Cung Quý Dương nuốt một chút nước miếng, hắn đem ngọn nến để ngay trước ngực, tuy rằng hắn không biết thi thể đó nhìn hắn cái gì, nhưng bị một quái vật nhìn chằm chằm như thế thật khiến người ta không dễ chịu tí nào.
Hắn lại nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, cô vẫn ngồi giữa những ngọn nến như cũ, miệng lẩm bẩm cái gì đó, cái tờ giấy hình người đang cháy không ngừng bay vòng vòng, sương khói càng ngày càng đậm.
Thi thể hoàn toàn đứng lên, giống cái cái xác không hồn n chậm rãi đi về phía trước đi, không gian tràn ngập không khí quỷ dị.
Dường như cảm nhận được ánh nên tồn tại, nó bắt đầu hướng phía Mặc Di Nhiễm Dung từng bước một đi lên phía trước, mỗi bước đi, trên mặt đất lưu lại một vết máu…
Cung Quý Dương thấy vậy, rất muốn mở miệng nhắc nhở Mặc Di Nhiễm Dung, nhưng thấy cô vẫn ngồi trong đám nến cháy không sứt mẻ, liền yên lặng theo dõi diễ biến, sợ chính hắn lên tiếng sẽ phá tan trận pháp của cô.
Thi thể tru lên một tiếng, giống như một con dã thú bị thương, ngay lúc nó đến gần ngọn nến, đột nhiên toàn thân giống như bị phải bỏng lập tức nhảy ra, sau đó lại phát ra một âm thanh phẫn nộ.
Thấy không tới gần được người phụ nữ kia, thi thể bắt đầu dời điểm, nó nhìn quanh bốn phía, dừng lại ở hướng của Cung Quý Dương đang đứng.
Ông trời ơi! Nó muốn lại đây sao?
Cung Quý Dương nao nao, quả nhiên, cỗ thi thể kia giống như là cùng hắn tâm linh tương thông, từng bước hướng hắn đi tới.
Đây chính là quái vật!
Càng gần lại, Cung Quý Dương có thể nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của thi thể kia, thi thể hắn đã thấy nhiều, hắn cũng từng khiến rất nhiều người đang sống thành người chết, nhưng loại tình huống này cũng là lần đầu tiên chứng kiến.
Thi thể dường như ngửi được hương vị của người sống, nó hét lớn một tiếng, ngay sau đó giơ lên cánh tay máu thịt lẫn lộn tìm kiếm trên người Cung Quý Dương.
(Min: Anh này bị sàm sỡ ô hô~)
Bằng sức lực của hắn, tránh thoát khỏi thi thể hoàn toàn không có vấn đề, thế nhưng hắn nhớ lại lời căn dặn của Mặc Di Nhiễm Dung khi nãy, không thể động, cũng không thể ném ngọn nến xuống đất.
Trong lòng hắn thét lên một tiếng, ông trời, thật là tra tấn người, hắn dường như đã ngửi thấy mùi thối khó chịu kia…
Hình người phía trên đã xoay tới mức mãnh liệt, ngay lúc thi thể định làm bước hành động tiếp theo, chỉ thấy từ chỗ Mặc Di Nhiễm Dung một loại đồ vật giống như đinh sắt, xuyên qua thi thể.
Thi thể phát ra một tiếng khóc thét, ngay sau đó quay đầu lại nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung, giống như bị chọc tức, sau đó giương nanh múa vuốt muốn đánh về phía Cung Quý Dương, chỉ nghe cô hét to một tiếng ——
“Giải!”
Hình người phía trên thi thể ngừng hoạt động, ngay sau đó, một cỗ bụi mù bị một khối lực lượng mạnh mẽ nào đó đánh vào thi thể, sau đó một ngọn nến bay qua đốt cháy thi thể
Thi thể ngã vật xuống, vẫn không nhúc nhích, tư thế thiêu đốt cũng không khác gì khi hỏa thiêu thi thể bình thường…
Phút giây ngắn ngủi phát sinh ra những chuyện kì lạ khiến Cung Quý Dương quả thực được mở mang tầm mắt, quả thực rất phấn khích.
Nhưng mà thi thể này…
Mặc Di Nhiễm Dung đứng lên, đem một ngọn nến sau khi tắt lửa, giữ lại một cái chiếu sáng, cô đi đến chỗ Cung Quý Dương, nói lời từ đáy lòng:
“Cung tiên sinh, vất vả anh rồi!”
Cung Quý Dương chỉ vào thi thể nói: “Này —— giải quyết sao?”
“Ừ! Giải quyết, nó hiện tại giống như thi thể bình thường!”
Mặc Di Nhiễm Dung có vẻ có chút mệt mỏi, nhưng mà nhìn lửa cháy trên thi thể dần dần giảm bớtt, cũng thả lòng một hơi.
“Tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Cung Quý Dương không chút hoang mang hỏi han.
Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu nhìn nhìn Cung Quý Dương, trong đôi mắt hiện lên một tia khen ngợi.
“Người Tứ đại tài phiệt quả nhiên không đơn giản, cho dù trong khốn cảnh cũng thản nhiên đối mặt, khi nãy lúc thi thể tới chỗ tôi, nếu anh mở miệng nói chuyện, như vậy tôi sẽ thất bại, may mắn anh chấn tĩnh mới tránh khỏi kiếp nạn!”
Cung Quý Dương nghe vậy, không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, không nói gì thêm nữa.
Mặc Di Nhiễm Dung ngồi xổm người xuống, cẩn thận quan sát thi thể, gật gật đầu ——
“Tốt rồi, Cung tiên sinh, công tác của chúng ta hoàn thành, kế tiếp giao cho cảnh sát xử lý đi, thi thể này sẽ không đi làm hại người nữa!”
Cung Quý Dương nhìn thi thể này, suy nghĩ gì đó: “Vì cái gì nó như vậy? Rốt cuộc là ai hạ hàng với cái thi thể này?”
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ thở một hơi, lắc đầu: “Tạm thời còn chưa điều tra được, điều tôi có thể làm là chờ!”
Hai người rời khỏi tòa nhà.
Ban đêm gió nổi lên, khi hai người xuất hiện trong bóng đêm, mấy người luôn chờ bên ngoài tiến lên.
“Thế nào?”
Hoàng Phủ Ngạn Thương không khó phát hiện trên mặt Mặc Di Nhiễm Dung có chút mệt mỏi, quan tâm hỏi han.
Hiệu trưởng cũng bước lên trước: “Mặc Di tiểu thư, xin hỏi cỗ thi thể kia…”
Âm thanh Mặc Di Nhiễm Dung có chút mỏng manh: “Hết thảy đều giải quyết, ngày mai có thể giao cho cảnh sát là!”
Hiệu trưởng sau khi nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt cảm kích ——
“Cảm ơn cô, Mặc Di tiểu thư, cám ơn!”
Mặc Di Nhiễm Dung khoát tay, lại nhìn đến bộ mặt mất hứng của Liên Kiều.
“Em gái, sao thế?”
Liên Kiều bĩu môi đi lên trước, cô không có vấn đề, mà là quan tâm hỏi han: “Chị, Chị tiêu hao không ít thể lực đi? Hoàng Phủ tiên sinh —— ”
Cô đưa ánh mắt sang nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương: “Giải hàng khác với hạ hàng, chị tôi sẽ tiêu hao thể lực gấp hai lần, cho nên nhờ anh giúp tôi chiếu cố chị ấy thật tốt!”
Hoàng Phủ Ngạn Thương lúc này mới hiểu được, hắn vội vàng đem Mặc Di Nhiễm Dung kéo vào trong ngực, đau lòng nói: “Chúng ta về khách sạn, em nghỉ ngơi cho tôt!”