Dưới ánh trăng, trên đỉnh Thần Nữ Phong, năm người vây quanh một bàn tiệc.
Tiệc rượu, là một trang sức cho tất cả các cuộc hội họp thân mật, người ra chú trọng đến cái gì hơn là những thức ăn, thức uống.
Cái gì đó, sẽ được đem ra thảo luận, thỉnh thoảng có chén rượu chấm câu, đánh dấu giai đoạn, chén rượu được xem như một lý do, che đậy một điều khó nghĩ, chén rượu tắt trách sự chậm trễ trình bày hoặc giải đáp. Bởi, không ai giục kẻ đang uống rượu phải phát ngôn ngay, khi chén rượu nâng lên và chưa cạn.
Trong số năm người dự tiệc rượu, hay dự cuộc họp đúng hơn, có Lâm Hương Đình, với tư thái như tiên nữ. Cạnh Lâm Hương Đình, có Lý Trại Hồng cũng đẹp tuyệt vời, có Liểu Y Ão đang hồi nhan sắc xinh tươi. Hai người còn lại, một là Tạ Linh Vận, thản nhiên như thường, và Độc Cô Minh thần sắc phấn khởi.
Qua vài tuần rượu, Tạ Linh Vận mỉm cười thốt:
– Đời người, có gì thích thú hơn là dưới ánh trăng sáng có rượu nồng quanh mình lại có bạn thân? Bình sanh, tại hạ mỗi khi gặp những đêm trăng như thế này, là nhất định phải có cuộc họp ban, chuốc chén! Càng thích thú hơn cho tại hạ trong đêm nay là Vô Diệm vắng mặt!
Độc Cô Minh cười nhẹ:
– Tạ huynh nói thế là nghĩa làm sao? Tây Môn cô nương đối với Tạ huynh, có cảm tình như sao, còn ai chẳng hiểu?
Tạ Linh Vận cười nhẹ:
– Đó là một vấn đề thuộc phương diện khác, còn như đêm nay, nàng vắng mặt là một sự kiện rất hay, bởi nàng hiện diện thì với gương mặt xấu xí đó, nàng sẽ là một trở lực rất lớn cho chúng ta năm người gồm toàn những tay phong lưu cao nhân.
Liễu Y Ảo trầm giọng:
– Sư huynh không nên quá bất công đối với Tây Môn sư tỷ như vậy!
Tạ Linh Vận điềm nhiên:
– Nàng xấu, tại hạ phải nói là xấu chứ chẳng lẽ tại hạ tâng bốc nàng, cho là nàng có nhan sắc ngư trầm, nhạn lạc, liễu thẹn, hoa nhường? Ngày trước sư phụ đặt cho nàng cái tên Vô Diệm, đó cũng là một đối xử bất công, sao cô nương không trách sư phụ mà lại trách tại hạ?
Hắn xưng tại hạ, và gọi những sư muội bằng cô nương, điều đó cũng hơi lạ.
Lý Trại Hồng «hừ» một tiếng:
– Nữ si tâm, nam bạc hạnh, sư huynh nói thế, không sợ nàng nghe được, nàng đau lòng sao?
Tạ Linh Vận cười ha hả:
– Giả như nàng nghe tại hạ cho rằng nàng xấu xí mà đau lòng, thì đúng là nàng không tự xét mình. Thật ra, tại hạ chỉ biết cảm kích thâm tình của nàng, còn như nàng xấu mà bắt buộc phải nói là nàng đẹp, thì …
Lâm Hương Đình không muốn mọi người kéo dài câu chuyện đó, vội hỏi:
– Tây Môn sư muội đi đâu?
Tạ Linh Vận mỉm cười:
– Nàng đi đâu, nào ai biết được? Rất có thể nàng hạ sơn, rất có thể nàng đi quanh quẩn trong vùng, nhưng nàng đi đâu mặc nàng, chúng ta không nên quan tâm làm gì.
Vừa lúc đó, từ xa, có tiếng hạc ré lên, vọng lại.
Tiếng hạc ré rất gấp, làm cho mọi người đều kinh dị, cùng lắng tai nghe.
Tạ Linh Vận vụt thốt:
– Chừng như tiếng hạc vang từ phía đơn phòng vọng đến, hạc ré gấp như vậy là có ý cảnh cáo một biến cố gì đó. Nơi đây, còn có kẻ nào to gan dám bén mãn đến? Trừ ra Vô Diệm …
Lâm Hương Đình hỏi gấp:
– Nàng đến đây để làm gì?
Tạ Linh Vận cười nhạt:
– Nào ai biết được dụng ý của nàng? Có thể là nàng muốn biết qua thanh kiếm Bạch Hồng …
Lâm Hương Đình biến sắc mặt, bật đứn lên, rồi phi thân vút đi về phía xó tiếng hạc ré.
Tạ Linh Vận cũng đứng lên, trầm giọng thốt:
– Nếu đúng là Vô Diệm định vào đơn phòng, thì tại hạ phải đến đó mới được, tại hạ đến để khuyên giải nàng, đừng sanh sự với Hương Đình sư tỷ.
Hắn phi thân theo Hương Đình ngay.
Liễu Y Ảo vốn thích nhiệt náo, cũng đứng lên, cũng thốt:
– Tôi đến đó xem sao!
Nàng đi liền.
Tại tiệc, chỉ còn lại Độc Cô Minh và Lý Trại Hồng.
Không lâu lắm, tiếng hạc ngưng bặt, nhưng chẳng có việc gì xảy ra. Hay ít nhất, bọn Độc Cô Minh và Lý Trại Hồng chẳng thấy động tịnh gì, chung quanh vắng lặng, ba người đi, chưa một ai trở lại.
Sự im lặng đó không có nghĩa là hoàn toàn vô sự, sự im lặng rất đáng nghi ngờ, bởi nếu là vô sự thì tất cả phải trở lại bàn tiệc chứ. Còn như có sự gì, thì sao lại chẳng động tịnh nào cả?
Độc Cô Minh cau mày, đề nghị với Lý Trại Hồng:
– Chúng ta đến đó xem qua …
Lý Trại Hồng đưa tay nắm Độc Cô Minh giữ lại, thốt:
– Hoàng Hạc! Đơn phòng của sư tỷ, là cấm địa, tuy ngươi giao tình mật thiết với đại sư tỷ, song ngươi không thể đến đó, hay nói một cách khác, ngươi không nên đến đó.
Dừng lại một chút, bà ta trầm giọng tiếp:
– Huống chi, ngươi không có tư cách can thiệp và việc của các sư tỷ muội của ta.
Độc Cô Minh không biểu hiện một cảm nghĩ nào qua nét mặt hay lời nói.
Chẳng biết, lão có bất mãn vì thái độ lạnh nhạt của Lý Trại Hồng hay không, cái thái độ phủ nhận lão là một người thân của Lâm Hương Đình, mà đã là thân của Lâm Hương Đình, thì đương nhiên đứng về cánh Lâm Hương Đình, cánh của bà ta.
Tại sao Lý Trại Hồng tỏ cái vẻ phủ nhận sư liên minh của Độc Cô Minh?
Xẵng giọng với lão, giữ lão lại rồi, Lý Trại Hồng ve vuốt trở lại. Bà cười, vớt vát, mà cũng để mở màn cho một mưu thâm nào đó:
– Đừng lo nghĩ gì đến việc của họ. Chúng ta cứ uống, có trăng, có rượu, không hưởng cũng hoài!
Độc Cô Minh vẫn thản nhiên, bà lại bảo ngồi lại, lão ngồi, bà ta bảo uống rượu, lão uống, không tỏ vẻ thích mà cũng chẳng lộ ý bực tức. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ một chút, tất thấy lão ta lơ đãng, thân xác tại đó, mà hồn như chơi vơi tận đâu đâu.
Lý Trại Hồng làm gì không nhận ra cái vẻ xa vắng đó của lão?
Cái vẻ xa vắng của lão nói lên rõ rệt cái thừa của Lý Trại Hồng đối với lão, sự có mặt của bà ta chẳng hề làm cho lão chú ý nhất là khi một nam một nữ đối diện với nhau, dưới đêm trăng, trong lòng có chút rượu nóng rồi. Mà, nam thì tài, nữ thì đẹp! Vẻ xa vắng đó nếu không có nghĩa là nam khinh thường nữ, thì còn là gì nữa? Nữ nhân, có nữ nhân nào bị chạm tự ái mà không hận, không tức?
Tuy nhiên, Lý Trại Hồng chưa tỏ lộ khích động quá vội vàng và rõ rệt. Bà chỉ liếc xéo lão ta, hỏi:
– Ngươi không được yên tâm cho đại sư tỷ ta phải không?
Độc Cô Minh thoáng đỏ mặt, đáp nhẹ:
– Làm gì có việc đó?
Lý Trại Hồng mỉm cười:
– Thế thì ngươi đừng làm như kẻ thất hồn lạc phách chứ! Nào, hăng hái lên đi, uống đi, chúng ta cứ uống, bình sanh ta chưa từng thấy có dịp nào cao hứng bằng đêm nay.
Bà hỏi luôn:
– Ngươi có thích cạn chén với ta không?
Độc Cô Minh tự hỏi, trước đó, thì Lý Trại Hồng quá dửng dưng với cuộc rượu, rồi bây giờ bà ta lại bộc lộ cái hứng bừng bừng, điều đó, tại sao mà có? Tại sao bà ta thay đổi thái độ quá nhanh như vậy?
Lão không còn làm sao cự tuyệt Lý Trại Hồng, nhưng lão vẫn còn viện cớ:
– Tại hạ cũng muốn hầu rượu Tiên tử lắm chứ, ngại vì không có chén lớn …
Lý Trại Hồng khoát tay:
– Miễn là ngươi chấp thuận chuốc chén với ta là được rồi, còn cái việc có chén lớn hay không, ngươi để ta lo liệu. Ta có biện pháp!
Trên mặt bàn, có hai chiếc bình rượu, bằng sắt.
Lý Trại Hồng đưa một ngón tay, vận dụng kình lực, phóng một đạo chỉ phong, quét ngang qua, như một ngọn phảng chém qua đầu cỏ.
Hai tiếng động khẽ vang lên. Chỉ phong của Lý Trại Hồng quét qua, chặt đứt cổ bình, rơi xuống bàn, còn lại hai cái bầu, trong bầu rượu khá nhiều.
Bà ta biến hai chiếc bình thành hai cái chén lớn, đúng ý muốn của Độc Cô Minh. Bà chỉ còn vận công, rà tay quanh chỗ bị chặt, cho miệng bình trơn tru, khi đưa vào miệng không sợ làm trầy môi.
Bà mỉm cười, cầm một cái bầu, trao qua Độc Cô Minh thốt:
– Gặp nhau, hơi muộn, cũng đáng hận lắm chứ, phải không Hoàng Hạc?
Tuy nhiên, chúng ta cũng có thể uống với nhau một chén, phải vậy chăng Hoàng Hạc?
Độc Cô Minh thoáng lộ vẻ kinh dị hỏi:
– Tiên tử nói thế, là nghĩa làm sao?
Lý Trại Hồng nhếch nụ cười khổ:
– Ta nói thế, là do nơi niềm xúc cảm của ta, ta nhận ra rằng, trên thế gian này, chẳng tìm đâu ra được người thứ hai như ngươi, nhưng đại sư tỷ ta có cái diễm phúc, gặp ngươi trước rồi, ta còn lời gì nói nữa? Ta không nói được gì, thì ta phải hận chứ? Hận vì muộn, hận vì không có diễm phúc như đại sư tỷ!
Chẳng phải đây là lần thứ nhất, Độc Cô Minh bắt gặp ánh lửa nơi mắt bà ta.
Thứ lửa đó, tuy nó vô hình, song nó đốt cháy con người, đốt cháy cả một thành trì, một sự nghiệp, giang san. Nhưng lão cứ tưởng là dù sao, bà cũng phải giữ kín đáo ý niệm, và chấp nhận một việc đã rồi, bà phải biết cái thân phận của mình ở ngoài vòng xúc cảm. Bà phải chấp nhận một sự bất khả kháng mới phải. Lão không tưởng nổi, là bà còn can đảm nói lên một cách trắng trợn như thế!
Bởi không tưởng nổi, nên khi nghe bà tỏ tình, Độc Cô Minh sửng sờ, chẳng biết phải đối đáp làm sao cho thích đáng.
Lý Trại Hồng lại điểm nhẹ một nụ cười, vẻ cười thê thảm hơn trước mấy phần. Bà tiếp:
– Hoàng Hạc! Ngươi yên trí! Ngoài chén rượu này, ta chẳng van cầu ngươi điều gì khác nữa đâu! Ta chỉ mong ngươi uống cạn chén rượu này thôi, một chén rượu kỷ niệm mà ta chẳng bao giờ quên được, uống đi, Hoàng Hạc, uống rồi chúng ta mỗi người đi về một phương trời riêng biệt. Chén rượu không ràng buộc chúng ta, uống chén rượu mà ngươi cầm như tại một tửu quán nào đó, ngươi bỏ tiền ra, mua uống, nó chẳng cam kết mảy mai giữa người mua và người bán …
Nếu bà đừng nói nhiều, có lẽ Độc Cô Minh đã uống, uống ngay khi bà trao.
Nhưng, bà đã để nhiều ý nghĩa trong chén rượu quá, lão không uống liền. Lão ngưng trọng thần sắc, hỏi:
– Tiên tử, có ý tứ gì?
Lý Trại Hồng thở dài:
– Chẳng có ý tứ chi cả.
Lộ vẻ căm hờn bà tiếp:
– Ta đã tỏ lộ tâm tình, vì quá xúc cảm, không dằn lòng được đó thôi. Chứ làm sao ta chẳng biết tâm tư của ngươi đâu còn chỗ trống để cho bóng hình ta chen vào, dù là giành một phạm vi nhỏ hẹp? Ta nói mỗi người ở một phương trời, chằng qua chỉ là một cách nói mà thôi, chứ dù ta với ngươi ở kề cận nhau, trong gang tấc mà nào có khác nghìn dặm quan hà?
Giọng nói của bà nghe bi thương cực độ.
Thực sự, Độc Cô Minh xót xa vô cùng, không nở nghe thêm, mà muốn cho bà đừng nói thêm, thì lão phải uống cạn chén rượu. Rượu cạn rồi, là bà sẽ không còn lý lẽ dẫn giải dài dòng. Lão nâng bầu rượu lên nốc cạn.
Lý Trại Hồng đợi lão cạn bầu, bà cũng cạn luôn bầu rượu của bà, rồi mạnh tay quăng nó vào vách đá, đáng lý nó phải bẹp dí, song bà quá hận, vận công khá nhiều, chiếc bầu vỡ vụn ra, như bầu bằng sứ. Đoạn, bà ngồi xuống, bà từ từ cởi y phục ra, từng chiếc từng chiếc, chiếc ngoài trước, chiếc trong sau, chiếc trên rồi đến chiếc dưới.
Độc Cô Minh trố mắt nhìn bà làm những việc đó, lão quá sững sờ, không có phản ứng nào ngay lúc đó, hoặc giả lão chẳng dám can thiệp liền, bởi can ngăn bà, là phải bước tới, chạm vào mình bà.
Y phục trút ra, thân hình loã lồ, y phục đó, trải trên đất như chiếc thảm, Lý Trại Hồng lên trên chiếc thảm đó, nằm dài xuống, rồi cất tiếng gọi Độc Cô Minh, tiếng gọi của bà có vẻ dụ hoặc phi thường:
– Ta nghe nóng trong mình quá, Hoàng Hạc! Nằm trên đống y phục này mát lắm. Ngươi có nghe nóng chăng?
Giật mình cơn sửng sốt đã qua, Độc Cô Minh trở về thực tế, lão nghe nóng trong người lạ lùng. Nhiệt bốc mạnh, mồ hôi tuông ra thành dòng.
Lý Trại Hồng đập nhẹ tay xuống một bên chỗ bà nằm, nửa mỉa nửa mời:
– Đừng làm bộ làm tịch, đừng rụt rè nữa, lại đây, lại nằm với ta cho mát, hai chúng ta cùng mát, mát cả thân xác mà cũng mát cả lòng. Nhanh lên, Hoàng Hạc!
Độc Cô Minh không do dự nữa. Lão cởi hết y phục của lão, rồi bước đến cạnh bà, nằm xuống. Đôi nam nữ nghiểm nhiên trong tư thế song song, sát bên nhau.
Mát đâu không thấy, chỉ thấy thân hình càng nóng, nóng lạ lùng, nóng với một thứ lửa quái dị …
Khi cả hai tỉnh lại thì, quanh họ, nơi bốn góc, có một người ở mỗi góc.
Tạ Linh Vận và Tây Môn Vô Diệm rất hân hoan, Lâm Hương Đình bình thản như thường.
Chỉ có Liễu Y Ảo kêu lên khủng khiếp.
Tiếng kêu của Liễu Y Ảo làm cho Độc Cô Minh giật bắn mình, vụt đứng lên hấp tấp vớ vội y phục, quấn vào mình đúng hơn là mặc.
Tạ Linh Vận điểm một nụ cười nham hiểm, thốt:
– Mừng cho sư muội đó nhé! Con người ta, ai ai cũng nuôi một cái mộng sanh bình. Mộng của sư muội đã thực hiện rồi, còn chi hơn?
Đến bây giờ, hắn mới gọi những người đồng môn bằng cái tiếng «sư» đứng đầu.
Lý Trại Hồng chẳng nói gì cả, song hấp tấp mặc y phục vào mình.
Độc Cô Minh hết lõa lồ rồi, hướng sang Lâm Hương Đình ấp úng thốt:
– Tội quá! Lỗi quá! Không xứng đáng với Hương Đình …
Lâm Hương Đình khoát tay:
– Chẳng có chi đâu, chính tôi cũng đã dự liệu như vậy từ lâu, Hoàng Hạc không nên hối hận. Trong tình cảnh đó, dù cho ai cũng chẳng tự kềm chế nổi, nếu kềm chế được, thì chẳng hoá ra chúng ta là thánh cả rồi sao?
Độc Cô Minh hết sức hổ thẹn, thở dài, thấp giọng:
– Chỉ vì tại hạ kém định lực, chứ có phải ai ai cũng không kềm chế nổi đâu?
Thành ra … thành ra … Thôi! Tại hạ chẳng có lời gì để nói nữa, tại hạ xin … đi! Sau này hẳn hay …
Lâm Hương Đình thoáng giật mình:
– Hoàng Hạc không cần phải đi đâu, tôi cam đoan là chẳng hề nghĩ ngợi mảy mai về việc này. Hoàng Hạc từng lấy lượng lớn, xét nét, thứ tha cho tôi, sẵn sàng quên dĩ vãng của tôi, thì tôi cũng phải trả lại cái gì đã nhận, một cách xứng đáng chứ! Không đâu, tôi chẳng hề quan tâm đến việc đã xảy ra, trái lại, tôi còn cao hứng nữa là khác. Sự việc này đã tạo cái thế bình đẳng cho chúng ta đó, Hoàng Hạc ạ!
Độc Cô Minh lắc đầu:
– Không được đâu Hương Đình! Tại hạ xin cảm tạ ý tốt của Hương Đình.
Không thể nào ở lại đây được nữa. Hương Đình tha thứ cho tại hạ, chứ tại hạ chẳng thể tự tha thứ được.
Lâm Hương Đình thở dài:
– Hoàng Hạc cố chấp quá đi thôi! Cũng được, muốn đi, cứ đi, tôi không ngăn trở nữa đâu! Song, tôi muốn biết, đi rồi Hoàng Hạc còn trở lại đây nữa chăng?
Độc Cô Minh nhìn thoáng qua Lý Trại Hồng, không đáp.
Lâm Hương Đình đã hiểu cái ý của lão rồi. Bà cười nhẹ, tiếp:
– Chúng ta lấy cái hạn hai mươi năm làm định kỳ, giả như trong vòng hai mươi năm đó Hoàng Hạc quên được chuyện ngày nay, thì cứ đến, phần tôi, tôi luôn luôn chờ đợi Hoàng Hạc. Giả như suốt thời gian đó, Hoàng Hạc không thể quên được, thì tôi đành chờ đúng ngày khai hội!
Độc Cô Minh trầm ngâm một lúc, đoạn thốt:
– Tại hạ cần phải luyện tập con tim cho cứng rắn hơn, tại hạ cần có một thời gian để quên, để tha thứ cho mình, khi nào tại hạ thành công trên những ước nguyện đó, thì tại hạ sẽ trở lại, hoặc trước hạn kỳ, hoặc ngay trong ngày đại hội.
Còn như tại hạ thất bại, thì vào ngày khai hội, tại hạ sẽ cử một đại diện. Tiên tử nên nhớ rằng nếu vị đại diện của tại hạ đến dự hội, thì tại hạ không còn ở trên nhân thế này nữa!
Lão quay mình, thoát đi liền.
Lão đi, luôn mười bảy năm dài. Mãi đến ba năm trước đây, lão trở về. Lão trở về với con người hoàn toàn thay đổi. Thay đổi, cho nên thần thái của lão chẳng giống ngày xưa. Ý chí của lão kiên định hơn, phong cách trầm ổn hơn.
Trong khi đó, đại sư tỷ cũng giữ nguyên tâm tĩnh ngày trước, cả hai vui cuộc trùng phùng, họ trở thành một đôi Tiên, sống giữa nhân gian …
Câu sau cùng, Lý Trại Hồng thốt. Sự việc trên cũng do chính bà lược thuật.
Nhắc lại đoạn cố sự, bà man mác trầm buồn, đưa ánh mắt mơ màng, nhìn ra xa thẳm …
Quan Sơn Nguyệt cũng trầm gương mặt theo dõi câu chuyện. Quan Sơn Nguyệt không ngờ là mình được nghe một đoạn cố sự bi thảm như vậy. Chàng trầm mơ một lúc lâu, đoạn hỏi:
– Tiên tử tường thuật rất rõ ràng, còn gì nữa mà tại hạ chẳng hiểu? Tuy nhiên, tại hạ lấy làm lạ ở điểm này, là trong sự việc đó, tại hạ không thấy có liên quan đến Tạ Linh Vận?
Lý Trại Hồng thở dài:
– Tạ Linh Vận thấu đáo tâm ý của tôi, bày cho tôi cái kế đó. Chính hắn mời mọi người dự tiệc, chính hắn cung cấp cho tôi loại mê dược «Hương Mộng Trầm Huân Tán», phàm những nữ đệ tử trong Long Hoa Hội, hay đúng hơn những đệ tử của sư phụ bị mê hoặc tâm thần, đến đổi phải sanh ra dâm loạn, bại hoại tiết trinh, đều do «Hương Mộng Trầm Huân Tán» cả. Tạ Linh Vận sợ Hoàng Hạc quá tinh ý, minh chánh, phát hiện ra thứ thuốc đó, cho nên hắn bỏ vào bình rượu, nhưng bình rượu có hai lớp vỏ, chất mê đó, hắn bỏ ở khoảng giữa hai lớp, thành thử, lúc rót rượu ra đãi mọi người, thì thứ rượu đó là thứ thường, đến chừng tôi dùng chỉ phong chặt đứt cổ bình, thuốc đó rơi xuống rượu. Còn cái việc Tây Môn Vô Diệm bén mảng đến đơn phòng cũng là do nơi sự sắp đặt của Tạ Linh Vận. Có như vậy, những người khác mới chạy đi, còn tôi thì ngăn chặn Hoàng Hạc ở lại …
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút:
– Chừng như Lâm Tiên Tử không hề quan tâm đến việc đó …
Lý Trại Hồng gật đầu:
– Thiếu hiệp nghĩ đúng. Bởi từng nếm qua loại thuốc mê đó, đại sư tỷ biết công hiệu của nó như thế nào, nên không trách Hoàng Hạc. Sở dĩ nhiên như vậy xảy ra, là vì thuốc mê chứ không vì cái ý muốn của người. Chỉ có Hoàng Hạc vốn minh chánh, thành ra cố chấp mà chẳng chịu sự thứ tha, do đó cả hai phải cách biệt nhau suốt mười bảy năm dài, mười bảy năm gián đoạn hạnh phúc của họ!
Nhưng, người lành thì trời giúp, chung quy rồi họ cũng hiệp lại với nhau, chỉ khổ cho tôi là mang niềm hối hận mãi mãi, còn Tạ Linh Vận cũng chẳng thu tập được gì, tuy hắn ly gián Hoàng Hạc với đại sư tỷ, Hoàng Hạc đi rồi, đại sư tỷ cũng chẳng lưu ý đến hắn, hắn vẫn thất vọng như thường!
Quan Sơn Nguyệt thở dài:
– Thảo nào ân sư trong thời gian đó, giam mình trong mật thất tại sa mạc!
Chàng thuật sơ lược hành vi của Độc Cô Minh trong thời gian đó.
Vì thẹn với việc làm đó, khi rời khỏi Thần Nữ Phong, Độc Cô Minh đi khắp giang hồ, khiêu chiến với chín phái lớn, ba đại danh gia trong vũ lâm, bảy cốc và mười bốn đảo, cốt gây nên công phẫn, khiến cho toàn thể hào kiệt anh hùng trong thiên hạ oán hận, liên kết nhau mà tìm lão, báo thù, hạ sát lão. Lão không muốn sống với sự hổ thẹn đó, nên quyết mượn tay quần hùng vũ lâm hạ sát lão.
Ngờ đâu, trong vũ lâm Trung Nguyên lúc đó rất ít người tài, thành thử ân sư của chàng đánh bại tất cả, lập nên Minh Đà Lịnh, nghiễm nhiên trở thành Minh Đà Lịnh Chủ, thanh danh hiển hách một thời.
Lý Trại Hồng gật đầu:
– Vũ công của Hoàng Hạc rất cao, tất cả những người trong Long Hoa Hội chẳng một ai đánh thắng lão ta. Nói gì đến những người trong các phái!
Quan Sơn Nguyệt tiếp:
– Sau khi đánh bại tất cả cao thủ các môn các phái tại Trung thổ người đến sa mạc, sống cuộc đời quy ẩn. Chính trong thời gian đó, người thu nhận tại hạ làm đệ tử, có lẽ là để thay thế người tại đại hội Long Hoa, cho nên người tận tâm truyền thọ tất cả những sở học. Có tại hạ thay mặt rồi, ân sư tại hạ hẳn phải nghĩ đến cái chết, để tạ tình Lâm Tiên Tử, mà cũng để đáp cái ý của Tiên tử.
Chàng dừng lại một chút, rồi lẩm nhẩm:
– Chẳng biết, sau đó, vì nguyên nhân nào, ân sư tại hạ lại hiểu được sự tình …
Lý Trại Hồng thở dài:
– Hoàng Hạc có hiểu ý hay không, điều đó tôi không được rõ, chỉ biết là lão ta đã trở lại, với tâm tư rất cởi mở.
Vừa lúc đó, từ bên ngoài, có người tiếp nối, âm thinh vọng vào trong:
– Thì cũng tại bần tăng quen thói gánh vác việc người, bần tăng mang bức huyết thơ của Lâm Hương Đình, vượt vạn dặm đường, tìm Hoàng Hạc, bức thơ đó cộng thêm lời bần tăng khuyên giải, dù cho đá, thơ và lời khuyên cũng lung lạc được ngay, huống hồ là con người, mà lại là người đa tình? Nhờ thế, thiên tình sử giữa hai kẻ si tâm có cái kết thúc êm đẹp!
Câu nói vừa dứt, Khổ Hải Từ Hàng cũng vừa vào đến nơi.
Liễu Y Ảo gắt:
– Lão hoà thượng có biết nơi đây là đâu chăng, mà dám loạn chân đi hoang như thế?
Khổ Hải Từ Hàng mỉm cười:
– Long Hoa Hội đã tan rã, thì mọi cấm lịnh của Thiên Ngoại Thiên cũng nên giải trừ cho sớm!
Liễu Y Ảo «hừ» một tiếng:
– Ngươi đã nói là hai khắc sau mới trở lại kia mà?
Khổ Hải Từ Hàng cười nhẹ:
– Bần tăng làm đúng theo lời nói, bởi hơn hai khắc thời gian đã qua rồi. Chỉ Tiên tử không lưu ý đó thôi.
Mọi người giật mình, ngẩng mặt nhìn ra bên ngoài, thấy thái dương đã chếch về Tây.
Họ không ngờ là cuộc đàm thoại kéo dài khá lâu như vậy.
Liễu Y Ảo lộ vẻ bức rứt.
Khổ Hải Từ Hàng nhìn, tiếp:
– Tiên tử bất tất phải khẩn trương. Việc của Tiên tử, bần tăng bảo đảm …
Liễu Y Ảo chớp chớp đôi mắt:
– Ta có việc gì mà cần ngươi giúp chứ?
Khổ Hải Từ Hàng điềm nhiên:
– Người minh chánh, đâu cần phải dùng ý ẩn, lời ngoa? Việc của Tiên tử, nếu có, thì Tiên tử phải hiểu lấy chứ, Tiên tử có việc, bần tăng cũng hiểu được chứ? Đừng tự dối mình, đừng dối người, Tiên tử ơi! Bần tăng khuyên Tiên tử câu này, là đừng bao giờ nóng nảy. Bởi, dục tốc, thì bất đạt, trường hợp của Quan thế huynh, khác hẳn trường hợp Hoàng Hạc, Hoàng Hạc nhầm lẫn, sự nhầm lẫn đó còn sửa chữa được, nếu có sự nhầm lẫn trong trường hợp của Quan thế huynh, thì cầm như hỏng luôn suốt đời, do đó phải cố tránh sai lầm …
Liễu Y Ảo nổi giận, toan phát tác.
Khổ Hải Từ Hàng vội bước đến cạnh nàng, thì thầm bên tai nàng mấy câu.
Nàng dần dần dịu thần sắc, sau cùng lại lộ vẻ kinh dị, hỏi khẽ:
– Thật vậy? Ta phải làm sao đây?
Khổ Hải Từ Hàng vẫn cười như bất cứ lúc nào hể mở miệng là cười, lão tiếp:
– Thư thả! Bần tăng đã nói, bất cứ việc gì cũng đừng khẩn cấp, dục tốc bất đạt mà! Giọt nước, tuy nhỏ, chảy mãi cũng thành vũng, thành ao, ao thành hồ, hồ thành biển, Tiên tử vội làm chi? Bần tăng đã tình nguyện phụ trách việc đó, thì nhất định là việc phải thành chẳng để cho Tiên tử thất vọng đâu! Bây giờ thì xin Tiên tử giao Quan thế huynh cho bần tăng, trong một vài ngày thôi …
Liễu Y Ảo giật mình:
– Một vài ngày? Làm gì lâu thế?
Khổ Hải Từ Hàng đáp:
– Nếu Tiên tử có đọc qua mảnh giấy của Lâm Tiên Tử để lại, thì sẽ thấy là một vài ngày, chẳng những không lâu, mà còn ngắn, rất ngắn đấy!
Liễu Y Ảo chẳng nói gì.
Quan Sơn Nguyệt ngồi nghe họ đối đáp với nhau, chẳng hiểu gì cả.
Khổ Hải Từ Hàng điểm một nụ cười, hướng sang chàng, bảo:
– Đi thôi, Quan thế huynh, chúng ta không có thừa thì giờ đâu, đừng để mất phút giây nào!
Quan Sơn Nguyệt do dự.
Khổ Hải Từ Hàng tiếp:
– Theo bần tăng ngay, thế huynh! Nếu thế huynh trì hoãn thì những gì mà thế huynh bố trí bên ngoài, sẽ hỏng mất. Giả như thế huynh bị phiền lụy, bọn người kia vắng thế huynh, liệu họ sẽ làm nên việc cho chăng? Nếu Tạ Linh Vận gặp họ bất ngờ, thì đúng là đại họa cho họ đó.
Quan Sơn Nguyệt biến sắc, hấp tấp thốt:
– Phải đó, thiền sư. Chúng ta nên đi ngay!
Lý Trại Hồng kinh dị, hỏi:
– Thiếu hiệp bố trí cái gì ở bên ngoài núi?
Khổ Hải Từ Hàng đáp thay chàng:
– Quan thế huynh đến đây lần này, mang theo cái ý định nhận đắm thuyền tận đáy biển, cho nên đã bố trí tử sĩ quanh Vu Sơn, dù biết rằng làm như vậy là đem bầy châu chấu chống xe, cũng vẫn làm …
Quan Sơn Nguyệt thoáng đỏ mặt:
– Lão thiền sư nói đùa đấy, chứ trước kia thì tại hạ nào có biết mảy mai gì về Long Hoa Hội đâu! Bởi chẳng hiểu Long Hoa Hội như thế nào, nên mới hoạch định một kế sách hầu như ấu trĩ! Bây giờ, nhận ra, sư thực trên xa chỗ tưởng của mình, đương nhiên mình phải làm cái gì nên làm, để tránh hối tiếc. Phải đi đấy, thiền sư ạ …
Khổ Hải Từ Hàng chỉnh sắc mặt:
– Phía sau núi, có con đường thang, do con đường đó mà đi, chúng ta có thể rút ngắn thời gian một phần quan trọng. Phải gọi tiểu liểu đầu dẫn đường.
Liểu đầu, là Linh Cô, nhà sư phải gọi, bởi nàng có mặt tại đó.
Nàng nhìn nhà sư «hừ» một tiếng:
– Cái lão hoà thượng này làm như rành địa thế Thiên Ngoại Thiên lắm vậy!
Khổ Hải Từ Hàng trừng mắt, vờ nổi giận quát:
– Đừng có trêu vào lão trọc này nhé, lão sanh giận thì trong tương lai, lão sẽ chẳng tiếp trợ gì đâu!
Linh Cô rùn vai, cười mỉa:
– Đừng khoe hay khoe giỏi! Tôi sẽ tuyên bố lên là lão ăn vụng thịt chó cho mà xem!
Thốt xong, nàng lắc chiếc đầu, bính tóc quăng ra sau, nàng thoát nhanh ra cửa, đi luôn.
Liễu Y Ảo sửng sờ, lẩm nhẩm:
– Xem ra, Linh Nô dấu chúng ta rất nhiều việc quá.
Lý Trại Hồng thở dài:
– Đừng trách ai, sư muội, chỉ hận mình mù mờ đến độ bị tất cả mọi người khinh, trá. Đại sư tỷ, rồi đến Tạ Linh Vận, luôn Khổ Hải Từ Hàng, còn có Linh Nô nữa, ai ai cũng giấu chúng ta, không nhiều thì ít!
Từ Hàng chưa đi, nghe nói thế điểm một nụ cười:
– Nhị vị Tiên tử trách người làm gì? Nếu có trách, là cũng phải tuỳ người mà trách, xem kẻ đó là bạn hay là thù, nhiên hậu mới trách chứ, nhiều khi vì một thiện ý mà người ta bắt buộc phải giấu mình chuyện chi đó. Giả như bần tăng đây, nếu không có một vài hành động man trá thì làm sao cứu vãn được sự tình, làm sao an bày cho tất cả được vô sự? Nhị vị cứ vẫy tay gọi, gọi lúc nào, là bần tăng và Quan thế huynh sẽ đến lúc đó, giải quyết tất cả mọi việc cho nhị vị …
Lão nắm tay Quan Sơn Nguyệt, cả hai cùng bước ra cửa.
Hai nàng ở lại, hoang mang, mơ hồ, chập chờn trong ảo cảnh.
Quan Sơn Nguyệt và Khổ Hải Từ Hàng ra đến bên ngoài đi một lúc gặp Linh Cô chờ đợi.
Thấy họ rồi, nàng thoắt phi thân vút đi, lao mình xuống bên dưới, xuyên qua mây khói.
Khổ Hải Từ Hàng vẫn nắm tay Quan Sơn Nguyệt, nhảy theo Linh Cô.
Nghe gió bên tai rất mạnh Quan Sơn Nguyệt hết sức sợ hãi, vội đề khí cho thân hình nhẹ, rơi từ từ.
Khổ Hải Từ Hàng cười nhẹ, bảo:
– Đừng ngại, thế huynh. Chúng ta không dập xương đâu mà lo, bên dưới có tiểu yêu tinh tiếp ứng, nhất định chúng ta xuống đến đó, vô sự.
Bỗng, họ nghe dội chân, chừng như chân họ chạm phải một vật gì. Thì ra đó là một loại lưới, họ rơi đúng trên chiếc lưới đó. Chiếc lưới như sàng qua một bên, cuốn họ luôn, đưa qua một biển mây.
Họ mở mắt ra, thấy mình đã xuống nơi chân núi rồi.
Nơi đó, Chưởng môn nhân phái Chung Nam là Lữ Vô Úy và Lưu Tam Thái đang đứng, người dưới thấy người trên bỗng nhiên đáp xuống cùng giật mình.
Ngoài họ ra, còn có Linh Cô, nàng nhìn Quan Sơn Nguyệt và Khổ Hải Từ Hàng, cười hì hì.
Nơi đó, Thiên Tề Ma Quân Kỳ Hạo đang suất lĩnh bọn Du Hồn có Khôi Y Thị Giả Tiêu Nhất Bình cầm đầu, đang giao chiến với Vạn Lý Vô Vân và Nhất Luân Minh Nguyệt.
Cuộc chiến giữa song phương đã đến lúc quyết liệt phi thường.
Thực ra, chỉ một mình Kỳ Hạo cũng thừa sức lấn áp hai lão nhân, còn bọn Du Hồn có mặt tại đó, bất quá để tăng gia thinh thế, tạo nên nhiệt náo, gây khẩn trương cho địch mà thôi, chứ chẳng cần phải can thiệp mạnh.
Vạn Lý Vô Vân vừa trông thấy Khổ Hải Từ Hàng xuất hiện vội kêu lên:
– Lão trọc! Ngươi đến chậm một chút nữa, là bọn ta phải ngửa cổ chờ chúng chặt đấy!
Khổ Hải Từ Hàng day qua Linh Cô, bảo:
– Cảm phiền cô nương cho hai con tiểu quỷ đó xuất hiện đi!
Kỳ Hạo thừa hiểu là Linh Cô sẽ làm gì rồi, lập tức hắn dẫn bọn Thị Giả, bỏ cuộc chiến chạy đi.
Lữ Vô Úy bước đến trước mặt Quan Sơn Nguyệt, vòng tay thốt:
– Lịnh chủ! Bần đạo …
Vạn Lý Vô Vân vừa thở vừa ngăn chặn:
– Đừng nói nhiều, mất thì giờ. Chưởng môn nên đi qua các nơi phục hoả dược, phá huỷ hết tất cả, đồng thời thông báo gấp cho những người khác biết nên nhớ là làm gấp, nếu chậm trễ là bọn ta cầm như hữu hỉ …
Lữ Vô Úy do dự.
Quan Sơn Nguyệt bảo:
– Chưởng môn cứ đi, lo việc đó cho xong đi, chuyện chi khác, mình sẽ nói sau.
Khổ Hải Từ Hàng tiếp nối:
– Phải đó đạo huynh. Bần tăng có sai sử một số người, ngặn chặn một số ma đầu, biết đâu người của đại huynh sẽ nhận lầm người của bần tăng. Tốt hơn đạo huynh nên đi thông báo sớm đi, đừng để họ chạm nhau, mà thành ra người nhà quật người nhà, bọn ma đầu sẽ cười cho!
Lữ Vô Úy tỉnh ngộ, giật mình, cùng Lưu Tam Thái chạy đi liền.
Vạn Lý Vô Vân hướng sang Quan Sơn Nguyệt, thốt:
– Chủ ý của tiểu huynh đệ khá lắm đó! Nếu lão trọc không phát hiện sớm, thì bọn lão phu cầm như táng mạng tại ngọn núi này rồi! Một chủ ý tuyệt diệu!
Quan Sơn Nguyệt thoáng đỏ mặt:
– Tại hạ tuy chưa biết rõ Long Hoa Hội là cái hội quái gì song bất cứ gặp ai trong hội, tại hạ cũng lấy làm lạ, là ai ai cũng có vẻ hung ác lạ thường …
Vạn Lý Vô Vân hỏi:
– Một mình ngươi, ngang nhiên lên trên đó, chẳng sợ mất mạng sao?
Quan Sơn Nguyệt khảng khái:
– Chết, ai lại chẳng chết? Làm việc hợp với đại nghĩa, nếu tiếc thân thì mong gì thành công?
Khổ Hải Từ Hàng mỉm cười:
– Bây giờ, thế huynh hãy lấy hoả pháo trong tay áo đó, quăng đi là vừa.
Cuộc bố trí của thế huynh dù cẩn mật đến đâu cũng không làm sao thế huynh qua mắt được bọn thuộc hạ của Thiên Tề Ma Quân. Cũng may bần tăng phát giác kịp thời đấy, nếu không thì cái hỏa trận này sẽ bị bọn ma đầu lợi dụng, và thay vì trừ diệt chúng, bọn ta lại tự diệt bọn ta!
Quan Sơn Nguyệt lại một phen đỏ mặt, thẹn quá không thốt nên lời.
Linh Cô cười nhẹ, hỏi:
– Quan công tử cho rằng người trong Hội Long Hoa toàn là hung ác cả, giả như lịnh sư trên núi, công tử cũng phóng hỏa đốt luôn?
Quan Sơn Nguyệt gượng đáp:
– Tại hạ không tưởng là ân sư cấu kết với bọn hung ác, do đó, chẳng khi nào nghĩ là gia sư có mặt tại đây.
Khổ Hải Từ Hàng gật đầu:
– Dụng tâm thì rất đẹp, song thủ đoạn còn non quá chừng. Vì quá non mà thành mạo hiểm, liều lĩnh. Gì thì chẳng nói làm chi, chỉ nội cái việc dùng người.
Dùng chi mà nhiều người thế, người nhiều thì dễ lộ việc. Huống chi, Kỳ Hạo đã biết trước rồi, hắn chờ thế huynh một mình lên núi, ở dưới hắn chế ngự bọn người của thế huynh dễ dàng, rồi cuộc bố trí của thế huynh trở thành hữu dụng cho hắn, hắn rút bọn ma đầu đi hết, sau đó phóng hoả. Thế huynh thấy chưa, chính bọn bần tăng thọ nạn, chứ người trong Ma Bảng và Quỷ Bảng đã do hắn báo tin mà chạy hết rồi, còn ai đâu nữa mà thọ hại?
Quan Sơn Nguyệt cúi đầu:
– Tại hạ biết mình hành động sai lầm! Rất có thể vì sai lầm đó, tại hạ và bọn người do tại hạ bố trí, cùng chết luôn với các vị! Mà, chung quy, bọn ma đầu vẫn tự tại, thung dung!
Khổ Hải Từ Hàng mỉm cười, tiếp luôn, nhưng hướng sang Vạn Lý Vô Vân và Nhất Luân Minh Nguyệt:
– Hai vị lên núi, tạm thời ở đó, và chịu khó thông tri các bằng hữu của chúng ta, trong ba hôm nữa, Tạ Linh Vận sẽ trở lại, bần tăng có biện pháp ứng phó với hắn, tất cả bằng hữu nên yên trí.
Vạn Lý Vô Vân và Nhất Luân Minh Nguyệt đi liền.
Quan Sơn Nguyệt thất bại trong mưu đồ, lại bị mọi người trách nhẹ, thẹn thùng quá, đứng lặng tại chỗ.
Phần chàng chẳng hiểu Khổ Hải Từ Hàng hành động như thế nào thành ra mơ hồ cực độ, nhìn lão, như chờ giải thích.
Từ Hàng quay qua Linh Cô giục:
– Nhanh lên, không dẫn đường đi gấp, hỏng việc là nguy cả bọn đấy!
Linh Cô chạy đi, Khổ Hải Từ Hàng và Quan Sơn Nguyệt theo sau.
Chạy một lúc, họ đến bờ sông, Linh Cô vào bụi rậm kéo ra một chiếc thuyền nhảy lên thuyền tay chèo sẵn.
Khổ Hải Từ Hàng quay qua Quan Sơn Nguyệt, nghiêm sắc mặt, thốt:
– Mời thế huynh lên thuyền. Trong hai hôm nữa, bần tăng sẽ đợi thế huynh tại đây.
Quan Sơn Nguyệt kinh dị:
– Đại sư không cùng đi?
Khổ Hải Từ Hàng đáp:
– Bần tăng không đi được. Dọc đường, có người chờ đón thế huynh:
hãy tự trọng nhé, thế huynh, đại sự đang đè nặng nơi đôi vai thế huynh đó.
Không làm sao hơn, Quan Sơn Nguyệt đành tạm cáo biệt lão hoà thượng, rồi lên thuyền.
Linh Cô tách bến ngay.
Quan Sơn Nguyệt hỏi:
– Mình đi đâu đây tiểu muội?
Linh Cô không đáp, cứ chèo thuyền, đến lúc hoàn hôn xuống đột nhiên nàng bẻ lái cho thuyền vào bờ theo con đường bí mật giữa những bụi cỏ, lướt đi.
Thuyền cập bờ, Linh Cô bảo chàng xuống đất, theo con đường mòn trước mắt mà đi, còn nàng thì quay thuyền trở lại.