Khí lạnh buổi sáng khiến Linh Phụng dần dần tỉnh lại. Nàng quơ tay tìm tấm đắp như thường lệ, nhưng bàn tay nàng chỉ chạm vào một cơ thể nam nhân trụi lủi.
Giật mình tỉnh hẳn, Linh Phụng chồm dậy mở lớn mắt. Nàng nhận ra thân mình chẳng có một mảnh vải, bộ y trang bừa bãi trong góc giường. Còn gã trai khỏa thân nằm kia chẳng ai khác hơn… Phi Bằng công tử.
Theo phản xạ tự nhiên, Linh Phụng đưa hai bàn tay ôm lấy ngực và thảng thốt kêu lên :
– Trời ơi, sao lại có chuyện này?
Nàng mặc nhanh bộ y phục, ánh mắt căm tức nhìn thẳng Phi Bằng. Gã ta còn triền miên trong giấc ngủ sảng khoái.
Bốp…
Linh Phụng thẳng cánh tát vào mặt Phi Bằng với tất cả cơn giận dữ trào dâng. Bị cái tát nảy lửa, Phi Bằng chồm lên và đến lượt gã ta lúng túng chụp nhanh chiếc áo khoác.
Chạm phải tia nhìn gay gắt của Linh Phụng, gã lắp bắp :
– Linh muội…
Cô gái gằn giọng :
– Hừm, ngươi còn dám gọi ta là Linh muội ư? Ta bị mê đi trong giấc ngủ và ngươi đã đưa ta về đây để hành động đón mạt.
Nàng uất ức thét lớn :
– Nơi đây là chốn nào? Tại sao ngươi dám hành động nài hoa ép liễu?