Có lẽ đã quá giờ Mùi. Trên kia, chắc mặt trời đã xuống thấp lắm rồi nên trong
gian hầm miếu Long Vương, bóng tối cũng dày đặc hơn.
Phi Hồng Yến đã từ giã ra về vì sợ Phi Hồng Phong và bọn thủ hạ nghi ngờ.
Nàng hẹn sẽ trở lại với Lệ Hồng lúc nào thuận tiện…
Huyền Châu đạo sĩ ngồi trầm lặng như tham thiền, giữa lúc Lệ Hồng đang gục
đầu thôn thức bên quan tài Hoàng Đề đốc.
Nàng không khóc thành tiếng nhưng đôi vai run run đủ chưng tỏ nước mắt của
nàng vẫn không ngớt tuôn rơi . . .
Huyền Châu đạo sĩ nghĩ là lời khuyên của mình trong lúc này cũng vô ích mà
thôi Hãy để cho Lệ Hồng khóc thật nhiều họa chăng mới vơi được niềm đau của
nàng.
Thỉnh thoảng, đạo sĩ nhìn ra phía đường hầm lộ vẻ lo âu.
Sao Trương Bá đi mãi không về?
Đáng lý ra chàng phải về sớm hơn chớ? Đường từ đây sang dinh Lữ Quốc
Công nào có xa gì mà họ Trương đi từ sáng sớm đến giờ, đã quá giờ Mùi, vẫn
chưa về đến?
Sự đó càng làm cho Huyền Châu đạo sĩ tin chắc là Lữ Quốc Công và Tiểu Lý
Bá đang lâm nguy.
Huyền Châu nhủ thầm:
– Thế thì nguy lắm rồi, ta không thể ngồi yên được nữa.
Huyền Châu càng lúc càng bồn chồn lo lắng, ông đứng dậy đi tới, đi lui trong
phòng. Trương Bá vẫn chưa về?
Hay là chàng đã rơi vào tay quân Hán?
Bọn gia tướng của Hoàng Đề đốc ngồi bên kia góc hầm, chợt nhìn thấy Huyền
Châu lộ vẻ lo âu thì hiểu ngay. Họ từ từ đến bên người như lắng đợi một lệnh
truyền.
Huyền Châu đạo sĩ bỗng nhìn mọi người nói:
– Ta nghi Trương Bá đã bị bắt? Không biết Lữ Quốc Công và Tiểu Lý Bá đã ra
sao?
Người trầm ngâm một lúc rồi tiếp:
Hiện tại Liêu Cốc đạo nhơn, Hoa Mai, Anh Kiệt cũng đang lâm nguy? Thật
ta lấy làm bối rối, chưa biết hành động thế nào?
Mọi người cùng yên lặng nhìn nhau, cố tìm một giải pháp.
Lệ Hồng đang quỳ bên quan tài cha, nghe lời nói của Huyền Châu vội vàng
ngẩng lên gạt nước mắt.
Nàng bước đến bên đạo sĩ khẽ nói:
– Bá phụ? Cho phép con đi tìm Trương Bá xem sao?
Huyền Châu lắc đầu:
– Không nên? Con còn yếu lắm? Vả lại, ban ngày con nhởn nhơ trong hoàng
thành thì chúng nhìn được ngay.
Các gia tướng đều nhao nhao xin đi do thám tình hình.
Giữa lúc đó, nắp hầm xịch mở. Một luồn ánh sáng chiếu vào con đường hầm
khiến mỗi người đều kinh hoảng chụp lấy khi giới phòng hờ bất trắc.
Nắp hầm mở ra rất lâu rồi mới đậy lại: Chưng to có rất nhiều người đi xuống.
Huyền Châu lo ngại vô cùng. Không lý bọn do thám đã tìm được đến đây?
Dù sao, trước tình thế này cũng phải chống cự với chúng đến hơi thở cuối
cùng.
Đạo sĩ bước ra dõng dạc hỏi:
– Ai đó?
Một bóng người vụt hiện ra đáp:
– Thưa bá phụ? Các cháu đây?
Huyền Châu sửng sốt nhìn Tiểu Lý Bá đang bước vào. Theo sau là Lữ Kỳ,
Trương Bá và một người lạ mặt.
Đạo sĩ kinh ngạc hỏi:
– Lữ Quốc Công vẫn bình yên chứ? Sao các cháu thoát được về đây
Tiểu Lý Bá đáp:
– Dinh thự vẫn an lành, nào có chuyện gì xảy ra đâu? Chiều qua, thật ra quân
Hán đến dinh thự nhưng để hộ tống An Quốc sứ giả đến viếng Lữ Quốc Công.
Chắc vì thế mà Phi Hồng Yến hiểu lầm.
Huyền Châu càng kinh ngạc hơn:
– Thế là nghĩa làm sao? An Quốc Thiếu Quý đến viếng Quốc Công? Tử tế
nhỉ?
Tiểu Lý Bá đáp:
– Chúng không tử tế gì đâu? Chúng đến để dò xét Quốc Công có động binh để
cứu Thái Tử chăng?
– à ra thế?
Trong khi đó, Lữ Kỳ bước vào gian hầm quỳ trước quan tài Hoàng Đề đốc,
nước mắt ràn rua.
Lệ Hồng lại thêm một lần nữa tức tưởi.
Tiểu Lý Bá từ từ bước đến bên nàng nói nhỏ:
– Thôi? Hiền muội đừng khóc nữa? Anh đã nghe Trương Bá thuật lại cái chết
đau đớn của thúc phụ đêm qua.
Anh rất tiếc không ở bên em để trả thù cho thúc phục. Nhưng xin hứa với em
là rồi đây thế nào anh em ta cũng trả được mối thù này.
Lệ Hồng ngước nhìn Tiểu Lý Bá lộ vẻ cảm động… Nàng gạt nước mắt nói:
– Vâng? Em xin nghe lời đại huynh.
Huyền Châu đạo sĩ bỗng nhìn kẻ lạ mặt hỏi Tiều Lý Bá:
– Tráng sĩ đây là ai?
Tiểu Lý Bá đáp ngay:
– Dạ tráng sĩ đồ đệ của Tiêu Hà thúc phụ ở Hạnh Hoa thôn vừa mới đến.
Mọi người đều quay nhìn chàng tráng sĩ lạ mặt.
Huyền Chầu nói:
– Tráng sĩ đến đây có việc chi?
Tiêu Lý Bá lấy trong áo một phong thư trao cho Huyền Châu rồi đáp:
– Triều Lương tráng sĩ vâng lệnh Tiêu Hà thúc phụ đế tìm Liêu Cốc Bá phụ để
đưa thư này. Tráng sĩ đã đến dinh Lữ Quốc Công gặp cháu. . .
Huyền Châu đỡ lấy thơ, trao cho Lệ Hồng bảo:
– Con đọc đi. . .
Lệ Hồng vâng lời mở thư ra đọc:
Liêu Cốc đại huynh nhã giám,
Từ lúc chia tay nhau, đại huynh đã về Phiên Nhung, tiểu đệ ngày đêm lo rèn
luyện các đệ tử, tập tành dân chúng để chờ tin tức của đại huynh.
Không ngờ, nhóm tàn binh của Tạ Liên Hồng ở đảo Kỳ Sa đã lập lại sào huyệt
và tìm cách giải thoát cho Tạ Liên Hồng và Tạ Liên Hoa còn đang bị ta giam giữ.
Mới rồi, bọn chúng đưa thơ sang, cho biết đã bắt được Hà Minh hiếu diệt!
Mọi người trong gian hầm đều sửng sốt kêu lên:
– Trời? Hà Minh tráng sĩ bị chúng bắt rồi ư?
Lệ Hồng ngừng đọc nhìn Tiểu Lý Bá và Huyền Châu.
Đạo sĩ nóng lòng bảo Lệ Hồng:
– Con đọc tiếp đi.
Lệ Hồng cất giọng:
Bọn chúng muốn trao đổi Hà Minh với Tạ Liên Hồng. Tạ Liên Hoa. Đệ phân
vân lắm. Đấy là sự thật hay chỉ là thủ đoạn của chúng? ~ Hà Minh đã rời khỏi
Hạnh Hoa thôn lâu lắm rồi.
Tiểu đệ cho Triều Lương về Phiên Ngung xem hư thực thế nào và luôn tiện hỏi
đại huynh xem ta nên xử sự ra sao ?
Ngày xưa, Vũ ~4nh Tùng đại huynh bao lần triệt hạ sào huyệt Tạ Liên Hồng
nhưng vẫn dung dưỡng cho hắn sống sót nên mới rồi suýt chút nữa Hạnh Hoa
thôn bị tàn phá.
Lần này nếu thả hắn ra, tiểu đệ lo sợ lê dân lại gặp cảnh khổ sở lầm than.
Nhưng không lý chúng ta lại để Hà Minh hiền diệt ở mãi trong tay chúng?
Đệ khó nghĩ vô cùng và chỉ mong đại huynh sáng suốt quyết định.
Ngày đêm đệ mong tin đại huynh.
Tiêu Hà
Kính bút
Lệ Hồng đọc xong thơ thì mọi người yên lặng nhìn nhau.
Công tử Lữ Kỳ bỗng nói:
– Hà Minh kiếm pháp tuyệt luân, vô lý lại rơi vào tay chúng dễ dàng như vậy
Song chàng đi về đâu vẫn không thấy trở lại Phiên Ngung?
Triều Lương tráng sĩ vội đáp:
– Dạ chắc chắn là Hà Minh hiệp sĩ đã rơi vào tay chúng. Trên đường đến đây,
ngu hạ có gặp chư vị anh hùng từng đến Hạnh Hoa thôn giúp ta chiến thắng Tạ
Liên Hồng, họ cho biết trên đường về, tráng sĩ Hà Minh thọ bệnh thình lình tại
một tửu quán gần Hạ đồng cô, tàn binh của Tạ Liên Hồng đi ngang qua đây, thừa
dịp bắt đi luôn.
Khi chư vị anh hùng hay tin đuổi theo thì chúng đã về đến Kỳ Sa rồi…
Lữ Kỳ gật đầu nói:
– Có thể như thế lắm?
Lệ Hồng hỏi Huyền Châu đạo sĩ và Tiểu Lý Bá:
Bây giờ bá phụ và đại huynh định liệu ra sao?
Huyền Châu đáp :
– Liêu Cốc hiếu hữu không có ở đây khó mà quyết định. Bọn Tạ Liên Hồng có
lẽ nguy hiểm lắm nên Tiêu Hà lão hiệp mới không dám tự mình định đoạt việc cứu
Hà Minh.
Lệ Hồng đáp:
– Vậy chúng ta nên đến bờ Nam Hải ngay đi để kịp tiếp tay với Liêu Cốc bá
phụ.
Tiểu Lý Bá kinh ngạc hỏi:
– Tại sao phải tiếp tay với bá phụ? Có chuyện gì thế?
Lệ Hồng thuật lại việc Phi Hồng Xà đem binh mai phục để bắt Liêu Cốc đạo
nhơn, Anh Kiệt, Hoa Mai cho Tiểu Lý Bá nghe, khiến chàng buột miệng kêu lên:
– Nếu vậy Phi Hồng Yến bội phản ư?
Lệ Hồng lắc đầu nói:
– Không ? Chính nàng vô tình đấy thôi ? Nàng vừa mới cứu hiền muội và ở đây
từ sáng đến giờ.
Huyền Châu đạo sĩ ngước nhìn lên nóc hầm như lắng nghe chuyện gì rồi quay
nhìn quan tài Hoàng Đề đốc nói:
– Trời đã sụp tối? Chúng ta phải chôn cất Hoàng hiền hữu trước đã.
ông lại bảo Tiểu Lý Bá:
– Con đưa các bạn lên khỏi hầm, bố trí canh gác quanh miếu để ta và các gia
tướng lo đào huyệt chôn cất Hoàng Đề đốc cho vẹn tình.
Tiểu Lý Bá, Lữ Kỳ, Trương Bá và tráng sĩ Triều Lương vâng lệnh đi ngay.
Riêng Lệ Hồng lại theo sát quan tài Đề đốc để ghi lại những hình ảnh cuối cùng
của người cha thân yêu.
Khi lên khỏi nắp hầm Tiểu Lý Bá dặn dò Huyền Châu đạo sĩ:
– Chúng con bốn người sẽ phân ra bốn hướng để canh phòng. Nếu có động
tịnh gì bá phụ sẽ nghe tiếng chim “Uìc” kêu lên và khi yên tịnh trở lại là tiếng cho
chim “Cứ .
Huyền Châu đạo sĩ vừa gật đầu ưng thuận thì Tiểu Lý Bá và các bạn đã nhảy
vụt đi Huyền châu quay lại hạ lệnh cho các gia tướng sửa soạn đưa linh cữu
Hoàng Đề đốc lên khỏi hầm.
Tiểu Lý Bá đến cổng rào hướng Tây thì giật mình nghe thoảng trong hơi gió
có tiếng ngựa thở phì phì…
rời tối đen như mực, đưa bàn tay tới trước không thấy rõ, dù Tiểu Lý Bá mắt
sáng như sao vẫn không biết kẻ địch núp ở đâu?
Bỗng chàng giật mình ngồi thụp xuống thì nghe tiếng động nhẹ trên cành lá
rồi tiếng thì thầm:
– Chính phải nơi đây rồi Lưu hảo hán ạ? Tôi theo dõi Phi Hồng Yến cô nương
tới gốc cây này thì nàng mất hút vào trong miếu. Vâng lệnh hảo hớn, tôi đợi cô
nương đến xế chiều mới thấy cô nương trở ra.
Có tiếng đáp:
– Ta biết chắc Phi Hồng Yến thông đồng với bè đảng Hoàng Quốc Kính,
nhưng không đủ bằng cớ làm sao cho Phi công tử tin lời. Vả lại Hắc Tử Hoành bị
trọng thương làm sao ta khám phá được sào huyện của chúng bây giờ?
Tiểu Lý Bá vụt hiểu ngay là tên Lưu Hán đã cho người theo dõi Phi Hồng Yến
khi nàng đến đây. Hiện tại hắn đang muốn biết rõ Phi Hồng Yến có thật thông
đồng với bọn chàng chăng?
Tiểu Lý Bá vội cất giọng kêu lên:
– ục ục ục
Tiếng chàng ngân vang lên trong đêm sâu, ghê rợn như tiếng loài chim ăn đêm
mà loài người thường cho là chúng mang đến sự tai họa trong cuộc đời.
Hai bóng đen đang ngồi rình trên tàng cây rậm rạp gần đó, không lộ vẻ ngạc
nhiên vì tiếng chim ục kêu lên bất thình lình.
Cả hai im lặng một lúc rồi nhảy xuống đất.
Tiểu Lý Bá không rõ bọn chúng còn ai nữa chăng, nên chưa vội hành động để
xem chúng giở trò gì?
Lưu Hán và tên bộ hạ âm thầm bước vào miếu. Bước chân của chúng tuy nhẹ
nhàng như vẫn lọt vào tai của Tiểu Lý Bá.
Chàng cất giọng kêu dồn dập hơn:
– ục ục ục
Trong khi đó, Huyền Châu đạo sĩ, Lệ Hồng và các gia tướng đã đưa qua tài
Hoàng Đề đốc ra đến sau vườn và họ bắt đầu đào huyệt.
Bỗng nhiên, tiếng chim báo động nổi lên càng lúc càng dồn dập làm cho
Huyền Châu đạo sĩ kinh hãi.
ông hạ lệnh cho mọi người giữ yên lặng để chờ tin Tiểu Lý Bá.
Riêng Lệ Hồng nàng rất uất hận. Nàng không ngờ trong giờ phút thiêng liêng
đưa cha nàng sang bên kia thế giới mà bọn khốn kiếp vẫn không để yên cho.
Nàng thề quyết không dung thứ những kẻ đã lọt vào miếu Long vương trong
giờ này.
Cơn uất hận mỗi lúc càng tăng lành cho Lệ Hồng quyết định vội vàng, rồi thi
hành ngay không suy nghĩ.
Nàng tuốt kiếm rời chỗ núp nhảy vụt đi. Thoạt nghe tiếng động, Huyền Châu
đạo sĩ hoảng hốt gọi:
– Lệ Hồng ? Lệ Hồng ?
Không nghe tiếng đáp, đạo sĩ biết ngay là Lệ Hồng đã vào miếu. ông lo lắng
vô cùng và thần trách Lệ Hồng dám cãi lời ông.
Đạo sĩ hạ lệnh cho các gia tướng ngồi yên rồi đi tìm Lệ Hồng.
Giữa lúc đó, thiếu nữ đã vào đến hành lang và theo cửa hông miếu đi vào.
ánh lửa vừa lóe lên trong bóng tối, Lệ Hồng nhảy vọt sang bên, nép mình vào
một chiếc cột.
Đằng kia, Lưu Hán, sau khi nghe ngóng không thấy động tịnh gì nên đánh đá
đốt đuốc lên, để lục soát dễ dàng hơn.
Ngọn đuốc vừa cháy thì Lệ Hồng nhìn thấy tên Lưu Hán vào bộ hạ của hắn.
Cũng vừa lúc đó Lưu Hán chợt nhìn thấy nắp hầm dưới bàn thờ, mà lúc nãy khi
khiêng quan tài Hoàng Đề đốc, bọn gia tướng không đậy kỹ lại…
Lệ Hồng kinh hãi vì nếu chúng khám phá ra được sào huyệt của bọn nàng thì
tai hại vô cùng.
Không để chậm trễ một phút, Lệ Hồng nhảy vụt ra thét lên:
– Khốn kiếp, mi đã đến ngày tận số rồi…
Đang hớn hở vì vô tình tìm ra được sào huyệt của bọn Hoàng Đề đốc và sẽ có
đủ bằng cớ để buộc tội Phi Hồng Yến, bất đồ nghe tiếng hét vang lên, Lưu Hán
quay lại thấy Lệ Hồng thì hồn phi phách tán.
Tên bộ hạ của hắn nào biết Lệ Hồng là hạng người gì, vung đao chém nhầu.
Chỉ một loáng, thanh đao của gã gãy lành hai đoạn và gã bị chém tét da đầu ngã lăn
ra giãy chết.
Lưu Hán kinh hoảng, vụt bó đuốc vào góc tường để tìm kế thoát thân, nhưng
Lệ Hồng nhanh nhẹn phi mình tới chém ngang hông hắn. Tên hảo hán râu ria thét
lên một tiếng kinh hoàng, loạng choạng suýt ngã, nhưng cố gắng gượng chạy vụt
ra ngoài biến mình trong vườn.
Lệ Hồng cố đuổi theo, nhưng đêm tối dày đặc, không thấy được hình bóng
hắn đâu nữa. Huyền Châu và Tiểu Lý Bá đều chưng kiến cảnh tượng đó vội chạy
vụt ra phía ngoài đón đầu Lưu Hán, nhưng hắn mất dạng tự bao giờ?
Biết là bọn chúng không còn ai nữa. Huyền Châu đạo sĩ trở vào gọi Lệ Hồng:
– Lệ Hồng ? Lệ Hồng ? Con ở đâu?
Thiếu nữ không giết được Lưu Hán tại trận trong lòng bực tức lắm, nàng trở
vào đốt đuốc lên tìm xem bọn chúng còn ai nữa chăng? Chợt nghe tiếng gọi của
Huyền Châu, nàng vội vàng bước ra.
Đạo sĩ nhìn nàng trách:
– Con quá nóng tính? Rồi đây còn nhiều chuyện không hay sẽ xảy đến cho bọn
ta. Nhưng thôi hãy lo chôn cất cha con trước đã rồi sẽ liệu…
Mọi người cùng trở ra sau vườn để hạ huyệt quan tài Đề đốc. Bọn gia tướng
khóc rấm tút trước mộ người. Lệ Hồng quỳ xuống, không khóc nữa, đôi mắt lạnh
lùng.
Tiểu Lý Bá nhìn nàng trong lòng hết sức thương cảm. Sự đau khổ đã biến Lệ
Hồng thành một con người khác và lúc nào lòng căm hờn cũng như dâng lên trên
mi mắt.
Bỗng mọi người cùng kinh hoảng khi nghe có tiếng ngựa rộn rã đâu đây mỗi
lúc một gần.
Huyền Châu nói nhanh:
– Thôi chết rồi? Quân giặc đã trở lại kìa?
ông thét mọi người tắt đuốc rồi chia nhau phòng thủ. Tiểu Lý Bá cùng Lệ
Hồng vung kiếm báu chạy ra phía cổng.
Cả hai chú ý thấy đoàn ngựa đã dừng trước cổng miếu, nhưng lặng im trong
đêm tối.
Nếu là quân nghịch thì chẳng sợ gì không đốt đuốc lên mà lại hành động âm
thầm như vậy?
Lệ Hồng bảo nhỏ vào tai Tiểu Lý Bá:
– Chúng định bao vây bọn ta ư?
Tiểu Lý Bá chưa rõ được ý định của đoàn người kia nên bò sát đến bên cổng
rào. Lệ Hồng theo sau chàng, không gây nên một tiếng động nhỏ nào?
Bỗng có tiếng thì thầm:
– Cháu vừa thấy ánh đuốc phía sau vườn, tự nhiên tắt thụp. Xin bá phụ thận
trọng.
Lệ Hồng nghe tiếng nói của Anh Kiệt, vui mừng không kể xiết, vội gọi to lên:
– Phải Vũ huynh về đó chăng?
Bên ngoài Anh Kiệt đáp ngay:
– Hiền muộn đấy ư?
Phía trong miếu, huyền châu đạo sĩ nghe tiếng nói của hai người, biết là Liêu
Cốc đạo nhơn đã về vội truyền gia tướng đốt đuốc lên. Liêu Cốc đã xuống ngựa,
bước vào sân. Anh Kiệt bồng Hoa Mai theo sau.
Tiểu Lý Bá nhìn thấy Liêu Cốc, Anh Kiệt, Hoa Mai trong tình cảnh đó, hết
sức lo sợ:
– Trời ơi ? Chắc Thái Tử lâm nguy rồi ?
Chàng bước đến trước mặt Liêu Cốc thi lễ rồi nói:
– Thưa bá phụ? Thái Tử thế nào?
Liêu Cốc chậm rãi đáp:
– Thái Tử bình yên và đã về đến đây. Bá phụ đã đưa người và đoàn tùy tùng
đến trú đỡ trong Cổ Am của Lý Biểu, dưỡng phụ của con ở thôn Cao Đồng.
Mọi người đều có vẻ yên lòng. Nhất là Tiểu Lý Bá. Nếu Thái Tử về đến Cổ
Am của dưỡng phụ chàng thì còn lo gì nữa.
Trong lúc đó, Lệ Hồng chạy đến bên Anh Kiệt, nắm chặt lấy tay Hoa Mai
sửng sốt kêu lên:
Trời ơi? Chị Hoa Mai sao thế này
Hoa Mai mệt mỏi, mở mắt nhìn Lệ Hồng cảm động, ràn rua nước mắt. Nàng
cảm thấy Lệ Hồng lúc nào cũng thương mến nàng.
Anh Kiệt đáp:
– Hoa Mai bị chúng bắt được và hành hạ rất tàn tệ.
Lệ Hồng thương bạn cúi xuống hỏi nhỏ:
– Hoa Mai? Chị đã khá chưa?
Hoa Mai mỉm cười gật đầu, trong lòng nàng vô cùng xúc động.
Lệ Hồng ngước nhìn Anh Kiệt hỏi:
– Sao đại huynh không để Hoa Mai ở Cổ Am?
Anh Kiệt lắc đầu:
– Anh đã nói hết lời, nhưng Hoa Mai chỉ muốn được về đây gần chúng ta.
Trong khi đó, Liêu Cốc đạo nhơn hỏi Huyền Châu:
– Tình thế ở Phiên Nhung có gì thay đổi chăng hiền hữu?
Huyền Châu quay lại nhìn Lệ Hồng rồi ngậm ngùi đáp:
– Nhiều chuyện dồn dập xảy đến bất ngờ. Hoàng Đề đốc nay còn đâu nữa.
Liêu Cốc sửng sốt kêu lên:
– Trời? Hiếu hữu bảo sao, Hoàng Quốc Kính?
Lệ Hồng nghe bá phụ nói đến cha liền đến bên ông nghẹn ngào nói:
– Bá phụ? Cha con đã tuyệt mạng rồi!
Liêu Cốc bước tới nắm lấy vai nàng uất nghẹn không nói nên lời.
Anh Kiệt sững sờ như người trong cơn mê:
– Trời ơi? Hoàng thúc phụ?
Hoa Mai ráng gượng dậy rời khỏi tay Anh Kiệt ôm chầm lấy Lệ Hồng:
– Chị? Chị? Bá phụ vì sao nên nỗi?
Lệ Hồng gục đầu vào lòng Hoa Mai mặc cho nước mắt tuôn tràn.
Huyền Châu đạo sĩ từ từ thuật lại việc Lệ Hồng vào ngục, chưng kiến cái chết
của cha rồi lại bị vây, may nhờ Phi Hồng Yến cứu thoát. Sau cùng Huyền Châu
tiếp lời:
– Chúng tôi vừa chôn xong Hoàng Đề đốc thì hiền hữu và các cháu về đến. Mộ
Đề đốc ở sau vườn…
Nhờ chỗ ánh đuốc tắt phụ lúc nãy, Anh Kiệt biết là nơi chôn Hoàng thúc phụ.
Chàng chạy vụt ra sau vườn, đến quỳ bên mộ: Mọi người lần lượt theo ra…
Riêng Tiểu Lý Bá lúc nào cũng lo đại cuộc nên đến bên Huyền châu đạo sĩ
noi:
– Tình thế thật cấp bách, Lưu Hán chạy thoát. Sớm muộn gì quân binh của Phi
Hồng Phong cũng kéo đến đây. Hắn đã biết rõ con đường hầnl bí mật? Chúng ta
làm sao thoát được ?
Huyền Châu đáp :
– Bá phụ đã lo ngại từ lúc nãy nhưng chưa biết tính sao.
Tiểu Lý Bá nói:
– Chúng ta nên rời khỏi nơi đây sớm chưng nào hay chưng nấy. Một là về Cổ
Am thôn Cao Đồng, hai là vào trú ẩn trong dinh Lữ quốc công.
Huyền Châu đạo sĩ đáp :
– Để bá phụ hỏi qua Liêu bá phụ xem sao?
Mọi người ra đến một thấy Anh Kiệt đang quỳ khấn vái:
– Thúc phụ? Kẻ bất nghĩa Vũ Anh Kiệt không tròn đạo hiếu, đang quỳ trước
mộ đây? Xin thúc phụ chứng giám lòng thành. “Tiểu diệt thề sẽ trả thù này”.
Chàng không khóc nhưng nước mắt tự dưng ràn rua trên má.
Liêu Cốc đứng lặng yên, nhìn nấm mồ bạn lòng chua xót vô cùng. Trong năm
anh em kết nghĩa ngày xưa, hai người đã về bên kia thế giới: Vũ Anh Tùng rồi
Hoàng Quốc Kính. Bao giờ đây sẽ đến phiên mình, đến Lý Biểu? Cuộc đời nào
khác một giấc mộng phù du?
Nhưng Hoàng Quốc Kính chết đi là do tội ác của bè đảng Cù Thái Hậu. ông
thề không dung thứ cho bọn chúng.
Huyền Châu đạo sĩ bỗng đến bên ông bảo nhỏ:
– Hiền hữu? Tình thế không được yên tịnh lắm? Bọn thủ hạ Phi Hồng Xà vừa
đến đây. Lệ Hồng đã giết chết một tên tại trận còn một tên tuy bị thương nhưng
trốn thoát. Hắn đã khám phá được con đường hầm bí mật. Sớm muộn gì chúng
cũng đến đây, bọn ta nên đi trước là hơn.
Liêu Cốc sực nhớ đến hiện tại. ông chưa kịp đáp thì Huyền Châu đã bảo Anh
Kiệt:
– Thôi, các cháu đừng bi lụy nữa? Phải rời đi nơi khác cấp tốc ngay bây giờ!
Thù này có ngày ta cũng sẽ trả đặng.
Liêu Cốc khẽ hỏi:
– Chúng ta định đi về đây bây giờ?
Huyền Châu đáp :
– Chỉ còn hai nơi có thể trú ẩn được là Cồ Am của sư Lý Biểu và dinh thự của
Lữ Quốc Công.
Liêu Cốc đáp ngay:
– Cổ Am tuy yên tĩnh nhưng chúng ta nên đến dinh Lữ Quốc Công là hơn ? Dù
sao ta cũng phải bàn với Quốc Công việc thực hiện kế hoạch: “Phù Kiến Đức, phế
Ai vương ? ”
Huyền Châu khen phải và quay lại hỏi Lữ Kỳ:
– Công tử cho biết chúng tôi đến dinh Lữ Quốc Công có điều chi bất tiện
chăng?
Lữ Kỳ như có sẵn ý định bèn đáp:
– Nhị vị bá phụ khỏi lo. Trong dinh có sẵn gian hầm không thể nào bọn chúng
tìm ra. Chúng ta chỉ cần theo ngõ bí mật đi vào là quân do thám không hay biết
được
Liêu Cốc đạo nhơn vội truyền cho mọi người chuẩn bị lên đường.
Bỗng nhiên có tiếng động trên cành lá rồi một bóng người mặc toàn đồ trắng
nhảy vụt xuống đất. Mọi người sửng sốt tuốt kiếm ra:
– Lệ Hồng nhìn rõ kẻ lạ, vội kêu lên:
– Phi Hồng Yến?
Hồng Yến nhìn mọi người, rồi cúi đầu thi lễ. Nàng thoáng thấy Anh Kiệt thì
hiểu ngay là đoàn người đi Nam Hải đã về nên vội thưa:
– Chư vị bình yên trở về ? Phi Hồng Yến tôi đến đây tùy chư vị phân xử.
Liêu Cốc đạo nhơn đã hiểu rõ sự vô tình của Phi Hồng Yến nên vội đáp:
– Không? CÔ đừng bận tâm về việc đó. Ai lại chả có việc lầm lỗi. Vả lại chúng
tôi đã giải cứu được Thái Tử rồi thì còn lo gì nữa.
Phi Hồng Yến ngước nhìn Liêu Cốc thầm cảm tạ đại lượng của người.
Nàng chưa kịp hỏi đến Thái Tử thì Tiểu Lý Bá đã nói:
– Hồng Yến cô nương rời khỏi miếu Long Vương ngay đi. Lưu Hán đã biết cô
nương đến đây và hắn đã khám phá được con đường hầm bí mật? Chúng tôi cũng
sắp sửa dời đi nơi khác.
Hồng Yến kinh hãi kêu lên:
– Lưu Hán đến đây? Sao chư vị để cho hắn thoát được?
Lệ Hồng đáp:
– Em đánh hắn trọng thương, nhưng vì đêm tối hẳn lẩn mất? Chắc hiện giờ hắn
đã về đến dinh thự của chị.
Phi Hồng Yến đứng lặng một phút rồi nói:
– Nếu thế tôi phải về ngay? Chư vị về đâu? Làm sao ta gặp nhau?
Tiểu Lý Bá đáp:
– Chúng tôi đến dinh Lữ Quốc Công. Nếu yên lành, cô nương nên đến ngay
đó
– Xin y hẹn với đại huynh?
Phi Hồng Yến nói xong cúi chào Liêu Cốc đạo nhơn, Huyền Châu đạo sĩ và
toàn thể các bạn, băng mình trong bóng đêm, ra khỏi miếu Long Vương.
Huyền Châu đạo sĩ quay lại bảo các gia tướng dập xác tên bộ hạ của Lưu Hán
mà Lệ Hồng đã chém ngã lúc nãy rồi đưa mọi người sang dinh Lữ quốc công.
Bị Lệ Hồng chém ngang hông, Lưu Hán loạng choạng suýt té, nhưng cố
gượng ôm lấy vết thương, chạy tràn trong bóng đêm.
Đến hàng rào quanh miếu, hắn nhảy vụt qua, nhưng lại rơi xuống một hào sâu,
nằm bất tỉnh.
May thay, Tiểu Lý Bá và Huyền Châu đạo sĩ không tìm kiếm kỹ càng nên Lưu
Hán mới thoát được tay hai người.
Hắn nằm lịm đi như thế không biết bao lâu, chưng tỉnh dậy thấy bốn bề vắng
lặng, bóng đêm vẫn bao phủ khắp nơi.
Hắn nằm yên một lúc cho thật tỉnh và lần lượt nhớ lại tất cả…
Lưu Hán cố gượng bò lên mặt đất.
Đêm đã khuya lắm rồi?
ánh trăng hạ tuần từ từ lên, tỏa sáng khắp trần gian, phá tan màn đêm u tối.
Ngôi miếu cổ vẫn sừng sững trong đêm âm u, huyền bí.
Lưu Hán độ chưng bè đảng của Lệ Hồng đã kéo nhau đi xa lắm rồi, nhưng hắn
vẫn thận trọng không dám gây nên một tiếng động nào.
Vết thương ra máu rất nhiều. Lưu Hán thấy sức mình yếu dần đi. Hắn tự biết
mình không thể sống được lâu hơn nữa… Hắn nằm vật xuống thở dốc mắt hoa lên
chân tay rã rời như sắp lịm đi.
Lưu Hán nhủ thầm:
– Dù sao cũng phải về đến dinh quan ĐÔ thống để cho công tử biết Hồng Yến
tạo phản và chỉ cho người con đường hầm bí mật trong miếu Long Vương.
ý tưởng đó làm cho Lưu Hán quên đau, cố gượng ngồi dậy bò tới cổng miếu
để tìm hai con tuấn mã mà hắn đã giấu lúc nãy.
Đôi ngựa vẫn còn đó.
Có lẽ vì quá vội vàng nên Tiểu Lý Bá quên mất đôi ngựa. Lưu Hán cả mừng,
ráng sức trèo lên mình ngựa, thúc mạnh vào hông.
Ngựa bị đau hí lên một tiếng chạy vụt đi. Nhưng lúc ấy, Lưu Hán sức đã kiệt,
ôm chặt lấy cổ ngựa, không còn biết gì nữa. Hắn lịm dần, máu tuôn tràn theo chân
ngựa…
Tuấn mã khôn ngoan, quen đường cũ, chạy biến trong đêm, chỉ một lúc sau là
về đến cổng dinh.
Đạo quân canh nhìn thấy trên yên ngựa một người bất tỉnh kinh hoàng mở
công.
Tiếng chuông báo động vang lên trong vòng dinh. Quân sĩ thức giấc tủa ra
sân, sẵn sàng nghinh chiến.
Phi Hồng Phong choàng tỉnh dậy, chạy vụt xuống lầu hỏi dồn dập:
– Chuyện gì thế? Chuyện gì thế?
Quân canh vội thưa:
– Bẩm công tử? Võ sư Lưu Hán đã trở về.
– Người đâu? Có chuyện gì lại báo động.
– Dạ… Vũ sư… Bị trọng thương… Nằm bất tỉnh.
– Trời ?
Phi hồng Phong vội chạy thẳng về phía đám đông.
Phi Hồng Yến cũng vừa ra khỏi phòng, trong lòng hồi hộp lo âu…
Từ lúc biết được Lưu Hán đã hiểu rõ hành động của mình. Phi hồng Yến vội
vã về dinh để xem động tịnh ra sao? Nhưng khi nàng về đến phòng riêng thì cả
dinh thự đều an giấc. Nàng thay đổi y phục xong, lên giường nằm, trong lòng hết
sức băn khoăn. Song quá mỏi mệt, nàng ngủ thiếp lúc nào không biết.
Đến khi nghe tiếng chiêng báo động vang rền dưới kia lầu, đánh thức nàng
dậy, Hồng Yến biết là Lưu Hán mới trở về.
Nàng thầm nghĩ là giờ quyết định đã đến với mình nên vội lấy áo choàng lên
vai, rồi giấu thanh kiếm báu bên trong, bước xuống lầu…
Lúc ấy Phi Hồng Phong đã đến bên Lưu Hán.
Thấy mặt vũ sư của mình xanh như chàm đổ, chàng kinh hoảng kêu lên:
– Trời? Lưu vũ sư? Làm sao ra nông nỗi này …
Chàng ngồi xuống xem xét vết thương rồi truyền gọi lương y ra săn sóc cho
Lưu Hán.
Phi Hồng Yến đến bên anh, nhìn thấy Lưu Hán trong tình trạng đó, biết rằng
hắn chưa nói với anh được lời nào nên cũng bớt lo.
Lương y xem vết thương, lộ vẻ lo lắng. Hồng Phong hỏi nhanh:
– Thế nào? Có cứu sống được chăng?
Lương y đáp :
– Bẩm công tử? Vết thương quá nặng, phần máu ra nhiều quá, chắc không cứu
khỏi
Hồng Phong nắm chặt lấy vai lương y lắc mạnh:
– Không? Họ Lưu phải sống? Phải cho ta biết vì sao đến nỗi này
Lương y kinh hãi nói lấp vấp:
– Dạ… Dạ… Để tôi cố gặng xem sao.
Lương y dùng khăn quấn chặt vết thương rồi tìm trong bọc ra một viên thuốc
nhỏ bỏ vào miệng nhai…
ông ngước nhìn Lưu Hán rồi nhìn Hồng Phong giây lâu mới cạy răng nạn
nhân nhổ vào
Hồng Yến lại càng lo sợ hơn. Thật là tai hai? Nếu Lưu Hán tỉnh lại nàng biết
làm thế nào? Hắn nói ra tất cả sự thật thì nàng làm sao nấn ná ở đây được nữa…
Tuy không cùng chí hướng với cha, anh nhưng Phi Hồng Yến làm sao đoạn
tình được, mà ra mặt đương đầu với hai người?
Dù ngày nay, lòng kính mến cha, anh đã giảm rất nhiều, nhưng nàng không
thể trở thành kẻ thù của gia đình họ Phi.
Bây giờ biết làm thế nào đây?
Viên thuốc của lương y bắt đầu ngấm vào da thịt nên Lưu Hán hồi tỉnh lại, da
mặt hồng hào lên.
Hắn trở mình rên khe khẽ.
Thôi chết rồi ? Phi Hồng Yến đã thấy rõ cơ nguy. Nhưng tự dưng mặt mày Lưu
Hán tái mét trở lại, hắn nhăn nhó, oằn oại, ôm lấy vết thương…
Lương y có vẻ lo sợ, bảo Phi Hồng Phong:
– Công tử hỏi hắn mau lên sợ hắn khó qua khỏi. Hồng Phong cúi xuống gọi:
– Lưu vũ sư? Vì sao đến nỗi này? Ai đã ánl hại người?
Lưu Hán mở mắt lờ đờ nhìn Hồng Phong nói phều phào:
– Công tử… Phi… Hồng… Yến… Long… Vương… Miếu?
Hồng Phong kinh hãi kêu lên:
– Sao? Ngươi bảo sao?
Lưu Hán bỗng uốn mình oằn oại rồi nấc lên một tiếng, trợn ~r g đôi mắt gục
đầu sang bên cạnh.
Phi Hồng Phong kinh hãi thét lên:
– Lưu hảo hán? Hãy tỉnh lại?
Nhưng đã trễ lắm rồi. Lưu Hán chỉ còn là một cái xác không hồn.
Vị lương y nắm lấy tay hắn chẩn mạch rồi lắc đầu nói:
– Lưu Hán đã chết hẳn rồi? Công tử nên cho tẩn liệm đi.
Phi Hồng Phong lặng người một lúc, những lời trăn trối cuối cùng của họ Lưu
làm cho hắn phân vân:
– Phi Hồng Yến. . . Miếu Long Vương. . .
Thế là nghĩa làm sao? Tại sao Lưu Hán nói đến Phi Hồng Yến và miếu Long
Vương?
Miếu Long Vương là nơi quân khởi loạn thường ẩn núp kia mà. Lòng nghi
ngờ em mình bấy lâu nay, được dịp bộc phát mãnh liệt hơn ? Phải chăng Lưu Hán
muốn báo tin Phi Hồng Yến thông đồng với giặc và hiện đang ở miếu Long
Vương?
Hồng Phong truyền quân sĩ:
– Hãy tẩn liệm cho Lưu hảo hớn và sẵn sàng để theo ta.
Truyền lệnh xong, hắn toan lên phòng riêng của Phi Hồng Yến thì một giọng
nói trong trẻo cất lên, làm cho Phi Hồng Phong dừng bước quay phắt lại:
– Kìa đại huynh? Anh đi đâu vậy?
Phi Hồng Yến từ từ đến bên anh.
Hồng Phong vụt hỏi:
– Hiền muội đi đâu?
Hồng Yến làm ra vẻ kinh ngạc đáp:
– O, đại huynh? Anh hỏi chi lạ vậy. Em nghe báo động vừa xuống đây? Có
chuyện gì anh bơ phờ đến thế?
Thấy Phi Hồng Yến bình tĩnh đáp lời, Phi Hồng Phong dịu bớt xuống.
Em chàng phải chăng là kẻ vô tội? Trong những lời trăn trối cuối cùng, Lưu
Hán muốn gởi gấm lại điều gì?
Phi Hồng Yến biết mình thắng thế, làm bộ giận:
– Đại huynh? Sao anh không trả lời em? Có chuyện gì thế? Anh khinh thường
em vừa vừa chớ?
Nàng quay mặt đi, Phi Hồng Phong vội chạy theo gọi:
– Phi Hồng Yến? Kìa em.
Hồng Yến dừng lại nhưng vẻ mặt vẫn chưa hết hờn dỗi, Phi Hồng Phong nhìn
em nhủ thầm:
– Không ? Phi Hồng Yến không thể là kẻ phản bội cha anh được ?
Chàng đến bên em nói:
– Em đừng giận anh. Chuyện không hay cứ dồn dập tới mà cha vẫn đi mãi
không về nên anh mới quẫn trí như vậy. Đêm qua Hoàng quốc Kính thoát ngục
anh và bọn do thám lục soát hoàng thành cả ngày nay không bắt được.
Việc này Cù Thái Hậu chưa hay biết thì mới rồi Lưu hảo hán lại bị giết một
cách bí mật. Em bảo anh không lo làm sao được. Chưa biết rồi đây Thái Hậu sẽ
thịnh nộ đến bực nào?
Phi Hồng Yến bỗng nói:
– Nhưng chuyện đó có ăn nhập gì đến em đâu? Tại sao anh lại gắt gỏng như
vậy?
Phi Hồng Phong nhìn em như dò xét rồi nói:
– Phải? Nhưng vài chuyện ngẫu nhiên làm cho anh phân vân về hành động của
em. Tại sao em thông hiểu kiếm pháp võ nghệ mà vẫn giấu anh?
Phi Hồng Yến sửng sốt kêu lên:
– o ? Ai bảo anh thế?
– Hôm nọ, chính em đã hạ Hắc Tử Hoành trong vườn trước mặt anh.
Hồng Yến thở ra nhẹ nhàng. Lúc nãy nghe Hồng Phong hỏi thế nàng tưởng
đâu mình đã bị bại lộ.
Nàng cười đáp:
– Nào em có biết võ nghệ gì đâu? Chẳng qua là may mắn đó thôi.
Rồi nàng cười lên khanh khách để phá tan sự nghi ngờ trong lòng anh. Phi
Hồng Phong vẫn nghiêm nghị hỏi tiếp:
– Đêm qua, lúc Lệ Hồng phá ngục, em đến nhà lao làm gì?
– Kìa? Anh quên rằng hảo hán Hắc Tử Hoành bị trọng thương ư? Em không
giúp được anh bắt kẻ gian phi thì đến đưa hảo hán về săn sóc cũng không được
nữa ư?
Phi Hồng Phong quay nhìn nơi khác.
Chàng cũng muốn tin tưởng lời giải bày của em lắm nhưng những lời trối trăn
của Lưu Hán cứ ám ảnh chàng.
Phi Hồng Yến biết anh chưa tin hẳn lời mình song đến giờ phút này, nàng tin
tưởng là mình vô sự. Lưu Hán chưa kịp tố giác nàng và chỉ chỗ hầm bí mật ở miếu
Long Vương thì đã chết.
Tuy nhiên Hồng Yến quyết đánh lạc hướng sự nghi ngờ trong lòng anh nên
quay lại bảo Hồng Phong với giọng tha thiết:
– Anh? Có chuyện gì khó nghĩ, anh hãy nói cho em nghe với. Biết đâu em sẽ
giúp anh được phần nào?
Câu nói của nàng như gợi vào tình ruột thịt của Hồng Phong khiến chàng
không giấu giếm em được.
Chàng khẽ nói:
– Lưu Hán vừa mới chết một cách bí mật. Ai giết họ Lưu? Và tại nơi đâu?
Trong lúc trối trăn, họ Lưu đã nói đến em và “Miếu Long Vương”.
Phi Hồng Yến bỗng cười lên ngặt nghẽo.
Hồng Phong kinh ngạc hỏi:
– Tại sao em cười?
– Em cười anh?
– Cười anh?
– vâng? Anh quá sợ hãi bè đảng của Hoàng Quốc Kính nên mỗi phút gì anh
cũng lo sợ nghi ngờ. Thế rồi anh cũng dám nghi ky luôn cả người thân thích ruột
rà. Sao anh không thể hiểu khác lời trối trăn của Lưu Hán được.
Phi Hồng Phong hỏi:
– Em nói gì anh không hiểu?
– Anh có biết Hắc Tử Hoành và Lưu Hán đều yêu em chăng? Tại sao trong giờ
phút cuối cùng hắn không thể gọi tên em được.
Phi Hồng Phong lặng yên suy nghĩ? Chàng thấy lời giải bày của Phi Hồng Yến
không được hữu ý lắm. Thế tại sao Lưu Hán lại nói đến miếu Long Vương?
Tuy nhiên, Hồng Phong cũng gượng cười nhìn em nói:
– Em nói đúng ? Thật anh có lỗi với em rất nhiều.
Phi Hồng Yến nào biết được những điều nghĩ ngợi trong lòng Hồng Phong,
nên mỉm cười cúi chào anh về phòng riêng. Nàng nghĩ đến Tiểu Lý Bá và các bạn,
giờ này có lẽ đã về đến dinh Lữ Quốc Công và đang trông ngóng tin nàng.
Quả đúng như vậy, khi đoàn người vào trong vòng dinh, công tử Lữ Kỳ truyền
bọn gia tướng thay đổi y phục, cho lẫn lộn với quân canh, rồi đưa đường cho Liêu
Cốc đạo nhơn, Huyền Châu đạo sĩ. Tiểu Lý Bá, Anh Kiệt, Hoa Mai, Lệ Hồng
xuống gian hầm bí mật chờ gặp Lữ Quốc Công.
Hoa Mai còn yếu lắm? Lệ Hồng dìu nàng đến bên giường đặt trong góc gian
hầm rồi quanh quẩn bên cạnh an ủi săn sóc Hoa Mai.
Nàng thiếu nữ ở Hạnh Hoa thôn cảm thấy lòng êm dịu khác thường. Tình yêu
thương giữa hai người càng lúc càng đậm đà.
Lữ Quốc Công được mật báo có các vị lão hiệp viếng thăm, vội vàng đến hầm
bí mật trong lòng hết sức vui mừng.
Từ lâu rồi, Quốc Công rất mong được gặp các lão hiệp để thỏa lòng mong ước
của người ở Phiên Ngóng thành, nhưng đến nay mới được gặp.
Hôm nay chư vị đến đây, Lữ Quốc Công thấy mình cần hội ý để cho đại cuộc
chóng thành.
Khi người bước vào gian hầm thì các lão hiệp cùng các hiệp sĩ đều đứng dậy
nghiêng mình thi lễ.
Trong lòng đã có sẵn sự kính nể các lão hiệp, Lữ Quốc Công vội đáp lễ rồi
noi:
– Danh tiếng của chư vị vang dậy như sóng cồn, từ lâu lão quan thầm ao ước
được gặp ? Đến nay mới được toại nguyện.
Liêu Cốc kính cẩn thưa:
– Quốc Công ân đức cao dày, muôn dân đều kính mến. Bọn tôi được theo hầu
dưới trướng, thật vạn hạnh vô cùng.
Mọi người vừa an toạ, Lữ Gia đã hỏi:
– Thái Tử được bình yên chứ? Hiện người ở đâu?
Liêu Cốc thưa:
– Bẩm Quốc Công? Thái Tử vẫn an toàn và đang được đưa về Cổ Am thôn
Cao Đồng. Người nhắn lời thăm hỏi quốc công.
Lữ Gia lẩm bẩm như nói với mình:
– Đã lâu không gặp Thái Tử. Ngay trước người rất tuấn tú khôi ngô, không
biết bao năm qua bị giam cầm người có còn giữ được sắc diện như xưa không?
Liêu Cốc đáp:
– Bẩm Quốc Công? Thái Tử vẫn hồng hào khỏe mạnh dù gương mặt đã đượm
nhiều nét phong sương . . .
– Tội nghiệp Thái Tử ?
Quốc Công lại hỏi:
– Thái Tử đã về được đến đây, chư vị liệu định lẽ nào? Đã đến lúc chúng ta lật
đỗ Ai vương chưa?
Liêu Cốc và Huyền Châu nhìn nhau không đáp. Anh Kiệt, Lệ Hồng, Hoa Mai
đều nôn nao, hồi hộp, trước giờ phút nghiêm trọng đó.
Một lúc sau, Liêu Cốc nói:
– Tình hình ở Phiên Nhung quả tình lão phu chưa được thấu hiểu lắm, vì vừa
đến đây đã phải đi giải cứu Thái Tử. Tuy nhiên, theo lão trước hết chúng ta nên
quy tụ nghĩa quân phân ra từng đội ngũ luyện tập thật tinh nhuệ để phòng giữ Cổ
Am và lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu. Thái Tử đã về đến đây rồi, dù muốn dù
không chúng ta cũng phải ra mặt đương đầu với quân Hán và bè đảng Cù Thái
Hậu để tạo trong dân chúng một niềm tin vào sức mạnh của ta.
Lữ Quốc Công trầm ngâm suy nghĩ rồi đáp:
– Quân sĩ hầu hết đều theo ta, nhưng so với lực lượng của quân Hán, lão quan
sợ ta chưa đủ sức đương đầu.
Huyền Châu đạo sĩ từ nãy giờ vẫn im lặng, bỗng cất tiếng:
– Quốc Công không lo. Dân chúng ngày nay đều căm hận quân Hán? Sớm
muộn gì họ cũng theo về với bọn ta.
Liêu Cốc cũng tiếp lời bạn:
Hiện nay, ngoài số quân sĩ của Quốc Công ta còn hai đạo quân rất tinh luyện
của Tiêu Hà ở Hạnh Hoa thôn và của Lãnh binh Kỳ Vệ ở bờ Nam Hải. Họ chỉ chờ
lệnh của ta là kéo quân về ngay.
Anh Kiệt bỗng đứng lên thưa:
– Bẩm quốc công và nhị vị bá phụ? Nếu lòng dân đều công phẫn, quân ta hùng
mạnh, ta còn chờ gì mà không tấn công ngay để lật đổ Ai vương tiêu diệt bè lũ Cù
Thái Hậu?
Lữ Quốc Công, Liêu Cốc, Huyền Châu đều yên lặng Tiểu Lý Bá khẽ nói:
– Vũ huynh nên suy nghiệm cho kỹ: Mọi việc gì cũng sẽ tuần tự rồi tới. Lòng
dân tuy công phẫn nhưng chưa gặp dịp để nung sôi đến tột đột thì làm sao họ dám
liều sống chết với chúng ta đến phút cuối cùng. Đây là trận đánh quyết liệt để đẩy
lại kẻ thù hùng mạnh hơn ta thập bội. Phải thận trọng chờ thời cơ, đừng hấp tấp
mà hỏng cả việc lớn.
Anh Kiệt ngồi xuống và thầm nhận lời Tiểu Lý Bá là đúng.
Gian hầm trở lại im lặng nặng nề…
Lữ Quốc Công bỗng quay nhìn Lệ Hồng nói:
– Lão quan được tin Hoàng đề đốc phu nhơn lâm bệnh nặng mà thác thật trong
lòng lấy làm buồn. Lão xin có lời phân ưu với tiểu thư…
Lệ Hồng rơm rớm nước mắt nói nhỏ:
– Bẩm Quốc Công? Mẹ con đã vậy rồi mà cha con ngày nay đâu còn nữa?
Lữ Gia vội đứng phắt dậy hỏi dồn dập:
– Con bảo sao? Hoàng Đề đốc đã tuyệt mạng rồi ư? Trời ? Sao con biết được?
Huyền Châu đạo sĩ lại thuật qua những biến cố ở miếu Long Vương và nhà
ngục từ mấy hôm nay.
Lữ Quốc Công quay mặt đi, đôi dòng lệ thương cảm từ từ lăn trên má.
ông không ngờ quyền lực tuyệt đối của mình không đủ cứu thoát Hoàng Quốc
Kính mà để cho người phải chết mòn mỏi trong nhà giục một cách thảm thương.
Riêng Tiểu Lý Bá, nghe nhắc đến cái.chết của Hoàng Đề đốc liền nảy ra sáng
kiến. Chàng ngước nhìn Lữ Quốc Công rồi nhìn chư vị bá phụ khẽ nói:
– Bẩm quốc công và nhị vị bá phụ? Cháu nghĩ là đã đến lúc chúng ta nên hành
động vì thời cơ đã đến rồi. Cái chết của Hoàng Đề đốc giúp ta chiến đấu thắng kẻ
thù…
Liêu Cốc đạo nhơn nhìn chàng lộ vẻ không hiểu:
– Con bảo sao?
Tiểu Lý Bá giải bày:
– Dân tình hiện nay đều hướng về số phận của Hoàng Đề đốc. Chúng ta phải
lợi dụng dịp này, khơi sâu lòng cừu hận của họ để bắt đầu cuộc chiến đấu lật đổ Ai
vương.
Mọi người cùng quay nhìn Tiểu Lý Bá, mắt sáng hẳn lên.
Tiểu Lý Bá liền trình bày kế hoạch của mình:
– Bẩm quốc công và nhị vị bá phụ? Hoàng đề đốc đã mất từ đêm qua. Cả ngày
hôm nay bọn do thám và quân lính Phi Hồng Phong lục xoạt khắp hoàng thành.
Tuy nhiên, chúng vẫn ém nhem việc đó, không dám nhắc nhở đến.
Tiểu Lý Bá nín lặng một lúc rồi tiếp lời:
– Như vậy, chưng tỏ chúng đang rúng động và rất sợ sức phản ứng của dân
chúng.
Theo ý cháu chúng ta nên cho bộ hạ loan truyền trong dân chúng tin Hoàng
Đề đốc vì muốn cứu dân mà bị chúng hành hạ đến tuyệt mạng trong ngục thất. Khi
dân chúng bàn tán xôn xao, lòng người sôi sục hận thù, ta lại loan tin Thái Tử đã
thoát ngục trở về và đang chiêu mộ binh sĩ đánh đuổi quân Hán, tận diệt bọn tiếm
quyền. Chắc chắn muốn dân sẽ theo về với ta và một lòng liều chết chống giặc đến
cùng . . .
Lữ Quốc Công suy nghiệm lại lời nói của Tiểu Lý Bá rồi hỏi:
– Ta gây náo động trong dân chúng, tất nhiên Cù Thái Hậu sẽ cho quân Hán
đàn áp Ta lấy gì chống lại?
Tiểu Lý Bá khẽ đáp:
– Do đó, cháu nghĩ như Liêu Bá phụ là nên chiếm trước một vùng núi đồi sầm
uất để tiện bề phòng giữ, hầu luyện tập quân sĩ.
Liêu Cốc đạo nhơn bỗng nói:
– ý kiến của Tiểu Lý Bá hiền diệt rất hợp thời, nhưng tìm một căn cứ để tập
luyện quân sĩ, chiêu nạp anh tài không phải dễ dàng chống giữ quân Hán. Nếu
chúng đem toàn lực phá tan căn cứ của ta thì toàn dân sẽ mất tin tưởng và công
mình của bao lâu nay như dã tràng xe cát?
Huyền Châu liền hỏi Liêu Cốc:
– Nếu vậy, theo hiền hữu, ta làm thế nào để đương đầu với bọn chúng?
Liêu Cốc đáp:
– Lúc nãy lão phu có nói đến hai đạo quân tinh nhuệ ở Hạnh Hoa thôn và vùng
bể Nam Hải. Muốn lập căn cứ gần Phiên Nhung tập luyện quân sĩ, không gì hơn là
cho hai nơi kia nổi lên đánh chiến các vùng lân cận khiến Cù thị phải bận lòng
đem quân đánh dẹp. Trong khi đó, ta sẽ dễ dàng thiết lập căn cứ, chiêu mộ quân sĩ.
Lữ Quốc Công thầm khen sáng kiến của Liêu Cốc đạo nhơn. ông quay lại bảo
Lữ Kỳ:
– Con cấp tốc đến mời các lão quan sau buổi chầu trưa mai đến ngay đây cho
bá phụ luận bàn việc cơ mật.
Lữ Kỳ đi rồi, Quốc Công nhìn Liêu Cốc đạo nhơn nói:
– Việc quy tụ nghĩa quân và thu nạp hiền tài ở đây xin phiền chư vị lo mở trận
tấn công ở Hạnh Hoa thôn và bờ Nam Hải để dụ địch.
Liêu Cốc đạo nhơn vội thưa:
– Xin Quốc Công tin nơi bọn tôi.
Bỗng Huyền Châu đạo sĩ đứng lên bảo Liêu Cốc:
– Hạnh Hoa thôn đang bị dư đảng của Tạ Liên Hồng khuấy rối? Chúng bắt
được Hà Minh và muốn trao đổi với Tạ Liên Hồng? Hiền hữu liệu định thế nào?
Liêu Cốc đạo nhơn, Anh Kiệt, Hoa Mai đều sửng sốt kêu lên:
– Hà Minh đã bị bắt rồi ư?
– Vâng ? Tiêu Hà lão hiệp có cho người đưa thơ ra cho hiền hữu.
Lệ Hồng vội đứng lên dâng thơ cho Liêu Cốc đạo nhơn, ông nhìn qua bức thơ
rồi trần ngâm suy nghĩ:
– Chưa động binh khuấy rối quân triều. Hạnh Hoa thôn đã bị hăm dọa. Hà
Minh đang nằm trong tay chúng biết làm thế nào bây giờ?
Tiêu Hà lão hiệp phân vân là phải? Đổi Hà Minh, trả Tạ Liên Hồng thì vây
cánh của chúng sẽ hùng mạnh như cũ, dân chúng sẽ thêm một đại họa.
Thế nào cũng phải tiếp cứu Hạnh Hoa thôn, mới mong chặn đứng sự bành
trướng thế lực của Tạ Liên Hồng.
Đạo nhơn chưa kịp nói ra ý nghĩ của mình thì cánh cửa hầm vụt mở, một bóng
trắng bước vào khiến mọi người sửng sốt quay phắt lại.
Tiểu Lý Bá nhìn rõ bóng trắng khẽ kêu lên:
– Kìa Phi Hồng Yến?
Bóng trắng mới vào cúi đầu thi lễ rồi nói:
– Bẩm Quốc Công và nhị vị bá phụ, Phi Hồng Yến xin ra mắt.
Liêu Cốc đạo nhơn vội hỏi:
– Hồng Yến cô nương đã về đến dinh quan ĐÔ thống chưa? Việc đã xảy ra như
thế nào?
Hồng Yến đáp :
– Bẩm bá phụ? Lưu Hán chết trước khi tố giác con và phát giác gian hầm bí
mật ở miếu Long Vương.
Huyền Châu đạo sĩ buộc miệng kêu lên:
– O may quá!
Hồng Yến tiếp ngay:
– Tuy nhiên anh cháu đã bắt đầu ngờ vực.
Lữ Quốc Công nói:
– Nếu thế từ nay Hồng Yến hãy thân trọng, đừng để bị hại.
– Xin vâng ?
Huyền Châu quay sang Liêu Cốc hỏi:
– Hiếu huynh định thế nào? Có nên trao đổi Hà Minh với Tạ Liên Hồng
chăng? Hay là bọn ta nên giải cứu họ Hà?
Phi Hồng Yến kinh hãi vô cùng nhưng không dám đường đột hỏi thăm. Hà
Minh đã bị bọn Tạ Liên Hồng bắt rồi ư? Hồng Yến sốt ruột lắm? Nàng nhìn Liêu
Cốc đạo nhơn, thấy người vẫn lặng yêu suy nghĩ trong lòng càng bút rứt hơn.
Thái độ của nàng không qua được mắt Tiểu Lý Bá. Chàng thấy tội nghiệp cho
nàng và chắc chắn là Hồng Yến đã trộm yêu Hà Minh.
Chàng bỗng nói với Liêu Cốc:
– Bá phụ? Theo ý cháu, chúng ta phải diệt dọn Tạ Liên Hồng sớm chừng nào
hay chưng nấy, để khỏi gặp trở ngại trong việc đánh phá quân triều, vả lại ta
không thể để Hà Minh hiền đệ trong tay bọn chúng mãi đước ?
Liêu Cốc đáp:
– Bá phụ cũng định thế, nhưng chưa biết phải nhờ ai vì bá phụ còn phải ra
Nam Hải hội kế với Lãnh binh Kỳ Vệ để đánh phá miền duyên hải, làm sai lạc
hướng quân triều.
Huyền Châu đạo sĩ liền nói:
– Nếu hiền hữu thấy cần, xin cho đệ lãnh trách nhiệm ấy.
Liêu Cốc đạo nhơn cả mừng nói:
– Được như vậy còn gì quý bằng. Cả vùng duyên hải có đạo quân của Lãnh
binh Kỳ Vệ là hùng mạnh hơn tất cả. Nếu hiền hữu giúp một tay, bọn ta thế nào
cũng làm bá chủ được phương đông.
Huyền Châu nói:
– Ngu hạ phiền hiền hữu viết một phong thơ cho Kỳ Vệ tin lời.
Liêu Cốc xin phép Quốc Công đến án thưa lấy giấy bút thảo nhanh một lá thơ,
trao cho Huyền Châu rồi dặn dò :
– Theo ý ngu hạ, lão huynh nên đến Cổ Am thôn Cao Đồng đem Trần Hà và
Vương Long đi tới. Cả hai từng theo hầu người dưới trướng của Kỳ Vệ nên thông
thuộc đường lối ra vào và sẽ giúp đỡ lão huynh nhiều việc.
Hiền Châu đỡ lấy phong thư bảo Liêu Cốc:
– Hiền hữu yên lòng, ngu hạ sẽ ráng hết sức mình để khỏi phụ lòng tin của
quốc công và hiền hữu. Bây giờ trăng hạ tuần đã khuyết liềm, ngu hạ xin hẹn đến
trăng tròn tháng sau sẽ khởi cuộc tấn công khắp miền duyên hải.
Liêu Cốc hội ý vội đáp:
– Xin y hẹn với hiền hữu trăng rằm tháng sau, hiệp sĩ Hạnh Hoa thôn sẽ bắt
đầu đánh phá các huyện phủ lân cận.
Anh Kiệt, Lệ Hồng đều đứng dậy xin đi:
– Nhị vị bá phụ cho chúng con theo hầu, phòng khi bất trắc.
Liêu Cốc lắc đầu nói:
– Không? Hai con nên ở lại Phiên Ngung tiếp tay với Tiểu Lý bá trong việc
luyện tập nghĩa quân bảo vệ Thái Tử.
Huyền Châu quay lại bảo Tiểu Lý Bá:
– Gian hầm ở miếu Long Vương chưa bị phát giác, các con có thể dùng làm
nơi trú ẩn cho chư vị hào kiệt đến Phiên Ngung thành. Không nên đưa tất cả về
đây, rất dễ bại lộ.
Tiểu Lý Bá cúi đầu vâng dạ thì Lệ Hồng đã nói:
– Bá phụ an lòng? Con sẽ trở về miếu Long Vương ngay, vì mồ cha con chưa
xanh cỏ, con đâu nỡ rời đi…
Huyền Châu cúi chào Lữ Quốc Công và Liêu Cốc đạo nhơn, nói:
– Ngu hạ xin từ giã quốc công và hiền hữu để thi hành nhiệm vụ.
Quốc Công đáp lễ:
– Đạo sĩ đi cho được bình an.
Huyền Châu đạo sĩ vừa bước ra khỏi hầm thì Phi Hồng Yến đã đến bên Liêu
Cốc đạo nhơn hỏi nhỏ:
– Bao giờ bá phụ lên đường về Hạnh Hoa thôn?
– Lão dự bàn kế hoạch với Quốc Công xong xuôi sẽ lên đường ngay. Chẳng
hay tiểu thư muốn hỏi điều chi?
Phi Hồng Yến ngượng ngập rồi vụt ngẩng lên nói:
– Nếu không có gì trở ngại xin bá phụ cho con theo hầu.
Liêu Cốc đạo nhơn kinh ngạc trước quyết định đột ngột của Phi Hồng Yến.
Người chưa kịp nói gì thì Lữ Quốc Công đã sửng sốt kêu lên:
– Phi Hồng Yến? Con đi xa làm sao được? Mất dạng con một vài ngày, quan
đô thống sẽ nghi ngờ ngay.
Tiểu Lý Bá, Anh Kiệt, Lệ Hồng đều hiểu rõ nỗi lòng của Phi Hồng Yến đối
với Hà Minh nên quay nhìn nàng ái ngại.
Hồng Yến khẽ đáp:
– Bá phụ an tâm? Con xin phép anh con để về quê ngoại, trước khi cha con trở
ve…
Liêu Cốc đạo nhơn là người sành sỏi việc đời, nhìn cử chỉ và thái độ của Phi
Hồng Yến, ông xét đoán được ngay. ông cảm thấy tội nghiệp cho nàng và nghĩ
rằng nàng có theo mình về Hạnh Hoa thôn cũng vô hại. Liêu Cốc nhìn Lữ Quốc
Công cho người thông cảm với mình rồi đáp:
– Được rồi? Nếu tiểu thư muốn theo giúp đỡ lão phu thì hãy về dinh thự thu
xếp, rồi chúng ta sẽ gặp nhau ngoài cổng thành đúng giờ Thìn.
Phi Hồng Yến vui mừng đáp:
– Đa tạ ơn bá phụ? Con xin y hẹn? Nàng cúi chào Lữ Quốc Công. Liêu Cốc
đạo nhơn và các bạn rồi vội vã ra cửa hầm.
Lệ Hồng đứng lên thưa với Quốc Công và Liêu Cốc:
– Bẩm nhị vị bá phụ? Xin phép cho con trở lại miếu Long Vương trước khi trời
sáng.
Lữ Gia nhìn nàng lộ vẻ thương cảm nói:
– Con nên cho bọn gia tướng cùng về, đề phòng khi bất trắc.
Anh Kiệt bỗng nói:
– Xin Quốc Công cho phép chúng con theo Lệ Hồng hiểu muội đến miếu Long
Vương. Chớ cùng quy tụ cả trong vòng dinh này sợ bất lợi.
Quốc Công nhìn Liêu Cốc như dò hỏi ý kiến.
Liêu Cốc gật đầu đáp:
– Lời Anh Kiệt phân rất phải? Chúng ta nên phân chia ra nhiễn nơi, miễn luôn
luôn thống nhất được hành động là tốt hơn cả.
Tiểu Lý Bá nói:
– Mọi tổ chức ở hoàng thành đều hoàn bị cả, khó có thể bọn do thám dò la,
khám phá được? Chúng con đến miếu Long Vương sẽ điều khiển các tổ chức ấy dễ
dàng hơn. Ngày mai Quốc Công hội kiến với các lão quan trung liệt xem sự quyết
định chung như thế nào và chúng con sẽ theo đó thi hành. Nhưng quốc công đừng
quên là đêm trăng tròn Huyền Châu bá phụ khởi cuộc tấn công.
Quốc Công trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:
– Ta hiểu lắm? Thôi các con đi ngay kẻo trời sáng đến nơi rồi. Có tin gì ta sẽ
cho Lữ Kỳ đem sang.
Hoa Mai đang nằm cũng gượng dậy nói:
– Con thấy đỡ lắm rồi. Xin Quốc Công cho phép con theo các bạn về miếu
Long Vương để giúp đỡ phần nào cho việc lớn.
Lữ Quốc Công toan ngăn nàng lại thì Lệ Hồng đã đến đỡ Hoa Mai rồi nói:
– Xin Quốc Công nhận lời cho. Như thế, cháu sẽ tiện việc săn sóc nàng…
Mọi người đều nhìn hai nàng lộ vẻ cảm động.
Lữ quốc công và Liêu Cốc đạo nhơn đưa mọi người ra cửa hầm bí mật, rồi trở
vào bàn thật kỹ kế hoạch lật đổ Ai vương, Phù Kiến Đức. Cả hai là linh hồn của
dân chúng và quân sĩ trong cuộc chiến đấu sắp tới.
Giữa lúc ấy, trống trên thành đã điềm sang canh năm… Xa xa tiếng gà gáy rộn
rã, trước một ngày sắp dậy.