Chẳng biết đã trải qua bao nhiêu thời khắc, Tống Phi Bằng mở mắt ra trông thấy mình đang nằm trong một gian phòng.
Gã bật kêu :
– Ồ! Sao ta lại ở đây!
Nhớ lại trận ác đấu cùng ba lão già Xích Y tam độc, gã trúng chưởng ngất đi, giờ sao lại còn sống và ở nơi này.
Nhân vật nào đã cứu gã?
Chõi mình động đậy, Tống Phi Bằng thử vận chân khí cảm thấy các huyệt đạo trong cơ thể thông suốt, gã vô cùng hoan hỉ.
Đảo mắt nhìn sang bên vách phòng nhận ra một con nhện đen xì to tướng, Tống Phi Bằng chợt hiểu tất cả mọi chuyện vừa xảy đến cho gã.
Thì ra người trong Vạn Độc Quỷ môn đã cứu gã thoát chết nơi Âm Phong cốc và mang về đây.
Chợt, Tống Phi Bằng rùng mình khi nghĩ đến không hiểu Vạn Độc Thần Ma có phát giác ra sự trí trá, giảo hoạt của gã chăng.
Gã phập phồng lo sợ trước cái cực hình tàn khốc của Vạn Độc Quỷ môn…
Mãi còn đang băn khoăn nghĩ ngợi, đột nhiên Tống Phi Bằng nghe trong cơ thể như có một trận lửa cháy rừng rực.
Theo đó cơn dục vọng thèm khát khoái lạc càng phút càng tăng nhanh chóng trong người Tống Phi Bằng đến như không còn chịu đựng nổi nữa.
Lúc bấy giờ cặp mắt Tống Phi Bằng đỏ rực, toàn thân như lửa đốt, hởi thở dập dồn, bộ tịch hung hăng giống con thú dữ đang đói mồi. Gã gầm lên một tiếng rồi vọt đi.
Thình lình Tống Phi Bằng đứng lại trố cặp mắt đỏ với sang phía trái góc mật thất.
Một ả thiếu nữ đang nằm bất động với tư thế tênh hênh vô cùng quyến rũ.
Tống Phi Bằng vọt tới nhìn ả thiếu nữ bỗng kêu lên :
– Linh muội!
Quả vậy ả thiếu nữ chính là Linh Phụng vừa bị Vạn Độc Thần Ma đầu độc mê man, rồi đưa Tống Phi Bằng vào mật thất để thực hiện mưu đồ âm hiểm của lão.
Vừa sửng sốt vừa kinh hoàng nhìn Linh Phụng đang cơn mê man một lúc, Tống Phi Bằng cất giọng cười giảo quyệt :
– Trời đã khiến nàng thuộc về ta, tại sao ta lại buông tha nàng mãi… sẵn đây ta tính chuyện này cho rồi…
Gã vươn tay vồ lấy thân hình bất động của Linh Phụng xối trận mưa hôn khắp thân mình nàng. Tấm thân ngà ngọc mà bấy lâu nay Tống Phi Bằng ước ao được phút giây cùng nàng hưởng niềm vui hoang lạc, nay đã được rồi gã cảm thấy mình vừa lạc đến cõi thiên thai.
Hơn nữa ngọn lửa dục tình đang cháy ngùn ngục trong tim cơ hồ sắp nổ tung cơ thể, cho dù Tống Phi Bằng có là một chàng trai chính đạo cũng không sao cưỡng nổi, đừng nói gã là một thiếu niên bại hoại từ lâu hằng mong có cơ hội chiếm lấy thể xác Linh Phụng…
Soạt… soạt…
Một tòa thiên nhiên tuyệt vời xuất hiện trước mặt Tống Phi Bằng.
Hai đồi tuyết ngọc vung cao, một lạch đào nguyên thẳng tắp khiến cho Tống Phi Bằng run lên bần bật.
Gã nhìn sững vưu vật một lúc, nuốt đánh ực bọt nước dục vọng xuống cổ gầm lên một tiếng lẹ tay chộp vào mình.
Loạt tiếng kêu xoẹt… xoẹt khô khan.
Tống Phi Bằng đã trở về với con người thái cổ…
Gã chồm lên mình Linh Phụng như con hổ vừa bắt được mồi ngon động tác thật gấp…
Than ôi! Một cành thiên hương tuyệt thế từng giữ gìn trinh tiết cho người yêu Vương Hán Sơn, giờ tơi tả cánh hoa trong cơn bão táp dục tình đê tiện của một gã thiếu niên bại hoại nhưng nàng hãy còn mê man nào biết chi đâu…