Vĩnh Sinh

Chương 133 - Tá Đao Sát Nhân

trước
tiếp

Thân thể vốn rất yếu ớt.

Cho dù là một cao thủ Thần Thông Bí Cảnh thì thân thể cũng vô cùng yếu ớt, trong lúc đánh nhau nếu bị địch nhân đánh tan pháp lực, mất đi sự bảo vệ của pháp lực thì chỉ cần một chút tổn thương nho nhỏ cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí trực tiếp ngã từ trên trời xuống mà chết. Bất quá tu luyện tới thần thông tầng thứ năm, Thiên Nhân Cảnh, có thể bố trí các loại đại trận trong thân thể, cường hóa thân thể trở nênh mạnh mẽ vô cùng.

Trước khi tu luyện đến thần thông tầng thứ năm, các tu sĩ đều luôn luôn chú trọng bảo vệ thân thể của mình.

Thân thể một khi bị thương tổn thì có thể sẽ phải ngừng tu luyện, thậm chí khiến cho pháp lực bị suy yếu, cuối cùng nguyên khí suy kiệt, như đèn cạn dầu mà chết.

Đương nhiên cũng có một số công pháp bí truyền có thể cường đại thân thể, làm cho lực lượng thân thể và pháp lực hỗ trợ lẫn nhau, đẩy nhanh tốc độ tu luyện, có thêm nhiều cơ hội đạt tới Thiên Nhân Cảnh, gia tăng thọ mệnh thêm tám trăm năm. Những công pháp này đều là bí truyền của môn phái, chỉ truyền cho những đệ tử xuất sắc.

Phương Hàn chính là một trong số đó, là truyền nhân của Ma Đế đứng đầu đệ nhất tông phái Ma Đạo Hoàng Tuyền Môn, Diêm La Kim Thân là một bí truyền công pháp luyện thể mạnh mẽ của Hoàng Tuyền Môn.

Hiện tại thân thể Phương Hàn cũng đã mạnh đến mức có thể đối đầu với phi kiếm cấp bậc linh khí, cho dù đánh tan pháp lực của hắn thì cũng không thể cắt đứt da thịt của hắn. Từ trên trời rơi xuống cũng có thể dựa vào lực lượng cường đại của thân thể mà không bị té chết. Hiện tại hắn tay không cũng có thể đánh tan phi kiếm, cho dù là cực phẩm linh khí như Âm Sát Ma Đao cũng không thể chém chết hắn được.

Bảo khí mới có thể gây thương tổn lên thân thể, tạo cho hắn những vết thương trí mạng.

Đương nhiên nếu như cùng người đấu pháp thì vẫn dựa vào chân khí hùng hậu, vận dụng xảo diệu, thân thể cũng không có tác dụng lớn, bởi vì thân thể dù có mạnh mẽ đến mức nào cũng không có khả năng nâng cơ thể lên, tự mình phi hành, rất kém linh hoạt.

Hiện tại chỗ tốt nhất của việc thân thể trở nên mạnh mẽ đó là tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất nhiều. Pháp lực tích tụ rất nhanh, tốc độ khôi phục cũng tăng lên không ít. Mộc Hoàng chân khí bắt đầu kết tinh, có hiện tượng ngưng luyện thành chân khí, là một chuyện tốt. Sức chiến đấu, sự bền bị của pháp lực tăng lên rất nhiều so với trước kia.

Đem sinh cơ bản thân kiểm tra kỹ một lần, nhìn rõ từng bộ phận nhỏ trong đầu, thấy rõ từng chi tiết.

“Muốn chính thức ngưng luyện thành cương khí thì tinh thần phải đột phá thêm một bước nữa, lĩnh ngộ được ý nghĩa của chữ “Cương”. Ta bây giờ còn thiếu một phần này.” Phương Hàn cảm giác được Mộc Hoàng chân khí đã kết tinh, nhưng lại giống như thiếu một thứ gì đó, không cách nào ngưng luyện thành cương khí được.

Đạo gia chân khí.

Đạo gia cương khí.

Hai cái tuy chỉ khác nhau có một chữ nhưng chênh lệch một trời một vực. Lực sát thương của cương khí hơn xa chân khí.

Một chút cương khí nho nhỏ có thể đánh tan một lượng lớn chân khí, hơn nữa sau khi tụ thành cương khí thì pháp lực cũng sẽ tăng mạnh.

Cao thủ tầng thứ hai Thần Thông Bí Cảnh, Chân Nguyên Cảnh bình thường có lực lượng từ ba trăm đến sáu trăm mã lực, mà cao thủ tần thứ ba Nguyên Cương Cảnh có lực lượng từ một ngàn đến ba ngàn mã lực.

Tuy pháp lực hiện tại của Phương Hàn có lực lượng hai nghìn mã lực nhưng nếu đụng phải tu sĩ Cương Khí Cảnh, song phương không dùng bất luận bảo bối gì, chỉ dùng pháp lực để so tài thì hắn vẫn ở thế hạ phong, bở vì phẩm chất của chân khí kém xa cương khí. Hai ngàn mã lực cương khí có thể áp chết ít nhất năm nghìn mã lực chân khí.

Cũng chí vì vậy mà Phương Hàn cộng với Long Huyên, còn có Diêm và cực phẩm bảo khí Ngũ Ngục Vương Đỉnh vẫn không thể chiến thắng được Nghiêu Điển của Thái Nhất Môn, cũng chỉ có thể bỏ trốn mà thôi. Giết được Tuyệt Mệnh đảo chủ là vì đối phương đã bị ám toán, trọng thương.

“Vạn Thủy Chân Khí! Khi Phương Hàn còn đang tự đánh giá lại lực lượng bản thân thì đột nhiên cảm thấy ở bên kai vương đỉnh nổi lên một làn ánh sáng, ánh sáng như thủy ngân tỏa ra, tràn ngập khắp nơi, luồng ánh sáng này có cảm giác trầm trọng, bên trong còn có ẩn chứa sóng âm vận chuyển không ngừng, làm cho người ta cảm thấy bị áp lực thật lớn, thở dốc không thôi.

Phương Hàn cũng biết đây là do Long Huyên đã luyện thành chân khí.

“Dược lực Âm Dương Vạn Thọ Đan quả nhiêu có hiệu quả mạnh mẽ, nhanh như vậy đã cô đọng được chân khí.” Phương Hàn biết rõ Long Huyên nhanh như vậy ngoài công hiệu của Thất Đại Thủy Mẫu thì còn nhờ dược lực mạnh mẽ của Âm Dương Vạn thọ Đan ẩn chứa trong cơ thể. Một viên đan dược này cũng không phải chỉ giúp người ta tiến vào Thần Thông Bí Cảnh, mà dược lực còn duy trì tiếp sau này, trong quá trình tu luyện không ngừng lộ ra.

Cũng giống như Cửu Khiếu Kim Đan.

“Không sai, muội rốt cuộc cũng đã luyện thành chân khí. Vố còn tưởng rằng bản thân chỉ luyện được chừng sáu thành, không ngờ dược lực của Âm Dương Vạn Thọ Đan trong cơ thể lại được kích phát, giúp đột phát bình chướng, luyện thành chân khí.” Bình phong vừa động, Long Huyên kéo bình phong, đi ra, “Thân thể cũng ngưng luyện hơn rất nhiều! Phương Hàn, thân thể của huynh hiện tại cũng chưa chắc đã mạnh mẽ hơn so với ta…. A! Phương Hàn, sao khí tức thân thể huynh lại mạnh mẽ như lần như vậy?”

Long Huyên vừa kéo bình phong đi ra thì lắp bắp kinh hãi, bởi vì nàng phát hiện khí tức trên thân thể Phương Hàn vô cùng mạnh mẽ, cường hoành đến kinh người. Chính bản thân nàng khí đứng trước mặt hắt, nghe hơi thở của hắn thì tựa hồ có một loại cảm giác như hơi thở của hắn có thể thổi bay nàng đi.

Phương Hàn sớm đã mặc quần áo vào.

“Vừa rồi ta cũng vừa tu luyện một phen, vừa vặn đột phá. Mặc dù vẫn chưa luyện thành đạo gia cương khí nhưng thân thể lại ngưng luyện hơn rất nhiều.” Phương Hàn mỉm cười: “Di ra thôi! Ta thu lại đại trận. Lần này chúng ta cùng đệ tử Thái Nhất Môn hảo hảo đấu một trận!”

“Trong lời huynh có sát khí!”

Long Huyên trông thấy nụ cười của Phương Hàn có sát khí lộ rõ, không chút che giáu thì hiểu rằng hắn đã động sát tâm, muốn giết mất đệ tử ương ngạnh của Thái Nhất Môn. Kỳ thật trong nội tâm của nàng cũng có sát tâm nhưng lại không có can đảm làm ra chuyện đó. Kỳ thật cao thủ Thần Thông Bí Cảnh là những người rất giỏi nén giận.

“Không thể giết đệ tử Thái Nhất Môn được, bằng không thì đại họa sẽ giáng xuống! Huống hồ hiện tại hai người chúng ta liên thủ thì nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh ngang tay với Nghiêu Điển, muốn giết là chuyện vô cùng khó khan! Nếu như ba tên chân truyền đệ tử đó liên thủ thì chúng ta cũng chỉ có thể chạy trốn.”

Nghiêu Điển đã tu luyện tới Âm Dương Cảnh, hơn hai bậc so với Long Huyên và Phương Hàn. Lần giao thủ trước là do hắn cao ngạo không có toàn lực thi triển Thiên Sư Đại Pháp. Mà bây giờ hắn đã có chuẩn bị, muốn chiến thắng cũng khó khan vô cùng chứ đừng nói chi là giết chết đối phương, nếu như đối phương còn có pháp bảo nào lợi hại thì sợ là còn bị đánh cho tơi tả nữa.

“Ta chỉ là muốn mượn đao giết người mà thôi……” Phương Hàn xoa xoa tay nói.

“Ý huynh là Ma Suất!” Long Huyên cả kinh nói.

“Người không có tiền phi nghĩa thì không giàu, ngựa không ăn đên thì không mập. Hoa Thiên Đô không phải cũng phải nịnh bợ Thái Nhất Môn sao? Ta cũng lựa lấy một con đường riêng mà đi!” Phương Hàn nhảy ra khỏi Ngũ Ngục Vương Đỉnh, lúc nhảy ra hắn thoáng nhìn qua mảnh vụn của Cây Thế Giới.

Hiện hắn không có cách nào luyện hóa mảnh vụn này, chỉ có thể để cho Phần Toái Ma Quang của Ngũ Ngục Vương Đỉnh từ từ chiếu lên. Hy vọng một ngày kia có thể phá nát ra, đem mộc linh khí ẩn chứa bên trong kích phát ra, đến lúc đó có thể hấp thu thì phẩm chất của pháp lực sẽ lại tăng tiến thêm một lần nữa.

Ma nữ, Long Huyên cũng theo hắn ra khỏi vương đỉnh, Phương Hàn thu Ngũ Ngục Vương Đỉnh vào trong Hoàng Tuyền Đồ rồi cẩn thận thu lại Thận Khí Đại Trận.

“Vũ Hóa Môn không hổ là Vũ Hóa Môn, có thể bố trí vụ khí, ta cũng không có cách nào nhìn rõ rốt cuộc là bọn họ tu luyện cái gì. Khối thụ mộc kỳ quái kia không biết có phải là một kiện tài liệu trân quý hay không?”

Cùng lúc đó, ở một nơi bí mật trong Huyền Quy Các, Hải Sơn đan nhìn một cái gương đồng, bên trên có hình ảnh bên trong đại điện nơi ba người Phương Hàn tu luyện, một đoàn vụ khí từ từ thu lại, hiện ra hình dáng ba người Phương Hàn.

Kỳ thật hắn từ đầu đến cuối luôn quan sát kỹ đại điện, nhưng từ đầu đên cuối chỉ thấy được vụ khí tỏa ra che phủ hết đại điện, vài canh giờ sau vụ khí lại thu lại, không thấy được gì khác. Những dược liệu kia cũng không thấy đây, hẳn là đã bị luyện chế, sử dụng rồi.

“Sư huynh, làm sao bây giờ? Chúng tchisnhquan sát vài canh giờ mà vẫn không thấy được gì cả.” Bên cạnh Hải Sơn có một nội môn đệ tử.

“Các ngươi đi thông tri cho ba đệ tử của Thái Nhất Môn là phát hiện đệ tử Vũ Hóa Môn. Có tin tức này có lẽ bọn họ sẽ ban thưởng cho các ngươi một ít. Ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là đệ tử Thái Nhất Môn và Vũ Hóa Môn vì cái gì mà tranh đấu!” Hải Sơn xoa xoa lòng bàn tay nói.

“Hải Sơn huynh, chúng ta đã tu luyện xong, đạ tạ huynh đã giúp đỡ.” Phương Hàn đứng giữa đại điện hô thật to, xem như là cáo biệt, sau đó một tay đẩy cửa chính ra rồi bay vút lên, cùng Long Huyên, ma nữ đi ra ngoài.

Ra khỏi Huyền Quy Các, bay về phía mặt biển, chỉ chốc lát sau đã ra khỏi cảng biển, đi vào vùng biển mênh mông vô tận, rời xa hải thị, biến mất giữa biển khơi.

Trong khi đang phi hành thì từ sau lưng đột nhiên có ba đạo kiếm quang mãnh liệt bay tới, tạo lên luồng sóng khí mạnh liệt, tốc độ bay cũng cực nhanh, kiêu ngạo lướt qua đầu ba người Phương Hàn, dừng lại trước mặt họ. Đúng là ba người Nghiêu Điển, Hạ U, Vũ Phần.

“Ba vị, ta chờ các ngươi đã lâu, hãy ngoan ngoãn giao Ngũ Ngục Vương Đỉnh ra, thúc thủ chịu trói thì ta sẽ lưu lại cho các ngươi chút thể diện, đem các ngươi về Vũ Hóa Môn giao cho Hoa Thiên Đô xử trí. Chuyện các ngươi dùng ma bảo đánh ta bị thương tạm thời bỏ qua.” Nghiêu Điển dùng ánh mặt cao ngạo nhìn ba người Phương Hàn, ngạo nghễ nói.

“Nếu như phản kháng lại, ít nhất cũng sẽ bị phế bỏ thần thông, giáng các ngươi xuống làm phàm nhân.” Hạ U tiếp lời, lộ ra vẻ cao cao tại thượng.

“Cũng không có cách nào dãy dụa được đâu, cảnh giới của các ngươi kém xa chúng ta. Đạo thuật Vũ Hóa Môn kém rất nhiều so với Thái Nhất Môn chúng ta, ta chỉ cần một tay cũng có thể phá hủy bất cứ pháp bảo nào của bọn ngươi.” Vũ Phần cười lạnh, ngữ khí bất lương, “Ngươi không tin lời ta nói thì cứ thử thi triển ma bảo của ngươi ra đi, xem có thể làm gì được chúng ta?”

“Các ngươi!” Phương Hàn đứng thẳng tại chỗ, sắc mặt biến hóa, âm tình bất định, “Thất Nhất Môn các ngươi thế lớn, nhưng đừng quên rằng chúng ta có người chống lưng. Hoa Thiên Đô ở Vũ Hóa Môn quả thật thế lớn nhưng Phương Thanh Tuyết sư tỷ cũng không kém gì hắn. Các ngươi nếu như cứ ngang ngược, vô lý như vậy, Phương Thanh Tuyết sư tỷ sẽ tìm các ngươi tính sổ.”

Trong lúc nói chuyện Phương Hàn cố ý nói rấ to, cơ hồ là vận dụng Thiên Long Bát Âm phát âm thanh bay ra ngoài ngàn dặm.

“Hừ, Phương Thanh Tuyết thì là cái thá gì, cấu kết với đệ tử Ma Môn làm bậy, không trong sạch, thế mà lại dám dùng loại người như vậy để uy hiếp chúng ta sao? Thái Nhất Môn chúng ta là đại giáo trong đại giáo đệ nhất trong thiên hạ, nắm giữ càn không, độc tôn thiên hạ. Hoa Thiên Đô còn phải nhường chúng ta ba phần.”

“Thạt không?” Một thanh âm từ trên trời chợt truyền xuống, sau đó một đoàn ánh sáng bỗng lóe lên, một mảng khí tươi mát hạ xuống, một nam nhân trẻ tuổi hiện ra, đúng là Ma Suất Ứng Thiên Tình .


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.