Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 95 - Chương 95

trước
tiếp

“Con tôi 3 tuổi đã đi nhà trẻ ở thành phố S rồi, nhà trẻ đó cũng khá lắm, nó ở đó quen rồi. Hơn nữa tôi thường xuyên phải tăng cao đêm, cũng không chăm sóc cho nó được, bạn thân của tôi công tác ở đơn vị cơ quan chính phủ, sáng 9 giờ đi làm 5 giờ về rất đều đặn, nên tôi gửi con ở nhà người bạn đó.” Khi An Điềm nhắc đến chuyện này thì có hơi buồn, nếu bản thân có điều kiện thì sao có thể không để An An ở bên cạnh mình chứ?

“Vậy à…” Lâm Hiểu Hiểu gật nhẹ đầu, cô nghiêng nghiêng đầu, nói với An Điềm, “An Điềm, hay là tôi đề xuất phó tổng Hồ tăng lương cho cô nhé!”

“Đừng, cô có thể để phó tổng Hồ điều tôi về lại phòng thiết kế là tôi đã biết ơn cô lắm rồi!” An Điềm vẫn thấy tốt nhất là làm công việc mình yêu thích và có thể nuôi sống được bản thân.

An Điềm vừa nói vừa dọn dẹp thức ăn ăn xong vào bếp, rồi bắt đầu rửa chén.

“Thê thì không được đâu!” Lâm Hiểu Hiểu nghe xong liền phủ quyết đề xuất của An Điềm, cô đi theo An Điềm vào bếp, lắc lắc ngón trỏ một cách bí hiểm nhìn An Điềm, “Tôi biết anh Tô có ý với cô, chỉ là tôi cảm thấy anh Tô thích cô, cũng không phải là do cô cố ý để anh ấy thích, nên tôi mới làm bạn với cô. Nếu chuyển cô về lại phòng thiết kế, đến lúc đó cô và anh Tô ở bên nhau cả ngày, lỡ như lâu ngày nảy sinh tình cảm thì làm sao?”

An Điềm vừa nghe Lâm Hiểu Hiểu phân tích, vết nhăn trên trán đột ngột xuất hiện: “Thật chịu không nổi cô đấy! Nếu tôi mà thích anh Tô của cô thì đã thích từ sớm rồi! Chính vì không thích nên sáng qua đã từ chối…”

An Điềm nói tới đây đột nhiên dừng lại..

Thôi, tốt nhất là không nên nói với Lâm Hiểu Hiểu chuyện bản thân từ chối Tô Thanh Dương, nếu không thì ngày cô trở lại phòng thiết kế sẽ càng xa vời hơn!

“Từ chối cái gì?” Lâm Hiểu Hiểu tò mò nhìn An Điềm.

“Không có gì!” An Điềm xua tay, đặt cái bát đã rửa xong vào tủ bếp.

“Vậy thì cô nhanh lên đi, chúng ta còn phải đến căn hộ ven sông nữa.” Lâm Hiểu Hiểu cũng không để tâm câu nói bỏ ngang của An Điềm, dù sao thì tâm trí của cô bây giờ đều là Tô Thanh Dương.

“Ừ.” An Điềm gật đầu liền nhanh chóng trở về phòng ngủ, khoác chiếc áo lông, sau đó mặc một chiếc áo gió màu xám, đeo túi lên rồi bước ra ngoài: “Chúng ta đi thôi nào.”

“Trời? ” Lâm Hiểu Hiểu từ trên xuống dưới nhìn An Điềm và hỏi cô, “Cô mặc thế này đi gặp anh Tô sao? Còn nữa, cô chưa trang điểm mà?”

“Tôi đi thiết kế quần áo chứ không phải đi xem mắt, được chưa?” An Điềm thở dài, “Cô đi chưa vậy?”

“Đi đi đi!” Lâm Hiểu Hiểu vội gật đầu, cô đắc ý nói với An Điềm, “Cô không trang điểm càng tốt, đến lúc đó nhan sắc của cô sẽ làm nổi bật khuôn mặt thanh thoát đáng yêu của tôi lên!”

“Đại tiểu thư à, cô suốt ngày mơ mộng không mệt à?” An Điềm lườm cô một cái rồi cùng Lâm Hiểu Hiểu bước ra khỏi nhà.

Lâm Hiểu Hiểu đi xuống lầu, An Điềm hướng dẫn cô lái xe đến căn hộ biệt lập bên bờ sông.

Lâm Hiểu Hiểu vừa xuống xe đã bị vẻ đẹp của dòng sông thu hút.

Do là cuối thu nên cảnh vật xung quanh không còn quá xanh, nhưng có cảnh sắc riêng, gió mùa thu thổi những làn nước trên mặt sông, hơi nước bốc lên, che khuất những tòa nhà cao tầng bên bờ sông trang nghiêm cao vút.

Lâm Hiểu Hiểu nhìn mặt sông hô vang: “Ôi, ở đây đẹp quá! Anh Tô của tôi thật là con người tình cảm phong phú, ngay cả chọn nhà cũng chọn một nơi tuyệt đẹp như vậy.”

“Đi thôi!” An Điềm thì đứng phía sau của Lâm Hiểu Hiểu, lắc đầu chịu thua, quay người đi về hướng căn hộ.

Mở cửa căn hộ, một luồng hơi nước lạnh lẽo ập vào mặt, Lâm Hiểu Hiểu đứng ở cửa hào hứng nhìn quanh: “Anh Tô đâu rồi?”

“Hôm nay là thứ bảy, đâu ai rảnh như cô mà sáng sớm đã chạy đến?” An Điềm nói với Lâm Hiểu Hiểu, “Cô đợi ở lầu một đi, tôi lên lầu hai cắt may tiếp đây, hi vọng hôm nay sẽ hoàn thành luôn!”

“Đừng mà!” Lâm Hiểu Hiểu kéo vội cánh tay của An Điềm, “Cô dẫn tôi lên lầu một xem được không? Nếu không một mình tôi ở đây sẽ buồn chết đấy.”

“Vậy cô hứa với tôi là lên lầu hai rồi thì không được nói chuyện, chỉ được ngồi yên một chỗ thôi đấy!” An Điềm nhìn chằm chằm Lâm Hiểu Hiểu bắt cô phải hứa, nếu không thì nhiệm vụ hôm nay chắc chắn sẽ không xong được!

Chuyện hứa với Cố Thiên Tuấn làm quần áo cho vợ anh ta là chuyện hồi giữa thu, bây giờ mùa thu cũng sắp qua đi rồi, kỷ niệm ngày cưới của Cố Thiên Tuấn và vợ anh ta cũng sắp đến, nếu cứ trì hoãn thì cô không thể hoàn thành nhiệm vụ được!

“Được được được, tôi đảm bảo!” Lâm Hiểu Hiểu nói, cô làm động tác kéo dây kéo trên đôi môi mình.

An Điềm nhìn thấy dáng vẻ hài hước của Lâm Hiểu Hiểu thì không nhịn được cười: “Hiểu Hiểu à, cô không hổ danh được đào tạo chuyên nghiệp đấy, thế nào cũng diễn được nhỉ!”

“Chứ sao!” Lâm Hiểu Hiểu vô cùng đắc ý, cô kéo An Điềm đi lên lầu một, “Mau lên, nhân lúc anh Tô chưa đến thì để tôi xem tác phẩm của cô nào!”

An Điềm đành để mặc Lâm Hiểu Hiểu kéo cô lên lầu hai.

Vừa mở cánh cửa phòng vẽ ra, bộ váy mặc trên ma nơ canh lập tức thu hút ánh nhìn của Lâm Hiểu Hiểu.

“Sao thế?” An Điềm nhìn bộ dạng ngẩn tò te của Lâm Hiểu Hiểu, tự hào giới thiệu, “Đây chính là tác phẩm của tôi, Bầu Trời Đầy Sao.”

“Không phải chứ! Sao bộ váy này lại đẹp như vậy?” Lâm Hiểu Hiểu thốt lên, cô vội chạy đến ma nơ canh, đi vòng quanh Bầu Trời Đầy Sao: Màu sắc quá đỗi tự nhiên, rồi cả điểm nhấn tinh tế, còn cả đường cắt may công phu kia nữa, quả là tuyệt vời!

Lâm Hiểu Hiểu không phải là một nhà thiết kế chuyên nghiệp, cũng không biết dùng những thuật ngữ chuyên nghiệp để ca ngợi Sao trời, nhưng Lâm Hiểu Hiểu chỉ biết rằng tác phẩm Bầu Trời Đầy Sao của An Điềm thực sự rất đẹp!

Lâm Hiểu Hiểu ngạc nhiên ngắm Sao trời rồi lại nhìn An Điềm hỏi: “Bộ váy này là cô làm à?”

“Đúng vậy!” An Điềm khoanh tay trước ngực, cô tự hào gật đầu, được người khác công nhận thực sự rất vui!

“Cô không làm nhà thiết kế thời trang thật là đáng tiếc!” Lâm Hiểu Hiểu lại đi vài vòng quay Sao trời với đôi mắt vô cùng ngưỡng mộ.

“Cho nên cô mau đề xuất với chủ tịch Tô điều tôi về lại phòng thiết kế đi!” An Điềm lại đưa ra đề xuất với Lâm Hiểu Hiểu.

Lâm Hiểu Hiểu nhìn ra tài năng của An Điềm nên cũng hứa hẹn đủ điều, nhưng lại nghĩ đến đại cuộc của mình, cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu vẫn lắc đầu, cô vỗ vai An Điềm, chân thành nói: “An Điềm cô yên tâm, đợi tôi theo đuổi được anh Tô, tôi nhất định sẽ điều cô về lại phòng thiết kế!”

“…” An Điềm thất vọng thở dài, đành chịu, “Thôi được rồi, cô ngồi đây nghỉ ngơi một chút, tôi phải phác họa đồ án bộ váy nữa.”

“Được rồi, tôi sẽ im lặng ngồi bên cạnh cô!” Lâm Hiểu Hiểu nói xong thì ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, hai tay gác cằm nhìn An Điềm không chớp mắt.

An Điềm bị Lâm Hiểu Hiểu nhìn đến nổi da gà, cô đặt cây kim trong tay xuống, nhìn Lâm Hiểu Hiểu nói một cách chân thành: “Lâm Hiểu Hiểu, cô có thể đừng nhìn chằm chằm tôi không? ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.