Căn phòng khách dành cho Liên Kiều rất đẹp, đây đã từng là căn phòng khách mà Hoàng Phủ Ngạn Tước đích thân chuẩn bị cho cô những ngày cô mới đến “Hoàng Phủ”. Màu trắng và màu tím nhạt xen kẽ, phối hợp với nhau một cách đều nghệ thuật và thời thượng.
Cô còn nhớ lúc đầu Hoàng Phủ Ngạn Tước còn “tốt bụng” giúp cô chuẩn bị một căn phòng màu hồng, sau khi bị cô chế giễu một hồi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi một ngày một đêm, căn phòng này đã trở nên giống như bây giờ.
Ngay giờ phút này cô mới hiểu hết sự ân cần và chu đáo của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
‘Liên Kiều, trời ơi, sao chị lại khóc nữa rồi?’ Khi thấy nước mắt Liên Kiều bất tri bất giác lăn trên gò má, Hoàng Phủ Anh quả thật bị dọa đến giật mình, cô vội bước tới rút một tờ khăn giấy giúp cô lau lệ …
‘Chị yêu à, chị đừng khóc nữa. Chị xem mắt mình kìa, sắp khóc đến sưng rồi.’
Thượng Quan Tuyền lên tiếng nói đùa vài câu định làm cho không khí bớt ngột ngạt, nào ngờ còn chưa dứt lời thì Liên Kiều đã co ro trên sofa khóc đến tức tưởi.
Tuy cô đã hứa với Ngạn Tước là sẽ không khóc nhưng … mỗi lần nhớ đến hắn, nhớ tới những điều tốt đẹp của hắn, nước mắt lại không kìm chế được lại rơi.
Cô không muốn khóc bởi vì còn phải nghe chị mình nói như thế nào. Tối nay có lẽ ngoài trừ người nhà Hoàng Phủ, tất cả những người khác đều không ngủ được bởi vì …
Trong phòng của Liên Kiều không chỉ có Thượng Quan Tuyền cùng Mặc Di Nhiễm Dung, Hoàng Phủ Anh mà còn có cả Lãnh Thiên Dục.
Thấy lời nói đùa của mình không có tác dụng, Thượng Quan Tuyền nhìn Lãnh Thiên Dục, âm thầm thở dài một tiếng.
Lãnh Thiên Dục cũng không phải lòng dạ sắt đá, cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, tuy hắn cùng Liên Kiều nha đầu này tiếp xúc có mấy ngày nhưng sự lạc quan vui vẻ của cô, sự nghịch ngợm bướng bỉnh của cô khiến hắn cũng vui lây, tự nhiên hắn cũng coi cô như em gái mình.
Mà bây giờ nhà Hoàng Phủ xảy ra loại chuyện này, bảo hắn làm sao mà ngủ được.
Lãnh Thiên Dục đi đến bên cạnh Liên Kiều, bàn tay nhẹ đặt lên vai cô, khiến cho Liên Kiều bị dọa đến gương mặt.
“Anh làm gì vậy?” Cô nói thật nhỏ, giọng vẫn còn nghẹn ngào.
“Liên Kiều, nhìn anh này!” Lãnh Thiên Dục quát khẽ một tiếng.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, mơ hồ nhìn hắn.
Lãnh Thiên Dục cũng nhìn cô, vẻ lạnh lùng trước giờ trong đáy mắt được thay bằng sự nghiêm túc và ngưng trọng.
“Liên Kiều, chuyện bây giờ em cần làm không phải là khóc mà là kiên cường đối mặt với tất cả. Nước mắt chỉ chứng minh sự yếu đuối của em. Nước mắt chỉ cho thấy em đang bỏ cuộc thôi!”
Cả người Liên Kiều chợt cứng lại, “Ai nói em muốn bỏ cuộc chứ? Không đâu. Em sẽ không bỏ cuộc đâu. Em sẽ không bỏ mặc Ngạn Tước!”
“Vậy được, từ bây giờ, cất kỹ nước mắt của em!”
Lãnh Thiên Dục lời lẽ chính nghĩa nói: “Chúng ta sẽ nghĩ hết mọi cách để ngăn chặn những chuyện này, còn em, trong hoàn cảnh thế này phải học cách trưởng thành, có biết không?”
Giọng nói lạnh lùng nhưng mang theo một sự quan tâm như một người anh trai dành cho em gái mình.
Hai câu nói vang vang hữu lực, lọt vào tai Liên Kiều lại sinh ra một sức mạnh đặc biệt.
Cô rút khăn giấy, dùng sức lau khô nước mắt trên mặt, gật đầu thật mạnh, “Em sẽ nghe lời anh, em nhất định sẽ kiên trì tiếp tục!”
“Vậy mới ngoan chứ!” Lãnh Thiên Dục hài lòng câu lên nụ cười, “Nhớ kỹ, em là Liên Kiều “không gì làm không được”!”
“Dạ!”
Dũng khí lại quay trở lại với Liên Kiều, cô vụt đứng dậy lớn tiếng nói: “Tuy em không hiểu anh nói cái gì là làm được không được nhưng em nhất định sẽ kiên cường!”
Câu nói của cô suýt nữa khiến Lãnh Thiên Dục tức đến ngất, hắn sao lại có thể quên chứ, nói chuyện dùng thành ngữ như với cô đúng là nước đổ đầu vịt.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Lãnh Thiên Dục lại nhìn Liên Kiều đang đấu chí bừng bừng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Lãnh tiên sinh, ngài thật lợi hại!”
Hoàng Phủ Anh ở bên cạnh liếc mắt nhìn hai người, “Vậy cũng được sao?”
Còn Thượng Quan Tuyền thì vô lực đưa tay chống trán, Lãnh Thiên Dục này, lại dùng chiêu cũ đã dùng với Lãnh Tang Thanh để đi khích lệ Liên Kiều. Những lời này Lãnh Tang Thanh vốn đã nghe đến nhàm, thật không ngờ dùng với nha đầu Liên Kiều này lại hữu dụng như vậy.
Trời ạ!
Nhưng mà… dù sao có cách giúp Liên Kiều thoát khỏi chán nạn, suy sụp tinh thần thì tốt rồi.
“Được rồi Liên Kiều, bình tĩnh lại chúng ta ngồi xuống nghe ý kiến của Nhiễm Dung về chuyện này thế nào.” Thượng Quan Tuyền nhẹ giọng nói.
Ánh mắt mọi người lúc này đều rơi trên người Mặc Di Nhiễm Dung.
Cô chậm rãi lên tiếng, “Tình hình ở nhà Hoàng Phủ tin rằng mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng rồi, chính là kết quả xấu nhất mà chúng ta đã suy đoán trước đó. Người phụ nữ đó… cũng chính là ‘Liên Kiều’ trong nhận thức của tất cả mọi người trong Hoàng Phủ. Đúng vậy, cả nhà Hoàng Phủ từ trên xuống dưới đều bị trúng GIáng Đầu Thuật, người phụ nữ kia đã chiếm lấy vị trí của Liên Kiều, đường đường chính chính trở thành nữ chủ nhân của Hoàng Phủ.”
“Vậy tiếp theo đó chúng ta nên làm thế nào?” Thượng Quan Tuyền sốt ruột hỏi.
“Chờ đợi!” Mặc Di Nhiễm Dung đơn giản thốt lên hai chữ.
“Chờ đợi?”
Ai nấy đều không hiểu nhìn nhau.
“Đúng vậy!”
Mặc Di Nhiễm Dung đi đến bên cạnh cửa sổ, cô bình tĩnh ngắm nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, đôi mày đen nhánh nhẹ cau, “Thực ra, đây vốn là cuộc chiến ngầm giữa hai GIáng Đầu Sư với nhau, mọi người không cần phải xen vào.”
Câu nói của cô hoàn toàn là sự thật.
“Chị Nhiễm Dung, vậy chúng ta phải đợi đến lúc nào? Với lại… chúng ta phải đợi cái gì?” Hoàng Phủ Anh nghi hoặc hỏi.
Ánh mắt Mặc Di Nhiễm Dung hơi lộ vẻ lo lắng, cô nhàn nhạt nói: “GIáng Đầu Sư khi hạ GIáng Đầu bao giờ cũng có quy định thời gian cực hạn, cũng chính là thời hạn cuối cùng để giải quyết sự việc. Sự xuất hiện của chúng ta đối với GIáng Đầu Sư đối phương mà nói là một sự uy hiếp cũng là ngoài ý muốn. Cho nên cô ta cần phải tăng tốc, thúc đẩy thời hạn nảy sinh hiệu lực của GIáng Đầu Thuật, cô ta nhất định phải để cả nhà Hoàng Phủ hoàn toàn thừa nhận mình, còn tôi, chính là đợi thời cơ này. Chỉ cần cô ta lộ ra chút sơ hở nào thì chúng ta sẽ có cơ hội phản công.”
“Chị à, người phụ nữ đó tên là Dodo, cô ta cũng là người Mã Lai. Em không hiểu cô ta tại sao lại phải làm như thế.”
Ngẫm nghĩ một hồi, Liên Kiều lại nói tiếp: “Chị à, GIáng Đầu Thuật của cô ta thật sự là cao hơn cả chị sao?”
“Đúng vậy. Cô ta đúng là cao hơn chị một bậc. Nhưng đợi đã…”
Đáy mắt Mặc Di Nhiễm Dung chợt xẹt qua một tia lo lắng, cô nhìn Liên Kiều: “Em à, em nói cô ta tên gì?”