Nửa canh giờ sau, lão Ngũ bê tới một chén thuốc màu xanh đen, ngửi có mùi cay nồng.
“Lão gia, rốt cuộc là cậu định làm gì vậy?” Lão Ngũ đặt chén độc dược kia ở trên bàn.
“Hôm tới phải đấu pháp với Quốc sư, ta không nắm chắc phần thắng.” Mạc Vấn lắc đầu nói.
Lão Ngũ không ngắt lời, gã biết Mạc Vấn chưa nói xong.
“Ta cần ba ngày nữa mới có thể độ kiếp, nhưng ngày đấu pháp đã gần tới nên không thể nào tiến vào Tử khí trước khi đấu pháp. Nếu không đạt Tử khí thì không nắm chắc phần thắng. Ta cần dùng độc dược lúc đẩy luyện hóa đan dược bổ khí trong người, để độ kiếp sớm lên một ngày.” Mạc Vấn nhíu mày giải thích. Cố gắng cũng chỉ rút ngắn được một ngày, vẫn thiếu một ngày.
“Cái bao này có gì?” Lão Ngũ nghe vậy cũng không quá kinh ngạc, đưa tay chỉ cái bao chứa dược thảo.
“Thuốc giải.” Mạc Vấn trả lời.
“Chẳng phải cậu đã bách độc bất xâm sao, thế nào lại còn cần thuốc giải?” Lão Ngũ không hiểu hỏi.
“Đề phòng ngộ nhỡ.” Mạc Vấn thuận miệng trả lời qua loa.
“Lão gia, cậu ngàn vạn lần phải cẩn thận, thuốc độc không thể uống lung tung.” Lão Ngũ vẫn cảm thấy lo lắng.
Mạc Vấn gật đầu, cầm bao dược liệu khác đưa cho lão Ngũ, “Dùng lửa nhỏ nấu trong hai canh giờ, sau đó bưng tới cho ta.”
Lão Ngũ tiếp nhận bao thuốc, do dự không đi.
“Ta tự có tính toán, ngươi sợ cái gì, đi mau.” Mạc Vấn giục.
Lão Ngũ bị giục lúc này mới chịu rời đi.
Lão Ngũ đi rồi, Mạc Vấn cầm chén thuốc độc tới, nhíu mày trầm tư. Ngũ tạng của cơ thể là tim, gan, lá lách, phổi, thận đều có thuộc tính. Tim thuộc hỏa, gan thuộc, lá lách thuộc thổ, phổi thuộc kim, thận thuộc thủy, trong đó gan là cơ quan có chức năng giải độc. Thường ngày con người ăn hoa màu, ngũ cốc , súc vật đều có chứa một ít độc, lượng độc này đều do gan xử lý.
Phàm là độc dược thì sẽ có tính hỏa, một khi trúng độc thì gan sẽ trừ độc đầu tiên. Nếu như độc nằm trong phạm trù giải quyết được của gan thì không có tác hại, còn nếu độc cực mạnh thì tính hỏa của độc sẽ tổn hại nghiêm trọng thuộc tính mộc của gan, sau đó đánh chiếm tim mạch. Nói cách khác, nếu độc hỏa công tâm thì phải qua cửa ải là gan trước. Trước đây Ngọc Linh Lung đã tạo nên một con đập lớn để chặn độc hỏa trong gan mọi người, ngày nay điều cần làm là phải vượt qua được con đập lớn này, chỉ có như vậy thì mới làm cho độc hỏa công tâm.
Người ngoài không thể biết làm sao để vượt qua con đập lớn trong gan này, nhưng hắn lại biết. Không có ai hiểu rõ nhược điểm của bản thân hơn chính mình, hắn chọn những loại thuốc độc này đều nhắm vào nhược điểm không thể giải độc của bản thân. Nếu như uống vào, nhất định trúng độc.
Cái gọi là bách độc bất xâm chỉ là ngăn cản độc ở bộ phận bên ngoài khiến nó không thể xâm nhập vào trong. Một khi độc vượt qua được sự bảo vệ của gan, sẽ không còn cái gọi là bách độc bất xâm nữa, mà cũng không thể tự giải độc được, phải dựa vào thuốc giải. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn do dự.
Phương pháp đã nghĩ xong, còn muốn sử dụng hay không thì Mạc Vấn đang do dự. Thứ nhất là lo lắng cho an nguy của bản thân, thứ hai là hành vi lần này sẽ làm trái với giáo lý đại đạo tự nhiên của Đạo gia. Ăn đan dược để đề thăng tu vi vốn đã có vài phần mưu lợi, dùng rượu trắng đẩy mạnh tác dụng của đan dược cũng là liều lĩnh cầu nhanh. Lần này thậm chí hắn còn dùng cả thuốc độc, điều này đã hoàn toàn rời bỏ phương pháp tu hành của Đạo gia, có khuynh hướng bàng môn tà đạo.
Cân nhắc thật lâu, Mạc Vấn đặt chén độc xuống, trở lại giường tiến hành hành vãn khóa. Trong lúc tụng kinh hắn vẫn cân nhắc xem có nên uống thuốc độc hay không, suy nghĩ và tính toán cần làm trong lúc lòng triệt để yên tĩnh, chỉ có lúc lòng yên tĩnh thì mới có thể nghĩ xa và chu toàn. Dưới tác dụng của kinh văn, Mạc Vấn rất bình tĩnh. Hắn hiểu rất rõ là hiện giờ tu vi của mình đã vượt qua cả sáu vị đồng môn. Xuống núi chưa đầy hai năm mà hắn đã tiến vào tu vi Lam khí, tốc độ này đã là kinh thế hãi tục. Làm người không nên được một tấc lại muốn lấn một thước, người tu đạo làm việc càng không nên thiên vị vội vàng, nếu còn thấy chưa đủ lại muốn cầu nhanh chóng, thực sự như vậy đã đánh mất tác phong.
Nếu đứng ở góc độ giáo lý của Đạo môn và bản tâm của đạo sĩ thì không nên uống chén thuốc độc này. Đạo gia làm việc bình thản lâu dài, tuổi tác của hắn chẳng qua mới hai mươi, có đủ thời gian cầu ổn cầu bình, chính là ngày mai có thua cũng chẳng ngại, bản thân hắn còn trẻ tuổi, đối thủ lại là Quốc sư đương triều, có thất bại cũng không có gì lạ, ngày sau siêng năng tu hành tìm về thể diện là được.
Nhưng nếu nhìn ở góc độ khác thì lại là chuyện khác. Vì lần đấu pháp này mà hắn đã phí hết nửa năm, cơ hội này có thể nói là nghìn năm mới gặp. Nếu thắng, sẽ lấy về được danh dự của Đạo gia, uốn nắn sự hiểu lầm của người đời trước nay, đó là công đức lớn lao. Trước kia phiên tăng Khổng Tước kia cũng có nói qua, tăng nhân ở Trung thổ hiện nay tu hành giáo pháp tiểu thừa rất có tai hại. Lần này đấu pháp hắn đã đứng về phía chính nghĩa, không chỉ là Đạo gia tranh đoạt tín đồ. Còn nữa là, nếu lần này thất bại thì hòa thượng Quảng Phổ kia sẽ không cho loại người như hắn có cơ hội đấu pháp nữa. Một kẻ bại tướng dưới tay làm gì có tư cách khiêu chiến người chiến thắng nhiều lần.
Vãn khóa xong, Mạc Vấn vẫn chưa ra được quyết định. Sư tôn đối với hắn mà nói thì chỉ là một hình bóng. Thượng Thanh chỉ cho hắn một mục tiêu mà không đi theo hướng dẫn hắn. Hắn lại nghĩ về phụ thân, vẫn muốn được tự tay phụ thân dạy bảo, nhưng phụ thân đã mất rồi, không ai còn chỉ đường, giải thích nghi hoặc cho hắn nữa.
Sau khi xuống giường, Mạc Vấn bưng chén thuốc độc lên uống một hơi cạn sạch. Lợi và hại đều đã nghĩ tới, nguyên nhân cuối cùng thúc đẩy hắn đưa ra quyết định không thể đơn giản hơn, hắn muốn thắng.
Độc tính của chén thuốc độc này rất mạnh, sau khi vào bụng thì khí nóng vô cùng khó chịu. Mạc Vấn trở về giường ngồi xếp bằng cố chịu đựng. Người khác bị trúng độc đều hành khí bức độc, còn hắn làm hoàn toàn ngược lại, rút ra linh khí dẫn độc công tâm.
Tim thuộc Hỏa, được độc hỏa trợ thế, quả nhiên linh khí chuyển động nhanh hơn rất nhiều. Mắt thấy kế sách có hiệu quả, Mạc Vấn không dám trì hoãn chút nào, lập tức ngưng thần tiến vào trạng thái hành khí.
Lão Ngũ đã sắc thuốc giải đưa đến, Mạc Vấn chỉ khẽ gật đầu, không dừng việc hành khí. Sáng sớm hôm sau lão Ngũ đưa cơm, hắn cũng chỉ gật đầu. Lão Ngũ tất nhiên biết hắn đã ở trạng thái quan trọng, không dám quấy rầy. Điều mà gã có thể làm là để đồ ăn lại, rồi dựa theo phương thuốc của Mạc Vấn đi chuẩn bị một phần thuốc giải nữa.
Bất luận kẻ nào uống thuốc độc đều thấy khó chịu, Mạc Vấn cũng không ngoại lệ. Mặc dù có linh khí áp chế độc tính, nhưng lúc này bên trong cơ thể như bị lửa đốt, cảm giác nóng bỏng này so với sự đau đớn thông thường thì khó chịu hơn rất nhiều, nhưng hắn cũng không đặt sự đau đớn đó ở trong lòng, ngược lại cảm thấy lo lắng. Được độc hỏa trợ giúp, việc dung luyện nội đan tăng lên rất nhanh, linh khí nhanh chóng tràn đầy, nhưng phương pháp luyện công này không đúng. Hắn rất am hiểu về đạo lý âm dương, tu vi tăng nhanh như thế ắt sẽ phải trả giá cực lớn, mà cái giá phải trả tuyệt đối không chỉ là đau đớn vể thể xác, còn cụ thể là gì thì trước mắt vẫn chưa biết được. Nhưng đại giới và ác quả nhất thì nhất định sẽ có, nếu không như vậy thì không đúng với Thiên đạo.
Mặc dù trong lòng có nhiều lo lắng, nhưng cảm nhận được linh khí tràn đầy trong khí hải vẫn làm Mạc Vấn cảm thấy vui mừng. Khí hải sắp đầy tràn, cảm giác bành trướng do lượng lớn linh khí tụ tập vào làm cho hắn an tâm, không lâu sau sẽ tiến vào Tử khí. Lúc này hắn mơ hồ cảm nhận được khí phách cuồn cuộn của Tử khí, Tử khí chính là cánh cửa lớn nhất mà người tu hành phải đối mặt, vượt qua Thiên kiếp có thể xem là chân chính đăng đường nhập thất (đạt đến trình độ giỏi, tầm cao mới).
“Lão gia, cần chuẩn bị đi Hộ Quốc Tự thôi.” Ngay lúc Mạc Vấn tâm không tạp niệm mà hành khí, lão Ngũ đẩy cửa vào.
Mạc Vấn nghe vậy liền hít sâu một hơi, hoàn khí quy hải, mở mắt quay đầu, thấy trời dần sáng, vậy mà đã là sáng sớm ngày ba mươi.
“Lão gia, sắc mặt cậu rất xấu.” Lão Ngũ đi vào phòng, để túi vải màu vàng xuống.
Mạc Vấn không trả lời, xuống giường ra ngoài, nhìn mặt trời để tính thời gian. Hiện tại mới đến giờ Mão, mặt trời vừa nhô lên được một nửa, còn cách giờ Thìn một canh giờ nữa.
“Lão gia, khi nào thì uống thuốc giải?” Lão Ngũ đi theo, chỉ hai chén thuốc giải trên bàn.
“Đợi một khoảng thời gian.” Mạc Vấn đi về phòng, cởi búi tóc xuống để chải.
“Những thứ này là trang phục và đạo cụ do Chu quý nhân chuẩn bị cho người, nàng đã đi Hộ Quốc Tự trước để chuẩn bị cho cậu rồi.” Lão Ngũ mở cái túi màu vàng trên bàn ra, lấy quần áo bên trong, trừ quần áo lót hoàn toàn mới còn có một bộ đạo bào màu xanh. Trước kia đạo bào mà Mạc Vấn mặc đều là vải thô, màu xanh đậm, bộ đạo bào này cũng làm từ vải làm chính nhưng bên trong trộn lẫn tơ tằm, vì vậy so với đạo bào thông thường thì mềm mượt thoải mái hơn. Màu nhuộm cũng khác, là màu xanh lam, trước thêu bát quái đồ, sau lưng âm dương đen trắng, ống tay áo, vạt áo, tà áo phân ra giống như bát quái, hiển lộ khí thế tiêu sái phiêu dật của tiên gia.
“Múc nước để ta rửa mặt.” Mạc Vấn nói với lão Ngũ.
Lão Ngũ lập tức đi múc nước. Đợi gã quay về, Mạc Vấn đã búi tóc xong, đổi lại nội y, đang kiểm tra lại đạo bào mới làm này.
“Lão gia, sắc mặt cậu xấu lắm, lúc nào mới uống thuốc giải này?” Lão Ngũ lại hỏi.
“Tìm bình sứ mang theo thuốc giải.” Mạc Vấn đặt hộp đen họa phù vào trong túi đạo bào, trải qua vài lần móc ra thử nghiệm, cảm thấy rất thuận tay. Bộ đạo bào này hoàn toàn giống với bộ đạo bào cũ, còn cho thêm tơ tằm, đưa tay càng nhanh hơn, không có chút trở ngại.
Lão Ngũ nghe thấy thì nhanh chóng cầm hai cái bình sứ trong phòng rót thuốc giải vào, đây đều là bình rượu mà Mạc Vấn uống trước đây, trong đó còn sót lại chút rượu có tác dụng thúc đẩy thuốc giải.
“Lão gia, đã vài ngày cậu không ăn gì rồi, để ta đi lấy cơm cho cậu.” Lão Ngũ nói với Mạc Vấn đang rửa mặt.
“Trong bụng ta đều thuốc độc, làm sao có thể ăn uống? Ngươi đi báo cho tiền viện chuẩn bị kiệu cho ta, giờ Mão canh ba khởi hành.”
Mạc Vấn vừa rửa mặt vừa dặn dò lão Ngũ. Bây giờ hắn lại phát giác bản thân sắp vào Tử khí, chỉ kém một chút xíu. Tình trạng nước đến chân như thế chỉ có thể ngồi kiệu thôi.
“Chu Quý nhân sớm đã chuẩn bị cho cậu rồi.” Lão Ngũ đưa khăn cho mặt, “Lão gia, cậu còn bao lâu mới có thể độ kiếp?”
“Trong vòng hai canh giờ.” Mạc Vấn trả lời. Cần bao nhiêu thời gian mới tiến vào Tử khí thì không thể đánh giá chính xác được, chỉ có thể ước chừng.
“Thật muốn mạng mà.” Lão Ngũ có vẻ mặt sốt ruột.
“Ta thấy cũng đủ.” Mạc Vấn bình tĩnh nói. Tuy còn kém chút, nhưng đến khi lên đài đấu pháp còn có thể kéo dài, so với Lăng Thiên Cung Hiên Viên Tử chỉ kém ba ngày mà không thể phi thăng thì hắn đã may mắn hơn nhiều rồi.
Lão Ngũ nghe vậy còn muốn lên tiếng, nhưng Mạc Vấn đã trở về giường nhắm mắt ngồi ngay ngắn, “Giờ Mão canh ba gọi ta khởi hành.”
Đến lúc này Mạc Vấn đã khó mà yên ổn tinh thần. Hắn có thói quen tính trước mọi việc, nghĩ trước cách ứng phó tốt nhất, duy chỉ có đấu pháp hôm nay là vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, hành sự tùy theo hoàn cảnh. Mặc dù không có chuẩn bị, nhưng trong lòng cũng đã định ra sách lược cơ bản, trước tiên nên tránh nguy hiểm lúc đầu, đợi vượt qua Thiên kiếp lại dùng Thiên Cương đại phù, một kích chiến thắng.
Giờ Mão canh ba đã tới, Mạc Vấn ra cửa lên kiệu, lên đường đi Hộ Quốc Tự…