Tướng Dạ

Q.1 - Chương 107 - Đêm Hè Một Bát Mì, Ven Hồ Một Trà Sư

trước
tiếp

Thành Trường An là một ngôi thành không có khuyết điểm, trừ bỏ mùa hè của nó.

Vào tháng Sáu, thái dương trở nên ngày càng sáng, nhiệt độ trở nên ngày càng cao, thời tiết nóng ác liệt bao phủ phố lớn ngõ nhỏ, ngẫu nhiên có gió nổi lên cũng là hơi thở nóng bức khiến người ghét cay ghét đắng, ủ rũ thổi qua đám lá cây nguyên bản xanh tươi no đủ, qua những chùm nho vàng tím trên giàn, chui vào hầm rượu lạnh trong nhà vương công quý tộc, đẩy ra cửa sổ nhà dân chúng bình dân.

Đêm nay, tất cả cửa hiệu nằm ngoài mặt tiền số 47 ngõ Lâm đều mở toan cửa sổ.

So với nguy hiểm bị mất trộm, trình độ khủng bố của việc bị nóng đến chết rõ ràng muốn lớn hơn một chút. Bọn tiểu nhị đầy tớ số khổ ngồi trên thềm đá, hữu khí vô lực đánh giá bốn phía, phòng bị đám tặc rỗi hơi này nọ lẻn vào nhà, còn mấy vị chưởng quầy và gia chủ thì chuyển ghế trúc, mang theo thùng nước ra ngõ nhỏ sau lưng.

Ngõ nhỏ chật hẹp thanh tĩnh, bên trên có cây hòe xanh che mát, ban ngày không có nhiều ánh mặt trời chiếu vào cho lắm, thêm vô gió đêm bị ngõ hẹp giam lại không chạy được đi đâu, thổi lên người vẫn tương đối mát mẻ.

Đủ loại kiểu dáng giường trúc bàn vuông, đã hoàn toàn ngăn chặn ngõ hẹp lưng phố, hàng xóm láng giềng nằm trên giường trúc lười biếng nói chuyện tán gẫu, dưa và trái cây ướp lạnh bằng nước giếng được bày trên bàn vuông nhỏ bên cạnh.

Cũng có người quen tìm thú vui trong khổ sở, bưng cả bát mì cay nóng hổi vùi đầu cuồng ăn, mồ hôi do hạt tiêu kích ra và mồ hôi do thời tiết nóng nực bức ra hòa lẫn cùng một chỗ, dùng chiêu số lấy độc trị độc tự lừa gạt bản thân, đêm chẳng phải nóng ác liệt không chịu nổi như vậy.

Trong ngõ thường thường vang lên tiếng chát chát thanh vang, nghe giống như có người lớn đang giáo dục trẻ bướng bỉnh, trên thực tế đấy là mọi người đang dùng khăn mặt nhúng nước giếng ướt nhẹp quất vào tấm lưng tràn đầy mồ hôi nhớp nháp của mình.

“Đã bảo không chuẩn là không chuẩn! Thời tiết nóng như vậy, chẳng lẽ ông còn muốn tìm thêm người ấm chân !”

Cặp phu thê cửa hàng đổ cổ giả ngày qua ngày tranh chấp về vấn đề nạp thiếp, mọi người số 47 ngõ Lâm sớm nghe chán ngấy, thậm chí bắt đầu hoài nghi, liệu đây có phải là một loại tán tỉnh mới lạ khác thường hay không.

Lão Bút Trai cũng có một cái cửa sau thông ra lưng phố, mấy ngày nay vẫn chưa hề dùng qua, hiện tại rốt cục tỏ ra công dụng, Ninh Khuyết nằm trên ghế trúc, tiếp nhận khăn lông ướt Tang Tang đưa sang, thở dài bi ai chà lau nửa người trên trần trụi, nghe tiếng tranh cãi trên giường trúc cách vách truyền đến, thầm nghĩ nhân sinh phố phường nào có thứ gì đáng thú vị như mấy tay văn nhân thường nói đâu.

Nếu không thú vị thì bỏ đi vậy, hắn khoát chiếc khăn lông ướt lên vai, hờn dỗi hậm hực đứng dậy vẫy cái tay nói câu tạm biệt hàng xóm rồi trở về sân nhỏ nhà mình, Tang Tang một tay mang theo thùng nước, một tay kéo ghế trúc đẩu, gắng sức đi theo.

Tiểu thị nữ hôm nay mặc một thân áo lam hoa mỏng manh, cánh tay cẳng chân để trần, khuôn mặt nhỏ đen đen lộ ra vẻ hồng nhuận. Thân thể hư hàn không dễ đổ mồ hôi, cũng không có nghĩa là nàng không cảm thụ được nhiệt độ oi bức trong ngoài mái hiên, ngược lại càng khiến nàng cảm thấy phiền muộn, nàng nhìn Ninh Khuyết bên giếng hỏi: “Thiếu gia, ta có thể cởi áo ngoài ra được không?”

Từ bên giếng kéo lên một thùng nước lạnh trong lành, Ninh Khuyết bưng hai tay chuẩn bị giội lên đầu, xua tan đi tiết hè oi bức phiền muộn, bỗng nhiên nghe được câu này, không khỏi tăng thêm phiền não, xoay người lại giáo huấn: “Tuy rằng ngươi còn nhỏ tuổi, nhưng chung quy vẫn là một cô bé, lý nào lại thoát y cởi áo trước mặt nam nhân cơ chứ, hiện tại cũng không phải hồi ngươi ba bốn tuổi, ta có thể thay ngươi tắm rửa kỳ cọ bên người nữa, ngươi đã sắp trở thành đại cô nương, biết suy nghĩ một chút có được không?”

Tang Tang căm tức trừng mắt nhìn hắn một cái, hỏi: “Lúc trước thiếu gia ngươi còn chưa trả lời ta, loại chuyện báo thù này thật có ý tứ như vậy sao? Cách vài ngày liền đi giết một người, ngươi không thấy nhàm chán?”

“Đây vốn là chuyện không liên quan gì đến có hay không có ý tứ.”

Ninh Khuyết hồi đáp: “Chúng ta hiện tại mỗi ngày ăn cơm thừa canh thừa, chúng ta mỗi ngày đều phải đi nhà xí, chẳng lẽ không phải chuyện lặp lại buồn tẻ? Thế nhưng ngươi vẫn phải làm. Bởi vì không ăn cơm sẽ đói chết, không đi nhà xí sẽ nghẹn chết, cho nên dẫu giết người báo thù không hề có ý tứ, nhưng để có thể sống được an tâm một chút, vẫn phải đi giết giết, bất kể nhàm chán buồn tẻ ra sao.”

Nói xong câu đó, hắn lật hai tay lên cao, chỉnh thùng nước giếng lạnh đổ ào một cái lên người, sau đó quăng lên sàn đá trong sân nhỏ, tinh thần cả người nhất thời rung lên, sau đó phát hiện hạ thể có chút se se lạnh, kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy quần đùi bông mặc bên dưới đã bị trôi xuống một đoạn.

Tang Tang nhìn hắn lộ ra đến nửa bờ mông, cùng cái khố nằm gắt gạo giữa mông, hiếm thấy bị chọc cười khanh khách không ngừng, tay nhỏ che miệng môi thế nào cũng giấu không được vẻ cao hứng kia.

Ninh Khuyết kéo phắt quần đùi lên, quay đầu căm tức giáo huấn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Giết người dù sao vẫn có ý tứ hơn chuyện này.”

Tang Tang buông tay nhỏ khỏi miệng, nhìn hắn nghiêm cẩn hồi đáp: “Để lát nữa ta đi làm bát mì ruột già.”

. . .

. . .

Ngày hè thành Trường An, thời điểm trước bình minh là lúc tối nhất, cũng là mát mẻ nhất. Sau một đêm dài oi ả bị buộc nằm ra đường ngồi trên đất mượn ngõ nhỏ hóng gió, nhóm cư dân đều tự giác trở về giường, thừa dịp ngắn ngủi mát mẻ nhất này, đánh một giấc ngủ sâu tuyệt diệu nhất, nhằm bù lại toàn bộ thời gian tổn thất trong ngày.

Bên trong Lão Bút Trai không ai ngủ.

Tang Tang làm một bát mì nước thơm ngào ngạt, bỏ lên rất nhiều hành thơm cùng sáu bảy đoạn ruột già cộng thêm hai đầu ruột kết.

Ninh Khuyết thèm nhỏ dãi, ăn vèo cái hết, xoa xoa miệng, phủ lên một tấm áo khoác cũ nát, đỉnh đầu đội mũ che mưa mới tinh không chút đặc sắc, dùng khẩu trang che khuất hơn nửa gương mặt, dùng vải thô bọc lấy phác đao và đại hắc ô, sau đó đẩy ra cửa sau sân nhỏ, nhẹ giọng từ biệt tiểu thị nữ, rồi hòa lẫn vào bóng đêm.

Giữa phố lớn ngõ nhỏ đông thành yên tĩnh, gió đêm hơi lạnh đi qua, vô luận là cư dân mỏi mệt hay là bầy chó canh cửa đều thoải mái đi vào giấc ngủ, cả tòa thành thị phảng phất sẽ không tỉnh lại, chỉ là ngẫu nhiên có tiếng bánh xe đưa nước nghiến lên mặt đường lát đá đột ngột vang lên, sau đó xa dần cho đến biến mất.

Đèn lồng mỏng manh sáng rọi con đường không xa phía trước xe đưa nước, lay động bất an.

Thời điểm xe đưa nước đi qua phường thị nào đó ở nam thành, Ninh Khuyết đang mải trầm mặc ngồi xổm trong khe hở giữa mấy thùng nước lớn đột nhiên nhảy xuống, hai chân lặng yên không tiếng động chạm đất, thân thể bắn ra nhanh như chớp, chui vào bóng đêm trong ngõ cạnh phường thị. Sau đó hắn lấy ra bản đồ Tang Tang tự tay vẽ, nương theo ánh sáng ảm đạm nhìn đoạn đường cuối cùng.

Chính như Tang Tang nghi hoặc, cách một quãng thời gian lại chuẩn bị tìm cách giết một người, loại chuyện này thật sự không hòa hợp với cuộc sống thanh tĩnh đọc sách cực khổ mà vui vẻ trong thư viện, với cuộc sống phố phường ầm ĩ mà phiền muộn trong số 47 ngõ Lâm, hơn nữa loại lặp lại buồn tẻ này quả thật quá không ý tứ. Nhưng với cái gã Ninh Khuyết từ Vị Thành trở lại Trường An mà nói, thường thường ăn bát mì ruột già hoặc mì ốp lết, sau đó đi giết giết người báo báo thù, tựa như viết chữ minh tưởng mấy canh giờ vậy, đã biến thành một phần rất trọng yếu trong cuộc sống của hắn, thậm chí trở thành thói quen sinh hoạt nào đó.

Mỗi khi giết chết một đối tượng báo thù, mỗi khi gạch đi một cái tên trên tờ danh sách giấy dầu, sẽ khiến hắn cảm thấy gánh nặng trên vai bớt đi một phần, toàn thân thoải mái một phần, vết máu đặc sệt trên tay nhạt đi một phần —— mỗi người theo bản năng đều hướng tới cuộc sống vui vẻ thoải mái, cho nên bản năng của hắn đã yêu cầu hắn làm tiếp.

Đao bọc vải, khẩu trang, áo khoác, mũ che mưa, bản đồ và ghi chú về thói quen sinh hoạt, thời gian ăn uống ngủ nghỉ của mục tiêu, toàn bộ là Tang Tang chuẩn bị cho hắn, một tiểu thị nữ mặt đen đi qua phố phường Trường An, hẳn sẽ không khiến cho bất luận kẻ hữu tâm nào chú ý, Ninh Khuyết cũng không lo lắng an toàn của nàng, càng tin tưởng năng lực của nàng.

Cho nên mỗi khi sắp xuất đao, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện lưỡi đao của mình sẽ có ngày không chém rơi được đầu đối phương, kể cả hôm nay. Khi hắn lặng yên không tiếng động mượn bóng đêm tiến vào phường thị, hướng về phía hồ nhỏ phía sau trà trang, đã bắt đầu suy nghĩ đến việc lấy đầu người kẻ nọ tế bái vô số vong linh trong phủ tướng quân cùng thôn xóm Yên cảnh.

Hôm nay hắn sắp sửa gạch đi cái tên thứ ba trên danh sách giấy dầu.

Chủ nhân của cái đầu người kia tên là Nhan Túc Khanh, bốn mươi mốt tuổi, trước làm giám định sư văn thư quân bộ.

Ngoài thuật giám định con dấu, người này còn tinh thông trà đạo, sau khi bị triều đình tìm cớ đuổi ra quân bộ, liền trở thành thầy dạy trà nghệ trong một trà thương nổi tiếng thành Trường An, căn cứ Trác Nhĩ điều tra, ba phong thư bằng chứng lên án tướng quân Tuyên Uy phản quốc thông đồng với địch năm đó —— chính là do người này giám định, thậm chí có khả năng người này tự tay làm giả.

Y còn có rất nhiều liên hệ không rõ ràng với án đồ thôn Yên cảnh, năm đó đại quân Hạ Hầu chỉ kiếm nước Yên, thời điểm chưa đến Mân Sơn, Nhan Túc Khanh đang ở trong quân Hạ Hầu, điều này thực khiến người khó hiểu, vì sao một gã giám định sư văn thư quân bộ lại xuất hiện trên chiến trường tiền tuyến tràn ngập máu tươi giết chóc.

Nhan Túc Khanh hiện tại ngụ trong ngôi nhà trúc bên bờ hồ nhỏ mà trà thương mua cho y, Ninh Khuyết lặng yên không tiếng động dọc theo ven hồ đi tới, nhìn mảnh lâm hồ tiểu trúc u tĩnh ngày càng gần, nhìn căn nhà trúc tường cỏ giống như không hề có quy tắc gì, lại ngầm có phong cách cổ xưa, hai hàng lông mày lộ bên ngoài khẩu trang chậm rãi nâng lên, bỗng nhiên cảm thấy sự tình có chút không ổn.

Bởi vì phiến lâm hồ tiểu trúc này quá mức thanh u.

Nhà ở Trường An ít khi lớn, có thể nói là tấc đất tấc vàng, mà giữa toàn thành phồn hoa náo nhiệt, hai chữ thanh u chính là đại biểu cho sang quý, hết sức quý. Ninh Khuyết biết vị Nhan Túc Khanh này là người được trà thương tin cậy nể trọng, nhưng hắn tin tưởng cho dù có là ông chủ xa xỉ hào phóng đến đâu chăng nữa cũng không có khả năng đưa tặng một mảnh lâm hồ tiểu trúc như vậy cho thuộc hạ trà nghệ sư của mình.

Nắng sớm vẫn chưa đến như trước, tầm nhìn ven hồ vẫn hắc ám như cũ, chỉ có sóng nước phản xạ đèn đuốc không biết của nhà nào, lóe một chút u quang, Ninh Khuyết đi đến trước mặt lâm hồ tiểu trúc, cách một bức tường trúc, nhìn đến chiếc ghế khắc đá to lớn dưới thềm đá trong sân, nhìn người trung niên gầy yếu ngồi trên đó, bất chợt dừng lại, sau đó đẩy cửa mà vào.

Một ngọn đèn nhỏ được thắp sáng, trung niên dáng người gầy yếu ngồi trên ghế đá, tay trái nắm một cái chén trà sứ to thô lậu, tay phải nhẹ nhàng gõ lên góc khay trà làm bằng gỗ mun, bình tĩnh nhìn gã thiếu niên đẩy cửa mà vào, má gầy bỗng nhiên gợn lên một nét tươi cười đạm mạc, nhẹ giọng nói:

“Cái gọi là trà đạo, kỳ thực chính là dùng quá trình phiền phức đến tăng mạnh cảm giác nghi thức nào đó, do đó sinh ra cảm giác trang nghiêm.”

“Rất nhiều người đều nghĩ ta ở trong nhà uống trà tất nhiên phải dâng hương tắm rửa, bái tế Hạo Thiên thật lâu, sau đó trầm mặc thưởng thức hương trà một phen, mới có thể nhấp nước trà lên môi. Kỳ thực sai hoàn toàn, ta đời này thích nhất vẫn là ôm chén lớn nốc trà, đại khái hẳn là thói quen tập thành từ trong quân, con người ta vẫn thích trực tiếp một ít.”

“Đêm hè nóng như vậy, thiếu niên ngươi không ngủ yên ở nhà, lại chậm bước bên bờ hồ, nói vậy. . . là tới giết ta đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.