Tu La Thần Công

Chương 22 - Bước Phiêu Lưu Nhiều Nỗi Gian Truân

trước
tiếp

Lăng Trung Ngọc ngấm ngầm thở dài nghĩ bụng :

– “Tính mình thích trêu chọc người ta, ngờ đâu nay gặp phải đối thủ. Ôi! Thiệt trời quả báo”.

Giang Mỹ Linh đổi giọng mềm mỏng hỏi :

– Muốn đi thì đi, ngươi còn suy nghĩ gì nữa? Phải chăng ngươi muốn chờ Lãnh thư thư hay định đợi Cảnh muội muội?

Lăng Trung Ngọc bị ả hỏi móc khác nào như dẫm phải gai. Chàng lượm thiết trượng rồi vừa nhảy vọt đi vừa la :

– Được, được! Đi thì đi!

Trong lòng sầu muộn không nơi phát tiết, Lăng Trung Ngọc đột nhiên phát ra một tiếng hú dài rồi dõng dạc ngâm :

Mắt trắng liếc, coi người thế tục

Sống thừa còn luyến tiếc làm chi?…

Giang Mỹ Linh cười ngâm tiếp :

Ngoài biển non tiên mà tới được.

Trong tâm hẳn hết nỗi sầu bi.

Lăng Trung Ngọc tưởng mình nghêu ngao cho khuây lòng hoài cảm ngờ đâu Giang Mỹ Linh ngâm hai câu dưới lại rất thích hợp với tâm sự chàng. Bất giác chàng chấn động tâm thần tự nghĩ :

– “Nếu đến được non tiên ngoài biển thì e rằng mình khó lòng thoát khỏi tay thị”.

Lúc này tuy chàng ruột rối như mớ bòng bong nhưng đã hết đất chần chờ, chàng quay đi theo Giang Mỹ Linh.

Hai người lên thuyền rồi, Lăng Trung Ngọc bị nàng bức bách ra đi nên chẳng có cảm tình chi hết, vẫn giữ bộ mặt thờ ơ lạnh lẽo.

Giang Mỹ Linh vờ như không thấy gì, sau một lúc lâu cô cất tiếng nghiêm nghị hỏi :

– Lăng Trung Ngọc! Ngươi đã nghe thấy câu cổ ngữ “Đổng chu công tế” (Người đi cùng thuyền che chở lẫn nhau) bao giờ chưa?

Lăng Trung Ngọc hỏi lại :

– Cái gì?

Giang Mỹ Linh cười khúc khích đáp :

– Ngươi không biết câu đó càng hay. Dò ngươi chẳng thích ta thì hiện giờ chúng ta cũng ngồi chung một con thuyền.

Lăng Trung Ngọc không biết làm thế nào. Chàng nghĩ tôi đường bể xa vời, chẳng hiểu có tìm thấy hòn đảo cổ quái kia không. Rút cục chàng không thể giữ thái độ lãnh đạm không nói không cười với cô mãi được.

Nghĩ đến đây, chàng đã giảm đi mấy phần tức giận, liền nói :

– Kể ra ta đối với cô cũng chẳng có điều chi ác cảm, song cô lại thích trêu chọc ta thái quá nên ta không muốn nói với cô nữa.

Giang Mỹ Linh cười đáp :

– Đó chẳng qua là ta học tập những hành động của ngươi mà thôi. Còn về chuyện trêu chọc người thì ngươi tức là bậc lão tiền bối của ta.

Lăng Trung Ngọc không biết mình nên cười hay là nên khóc. Chàng hồi tưởng những hành vi nghịch ngợm ác ôn của miìh không khỏi cười thầm, nhắc lại câu “trời quả báo!”.

Giang Mỹ Linh là người thông minh hoạt bát, cô chẳng khác cành hoa biết nói mà lại hiểu khá nhiều chuyện cổ tích quái đản. Lăng Trung Ngọc ở giữa biển mênh mông bát ngát, có cô đi bên kể ra cũng bớt tịch mịch, chàng đã mướn thợ đóng chiếc thuyền này, dĩ nhiên nhỏ hơn những thuyền chở khách và chở hàng hóa. Nhưng thuyền đóng bằng gỗ tốt, cực kỳ kiên cố, tốc độ cũng mau hơn các thuyền khác nhiều.

Trong thuyền đã trang bị đầy đủ hai tháng lương khô, muối, củi, chỉ còn thiếu thịt tươi.

Giang Mỹ Linh không biết bẻ lái, ngồi rồi chẳng có việc gì cũng buồn, cô liền buông câu tiêu khiển. Nghề nấu nướng của cô rất giỏi. Hàng ngày cô làm cơm và giặt quần áo cho Lăng Trung Ngọc. Cô câu được cá, làm nhiều món ăn thành ra phục thị chàng một cách rất chu đáo.

Đi thuyền được mấy ngày, Lăng Trung Ngọc tuy đối với cô chẳng có hảo cảm gì, nhưng phần ác cảm đã giảm đi khá nhiều. Mấy ngày đầu mặt biển còn yên tĩnh, thuyền đi bằng phẳng. Giang Mỹ Linh thường đứng đầu thuyền mà ngắm trời nước.

Đến giữa trưa ngày thứ năm, Giang Mỹ Linh đang ngồi đầu thuyền câu cá, chợt thấy một đàn cá lớn nhảy lên mặt nước đủ thứ kỳ lạ.

Trong đám này có loài cá mọc cánh biết bay, có loài nữa tròn ủng như nón che mưa. Có con dài như trường kiếm, có con nhả ra nước mực đen như cá mực lớn…

Giang Mỹ Linh toan kêu Lăng Trung Ngọc lại coi, bỗng con thuyền tròng trành, chàng liền lớn tiếng thúc giục :

– Mau vào khoang đi!

Chàng chưa dứt lời bỗng nghe bể gầm như sấm động. Sóng vỗ ào ạt tạt nước cả vào mũi thuyền.

Giang Mỹ Linh sợ quá hai chân nhũn ra. Lăng Trung Ngọc nắm lấy tay cô kéo vào, xiêm áo cô bị ướt hết. Cô thấy Lăng Trung Ngọc lộ vẻ kinh hoàng, miệng chàng lẩm bẩm :

– Trời đang trong mà sao đột nhiên biển động.

Giang Mỹ Linh hỏi :

– Biển động là thế nào?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Đây là đáy biển bị chấn động sóng nước bị đẩy mạnh réo lên ầm ầm. Hiện giờ không gió to, chẳng lẽ chỗ này có núi lửa sắp nổ chăng?

Giang Mỹ Linh lại hỏi :

– Trời ơi! Ngươi có biết bao giờ núi lửa trên hải đảo sẽ nổ không? Ngươi bảo nó sắp nổ là nghĩa thế nào?

Cô chưa dứt lời, một đợt sóng lớn bằng trái núi nhỏ xô tới. Con thuyền bị sóng nâng lên rất cao.

Giang Mỹ Linh chưa từng nếm mũi sóng gió thì chịu làm sao nổi? Mắt cô nẩy đom đóm, người tựa hồ bay bổng lên giữa đám mây mù, cô vội nằm phục xuống lòng thuyền, hai tay ôm chặt lấy bị gạo.

Con thuyền theo làn sóng nhô lên thụt xuống khiến cô bừng bừng như lục phủ ngủ tạng mình đều đảo lộn. Cô say sóng nôn hết cả cơm canh ăn từ đêm trước ra.

Từng đợt sóng dữ không ngớt đập vào mũi thuyền, Lăng Trung Ngọc ướt như chuộc lột.

May ở chỗ chàng đã dạn sóng. Chàng lập tức hạ buồm xuống để thuyền vững lại một chút. Đồng thời chàng vận nội lực dùng pháp Thiên cân trụ đúng phép cho thuyền bớt tròng trành. Con thuyền bị luồng nước xoáy quanh co một hồi rồi cùng thoát hiểm. Nhưng nó bị sóng xô dữ quá, dưới đáy thủng một chỗ.

Lăng Trung Ngọc đành xé mấy túi nhét vào chỗ đó rồi bồng Giang Mỹ Linh lên.

Giang Mỹ Linh vừa rên vừa nói :

– Nếu biết trước sóng gió nguy hiểm thế này thì ta chẳng đi kiếm bí lục làm chi nữa.

Cô ngồi dậy ngửng đầu trông lên thấy Lăng Trung Ngọc vẫn lộ vẻ tươi cười.

Toàn thân chàng ướt sủng mà dường như vẫn ra chiều cao hứng.

Giang Mỹ Linh tức mình gắt lên :

– Ta sắp chết rồi đây! Ngươi sung sướng lắm phải không?

Lăng Trung Ngọc cười đáp :

– Cô không chết được đâu? Cô cứ nằm yên đó một lát ta sẽ kiếm thuốc cho cô uống. Ha ha! Cô có biết vì lẽ gì mà ta cao hứng không?

Giang Mỹ Linh hằn hộc đáp :

– Ai mà hiểu được cái bụng dạ tàn nhẫn của ngươi sắp làm trò gì?

Lăng Trung Ngọc cười rộ hỏi :

– Cô có biết là nước biển lạnh lắm không?

Giang Mỹ Linh càu nhàu :

– Nước bể không lạnh thì nóng với ai?

Lăng Trung Ngọc nói :

– Nếu hỏa sơn phun lửa thì nước bể nóng lắm. Chà chà! Lần này ta đoán sai rồi. Không phải hỏa sơn phun lửa. Phen này động biển đại khái vĩ đáy biển chấn động mà chấn động không lấy gì làm kịch liệt.

Bỗng chàng cau mày hỏi tiếp :

– Vì sao mà có địa chấn? Chẳng lẽ đây là điềm báo trước hỏa sơn sắp phun lửa.

Giang Mỹ Linh không nhịn được nữa gay gắt :

– Trời ơi! Ngươi nói cái gì mà đáy biển có địa chấn, cùng hỏa sơn phun lửa lắm thế? Vụ này rồi sẽ ra làm sao?

Lăng Trung Ngọc nghiêm nét mặt trịnh trọng hỏi :

– Cô có sợ chết không? Nếu cô sợ chết thì ta sửa vá thuyền xong đưa cô về, một mình ta ra biển cũng được.

Giang Mỹ Linh tuy bị sóng gió làm cho cực kỳ khó chịu, nhưng cô không muốn dời Lăng Trung Ngọc và vẫn hy vọng kiếm thấy bí lục võ công.

Nghĩ vậy cô liền đáp ngay :

– Nếu thuyền vở người chết, ta mà bỏ mạng thì dễ thường ngươi sống được chăng? Ta sợ cóc gì?

Lăng Trung Ngọc nói :

– Cái đó khó mà biết được. Tỷ như cơn sóng lớn lật thuyền úp đi là chết uổng. Dĩ nhiên ta dám dấn thân vào nơi nguy hiểm không kể gì đến tính mạng, vậy cô cô có theo ta không?

Giang Mỹ Linh đáp :

– Ngươi đi được thì ta cũng đi được. Đi kiếm bí lục võ công của Võ Hạo Thiên thì ta chẳng hề gì đến những mối nguy hiểm về tính mạng nữa.

Lăng Trung Ngọc nói :

– Hay lắm! Đã vậy thì cô đừng hỏi đến chuyện hỏa sơn phun lửa. Cái gì phải đến nó phải đến.

Giang Mỹ Linh nghĩ thầm trong bụng :

– “Trong bức họa đồ có vẻ núi lửa trong ruột hòn hải đảo. Phải chăng núi lửa mà Lăng Trung Ngọc nói đây chính là chỗ đó? Nhưng gã chưa tới hòn đảo này bao giờ thì làm sao lại biết là hỏa sơn sắp đến thời kỳ phun lửa?”

Giang Mỹ Linh uống thuốc rồi đi vào cõi mộng.

Sáng hôm sau cô tỉnh dậy lên đầu thuyền coi. Ở đằng xa xa đã thấy một màu xanh biếc của cây cối trên lục địa.

Gió bể thổi vù vù mà là một làn gió nóng nẩy rất khó chịu.

Giang Mỹ Linh giật mình kinh hãi lớn tiếng gọi :

– Trung Ngọc! Trung Ngọc!

Cô quay đầu lại đã thấy chàng cười hì hì hỏi :

– Có chuyện gì mà cô hoảng hốt như vậy?

Giang Mỹ Linh đáp :

– Khí hậu trên mặt biển thật là quái dị. Lúc ban mai sao đã nóng thế? Chúng ta đến địa phương nào rồi?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Lát nữa còn nóng hơn nhiều.

Con thuyền thuận gió lao nhanh như bay. Chỉ trong khoảnh khắc đã gần tới hòn đảo cô đơn giữa biển.

Đứng xa trông tựa hồ một bức tranh vẻ màu xanh biếc, thỉnh thoảng điểm màu hồng thẩm…

Trên hòn đảo này có một trái núi trọc, đá đỏ. Khí trời quả nhiên mỗi lúc một nóng thêm. Giang Mỹ Linh mồ hôi ra như tắm. Cô la lên :

– Đây là một địa phương quỷ quái! Mau rời xa đi thôi.

Lăng Trung Ngọc không trả lời, chàng lại giương buồm lên cho thuyền chạy về phía hải đảo.

Giang Mỹ Linh động tâm nghĩ thầm :

– “Chẳng lẽ đây lại là hòn đảo mà ngày trước Võ Hạo Thiên đã trú ngụ? Khí hậu nóng thế này e rằng trên đảo có núi lửa thật”.

Cô còn đang nghĩ ngợi phân vân bỗng nghe Lăng Trung Ngọc cười nói :

– Đây là chỗ nhà cũ ta ở ngày trước một nơi thích thú vô cùng. Sao cô lại cho là khó chịu?

Giang Mỹ Linh lấy làm kỳ hỏi :

– Ngươi sinh trưởng trên hòn đảo này ư? Thảo nào ngươi chịu được khí hậu nóng như lửa.

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Phải rồi! Ta ở trên đảo này đến mười năm, nhưng trước kia khí hậu không nóng như bữa nay. Đã đến đây thì bất luận thế nào cũng lên thăm nhà cũ.

Chàng ngoẹo đầu cười hỏi :

– Cô có muốn làm tân khách của ta không?

Giang Mỹ Linh thực tình không muốn dừng chân trên hòn đảo này, nhưng Lăng Trung Ngọc nhất định về thăm nhà cũ, cô không sao được đành phải leo lên bờ.

Bờ biển cát đá nóng như than hồng, Giang Mỹ Linh đi một lúc bỏng cả chân.

Cô la lên một tiếng “trời ơi”!

Lăng Trung Ngọc nâng đỡ cô hỏi :

– Cô làm sao vậy?

Giang Mỹ Linh hằn hộc nói :

– Chân ta bị bỏng phồng lên rồi.

Lăng Trung Ngọc nói :

– Ta đỡ cho cô đi vào trong kia có bóng cây là mát rồi.

Giang Mỹ Linh tựa vào Lăng Trung Ngọc mà đi. Cô thấy mát ruột quên cả nóng nảy.

Gió biển thổi vèo vèo mang theo cả mùi thơm ngào ngạt. Hai người đi đến hết bãi biển, Giang Mỹ Linh trông ra đột nhiên giật mình kinh hãi bật lên tiếng la hoảng :

– Trời ơi! Rắn! Rắn!

Trước mặt là một hàng cây. Trên cây toàn là rắn độc Những cây này rất quái lạ cành nào cũng vòng vèo như hình con rắn, mà trên cây những con rắn dài treo lủng lẳng. Cả một thân cây tưởng chừng bao nhiêu rắn lớn rắn nhỏ tụ tập lại mà thành ra. Còn lạ nữa là mùi hương ngào ngạt từ những cây quái dị này tiết ra.

Lăng Trung Ngọc hút lên một tiếng dài. Lập tức bao nhiêu rắn trên cây đều bay cả xuống như tên bắn.

Giang Mỹ Linh hồn vía lên mây. Cô giơ tay lên toan liệng một nắm mai hoa trâm ra, nhưng Lăng Trung Ngọc đã bật ngón tay vào hổ khẩu cô. Nắm Mai Hoa châm đều bắn lên không.

Lăng Trung Ngọc cười nói :

– Bọn chúng đều là bạn tốt của ta. Đã có ta ở đây không sợ chúng cắn đâu.

Nhưng nếu cô bắn chết một vài con thì ta không bảo vệ cho cô được.

Một đàn rắn lớn bò đến bên Lăng Trung Ngọc, nghểnh đầu lên mà phun phì phì như để chào mừng một người bạn cũ.

Lăng Trung Ngọc cười nói :

– Đa tạ các ngươi vẫn chưa quên ta!

Chàng dắt tay Giang Mỹ Linh đi vào giữa đàn rắn. Đàn rắn rẻ ra hai bên để nhường lối rồi mới bò theo sau.

Giang Mỹ Linh sợ nhũn cả chân tay, cố bám chặt lấy Lăng Trung Ngọc.

Sau cô không thấy rắn độc cắn mình mới yên tâm lại.

Lăng Trung Ngọc dẫn Giang Mỹ Linh đi vào trung tâm hòn đảo. Giang Mỹ Linh hết sợ rắn độc, trấn tĩnh tâm thần, lại cảm thấy nóng dữ, cơ hồ nghẹt thở.

Trên đỉnh núi thỉnh thoảng có chỗ khá nhiều cây, nhưng mười phần có đến tám chín là trọc lóc. Có cây rụng hết sạch lá chỉ còn lại những cành vàng khè tựa hồ bị lửa đốt.

May mà một số cây hình thù quái dị lại có hoa có lá rất là rậm rạp. Nhưng những cây quái dị này tiết ra một mùi hương quái dị. Giang Mỹ Linh không ngửi quen, cô cảm thấy nhức đầu. Nhưng cũng chẳng biết làm thế nào đành đứng vào dưới bóng cây tránh nắng.

Lăng Trung Ngọc cười nói :

– Cô đừng sợ loại cây quái dị này. Tên nó là Ma phong thụ. Không những nó trị được chứng ma phong mà còn chữa được cả nội thương nữa.

Giang Mỹ Linh la lên :

– Ma phong thụ ư? Thật là đáng sợ!

Lăng Trung Ngọc lạnh lùng đáp :

– Sự phụ ta bị chứng ma phong, may tìm đến đảo Kim Xà này, hái lá cây ăn mới chữa khỏi bệnh. Hai cái tên đảo Ma Phong và đảo Kim Xà đều do sư phụ ta đặt ra.

Giang Mỹ Linh càng sợ hãi hơn nói :

– Chúng ta quay về thôi! Trên biển tuy sóng gió dữ dội và nguy hiểm nhưng cũng còn dễ chịu hơn trên đảo này nhiều.

Lăng Trung Ngọc hỏi :

– Ta cần ở lại trên đảo thì làm thế nào?

Giang Mỹ Linh la lên :

– Sao? Ngươi định ở lại đây ư? Ở bao lâu?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Ít ra là mười ngày hay nửa tháng, nhiều là nửa năm, một năm không chừng.

Giang Mỹ Linh bồn chồn muốn phát khóc. Nàng dậm chân nói :

– Té ra ngươi đã gạt ta! Có phải ngươi hận ta đã trêu chọc mà đưa ta tới đây? Chà! Thủ đoạn trả thù của ngươi thật là ghê gớm? Sao ngươi không đâm ta một kiếm phứt đi cho rồi?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Ta không gạt cô đâu.

Giang Mỹ Linh nói :

– Ngươi còn bảo không gạt ta ư? Ngươi chịu lời giúp ta đi kiếm bí lục võ công của Võ Hạo Thiên sao lại vào đây?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Ta vẫn muốn giúp cô đi kiếm bí lục nhưng chậm lại một vài năm cũng chẳng can gì.

Giang Mỹ Linh tức quá, hậm hực nói :

– Việc báo thù của ta tuy không gấp rút, nhưng tự nhiên vô cớ ra nằm trên đảo này hàng năm thì được ích gì? Ta hỏi ngươi, việc ngươi đi thăm mấy con rắn độc so với công việc của ta đàng nào khẩn yếu hơn?

Lăng Trung Ngọc nghiêm nghị đáp :

– Phải rồi! Vụ này so với chuyện cô báo thù còn quan trọng hơn nhiều.

Giang Mỹ Linh thấy vẻ mặt chàng rất nghiêm nghị thì giật mình kinh hãi, dù muốn thóa mạ cũng không dám mở miệng.

Lăng Trung Ngọc nói :

– Chúng ta hãy nấu cơm ăn đã. Ăn cơm xong ta nói còn muốn đi coi khắp đảo này một lượt.

Giang Mỹ Linh nói :

– Nhưng có chuyện gì? Nếu ngươi không nói rõ thì ta không ăn được cơm.

Lăng Trung Ngọc nhặt ít cành cây khô đốt lên và xách túi gạo bảo Giang Mỹ Linh thổi cơm. Chàng lại đi bắt mấy con đà điểu đưa cho cô nấu nướng. Rồi chàng nói :

– Ngày sư phụ ta mới tới hòn đảo này khí hậu rất lạnh. Về sau mỗi năm một nóng hơn. Hồi ta ở đây khí hậu rất tốt, hoa nở bốn mùa không tàn tạ. Cây cỏ xanh tươi quanh năm. Thật là một nơi tiên cảnh…

Chàng trầm tư một lúc rồi hỏi :

– Bây giờ khí hậu nóng kinh người. Cô có biết vì lẽ gì không?

Giang Mỹ Linh đáp :

– Ta làm sao mà biết được? Nói mau đi! Đừng giở trò nữa.

Lăng Trung Ngọc nói :

– Vì dưới đáy hòn đảo này có núi lửa.

Giang Mỹ Linh thất kinh hỏi :

– Dưới đáy bể có núi lửa ư?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Phải rồi! Đáy biển có rất nhiều núi lửa. Nhưng ở giữa biển núi lửa có nổ tung bất quá chỉ cho nước bể sôi động chết hại cá tôm mà thôi. Hòn đảo này cách bờ biển có mấy ngày đường, nếu hỏa sơn phun lửa thì hậu quả không biết đến đâu mà lường.

Giang Mỹ Linh nửa tin nửa ngờ hỏi lại :

– Sao ngươi biết dưới hòn đảo này có núi lửa?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Ta dẫn cô đi coi!

Ăn cơm xong, Lăng Trung Ngọc dẫn Giang Mỹ Linh qua khu rừng cây quái dị rậm rạp đi vào trung tâm hải đảo.

Bỗng thấy dưới chân đỉnh núi sắc đỏ có một cái huyệt động. Dĩ nhiên trái núi này trọc lóc. Xung quanh huyệt động là một khu đất rộng lớn chẳng có một ngọn cỏ nào mọc được.

Còn một điều đáng sợ hơn nữa là vô số rắn độc chết ngay bên huyệt động phát ra một mùi hôi thối khiến cho người ta phải nôn oẹ.

Giang Mỹ Linh bịt mũi nói :

– Ta không muốn coi nữa! Trở về thôi!

Lăng Trung Ngọc lấy ra hai bông hoa tươi mùi hương nồng nàng. Hoa này cốt để đánh tan mùi tanh hôi.

Giang Mỹ Linh cầm một bông ngửi lập tức thấy tinh thần thanh thảng.

Lăng Trung Ngọc nói :

– Cô coi nữa đi.

Chàng dắt cô đến cửa động thì thấy phía dưới đá núi phát ra ánh sáng màu đỏ thẳm. Trên vách đá cũng có vô số xác rắn.

Bây giờ Giang Mỹ Linh tuy không sợ mùi hôi thúi vì xác rắn nhưng bị nhiệt khí trong động xông ra cơ hồ ngất đi.

Lăng Trung Ngọc vội đưa có lùi ra xa ngoài rừng cây.

Trong rừng cây có một cái hồ nhỏ. Đây là nơi mát nhất trên hòn đảo này.

Giang Mỹ Linh cúi xuống cho hơi nước mát mẻ thấm vào mặt mới thốt nên lời :

– Thật là đáng sợ! Thật là đáng sợ!

Lăng Trung Ngọc nói :

– Nguyên trước ta cũng không hay dưới Xà đảo này lại có núi lửa. Sau sư phụ ta ở đây mười mấy năm khảo sát tỉ mỉ khám xét toàn đảo rồi phát giác ra bí mật trong lòng đất, đồng thời phát hiện miệng núi lửa tức là chỗ huyệt động mà chúng ta vừa coi đó.

Chàng đưa mắt nhìn đám mây bên trời chậm rãi nói tiếp :

– Khi ấy trong động có đến mấy vạn rắn độc. Chắc bây giờ chết hết rồi. Sư phụ ta hồi sinh tiền từng thòng dây xuống thám hiểm. Lão gia tính biết núi lửa sẽ nổ vào khoảng sáu năm sau rồi lão gia chết.

Giang Mỹ Linh vội hỏi :

– Sư phụ ngươi chết mấy năm rồi?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Còn kém mấy tháng nữa thì đủ sáu năm.

Giang Mỹ Linh giật mình kinh hãi. Lăng Trung Ngọc cười nói :

– May ở chỗ núi lửa chưa nổ. Coi tình hình này phải một năm hay nửa năm hỏa sơn mới phun lửa.

Giang Mỹ Linh ngắt lời :

– Tuy vậy nhưng ở lại trên đảo này cũng là nguy hiểm lắm.

Lăng Trung Ngọc nói :

– Phải rồi! Vì có sự nguy hiểm vô bờ bến mà ta đến đây.

Ngừng lại một chút chàng nói tiếp :

– Phía dưới huyệt động kia, những rắn độc nhả rãi ra chứa thành một cái vũng nhỏ. Nếu hỏa sơn phun lửa thì cả trái đảo Kim Xà này sẽ biến thành tro than mà cả ven biển Hàng Hải cũng bị ảnh hưởng. Bao nhiêu sinh vật dưới biển phải chịu kiếp nạn. Nước rãi một số lớn rắn độc như vậy hòa vào nước biển thì dù sinh vật nào chưa chết bị nọc độc, tai hại vô cùng.

Giang Mỹ Linh nghe nói sợ quá trợn mắt há miệng. Cô thét lên :

– Thế mà chúng ta còn chưa chạy ư?

Lăng Trung Ngọc nói :

– Cô nghe ta nói vậy cô thích không?

Giang Mỹ Linh nói :

– Ngươi còn nói gì nữa? Đối với thiên tai khủng khiếp này thì còn biện pháp nào tránh được?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Sư phụ ta đã nghĩ ra một biện pháp là cần phải có người không sợ rắn độc, trước khi hỏa sơn phun lửa mấy tháng xuống sân dưới huyệt động khóet một đường thông ra nước biển. Rồi trước khi hỏa sơn nổ tung khoét một lỗ nhỏ cho lửa nóng tiết ra dần dần. Có như thế thì hỏa sơn phun lửa may mới bớt được phần nào đại hại.

Giang Mỹ Linh hỏi :

– Chỉ có cách giản dị như vậy mà giảm bớt được mối đại hại về hỏa sơn phun lửa ư?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Dĩ nhiên không phải là chuyện giản dị. Bên trong còn bị vấn đề thời gian kềm chết. Nếu tính lầm ngày hỏa sơn phun lửa thì công việc thành ra uổng hết.

Giang Mỹ Linh hỏi :

– Ai mà chịu được nhiệt độ ghê gớm ấy? Ngươi xuống rồi bị cháy thành than thì làm thế nào?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Theo lời sư phụ thì chất rêu đá có thể phòng hỏa được. Trên hòn đảo này có thứ rêu đá đó cần phải thu lượm về để làm y phục phòng hỏa.

Giang Mỹ Linh lại hỏi :

– Có phải ngươi vâng lời di mạng của sư phụ về đây tiêu tai giải họa không?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Tự ý ta muốn cứu vãn một trường kiếp nan này chứ không phải vâng lời di môn của sư phụ. Hỡi ôi! Sư phụ rất thương mến ta. Hồi sinh tiền lão nhân gia không cho ta hay vụ bí mật này.

Nguyên Kim Xà tôn giả đưa Lăng Trung Ngọc từ Trung Nguyên đến đảo Kim Xà liền phát hiện ra mối tai họa bí ẩn này. Lão liền đem những chuyện khám phá bao nhiêu năm chép rất tường tận vào một cuốn nhật ký. Trang cuối cùng có ghi việc tiên đoán hỏa son phun lửa cùng phương pháp cứu vãn kiếp nạn xảy ra.

Lão cũng đã nghĩ đến yêu cầu Lăng Trung Ngọc vãn hồi một trường kiếp nạn, chỉ vì thấy nó nguy hiểm vô cùng mà không nói ra. Sau khi lão chết rồi, Lăng Trung Ngọc mới phát giác ra cuốn nhật ký này.

Lần này Lăng Trung Ngọc mới hứa hẹn với Giang Mỹ Linh ra biển, phần lớn nguyên nhân là sắp đến ngày hỏa sơn bùng nổ để tiện dịp thăm đảo Kim Xà.

Giang Mỹ Linh nghe Lăng Trung Ngọc nói rõ đầu đuôi, tuy cô đầy đủ tà khí mà không khỏi kinh hồn táng đởm.

Lăng Trung Ngọc trịnh trọng nói :

– Ta đã hỏi cô có sợ chết không, cô bảo không sợ ta mới dẫn tới đây. Bây giờ bằng cô hối hận thì sáng mai ta sắp sửa thuyền bè đưa cô quay về cũng được.

Giang Mỹ Linh đáp :

– Ta mà trở về chạm trán Đào Vĩnh Trạch cũng là một chết. Phen này ta đã ra biển thề rằng nếu không kiếm được bí lục võ công của Võ Hạo Thiên, nhất quyết không trở về nữa.

Cô ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi Lăng Trung Ngọc :

– Có phải ngươi vừa nói núi lửa ít ra còn nửa năm hay hơn nữa mới bùng nổ?

Lăng Trung Ngọc nghe cô hỏi vậy liền hiểu ngay mỉm cười hỏi lại :

– Phải chăng cô muốn đi kiếm bí lục của Võ Hạo Thiên trước rồi sẽ quay về Kim Xà đảo?

Giang Mỹ Linh gật đầu. Cô sợ chàng hiểu lầm liền nói thêm một câu :

– Ta kiếm được bí lục rồi, nhất định không bỏ ngươi ở lại mạo hiểm một mình.

Lăng Trung Ngọc bụng bảo dạ :

– “Cô mà bỏ ta ở lại một mình là phước cho ta lắm”.

Nhưng chàng chỉ lắc đầu đáp :

– Không được!

Giang Mỹ Linh hỏi :

– Sao lại không được?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Nếu đưa cô trở về Trung Nguyên, cả đi lẫn về nhiều nhất là mất hai mươi ngày đàng, không sợ lỡ việc lớn. Còn đưa cô đi kiếm bí lục võ công của Võ Hạo Thiên thì biển cả mênh mông. Sóng gió bất ngờ. Trong vòng na năm chưa chắc đã trở về tới đảo Kim Xà.

Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp :

– Lại còn một chuyện nữa là khi ta còn nhỏ đã cùng sư phụ đi qua hồn đảo quái gở mà Võ Hạo Thiên trú ngụ đó, lão gia không cho lên đảo. Nghe giọng lưỡi lão gia thì hòn đảo đó nguy hiểm vô cùng. Ta không sợ chết đâu, nhưng bỏ mạng ở hòn đảo quái lạ đó chẳng được ích gì thì thà rằng chết ở ngay đây còn có hy vọng cứu vãn được tai ương cho đời.

Giang Mỹ Linh hỏi :

– Bất luận hòn đảo kia nguy hiểm đến đâu cũng chẳng bằng nơi đây có núi lửa tại trong lòng đất. Trên đảo còn bao nhiêu rắn độc mới đáng sợ chứ.

Lăng Trung Ngọc ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :

– Cô đã nóng lòng đi kiếm bí lục mà không muốn ở nơi đây thì ta cũng có cách vẹn cả hai bề.

Giang Mỹ Linh hỏi :

– Cách gì?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Trong vòng mười ngày hay nửa tháng ta dạy cô cách chèo thuyền và lội nước. Ta cho cô cả chiếc thuyền kia, nếu cô dám mạo hiểm thì tự mình đi tìm lấy hòn đảo đó…

Giang Mỹ Linh không đợi chàng nói hết cả cười ngắt lời :

– Ngươi muốn đuổi ta chăng? Ngươi quyết ý ở lại đây, ta cũng nhất định bầu bạn với ngươi.

Lăng Trung Ngọc hững hờ hỏi :

– Nhưng cô ngán hòn đảo này lắm kia mà?

Giang Mỹ Linh cười đáp :

– Ta ngán nơi đây thật nhưng không ngán ngươi.

Ngừng lại một chút cô nói tiếp :

– Trong đời ta chưa làm một việc gì đại ác, cũng chưa làm được một hảo sự nào. Chuyến này ta giúp ngươi một tay vãn hồi kiếp nạn, có chết cũng cam lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.