Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 485 - Chương 485

trước
tiếp

60485.“Tất nhiên là thật rồi.” An Điềm trả lời rất khẳng định. Tuy thái độ vừa rồi của Cố Thiên Kỳ làm cô thấy hơi lạ, nhưng những lời Cố Thiên Kỳ đã nói với mình, cô vẫn nhớ rất rõ ràng. Vậy nên, chuyện Thiên Kỳ thích Sở Hà là hoàn toàn không còn nghi ngờ gì nữa!

“Có lẽ vì Thiên Kỳ gặp được cô nên hơi căng thẳng thôi, dù gì cô cũng là người mà cậu ấy thích.” An Điềm mỉm cười với Thẩm Sở Hà rồi khuyên nhủ. “Những việc khác, cô đừng nghĩ đến nữa. Tối nay là một cơ hội tốt, tranh thủ để thúc đẩy tình cảm giữa cô và Thiên Kỳ đi, tốt nhất là làm cho Thiên Kỳ chủ động bày tỏ với cô!”

“Mong là được như vậy.” Thẩm Sở Hà ủ rũ cầm tay An Điềm lên và nói: “An Điềm, nếu tối nay tình cảm giữa tôi và Thiên Kỳ không có bất kỳ tiến triển gì, sau này cô còn giúp tôi không?”

“Tất nhiên là có rồi!” An Điềm nói với giọng trịnh trọng. “Cô là bạn tốt của tôi, Thiên Kỳ là em trai tôi, hai người ở bên nhau trông xứng đôi như thế, dù là vì lý do gì thì tôi cũng sẽ giúp hai người.”

“Cám ơn cô nhiều, An Điềm. Có được người bạn như cô, tôi thật sự rất vui.” Thẩm Sở Hà giang tay ra ôm chặt lấy An Điềm, nhưng nụ cười trên mặt lại rất lạnh lùng.

“Có gì đâu mà!” An Điềm vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Sở Hà. “Sở Hà, mau vào trong đi, đừng để Thiên Kỳ chờ lâu quá mà sốt ruột!”

“Ừm.” Thẩm Sở Hà thả An Điềm ra rồi mỉm cười với An Điềm, sau đó quay người rời đi.

“Tác hợp” thành công cho Thẩm Sở Hà và Cố Thiên Kỳ, An Điềm cảm thấy mình đã làm được một viêc công đức, nên đã vui vẻ rời khỏi đó.

Khi Thẩm Sở Hà quay lại bên cạnh Cố Thiên Kỳ, Cố Thiên Kỳ đang ăn bò bít tết một cách tao nhã.

Khuôn mặt của Thẩm Sở Hà bỗng tối sầm lại, nhưng sau đó lại lập tức nặn ra một nụ cười dịu dàng, rồi khẽ nói: “Sao thế? Cậu chủ của mình không vui à?”

“Thẩm Sở Hà…” Cố Thiên Kỳ đặt dao nĩa xuống, ánh mắt sắc bén loé lên dưới ánh đèn mờ, nhưng giọng nói vẫn chậm rãi và lạnh lùng. “Ai cho cô cái gan đó?”

Bàn tay vừa cầm dao nĩa lên của Thẩm Sở Hà bỗng cứng đờ lại. Cô biết mình lợi dụng An Điềm để gạt Cố Thiên Kỳ đến đây, anh nhất định sẽ rất giận.

Nhưng Cố Thiên Kỳ nặng lời như thế, là điều mà Thẩm Sở Hà không bao giờ ngờ tới. Trước đây, cô cũng thường xuyên giở trò thông minh trước mặt Cố Thiên Kỳ, nhưng lần nào Cố Thiên Kỳ cũng cười cười rồi cho qua. Còn lần này, giọng của anh lại vô cùng nghiêm túc!

“Chuyện gì thế này? Chỉ là có ý gạt cậu đến đây dùng bữa với mình thôi mà, làm gì giận dữ quá vậy?” Thẩm Sở Hà gượng gạo mỉm cười, rồi khẽ nói.

“Bình thường cô làm những việc lặt vặt kia cũng không sao, nhưng…” Cố Thiên Kỳ nhìn sang Thẩm Sở Hà, rồi gằn giọng từng chữ một. “Tôi ghét cô lợi dụng Nhiên Nhiên để làm những việc có mục đích!”

Nụ cười gượng gạo vừa xuất hiện trên mặt Thẩm Sở Hà lúc này đã biến mất hoàn toàn. “Thiên Kỳ, cho dù mình đã lợi dụng An Điềm, nhưng mình có làm tổn thương đến cô ấy chưa? Mình đi theo cậu bao nhiêu năm qua, không có công lao cũng có vất vả. Cậu có cần vì cô ấy mà làm mình ngay cả ăn bữa cơm này cũng không được yên lòng không?”

“Bữa cơm này vốn là do cô nói dối mới có được, nên cô ăn mà không yên lòng cũng đáng thôi!” Cố Thiên Kỳ đặt dao đĩa xuống rồi đứng dậy. “Nếu đã thấy không yên lòng, vậy thì đừng ăn nữa.”

“Cậu…” Thẩm Sở Hà ngước đầu lên nhìn Cố Thiên Kỳ, nụ cười trên mặt cũng không còn nữa.

Ánh đèn mờ mờ chiếu lên mặt cô, khiến biểu cảm của cô trông rất khó hiểu. Tiếng nhạc du dương vang lên khắp nơi lúc này dường như cũng đã giảm xuống mấy bậc, vang vọng đến mỗi một góc nhỏ của nhà hàng một cách ai oán.

Song, sau khi Cố Thiên Kỳ đứng dậy, anh không thèm nhìn vào Thẩm Sở Hà, mà chỉ đi thẳng ra cửa.

Cố Thiên Kỳ đã đi như thế đấy! Anh cứ vậy mà đi!

Thẩm Sở Hà nhìn chăm chăm vào dĩa bít tết và ly rượu vang trước mặt, đột nhiên cảm thấy mình rất đáng thương. Cô đã ở cạnh Cố Thiên Kỳ bao nhiêu năm qua, đã vì anh mà hy sinh nhiều thế nào, một lòng một dạ yêu anh. Cô luôn chờ đợi, chờ đến ngày mà Cố Thiên Kỳ thích mình.

Nhưng, bây giờ Thẩm Sở Hà mới phát hiện ra, con đường đi đến trái tim của Cố Thiên Kỳ, khó đi hơn mình tưởng tượng rất nhiều!

Thẩm Sở Hà nhắm chặt hai mắt lại, trong lòng không ngừng tự nhủ với mình: Nhưng dù có khó đi đến đâu, cô cũng phải đi tiếp! Cả đời của Thẩm Sở Hà cô, chưa bao giờ thua cuộc! Trước đây không, sau này cũng sẽ không!

Đứng dậy thật mạnh, Thẩm Sở Hà chạy theo Cố Thiên Kỳ mà không hề do dự.

Dịu dàng chụp lấy bàn tay của Cố Thiên Kỳ, Thẩm Sở Hà nói với giọng ôn hòa: “Thiên Kỳ, mình sai rồi được chưa? Mình không nên lợi dụng An Điềm.”

Lúc này, Cố Thiên Kỳ mới dừng bước lại. Anh chậm rãi rút tay mình lại, nhưng vẫn đứng quay lưng lại với Thẩm Sở Hà, không nói gì: Hành động này của Thẩm Sở Hà thực sự khiến anh hơi tức giận, anh không muốn tha thứ cho Thẩm Sở Hà nhanh như thế.

“Thiên Kỳ à, mình sai thật rồi. Sau này mình sẽ không làm như vậy nữa, có được không?” Thẩm Sở Hà vẫn cầm tay của Cố Thiên Kỳ chứ không chịu buông ra, giọng điệu vẫn dịu dàng, nhưng không che giấu được chút chua chát kia.

Song, Cố Thiên Kỳ vẫn không nói gì.

“Thiên Kỳ…” Thẩm Sở Hà lắc lắc cánh tay của Cố Thiên Kỳ và nói: “Cậu đừng nhỏ mọn như vậy được không? Mình chỉ nói dối một chút thôi mà, đâu có làm ra chuyện gì động trời. Cậu nghĩ mình đã lừa gạt An Điềm, nhưng bây giờ chính cậu cũng đang gạt An Điềm đấy tthôi!”

Cố Thiên Kỳ ngay lập tức khựng lại. Anh cúi đầu xuống một cách bất lực, cảm thấy lời Thẩm Sở Hà nói là sự thật. Bây giờ mình đang lừa gạt An Điềm. Anh giấu cô sắp đặt mọi chuyện, gạt cô rằng mình thích Thẩm Sở Hà. Nếu nói lừa gạt, đúng là anh đã lừa gạt An Điềm nhiều nhất.

“Được rồi, được rồi. Đừng nói những chuyện không vui nữa.” Thẩm Sở Hà vẫn mỉm cười. “Bây giờ mình cũng xin lỗi rồi, có phải cậu Cố cũng nên nể mặt mình, tiếp tục dùng bữa tối với mình không?”

Cố Thiên Kỳ thở dài, xem như đã tha thứ cho cho Thẩm Sở Hà.

Nhưng việc cùng dùng bữa tối với Thẩm Sở Hà…

Cố Thiên Kỳ đưa tay lên xem đồng hồ, sau đó lắc đầu với Thẩm Sở Hà: “Không, cậu ăn một mình đi, mình phải về rồi.”

“Cậu để mình ăn cơm một mình ở nơi chuyên dành cho các cặp tình nhân này à?” Thẩm Sở Hà nhìn vào Cố Thiên Kỳ với ánh mắt đáng thương. “Thiên Kỳ, ngay cả việc nể mặt dùng chung một bữa cơm với mình, cậu cũng không chịu cho mình à? Nếu cậu về sớm như thế, An Điềm cũng sẽ hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì cho mà xem.”

Được Thẩm Sở Hà nhắc nhở, Cố Thiên Kỳ mới nhớ ra mình vẫn còn ải Nhiên Nhiên nữa. Không còn cách nào khác, anh đành phải gật đầu. “Được, chúng ta đi thôi.”

“Ừm.” Thẩm Sở Hà vui vẻ gật đầu, rồi đưa tay ra khoác ngang cánh tay của Cố Thiên Kỳ, kéo anh đi về chỗ ngồi trước đó.

Sau khi hai người ngồi xuống, Thẩm Sở Hà vẫn rất vui, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn tiếp tục hỏi han Cố Thiên Kỳ.

“Phải rồi. Thiên Kỳ à, cậu đến công ty Cố Thị cũng được ít lâu rồi, mấy hôm trước còn cố tình làm hỏng một dự án Cố Thiên Tuấn có nói gì không?”

“Không nói gì cả.” Cố Thiên Kỳ lắc đầu, đôi lông mày lưỡi mác bỗng nhíu lại. “Mình cố tình làm hỏng dự án, là muốn để Cố Thiên Tuấn nghĩ rằng mình không đủ khả năng, sẽ không gây ra uy hiếp gì cho anh ta, nhưng…”

“Nhưng thế nào?” Thẩm Sở Hà vội hỏi.

“Nhưng, dù mình có chứng minh mình không đủ khả năng thế nào, anh ta vẫn không hề xem thường hay có nghi ngờ gì cả, vẫn cho mình làm giám đốc marketing như trước đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.