Không thể tưởng được là lần đầu tiên đi lịch lãm đã gặp loại chuyện tốt như Hắc Thủy Vương Xà hóa giao, thu hoạch vô cùng lớn mà lại còn gặp cao thủ lợi hại bậc này! Loại vận khí này không biết là tốt hay là xấu, là tiên duyên hay là xui xẻo đây.
Bất quá Phương Hàn cũng không có thời gian lo lắng những chuyện này.
Bởi vì người kia tập kích quá nhanh, quá hung mãnh. Cương khí lợi hại hơn chân khí của hắn rất nhiều, lực lượng ít nhất cũng gấp mười lần, hắn căn bản không thể chống đỡ một chiêu này.
Phương Hàn cũng không thấy rõ chân diện mục của người này, chỉ cảm thấy toàn thân đối phương chìm trong khí lưu màu nhũ bạch, bóng đen chập chờn, không ngừng phát ra âm bạo, thân hình rung động, phù phiếm, tựa hồ muốn giải thể.
Uy lực to lớn mãnh liệt như vậy!
Bất quá Phương Hàn không giống như ma nữ và Long Huyên, là người đã luyện thành chân khí, hơn nữa còn là tu luyện Mộc Hoàng chân khí, thái cổ thần thông, mà thân thể hắn tu luyện Diêm La Kim Thân, tự nhiên không đến nổi không đỡ được một kích.
“Ô! Cô! Ma! Ni! Hồng! Án! Ma! Ni!”
Khi cương khí của đối phương bao phủ toàn thân, Phương Hàn phát ra Thiên Long Bát Âm hòa cùng chân khí đánh ra, những âm phù đánh lên cương khí của đối phương, đem đối phương chặn lại, bóng người đang đánh tới cũng hơi khựng lại một chút, có lẽ không ngờ rằng Phương Hàn có thể phát ra âm sát thuật cường đại như vậy.
Uy lực của Thiên Long Bát Âm theo tu vi tăng lên mà gia tăng gấp bội, hiên tại Phương Hàn cô đọng thành chân khí, mỗi một âm tiết hình thành đều có hòa chân khí trong đó tạo thành âm phù, hợp lại thành tám thanh long, trực tiếp đánh sát, không thua kém các loại công kích bằng chân khí khác.
Ba lý ba lạp…
Tám đầu Thanh Long luân phiên đánh lên người đối phương, cùng cương khí trên người đối phương va chạm không ngừng, tạo ra tiếng nổ ong ong, giống như sắt thép va chạm, hoa lửa bắn ra bốn phía, bất quá cũng không thể xuyên phá được cương khí của đối phương.
Nhưng Phương Hàn cũng không có dừng lại, vận chân khí tập trung lên tay, trên tay liền xuất hiện một thanh mộc côn, mạnh mẽ đánh xuống, mang theo khí thế một phủ khai thiên tích địa, đánh mạnh lên đầu của đối phương.
Lúc này đối phương cũng đã dừng lại, Phương Hàn cũng nhìn rõ được diện mục của người này, toàn thân hắc y, vẻ mặt trung niên, có ba chòm râu dài, da mặt tím đen, tựa hồ do ánh nắng mặt trời đốt lâu năm mà thành, hoặc là do luyện một loại kỳ công nào đó. Người này mặc áo đen, sắc mặt âm trầm, ánh mắt ác độc, mục quang âm hàn, khóe miệng mang theo một tia cười quái ác, vừa nhìn là biết thuộc loại người thích giết người cướp của, hơn nữa còn là thân kinh bách chiến, ra ta là lấy mạng người, cũng không thất bại.
“Hắc hắc hắc hắc! Không ngờ ta theo đuổi đầu Hắc Thủy Vương Xà này đã một tháng, chờ thời điểm hắn ngoi lên khỏi mặt nước, hóa thành giao thì thu thập không ngờ là các ngươi lại tới cướp đoạt! Thật đáng chết!”
Người này cũng không dừng lại, chém ra một đạo cương khí, đánh về phía Phương Hàn, ngăn đỡ mộc côn hình thành từ chân khí của hắn đồng thời tay còn lại đánh ra một trảo, một cổ cương khí màu nhũ bạch bay múa lao tới, biến thành một bàn tay rộng chừng một trượng, hung hăng đánh về Hắc Thủy Vương Xà dưới biển.
Ba!
Mặt nước biển bị đánh mạnh, tách ra một cái khe sâu hun hút, lưới lớn hình thành từ chân khí của Phương Hàn thoáng cái đã bị đánh nát, làm hắn mất đi không chế đối với Hắc Thủy Vương Xà. Đầu Hắc Thủy Vương Xà kia phát ra tiếng kêu thê lương, thảm thiết, thân thể bị hút lên!
Đáng tiếc cho đầu thượng cổ dị chủng này, nếu như không phải đang trong giai đoạn suy yếu, khôi phục thần thông thì căn bản không sợ mấy tu sĩ cấp bậc này, nhưng hiện giờ thì nó cũng chỉ có thể để mặc cho người ta chém giết.
Người này thoáng cái đã đánh Hắc Thủy Vương Xà trọng thương, bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm lấy bảy tấc dưới cổ cự mãng(*), nâng nó lên, tựa hồ muốn đem cự mãng này mang đi.
(*)bảy tấc dưới cổ cự mãng: cái này chỉ là hình tượng thôi, ý nói vừng yếu điểm của loài rắn, khi nắm lấy vùng này thì nó không thể chống lại được, chỉ có thể để cho người ta nắm lấy. Chứ nếu con rắn dài mấy trăm trượng nắm lệch xuống bảy tấc thì có vẻ không đúng lắm.
“Đánh thương người, còn muốn chạy!”
Phương Hàn thấy người này có lực lượng lăng không nhấc đầu cự mãng mà không chút khó khan thì tâm rung động không thôi, nhung cũng không theer để người này cứ vậy mà đi, Long Huyên và ma nữ bị đánh rơi xuống biển, sinh tử không rõ, Phương Hàn vô cùng tức giận.
Đầu cự mãng này ít nhất cũng hai vạn cân.
Một tiếng rống to, Phương Hàn thừa lúc người này đang khống chế Hắc Thủy Vương Xà, đem chân khí phóng ra, ngưng tụ thành một cái đinh ốc bén nhọn, không ngừng dày lên giống như vòng tuổi của cây cối, hung hăng lao đi, đánh thẳng lên cương khí hộ thân của đối phương.
Đây là một loại thủ đoạn sử dụng chân khí, cũng là chiêu thức tấn công trong Thanh Đế Mộc Hoàng Công. Vận dụng chân khí tạo ra đinh ốc xoáy tròn với tốc độ cao có thể phá vỡ phòng hộ, chuyên dùng để xuyên phá những thứ cứng rắng.
Phương Hàn tuy còn chưa thể đem Mộc Hoàng Chân Khí sử dụng đến xuất thần nhập hóa nhưng cũng có thể dùng ý niệm bản thân tùy ý thao túng.
“Tiểu tặc tử!” Người áo đen một lần nữa nhe răng ra cười, sát khí lộ rõ: “Trước mặt Tuyệt Mệnh đảo chủ ta mà dám khoe khoan chân khí kém cõi của ngươi sao! Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là tài cao một hơn bậc thì có thể đè chết người! Thiên Cương Tuyệt Mệnh Thủ!”
Trong khi nói chuyện, cương khi hộ thân của hắn biến đổi, tạo thành một bàn tay màu nhũ bạch, mà bàn tay ày hêt sức kỳ quái, chỉ có ba ngón tay, giống như móng vuốt, trên ba ngón tay này đề có cương khi vặn vẹo, hóa thành ba chữ Tuyệt! Phá! Tàn!
Phanh!
Trảo cương khí va chạm với Mộc Hoàng chân khí của Phương Hàn, chân khí của Phương Hàn trong phút chốc đã bị đánh nát bấy, nhưng người mặc đồ đen cũng bị chấn lui, bay ngược về sau chừng vài dặm mới có thể ổn định lại thân thể.
Xoạch! Hắc Thủy Vương Xa vì cương khí của Tuyệt Mệnh đảo chủ có chút rối loạn không thể khống chế mà lại rơi xuống biển một lần nữa.
“Đây là chân khí gì vậy, phẩm chất lạo cao đến thế!”
Tuyệt Mệnh đảo chủ ngẩn ra, tuy vừa rồi hắn phải phân tâm, hao phí phần lớn lực lượng để khống chế cự mãng nhưng mà cảnh giới hắn vẫn hơn người kia một tầng, chênh lệch rất nhiều, vậy mà lại bị chân khí của Phương Hàn chấn lui, có thể thấy được chân khí của Phương Hàn rất đặc biệt!
Trong giây lát vừa rồi, hắn có cảm giác chân khí của Phương Hàn rất sắc bén, bền chắc, cứng cỏi vô cùng, lại có khí tức như mùa xuân tới, cuồn cuộn không dứt, đánh sao cũng không thể tiêu tan hết.
“Tuyệt Mệnh đảo chủ thì là gì, ta là chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn! Ngươi chỉ là một tán tu nho nhỏ, tà ma ngoại đạo mà lại dám đối ngịch với Vũ Hóa Môn ta! Rõ là muốn chết!”
Phương Hàn rống lên âm thanh sắc bén, âm thầm ngưng tụ chân khí trong đầu, chuẩn bị đánh ra một kích nữa.
“Đệ tử Vũ Hóa Môn!”
Tuyệt Mệnh đảo chủ vừa nghe thấy thì lắp bắp kinh hãi, sắc mặt lộ vẻ âm tình bất định, tựa hồ rất kiêng kị. Các môn phái tán tu vô luận là tu luyện lợi hại đến mức nào nhưng đối với quái vật khổng lồ như mười đại môn phái Tiên Đạo vẫn có rất nhiều cố kỵ, bởi vì nếu giết người của những môn phái này thì sẽ lọt vào vô cùng vô tận đuổi giết.
Trong giây phút Tuyệt Mệnh đảo chủ hơi ngẩn ra, cân nhắc thiệt hơn trong đầu thì Phương Hàn đã động thủ.
“Diêm! Động thủ!” Phương Hàn gọi Diêm ở trong Hoàng Tuyền Đồ, muốn hạ sát thủ! Thanh quang đại phóng, hóa thành cự mộc, mạnh mẽ ngưng tụ, mà Diêm ra tay lại càng nhanh hơn, một tiếng rồng gầm, vô số Vong Tình Thủy từ Hoàng Tuyền Hà bắn ra, tạo thành hằng hà sa số thủy tiễn, thủy đao, bao trùm lấy Tuyệt Mệnh đảo chủ.
Vong Tình Thủy vừa tiếp xúc với cương khí của Tuyệt Mệnh đảo chủ thì giống như axit, không ngừng ăn mòn tinh thần, cương khí của hắn! Khiến cho Tuyệt Mệnh đảo chủ hét lên một tiếng thét thảm thiết!