Giang Mỹ Linh nói bằng một giọng rất trịnh trọng. Thực ra nàng nói câu này để dò ý Lăng Trung Ngọc.
Lăng Trung Ngọc nghe nàng nói vậy thì trong lòng vừa vui mừng lại vừa phiền não, và chàng khó lòng dời cô ta ra được.
Giang Mỹ Linh đột nhiên cười nói :
– Ồ! Ngươi hãy quay mặt đi.
Lăng Trung Ngọc sửng sốt hỏi :
– Ngươi muốn giở trò gì?
Giang Mỹ Linh cười đáp :
– Chà! Ngươi thực quan tâm đến ta quá. Mỗi khi ta làm việc gì đều cần cho ngươi hay phải không?
Cô vừa nói vừa cởi giải áo. Lăng Trung Ngọc bây giờ mới hiểu cô ta muốn tắm rửa, liền đỏ mặt lên vội xoay mình đi vào trong rừng cây.
Bỗng nghe đánh thõm một tiếng.
Giang Mỹ Linh nhảy xuống hồ cười khanh khách nói :
– Hay lắm! Nước hồ mát đáo để! Lăng Trung Ngọc! Ngươi gớm thiệt, dường như không biết sợ nóng là gì.
Giang Mỹ Linh phóng đảng hình hài, không câu nệ lễ phép nam nữ. Lãnh Sương Quân là người đoan trang lễ mạo. Cảnh Quyên Quyên chân thật mà không hà tất. Cô này đối với Lăng Trung Ngọc có vẻ suồng sả hơn, song chàng đối với cô lại rụt rè e ngại.
Tối hôm ấy Lăng Trung Ngọc dựng lên hai túp lều ở bên bờ hồ. Đến nửa đêm chàng đang mơ màng giấc điệp bỗng nghe thấy tiếng sột soạt.
Lăng Trung Ngọc giật mình kinh hãi, đột nhiên chàng bị người ôm chặt rồi nghe tiếng Giang Mỹ Linh la hoảng :
– Trời ơi! Khiếp quá! Ngươi đuổi bọn rắn độc này đi!
Nguyên có rắn chui vào trong màn Giang Mỹ Linh nên cô sợ quá bỏ sang ẩn vào trong màn Lăng Trung Ngọc.
Lăng Trung Ngọc đẩy cô ra cười nói :
– Rắn thì có gì đáng sợ?
Giang Mỹ Linh đáp :
– Bọn chúng là bạn tốt với ngươi, dĩ nhiên ngươi không sợ, nhưng ta sợ lắm.
Lăng Trung Ngọc nói :
– Được rồi! Mai ta sẽ hái ít lá thuốc nghiền nhỏ ra bỏ xung quanh màn là rắn không dám vào nữa.
Giang Mỹ Linh hỏi :
– Đêm nay thì làm thế nào? Ta sợ lắm!
Lăng Trung Ngọc không sao được đành bảo cô :
– Thôi đành! Đêm nay cô ngủ trong này để ta canh rắn cho.
Đêm hôm ấy chàng ngồi bên ngoài màn cho đến sáng.
Giang Mỹ Linh được giấc ngủ ngon. Lăng Trung Ngọc hai lần ngó vào thấy cô ngủ say mà nét mặt tươi cười…
Hôm sau Lăng Trung Ngọc đi hái tập thạch niên. Chàng bảo Giang Mỹ Linh ra ngoài thuyền lấy lương khô cùng đồ dùng vào.
Lăng Trung Ngọc đi trên lối củ nhớ lại tình trạng ngày trước cùng ở với sư phụ trên đảo này, lòng chàng cảm khái muôn vàn. Chàng nghĩ thầm :
– “Ta thử đến trước phần mộ thử coi, không chừng cỏ đã mọc đầy thì ta nhổ hết đi…”
Giữa lúc ấy chợt nghe thanh âm Giang Mỹ Linh la gọi từ đàng xa vọng lại.
Chàng lẩm bẩm :
– Chắc cô này lại bị rắn độc làm cho khiếp sợ.
Nhưng chàng không yên dạ chạy ra bờ biển xem sao.
Chàng ra khỏi rừng cây, đưa mắt nhìn ngoài bãi biển thấy có một chiếc thuyền vỡ. Chàng cho là chiếc thuyền này bị sóng đánh dạt vào bờ. Sau nước thủy triều rút xuống nên còn nằm đó.
Chàng giật mình kinh hãi vì trên bãi đã có thuyền thì dĩ nhiên có người muốn đến hải đảo này. Chàng chạy vội ra bãi biển thấy Giang Mỹ Linh đầu tóc rối bù, vừa la vừa chạy trối chết. Bốn người vừa nam vừa nữ kỳ hình quái trạng đang rượt theo sau.
Giang Mỹ Linh bị đuổi gần kịp. Cô liền phóng ra thứ ám khí độc môn kêu bằng “Độc vụ kim châm hỏa diện đàn”.
Thứ ám khí này nổ tung lập tức khói đen mờ mịt, tia lửa bắn ra tung tóe.
Trong đám khói mù còn có những mũi châm nhỏ li ti như lông trâu cực kỳ lợi hại.
Võ công bốn quái nhân kia cũng không phải tầm thường. Bọn họ chạy theo hình chữ chi. Giang Mỹ Linh vừa tung ám khí, bọn họ chia nhau đứng bốn phương vị và người nào cũng phóng chưởng ra quyện những mũi kim nhỏ trong làn mây khói lại thành một cây cột đưa vào khoảng không.
Giang Mỹ Linh cũng bị chưởng lực của bọn chúng làm chấn động, loạng choạng người đi. Cô thu thế về không kịp thì gặp phải khối đá ngăn chặn trượt chân ngã xuống.
Một lão già tóc đỏ trong bọn nổi lên tràng cười ha hả vươn tay ra chụp xuống sau lưng Giang Mỹ Linh.
Lúc này Lăng Trung Ngọc còn cách xa đến hơn mười trượng. Trong tay chàng đã cầm sẵn một viên đá. Chàng thấy Giang Mỹ Linh bị nguy hiểm không kịp chạy tới nơi cứu ứng, liền ngưng tụ nội lực vào bàn tay liệng viên đá ra.
Lão già tóc đỏ đã luyện công phu “Thiết bố sam hoành” vừa nghe ám khí rít lên trên không liền vươn tay ra toan bắt.
Đột nhiên lòng bàn tay lão bị viên đá đánh trúng đau nhói lên toạc cả hổ khẩu. Bất giác lão vừa kinh hãi vừa tức giận bỏ mặc Giang Mỹ Linh quay lại cự địch.
Lăng Trung Ngọc thấy lão dám giơ tay ra hứng viên đá thì không khỏi giật mình kinh hãi.
Hai bên qua lại một chiêu, Lăng Trung Ngọc hắng giọng một tiếng rồi nói :
– Chà! Té ra bọn ngươi là những hạng chẳng biết sống chết là gì.
Trong bốn người này chàng nhận ra được hai tên đã cùng chàng giao thủ một phen là Liệt Hỏa tán nhân và Linh Sơn mỗ mỗ. Còn một lão tóc đỏ nữa và một thiếu phụ trung niên tóc xanh thì chàng không biết là ai.
Thiếu phụ trung niên hỏi :
– Thư thư! Có phải thằng lỏi kia là Lăng Trung Ngọc không?
Linh Sơn mỗ mỗ không trả lời. Lăng Trung Ngọc đã ngửng mặt lên trời cười ha hả đáp :
– Ta đây đi không đổi họ, ngồi chẳng đổi tên. Lăng Trung Ngọc chính thị là ta! Các ngươi có sợ thì dập đầu lạy tạ tội, ta sẽ tha cho.
Thiếu phụ nhe răng toét miệng cười lạt ba tiếng nói :
– Lăng Trung Ngọc! Ta không tìm thấy ngươi ở Trung Nguyên là tốt phước sống thêm được mấy ngày. Bữa nay không thể tha ngươi được…
Lão già tóc đỏ nói :
– Thanh muội hãy khoan! Thượng đế còn có đức hiếu sinh. Trung Ngọc! Ngươi hãy đưa bản đồ của Linh Trí thượng nhân ra, ta sẽ nói với các vị tha chết cho.
Lăng Trung Ngọc cười lạt nói :
– Thúi lắm! Ngươi là cái thá gì mà dám khoác lác, ngươi coi ai phải van xin ai tha mạng.
Chàng giơ thiết trượng lên quát :
– Cả bốn tên các ngươi xông vào đi!
Thiếu phụ mặt xanh tức giận thét lên :
– Thằng lỏi này ngông cuồng thiệt.
Mụ cởi một sợi dây điều giơ lên cho bay phất phơ trước gió rồi rung tay một cái. Lập tức từ trên không một làn dây sặc sỡ nhằm lưng Lăng Trung Ngọc cuốn lấy.
Sợi dây điều này mụ huy động chẳng khác cây nhuyễn tiên.
Lăng Trung Ngọc giơ tay ra chụp. Ngónt ay sắp chạm vào thì sợi dây lại bay lướt sang một bên.
Sợi dây điều kia bỗng chuyển thành một đường vòng tròn đâm vào hai mắt Lăng Trung Ngọc rất mạnh.
Lăng Trung Ngọc không khỏi run lên nghĩ bụng :
– “Mụ yêu quái này sử dụng sợi dây kiêm cả cương lẫn nhu được. Không trách mụ dám mở miệng khoác lác”.
Nguyên thiếu phụ mặt xanh xõa tóc này là em gái Linh Sơn mỗ mỗ tên gọi Tang Mộc Thanh. Chồng mụ là Vân Nghệ Tử, Chưởng môn phái Linh Sơn.
Hai vợ chồng mụ ngày trước khi còn ở Tây Tạng đã mấy phen gây thù oán với con trai Thiên Sơn thần hiệp Địch Long là Địch Bình Thạch. Chúng đã có lần bị Địch Bình Thạch và Phùng Linh liên thủ hiệp lực đánh cho đại bại, phải trốn thục mnạg.
Vì thế lâu năm, vợ chồng mụ ẩn lánh không dám xuất hiện giang hồ. Lần này Linh Sơn mỗ mỗ yêu cầu mụ xuống núi vì theo dõi Lãnh Sương Quân mà phát giác chuyện Lăng Trung Ngọc dắt Giang Mỹ Linh ra biển.
Bọn này biết tấm bản đồ của Linh Trí thượng nhân hiện ở trong mình Lăng Trung Ngọc, nên hôm nay chúng cướp một chiếc hải thuyền chèo hút ra khơi.
Nhưng họ không biết đường hàng hải tuy trong thuyền có lưu lại hai tên thủy thủ mà chúng bị ức hiếp nên chẳng can tâm gắng sức.
Bọn này ra biển đến ngày thứ tư thì gặp sóng gió lớn. Hai tên thủy thủ bỏ thuyền trốn thoát. Bọn này bị sóng xô vỡ thuyền phiêu lưu hai ngày hai đêm, cơ hồ bỏ mạng làm đàn quỷ dưới nước. May gặp luồng gió lớn thổi thuyền dạt vào đảo Kim Xà.
Con thuyền của bọn chúng bị hư hại hoàn toàn không dùng được nữa.
Bỗng chúng phát giác ra con thuyền của Lăng Trung Ngọc còn để đó nên mới lên bờ tìm kiếm. Không ngờ lại gặp Lăng Trung Ngọc ở trên đó.
Tang Mộc Thanh ỷ mình bản lãnh cao cường đứng đầu ra thách đấu với Lăng Trung Ngọc.
Lăng Trung Ngọc thấy mụ chỉ dùng sợi dây, chàng không muốn dùng binh khí để chiếm tiện nghi.
Hai bên qua lại mấy chiêu, Lăng Trung Ngọc thấy không đoạt đoạt được sợi dây. Chàng chẳng nể nang gì nữa, vung thiết trượng lên phản kích.
Thiết trượng phóng ra văng vẳng có tiếng như sấm rền.
Tang Mộc Thanh không ngờ công lực của Lăng Trung Ngọc lại thâm hậu đến thế. Mụ khiếp quá phải lùi dần.
Tuy mụ chuyên dùng nhu chế cương nhưng chưa luyện được đến tột độ, khi nào chống nổi được công lực mãnh liệt của Lăng Trung Ngọc.
Vân Nghệ Tử thấy thế nguy liền cầm cặp phán quan lao vào trợ lực cho vợ.
Lăng Trung Ngọc quát lên một tiếng thật to, phóng chiêu “Lôi Điện Giao Canh” mạnh như sấm sét quét tới.
Cặp bút của Vân Nghệ Tử giơ lên gạt thiết trượng toan thùa cơ điểm vào huyệt Quang Nguyên trên cổ tay chàng. Ngờ đâu hắn vừa đụng vào thiết trượng đã bị sức phản chấn hất đi.
May mà hắn là tôn sư một phái, võ công quả có chỗ độc đáo, lâm nguy vẫn không rối loạn. Hắn xoay chân đi một cái mượn thế né tránh mãnh lực đối phương.
Lăng Trung Ngọc hắng dặng một tiếng rồi cười rộ đáp :
– Té ra là Đại chưởng môn phái Linh Sơn đã đến. Quả nhiên là nghe danh không bằng thấy mặt, thấy mặt không bằng nghe danh.
Hai câu nói của chàng đây là phản thuyết. Vân Nghệ Tử dĩ nhiên hiểu chàng có ý mai mỉa nên thẹn đỏ mặt lên.
Hắn lớn tiếng quát :
– Lăng Trung Ngọc! Ngươi chớ vội ngông cuồng! Hãy tiếp một chiêu nữa của ta.
Hắn vung song bút quét ngang một cái. Tả bút điểm vào bảy đường đại huyệt trong kinh mạch chàng. Hữu bút điểm vào Đốc mạch. Thủ pháp hắn cực kỳ linh diệu và rất chuẩn đích.
Vợ hắn là Tang Mộc Thanh vung sợi dây ra thành một đường vồng chặn lối rút lui của Lăng Trung Ngọc.
Vợ chồng nhà này phối hợp đả chàng, chiêu thức này chính là một tuyệt chiêu rất đắc ý để khắc đặc của chúng. Chúng chắc mẫm Lăng Trung Ngọc nhảy lùi lại né tránh sẽ bị sợi dây điều cuốn lấy rồi hất đi. Ngờ đâu Lăng Trung Ngọc lạng người né tránh, chàng không lùi lại mà tiến về phía trước cười ha hả nói :
– Lão đầu nhi đã trổ bản lãnh rồi. Bây giờ đến lượt ta cho coi thủ đoạn.
Dứt lời năm ngón tay trái búng mạnh ra. Trong khoảng thời gian chớp nhoáng, chàng điểm liên tiếp vào sáu đại huyệt Tương Đài, Mạch Môn, Huyền Khu, Dương Hợp, Ủng Trung của đối phương.
Thủ pháp điểm huyệt này là độc môn của Kim Xà tôn giả sáng chế ra kêu bằng Kim Xà chỉ pháp. Nguyên lão coi con ma độc xà lúc thè lưỡi mà sáng chế ra thủ pháp kỳ bí tuyệt luân.
Tuy chàng điểm huyệt ít hơn đối phương mấy chỗ, nhưng trừ phi người nào đã luyện thành kim cương bất hoại đại pháp, còn không thì chẳng có cách nào trợ cứu được.
Chỉ trong nháy mắt hai bên tiến sát vào nhau rồi lại lùi ra.
Vân Nghệ Tử và Lăng Trung Ngọc cùng tung người lên. Lăng Trung Ngọc xoay tay múa cây thiết trượng thành hình vòng tròn. Tang Mộc Thanh cũng phóng sợi dây điều toan quấn lấy thiết trượng.
Lăng Trung Ngọc đã bức bách Vân Nghệ Tử phải rút lui. Chàng đem toàn lực đối phó với Tang Mộc Thanh thì mụ chịu làm sao nổi.
Sợi dây điều của mụ quấn lấy cây thiết trượng của Lăng Trung Ngọc rồi, chàng vẫn đứng vững như núi, còn mụ bị chấn động lùi lại mấy bước.
Lăng Trung Ngọc thấy thế vội xoay kiếm phạt đứt sợi dây điều. Trong tay mụ chỉ còn một nữa. Nửa kia bị cây trượng của Lăng Trung Ngọc quấn mất rồi.
Vân Nghệ Tử giật mình kinh hãi nghĩ bụng :
– “Chẳng lẽ Lăng Trung Ngọc còn lợi hại hơn Địch Bình Thạch. Nếu vậy thì Kim Xà tôn giả ghê gớm hơn Địch Long nhiều”.
Trong lúc kịch chiến bỗng nghe đánh veo một tiếng. Sợi dây điều của Tang Mộc Thanh lại bị Lăng Trung Ngọc đánh đức thành mấy khúc.
Lăng Trung Ngọc thừa thắng múa tít cây thiết trưởng ra chiêu “Chỉ Thiên Hoạch Địa”. Tay cầm khúc giữa cây thiết trượng. Đầu trượng trỏ vào huyệt môn Vân Nghệ Tử, đuôi trượng đâm vào trước ngực Tang Mộc Thanh, chiêu này kỳ bí tuyệt luân.
Tang Mộc Thanh khó lòng tránh khỏi bị thương.
Giữa lúc ấy tia lửa bắn ra tung tóe và vang lên những tiếng choang choảng.
Đầu trượng của Lăng Trung Ngọc lại khều được hai mũi kim hoàn.
Kim hoàn này là môn ám khí độc đáo của Linh Sơn mỗ mỗ. Mụ đã chuẩn bị từ trước, vừa thấy em gái Tang Mộc Thanh lâm vào tình thế nguy cấp, liền lập tức vung song hoàn ra. Hai mũi kim hoàn mắc vào đầu trượng đưa chếch đi một chút, Tang Mộc Thanh mới thoát chết.
Lăng Trung Ngọc nói :
– Đa tạ! Đa tạ! Cảm ơn mổ mổ đã ban cho hoàn kim. Đáng tiếc trên hoang đảo này có vàn bạc cũng không dùng được.
Chàng chưa dứt lời, Linh Sơn mỗ mỗ đã nhảy vọt tới.
Lăng Trung Ngọc liền cười hỏi móc :
– Mổ mổ lại tiếc của không bỏ được ư?
Linh Sơn mỗ mỗ chìa mười đầu ngón tay ra, ngón nào móng cũng dài đến năm tấc. Những ngón tay bật phát tiếng tách cách.
Lăng Trung Ngọc hơi có ý khinh địch. Suýt nữa chàng bị những móng sắc đả thương. May chàng tránh kịp nên bị rách vào chỗ áo mà thôi.
Một luồng gió tanh thoảng qua. Linh Sơn mỗ mỗ chớp tới như bóng theo hình. Móng tay mụ có tẩm thuốc kịch độc.
Ba người bên đối phương hưởng ứng nhau kiềm hãm được thế công của Lăng Trung Ngọc.
Liệt Hỏa tán nhân quát lên :
– Lăng Trung Ngọc! Sao ngươi còn chưa chịu chết để nhớ lấy bữa nay sang năm là ngày giỗ đầu?
Lão nói xong rút trường kiếm ra nhảy xổ tới.
Một trận kim thiết đụng nhau rít lên những tiếng choang choảng rùng rợn tựa hồ làm thủng cả màn tai người ta.
Nguyên Lăng Trung Ngọc cũng rút thanh kiếm ở trong thiết trượng ra. Hai bên đều thi triển thủ pháp cực kỳ thần tốc. Mới trong nháy mắt đã qua lại mấy chiêu.
Lăng Trung Ngọc tay trái cầm thiết trượng, tay mặt sử thiết kiếm đại chiến với bốn tên ma đầu. Cặp bút của Vân Nghệ Tử vùng vẫy như rồng như rắn. Đầu bút trỏ vào những huyệt đạo lớn trong người chàng.
Tang Mộc Thanh thi triển nhu công của phe Mật tông đất Tây Tạng. Mụ huy động nửa sợi dây nhung làm nhuyễn tiên để ứng chiến.
Linh Sơn mỗ mỗ sử dụng huyết trảo công phu độc môn.
Liệt Hỏa tán nhân tấn công bằng cả kiếm lẫn chưởng. Chưởng lực của lão đi thế cương kình còn kiếm pháp theo lối âm nhu.
Bị bốn người vây đánh, Lăng Trung Ngọc lâm vào tình trạng chỉ có chống đỡ tuyệt không còn lực lượng phản công.
Liệt Hỏa tán nhân lớn tiếng quát :
– Lăng Trung Ngọc! Nếu ngươi muốn chúng ta tha mạng cho thì phải đưa dâng bức họa đồ của Linh Trí thượng nhân.
Giang Mỹ Linh đứng trước tình trạng này không khỏi kinh tâm động phách.
Cô toan xông vào trợ chiến bỗng nghe Lăng Trung Ngọc cười sằng sặc nói :
– Đáng thương cho các ngươi chết đến gáy rồi mà còn không biết.
Tiếng cười chưa dứt bỗng thấy tiếng sột soạt vang lên. Vô số rắn độc từ trong rừng cây ào ạt xổ ra. Chỉ trong khoảnh khắc chúng vây bọn ma đầu vào giữa.
Lăng Trung Ngọc đột nhiên nhảy ra khỏi vòng chiến, kéo Giang Mỹ Linh đi vào xà trận để rút lui. Chàng đi tới đâu thì đàn rắn độc rẻ ra hai bên tới đó để nhường lối.
Lăng Trung Ngọc ra khỏi rồi đàn rắn độc lại như thủy triều dâng khép kín vòng vây. Bốn tên ma đầu kia dù có bản lãnh nghiêng thành, lớn mật đến đâu cũng không dám vượt qua xà trận mà ra.
Lăng Trung Ngọc cười hỏi :
– Ta đã bảo những rắn ở đây là bạn hữu của ta, trước cô không tin, bây giờ cô đã thấy chưa?
Giang Mỹ Linh nhắm mắt lại đáp :
– Trung Ngọc ca ca! Bao giờ rắn độc cắn chết hết bọn chúng rồi ca ca hãy kêu tiểu muội mở mắt ra. Tiểu muội không dám nhìn thảm trạng rắn độc cắn chết người.
Lăng Trung Ngọc huýt sáo cười nói :
– Hà hà! Té ra tâm địa cô hãy còn có chút nhân nghĩa.
Tiếng sáo vừa nổi lên bỗng thấy bốn con rắn lớn, mình dài hơn ba trượng nhảy chồm lên bốn tên ma đầu.
Bốn tên ma đầu này sợ quá chẳng còn hồn vía nào nữa, đành liều nắm lấy đầu rắn không để cho chúng cắn.
Bốn con rắn độc sức mạnh vô cùng mà da lại rất dầy. Móng tay của Linh Sơn mỗ mỗ sắc như đao kiếm đâm chém loạn vào thân rắn nhưng chẳng một con nào bị sát da. Trái lại mụ còn làm cho nó tức giận nghểnh cổ lên, thè lưỡi ra dài đến một thước. Lưỡi nó gần đúng vào mặt Linh Sơn mỗ mỗ.
Linh Sơn mỗ mỗ thét lên một tiếng thật to rồi ngã lăn xuống chết giấc.
Nhưng lạ thay! Bốn con rắn không cần bọn Tứ ma mà chỉ quấn chặt lấy người khiến bọn họ hơi thở không thông.
Bốn con rắn lớn này chơi với Lăng Trung Ngọc từ thuở nhỏ và chỉ nghe lời chỉ huy của chàng. Chàng không bảo chúng cắn người nên chúng chỉ quấn lấy.
Lăng Trung Ngọc cười ha hả nói :
– Các ngươi hãy coi đó! Tên nào muốn sống thì nói ra.
Ngoài trừ Linh Sơn mỗ mỗ đã ngất đi rồi, còn ba tên ma đầu đành nhắm mắt chờ chết. Chúng nghe Lăng Trung Ngọc nói vậy lại thấy có chút sinh cơ.
Lúc này chẳng ai nghĩ tới địa vị tôn nghiêm nữa, lập tức la lên :
– Lăng đại hiệp tha mạng! Xin Lăng đại hiệp tha mạng!
Lăng Trung Ngọc cười hỏi :
– Ta tha mạng cho các ngươi liệu các ngươi có nghe lời không?
Ba tên ma đầu đồng thanh đáp :
– Đại hiệp mà tha mạng thì có sai bảo điều gì dù muôn thác tại hạ cũng chẳng từ nan.
Lăng Trung Ngọc lại huýt lên hai tiếng còi. Bốn con rắn lớn lập tức buông tha bọn họ. Nhưng người nào cũng mềm nhũn tựa đống bùn. Bao nhiêu khí lực đều tiêu tan hết.
Lăng Trung Ngọc giải tán đàn rắn rồi, Giang Mỹ Linh mở mắt ra cười nói :
– Tâm địa ca ca hãy còn từ bi hơn tiểu muội. Tiểu muội chỉ không muốn nhìn thấy rắn độc cắn chết họ. Còn ca ca lại tha mạng cho họ.
Lăng Trung Ngọc nói :
– Ta đang thiếu mấy người nô bộc để sử dụng. Đây là trời đem họ đến cho ta. So với loài rắn họ còn đắc dụng hơn nhiều.
Liệt Hỏa tán nhân nắn bóp cho Linh Sơn mỗ mỗ mấy cái, mụ dần dần hồi tỉnh.
Bốn tên ma đầu cũng tỉnh dần lại. Lăng Trung Ngọc đứng trước mặt bọn chúng nói :
– Ta đã làm phúc thì làm cho đến nơi. Trước hết ta hãy trị thương rồi lại cho các ngươi ăn uống no nê.
Giang Mỹ Linh vội nói :
– Ca ca đưa thuốc để tiểu muội trị thương cho họ.
Lăng Trung Ngọc toan hỏi chỗ dụng ý của cô thì cô đã lên tiếng trước :
– Tiểu muội không tin bọn họ. Ca ca trị thương cho họ mà đột nhiên họ hạ độc thủ gia hại ca ca thì lấy ai mà chỉ huy đàn rắn?
Liệt Hỏa tán nhân gượng cười nói :
– Cô nương! Cô đa nghi thái quá!
Giang Mỹ Linh không trả lời lão, cố đón lấy thuốc từ tay Lăng Trung Ngọc rồi hỏi :
– Cách dùng thế nào?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Cứ thoa vào chỗ tím bầm và sưng lên là được.
Giang Mỹ Linh thoa thuốc cho Tứ ma xong, cười hỏi :
– Từ đây ca ca không phải nghi ngờ họ nữa. Bây giờ ca ca cứ sai bảo họ đi!
Liệt Hỏa tán nhân và Vân Nghệ Tử là hai vị Chưởng môn đứng đầu hai phái, khi nào cam tâm chịu làm tôi tớ Lăng Trung Ngọc. Ngoài mặt tuy làm ra vẻ cung kính thuận lòng mà khóe mắt vẫn ẩn giấu nỗi căm hờn.
Giang Mỹ Linh đưa mắt nhìn họ rồi lạnh lùng nói :
– Các ngươi hãy sờ vào giữa chỗ hai đốt xướng thứ bảy và thứ tám rồi hít một hơi chân khí mà coi.
Bốn tên ma đầu làm theo lời cô thì cảm thấy chân khí vận đến huyệt Trung Khu dường như gặp phải một vật chướng ngại vô hình, không thông qua được nữa.
Chỗ đặt ngón tay vào thấy ngấm ngầm đau.
Liệt Hỏa tán nhân ỷ mình công lực thâm hậu. Lão miễn cưỡng hết sức thúc đẩy mà chân khí vẫn không thông qua. Đột nhiên lục phủ ngũ tạng đau nhói lên như bị kim đâm. Mồ hôi toát ra như tắm, phải giải tán khí công ngay. Bọn họ là những tay từng trải giang hồ, biết ngay bị Giang Mỹ Linh ngấm ngầm hạ độc thủ.
Nguyên Giang Mỹ Linh lúc thoa thuốc cho họ đã dùng thủ pháp xảo diệu cắm vào rúng mỗi người một kim châm, kim châm này trong rỗng có chứa chất độc gia truyền. Lúc trước bọn họ thấy hoàn toàn tỉnh táo chỉ hơi cảm giác khác lạ một chút, nhưng cho là Giang Mỹ Linh trị thương trục độc. Không ngờ nàng đã hạ độc thủ.
Giang Mỹ Linh hỏi :
– Các ngươi đã nghe nói đến “Ngũ Độc tán” bao giờ chưa? Chất độc này tạm thời chưa phát tác ngay nhưng sau bốn mươi chín ngày không có thuốc giải thì toàn thân nát ra mà chết. Lúc chết đau khổ vô cùng, khó chịu hơn cả bị rắn cắn.
Cô cười lạt nói tiếp :
– Thứ thuốc giải độc này chỉ mình ta có mà thôi. Nếu các ngươi ngoan ngoãn vâng lời thì tới kỳ hạn ta sẽ giải độc cho.
Ngũ Độc tán dùng năm vị Hắc tâm liên, Kim diệp cúc có lẫn chất hoa đào, dây tiểu đằng ở Miêu Cương và sâu Bích tâm đốt cháy thành than mà chế ra nên nó độc vô cùng.
Vân Nghệ Tử thấy nhiều hiểu rộng, biết là cô nói thực thì cực kỳ phẫn nộ và khủng khiếp. Hắn nhăn nhó cười hỏi :
– Đã đến nước này có lý nào chúng ta còn dám kháng cự Lăng đại hiệp? Sao cô nương lại giở trò này?
Giang Mỹ Linh cười đáp :
– Ta không dám tin các ngươi, thà là để các ngươi oán hận.
Vân Nghệ Tử lại gượng cười nói :
– Khi nào tại hạ dám oán hận cô nương mà chỉ mong cô nương rộng lòng bao dung là may rồi.
Giang Mỹ Linh nói :
– Hãy chờ xem các ngươi có chịu nghe lời không đã.
Vân Nghệ Tử hỏi :
– Cô nương có điều chi sai bảo?
Giang Mỹ Linh cười hỏi :
– Trung Ngọc ca ca! Bọn họ là tôi tớ của ca ca. Tiểu muội sử dụng được chăng?
Lăng Trung Ngọc cười đáp :
– Cô cai quản tôi đòi còn giỏi hơn ta. Vậy ta nhường cô phát lệnh.
Giang Mỹ Linh nói :
– Các người mang thuyền khuân lương thực và đồ đạc vào trong này, rồi trở ra chữa thuyền để chúng ta có thể quay về Trung Nguyên. Ăn xong rồi sẽ phạt mộc khởi công.
Bốn tên đại ma đầu cúi đầu nghe lệnh khuân lương thực, cùng đồ đạt ra, đốt lửa thổi cơm.
Cơm nước xong bọn ma đầu khởi công làm việc. Giang Mỹ Linh xách một túi lương thực cùng Lăng Trung Ngọc ra khỏi rừng cây.
Lúc Lăng Trung Ngọc ra đi dặn bốn tên ma đầu :
– Các ngươi cứ yên tâm mà làm việc. Ta đến nằm lên những phiến đá lớn trong rừng mà ngủ. Các ngươi đã là nô bộc ta thì bạn hữu của ta không dám cắn các ngươi đâu!
Bốn tên ma đầu tức như vỡ mật, song chỉ mắng thầm trong bụng không dám thở ra lời.
Lăng Trung Ngọc cùng Giang Mỹ Linh đi một lúc bỗng chàng nói một câu trào phúng :
– Về bản lãnh trêu chọc người và sử dụng nô tỳ cô đáng là bậc nhất thiên hạ. Ta đành phải chịu thua.
Giang Mỹ Linh cười đáp :
– Cái đó là tiểu muội nghĩ giúp ca ca. Ca ca chẳng thể bảo rắn độc canh giữ họ mãi cho thêm phiền phức. Nhất là bọn rắn độc chỉ nghe lệnh chỉ huy của ca ca. Ca ca không ở bên bọn rắn chẳng biết lúc nào cần quấn lấy địch nhân.
Hơn nữa bốn tên ma đầu không bị tước bỏ võ công. Chúng chữa thuyền xong biết đâu chúng trốn đi.
Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
– Tiểu muội đã nghĩ đến chỗ phế bỏ võ công của chúng nhưng làm như vậy thì lại không được việc cho lắm.
Lăng Trung Ngọc nói :
– Đúng thế! Cô nghĩ còn chu đáo hơn ta. Độc châm của cô cũng lợi hại hơn độc xà của ta. Song thủ đoạn này kể ra cùng hơi thâm độc.
Giang Mỹ Linh cười khanh khách nói :
– Ca ca phải cẩn thận đấy! Một ngày kia nếu có chuyện xích mích, không chừng tiểu muội cũng ngấm ngầm cắm độc châm vào xương sống. Ha ha! Thế là suốt đời ca ca phải làm nô lệ cho tiểu muội.
Cô nói bằng một vẻ hớn hở tươi cười, Lăng Trung Ngọc nghe mà phát ớn.
Đột nhiên Giang Mỹ Linh thở dài nói :
– Đáng tiếc là ca ca khác với bốn tên ma đầu kia. Tiểu muội chỉ muốn chúng làm tôi mọi chứ chẳng bao giờ nghĩ đến bắt ca ca làm nô lệ.
Lăng Trung Ngọc hắng dặng một tiếng lộ vẻ khủng khiếp.
Giang Mỹ Linh cười nói :
– Tiểu muội nói đùa thôi! Ca ca đừng buồn nhé.
Lăng Trung Ngọc cười dở khóc dở, bụng bảo dạ :
– “Thực ra lúc ả trị thương cho mình không thể tránh khỏi bàn tay y xếp đặt thì có khác gì toi mọi của y”.
Chàng nghĩ tới đây bất giác ngấm ngầm buông tiếng thở dài.
Tối hôm đó Lăng Trung Ngọc và Giang Mỹ Linh ngủ riêng. Cô đã có thuốc trị rắn độc nên không quấy nhiễu Lăng Trung Ngọc nữa. Nhưng đêm đến Lăng Trung Ngọc ngủ không ngon giấc. Gần sáng chàng thiếp đi liền mơ thấy Giang Mỹ Linh cắm độc châm vào xương sống rồi chàng giật mình kinh hãi choàng tỉnh giấc.
Bỗng nghe thanh âm Giang Mỹ Linh vừa cười vừa hỏi :
– Trung Ngọc ca ca! Ca ca nằm mơ thấy gì? Mau dậy đi!
Lăng Trung Ngọc giật bắn người lên. Chàng mở mắt ra mới biết mình nằm mơ. Chàng vén mùng lên hỏi :
– Sao cô biết ta nằm mơ thấy một cơn ác mộng?
Giang Mỹ Linh đáp :
– Tiểu muội thấy ca ca ngủ mơ la hoảng lại kêu tên tiểu muội. Phải chăng ca ca nằm mơ thấy chuyện gì khủng khiếp nên gọi tên muội đến cứu?
Lăng Trung Ngọc nghĩ thầm :
– “Cái điều đáng sợ chính là cô đó”.
Dĩ nhiên chàng không nói ra miệng, mà hỏi lại :
– Cô kêu ta dậy sớm làm chi?
Giang Mỹ Linh đáp :
– Để cùng ca ca đi coi bọn họ chữa thuyền xong chưa?
Lăng Trung Ngọc hỏi :
– Tại sao cô lại nóng thế?
Giang Mỹ Linh đáp :
– Nếu chữa thuyền rồi thì bảo họ đi hái tập thạch miên.
Lăng Trung Ngọc hỏi :
– Ô hay! Sao cô lại biết rõ ý ta?
Giang Mỹ Linh đáp :
– Ca ca thu bọn kia làm nô bộc phải chăng là để chúng giúp ca ca trong công việc đào đường hầm thông ra biển, lấy nước vào núi lửa?
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Đúng lắm! Trời ơi! Cô này thông minh thiệt!
Hai người ra tới bờ biển thấy bốn tên ma đầu đang ngồi ở đầu thuyền. Bọn chúng thấy hai người tới liền đứng lên đồng thanh nói :
– Thưa Lăng đại hiệp! Thuyền đã tu bổ xong, bây giờ chèo ra khơi cũng được.
Lăng Trung Ngọc đáp :
– Các vị hãy xuống đi để ta kiểm tra lại một lượt xem sao.
Liệt Hỏa tán nhân nói :
– Lăng đại hiệp! Bọn tại hạ chẳng muốn tìm kiếm bí lục gì nữa, mà chỉ mong đại hiệp đưa bọn tại hạ rời khỏi đảo này.
Bọn Tứ ma chẳng ai hiểu kỹ thuật hàng hải. Chúng chỉ sợ Lăng Trung Ngọc bỏ rơi, rồi chèo thuyền trở về Trung Nguyên.