Thế giới Địa Để Thâm Uyên cũng không hoàn toàn là một mảnh hắc ám.
Phương Hàn bước trên nền Địa Để Thâm Uyên cảm thấy cũng không khác gì so với trên mặt đất, đất đai nơi nơi đều là một màu đen phì nhiêu, còn có rất nhiều dòng suối, dòng sông, xung quanh mọc lên rất nhiều loại thực vật khổng lồ.
Những loại thực vật này đa phần đều là nấm.
Tán rất rộng, mặt trên có nhiều đốm nhỏ phát ra tia sáng nhàn nhạt, khiến thế giới Địa Để Thâm Uyên tràn ngập tia sáng lung linh huyền ảo.
“Những loại này đều là nấm dạ quang, chúng sinh trưởng trong lòng đất, ngươi tu luyện tới cảnh giới Thần Dũng chỉ cần mượn một tia sáng này có thể nhìn bóng đêm rõ như ban ngày. Chỗ này là nơi rất phù hợp để tu luyện, trong bóng tối có vô hạn nguy hiểm rình rập, có nhiều ma thú ẩn nấp trong bóng tối tùy thời có thể nhảy ra giết ngươi. Bất quá nơi đây lại là chỗ tốt nhất để tu luyện ý chí cùng tinh thần, khai phá tiềm lực. Lúc nào cũng sống trong nguy hiểm đúng là điều kiện tốt nhất để tu luyện pháp môn. Theo ta được biết hơn phân nửa chân truyện đệ tử của Vũ Hóa Môn chúng ta lúc trước chưa có bước chân tới Thần Thông Bí Cảnh đều tu luyện trong lòng đất này.”
Phương Thanh Tuyết đi trên mặt đất thế nhưng gót chân lại không dính chút bụi.
“Dưới nền đất này, tài nguyên khoáng sản rất phong phú, như hàn thiết vạn năm, thuỷ tinh nâu, tử ngân, vàng tinh chất, bạch diệu cương, địa tinh thạch, bích lạc thạch, hải triều ngọc… Vân… vân, đều là những thiên tài địa bảo hiếm có trên mặt đất, những thứ này đều là nguyên liệu để luyện chế phi kiếm, pháp khí, thậm chí có thể phụ trợ tu luyện, tăng cường tinh thần. Yêu thú nơi này đều là loại cổ quái, máu của một số loài dùng làm tài liệu tốt nhất để luyện chế đan dược, thậm chí còn có cả rắn cạp nong một sừng mà ngươi đã ăn mật nữa, ngươi đã đọc qua Chư Thế Giới, tình huống ở bên trong lòng đất này chắc cũng đã nắm rõ, ta không cần nói nhiều nữa, hiện tại ngươi tiến lên phía trước mở đường đi.”
“Vâng, thưa sư tỷ.”
Thân thể Phương Hàn chợt lóe lên, thoáng cái chỉ còn lưu lại một đạo tàn ảnh đến trước mặt Phương Thanh Tuyết, lặng lẽ tiến lên thăm dò.
Phương Thanh Tuyết thấy động tác của Phương Hàn nhanh nhẹn, tinh thần mạch lạc, trầm ổn như núi, không khỏi khẽ gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn lên người hắn, tựa hồ như muốn nhìn ra điều bí mật trên đó.
Trên thực tế Phương Thanh Tuyết dẫn Phương Hàn đi tới nơi này cũng chính là muốn tận mắt nhìn xem một tên nô bộc tại sao tốc độ tu luyện lại tiến nhanh như vậy.
Hiện tại để Phương Hàn thay nàng mở đường nhất định có thể nhìn ra một chút đầu mối trong đó.
“Nghìn vạn lần không thể sử dụng võ công Quần Tinh Môn, bằng không nhất định sẽ khiến nàng phát hiện ra mấy thứ trên người Bạch Hải Thiện đều ở trên người mình. Không bằng cứ làm như hư hư thật thật…”
Phương Hàn một bên mở đường một bên nghĩ cách dấu diếm bí mật bản thân, tránh cho đến khi gặp cảnh sinh tử lại bộc lộ ra công phu chân chính của mình. Dù sao võ công mà hắn quen thuộc và tinh tường nhất vẫn là hai chiêu Cước Đạp Thất Tinh, Khôi Tinh Thích Đấu của Quần Tinh Môn.
Từng bước từng bước một tiến lên, dần dần tiến nhập vào nơi sâu nhất trong hắc ám, quần thể nấm khổng lồ càng lúc càng nhiều, mọc đầy trên mặt đất, thỉnh thoảng lại xuất hiện vài con rết, bọ cạp, một số loại độc trùng, nhưng bởi vì Phương Hàn mặc pháp y có công năng chống độc cho nên mấy loại độc trùng này thấy hắn đều tránh ra xa.
“Gừ…Gư……”
Trong lúc hai người hành tẩu, một cỗ khí tức nguy hiểm cực đại bỗng tập kích vào sâu trong tâm linh Phương Hàn, trong rừng nấm trước mắt đột nhiên hiện lên một đạo huyết ảnh, khí thế hung hãn khiến người ta hít thở không thông, trong huyết ảnh xuất hiện, dày đặc từng chiếc răng trắng ởn, hướng tới yết hầu của hắn táp tới.
Vút!
Phương Hàn cũng không kịp nghĩ, xoay người xuất ra một chiêu kiếm, giống như con cá bị câu mãnh liệt vẫy đuôi, đạo kiếm quang này bắn thẳng đến huyết ảnh.
Oa! Huyết ảnh này phát ra tiếng hét thảm, bị kiếm thế bổ lăn hai vòng trên mặt đất, thì ra là một con vật giống như hỏa diễm lang toàn thân màu huyết hồng, nhất là hàm răng lởm chởm lộ ra, dài như ngón tay, sắc bén như thể cắn nát cả đá tảng.
“Thì ra là…Là Thâm Uyên Huyết Lang.”
Phương Hàn thấy rõ hình dạng của con vật, lúc này mới tận mắt thấy sự hung mãnh của yêu thú trong thế giới dưới lòng đất.
Loại Thâm Uyên Huyết Lang này thân thể cực kỳ cường hãn, hàm răng có thể cắn nát đá hoa cương, khi ăn thịt ngay cả khớp xương cũng nhai vụn rồi tiêu hóa. Hơn nữa tốc độ lại nhanh như thiểm điện, cực kỳ giảo hoạt, sở trường là ẩn nhẫn rồi đánh lén, nếu như ở trên mặt đất nó có thể cắn giết hẳn một thôn trang. Cao thủ Thần Lực cảnh giới nếu không đề phòng cũng bị nó cắn chết.
Ngày trước tại thôn làng của một vương triều nọ cũng bị một đầu Huyết Lang xóa sổ.
Trong lòng đất, loại Huyết Lang này có rất nhiều, thậm chí ngay cả ma nhân cũng bị chết bởi hàm răng sắc nhọn của chúng.
Bất quá bộ lông của Huyết Lang ở thế giới bên ngoài giá trị lên tới nghìn vàng, rất nhiều đại quan quý nhân đều coi việc khoác một kiện áo lông Huyết Lang làm niềm tự hào. Hơn nữa tại đỉnh đầu Huyết Lang có một khối cốt đầu, đó chính là huyết tinh màu tiên diễm có ẩn chứa tinh khí rất thuần phác, người thường nếu đem bên mình có thể triệt chứng bệnh suy nhược cơ thể, bù đắp khí huyết, hơn nữa nó còn là tài liệu tốt nhất để luyện chế nhiều loại đan dược, pháp khí, linh khí.
Phương Hàn không chút nghĩ ngợi vung pháp kiếm trên tay lên, đâm tới đỉnh đầu Huyết Lang, lấy ra một khối huyết tinh thật to, cầm trong tay, cảm giác ôn nhuận tựa hồ như noãn ngọc.
“Tiên Nhân Điếu Sa? Võ học của Vạn Quy Tiên Đảo?”
Phương Thanh Tuyết hơi sửng sờ nhìn Phương Hàn gọn gàng sạch sẽ giết chết đầu Huyết Lang này, không cần tốn nhiều sức, hắn chính là vận dụng võ học của Vạn Quy Tiên Đảo.
“Khi ta tiến nhập ngoại môn, cùng rất nhiều ngoại môn đệ tử mỗi ngày giao thủ, tôi luyện võ học, một chiêu này là học được của Đại Đức vương triều Bảo Thân Vương, sau khi giao thủ cùng hắn ta liền về tỉ mỉ nghiền ngẫm, cuối cùng cũng học được kỹ xảo vận dụng phát lực trong đó, nếu có chỗ nào sai xin sư tỷ chỉ giáo.”
Phương Hàn vội vàng nói.
“Ừ, một chiêu này rất giống rồi, bất quá cũng không có trọn vẹn như chiêu gốc, một chiêu Tiên Nhân Điếu Sa này có chứa rất nhiều huyền cơ, không phải đơn giản như vậy…”
Phương Thanh Tuyết chỉ điểm.
Phương Hàn nghe nàng nói như vậy, thầm nghĩ được Phương Thanh Tuyết chỉ điểm võ học thật sự khiến mình khắc rất sâu, còn hơn không biết bao nhiêu lần so với lời của Bạch Hải Thiện nói. Mỗi lần nghe một câu, hắn đều có cảm giác kiến thức võ học của mình được đả thông không ít.
“Thảo nào người ta nói tự khổ luyện ba năm không bằng danh sư chỉ điểm một giờ.”
Hai người lại tiếp tục tiến về phía trước, xì xì xì……..Xì xì xì.
Đột nhiên đúng lúc này, bỗng có vài con độc xà từ trong bụi cỏ bò ra, hướng tới Phương Hàn, những độc xà này dường như không sợ mùi trên pháp y của Phương Hàn, có thể thấy được chúng rất độc.
“Trường Hận Miên Miên!”
Phương Hàn lại chém ra một kiếm, thế kiếm quỷ dị, một kiếm chém rụng mấy đầu xà, từng cái từng cái đầu xà rơi trên mặt đất.
“Trường Hận Chỉ Pháp? Chiêu thức này cũng do ngươi học được khi giao thủ cùng ngoại môn đệ tử sao?” Phương Thanh Tuyết hỏi.
“Chính là chiêu thức của Bảo Thân Vương kia, ngày đầu tiên cùng hắn giao thủ, cuối cùng ta bị thất bại, sau đó ta và Hồng Di quận chúa cùng nhau khổ luyện, lại đi tìm hắn giao thủ, lúc đó hắn liền thi triển ra chiêu thức này.” Phương Hàn giải thích tiếp: “Không biết một chiêu này, đúng được mấy phần thưa sư tỷ?”
“Võ học của Trường Hận Ma Tông phải có hận ý ngập trời mới thi triển ra được, hận ý càng sâu, võ học càng tinh thâm, ngươi không nên luyện nó nữa, rất dễ thôi động mặt trái của tâm tình dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.”
Phương Thanh Tuyết giải thích một lần về võ học của Trường Hận Ma Tông.
Hai người tại thế giới rộng lớn dưới lòng đất, cứ như vậy đi một chút lại dừng lại, một chút lại dừng lại, hoặc là dừng chân ăn uống nghỉ ngơi chốc lát. Phương Hàn một mình đi trước mở đường, cứ đi như vậy một ngày một đêm, trên đường không biết đã gặp qua bao nhiêu nguy hiểm, có Huyết Lang, Huyết Hùng, Tam Đầu Xà, thậm chí còn gặp cả một tiểu đội yêu thú đi kiếm ăn, ma nhân tới săn thú, đều bị Phương Hàn dùng một kiếm chém chết.
Trên đường đi tinh thần của Phương Hàn lúc nào cũng đề cao cảnh giác, chú ý tới mọi động tĩnh xung quanh, từ từ đi sâu vào thế giới lòng đất.
Tu vi tinh thần dưới sự chỉ điểm của Phương Thanh Tuyết lại trải qua rèn đúc khi thực chiến càng ngày càng thuần thục.
Trong lúc sinh tồn, có đôi khi hắn mạo hiểm sử dụng một phần võ công của Quần Tinh Môn, khi Phương Thanh Tuyết hỏi đến, hắn liền nói là trong lúc tranh đấu cùng ngoại môn đệ tử Vũ Hóa Môn mà học được, bởi vì lúc trước có sử dụng hai chiêu Tiên Nhân Điếu Sa và Trường Hận Chỉ Pháp che đậy cho nên Phương Thanh Tuyết cũng không có hoài nghi gì.
Gừ!
Đột nhiên lúc này, Phương Hàn nghe được một tiếng gầm rú điên cuồng, trong bóng tối trước mặt xuất hiện một đội ngũ cầm đuốc thật dài, giống như là một dòng chảy hỏa diễm hướng tới trước mặt hắn.
Dưới ánh sáng của ngọn lửa, Phương Hàn thấy rõ ràng một cái đầu rất to giống như ma nhân, bất quá đám này mỗi tên một tay cầm đuốc, tay còn lại cầm cương xoa ( giống ba chia, nĩa ) sau lưng nổi lên một cục u giống như hai cái bánh bao thật lớn.
“Đây là một đội ngũ quỷ dạ xoa! Xem ra còn cách không xa tế đàn nữa, ngươi tới giết hết bọn chúng đi.” Phương Thanh Tuyết lên tiếng.
Ma tộc dưới lòng đất, đầu tiên là phải kể đến ma nhân, sau đó là đến quỷ dạ xoa, Phi Thiên Dạ Xoa là nhất cấp, cao cấp nhất chính là đại thống lĩnh Tu La! Thể lực của ma nhân tương đương với cao thủ Thần Lực cảnh giới, mà quỷ dạ xoa lại tương đương với cao thủ Thần Dũng cảnh giới.
Phi Thiên Dạ Xoa lại tương đương với cao thủ thập trọng Thần Biến cảnh giới.
Về phần Tu La đó chính là tương đương với cao thủ Thần Thông Bí Cảnh.
Hiện tại Phương Thanh Tuyết lại để Phương Hàn đi chém giết một đám quỷ dạ xoa tương đương với Thần Dũng cảnh giới!