Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 502 - Chương 502

trước
tiếp

60502.Cố Thiên Kỳ nhấn nút nghe rồi áp điện thoại lên tai: “Nói đi.”

“Giám đốc Cố, An Điềm đã được Cố tổng cứu về, bây giờ đang nhập viện quan sát, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.” Susan ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói.

“Tôi hiểu rồi.”

Cố Thiên Kỳ trả lời tỏ vẻ rất bình thản, nhưng trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm: Thật ra, từ sau khi đồng ý nghe theo ý của Thẩm Sở Hà, Cố Thiên Kỳ đã luôn ở trong trạng thái căng thẳng, chỉ là đã luôn che giấu, không để người khác trông thấy mà thôi.

Cố Thiên Kỳ tin vào năng lực của Cố Thiên Tuấn, cảm thấy Cố Thiên Tuấn nhất định có thể cứu được Nhiên Nhiên ra, nhưng do hiện giờ người bị bắt cóc là Nhiên Nhiên nên anh không thể nào hoàn toàn yên tâm được.

Bây giờ nghe được tin này, cộng với việc vừa rồi ông Trác đã đồng ý giúp anh lật đổ Cố Thiên Tuấn, tâm trạng Cố Thiên Kỳ thật sự vui lên rất nhiều.

Thẩm Sở Hà đứng bên cạnh thấy biểu cảm của Cố Thiên Kỳ thì biết ngay An Điềm đã được cứu rồi.

Nếu không thì còn có chuyện gì có thể khiến Cố Thiên Kỳ vui mừng đến vậy? Vừa rồi đã thành công trong vụ của ông Trác mà còn không thấy cậu ấy cười, nhưng bây giờ thì cả người toát ra vẻ nhẹ nhõm thoải mái!

Ninh Tuyết Tuyết này đúng là vô dụng mà! Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã để Cố Thiên Tuấn cứu được An Điềm về rồi! Mình còn mong An Điềm không chết cũng phải bị thương nặng, nhưng nhìn tình hình hiện tại thì có vẻ An Điềm chỉ bị thương ngoài da mà thôi!

Thẩm Sở Hà thầm mắng chửi Ninh Tuyết Tuyết, hậm hực vô cùng.

Nhưng ngoài mặt thì cô ta lại tỏ vẻ không biết gì cả, vẫn cứ khoác tay Cố Thiên Kỳ, vui vẻ nói: “Đi đi mà, đi đi mà, chúng ta cũng lâu lắm rồi không đi chơi cùng nhau đấy!”

Cố Thiên Kỳ cất điện thoại, quay sang nói với Thẩm Sở Hà: “Hôm khác đi, bây giờ mình phải về rồi, anh Chu ở gần nhà cậu, nhờ anh ấy đưa cậu về đi.”

“Nhưng chúng ta chỉ có một chiếc xe, cậu định về bằng cách nào?” Thẩm Sở Hà hốt hoảng nhìn gương mặt nghiêng của Cố Thiên Kỳ, trong lòng gào thét: Lẽ nào bây giờ cậu chỉ mong được đi gặp An Điềm sao? Mình mới là đại công thần giúp cậu chiếm được Cố Thị! An Điềm đã cho cậu cái gì mà có thể làm cho cậu lo lắng đến thế? Rốt cuộc cô ta đã cho cậu cái gì?

“Hai người cứ về trước đi.” Cố Thiên Kỳ bây giờ chỉ muốn mau chóng được gặp An Điềm, thế nên giọng nói có hơi khó chịu, “Tôi gọi người đưa tôi về là được mà.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì nữa, đã muộn lắm rồi, mau về đi!” Cố Thiên Kỳ sỗ sàng ngắt lời Thẩm Sở Hà.

Thẩm Sở Hà mím môi, chợt nhớ đến việc Chu Hán Khanh hiện giờ vẫn chưa biết mối quan hệ giữa Cố Thiên Kỳ với Susan và An Điềm, thế nên cô ta không thể trực tiếp tranh cãi với anh được, đành phải không cam tâm mà cố kím cơn giận, quay người mở cửa bước vào trong xe.

Chu Hán Khanh nhìn mọi việc xảy ra trước mắt nhưng không nói lời nào cả, chỉ gật đầu tỏ ý chào Cố Thiên Kỳ rồi bước lên xe.

Thật ra, ngay lần đầu tiếp xúc với Thẩm Sở Hà và Cố Thiên Kỳ, Chu Hán Khanh đã cảm thấy mối quan hệ giữa hai người này có gì đó không bình thường.

Nhưng Chu Hán Khanh sở dĩ hợp tác với Cố Thiên Kỳ hoàn toàn là vì muốn lấy lại tro cốt của Chu Mộng Chỉ và lật đổ Cố Thiên Tuấn, thế nên chuyện tình cảm giữa hai người này, anh ta cũng không muốn xem vào làm gì.

Nếu Cố Thiên Kỳ đã quyết định bảo anh ta đưa Thẩm Sở Hà về thì anh ta cứ làm đúng theo như vậy thôi, nhưng anh ta cũng cảm thấy tò mò, không biết người có thể khiến Cố Thiên Kỳ quan tâm nhiều đến như vậy rốt cuộc là ai.

Chu Hán Khanh vừa suy tư vừa lái xe rời đi.

Còn Cố Thiên Kỳ lúc này lại rút điện thoại ra gọi cho Susan.

Thẩm Sở Hà ngồi trong xe, nhìn bóng dáng Cố Thiên Kỳ càng lúc càng xa qua gương chiếu hậu. Cố Thiên Kỳ đứng dưới ánh trăng, trông rất gần mà lại rất xa, khiến cô không thể nào chạm vào được.

Thiên Kỳ, có phải giữa hai chúng ta chỉ bị ngăn cách bởi An Điềm thôi không?

Nếu có thể trừ khử cô ta thì cậu sẽ đến bên mình đúng không?

Đúng, phải rồi, nhất định là như vậy!

Thẩm Sở Hà thu lại ánh mắt, nghiến răng ken két: An Điềm, cô cứ chờ đó, sau khi xử lí xong Cố Thiên Tuấn thì người tiếp theo sẽ chính là cô!

Chu Hán Khanh cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng trong xe, nhưng anh ta trước nay không bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người phụ nữ khác, bây giờ việc quan trọng nhất là phải lật đổ Cố Thiên Tuấn, thế nên anh ta bèn nói về chuyện chính.

“Cô Thẩm, thật ra vừa rồi lúc tôi đàm phán với ông Trác đó, ông ta nói cũng không phải là không có lí, cho dù có cộng hết số cổ phần mà cậu Cố đang có lại thì cũng không đủ để lật đổ Cố Thiên Tuấn.”

Nghe Chu Hán Khanh nói như vậy, Thẩm Sở Hà liền vừa nhìn lưng Chu Hán Khanh vừa cười thầm trong bụng: Cộng thêm số cổ phần của Chu Mộng Chỉ thì sẽ đủ mà!

Nhưng tiếc là bây giờ anh vẫn chưa được phép biết điều đó!

“Chuyện đó tôi cũng không rõ lắm.” Thẩm Sở Hà lắc đầu, “Nhưng Thiên Kỳ chắc chắn sẽ có cách, chúng ta cứ tin vào thực lực của cậu ấy đi!”

“Thực lực của cậu Cố Thiên Kỳ, tôi biết rõ, chắc tôi đã lo xa rồi.” Chu Hán Khanh tin tưởng gật đầu, không hỏi thêm về vấn đề này nữa.

Thật ra, Chu Hán Khanh cũng cảm nhận được Thẩm Sở Hà và Cố Thiên Kỳ hình như còn điều gì đó đang giấu, không muốn cho anh ta biết.

Có điều, bây giờ mình đang sống nhờ vào họ, thế nên nếu họ đã không muốn cho mình biết thì mình sẽ mãi mãi chẳng bao giờ biết được.

Vậy nên, bây giờ mình cứ làm tốt phận sự của mình, cố gắng giúp kế hoạch của Cố Thiên Kỳ sớm được thành công, như vậy cũng xem như đã báo thù cho Chu Mộng Chỉ.

Nghĩ đến Chu Mộng Chỉ, Chu Hán Khanh lại bất giác cảm thấy nghẹn ngào.

Chu Hán Khanh nhìn sắc mặt Thẩm Sở Hà qua gương chiếu hậu một chút rồi mới mở miệng nói, giọng điệu cầu khẩn: “Cô Thẩm, những việc cần âm thầm làm, tôi hầu như đều đã làm cả rồi, còn những việc tiếp theo thì chỉ cần hai người ra mặt nữa là xong, vậy nên cô có biết khi nào thì cậu Cố mới trả lại tro cốt của Mộng Chỉ cho tôi không?”

Chu Hán Khanh vừa hỏi xong, cổ họng đã cảm thấy nghẹn đắng: Thời gian này mình ngày nào cũng mơ thấy Mộng Chỉ, cô ấy hình như đang khóc với mình, có phải là đã chịu uất ức rồi không? Có phải đang muốn mình mau chóng đến bên cô ấy không?

Mộng Chỉ, theo tiến độ hiện tại thì chẳng bao lâu nữa, anh sẽ có thể trả thù được cho em thôi!

Khi nào anh tận mắt nhìn thấy Cố Thiên Tuấn và An Điềm chết đi rồi thì anh sẽ đến tìm em!

Đến lúc đó, tro cốt của chúng ta sẽ được ở bên nhau, mãi mãi không bao giờ lìa xa!

Thẩm Sở Hà nghe lời nhắc nhở ấy của Chu Hán Khanh, trên mặt đột nhiên hiện lên một nụ cười tàn nhẫn: “Việc này tôi sẽ mau chóng nói lại với Thiên Kỳ, cố gắng sẽ thực hiện trong vài ngày trước khi kế hoạch chính thức bắt đầu. Anh Chu đã cố gắng giúp Thiên Kỳ như vậy, Thiên Kỳ chắc chắn sẽ bù đắp cho anh, tro cốt của chị Chu Mộng Chỉ đương nhiên sẽ mau chóng trả lại nguyên vẹn cho anh.”

Nghe được lời đảm bảo của Thẩm Sở Hà, Chu Hán Khanh mới gật đầu, yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng điều Chu Hán Khanh không nhìn thấy chính là, nụ cười tàn nhẫn trên môi Thẩm Sở Hà đang càng lúc càng rõ rệt hơn.

Chu Hán Khanh, tuy tôi cảm thấy con người anh cũng rất được, nhưng anh đã làm hại An Điềm thì với tính cách của Thiên Kỳ sẽ không thể nào tha thứ cho anh đâu, thời gian còn lại này, mong anh cố mà hưởng thụ cuộc sống đi.

Nếu không sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.