Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 299 - Dự Cảm Không Lành (2)

trước
tiếp

Tại sao hắn lại cứ không chút dấu hiệu gì lại bất thình lình vừa âu yếm lại vừa bá đạo hôn cô thế này? Mà tại sao cô dường như dần dần quen thuộc lại bắt đầu tiếp thu nụ hôn của hắn chứ?

‘Đừng …’

Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn khác.

‘ Ngạn Thương, buông em ra. Anh rất rõ ràng người em yêu không phải là anh mà!’ Mặc Di Nhiễm Dung thật vất vả mới nói được một câu trọn vẹn.

Hoàng Phủ Ngạn Thương đột ngột ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi môi đã rời khỏi môi cô nhưng hơi thở nam tính như vẫn còn vương vấn bên người cô.

‘Nhiễm Dung, chẳng lẽ đến giờ này em vẫn không quên được Niếp Ngân sao?’

Niếp Ngân!

Niếp Ngân!!

Hắn trước giờ chưa bao giờ hận một người nào đến thế!

Ánh mắt mang nhiều suy tư của hắn khiến cho Mặc Di Nhiễm Dung chợt thấy đau lòng, cô gian nan gật đầu: ‘Xin lỗi anh, Ngạn Thương, em … em thực sự không thể quên được Niếp Ngân.’

Đôi tay đang choàng qua người cô chợt nắm chặt lại nắm đấm, sự đau khổ trong đáy mắt hắn xẹt qua rất nhanh rồi lập tức khôi phục lại bình thường.

‘Ngạn Thương …’ Chỉ một chút biến hóa nhỏ trên mặt hắn cũng không thoát khỏi ánh mắt của Mặc Di Nhiễm Dung.

Nụ cười dịu dàng lần nữa xuất hiện trên đôi môi mỏng, đôi bàn tay đang nắm chặt cũng dần dần mở ra, lần nữa đặt trên gương mặt xanh xao của cô, vuốt nhẹ …

‘Nhiễm Dung, bất kể trong tim em có ai anh đều không để tâm.’

‘Ngạn Thương, anh …’

‘Nhiễm Dung, thân thể em còn rất suy yếu, đừng nên cử động nhiều, em còn chưa ăn gì phải không? Anh đã mang thức ăn lên cho em đây!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương ngắt lời cô, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn cô nói.

Mặc Di Nhiễm Dung thấy hắn đứng dậy, sau đó bóng dáng cao lớn bước vội về phía cửa, cô rốt cuộc nhịn không nổi, lên tiếng: ‘Ngạn Thương, tại sao chứ?’

Thực ra cô rất muốn nói với hắn đừng đối xử tốt với cô như thế nữa nhưng câu nói đến bên miệng lại không cách nào thốt nên lời.

Hoàng Phủ Ngạn Thương xoay người lại nhìn cô người: ‘Trong lòng anh, em chính là người phụ nữ của anh!”

“Em không xứng đâu! Em là một người mang tới chuyện không hay!” Mặc Di Nhiễm Dung cúi thấp đầu, đôi mắt khẽ khép lại, giọng nói tràn đầy sự bất lực.

Hoàng Phủ Ngạn Thương bước trở lại bên cạnh cô, ngồi xuống, ngón tay thuôn dài nhẹ vuốt theo những đường nét trên ngũ quan tinh xảo của cô…

“Nhiễm Dung, anh đã từng nói anh không để tâm cái mà người ta gọi là lời nguyền gì đó, cái mà anh để tâm chỉ có bản thân em. Đơn giản vậy thôi!”

Mặc Di Nhiễm Dung cắn môi, nhìn hắn một lúc lâu sau đó dường như đã hạ quyết tâm, lên tiếng: “Thực ra em có chuyện muốn nói với anh.”

“Em nói đi!”

Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy rõ sự đấu tranh trong nội tâm cô, hắn hơi nhổm người dậy, chu đáo giúp cô sửa sang lại gối đầu sau đó đỡ cô ngồi dựa lưng vào thành giường.

Mặc Di Nhiễm Dung gian nan cất lời: “Em ở chỗ này làm phiền anh cũng đã lâu, em muốn rời đi!”

Đến lúc nên rời đi rồi, không phải sao?

Một người đàn ông tốt như anh Ngạn Thương nhưng số trời định sẵn cô phải phụ lòng hắn bởi vì người có duyên với cô không phải hắn.

“Gì chứ?” Hoàng Phủ Ngạn Thương sững sờ, đôi măt đen láy nhìn cô không chớp….

“Vừa nãy em nói muốn rời đi?”

“Phải!”

Giọng Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ như gió thoảng mang theo sự yếu ớt và bất đắc dĩ.

“Anh sẽ không để em rời khỏi đây đâu!” Hoàng Phủ Ngạn Thương dứt khoát nói.

“Ngạn Thương, em biết anh rất quan tâm đến em nhưng trước sau gì em cũng phải rời đi thôi!”

Mặc Di Nhiễm Dung kiên quyết nói: “Trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn, rất cảm ơn anh đã chăm sóc em trong suốt quãng thời gian này….”

“Anh đã nói anh tuyệt đối không để em rời xa anh một bước!”

Hoàng Phủ Ngạn Thương đứng phắt dậy, giọng kiên quyết ngắt lời cô, ánh mắt âm trầm cùng với hai bàn tay nắm chặt tố cáo nội tâm hắn đang dậy sóng.

“Ngạn Thương….”

Mặc Di Nhiễm Dung không khó nhận ra tâm trạng của hắn cô cắn cắn môi nói: “Em thật sự rất yêu Niếp Ngân, xin anh, để em rời đi thôi!”

Chỉ dựa vào một lá bài Tarot?

Hoàng Phủ Ngạn Thương ngồi xuống trở lại bên cạh cô, thân hình rắn rỏi áp trên thân cô, cánh môi bạc gần như dán sát bên tai cô….

“Anh không tin em không có chút tình cảm nào với anh!”

“Em chỉ tin…. Điềm báo trên lá bài không phải là giả.”

Thân thể Mặc Di Nhiễm Dung không ngừng né tránh thân thể cường tráng của người nào đó càng lúc càng áp sát lên người mình nhưng dù cô né tránh cách nào nhưng bất kể trốn thế nào, hơi thở nam tính vẫn quanh quẩn bao phủ lấy cô.

“Vậy còn cảm giác của em thì sao?”

Từ giọng nói bình tĩnh của Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe không ra có bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào nhưng đáy mắt đã sớm bán đứng tâm tư đang xao động của hắn.

“Cảm giác?”

Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu lên nhìn, vừa khéo đụng phải ánh mắt sắc bén đang nhìn thẳng vào mình trong lòng hoảng loạn vội rời ánh mắt đi, ngượng ngùng lên tiếng: “Cảm giác của em…. cũng như vậy!”

“Em – Nói – Dối!”

Hoàng Phủ Ngạn Thương chậm nhưng rõ ràng thốt lên từng chữ một.

Thân thể Mặc Di Nhiễm Dung hơi run rẩy, ba chữ này như một ngọn roi quất vào tim cô.

“Em…. em không có…”

“Nhiễm Dung!” Hoàng Phủ Ngạn Thương nhẹ nâng cằm cô lên, ánh mắt như điện nhìn thẳng vào mắt cô không chớp, “Em hỏi kỹ lòng mình xem, người em yêu thật sự là Niếp Ngân sao?”

Mặc Di Nhiễm Dung chau mày nhìn thẳng vào mắt hắn, sự kiên định trong đáy mắt hắn ngược lại khiến lòng cô không có cách nào bình tĩnh lại, cô dành nghiêng đầu sang một bên, lạnh nhạt nói: “Em bây giờ không thể suy nghĩ nhiều quá, em chỉ biết lòng mình đang rất loạn, luôn cảm giác được một chuyện không lành sắp xảy ra!”

Trên thực tế dự cảm của cô lại là sự thật.

“Nhiễm Dung…..”

Hai tay Hoàng Phủ Ngạn Thương đặt nhẹ lên vai cô như muốn trấn an, giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên bên tai: “Được, anh không ép em nhưng chuyện em muốn rời đi anh tuyệt đối không đồng ý. Em là của anh, chỉ của anh mà thôi. Em phải nhớ kỹ điều này. Cho dù xảy ra chuyện lớn bằng trời đi nữa anh cũng sẽ không bỏ mặc em một mình đi đối mặt!”

Mặc Di Nhiễm Dung nhìn hắn thật lâu, một chữ cũng không nói.

“Nói cho anh biết dự cảm không lành của em là gì đi. Tuy anh không biết Giáng Đầu Thuật nhưng ít nhiều anh cũng có thể giúp được em một việc gì đó!” Hoàng Phủ Ngạn Thương biết mình không thể ép cô quá mức bằng không sẽ phản tác dụng.

Ở bên cạnh cô cũng được một thời gian rồi, đối với tính cách của cô hắn xem như đã hiểu khá rõ, nếu ép cô quá mức lại chỉ kích thích tâm lý trốn tránh của cô mà thôi, mà điều hắn không mong muốn nhất chính là nhìn thấy cô rời khỏi mình.

“Em không biết nên nói với anh thế nào. Em chỉ là có một cảm giác sợ hãi chưa từng có từ trước đến nay, giống như sắp mất đi một thứ gì quan trọng lắm vậy!” Mặc Di Nhiễm Dung vòng tay ôm lấy chính mình như muốn tìm một chút trấn tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.