Vĩnh Sinh

Chương 79 - Pháp Tinh Ngọc Thạch

trước
tiếp

“Ta chưa từng dạo chơi qua Đại Ly vương triều bao giờ, không ngờ trong thế tục lại có nơi xinh đẹp, bao la và hùng vĩ như vậy?”

Trên bầu trời, một cánh hạc bay giữa tầng mây, phía dưới là một bức tranh sơn thủy, thành trì rộng lớn, người đông như kiến, các con đường giao thông nối giữa các thành trì đông đúc, nhộn nhịp. Thu hết nhân gian phồn hoa, hồng trần vạn trượng vào trong tầm mắt.

Phương Hàn ở trên cao quan sát, thưởng thức khung cảnh ở dưới, cảm khác vạn phần.

“Đạch Ly Vương Triều cũng không phải quốc gia phồn hoa nhất…… phía Đông còn có vài đại vương triều khác nữa, nhất là các Đại Huyền Hoàng Triều dưới trướng Thái Nhất Đạo Môn, dân cư hơn trăm triệu, chiếm ba vạn sáu ngàn châu phủ, sản vật phong phú, nhân tài xuất hiện lớp lớp. Đó mới chân chính là đại đế quốc, công bằng mà nói, thì Đại Ly vương triều cũng chỉ là một quốc gia hạng hai thôi.

“Dân cư trăm triệu? Đông vậy sao? Xếp thành hàng cũng có thể che kín biển lớn a.” Phương Hàn cũng không tưởng tượng được Đại Huyền Hoàng Triều có quang cảnh như thế nào? Phồn hoa ra sao? Có lẽ dùng tường vàng, ngói ngọc để miêu tả cũng không sai.

“Thái Nhất Đạo Môn là môn phái Tiên Đạo lớn nhất, bọn họ có một bộ hệ thống phát triển rất chu toàn. Ngoại môn để tử của môn phái còn phải nhập thế tục, đi làm việc thiện, tích lũy công đức, dựa theo công đức mà đệ tử tích lũy được thì có thể tấn chức trở thành nội môn đệ tử, thậm chí được tặng linh khí, đan dược. Nhờ có một bảng quy củ về công đức, cho nên bách tính sống dưới sự cai trị của Đại Huyền Hoàng Triều đều rất no ấm, sung túc, so với các vương triều khác thì đời sống tốt hơn nhiều lắm. Tầng tầng lớp lớp người tài liên tục xuất hiện, cường đại hơn Vũ Hóa Môn chúng ta rất nhiều.”

Hồng Di Quận Chúa cũng biết không ít chuyện.

“Bảng công đức?

“Đúng vậy! Chính là bảng công đức, một ngoại môn đệ tử thường phải đi lịch lãm thiên hạ, chữa bệnh cứu người, giúp dân trừ hại, trừng trị quan lại tham ô, loại bỏ những kẻ giảo hoạt gian trá. Thậm chí còn giúp dân sản xuất, tăng sản lượng lương thực. Đây đều là công đức, mỗi một việc đều được ghi chép lại, bởi vì mỗi ngoại môn đệ tử khi đi lịch lãm đều mang theo bên mình một quyển sổ ghi lại công đức, khi làm được chuyện gì thì ghi vào sổ, về giao lại cho môn phái.”

“Đây là một cách khảo hạch, không hổ là tiên đạo chính phái, đệ nhất môn phái. Vũ Hóa Môn chúng ta vẫn còn kém hơn rất nhiều a.” Phương Hàn xem xét lại hành vi của các đệ tử Vũ Hóa Môn so với lời kể của Hồng Di Quận Chúa, thì sự hơn kém có thể thấy rõ.

“Còn chín môn phái tiên đạo khác, cũng đang học theo. Lần này Hoa Thiên Đô dấy động can qua, bắt huynh làm người khai đao, đoạt lấy Thất Sát hồ Lô của huynh, cũng có thể là vì chuyện này, muốn chấn chỉnh môn quy, xây dựng các bước cơ sở ban đầu. Bất quá thực lực Vũ Hóa Môn chúng ta cũng không bằng Thái Nhất Môn, còn bị yêu ma quấy phá, các môn phái tiên đạo khác cản trở, muốn tiến hành lập bảng công đức để khảo hạch đệ tử thì thật sự là gặp quá nhiều cản trở. Phải biết rằng Quần Tinh Môn, Nhật Nguyệt Kiếm Tông, Vạn Quy Tiên Đảo đều thu nhận đệ tử ở Đại Ly Vương Triều, Đại Đức Vương Triều, Đại Húc Vương Triều. Ba đại vương triều cũng không phải đất riêng của Vũ Hóa Môn chúng ta.

Hồng Di Quận Chúa tựa hồ bỏ không ít công sức để nghiên cứu đại thế của thiên hạ, quần thể môn phái tiên đạo.

Phương Hàn kinh ngạc nhìn nàng.

Hai người đối mắt nhìn nhau, sau chốc lát mới quay đi.

“Mỗi một giáp sáu mười năm, mười môn phái Tiên Đạo sẽ tổ chức đại hội Tiên Đạo một lần, một là bàn luận hiệp nghị đối đầu với yêu ma, hai là xem thực lực của đệ tử các phái như thế nào. Bất quá đại hội Quần Tiên phải là cao thủ Thần Thông Bí Cảnh mới có thể tham gia, đệ tử trên Sơn Hà Bảng thì có thể đi quan khán. Lần đại hội Quần Tiên trước dã qua được năm mươi lăm năm, còn năm năm nữa là đến lần đại hội Quần Tiên tiếp theo. Nếu như lần này đệ tử Vũ Hóa Môn có thể chiếm được thượng phong thì có thể độc chiếm ba đại vương triều rộng lớn, thu nhận được đông đảo đệ tử. Đệ tử có tư chất tốt sẽ tăng lên, số người có thể tiến vào Thần Thông Bí Cảnh cũng lớn hơn, số đệ tử trở thành chân truyền đệ tử cũng theo đó mà tăng lên. Quần Tinh Môn có sáu mươi vạn đệ tử có tư chất rất tốt, cho nên chân truyền đệ tử của họ có thực lực mạnh hơn so với Vũ Hóa Môn chúng ta, nghe đồn là đã vượt qua một trăm năm mươi người và còn đang tăng thêm. Vũ Hóa Môn mấy năm nay cũng gặp nhiều gian khó, kiên trì được thì phần lớn là nhờ có sự chống đỡ của Hoa Thiên Đô.”

Hồng Di quận chúa lại nói tiếp: “Cho nên Phương huynh đắc tội với Hoa Thiên Đô thì sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Hoa Thiên Đô bây giờ chính là trụ cột của Vũ Hóa Môn a.”

“Chuyện đó cũng không có gì. Nếu ta có thể bước vào Thần Thông Bí Cảnh, trở thành chân truyền đệ tử, đúng lúc Vũ Hóa Môn đang thiếu người, thì ta cũng sẽ được coi trọng.” Phương Hàn đối với chuyện này vẫn có những suy nghĩ riêng.

“Di! Phía trước là khe nứt, chúng ta chuẩn bị xuống thôi. Ta từng đi qua khe nứt này mấy lần, bên trong có rất nhiều quặng mỏ, còn có một quặng Pháp tinh ngọc thạch rất trân quý. Ma tộc dưới lòng đất phái trọng binh canh gác, khai thác. Lần này dẫn huynh đến đây một phần cũng vì cái này, nếu huynh có thể dùng đạo khí của mình thu cả quặng mỏ này thì chúng ta phát tài lớn rồi.”

Hồng Di Quận Chúa chỉ về một khe nứt rộng, sâu hun hút, trông rất kinh khủng ở trong núi, liếm liếm môi nói.

“Có quặng pháp tinh ngọc thạch sao……”

Phương Hàn cũng có chút động tâm.

Pháp tinh ngọc thạch là một loại khoáng thạch thần kỳ, bởi vì trong nó có ẩn chứa pháp lực! Phi thường hiếm thấy! Nghe đồn là ở thời thái cổ, trong Tiên Ma đại chiến, pháp lực phô thiên cái địa của Tiên Nhân cùng Ma Thần trong lúc đánh nhau tản mát ra, kết hợp với ngọc thạch trong lòng đất, hình thành pháp tinh.

Pháp lực chỉ có những cao thủ Thần Thông Bí Cảnh mới có, nhưng loại đá này lại có pháp lực, có thể dùng để luyện chế các loại pháp khí, đề cao phẩm chất đan dược, thậm chí phụ trợ tu luyện tinh thần.

Trong truyền thuyết, trong pháp tinh có đại trận tự nhiên, chỉ cần có được một khối thì có thể luyện chế được thượng phẩm linh khí, thậm chí là bảo khí.

Mười môn phái tiên đạo cũng không có được một quặng pháp tinh nào. Một khối pháp tinh thậm chí có giá trị tương đương với một viên Thiên Nhiên Linh Đan.

“Chúng ta xuống thôi. Bất qua đã có quặng pháp tinh ngọc thạch thì chắc chắn sẽ có trọng binh canh gác, thậm chí còn có Đại A Tu La tương đương với cao thủ Thần Thông Bí Cảnh trấn thủ. Chúng ta khi đi xuống cũng phải cẩn thậm, lặng lẽ thăm dò, không thể gióng trống khua chiêng.” Phương Hàn phân tích lợi hại.

“Đi!”

Sau khi nghị luận, Hạc tiên tử mang theo hai người hạ thấp xuống, trong lúc đó Phương Hàn đã mặc Huyết Miên Ma Y lên người, bộ linh khí pháp y này tuy không bằng Thiên Lang Yên, nhưng cũng có thể giúp bảo vệ thân thể.

Cùng lúc đó, tâm Phương Hàn động, mười đầu Tu La trong Hoàng Tuyền Đồ cũng bắt đầu hoạt động.

Xuyên qua khe nức sâu dài, trực tiếp đi xuống vực sâu, ước chừng một nén nhan thì Hạc tiên tử đã tới đáy vực.

Thế giới dưới lòng đất này rộng vô cùng, thậm chí Phương Hàn còn có thể thấy được một ngọn núi lớn ở xa xa giữa bình nguyên. Vô số các loại thực vật hình nấm, vô số yêu thú sinh hoạt, cắn giết lẫn nhau, cuộc sống so với trên mặt đất thì tàn khốc hơn rất nhiều.

Phác xích!

Ngay khi Phương Hàn xuống tới mặt đất, liền có mười luồng gió đột nhiên lao ra, huyết ảnh như thiểm điện, khí tức hung ác bức người, chính là mười đầu Huyết Lang đang lao về phía hắn và Hạc tiên tử.

Nhưng thân thể Huyết Lang còn đang lơ lửng giữa không trung thì bỗng nhiên đứt làm hai, mà bên người Phương hàn xuất hiện thêm mười ma ảnh, mỗi một ma ảnh này đều phóng ra một luồng kiếm quang ác liệt, cợt lóe lên chém đứt đôi mười đầu Huyết Lang.

Sau khi mười đầu Huyết Lang bị giết, một khối huyết tinh từ đầu bọn chúng bay lên, tụ lại một chỗ rồi bay vào Hoàng Tuyền Đồ trên người Phương Hàn.

Một viên Huyết Đan nho nhỏ ngưng luyện thành trong Hoàng Tuyền Thánh Thủy.

“Sao lại luyện huyết đan? Không đủ nhét kẽ răng a.” Phương Hàn lắc đầu, âm thàm hỏi diêm.

“Máu Huyết Lang không đủ nồng đậm, phải giết được những sinh vật mạnh mẽ như Phi Thiên Dạ Xoa hay Tu La thì mới được a” Diêm khẽ hì mũi nói: “Nếu nữ tử đi cùng ngươi nói không sai thì ở phía đông có một quặng pháp tinh ngọc thạch. Ta ngửi thấy được đại lượng ma khí ở đó……”

“Phương Hàn, đây là……”

Nhìn thấy mười Tu La trôi nổi xung quanh Phương Hàn, Hồng Di Quận Chúa có chút hoảng sợ.

“Đây là mười con Phi Thiên Dạ Xoa ta bắt được lần trước, luyện chế bọn chúng thành Tu La, cho dung hợp với phi kiếm, bây giờ chúng là những Ma Kiếm Khôi Lỗi có lực sát thương rất lớn, có chúng hộ vệ, cho dù gặp phải đại quân yêu ma cũng vẫn có thể an toàn rời đi. Đi! Chúng ta đi về phía đông!”

Dọc theo đường đi, mười đầu Tu La không ngừng đi khắp nơi, thu thập sinh mệnh của các sinh vật, trong phạm vi ba nghìn thước xung quanh Phương Hàn, bất kể là Huyết Mãng, Huyết Hùng, Huyết Lang gì gì đều không con nào thoát chết.

Mười Tu La tựa như mười tử thần, không ngừng thu thập tinh huyết, ngưng luyện huyết đan. Phương Hàn cũng không có trông nôm bọn chúng, cứ để bọn chúng tự do tìm kiếm, Diêm dùng lực lượng của mình điều tra xung quanh, phát hiện một ít địa phương bí ẩn có chứa dược liệu trân quí.

Thế là mười Tu La vừa giết chóc mãnh thú, vừa thu thập dược liệu, khoáng thạch, cứ vậy đi tới trước, cũng không có chút nguy hiểm nào.

Ước chừng qua một lúc lâu, Phương hàn mới dừng lại, nghỉ ngơi. Đột nhiên ở xa xa có một đạo kiếm quang vọt lên, tựa như cực quang.

“Hả, đây là phi kiếm, dưới lòng đất hẳn cũng có không ít đệ tử các môn phái đi lịch lãm, rất có thể đang chiến đấu cùng với yêu ma, chúng ta đến xem một chút. Dựa theo ánh sáng của kiếm khí, sáng trong tựa như ngọc, có lẽ là đệ tử Quần Tinh Môn!”

Hồng Di Quận Chúa vừa nhìn thấy thì thất kinh nói.

“Quần Tinh Môn!”

Phương Hàn chuyển thân đứng dậy, “Đi! Chúng ta đi qua xem xét một chút!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.