Một hàng mười người đi xuống dưới khu nhà, bên ngoài lảng vảng mấy con zombie đang tiến vào, mọi người phóng dị năng đánh tới, đám zombie lập tức bị ngã xuống không dậy nổi. Trong mấy người này chỉ có Trình Dung đạt cấp 2 dị năng, thời gian duy trì dài gấp đôi người chỉ có dị năng cấp1, huống chi cô ta có lôi dị năng, đánh lần nào chuẩn xác lần đó.
Lúc này, vì Tô Ngưng Mi là người tu chân nên tâm tính đã bình thản rất nhiều, cũng không mong muốn có được hào quang nữ chủ như Trình Dung, nàng chỉ nghĩ phải nỗ lực tu luyện, có như vậy nàng mới có thể sống sót thật tốt trong thế giới này, nàng không thể để kết cục như trong truyện được.
Phía dưới khu nhà có một cái xe tải đang đậu, còn có một chiếc xe công cộng, xe công cộng là do Trần gia lái tới, hiển nhiên là không thích hợp để chứa vật tư, mọi người đi tới trước xe tải, đầu xe tải chỉ đủ cho hai người ngồi, đuôi xe dùng sắt lá cải tạo toa xe, sau khi được cải tạo lại cũng có thể nhấc lên một cái cửa sổ nhỏ tuỳ lúc có thể kiểm soát tình huống bên ngoài.
Chờ mọi người thương lượng xong xuôi, Vu Hạo Tĩnh lái xe, Trình Dung ngồi bên cạnh chú ý tình huống và ứng phó với đám zombie bên ngoài, cuối cùng sợ Trình Dung không thể một mình ứng phó nên để Tô Ngưng Mi ngồi ở phía trước cùng Trình Dung. Tô Ngưng Mi cũng không có ý kiến, nhưng Khang Tiểu Tĩnh lại không đồng ý, tà tà liếc mắt một cái nhìn Tô Ngưng Mi, châm chọc khiêu khích nói: “Tôi thấy để cô ta ngồi phía trước không chỉ do vướng bận đi, ánh mắt tha thiết như thế, không phải là để ý anh Vu chứ? Thật đáng tiếc, người anh Vu yêu lại là chị A Dung, anh ấy sẽ không coi trọng cô.”
Tô Ngưng Mi cười lạnh, “Còn gọi anh Vu? Gọi thật là thân thiết, cũng không biết ai mới là người để ý anh ta, dám đem nước bẩn hắt lên người tôi.”
Khang Tiểu Tĩnh chỉ có thể nhịn , rõ ràng cô ta có cảm tình với Vu Hạo Tĩnh, đành nhịn xuống, đi theo sau Trình Dung và Vu Hạo Tĩnh như cái đuôi nhỏ. Điều khiến mọi người kính nể là cô ta rõ ràng có cảm tình với Hạo Tĩnh, cũng biết Vu Hạo Tĩnh thích Trình Dung, lại không ghen tị chút nào, ngược lại còn đi theo ủng hộ hai người kia, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy Vu Hạo Tĩnh là tốt rồi, cho nên nàng là đứa ngốc vẫn hoàn ngốc…
Mặt Khang Tiểu Tĩnh biến sắc, trừng mắt nhìn Tô Ngưng Mi, “Cô nói bậy bạ gì đó!”
“Có phải tôi nói bậy hay không, trong lòng cô là người hiểu rõ nhất.”
Trên mặt Khang Tiểu Tĩnh thoáng chút hoảng loạn, nhìn về phía Trình Dung, “Chị Dung, chị đừng nghe cô ta nói bậy, em…”
Trình Dung mất kiên nhẫn đánh gãy lời cô ta, vẫy tay nói: “Tiểu Tĩnh, Tiểu Mi là em gái chị, chị hiểu rõ nó là người như thế nào, phiền em về sau đừng khi dễ nó. Còn nữa, hiện tại là đi ra ngoài tìm vật tư, không phải đi du ngoạn, không có thời gian để khẩu chiến ở trong này. Hai đứa mau lên xe đi.”
Khang Tiểu Tĩnh thấy thế thì tức giận bất bình vòng ra sau xe bước lên toa xe.
Tuy rằng đầu xe chỉ có hai chỗ ngồi, nhưng Tô Ngưng Mi cùng Trình Dung cũng không tính là béo, cố chút là có thể ngồi xuống liền lái xe chạy ra ngoài khu nhà.
Đây là lần đầu tiên sau khi tận thế tiến đến Tô Ngưng Mi mới được nhìn hoàn cảnh bên ngoài toà nhà nàng ở, thành phố W nơi nàng ở là một thành phố rất là phồn hoa, hiện thời lại trở nên tiêu điều. Vẫn là những toà nhà cao tầng nhưng lại làm cho người ta cảm thấy bị đè nén, cả đoạn đường đều là zombie người đầy vết máu tanh hôi, hành động chậm chạp, căn bản là không có lấy một người bình thường. Trên mặt gồ ghề, đầy vết máu đen, còn có một thi thể, ngẫu nhiên có con quạ đen đậu xuống xé từng miếng thịt thối, oác oác kêu lên, làm trong lòng người ta cảm thấy sợ hãi, ghê rợn.
Những con quạ đen này đã biến dị, lớn hơn quạ bình thường vài lần, may là chúng vẫn thích ăn thịt thối như trước, sẽ không chủ động tấn công con người.
Xe tải phóng nhanh, đám zombie gần đó nghe thấy tiếng ô tô, ngửi thấy mùi thịt người liền đuổi theo xe tải. Xe tải dọc theo đường đi đã đâm một con rồi lại mộ con zombie, may mà đó đều là zombie cấp thấp không đủ sức mạnh nên dọc theo đường đi Trình Dung cùng Tô Ngưng Mi cũng không cần ra tay.
Gia Nhạc Phúc cách khu nhà Tô Ngưng Mi ở cũng không xa, chỉ chốc lát xe tải đã đi tới cửa siêu thị Gia Nhạc Phúc.
Chung quanh có mấy con zombie nghe thấy tiếng vang liền tiến tới hướng xe của mười người đang đậu lại, Trình Dung khoát tay phóng vài tia lôi điện đánh vào đầu và mặt zombie, sau toa xe cũng có vài hỏa cầu, kiếm gió cùng mũi tên đất bay ra, đám zombie xung quanh bị giải quyết rất nhanh chóng.
Mười người bước xuống xe bắt đầu tiến đến cửa siêu thị. May mà thời điểm tận thế tiến đến là buổi sáng, trong siêu thị đều là nhân viên trong siêu thị, cũng không có nhiều khách hàng.
Tầng 1 siêu thị Gia Nhạc Phúc chỉ bán các loại trang sức, tầng 2 bán đồ dùng hàng ngày với quần áo, tầng 3 mới là khu bán đồ ăn.
Số lượng zombie ở tầng 1 không nhiều lắm, chúng đều mặc đồng phục của nhân viên siêu thị, bị mười người tiêu diệt rất nhanh chóng. Tầng 2 bán đồ dùng hàng ngày nên mọi người trực tiếp đi đến cầu thang tầng 3. Trên cầu thang chỉ có một con zombie mặc đồng phục nhân viên, Trình Dung phóng một tia lôi điện đánh thẳng lên đầu con zombie khiến đầu nó bị bổ ra, Tô Ngưng Mi tiến lên dùng đao đào ra từ óc con zombie một cái tinh hạch màu đen.
Mọi người đi đến cửa cầu thang tầng 3 rất nhanh chóng. Cửa cầu thang chỉ khép hờ, Tô Ngưng Mi đưa thần thức bao trùm nơi đó thì phát hiện cách 5-6 thước về phía bên trái cánh cửa có 10 con zombie, chúng dường như ngửi thấy mùi của bọn họ nên lung lay thoáng động tiến tới cạnh cửa.
Vu Hạo Tĩnh đi tuốt đằng trước đẩy nhẹ cái cửa, nhìn thoáng qua vào bên trong rồi tiến vào đầu tiên. May mà ở cửa cũng không có nhiều zombie, mỗi người đánh một con, chẳng mấy chốc đám zombie đã bị giải quyết sạch sẽ.
Tầng 3 là khu bán đồ ăn, 10 người cũng không tham lam, ngay từ lối thoát hiểm lấy ra ba lô và túi mà mình mang theo thu thập đồ ăn vào túi. Chờ khi mọi người thu thập xong, Trình Dung liếc mắt một cái nhìn Vu Hạo Tĩnh, Vu Hạo Tĩnh thấp giọng nói: “Mọi người mang đồ ăn xuống xe trước rồi chờ bọn tôi, tôi với Dung nhi xuống tầng 2 lấy một ít đồ dùng hàng ngày.”
Hàn Bảo nói: “Nếu không mọi người cùng đi đi, như vậy sẽ an toàn hơn.”
“Không cần đâu Bảo nhi.” Trình Dung cúi đầu thấp giọng nói: “Chị cùng Hạo Tĩnh đi tầng 2 lấy một ít đồ dùng hàng ngày cùng quần áo, thời tiết gần đây có chút khác thường, sợ là mùa đông sẽ càng khắc nghiệt hơn nên muốn chuẩn bị một ít quần áo dày.”
Tô Ngưng Mi liếc mắt một cái, đương nhiên nàng biết rõ Trình Dung và Vu Hạo Tĩnh muốn tách khỏi đoàn là để làm gì, đều là liên quan đến cái không gian của Trình Dung. Hiện tại lôi dị năng của Trình Dung đã lên đến cấp 2 nên không gian cũng được thăng cấp theo, có lẽ bây giờ đã rộng khoảng 30 mét vuông, cũng đủ để chứa rất nhiều đồ rồi, Trước mắt Trình Dung vẫn chưa để lộ việc cô ta có không gian dị năng cho mọi người biết vì thế cô ta chỉ có thể mượn cớ để tách đi; mà Vu Hạo Tĩnh lại là người đàn ông của cô ta, đương nhiên sẽ biết cô ta còn có không gian dị năng, Sau một phen thương lượng, mọi người đồng ý chờ ở cửa siêu thị, dù sao ở phía dưới vẫn an toàn hơn nơi này. Trình Dung và Vu Hạo Tĩnh chuẩn bị rời đi thì Tô Ngưng Mi lại nói: “Em đi cùng với hai người!”
Tô Ngưng Mi có ý định đến kho hàng của siêu thị, nàng biết trong khu bán rau quả có một con đường dẫn tới kho hàng của siêu thị, bây giờ đi theo hai người này tính đợi lát nữa tìm cớ đi tới kho hàng chuyển vài thứ vào không gian.
Trình Dung có chút khó xử: “Tiểu Mi, chị vẫn thấy em nên ở lại đây chờ bọn chị đi, nhiều người đi sẽ dễ gây náo động khiến zombie chú ý.”
Tô Ngưng Mi kiên quyết muốn đi, mấy người Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt cũng phải khuyên nhủ: “Chị Dung, để cho chị Mi đi cùng đi, chị ấy là lực lượng biến dị giả nên cũng trợ giúp được phần nào cho hai người mà.”
Bất đắc dĩ Trình Dung và Vu Hạo Tĩnh chỉ có thể nhượng bộ.
Mấy người còn lại mang theo bao đồ ăn chờ ngoài cửa, thuận tiện đóng cửa lại. Trình Dung, Vu Hạo Tĩnh, Tô Ngưng Mi chạy thẳng một đường đến tầng 2, để đi tới tầng 2 thì phải đi qua khu bán rau dưa hoa quả.
Trên tầng 1, hai người đang nghĩ làm sao dễ tách khỏi Tô Ngưng Mi, mà Tô Ngưng Mi cũng đang nghĩ cách tách khỏi hai người kia. Kết quả là vừa mới bước chân vào khu bán rau quả, sắc mặt ba người ngay lập tức biến đổi. Trong khu bán rau dưa có một đàn zombie đang bao vây, nhìn qua ít nhất cũng có khoảng hơn hai trăm con. Tới lúc này ba người mới nhớ ra là cứ đúng 8 giờ sáng mỗi ngày siêu thị sẽ mở cửa bán rau củ quả với giá rẻ nên sẽ có rất nhiều ông bà chờ ở siêu thị từ sáng sớm sau đó sẽ tranh nhau mua rau.
Ba người sắc mặt khó coi đến cực điểm, mà đàn zombie tuổi ông tuổi bà kia đã chú ý tới ba người liền khàn giọng gào thét xông về phía mà ba người đang đứng.
Lần này số lượng zombie rất nhiều, cứ cứng rắn tiến lên không phải là một cách hay, cả ba chỉ có thể dùng dị năng mở một con đường nhỏ. Tốc độ đám zombie này rất chậm vì thế ba người mới có thể cố duy trì một đoạn thời gian.
Vu Hạo Tĩnh liên thủ (hợp tác, bắt tay) với Trình Dung nhanh chóng mở ra một con đường, Vu Hạo Tĩnh cũng không cố giết thêm zombie, chỉ vội vã lôi kéo Trình Dung chạy tới cửa cầu thang bỏ lại một mình Tô Ngưng Mi vung đao đấu với trăm con zombie.
Trình Dung quay đầu nhìn thoáng qua thấy Tô Ngưng Mi đang bị đàn zombie vây quanh liền hốt hoảng kêu lên: “Hạo Tĩnh, Tiểu Mi còn chưa có đi ra!”
Vu Hạo Tĩnh một tay lôi kéo Trình Dung, một tay đẩy gọng kính trên mũi: “Dung nhi, chúng ta không có thời gian quan tâm cô ta, bị một đàn zombie bao vây như vậy, cô ta sẽ không có khả năng sống sót, bây giờ chúng ta có tới cứu cô ta thì cũng chỉ như lao đầu vào chỗ chết, anh thấy chúng ta nên đi thu thập đồ đạc rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.”
Mặt Trình Dung thoáng qua tia do dự: “Nhưng mà….”
Vu Hạo Tĩnh liền đánh gãy lời nàng ta: “Không có nhưng nhị gì hết…”
Rốt cuộc Trình Dung dành cắn răng một cái nhẫn tâm quay đầu theo sau Vu Hạo Tĩnh mà rời đi. Tô Ngưng Mi bị vây giữa một đàn zombie liền cười lạnh một tiếng tiếp tục vung đao chém zombie xung quanh. Lúc này nàng đã không có khả năng thoát ra ngoài, cũng không có ý định lao ra ngoài. Mắt thấy đàn zombie xung quanh ngày càng vây chặt, Tô Ngưng Mi cắn răng một cái lắc mình đi vào trong không gian, bây giờ không phải lúc để cậy mạnh, cũng may là nàng còn có không gian vạn năng này.
Vừa vào trong không gian Tô Ngưng Mi liền trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào ruộng cây xanh mượt phía sau nhà gỗ nhỏ. Mới đêm qua nàng gieo ngô xuống thế mà qua một đêm cây đã mọc trưởng thành lên và xanh mượt như bây giờ. Đêm hôm qua nàng ngủ một giấc thật ngon trong nhà gỗ, đến khi tỉnh dậy nàng liền trực tiếp đi ra ngoài không gian, căn bản là nàng không chú ý đến đám ngô bên ngoài. Mà bây giờ nhìn thấy chuyện này nàng cũng khá bất ngờ, có lẽ là do linh khí trong không gian tạo ra vì duy sao ngô cũng chỉ là loại giống cây lương thực bình thường cho nên linh khí có tác dụng rất tốt với chúng.
Áp chế kích động trong lòng, Tô Ngưng Mi ngồi xếp bằng bắt đầu hấp thụ linh khí. Trận đánh nhau vừa rồi linh khí trong cơ thể đã không còn lại bao nhiêu. Sau khi vận hành mấy vòng đại chu thiên (tất cả kỳ kinh bát mạch), đan điền đã chứa đầy kinh khí , lúc này năng mới nhẹ nhàng đứng lên vận thần thức đi ra ngoài kiểm tra tình hình bên ngoài.
Đàn zombie kia giờ đã tản ra lảng vảng ở xung quanh, Tô Ngưng Mi phát hiện đám zombie này rất thú vị, chúng chỉ vây quanh khu bán rau dưa hoa quả, có lẽ trước khi chết chấp niệm về rau củ rẻ tiền của họ rất sâu đi, Tô Ngưng Mi chỉ có thể lí giải như vậy.
Thừa dịp đám zombie vẫn đang phân tán phía xa xa, Tô Ngưng Mi nắm chặt đao trong tay đi ra ngoài chém bay đầu mấy con zombie ở gần đó. Nàng cũng không cố giết zombie, chỉ nhanh chóng chạy vào lối đi dành cho nhân viên siêu thị.
May mắn là từ sau khi đạt Trúc Cơ kỳ, tốc độ của nàng cũng tăng lên rất nhiều, sau 2 giây nàng đã tiến vào lối đi dành cho nhân viên và đóng chặt cửa lại. Nói là lối đi cho nhân viên chứ thực chất đó là kho hàng của siêu thị, ở bên trong chỉ có mấy người quản lý đã trở thành zombie, đám zombie bị Tô Ngưng Mi tiêu diệt nhanh chóng. Trong kho hàng có rất nhiều đồ vật, có các thùng hàng chứa thực phẩm và đồ ăn vặt, nước, đồ uống, còn có gạo, bột, và các loại gia vị…thức ăn đều bị thu vào trong không gian. Cuối cùng đi đến kho đông lạnh, bên trong chứa đầy rau củ quả, các loại thịt, cá, tôm cua,…. Tô Ngưng Mi vung tay lên toàn bộ đều đi vào trong không gian.
Trong kho hàng có rất nhiều đồ, chờ khi Tô Ngưng Mi thu lại toàn bộ cất vào trong không gian đã là thời gian một tiếng sau rồi.
Trong không gian nàng nghỉ ngơi một lát rồi phân loại tất cả đồ dùng thật tốt, lại dùng ý niệm thu hái toàn bộ ngô trồng được rồi ngồi xếp bằng tu luyện. Cứ lặp lại như thế qua mấy ngày, ngô trong không gian đã được nàng gieo trồng thu hái mấy lần, ngô đã chất đống thành một ngọn núi nhỏ.
Phương pháp tu luyện này khiến cho tốc độ tu luyện nhanh gấp đôi so với trước kia. Hiện giờ nàng đã đạt Trúc Cơ sơ kì, chọn mấy quyển sách dạy pháp thuật trong nhà gỗ để chuẩn bị luyện tập một chút. Chỉ khi nào đan điền trong cơ thể chứa đầy linh khí mới có thể học chút pháp thuật công kích (tấn công), linh khí trong cơ thể càng nhiều, tu vi càng cao thì pháp thuật công kích sẽ càng lợi hại.
Tô Ngưng Mi là lôi linh căn biến dị nên chọn một quyển sách dạy công kích hệ lôi, hai tay nàng kết ấn dựa theo hướng dẫn ở trong sách. Phải tập vài lần như vậy Tô Ngưng Mi mới thực hiện đúng những thao tác này, từ trên đầu ngón tay nàng ngưng tụ ra một tia lôi điện, đồng thời cũng cảm thấy linh khí trong người ít đi một chút.
Tô Ngưng Mi mừng thầm, điều khiển tia lôi điện trong tay bắn xuống, nền đất trong không gian ngay lập tức xuất hiện thêm cái hố, xung quanh là cát bụi bay mù mịt.
Cứ như thế phóng ra thêm 10 tia lôi điện, Tô Ngưng Mi cảm thấy linh khí trong cơ thể đã không còn một mảnh liền ngồi xếp bằng xuống.
Sau khi toàn bộ không gian được mở ra, Tô Ngưng Mi từng tìm hiểu được phía xa xa có một ngọn núi rất lớn chứa một mỏ linh thạch, còn có một linh tuyền, một toà nhà và một dược điền (vườn trồng thuốc). Tô Ngưng Mi biết toà nhà kia có phòng vẽ bùa chú, có phòng luyện đan và các pháp khí (vũ khí phép thuật). Suy nghĩ một chút nàng đi tới bên cạnh linh tuyền. Linh tuyền là một con suối mà chỉ nhỏ như cái chậu rửa mặt được bao quanh bởi những khối ngọc phỉ thuý óng ánh trong suốt, con suối này có thể ngưng tụ ra một loại linh dịch trắng nhũ (trắng ngà) nhưng hiện tại mới chỉ ngưng tụ được một nửa bồn (chậu) linh dịch, có thể thấy được linh dịch này khó có được đến cỡ nào. Linh dịch màu trắng ngà cùng với phỉ thuý xanh biếc làm phụ trợ khiến người ta không đành lòng dời ánh mắt. Linh dịch có thể tẩy tuỷ luyện cốt, cũng có thể trợ giúp tu luyện, là vật hiếm có trong hiếm có.
Tô Ngưng Mi lấy một giọt linh dịch pha loãng với nước rồi một hơi uống sạch, không lâu sau liền cảm thấy trên người nóng bỏng đau đớn, Tô Ngưng Mi cắn răng kiên trì ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện. Cứ thế sau khi nàng vận hành mấy vòng đại chu thiên thì đau đớn trên người mới tiêu hết, cho đến khi nàng mở mắt ra liền phải trợn mắt. Tô Ngưng Mi ngửi thấy mùi mồ hôi nồng đậm, nhìn xuống thân mình thì thấy trên da xuất hiện một tầng đen bẩn, đó là tạp chất trong cơ thể.
Dùng hồ nước cạnh nhà gỗ nhỏ để tắm rửa một chút, Tô Ngưng Mi liền cảm thấy cơ thể càng thêm linh mẫn, nhạy bén. Tạm thời Tô Ngưng Mi còn chưa muốn tới Toà nhà lớn kia, mặc dù bên trong là nơi luyện bùa chú, đan dược, pháp khí thì trước mắt nàng cũng chưa thể sử dụng vì cấp bậc nàng chưa đủ.
Dược điền cũng là phục vụ cho việc luyện đan, trước mắt nàng vẫn chưa cần đến. Duy nhất chỉ có thể dùng linh dịch trước mắt và mỏ linh thạch phía xa xa kia.
Linh thạch-tên như nghĩa chính là dùng để bổ sung linh lực cho cơ thể, áp dụng trong chiến đấu, nàng là người tu chân lợi dụng linh khí trong cơ thể hoá thành công kích, cho nên khi linh khí bị hao hụt thì cần phải bổ sung lại linh khí. Chỉ cần nắm chặt linh thạch liền thạch là có thể bổ sung linh khí trong cơ thể, bởi vậy linh thạch được rất nhiều người tu chân tha thiết muốn có được, nói đúng hơn là mọi thứ trong không gian đều được người tu chân ước mơ có được.
Một lần ý niệm, Tô Ngưng Mi lập tức đứng ở cửa mỏ linh thạch, cả ngọn núi chứa rất nhiều linh khí, Tô Ngưng Mi vận dụng ý niệm nhưng phát hiện mạch khoáng không hề lung lay chút nào, xem ra nàng chỉ có thể tự thân vận động.
Theo như trong truyện mà tác giả đặt ra thì bên ngoài mở chỉ có một ít linh thạch cấp thấp, chỉ có ở giữa mới có linh thạch trung cấp và linh thạch cao cấp. Tô Ngưng Mi cũng không vội vàng, cầm công cụ đào nửa ngày mới chỉ đào ra mấy chục khối linh thạch cấp thấp.
Một tuần kế tiếp Tô Ngưng Mi đều vội vàng tận dụng linh dịch để tu luyện cùng với luyện tập pháp quyết lôi điện, thời gian còn lại nàng đều đi đào quặng.
Vì dùng linh dịch để tu luyện cộng mới linh khí nồng đậm trong không gian khiến cho tốc độ tu luyện của Tô Ngưng Mi tăng lên rất nhiều.
Thời gian một tháng cứ thế trôi qua, vốn dĩ Tô Ngưng Mi không muốn trở về cái ngôi nhà kia, chỉ muốn ở trong này tu luyện thật tốt nhưng nàng lại nhớ tới ông ngoại từng gọi điện thoại cho nàng nói sẽ cho người đi tìm nàng. Sợ bỏ lỡ người của Tô gia nên Tô Ngưng Mi đành phải đình chỉ tu luyện chuẩn bị trở về.
Vì nàng chuyên tâm tu luyện trong không gian nên chỉ ăn lung tung vài thứ cho qua bữa, bây giờ nàng chuẩn bị trở về, cũng không tu luyện, vì vậy nàng liền làm vài món trong không gian tự thưởng cho mình. Trong không gian nguyên liệu nào cũng có. Bắt vài con cá tôm tươi từ hồ nước để làm một đĩa cá chiên, trứng tôm trộn dầu, khoai tây nghiền, gà quay, rau muống xào tỏi ung dung ngồi ăn.
Mấy ngày chỉ ăn bánh bích quy với mì gói nên nàng nướng rất nhiều bánh bột ngô trong có thịt, đường và thức ăn chay. Nàng còn làm rất nhiều tương thịt,linh khí trong không gian giữ tươi rất tốt nên cái này có thể đem ra ăn bất cứ lúc nào.
Hiện tại trên người nàng cũng có mấy trăm khối linh thạch cấp thấp, cũng đủ nàng dùng trong một đoạn thời gian khá dài, sau khi đã chuẩn bị thỏa đáng, Tô Ngưng Mi liền ra khỏi không gian, chuẩn bị đi trở về.