại sao tôi lại nảy sinh cảm giác khó chịu với thân thể của Cẩn Du như vậy? Có lẽ ý thức của con người có thể thay đổi, nhưng thói quen và sự dựa dẫm của cơ thể thì lại không thể nào thay đổi trong một sớm một chiều.

Tôi cảm thấy vô cùng nghi hoặc về điều này, bởi lẽ tôi thực sự yêu Cẩn Du bằng cả trái tim.

Tôi lại một lần nữa đi vào ngõ cụt.

Ngày hôm sau thức dậy không thấy bóng dáng Cẩn Du đâu, tôi hỏi Đào Chi thì thị nói: “Công tử có việc phải ra ngoài rồi, hình như là muốn tìm kiếm người nào đó.”

“Tìm kiếm người nào đó ư?”

Tôi ngước lên nhìn Đào Chi ở trong gương.

Đào Chi vốn đang bới tóc giúp tôi nhưng thị đột nhiên lại nhìn chằm chằm vào cổ tôi. Tôi vô thức đưa tay lên sờ cổ, không hề thấy có gì lạ, bèn hỏi: “Đào Chi, ngươi sao vậy?”

Trong mắt thị dường như thoáng qua một tia khác lạ, nhưng ngay sau đó thị đã cúi đầu cụp mắt nói: “Đào Chi chỉ cảm thấy phu nhân hôm nay có hơi khác thôi.”

“Ồ? Khác ở chỗ nào?”

Thị thấp giọng đáp: “Nhan sắc của phu nhân hơn hẳn trước kia.”

Tôi ngó nhìn vào trong gương, thấy mình chẳng có vẻ gì là hơn hẳn trước kia. Có điều nghe thấy người khác khen mình, trong lòng tôi vẫn bất giác dâng lên mấy tia vui vẻ.

Sau giờ ăn sáng, Thẩm Hành ghé tới bắt mạch cho tôi.

Tôi lại một lần nữa kiếm cớ đuổi Đào Chi đi. Sự khó chịu đối với thân thể của Cẩn Du hôm qua khiến tôi không thể không sinh lòng nghi ngờ, do đó hôm nay tôi muốn làm rõ xem mình rốt cuộc là Tạ Uyển hay là Tiêu Uyển.

Cách trực tiếp nhất chính là đụng vào thân thể của Thẩm Hành.

Nếu tôi là Tiêu Uyển, cũng tức là Thái tử phi của Thẩm Hành, vậy thì nhất định tôi sẽ có cảm giác thân thuộc với thân thể của Thẩm Hành.

Nếu tôi là Tiêu Uyển, cũng tức là Thái tử phi của Thẩm Hành, vậy thì nhất định tôi sẽ có cảm giác thân thuộc với thân thể của Thẩm Hành.

Thẩm Hành nhắm mắt bắt mạch cho tôi, tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi y mà nuốt một ngụm nước bọt, trái tim bắt đầu đập thình thịch không ngớt. Tôi rõ ràng có cái lòng đó nhưng lại không có gan, nên do dự suốt một hồi lâu mà vẫn chẳng dám hôn, một mặt là vì cảm thấy làm như vậy có lỗi với Cẩn Du, mặt khác lại sợ khiến Thẩm Hành hiểu lầm.

Nhưng…

Tôi thực sự không muốn tiếp tục đau đầu thêm nữa, mỗi lần nghĩ tới Tạ Uyển với Tiêu Uyển, đầu tôi lại bắt đầu đau.

Nghĩ tới đây, tôi liền lấy hết can đảm ghé tới phía trước, chẳng ngờ vừa mới có chút hành động, Thẩm Hành đã chợt mở mắt ra. Tôi chột dạ ngồi xuống chỗ cũ, cụp mắt cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Thẩm Hành.

Thẩm Hành yên lặng hồi lâu mà không nói năng gì.

Tôi ngỡ là y đã phát hiện ra điều gì đó nên đang kinh hãi, bèn lén ngẩng lên nhìn, không ngờ lại thấy y đang chăm chú quan sát cổ tôi. Tôi nhớ tới việc hồi sáng Đào Chi cũng từng nhìn tôi như vậy, bèn vô thức đưa tay lên sờ thử. “Trên cổ ta có cái gì ư?”

Thẩm Hành không trả lời vào câu hỏi của tôi, chỉ nói: “Sức khỏe của phu nhân vẫn ổn.”

Tôi nghe thế thì lại càng khẳng định trên cổ mình có thứ gì đó, may mà tôi luôn mang theo trên người một chiếc gương nhỏ, lúc này bèn giơ lên xem. Vừa mới ngó qua tôi đã không kìm được đỏ bừng đôi má, thì ra trên cần cổ trắng ngần của tôi lại có một vệt màu đỏ vô cùng ám muội.

Phàm là những người đã từng vui vầy cá nước thì đều biết rõ vệt đỏ này từ đâu mà ra.

Thẩm Hành ngoảnh đầu qua một bên, hai bàn tay nắm chặt thành quyền. Tôi nhủ thầm nếu mình đúng là Thái tử phi thì trên đầu y lúc này chắc đã mọc tua tủa đầy những sừng là sừng rồi.

Một lát sau, y hỏi: “Phu nhân còn có chuyện gì khác nữa không?”

Tôi nói: “Có.”

Y ngước mắt nhìn tôi. Tôi lại nuốt một ngụm nước bọt nữa. “Không biết Ôn đại phu có thể giúp ta một chuyện được không? Yêu cầu này của ta có hơi vô lý, nếu Ôn đại phu không bằng lòng thì thôi cũng được.”

Tôi nhìn chằm chằm vào miệng Thẩm Hành, mắt không chớp lấy một lần.

Ánh mắt Thẩm Hành chỉ sau nháy mắt đã trở nên sâu thẳm.

Lúc này, trong lòng tôi dâng lên một tâm tư quái lạ, tôi cắn chặt răng, nói: “Có thể để ta hôn ngài một cái không?”

Rốt cuộc đã nói được ra rồi, tôi bất giác thở phào một hơi. Chợt lại thấy Thẩm Hành ngẩn ngơ nhìn mình, tôi liền hoang mang giải thích: “Ta không có ý gì khác đâu, ta chỉ… chỉ…”

Tôi nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng, trên trán rỉ đầy mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này, Thẩm Hành chợt nói: “Ta hiểu rồi.”

Khi tôi còn chưa kịp có phản ứng thì y đã ghé tới hôn lên đôi môi tôi. Môi của y hơi lạnh, nhưng lúc này, không ngờ tôi lại có cảm giác vô cùng thân thuộc.

Tôi lúc này đã ý thức được rất rõ một việc.

Tôi cảm thấy khó chịu với thân thể của Cẩn Du nhưng lại không có cảm giác như vậy với Thẩm Hành, hơn nữa ở gần y tôi còn muốn được dựa dẫm, muốn được thân mật với y hơn.

Đột nhiên, Thẩm Hành dừng mọi động tác lại.

Y buông tôi ra. Tôi chăm chú nhìn y bằng cặp mắt long lanh mọng nước.

Y nói với tôi: “A Uyển, nàng đã bắt đầu hoài nghi rồi.”

Giọng nói lần này là của Thẩm Hành chứ không phải là của Ôn đại phu. Y lại nói tiếp: “Nàng đã biết ta là ai rồi, đúng vậy không?”

Tôi khẽ gật đầu.

Lúc này tôi cảm thấy khá áy náy, nhủ thầm mình thực sự không xứng đáng với sự tin tưởng của Cẩn Du, nhưng đồng thời tôi lại cảm thấy Cẩn Du nhất định là đã lừa gạt mình.

Có lẽ tôi chính là Tiêu Uyển, là Thái tử phi của Thẩm Hành chứ không phải là Tạ Uyển.

Nhưng… tôi lại biết rõ rằng người mà tôi yêu là Cẩn Du.

Khi tôi đang cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn, Thẩm Hành lại nói tiếp: “Ta biết là nàng bây giờ còn chưa thể hoàn toàn tin tưởng ta, nhưng A Uyển, nàng có muốn biết chân tướng không?”

Tôi đương nhiên muốn biết chân tướng chứ, nhưng vừa mới nghĩ tới việc Cẩn Du thực sự lừa tôi, trong lòng tôi liền dâng lên cảm giác khó chịu. Tôi do dự hồi lâu rồi mới nói: “Muốn.”

Y chợt nói: “Vừa rồi Đào Chi đã nhìn thấy cả rồi.”

Tôi bất giác cả kinh. “Cái gì?”

Thẩm Hành nói: “Nếu ta đoán không nhầm, Đào Chi cũng là một người biết rõ nội tình, hơn nữa đêm nay thị ắt sẽ không kìm được mà đi tìm Tư Mã Cẩn Du.”

Tôi hỏi: “Đào Chi rốt cuộc là ai?”

Thẩm Hành nhìn tôi đáp: “Thị từng là a hoàn của nàng, nhưng về sau lại vì Tư Mã Cẩn Du mà phản bội nàng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.