Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 377 - Hạnh Phúc Không Ngờ

trước
tiếp

Một đêm như thế này thật dễ khiến người ta say!

Càng khiến người ta có một loại cảm giác chân thật đến không thể trốn tránh.

Liên Kiều hơi ngửa đầu đón nhận nụ hôn của hắn, dịu dàng lại bá đạo lại mang theo một chút thương tiếc, thật giống những ngày xưa…

Sao trước đây cô lại có thể cho hắn yêu cô là lẽ đương nhiên chứ, sao cô lại có thể thản nhiên thừa nhận tình yêu đó mà không có chút hồi báo chứ? Ngay lúc này cô mới thực sự nhận ra người đàn ông này có vai trò quan trọng đến mức nào trong lòng mình.

Rời môi cô nhưng hắn vẫn quyến luyến ôm cô thật chặt.

Nước mắt lại lần nữa tràn đầy hốc mắt, lần này là vì cảm động và tự trách.

‘Nha đầu ngốc!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đau lòng thốt lên, nước mắt của cô như những mũi kim không ngừng đâm vào tim hắn.

‘Ngạn Tước, anh yêu em sao?’ Liên Kiều rũ mi, cô không dám nhìn hắn, cũng không dám ngẩng mặt lên để hắn nhìn thấy biểu tình của mình lúc này.

“Yêu như ngày nào sao?” … Cô âm thầm bổ sung câu sau.

Một tiếng thở dài khe khẽ từ hắn khiến Liên Kiều không thể không mở mắt nhìn, khi ánh mắt cô tiếp xúc với ánh mắt phức tạp thâm thúy của hắn, tim cô lại không tự chủ được mà đập điên cuồng trong lồng ngực.

‘Ngạn Tước, sao anh không trả lời em?’ Thấy hắn không nói gì, Liên Kiều thắc thỏm hỏi, hồi hộp như một tội nhân đang chờ đợi sự phán quyết.

Bàn tay hắn vẫn quyến luyến không rời khỏi đôi gò má cô, nhưng ánh mắt chợt xẹt qua một tia ảm đạm.

‘Nha đầu, đừng vì anh mà làm lỡ tình yêu của em!’

Gian nan nói ra câu này xong Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì thêm nữa, lòng hắn khó chịu như bị ai đâm một nhát.

Liên Kiều sửng sờ, đôi mắt màu tím trợn to nhìn hắn, nước mắt đã làm mắt cô như phủ bỏi một lớp sương mù.

“Ngạn Tước, em… em không hiểu anh đang nói gì?”

Ý hắn là sao chứ?

Hắn chính là tình yêu của cô, không phải sao? Vậy thì vì hắn làm lỡ cái gì?

Nét mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước đầy khổ sở.

“Anh là người đàn ông đã có gia đình, anh không thể cho em được gì hết.”

Liên Kiều sững sốt nhìn hắn, đôi môi khẽ run: “Em biết anh là người đã kết hôn, em sao lại không biết chứ?”

“Bởi vì em chính là vợ anh mà!” Cô ngầm nói thêm một câu.

Lòng đau, đau quá! Cái cảm giác đau đớn quen thuộc này lần nữa chạy xuyên suốt toàn thân.

Giống như năm mười tuổi đó bị cha mẹ bỏ rơi nhưng mà … nỗi đau bây giờ còn đau đớn hơn nhiều.

Là hắn nói hắn sẽ mãi ở bên cạnh cô, vĩnh viễn sẽ không giống như cha mẹ bỏ rơi cô.

Đúng vậy, hắn đúng là đang thực hiện lời hứa đó, chỉ có điều … đối tượng không phải là cô mà là một người phụ nữ khác.

Số phận thật thích trêu người!

Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn lấy đi hạnh phúc trong tay cô sao?

“Liên Kiều!”

Sự yếu ớt vô lực của cô khiến trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt có một cảm giác tội lỗi, hắn nhẹ giọng gọi tên cô dù không biết tiếp theo nên nói cái gì, cũng không biết làm thế nào để bình ổn cảm giác khó chịu kỳ lạ trong lòng.

Liên Kiều càng run rẩy mạnh hơn, ngay cả ngón tay cũng dần trở nên lạnh như băng. Cô phải làm thế nào mới có thể khiến hắn nhận ra cô mới thực sự là Liên Kiều – vợ hắn đây?

“Xin lỗi! Xin lỗi!” Hoàng Phủ Ngạn Tước ôm cô vào lòng, một lần lại một lần thốt lên câu xin lỗi bên tai cô.

Hắn cũng không biết vì sao lại phải xin lỗi nhưng trong tiềm thức, hắn cảm giác được mình làm điều gì đó tổn thương cô.

Cô gái trong lòng hắn không phải vợ hắn nhưng lại mang lại cho hắn cái cảm giác quen thuộc và thân thương như đã cùng nhau rất lâu rồi vậy? nếu như có thể, hắn thật muốn cứ thế này ôm cô mãi.

Ánh trăng lặng lẽ soi bóng xuống hai người.

Nhưng khung cảnh lãng mạn dưới trăng này rất nhanh đã không thuộc về riêng hai người nữa.

Mải chìm trong thế giới của mình, hai người hoàn toàn không để ý đến một bóng ngời không biết từ lúc nào đã lặng lẽ xuất hiện nơi cửa vườn hoa, không lâu sau đó lại có thêm một bóng người nữa.

“Tôi thật không ngờ cô có thể bình tĩnh xem đến bây giờ!” Giọng nói của Mặc Di Nhiễm Dung tuy nhỏ nhưng trong đêm tĩnh lặng rơi vào tai cô gái đứng phía trước nghe rất rõ ràng.

Dodo không ngoảnh đầu lại, chỉ có giọng nói âm trầm vang lên…

“Tôi cũng không ngờ cô kiên trì canh giữ ở đây đến giờ này!”

“Vì sao còn chưa ra tay?” Mặc Di Nhiễm Dung đột nhiên hỏi một câu.

Dodo liếc mắt nhìn về Hoàng Phủ Ngạn Tước đang đứng xa xa kia, đôi mắt màu tím như phủ bởi một lớp sương mù nhưng trong chớp mắt đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như cũ. Cô ta xoay người lại nhìn Mặc Di Nhiễm Dung đang đứng phía sau, môi câu lên một nụ cười: “Cô muốn nói gì đây?”

“Nôn nóng như vậy thật không giống như cô nha!” Mặc Di Nhiễm Dung nhìn cô, lạnh nhạt trả lời.

“Đừng làm như cô hiểu tôi lắm vậy!”

Dodo lạnh lùng cười sau đó bồi thêm một câu: “Người đời thường là như thế, cứ muốn đi tìm hiểu tâm tư của người khác, chỉ đáng tiếc … ngay cả tâm tư của chính mình còn không hiểu thì làm thế nào đi hiểu tâm tư của người khác chứ?”

Nói xong liền tiêu sái cất bước đi về phía biệt thự.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Mặc Di Nhiễm Dung nhìn theo bóng lưng cô, sốt ruột hỏi?

Bước chân Dodo hơi ngừng lại cô hơi ngoảnh đầu lại: “Thực ra tối nay cô một mực theo sau lưng tôi không phải là vì sợ tôi làm gì em cô sao? Nhưng cô cũng thấy rồi đó, tôi vốn không xem cô ta ra gì! Cho dù bây giờ hai người đó đang ôm nhau thì sao chứ! Cô hỏi tôi muốn làm gì sao? Đơn giãn thôi, tôi muốn trở về phòng ngủ tiếp, được chứ Mặc Di tiểu thư?”

“Tôi hỏi lại cô lần nữa, cô theo Hoàng Phủ tiên sinh đến vườn hoa vốn là muốn xem Hòng Phủ tiên sinh sẽ phản ứng như thế nào. Giờ cô đã thấy rồi sao vẫn chưa ra tay?” Mặc Di Nhiễm Dung bởi vì không hiểu điểm này nên bắt đầu sốt ruột.

“Sao vậy? Muốn tôi ra ra tay đến vậy sao?” Dodo cười khẩy: “Đừng quên lúc tôi hạ Giáng Đầu cũng là cô phải nghĩ cách phá giải lại còn phải hao phí công lực, cô lo cho mình thì tốt hơn. Thật là đồ ngốc!”

“Cô……”

“Mặc Di, không phải là cô luôn muốn biết thời hạn tôi đặt ra cho lần hạ Giáng kia sao? Vậy tôi nói cho cô biết!”

Giọng nói của Dodo thật bình thản nghe không ra có chút cảm xúc nào, “Hai mươi tư giờ! Các người chỉ còn hai mươi tư giờ nữa!”

Trong chớp mắt, nỗi sợ hãi lẫn kinh ngạc cùng ập đến với Mặc Di Nhiễm Dung…..

“Sao lại nói cho tôi biết?”

Bất kỳ Giáng Đầu Sư nào cũng không ngu xuẩn đến nỗi cho đối phương biết thời gian giới hạn, vì sao cô ta lại làm vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.