Ninh Hành vẫn không hề có ý tứ gì là sẽ liên lạc với cô, mấy ngày tiếp theo, Khương Bách Vạn đều cảm thấy đất trời u ám, ra ngoài mua chút tài liệu của cuộc thi về làm thử, còn bố mẹ cô thì khổ sở học luật chuẩn bị thi bằng lái xe, cả nhà ba người, mỗi người ôm một quyển sách, nhìn qua rất buồn cười. Mỗi đêm cô đều nằm mơ thấy Ninh Hành, trong mơ hai người ở cùng nhau, về sau, mỗi lần Ninh Hành xuất hiện thì trong tiềm thức cô đều biết rõ đây chỉ là một hồi mộng đẹp, thậm chí còn có thể nói với anh ở trong giấc mơ một câu —
“Anh ôm em một cái đi, em biết lúc tỉnh lại thì sẽ không thể nhìn thấy anh nữa.”
“Nếu không… Hay là cậu thử yêu lại Trang cái gì Khiếu?” Bé Mập Tế vui vẻ đi hẹn hò về thì gặp Khương Bách Vạn mặt mày ủ rũ, nhịn không được mà đưa ra mấy cái chủ ý ôi thiu.
Khương Bách Vạn lắc đầu, Trang Ký Khiếu là kiểu đàn ông thế nào, sau một thời gian dài theo đuổi nhưng không có kết quả thì cô cũng đã dần thấy rõ, ngựa không nhai lại cỏ, huống hồ đó cũng không phải một gốc cỏ ngon.
Cả ngày nay, làm bài thi cũng mơ mơ màng màng, cô nửa nằm nửa ngồi trên giường, vừa uống sữa chua tự chế vừa đi vào cõi thần tiên, có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ, Khương Duy đi vào, giống như có chuyện gì muốn nói.
“Bố!” Cô miễn cưỡng gọi một tiếng.
“Vạn Vạn, bố thấy con mấy ngày nay cũng rảnh rỗi, mấy hôm tới theo bố đi dự tiệc rượu đi!” Khương Duy ngồi xuống giường, trước đây chẳng bao giờ ông mặc vest, thế nhưng bây giờ mặc vào lại thấy càng lúc càng có tinh thần, tương đối có phong độ của một nghệ thuật gia tao nhã: “Bố vốn định để mẹ con đi với bố, nhưng bà ấy ấy à, nói là mình già rồi khó coi, lại không cho bố dẫn theo bạn gái trẻ tuổi, bắt bố dẫn con theo. Lại nữa, con còn chưa có bạn trai, để bố giúp con ngắm nghía trong bữa tiệc một chút. Tóm lại, con đi mua một bộ váy đẹp đẹp, đến hôm đó đi cùng bố.”
“Tiệc rượu như vậy thì chỉ có mấy thiên kim tiểu thư mới tham gia thôi!” Khương Bách Vạn hối hận nói: “Con mà đi thì chẳng khác nào cây hành lá cắm vào mũi con lợn.”
“Bây giờ bố con khác xưa rồi, chúng ta cũng là nhà giàu có.” Khương Duy vênh vênh váo váo nói, vỗ vỗ trán cô: “Cứ quyết định như thế đi!”
Thấy Khương Duy muốn ra ngoài, Khương Bách Vạn ngồi xuống vươn tay ra gọi ông lại: “Bố, dù sao bố cũng phải cho con ít tiền mua váy chứ!”
“Cầm lấy đi!” Động tác móc tiền ra khỏi ví của Khương Duy càng lúc càng giống nhà giàu mới nổi.
Ngay đêm đó, Khương Bách Vạn lập tức đi đến trung tâm bách hóa – nơi hội tụ của các thương hiệu, đi dạo một vòng những cửa hàng mà trước kia chẳng bao giờ dám đặt chân vào, sau đó phát hiện ra — quần áo năm, sáu nghìn còn chẳng đẹp bằng một bộ 300 tệ ở trên Taobao. Dân thường nhỏ bé nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng dứt khoát quyết định về nhà lên mạng mua một bộ váy có giá hơn ba trăm.
Lôi thôi lếch thếch gần nửa tháng, đến ngày diễn ra tiệc rượu, rốt cuộc Khương Bách Vạn cũng lôi hộp trang điểm ra, hạ độc thủ với bản thân một lần, mấy thứ như lông mi giả để dán mắt thành hai mí, tóc quăn giả đều lôi ra dùng hết, đi ra phòng khách nhà mình với cái bộ dạng chó mang hình người, được mẹ Khương nức nở khen đẹp mãi.
Lúc đến dưới lầu, Khương Bách Vạn vô cùng khó tin khi nhìn thấy một chiếc Lexus đỗ dưới nhà mình, nghe Khương Duy nói, đó là xe nhà người ta phái tới để đón ông, bởi vì ông là một trong những vị khách quý của bữa tiệc.
Bố cô thật sự là có tiền đồ rồi. Khương Bách Vạn ngồi vào ghế sau, lén lút cởi giày cao gót ra, ngắm nghía phong cảnh một lúc lâu, sau đó phát hiện ra xe đang đi về phía hồ Bách Quả, nghi hoặc một lúc, cô hỏi: “Bố, hôm nay là tiệc rượu của công ty nào đấy ạ?”
“A…, nói ra con cũng không biết — Là chủ tịch Ninh Thù Quý của tập đoàn Ngự Thông, là tiệc rượu sinh nhật ông ấy.” Khương Duy trả lời: “Bố cũng không biết sao ông ấy lại có thể biết bố, lúc nhận thiệp mời bố cũng không tin được. Nghe người ta nói ông ấy có một bức tranh của bố…”
Sau đó, ông còn nói những gì, Khương Bách Vạn đều không nghe được, trái tim bỗng dưng nhảy loạn lên. Sinh nhật của Ninh Thù Quý, chắc chắc Ninh Hành có tham gia, nếu anh thấy cô đến cùng với bố, có thể nào anh sẽ cho rằng cô là cố ý đi theo, sau đó lại càng thêm khinh thường và ghét cô? Cô bị ý nghĩ của chính mình làm cho hoảng sợ, đã nhiều ngày ngây người ngớ ngẩn, lo được lo mất như vậy, lại nhằm trúng ngày hôm nay, bất ngờ không kịp đề phòng mà gặp gỡ Ninh Hành mà cô mong nhớ đã lâu. Nhưng trên tiệc rượu không chỉ có mình anh, có lẽ còn có đám người Bùi Cảnh Tiêu, Ninh Nhất Kiệm, Nhất Nhạc, nếu như bọn họ thấy cô…
“Dừng xe!” Khương Bách Vạn bỗng nhiên kêu lên.
“Cô Khương quên thứ gì ở nhà sao?” Lái xe không dừng xe, chỉ lễ phép mỉm cười, nói: “Ở đây không tiện quay xe trở lại nội thành, nếu như cô thiếu thứ gì thì cứ nói với tôi một tiếng, lát nữa tôi sẽ bảo người ta lấy đưa tới.”
“Đang yên đang lành dừng xe làm gì?” Khương Duy cho rằng con gái nhà mình đang ngượng ngùng, khoát tay ra vẻ không có vấn đề gì cả, lại chỉ tay về phía trước: “Nhìn đi, đã sắp đến nơi rồi!” d.i.en.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n
Khu nghỉ dưỡng Thang Sơn, nơi nghỉ dưỡng của tập đoàn Ngự Thông nằm ngay cuối con đường. Liếc mắt một cái có thể nhìn thấy cây cối xanh um, những ngôi nhà kiểu Âu đan xen một cách hợp lý, hồ Bách Quả nằm ngay gần đó, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy con cò trắng vỗ cánh bay lên.
“Dừng xe! Tôi… Tôi không đi nữa!” Khương Bách Vạn có phần căng thẳng, trong lòng bất an.
Gần quê lòng kinh hãi*, có lẽ đây chính là tình cảnh hiện giờ của cô. Cô hy vọng gặp lại Ninh Hành biết bao nhiêu, thế nhưng đến lúc cơ hội đặt ngay trước mắt, cô lại không dám đối mặt.
* Trích bài thơ “Độ Hán giang” của Lý Tần (thời Vãn Đường), có nghĩa là người xa quê đã lâu, vẫn luôn mong nhớ quê hương, thế nhưng lúc về tới quê thì lại lo sợ, bất an, kinh hãi.
“Thôi được rồi, tôi quay xe ra đường lớn để cô gọi taxi vậy.” Lái xe vừa đạp phanh lại thì phía sau vang lên hai tiếng còi xe. Anh ta nhìn qua kính chiếu hậu, khó xử “chậc” một tiếng, lẩm bẩm: “Cái xe ở đằng sau là…” Anh ta dừng một chút, giọng nói hơi chậm lại, có vẻ áy náy: “Cô Khương, tôi lái vào trước đã, lát nữa cô xuống xe sau nhé!”
Sắc mặt Khương Bách Vạn có phần trắng bệch, cứng ngắc nhìn thoáng qua đằng sau, trái tim nhỏ bé run lên, một chiếc Pamela màu trắng đang dừng ngay phía sau bọn họ. Cô nhắm mắt quay đầu lại, tư thế có phần giống kẻ bịt tai trộm chuông, vừa chờ mong lại vừa sợ hãi, cảm giác bứt rứt rất khó chịu.
Xe đi vào khu nghỉ dưỡng Thang Sơn, chậm rãi dừng ở đại sảnh, lúc Khương Bách Vạn luống cuống lồng giày cao gót vào chân thì nghe Khương Duy nói cô là “hẹp hòi”, cô chẳng quan tâm, bối rối bước xuống xe, ánh mắt thoáng liếc qua chiếc xe vừa dừng ở đằng sau. Ninh Hành xuống xe, một người phục vụ ở bãi đậu xe nhận lấy chìa khóa từ tay anh. Khương Bách Vạn có phần sững sờ, quay lưng đi.
Ninh Hành rõ ràng có thể đi thẳng vào trong, thế mà lại cứ phải đi đến đây. d.i.e.n.đ.a.n.l.e.q.u.y.đ.o.n
“Khương đại sư!” Anh mỉm cười cất tiếng chào, tác phong nhanh nhẹn, vươn tay phải ra: “Tôi là Ninh Hành, con trai thứ ba của chủ tịch Ninh.”
Khương Duy được gọi tên thì kinh ngạc, mặc dù ông vẫn kiêu căng ra vẻ, thế nhưng thật sự không nghĩ tới ngày nào đó mình lại được một doanh nhân tiếng tăm vang dội như vậy biết đến, hơn nữa còn là trong tình huống ông chưa kịp tự giới thiệu. Ông bắt tay với Ninh Hành, vĩnh viễn không thể ngờ rằng danh tiếng của mình lên nhanh như vậy hoàn toàn là nhờ vào “Bá Nhạc” trẻ tuổi trước mặt này.
* Bá Nhạc (thời Xuân Thu) là người rất nổi tiếng về tài xem ngựa, về sau được dùng để chỉ những người giỏi, biết phát hiện và sử dụng tài năng.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Ninh Hành liếc mắt lườm cô một cái, giống như bị mất trí nhớ, cho dù Khương Duy giới thiệu “Đây là con gái tôi”, anh cũng tỏ vẻ thờ ơ.
Đàn ông đúng là thật ngoan độc, lúc trước có thể đối với bạn ngọt ngào dịu dàng, bây giờ lại có thể lạnh ngắt như băng. Trái tim Khương Bách Vạn phút chốc như bị xé nát thành mấy mảnh, cô nhìn chằm chằm Ninh Hành, vậy mà anh lại có thể vờ như không thấy, coi cô như người không hề quen biết. Nghĩ lại cũng đúng, là chính cô sai trước, chẳng lẽ còn mong người ta cho cô một cái ôm sau bao ngày không gặp sao?
Đi tới đại sảnh tổ chức tiệc rượu, đám người thiên kim tiểu thư nhà giàu diện những bộ quần áo sang trọng và những món trang sức khắp người khiến Khương Bách Vạn cảm giác như mình đã đến nhầm chỗ. Lúc nhìn thấy Bùi Cảnh Tiêu vẫn cao ngạo quý phái đứng nói chuyện với bố mẹ Ninh Hành, cô bỗng nhiên bừng tỉnh ra, bản thân cô chẳng qua chỉ là một con tép nhỏ bị rơi vào nồi cháo hải sản, sẽ luôn là thứ đầu tiên ở trên bàn bị người ta ném vào nồi.
Bạn xem cả một khu nghỉ dưỡng lộng lẫy như vậy, bạn xem đại sảnh đẹp đẽ quý giá như vậy, bạn xem đám người đến từ xã hội thượng lưu này đi, đây chính là hai thế giới, hai loại người. Mình và Ninh Hành là không có khả năng – trái tim Khương Bách Vạn bình tĩnh trở lại, sau khi tiệc rượu kết thúc và về nhà, cô muốn tỉnh lại lần nữa, sẽ thoát ra khỏi bóng ma thất tình, sẽ quên Ninh Hành, sẽ bắt đầu cuộc đời của mình một lần nữa! Nắm tay lại thành đấm ~ cố lên!
“Khương đại sư, chao ôi gặp được ngài ở đây thật là vinh hạnh quá, mấy hôm trước chồng tôi phải giành giật mãi mới mua được một bức tranh của ngài, thật là đẹp quá đi!” “Đúng là cũng chỉ có chủ tịch Ninh mới có thể mời được ngài, nghe nói ngay cả phỏng vấn của tạp chí lớn mà ngài cũng từ chối rồi… Có thể ký tên cho tôi không?” “Đây là… a… con gái của ngài sao? Đúng là vừa cao ráo vừa xinh đẹp! Cái gì? Lại còn là thạc sĩ ngành khảo cổ học sao? Ôi chao ôi, đúng là hổ phụ không sinh khuyển nữ!”
Khương Duy bị một đám phu nhân vây quanh, trả lời không kịp, chỉ có Bùi Cảnh Tiêu đứng ở đằng xa, nhìn ông và Khương Bách Vạn với ánh mắt vừa thương hại lại vừa khinh miệt. Cô ta được ông trời ban cho năng khiếu nghệ thuật bẩm sinh, cho nên coi Khương Duy chẳng ra cái dạng gì, Khương Bách Vạn cũng thế. Tại sao cô ta lại nghĩ như vậy, cứ nhìn xem Khương Bách Vạn đang làm cái gì thì biết ngay thôi. d.đ.l.q.đ
“Ôi… Sashimi nhím biển… Cua hấp bơ… Đây là cái gì? Ừm… Chân giò hun khói Iberian, xem ra cũng không tệ lắm.” Khương Bách Vạn lấy cái khay, kéo bố mình, liên tục chỉ tay lấy lấy lấy, nhìn chằm chằm đám đồ ăn, chảy hết cả nước miếng.
Một người đàn ông mặc đồ tây đi tới, khom người xuống: “Khương đại sư, chủ tịch Ninh mời ngài đến sảnh khách quý để cùng dùng cơm
Một người đàn ông mặc đồ tây đi tới, khom người xuống: “Khương đại sư, chủ tịch Ninh mời ngài đến sảnh khách quý để cùng dùng cơm.” Thuận tay, lấy luôn cái đĩa đầy đồ ăn của Khương Bách Vạn, đưa cho người ta mang đi.
Khương Bách Vạn trợn mắt há mồm nhìn cả đĩa mỹ thực mà mình còn chưa kịp động đến, cứ như vậy mà bay đi mất, còn cô thì chỉ có thể đi theo Khương Duy đang cố giả bộ bình tĩnh đến sảnh dành cho khách quý.
Một bàn dài, Ninh Thù Quý và vợ mình là Cổ Lai Tư ngồi ở tận cùng, phía sau lưng bọn họ là bức tường treo mấy bức tranh thời kỳ Phục hưng. Hai bên bàn dài đều là con cháu Ninh thị, trong đó, Ninh Úy và Ninh Hành phân nhau ra ngồi hai bên trái phải Ninh Thù Quý, Ninh Nhất Kiệm ngồi bên cạnh Ninh Hành, còn Nhất Nhạc và mẹ mình thì ngồi bên phía Ninh Úy.
Có thể nhìn ra được, Ninh Nhất Kiệm và Nhất Nhạc đã quá quen thuộc với cái cảnh tượng này, chỉ sợ trong lòng Nhất Nhạc còn đang muốn lát nữa chuồn ra ngoài đi ăn một chén ma lạt thang.
Có thể nhìn ra được, Ninh Nhất Kiệm và Nhất Nhạc đã quá quen thuộc với cái cảnh tượng này, chỉ sợ trong lòng Nhất Nhạc còn đang muốn lát nữa chuồn ra ngoài đi ăn một chén ma lạt thang
“Khương đại sư, đây chỉ là bữa tiệc gia đình, ông không cần khách sáo.” Ninh Thù Quý không giận tự uy, đưa tay ra dấu “mời”: “Tôi đã xem qua mấy bức tranh của ông, cảm thấy ông chính là một nghệ thuật gia hiếm có thời nay. Cái gọi là tài năng thật sự sẽ xuất hiện muộn chính là như vậy, đã nhiều năm như thế mà ông vẫn kiên trì với lý tưởng và phong cách của bản thân, khiến cho tôi vô cùng khâm phục.”
Lúc Ninh Thù Quý nói chuyện, mấy người Cổ Lai Tư, Ninh Nhất Kiệm, Nhất Nhạc đã từng gặp Khương Bách Vạn từ trước đó mỗi người một vẻ, nhưng đều không hẹn mà cùng nhìn về phía người không đổi sắc mặt là Ninh Hành.
Ninh Nhất Kiệm lại còn đưa tay giật giật Ninh Hành, thế nhưng anh vẫn không hề có phản ứng. Đây là một cơ hội để ông nội biết đến Khương Bách Vạn, tại sao Ninh Hành lại không nắm chắc? Ninh Nhất Kiệm đầy thắc mắc, nhưng trong lúc này cũng không dám lỗ mãng.
Khương Duy dẫn theo con gái ngồi xuống hai vị trí cuối cùng, Khương Bách Vạn cẩn thận đưa mắt quan sát một lượt, Ninh Hành ngồi đằng trước buông mắt xuống, ngay cả liếc cũng không thèm liếc cô lấy một cái.
Mặc dù nói là tiệc gia đình nhưng không khí cũng không náo nhiệt như bữa cơm đoàn viên nhà người ta. Bởi vì đây là bữa tiệc kiểu tây nên đồ ăn của mỗi người đều do người hầu lần lượt bưng lên. Khương Bách Vạn vốn đang vô cùng mong chờ một bữa ăn ngon, coi như là bữa tiệc cáo biệt với Ninh Hành, thế nhưng ngay món đầu tiên và canh được bưng lên, mắt cô đã choáng váng.
Salad rau trộn gừng non, nước canh nồng nặc mùi gừng.