Trong ngôi tiểu đình giữa lưng chừng núi có hai lão nhân một tăng một đạo đang đánh cờ vây.
Đứng cách đó một quãng còn có một thanh niên nhân chừng hăm lăm hăm sáu tuổi bận lam bào dáng nho sĩ, cũng chăm chú nhìn vào bàn cờ.
Xem dáng thì hai đối thủ dường như đã quen biết nhau từ lâu, còn lam y thiếu niên có vẻ là người lạ.
Cũng có thể vì quá căng thẳng hoặc giữ tác phong của bậc tu hành nên hai đối thủ rất ít nói, trong đình thỉnh thoảng mới phát ra tiếng lách cách của quân cờ gõ xuống bàn đá.
Cuộc cờ này đã kéo dài ba ngày, trong suốt quá trình đó vẫn giữ được sự im ắng trang nghiêm như vậy.
Hôm nay đã gần tới lúc phân định thắng thua, vì thế tăng đạo đôi bên càng tỏ ra thận trọng, vì không ai muốn cam chịu bại trong cuộc cờ đầy căng thẳng này, có khi phải mất nửa canh giờ mới hạ được một quân.
Ngay từ trưa hôm đầu tiên, lam y văn sĩ tình cờ ngang qua đây ghé vào tiểu đình, trông thấy cuộc cờ liền bị cuốn hút ngay, đứng xem một mạch ba ngày cho đến tận bây giờ.
Tăng đạo nhị lão đương nhiên đều là cao thủ về môn cờ vây, còn lam y văn sĩ xem đến mức say mê như vậy tất cũng không kém.
Ngôi tiểu đình này nằm ở núi Bạch Tháp sơn, bên tả cách chừng mười dặm là Bạch Tháp tự, còn Thanh Thủy quán lại ở bên hữu cách mười lăm dặm ở núi đối diện.
Ngay dưới chân Bạch Tháp sơn đã là sông Hoàng Hà cuồn cuộn.
Từ trên núi nhìn xuống, Lan Châu Thành thu hết vào tầm mắt, tiếp đến là Cao Lan sơn, xa hơn chút nữa là dãy Long Sơn hùng vĩ liền thành một mạch.
Lão tăng chính là Phương trượng Bạch Tháp tự Viên Minh đại sư, còn lão đạo sĩ là Vô Cực Tử, Quán chủ Thanh Thủy quán.
Cả hai vị cao tăng đắc đạo đều là người trong ‘Tam Thanh giáo’, lại là chỗ lân cư, đi lại lâu ngày kết thành hữu hảo, lại còn có một sở thích chung là ‘kỳ đạo’, nên mới có cuộc cờ kéo dài suốt ba hôm nay.
Nhặt một quân trắng gõ ‘cách’ xuống bàn, Viên Minh đại sư cười hô hô nói :
− Thua rồi. Thua rồi. Lão mũi trâu ngươi dàn quân tứ giác vây ta đến là lợi hại. Lão nạp chịu thua rồi.
Thanh Thủy quán chủ Vô Cực Tử vuốt râu cười đáp :
− Ba tháng trước ta thua ngươi nhưng trong lòng không phục, về nhà nghiền ngẫm mãi, cuối cùng tìm ra nguyên nhân vì sao mà bại, lần này tới đây để phục thù cuộc đó, và đã thành công.
Nói xong cười vang một tràng nghe rất sảng khoái.
Tiếng cười dội vào vách núi vang xa bất tuyệt.
Vô Cực Tử đã ngoài thất tuần, tóc bạc trắng phủ xuống vai với bộ râu dài chấm ngực, nhưng vóc người lại lùn thấp, ngồi trên ghế đá chỉ ngang vai Viên Minh đại sư mà thôi.
Lão hòa thượng cười ‘hắc hắc’ nói :
− Quân tử phục thù mười năm chưa muộn. Lão mũi trâu ngươi đừng đắc ý vội, ba tháng sau chúng ta lại quyết chiến trận nữa, để xem ai bại dưới tay ai?
Lão đạo sĩ cười đáp :
− Được lắm. Ta sẵn sàng hầu giáo bất cứ lúc nào. Chúng ta còn có người làm chứng mà.
Tới đó ngoảnh sang lam y văn sĩ chắp tay nói :
− Vô lượng Phật.
Lam y văn sĩ bấy giờ mới bước lại gần bàn, chắp tay vái chào hai vị tu hành, nhưng khi hướng sang lão hòa thượng còn nói thêm một câu :
− Lão Phương trượng bấy lâu vẫn an khang chứ?
Viên Minh đại sư ngạc nhiên nhìn lam y văn sĩ một lúc rồi từ từ đứng lên chắp tay hợp thập nói :
− A Di Đà Phật. Chẳng lẽ bần tăng với thí chủ từng có duyên?
Lam y văn sĩ cười đáp :
− Đại sư vì nhiều việc chóng quên. Hai năm trước, tiểu khả bất ngờ gặp nạn, may được vị Hướng Nguyên sư phụ tận tình chăm sóc, lại được Đại sư ra tay tỏ thần y cứu giúp mới sống được tới ngày nay…
Viên Minh đại sư ‘À’ một tiếng, lại chăm chú nhìn đối phương một lúc nữa, chừng như đã nhận ra vội bước lại gần nói :
− A Di Đà Phật. Thiện tai. Thiện tai. Như vậy tướng công là Khấu thí chủ?
Lam y văn sĩ chắp tay đáp :
− Dạ. Vậy là Đại sư đã nhớ ra rồi. Tiểu khả là Khấu Anh Kiệt. Lần này tới đây là để cảm tạ ân đức của Đại sư và Hướng Nguyên thiền sư.
− Không dám. Hai năm không gặp, nay xem lại Khấu thí chủ đã thoát cốt đổi cơ nhiều quá, giống như thành một người khác vậy. Nếu thí chủ không nói rõ, bần đạo quả thật không nhận ra.
Thanh Thủy quán chủ nãy giờ lắng nghe song phương đối thoại với nhau, giờ cất tiếng cười ‘Ha ha’ nói :
− Nói hươu nói cuội cả buổi, thì ra các người từng quen thân với nhau… thế thì chẳng trách, lão hòa thượng, đây là do ông sai nhé.
Viên Minh đại sư nói :
− Làm sao mà hòa thượng ta sai chứ?
Thanh Thủy quán chủ nói :
− Vị Khấu tướng công này từ xa đến đây là khách, hòa thượng ngươi chẳng những không đãi đằng gì mà còn để người ta ngồi nửa ngày không có lấy một chén trà nguội, thật chẳng ra làm sao.
Viên Minh đại sư cười khà khà nói :
− Nói thế, đúng là ta có lỗi.
Khấu Anh Kiệt cười nói :
− Phương trượng quá khách khí, tiểu khả cũng vì say vào cuộc cờ của hai vị, cho nên đứng xem mà không lên tiếng chào hỏi.
− Hay quá. Hay quá.
Thanh Thủy quán chủ reo lên, nói :
− Nói vậy thí chủ đây nhất định cũng là một đại kỳ gia.
Khấu Anh Kiệt mỉm cười nói :
− Đại kỳ gia thì không dám, có điều năm xưa khi còn ở Hoàng Hà cùng với một vị nghĩa huynh, thường ngày rảnh rỗi hay đánh cờ với nhau.
Thanh Thủy quán chủ nói :
− Nói như thế thì tất phải là đại hành gia rồi, ngày khác có dịp phải lĩnh giáo thí chủ vài bàn. Giờ thì mời thiếu hiệp ngồi xuống nói chuyện.
Viên Minh đại sư chớp mắt nhìn Khấu Anh Kiệt từ đầu đến chân, trong lòng tấm tắc khen, ba năm trước lão đã gặp vị thiếu niên này, nhưng lúc ấy Khấu Anh Kiệt chưa có gì đặc biệt. Lần này gặp lại cốt cách phi thường, Viên Minh đại sư không làm sao nhận ra được.
Chờ Khấu Anh Kiệt ngồi xong, Viên Minh đại sư hắng giọng hỏi :
− Không biết lần này thiếu thí chủ quá bộ đến bổn tự có để thưởng cảnh hay có việc gì chăng?
Khấu Anh Kiệt chưa đáp ngay, mà nói :
− Tiểu khả lần này đến đây, xem ra quý tự hương hỏa chừng như kém xa năm xưa?
Viên Minh đại sư nghe hỏi thế buông tiếng thở dài, cười khổ nói :
− Thí chủ quả nhiên có mắt tinh tế… Ài. Ai bảo không đúng.
Khấu Anh Kiệt nói :
− Bạch Mã sơn trang hàng tháng vẫn cúng đường, lẽ nào không còn?
Viên Minh đại sư ‘Hừ’ một tiếng nói :
− Đã hết từ lâu, trước đây khi Ngọc tiểu thư còn trong sơn trang thì còn chiếu cố đến bổn tự, nhưng từ sau khi cô ta đi rồi thì…
Thanh Thủy quán chủ chen vào rủa một câu :
− Đại hòa thượng ngươi nói thế không thấy hổ thẹn, chẳng lẽ cứ trông chờ vào người ta suốt đời?
Viên Minh đại sư cười nhạt nói :
− Lão đạo ngươi biết gì chứ. Năm xưa khi Lão trang chủ chưa quy tiên, từng giao phó cho bổn tử một nhiệm vụ, đó là đứng ra cứu tế hàng tháng cho chín mươi sáu hộ dân nghèo khó của bùng bờ bắc Hoàng Hà, cho nên Bạch Mã sơn trang mới bố thí tiền bạc hàng tháng. Giờ Bạch Mã sơn trang cắt ngang bố thí, bổn tự thì không sao nhưng còn chín mươi sáu hộ dân kia chỉ có một nửa là đủ khả năng tự lo cho mình, còn lại một nửa rơi vào cành túng bấn, bổn tự nào nỡ cắt ngang không cứu tế cho họ.
Thanh Thủy quán chủ nói :
− Thế thì đúng là khó cho quý tự.
Khấu Anh Kiệt gật đầu nói :
− Lời Phương trượng nói đều là thực tình, tiểu khả lần này đến đây đã nắm rõ việc nghĩa việc nhân mà quý tự ban bố cho dân nghèo, dân một vùng Hà Bắc này từng nhận cứu tế của quý tự không ai không xưng tụng công đức ấy, đủ thấy công đạo tại nhân tâm.
Viên Minh đại sư cười khổ nói :
− Chính vì số dân nghèo này quá đáng thương, cho nên lão nạp không thể xén bớt, hạn chế hương hỏa trong chùa, lại phát động chúng tăng một ngày nhịn ăn một bữa, tiết kiệm số ấy đem bố thí cho họ. Thế nhưng tình hình ấy cũng chỉ cầm cự được một thời gian, sau đó thế nào… Ai, không nói hẳn thí chủ cũng biết nồi.
Nói đến đó, lão hòa thượng ngừng lời lại, trên nét mặt hiện vẻ sầu tư.
Khấu Anh Kiệt nói :
− Phương trượng lòng thật từ bi quảng đại, khiến cho thần nhân cảm phục, tiểu khả lần này hành cước, có đánh dẹp tổ chức kinh doanh bất chính thu thập được một ít tiền tài xin cúng chùa đem làm việc nghĩa.
Nói xong chàng cởi bỏ chiếc hộp gỗ đeo sau lưng xuống, hai tay giao cho Viên Minh đại sư.
Viên Minh đại sư cả kinh la lên :
− A… điều này thì không dám…
Khấu Anh Kiệt nói :
− Tiền này tuy là phi nghĩa, nhưng nếu đem đi làm việc nghĩa thì cũng là chuyện nên làm, một chút không đáng bao nhiêu, mong Phương trượng nhận cho.
Viên Minh đại sư cảm kích vô cùng, nói :
− Đây là… Khấu thí chủ tạo phúc cho tệ tự và lương dân nghèo đói vùng này.
Nói rồi đưa tay đón lấy chiếc hộp gỗ trong tay Khấu Anh Kiệt.
Lão không thể nào ngờ chiếc hộp gỗ nhỏ mà lại nặng đến thế, hai tay vừa nắm chiếc hộp, chân không trụ được phải loạng choạng một chút.
− Ai… Khấu thí chủ…
Viên Minh đại sư vội đặt chiếc hộp gỗ xuống bàn đá, nói :
− Trong này có bao nhiêu tiền mà nặng thế?
Khấu Anh Kiệt nói :
− Bảy trăm lạng vàng và ba trăm lạng bạc trắng, tổng cộng có đến một nghìn lạng.
− Ôi… nhiều thế này lão nạp không dám nhận. Khấu thí chủ đúng là đại thiện nhân, xin nhận lấy một lạy này của lão nạp…
Vừa nói lão vừa chấp tay gập người vái dài.
− Không dám.
Khấu Anh Kiệt vừa nói vừa giơ nhẹ tay trái ra án trên vai lão hòa thượng. Lão hòa thượng miệng nói khấu bái, nhưng đến cúi người xuống cũng không được.
Nên biết Viên Minh đại sư võ công không phải tầm thường, thế mà giờ chỉ một cái án tay nhẹ nhàng của Khấu Anh Kiệt khiến lão không còn làm chủ theo ý mình.
Khấu Anh Kiệt nói :
− Phương trượng xin ngồi xuống.
Lão Phương trượng bất đắc dĩ ngồi trở lại chiếc thạch đôn.
Chuyện vừa diễn ra nhìn thì không có gì khác thường, nhưng người trong cuộc như Viên Minh đại sư thì hiểu rất rõ, trong lòng cả kinh xen lẫn khâm phục.
Thanh Thủy quán chủ bàng quan ngồi nhìn, nhưng trong lòng cũng hiểu ra vấn đề, bấy giờ vội đứng lên ôm quyền thi lễ nói :
− Thì ra Khấu thí chủ thân hoài tuyệt học, bần đạo nói chuyện cả buổi mà không nhận ra, thật đáng thẹn, đáng thẹn thay.
Khấu Anh Kiệt cười nói :
− Đạo trưởng sao lại nói thế, tiểu khả từ lâu đã hâm mộ ‘Toàn Phong Bát Trượng’ của đạo trưởng.
Thanh Thủy quán chủ ngớ người một lúc, liếc nhìn Viên Minh đại sư, rồi cười nói :
− Ai dà dà. Khấu thí chủ quá khen. Xem ra không có chuyện gì mà thí chủ lại không biết, đến một chút võ mọn của bần đạo mà thì chủ cũng tường tận như lòng bàn tay, thật cao minh, cao minh.
Viên Minh đại sư tuyên Phật hiệu :
− A Di Đà Phật. Khấu thí chủ lần này quang lâm tệ tự ngoài việc bố thí ra, hẳn còn nhiệm vụ quan trọng…
Ngừng lại một chút, hai tay chắp trước ngực tiếp :
− A Di Đà Phật… tệ tự nhận ân đức to lớn của thí chủ, cảm thẹn vạn phần, thí chủ nếu như có chuyện gì cần đến tệ tự xin cứ bảo một tiếng, tệ tự xin trí sức thực hiện.
Khấu Anh Kiệt mỉm cười nói :
− Phương trượng hiểu nhầm rồi, tiểu khả đến đây đúng là có chuyện cần làm nhưng quyết không làm động đến Phật môn, mời nhị vị sư phụ ngồi xuống.
Viên Minh đại sư và Thanh Thủy quán chủ nhìn nhau một cái rồi cùng ngồi xuống ghế.
Khấu Anh Kiệt nói :
− Không giấu gì nhị vị sư phụ, tiểu khả chính là môn đồ của Quách Bạch Vân lão kiếm khách, lần này hồi phản sư môn…
Viên Minh đại sư và Thanh Thủy quán chủ vừa nghe thế thì đều kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau.
Viên Minh đại sư sau chút ngạc nhiên thì vui mừng hớn hở, đứng lên nói :
− A… nói thế, lão nạp quá thất kính, thì ra là Khấu thiếu trang chủ… vừa rồi lão nạp ăn nói sơ thất, mong Thiếu trang chủ hải hàm.
Khấu Anh Kiệt nói :
− Phương trượng xưng hô như thế, tiểu sinh không dám nhận. Phương trượng xin mời ngồi xuống, tiểu sinh có chuyện muốn thưa.
Viên Minh đại sư sau khi nghe Khấu Anh Kiệt nói là đệ tử của Quách Bạch Vân thì trong lòng càng sinh kính phục.
Thanh Thủy quán chủ thì càng kinh ngạc hơn, ngưng mắt nhìn Khấu Anh Kiệt nói :
− Không lâu trước đây bần đạo có nghe người trong giang hồ đồn đại Quách lão vương gia trước lúc quy tiên có thâu nhận một vị môn đồ, đem hết bình sinh sở học truyền thụ cho người này, đồng thời còn phó thác cho vị thiên kim ái nữ, chẳng lẽ chính là…
Khấu Anh Kiệt không đợi hỏi hết câu, đáp ngay :
− Đạo trưởng nói không sai, chính là vãn bối.
− Thất kính… thất kính…
Thanh Thủy quán chủ chấp tay vái dài nói :
− Chuyện này bần đạo và Viên Minh lão huynh đây bàn luận với nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng nhận thấy đúng là một chuyện bất khả tư nghị, nhưng không ngờ lại là thật. Hôm nay gặp được thiếu hiệp đúng là trăm nghe không bằng một thấy, vạn phần khâm phục, đủ thấy Quách lão vương gia nhãn lực hơn người, chọn được một vị đệ tử như thiếu hiệp quả là vạn phúc. Vạn phúc.
Viên Minh đại sư miệng tuyên Phật hiệu không ngớt :
− A Di Đà Phật. A Di… Đà… Phật. Thiện tai. Thiện tai… lão nạp mới đúng là có mắt không tròng, lẽ ra ba năm trước khi thiếu hiệp hộ linh về, lão nạp phải sớm nhận ra mới đúng. Hài… đúng là người già vô dụng.
Khấu Anh Kiệt thở dài nói :
− Thực chẳng giấu gì, tiểu khả thừa mong ân sư ưu ái truyền y bát, kế thừa đạo thống sư môn. Nhưng chuyện không như nguyện… lưu lạc ba năm nay, chẳng làm được gì, trong lòng hết sức hổ thẹn với vong linh ân sư trên Thiên giới.
Nói đến đó, chàng không nén nỗi lòng mình buông tiếng thở dài sóng sượt, trong lòng chừng như chất chứa bao nhiêu uẩn khúc.
Viên Minh đại sư hai tay hợp thập, nói :
− Thiện tai. Thiện tai. Tâm sự của thiếu hiệp, lão nạp đều hiểu… Khấu thiếu hiệp, chẳng phải lão nạp là người xuất gia mà còn nhiều lời, thiếu hiệp như đã gánh lấy trọng trách của ân sư phó thác, trùng hưng sư môn, phát huy đạo thống, thì quyết không thể coi nhẹ mà bỏ mặc không biết đến…
Thanh Thủy quán chủ cũng thở dài nói vào :
− Quả thế. Bạch Mã sơn trang như hiện tại càng ngày càng chẳng ra thể thống gì. Khấu thiếu hiệp lần này trở về sư môn, có biết chuyện trong sư môn dài lắm không?
Khấu Anh Kiệt gật đầu nói :
− Nhị vị sư phụ nói đúng, tại hạ lần này dọc đường trở về, nghe truyền ngôn đồn đại rất nhiều đến Bạch Mã sơn trang, nhưng thực hư thế nào phải cần kiểm chứng, cho nên Nhị vị sư phụ biết gì xin cứ thực tình nói hết ra, đừng che đậy.
Viên Minh đại sư thở dài nói :
− Chuyện này không biết nói bắt đầu từ đâu, những điều muốn nói thực ra thì quá nhiều, quá nhiều.
Thanh Thủy quán chủ ướm mắt nhìn Khấu Anh Kiệt hỏi :
− Khấu thiếu hiệp thực tình không biết gì sao?
Khấu Anh Kiệt gật đầu nói :
− Không giấu gì nhị vị sư phụ, tiểu sinh tuy được tiên sư ưu ái, nhưng ba năm trước khi hộ linh ân sư hồi trang thì không được nhị vị sư huynh thừa nhận, trục xuất sơn trang. Ba năm nay ẩn dật khổ luyện sư truyền võ học, tự tin đã có chút thành tựu tương đối, vì nghĩ đến lời phó thác của tiên sư mà chấp nhận mạo hiểm, quay về sư môn chấn hưng tiền nghiệp của tiên sư.
Viên Minh đại sư hai tay hợp thập, miệng niệm Phật hiệu :
− A Di Đà Phật. Khấu thiếu hiệp nói thế mới đúng đạo lý…
Nhưng nói đến đó, lão bất giác lại buông tiếng thở dài.
Thanh Thủy quán chủ mỉm cười nói :
− Quả là trời xanh có mắt, hai năm nay những chuyện Ô Đại Dã làm chẳng những làm mất thanh danh của Quách lão vương gia năm xưa, mà còn làm ê mặt cả võ lâm đồng đạo. Giờ được thiếu hiệp tâm khởi hào khí, quyết thanh trừng sư môn, chấn hưng đạo thống, khiến lòng người khâm phục.
Khấu Anh Kiệt nói :
− Đa tạ đạo trưởng có lời khen tặng. Những lời đạo trưởng nói không sai, đây chính là nguyên nhân khiến tiểu sinh phản hồi sơn trang. Còn những chuyện liên quan đến đại sư huynh thì dọc đường tiểu sinh có nghe nói nhiều, nhưng mỗi người nói một khác, chuyện này rất hệ trọng, cho nên tiểu sinh cần phải kiểm chứng hết sức cẩn thận mới được.
Viên Minh đại sư nói :
− A Di Đà Phật. Khấu thiếu hiệp đã muốn hiểu chân thực chuyện này, lão nạp xem ra không thể không thực lời.
Khấu Anh Kiệt ôm quyền nói :
− Xin Phương trượng cứ nói thẳng ra đi.
Viên Minh đại sư hai mắt chớp động, chừng như còn chút đắn đo :
− Chuyện này lão nạp vốn muốn không bao giờ nhắc đến nữa, nhưng thiếu hiệp đã khẩn thiết muốn biết, lão nạp đành phải nói thật…
Thanh Thủy quán chủ vẻ không bằng lòng, hối thúc :
− Hòa thượng ngươi thôi dài dòng được không chứ, nói nhanh đi.
Viên Minh đại sư cười khổ nói :
− Đại khái là hơn hai tháng trước đây, vì trong bổn tự từ lâu chẳng có nhang đèn, khoản cúng dường hàng tháng từ Bạch Mã sơn trang thì đã bị cắt từ lâu, mấy mươi hộ dân đói khổ đều kêu vang thống thiết, tình cảnh bi đát này thiếu hiệp không tưởng hết được… trong tình cảnh quá bức bách, lão nạp mới tìm lại ‘thủ lệnh’ năm xưa của lệnh sư Lão trang chủ ban tặng, một mình lão nạp tìm đến sơn trang…
Khấu Anh Kiệt cắt ngang hỏi :
− Trên ‘thủ lệnh’ ghi gì?
‘A Di Đà Phật’ – Viên Minh đại sư niệm Phật hiệu, nói – Trong ‘thủ lệnh’ của lệnh sư đại ý ghi trách nhiệm làm phúc, ủy thác cho Bạch Tháp tự do lão nạp trụ trì mỗi tháng đến nhận từ Bạch Mã sơn trang một trăm năm mươi lạng bạc để cứu tế dân nghèo. Trên ‘thủ lệnh’ ngoài bút tích của Quách lão vương gia ra còn có đóng dấu ấn của Bạch Mã sơn trang làm tín.
Khấu Anh Kiệt nói :
− Tiểu sinh hiểu, xin Phương trượng cứ kể tiếp.
Viên Minh đại sư nói :
− Khi lão nạp đến Bạch Mã sơn trang, sau một hồi lòng vòng mới thấy một người họ Hứa ra, tự xưng là Phó trang chủ.
Khấu Anh Kiệt ngớ người cắt ngang :
− Hãy khoan…
Viên Minh đại sư ngừng lời lại, Khấu Anh Kiệt đầu mày nhíu lại hỏi :
− Phương trượng nói đến một Phó trang chủ họ Hứa… tiểu sinh sao chưa từng nghe nói đến?
Viên Minh đại sư nói :
− A Di Đà Phật? Thiếu thí chủ đương nhiên là không biết… vị Hứa phó trang chủ trước đây chính ngay lão nạp cũng chưa từng gặp, sau này mới biết người này họ Hứa tên Đạc, ngoại hiệu ‘Trí Đa Tinh’, nguyên là một vị Đàn chủ trong Vũ Nội thập nhị lệnh, về sau được Thiết Hải Đường tiến dần mới đương nhậm chức Bạch Mã sơn trang Phó trang chủ.
Khấu Anh Kiệt vừa nghe thế mặt biến sắc, nhếch mép cười nhạt nhưng không lên tiếng.
Thanh Thủy quán chủ chen vào nói :
− Thiếp hiệp có biết hiện tại trong Bạch Mã sơn trang từ trên xuống dưới đều răm rắp nghe theo lời tên Phó trang chủ này, còn Ô trang chủ chẳng qua như một con bù nhìn mà thôi.
Khấu Anh Kiệt cười nhạt nói :
− Nói thế, nhưng lời đồn bên ngoài xem ra cũng chưa đủ như bản chất của nó.
Viên Minh đại sư gật đầu nói :
− Sự thực đúng là như thế.
Khấu Anh Kiệt thở dài một tiếng nói :
− Xin Phương trượng cứ nói tiếp đi.
Viên Minh đại sư hắng giọng nói :
− Lão nạp sau khi gặp Hứa phó trang chủ nói ra ý mình đến làm gì, Hứa phó trang chủ cao ngạo nói hiện tại tất cả mọi chuyện trong sơn trang do hắn phụ trách, những chuyện trước đây của Quách lão vương gia hắn không chấp nhận. Lão nạp yêu cầu được gặp mặt Ô trang chủ, Hứa phó trang chủ cười khảy bảo có gặp Ô trang chủ cũng thế mà thôi, cho dù Ô trang chủ có phê chuẩn mà hắn không đồng ý thì cũng vô dụng. Nói rồi Hứa Đạc làm như rất rộng lượng, sai người đưa lão nạp đi gặp Ô trang chủ.
Khấu Anh Kiệt hỏi :
− Phương trượng có gặp được đại sư huynh tôi không?
− Có.
Viên Minh đại sư dằn giọng tỏ ra rất tức giận, rồi cười nhạt nói :
− Nhưng thật không ngờ vị Ô trang chủ giờ đã biến thành tồi tệ như thế, đúng là không thấu hiểu nhân tình thế thái.
Khấu Anh Kiệt trầm tư nói :
− Chẳng lẽ Phương trượng và Ô sư huynh xảy ra xung đột gì sao?
Viên Minh đại sư thở dài nói :
− Ài. Chuyện là thế này…
Viên Minh đại sư tỏ ra hơi do dự, chừng như chuyện nói ra cũng chỉ khiến lão thấy thẹn, ho khan mấy tiếng mới nói tiếp :
− Sau khi gặp được Ô trang chủ, chẳng những không được ông ta đón tiếp đàng hoàng mà còn tỏ thái độ hống hách ngang ngược. Ài… lão nạp nằm mộng cũng không thể ngờ tới.
Khấu Anh Kiệt giục hỏi :
− Tệ sư huynh đối với Phương trượng như thế nào?
− Khấu thiếu hiệp.
Viên Minh đại sư lắc đầu thở dài ngao ngán, nói :
− Không ngờ lệnh sư huynh có thái độ xấu như thế… dám xé nát tan ‘thủ lệnh’ của Quách lão vương gia sinh tiền ban cho tệ tự…
Nghe đến đây, Khấu Anh Kiệt không giữ nổi bình tĩnh đứng vụt dậy, thế nhưng chàng nén được cơn giận trong lòng từ từ ngồi trở lại ghế.
‘A Di Đà Phật’ – Viên Minh đại sư miệng niệm Phật hiệu, nói – Lão nạp quy y cửa Phật mấy mươi năm, từ lâu đã không động can qua với ai, nhưng lần này thì nhịn cũng không nhịn nổi nên mới cãi nhau với y…
Thanh Thủy quán chủ cũng không nén nổi phẫn nộ, lớn tiếng nói :
− Lẽ nào lại như thế? Ô trang chủ kia khinh người quá xá, đại hòa thượng ngươi lẽ nào lại nhịn nổi đại nhục?
Viên Minh đại sư nói :
− Lão nạp lúc ấy cố nhịn cũng không được, huống gì Ô trang chủ còn sai người đuổi lão nạp ra khỏi sơn trang, lão nạp cùng y tranh cãi với nhau, nào ngờ y còn hung hăng xuất thủ với lão nạp… Ài.
Khấu Anh Kiệt vừa nghe thế mặt biến sắc, chàng nằm mơ cũng không dám nghĩ đại sư huynh của mình lại dám ra tay đánh Phương trượng Bạch Tháp tự.
Viên Minh đại sư nói đến đó nét mặt thay đổi, chừng như cảnh ấy đang diễn ra trước mặt, nói :
− Đã nhiều năm rồi, lão nạp không tu luyện công phu, cho nên so với Ô Đại Dã thì kém một bực…
Khấu Anh Kiệt quan tâm hỏi :
− Phương trượng thụ thương sao?
− Đúng thế.
Viên Minh đại sư thở dài sóng sượt, nói tiếp :
− Điều này chỉ trách lão nạp võ nghệ không tinh, chẳng lượng sức mình, bấy giờ ra tay động thủ với Ô Đại Dã, trúng một chưởng của hắn giữa ngực, miệng thổ huyết tươi, thụ nội thượng không nhẹ…
‘A…’ – Thanh Thủy quán chủ la lên nói :
− Hắn dám hạ độc thủ?
− Sao lại không dám.
Viên Minh đại sư cười chua chát, rồi hai tay chấp trước ngực niệm Phật hiệu nói :
− A Di Đà Phật. Thiện tai. Thiện tai… thế mà chưa hết, Ô Đại Dã nhìn thấy lão nạp thụ thượng nhưng vẫn chưa tha, hắn sinh độc tâm, muốn lấy mạng lão nạp đương trường mới thôi. May khi ấy nghe báo có quý khách Thiết phu nhân quang lâm, Ô Đại Dã mới ngừng tay lại, nhưng lệnh cho hai tên tráng đinh mang lão nạp ném xuống vực cho chết.
Cả Khấu Anh Kiệt và Thanh Thủy quán chủ nghe thế đều thất sắc.
Viên Minh đại sư nói tiếp :
− Lão nạp thân thụ trọng thương, lại già cả, hai tên tráng đinh mang lão nạp ra khỏi sơn trang đến bên một vực núi ném xuống…
Khấu Anh Kiệt không nói tiếng nào, nhưng trong hai ánh mắt đỏ ngầu căm hận cực điểm.
Thanh Thủy quán chủ ngược lại nôn nóng trong lòng, hỏi dồn :
− Sau đó thế nào?
Viên Minh đại sư cười nhạt nói :
− Chung quy số chưa đến thì chưa chết được, chính chiếc áo cà sa cứu lão nạp, khi rơi xuống vực, áo cà sa vướng vào vách đá, lại nói lúc ấy núi đầy sương mù che mắt bọn cẩu tạp chủng kia, nhờ vậy lão nạp mới thoát chết.
‘A…’ – Thanh Thủy quán chủ không nén nổi, thốt lên – Thảo nào mà có một thời gian tăng huynh nằm liệt trên giường cả tháng trời, ta cứ nghĩ tăng huynh bệnh gì, thì ra là bị đánh thụ thương.
− Lão nạp bất đắc dĩ đành phải nói ra ngoài như thế…
Viên Minh đại sư mặt sa sầm, nói :
− Sau này, Ô Đại Dã còn sợ lão nạp chưa chết, cho nên sai người đến dò la tin tức, may mà lão nạp đã lường trước chuyện này, căn dặn chúng tăng cứ bảo là chưa thấy lão nạp trở về, nhờ thế mới thoát qua đại nạn.
Thanh Thủy quán chủ nói :
− Sau này tăng huynh không thể sơ suất như thế.
Viên Minh đại sư gật đầu nói :
− Lão nạp hiểu, đây là một bài học đắt giá… cho nên lão nạp đã cải pháp hiệu ‘Viên Minh’ thành ‘Viên Không’, đồng thời hết sức đề phòng người của Bạch Mã sơn trang và Vũ Nội thập nhị lệnh. Ài… sau chuyện này rồi, lão nạp cũng thay đổi quan niệm ít nhiều, không màng đến chuyện phàm tục.
Viên Minh đại sư vừa nói xong, hốt nhiên thấy Khấu Anh Kiệt đứng bật dậy, mặt chàng sạm lại hỏi :
− Nhưng lời lão Phương trượng vừa nói ra đều là sự thực chứ?
Viên Minh đại sư mặt nghiêm túc nói :
− Không có nửa câu giả dối, lẽ nào thiếu hiệp hoài nghi lão nạp xuất ngôn không thực?
Khấu Anh Kiệt nói :
− Phương trượng xin chớ hiểu nhầm. Vì chuyện này quan hệ trọng đại, cho nên tiểu sinh không thể không kiểm chứng chính xác.
Viên Minh đại sư nói :
− Người xuất gia không nói lời gian dối, thiếu hiệp nếu như còn chưa tin thì xin nhìn dấu chưởng ấn lão nạp bị Ô Đại Dã đánh thì biết ngay.
Nói xong lão cởi nửa trên tăng bào để lộ ngực ra.
Bên trái ngực Viên Minh đại sư một vết thâm đen hình trái tim hằn in rất rõ.
Khấu Anh Kiệt vừa nhìn thấy bất giác kinh hãi, chàng chỉ nhìn cũng nhận ra ngay đúng là vết thương ấn ‘Càn Nguyên Vấn Tâm chưởng’ của Ô Đại Dã chứ chẳng nghi.
Chàng làm sao quên được mối hận một chưởng của Ô Đại Dã ‘ban’ cho mình, dấu tích đã rõ chàng còn nghi ngờ gì nữa.
Khấu Anh Kiệt trong lòng thống hận đến cực điểm, thế nhưng vẫn không để lộ ra sắc mặt, thấp giọng nói :
− Những khổ nhục mà Phương trượng đã gánh chịu, tiểu sinh rất đồng cảm…
dẫu nói thế nào thì cũng là do tệ sư huynh sai quấy, đó cũng là lỗi của tệ sư môn, tiểu sinh thành thật tạ lỗi trước với Phương trượng, xin Phương trượng hải hàm.
Nói rồi chàng ôm quyền vái dài một cái, đoạn nói :
− Giờ tiểu sinh xin cáo từ.
Viên Minh đại sư ngơ người một lúc rồi chừng như sực tỉnh, vội hỏi :
− Khấu thiếu hiệp, thiếu hiệp định đi đâu? Có phải đến… Bạch Mã sơn trang?
Khấu Anh Kiệt nói :
− Không sai, đúng là đến Bạch Mã sơn trang.
Viên Minh đại sư và Thanh Thủy quán chủ đều ngẩn người ra, nhưng Khấu Anh Kiệt nói xong đã quay người lướt nhanh xuống núi đến đầu cũng không ngoái lại.