Đoàn lữ hành hai người một thú lại thêm một quái vật nữa, phải gọi là quái vật vì con người vừa hiệp đoàn, có thân hình phồng tròn như một quả bí đao, song chiếc đầu thì giữ nguyên hình trạng.
Người vừa hiệp đoàn một cách bất đắc dĩ, hay đúng hơn, bất khả kháng, chính là Mã Bá Ưu, và vật là Minh Đà, người là một trai anh tuấn Quan Sơn Nguyệt với một gái diễm kiều Giang Phàm.
Cái đích của hành trình, dĩ nhiên là Thiên Xà Cốc.
Điều đáng lấy làm lạ, là cái mâu thuẫn rõ rệt giữa bọn đồng hành, thiếu nữ diễm kiều thì cười cười nói nói, luôn luôn biểu hiện vẻ yêu đời, còn quái vật bị cột trên cổ lạc đà thì liền miệng rên ư ử.
Đi như thế với sự mâu thuẫn rõ rệt, hẳn là phải gợi tính hiếu kỳ của khách lữ hành, hoặc xuôi hoặc ngược trên trục giao thông, nhưng dọc đường, họ gặp rất nhiều người, đơn độc có, hiệp đoàn có, mà chẳng một ai dám gây phiền phức gì cho họ. Bởi, ngày nay thinh danh của Quan Sơn Nguyệt quá cao, dù cho người đời chưa từng biết mặt chàng, trông thấy con Minh Đà, và chiếc Độc Cước Kim Thần, cũng biết ngay thân phận của chàng. Do đó chàng bình yên suốt khoảng đường dài.
Người hiếu kỳ không dám gây phiền phức cho chàng đã đành, còn cái bọn mai phục dọc đường, chờ chàng đi ngang qua mà hạ thủ đoạn, bọn đó ở đâu sao chẳng thấy xuất hiện ngăn trở? Chẳng lẽ Mã Bá Ưu nói ngoa?
Lộ trình dần dần thu hẹp, Thiên Xà Cốc gần kề. Bọn Quan Sơn Nguyệt sắp sửa đến sơn thôn mà họ định dừng chân lại.
Minh Đà chở một lúc ba người, cộng thêm chiếc Độc Cước Kim Thần, vẫn chạy đều đều, không có vẻ gì chứng tỏ là mệt nhọc cả.
Tuy nhiên, Giang Phàm đã mến nó từ hai ngày qua, nghĩ là nên bớt gánh nặng cho nó phần nào, nên đề nghị cùng Quan Sơn Nguyệt:
– Quan đại ca, mình sắp đến nơi rồi, tôi tưởng có mang quái vật này theo cũng chẳng ích gì, tốt hơn mình quăng hắn ta xuống tại đây, cho Minh Đà được nhẹ nhàng.
Nàng bắt đầu quyến luyến Quan Sơn Nguyệt sau mấy hôm chung sống với nhau, nên không dùng tiếng công tử xưng hô với chàng nữa.
Quan Sơn Nguyệt đồng ý, mở dây cột, nắm lấy Mã Bá Ưu, quăng xuống bụi cỏ bên vệ đường.
Chàng quăng khá mạnh, làm Mã Bá Ưu chạm đất đau quá chừng, hắn rên nghe thê thảm hết sức.
Giang Phàm bất nhẫn, nhảy xuống, lấy trong mình ra một lọ thuốc, bỏ một hoàn vào miệng hắn, thốt:
– Luận về hành vi của ngươi, dù ngươi có chết cũng chưa bù với tội ác, song ta không nỡ để cho ngươi chết dọc đường sá, vì từ tâm ta bố thí cho ngươi một hoàn thuốc đó, trong nửa khắc nữa, thuốc ngấm, ngươi có thể đi đứng được, vậy về nhà rồi, hãy suy gẫm việc mình làm, nếu không chừa tánh cũ, thì ít nhất cũng nên tránh gặp lại ta.
Viên thuốc vừa qua khỏi cổ, Mã Bá Ưu cảm thấy có công hiệu ngay, thân hình hắn dần dần xẹp lại, tinh thần lại từ từ lên. Hắn nhếch nụ cười khổ, cất tiếng:
– Quan đại hiệp! Giang tiểu thơ! Tại hạ xin đa tạ tấm lòng đại lượng của nhị vị, nhưng nhị vị nên giết luôn tại hạ đi là hơn. Chứ nhị vị buông tha tại hạ rồi, chắc gì Giáo chủ sẽ phóng thích cho tại hạ?
Quan Sơn Nguyệt dửng cao đôi mày:
– Trong nửa khắc nữa, ngươi sẽ đi đứng được, công lực của ngươi sẽ được phục hồi như cũ, ngươi không tự bảo vệ được sao? Huống chi, Tạ Linh Vận làm gì có thừa thì giờ, tìm ngươi mà hạ thủ theo cái tâm tiểu nhân của y?
Mã Bá Ưu thở dài:
– Tạm thời, Giáo chủ không tìm tại hạ, nhưng còn sau nầy thì sao? Tại hạ có trốn thoát khỏi tay Giáo chủ được chăng? Đại hiệp hãy tưởng tượng một số cực hình mà Giáo chủ sẽ dành cho tại hạ khi rơi vào tay Giáo chủ sau nầy!
Giang Phàm lấy làm lạ:
– Tạ Linh Vận bảo ngươi ám toán bọn ta, ngươi tuân hành lịnh của hắn rồi, bất quá vì ngươi kém tài, nên không thành công, chứ nào phải ngươi thông đồng với đối phương mà không tận tâm tận lực thi hành nhiệm vụ? Chẳng lẽ Tạ Linh Vận bắt tội ngươi?
Mã Bá Ưu lại thở dài:
– Giang tiểu thơ ơi! Tiểu thơ làm gì biết được quy củ của Thiên Ma Giáo!
Lãnh một sứ mạng rồi, giáo đồ phải thi hành, nhất định phải thành công, chứ không được thất bại. Thành công thì tưởng thưởng trọng hậu, thất bại thì chịu hình phạt nặng nề! Không có vấn đề cứu xét thuộc hạ cố gắng sức mình hay chểnh mảng công tác. Hai vị đến đúng hạn kỳ ước muốn của hai vị, nghĩa là đến sớm một ngày, như vậy là tại hạ thất bại rồi! Giờ đây, hình phạt đang chờ tại hạ, thứ hình phạt khốc liệt không tưởng nổi!
Dừng lại một chút, hắn tiếp:
– Tuy nhiên, trước khi thọ nhận hình phạt, bọn thuộc hạ cũng được Giáo chủ chấp thuận cho tự xử, trừ khi nào người vi phạm quy củ không tự xử, thì Giáo chủ sẽ ra lịnh truy nã, bắt được rồi, sẽ áp dụng cực hình trừng trị.
Quan Sơn Nguyệt hỏi:
– Tạ Linh Vận chấp thuận cho các ngươi tự xử như thế nào?
Mã Bá Ưu đáp:
– Lúc tiếp nhận sứ mạng, tại hạ cũng tiếp nhận luôn một hoàn thuốc độc, nếu không hoàn thành công tác, là phải uống hoàn thuốc độc mà chết.
Quan Sơn Nguyệt cười lạnh:
– Tại sao ngươi không tự sát ngay từ lúc đầu biết là thất bại rồi?
Mã Bá Ưu cúi đầu, đáp:
– Bị con độc xà của Giang cô nương ngoạm trúng, tại hạ bất động liền, sau đó đại hiệp lại cột cứng tại hạ nơi cổ lạc đà, tại hạ làm sao lấy được hoàn thuốc mà bỏ vào miệng để tự sát?
Quan Sơn Nguyệt mỉa mai:
– Muốn sống thì khó, chứ muốn chết là việc hết sức dễ dàng, con người ta có biết bao nhiêu cách tự sát, nếu quyết tâm thì bằng cách nầy hoặc cách khác, vẫn chết được như thường, cần gì chỉ bằng vào một hoàn thuốc độc duy nhất?
Mã Bá Ưu thở dài:
– Đại hiệp nói có lý lắm, song con người trên cõi thế, có nhiều sự tình mà tình lý không phương giải thích, lúc bị chế ngự, tại hạ nào sợ chết, nhưng khổ nỗi mình không cử động được! Bây giờ, tay chân mó máy được rồi, thì tại hạ không muốn chết! Không muốn chết, mà chắc chắn là sẽ phải chết, nghĩ ra còn khổ hơn muốn chết mà không chết được!
Giang Phàm nghĩ rằng, hắn nói đúng cái tâm tưởng của hắn hiện tại.
Quan Sơn Nguyệt cau mày:
– Bây giờ, ngươi định làm sao đây?
Mã Bá Ưu lại thở dài:
– Tại hạ không còn dõng khí để nghĩ đến việc tự sát nữa, mà lại cũng không đủ can đảm tiếp thọ hình phạt, hơn nữa cũng chẳng có bản lãnh kháng cự Giáo chủ! Chỉ còn có cách là … van cầu đại hiệp xuống tay, sát diệt tại hạ ngay bây giờ …
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Không được! Ta đã buông tha ngươi rồi, chẳng khi nào ta lại giết ngươi!
Mã Bá Ưu chớp mắt:
– Thế thì tại hạ xin đại hiệp mang tại hạ theo với, ở bên cạnh đại hiệp, tại hạ không còn sợ người trong Thiên Ma Giáo giở bất cứ thủ đoạn nào hãm hại!
Nếu không thì, sau khi hai vị đi rồi, chắc chắn là sẽ có người trong bổn giáo đến bắt tại hạ.
Quan Sơn Nguyệt khoát tay:
– Nói nhảm! Chúng ở đâu đây mà xuất hiện gấp thế? Nếu có, tại sao ta không thấy?
Mã Bá Ưu đáp:
– Chúng không chường mặt thì đại hiệp làm sao thấy được? Phải biết, dọc theo con đường đến đây, ít nhất cũng có độ trăm người đón chờ, và tại hạ tin rằng họ có theo dõi đến đây!
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Làm gì có người theo dõi! Ngươi khéo lo sợ hão huyền!
Mã Bá Ưu quả quyết:
– Tại hạ không nói ngoa đâu! Giáo chủ đã phái số người đó, mai phục dọc đường, với nhiệm vụ ngăn trở các vị, làm chậm trễ cuộc hành trình, tại hạ hiểu rõ điều đó lắm. Những người đó, kém vũ công, họ không dám xuất hiện đương đầu với đại hiệp, họ chỉ nấp trong bóng tối, âm thầm thi hành thủ đoạn. Song, họ thấy tại hạ cùng đi với đại hiệp, họ đinh ninh là tại hạ đã đầu hàng đại hiệp rồi, và có thể tại hạ tố cáo với đại hiệp những mưu mô của họ. Do đó, họ không dám hạ thủ.
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
– Nói như ngươi, thì nếu ta mang ngươi theo bên cạnh ta, thì ta sẽ tránh được biết bao nhiêu điều phiền phức! Tuy nhiên, ta nào có sợ những phiền phức đó, không sợ thì ta có cần gì mà tìm cách ngăn chận những phiền phức đó đến với ta?
Mã Bá Ưu thốt:
– Đành rằng đại hiệp không sợ phiền phức, những gặp nhiều trở ngại giữa đường, sẽ thành một thời gian chậm trễ quan trọng cho đại hiệp. Và đó chính là mục đích của Giáo chủ, chứ đâu cần gì những người đó đánh bại đại hiệp? Bây giờ, đến đây rồi, các vị tranh thủ được một khoảng thời gian trên một ngày dài, khoảng thời gian đó chính tại hạ gián tiếp tranh thủ cho hai vị đó, vì có mặt tại hạ bên cánh các vị, mọi phiền phức đều tiêu tan ngay từ trong trứng, các vị được bình an thuận lợi xúc tiến hành trình.
Quan Sơn Nguyệt điểm một nụ cười:
– Như vậy là bọn ta phải cảm tạ ngươi!
Mã Bá Ưu cười khổ:
– Tuy tại hạ không đầu hàng đại hiệp, người trong Thiên Ma Giáo vẫn tin là tại hạ đã đầu hàng rồi, bởi tình thế như vậy, nên tại hạ không còn cách nào khác hơn là đầu hàng luôn với đại hiệp!
Quan Sơn Nguyệt trầm ngâm một lúc:
– Ta không sá chi cái việc ngươi đầu hàng hay không đầu hàng, bất quá thấy ngươi trong tình thế đó, ta bảo vệ ngươi được an toàn vậy thôi. Nhưng không may cho ngươi, là ta còn nhiều sự vụ cần hoàn thành …
Mã Bá Ưu hấp tấp thốt:
– Thế thì đại hiệp cho tại hạ theo với, dù đại hiệp có cột trên hay treo dưới cổ Minh Đà, cũng chẳng sao, thà như vậy mà tại hạ vững tâm hơn là đại hiệp bỏ tại hạ ở đây một mình …
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu:
– Không được! Hiện tại ta cần đến một địa phương, mang ngươi theo thì phiền lụy quá. Giả như ta cần tiếp xúc với bọn người của Tạ Linh Vận, thì trong trường hợp đó, chắc gì ngươi được an toàn?
Mã Bá Ưu suýt bật khóc. Hắn van cầu tha thiết:
– Thế thì đại hiệp nên xuống phước giết tại hạ đi, nếu có phải giết, tại hạ chịu chết nơi tay đại hiệp hơn là bị rơi vào tay người trong Thiên Ma Giáo. Chết bao giờ cũng sướng hơn là tiếp nhận hình phạt sống của họ!
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút, day qua Giang Phàm hỏi:
– Đến lúc nào hắn mới khôi phục công lực được như cũ, Giang cô nương?
Giang Phàm đáp:
– Một khắc thôi! Nếu có Tiểu Ngọc ngoạm trúng mạch hắn thì hắn chết gấp là cái chắc. Và trong trường hợp đó, tôi không có cách gì cứu hắn được. Đại ca biết không, con Tiểu Ngọc biết nghe tiếng người, nó nghe đại ca nói với tôi như vậy, nên nó không cắn chết hắn đấy. Chất độc của nó chỉ cắn phớt qua lớp da ở ngoài, thành ra hắn sưng phù mình, hắn uống viên thuốc của tôi rồi, chất độc được giải trừ, hắn sẽ lấy lại vóc dáng như cũ.
Quan Sơn Nguyệt gật đầu:
– Thế là hay!
Chàng trở quay Mã Bá Ưu, tiếp:
– Ta tin ngươi, trong lúc vô tình, ngươi đã giúp ta tránh được những phiền phức dọc đường. Bây giờ, để đáp lại cái điều mà ngươi đã giúp ta, ta lưu lại đây trong một khắc nữa, chờ ngươi khôi phục nguyên trạng rồi, ngươi đi, ta đi, mỗi người mỗi ngả, trong tương lai, ngươi gặp rủi hay may, thì đó là do mạng vận của ngươi …
Mã Bá Ưu lộ vẻ bất mãn:
– Thiên Ma Giáo nhất định là không dung thứ cho tại hạ rồi, mà trong thiên hạ ngày nay, trừ Quan đại hiệp ra, còn ai dám chống đối giáo phái đó? Đại hiệp muốn cứu một người, xin cứu cho vẹn toàn, chứ chữa trị cho tại hạ lành mạnh rồi, lại buông thả tại hạ trong màng lưới của Thiên Ma Giáo, thì thà đại hiệp giết đi còn hơn!
Quan Sơn Nguyệt chính sắc mặt:
– Những sự phiền phức đó, chính ngươi tự tạo cho ngươi, bây giờ ngươi quyết ăn vạ với ta, là ăn vạ làm sao được? Ai bảo ngươi ngày trước mù quáng vì lợi lộc mà cam tâm gia nhập vào cái giáo phái ma quái đó chứ? Dù muốn dù không ngươi vẫn là một kẻ đối lập của ta, ngươi đã hãm hại ta, mà ta đối xử với ngươi như vậy, là đẹp lắm rồi đó. Đừng đòi hỏi gì hơn.
Mã Bá Ưu cười khổ:
– Đại hiệp trách cũng phải! Nhưng đại hiệp có biết đâu, trước kia, ngoài Thiên Ma Giáo ra, tại hạ chẳng còn một nơi nào dung thân.
Quan Sơn Nguyệt lạnh lùng:
– Ngươi có nói gì cũng vô ích, trong thiên hạ chẳng thiếu chi người tốt, trong thiên hạ, những người tốt từng tỏ ra chống đối Thiên Ma Giáo cũng chẳng thiếu, có thể là cái tài của họ còn kém xa Tạ Linh Vận, song họ có sợ Tạ Linh Vận đâu?
Và Thiên Ma Giáo đã làm gì được họ chưa? Ta đơn cử ra một vài trường hợp, như Lý Trại Hồng, như Nhàn Du Nhất Âu, họ có ngán chi Giáo chủ của ngươi? Con người ta, muốn đứng vững, phải lập chí kiên cường, ngươi cứ ỷ lại vào ngoại lực, thì khi nào thành một con người xứng đáng với cái nghĩa của tiếng «người»?
Mã Bá Ưu thở dài:
– Những người đó có cảnh ngộ khác hơn tại hạ. Trong Long Hoa Hội, họ là những nhân vật tên tuổi, còn tại hạ bất quá chỉ là một gã biết được cái thuật trị bịnh thú vật, được Kỳ Hạo đem về, chăm sóc cho con Hắc Đà của y, do đó mà tại hạ vào luôn Thiên Ma Giáo …
Hắn dừng lại một chút, đoạn tiếp:
– Như Lý Trại Hồng, như Nhàn Du Nhất Âu, họ là những người có địa vị cao trong Long Hoa Hội, Giáo chủ phải đố kỵ ít nhiều, chứ tại hạ thì chỉ là một kẻ tay sai, thân phận quá thấp, sanh mạng ở trong tay người, mà tài thì chẳng có gì đáng kể, làm sao tại hạ dám phản kháng?
Quan Sơn Nguyệt nhìn thẳng vào mặt hắn:
– Chính ngươi săn sóc con Hắc Đà của Kỳ Hạo?
Mã Bá Ưu gật đầu:
– Trong cuộc tranh chấp với đại hiệp, Kỳ Hạo muốn có một con vật tương xứng, khả dĩ sánh với Minh Đà của đại hiệp, hắn bảo tại hạ phải tìm cho được một con lạc đà vừa ý hắn. Làm sao tại hạ tìm cho ra một con vật có giá trị ngang với Minh Đà? Miễn cưỡng lắm, cố gắng lắm, tại hạ mới tìm được con Hắc Đà, song Kỳ Hạo chưa bằng lòng, và do sự bất mãn của hắn mà có việc ngày nay …
Quan Sơn Nguyệt suy nghĩ một chút:
– Ngươi có cái thuật đó, ta muốn thực nghiệm xem kiến thức của ngươi như thế nào. Vậy ngươi có thể kể lai lịch của con Minh Đà chăng? Năm nay nó được bao nhiêu tuổi? Nó có những đặc điểm gì?
Mã Bá Ưu sáng mắt lên, thao thao bất tuyệt về sở trường của hắn:
– Minh Đà sanh tại Tây Vực, thuộc giống hi hữu, theo truyền thuyết thì tổ tông của nó là Thần Đà, giao hợp với lạc đà vùng hoang dã, mà lưu giống lại.
Giống này sanh sản rất ít, mỗi lớp chỉ có một con thôi, nó đi được ngàn dặm đường mỗi ngày, leo núi như lướt đất bằng, chạy trên cát như thuyền trôi sông lặng. Nhờ lịnh sư là Độc Cô Minh huấn luyện nó nghe được tiếng người và cũng học được mấy chiêu thức tự vệ. Rất tiếc là đến nay nó chưa hề giao hợp với con lạc đà nào, chỉ sợ rồi đây cái giống của nó phải bị tiêu diệt.
Quan Sơn Nguyệt chú ý:
– Tại sao nó không chọn một con lạc đà nào đó, giao hợp để truyền giống?
Mã Bá Ưu lắc đầu:
– Điều đó, lịnh sư cũng có nghĩ đến, song nó không chịu tiếp cận với những lạc đà tầm thường. Trong thiên hạ ngày nay, hoặc giả chỉ có con Hắc Đà của Kỳ Hạo là khả dĩ làm cho Minh Đà chú ý thôi. Nhưng, con Hắc Đà đó đâu còn nữa.
Kỳ Hạo đã giết chết rồi.
Quan Sơn Nguyệt cau mày:
– Ngươi không thể tìm ra con lạc đà khác ngoài con Hắc Đà của Kỳ Hạo sao?
Mã Bá Ưu thở dài:
– Tìm thì được, song khó mà tìm một con vật ngang giá trị với Hắc Đà của Kỳ Hạo, nói gì con Minh Đà của đại hiệp, vật thì khả dĩ có, còn cơ hội thì kể như không rồi!
Quan Sơn Nguyệt buông giọng khẳng khái:
– Chỉ cần ngươi tìm được một lạc đà khả dĩ phối hợp với Minh Đà, là ta cam kết bảo vệ ngươi an toàn, không để người trong Thiên Ma Giáo hãm hại ngươi …
Mã Bá Ưu lộ vẻ mầng:
– Nếu đại hiệp sẵn sàng như vậy, thì tại hạ phải cố gắng giúp đại hiệp được mãn nguyện. Tại hạ không tin là con vật như vậy lại tuyệt giống, bằng cớ là cái giống thần vật đó còn lưu truyền đến ngày nay thì chẳng lẽ đến cái thế hệ nó rồi, lại chấm dứt sao?
Quan Sơn Nguyệt trầm ngâm một lúc đoạn dẫn con Minh Đà đến gần Mã Bá Ưu, rồi lấy chiếc Độc Cước Kim Thần xuống, kế đó lại lấy trong mình ra chiếc Minh Đà Lịnh và một quyển sách mỏng, chàng đặt tất cả những vật đó bên cạnh Mã Bá Ưu.
Sau cùng, chàng chỉnh nghiêm thần sắc, đến trước mặt Mã Bá Ưu lạy một lạy, thốt giọng thành khẩn:
– Mã tiên sanh! Những gì đã qua xin tiên sanh bỏ đi cho, tại hạ nhìn nhận là mình đắc tội lớn lao với tiên sanh. Những vật này tại hạ xin giao hết cho tiên sanh …
Lúc đó công lực của Mã Bá Ưu đã khôi phục phần lớn, hắn đã cử động được rồi, thấy Quan Sơn Nguyệt làm cái điều ngoài chỗ tưởng của hắn, hắn giật bắn mình, vụt đứng lên, tránh qua một bên, đồng thời hỏi:
– Quan đại hiệp làm cái chi long trọng thế?
Quan Sơn Nguyệt vẫn giữ vẻ trang nghiêm:
– Ngày trước, gia sư từng lo ngại Minh Đà tuyệt hậu, cho nên người nghĩ rằng tại hạ là Lịnh Chủ Minh Đà cuối cùng, song tại hạ không tin như vậy. Tại hạ âm thầm chuẩn bị, đem sở học do gia sư truyền dạy, lần lượt ghi chú vào một quyển tập, đó là quyển nầy đây. Còn Độc Cước Kim Thần là vũ khí độc môn của Minh Đà Lệnh Chủ, tại hạ xin giao hết cho tiên sanh, như thế là Minh Đà vẫn còn mãi mãi trên đời, dù tại hạ …
Mã Bá Ưu khoát tay toan nói, nhưng Quan Sơn Nguyệt chận lại, tiếp luôn:
– Tạ Linh Vận ước hội với tại hạ là sẽ gặp nhau tại Thiên Xà Cốc, trong chuyến đi nầy, chắc chắn là dữ nhiều lành ít, giả như tại hạ có bề gì, thì tiên sanh nhận lãnh con Minh Đà, cùng những vật đó, trước hết làm cách nào lưu giống Minh Đà, sau tìm một người xứng đáng, có thể thừa kế ngôi vị Lịnh Chủ, duy trì môn phái của tại hạ. Quyển ghi chú vũ công nầy, tiên sanh cứ nghiên cứu, nó sẽ giúp ích tiên sanh nhiều, trong khi chờ đợi tìm một người kế thừa cho tại hạ.
Mã Bá Ưu hoang mang cực độ, hấp tấp thốt:
– Lịnh Chủ đang hồi cường kiện, không nên nói đến hậu sự như vậy! Chắc chi Tạ Linh Vận làm vì được Lịnh Chủ mà Lịnh Chủ phải lo xa? Vả lại, điều ủy thác của Lịnh Chủ rất trọng đại, tại hạ tự xét mình, không đủ sức tiếp nhận.
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
– Mong tiên sanh cố gắng, tại hạ ủy thác tiên sanh một việc, biết rằng việc rất trọng đại, song nếu tiên sanh hành sự cẩn thận một chút, thiết tưởng chẳng đến đổi nào đâu. Tấc lòng thành thật của tại hạ, chẳng lẽ tiên sanh nở phụ sao?
Thân nầy dù mất đi, chẳng có nghĩa gì nhưng nhất định là Minh Đà Lệnh phải trường tồn trong vũ lâm.
Dừng lại một chút, chàng tiếp:
– Giả như mọi diễn tiến trong tương lai không xuôi thuận như chúng ta dự đoán hôm nay, thì âu đó là cái số, con người không ai cãi số được, tiên sanh ạ.
Vậy tiên sanh đừng thắc mắc.
Mã Bá Ưu khích động vô cùng. Hắn những sững Quan Sơn Nguyệt, một lúc sau, hỏi:
– Quan đại hiệp tín nhiệm tại hạ đến thế à?
Quan Sơn Nguyệt cười lớn:
– Phàm ai am tường cái thuật quan sát thú vật, tất phải có lòng trân quý những con vật báu, tại hạ tin rằng tiên sanh không hủy hoại Minh Đà đâu! Tại hạ đặt trọn hy vọng nơi tiên sanh!
Mã Bá Ưu sững sờ một lúc:
– Chúng ta vừa rồi, là những kẻ tử đối lập …
Quan Sơn Nguyệt chận lời:
– Nhưng hiện tại là đôi bằng hữu. Có đánh nhau mới biết lòng nhau, mới đổi thù ra thân.
Mã Bá Ưu toan nói tiếp, Quan Sơn Nguyệt đã đoán được ý tứ của hắn, điểm một nụ cười, chận luôn:
– Tiên sanh đừng lo ngại bọn Thiên Ma Giáo gây phiền nhiễu trong những ngày sắp tới, khi nào công lực được khôi phục hoàn toàn, tiên sanh cỡi con Minh Đà nầy mà đi, nó thừa hiểu địa phương nào nguy hiểm, địa phương nào an toàn, nó sẽ đưa tiên sanh đến chỗ an toàn, tránh nơi nguy hiểm. Tiên sanh cứ ở đó, giả như trong chiến dịch tảo trừ Thiên Ma Giáo, tại hạ thành công, thì tại hạ đến đó tìm lại tiên sanh. Nếu bất hạnh, tại hạ mai một rồi, tiên sanh nên nối tiếp tại hạ, làm vị Lịnh Chủ Minh Đà Lệnh đời thứ ba.
Mã Bá Ưu suy nghĩ một chút, rồi nói:
– Tại hạ xin tận lực thi hành sự ủy thác của đại hiệp, nhưng dù sao thì tại hạ cũng chẳng an tâm, bởi người trong Thiên Ma Giáo rất đông, rải rác khắp bốn phương trời. Chắc gì tại hạ ẩn tránh nổi tai mắt của bọn chúng?
Quan Sơn Nguyệt trấn an hắn:
– Tiên sanh không nên lo ngại. Chỉ cần tại hạ ở tại đây, là Tạ Linh Vận sẽ huy vận toàn lực lượng tập trung quanh tại hạ và dĩ nhiên hắn sẽ tuyển chọn những cao thủ để sung vào lực lượng đó, còn thừa những kẻ khác thì tiên sanh đối phó dễ dàng. Huống chi, còn có con Minh Đà, nó sẽ giúp tiên sanh phần nào, miễn tiên sanh đừng rời lưng nó là được.
Mã Bá Ưu không nói gì nữa, nhắm đôi mắt lại, trầm tư, mà cũng để dưỡng thần.
Minh Đà biết sắp phải ly khai chủ nhân, cứ quanh quẩn bên mình Quan Sơn Nguyệt, buông tiếng ư ử mãi, đôi mắt nó ẩn ướt có lệ thảm.
Quan Sơn Nguyệt nghe cay ở mũi, không dằn được cơn xúc động dâng trào, chàng khóc. Chàng khóc, nhưng miệng lại điểm nụ cười, tay vuốt ve con Minh Đà, thốt:
– Lão bằng hữu ơi! Nghe ta nói, ngươi đã hiểu tâm tính của ta chứ! Ta có cách nào khác hơn để giải quyết sự việc, hở lão bằng hữu!
Minh Đà gật gật đầu, đổ lệ ròng lòng.
Quan Sơn Nguyệt vỗ về nó:
– Can đảm lên đi chứ, lão bằng hữu! Biết đâu chúng ta lại chẳng có lúc gặp nhau trong tương lai? Ngươi làm như chúng ta biệt ly vĩnh cửu không bằng!
Ngươi bi ai như vậy, có khác nào ngươi cho rằng ta phải chết trong cuộc chạm trán với Tạ Linh Vận sắp tới đây? Bởi chỉ khi nào ta chết thì cuộc tạm biệt hôm nay mới trở thành vĩnh viễn. Lịnh Chủ Minh Đà có can đảm, thì Minh Đà cũng phải có can đảm, cho tương xứng với nhau!
Minh Đà lắc mạnh chiếc đầu, cho mấy hạt lệ còn vương đọng rơi xuống cát.
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười, tiếp:
– Như vậy là phải đó! Ta mong Mã tiên sanh tìm được cho ngươi một bạn phối hợp, sau nầy, ngươi có kẻ nối dòng, lúc đó thì ta sẽ uống mầng ngươi mấy chén rượu.
Minh Đà lắc đầu, lần nầy không phải để rảy lệ, mà là để phản đối cái ý nghĩ của Quan Sơn Nguyệt.
Quan Sơn Nguyệt lấy làm lạ:
– Tại sao? Ngươi muốn tuyệt tự à?
Minh Đà lại lắc đầu, rồi lấy chân trước vẽ lên mặt đất mấy chữ:
«Đợi Lịnh Chủ!» Quan Sơn Nguyệt cười vang:
– Đợi ta làm gì? Ta có giúp ngươi sanh hạ tiểu lạc đà được đâu?
Minh Đà rít lên mấy tiếng ư ử, tỏ sắc giận.
Quan Sơn Nguyệt vội an ủi:
– Lão bằng hữu, giận hờn làm chi, ta nói đùa đấy mà, ta khuyên ngươi nên nghĩ đến việc kế tự, cho Minh Đà Lệnh mãi mãi còn vang danh trong thiên hạ!
Minh Đà lại lắc đầu, rồi dùng chân trước viết tiếp theo mấy chữ cũ:
«Sanh hạ một đứa con …» Quan Sơn Nguyệt lẩm nhẩm mấy chữ đó:
– Đợi Lịnh Chủ sanh hạ một đứa con … Ý tứ gì thế?
Chàng hỏi, vừa hỏi xong liền thức ngộ ý tứ của Minh Đà, chàng bật cười ha hả:
– Hay! Ngươi sanh tiểu lạc đà, ta sanh tiểu hài tử! Chúng nó nối dõi chúng ta! Lão bằng hữu ơi! Ta sẽ cố gắng thực hiện niềm hy vọng của ngươi. Tuy nhiên, còn cần phải có may mắn, cái may mắn đó giúp ta toàn thắng, ta và ngươi tiếp tục xuôi ngược khắp sông hồ, hành hiệp cứu đời.
Minh Đà hí lên, tỏ vẻ vui, rồi viết:
«Sướng!» Quan Sơn Nguyệt phì cười:
– Muốn được vậy, thì bây giờ đây, chúng ta phải tìm bạn chứ! Không có đối tượng thì sanh hạ cái giống gì cho?
Minh Đà lại vẽ chữ:
«Nỗ lực!» Lỗ mũi của nó phồng lên, cánh mũi nhích động mạnh, chứng tỏ nó hoan hỉ phi thường.
Nó vui, Quan Sơn Nguyệt vui, nhưng bên cạnh chàng, Giang Phàm lại khóc.
Minh Đà phát hiện trước, nó lấy đầu hất Quan Sơn Nguyệt ra, đồng thời hướng cái mỏm của nó về phía Giang Phàm.
Quan Sơn Nguyệt lấy làm lạ, nhìn theo nó, bất giác chàng giật mình kêu lên:
– Cô nương làm sao thế?
Giang Phàm đưa tay áo lau lệ, rồi mỉm cười đáp:
– Chẳng có chi cả, bất quá tôi cảm động trước cảnh chia ly của đại ca và Minh Đà mà thôi.
Đoạn, nàng thở dài, tiếp:
– Nói ra, tôi sợ đại ca không tin, chứ sự thực thì, tôi bị Xà Thần bắt vào Thiên Xà Cốc từ lúc còn ấu thơ, sống trong sơn cốc suốt mười mấy năm dài, tôi không hề đổ lệ một lần nào, hôm nay …
Quan Sơn Nguyệt động niềm xúc cảm, an ủi:
– Hỉ, nộ, ái, lạc là tình thường của thế nhân, vui thì cười, buồn thì khóc, ai ai cũng vậy, Giang cô nương ạ! Chỉ vì cô nương chưa buồn, chưa khóc, là chưa có cơ hội đó thôi.
Giang Phàm trầm ngâm một lúc lâu, sau cùng gật đầu:
– Phải! Trong Thiên Xà Cốc, tôi chẳng có một cơ hội nào để cười, đừng nói là khóc. Nếu đại ca không đến đó, thì có lẽ tôi phải giam mình trong cảnh lạnh lùng qua nhiều năm tháng nữa.
Minh Đà bất ngờ cắn chéo áo Quan Sơn Nguyệt, lôi chàng quay mình trở lại với nó. Nó lại vẻ một chữ:
«Nàng!» Vẽ chữ đó xong, nó đặt một chân ngay chữ đó, còn chân kia, nó đặt ngay chữ «sướng».
Quan Sơn Nguyệt có ngu gì mà không biết cái ý của con vật? Chàng vỗ tay lên mình nó, gắt nhẹ:
– Đừng nghĩ nhảm!
Chàng lại hấp tấp lấy chân xoa mất chữ «nàng», sợ Giang Phàm trông thấy.
Nhưng vô ích, Giang Phàm đã theo dõi mọi cử động của Minh Đà, trong khi chàng xóa chữ đó thì nàng thẹn đỏ mặt, bất thình lình nàng chồm tới ôm cổ Minh Đà, thốt:
– Đa tạ ngươi! Ta … ta xứng đáng không?
Minh Đà gật đầu, rồi nó nhìn qua Quan Sơn Nguyệt, nó chớp chớp mắt một cách hết sức tinh quái.
Giang Phàm khi nào buông tha, thấp giọng hỏi:
– Tại sao đại ca không nói chi hết?
Quan Sơn Nguyệt giật mình, cảm thấy sự tình cực kỳ nghiêm trọng. Trước kia, chàng từ khước hôn nhân, Liễu Y Ảo thất tình rơi vào tà đạo, từ đó, chàng biết sợ cái biến tánh của những nữ nhân tuyệt vọng. Tuy nhiên, dù sao đi nữa, Liễu Y Ảo vẫn tinh xảo hơn Giang Phàm.
Một cô nương chất phác, chơn thật như Giang Phàm, nếu gặp hận, là hận rất thâm, nếu gặp yêu, là yêu rất nặng. Nếu chàng đáp lời không cẩn thận, để gây nên hiểu lầm, thì có thể sẽ biến thành một Liễu Y Ảo thứ hai. Nàng lại lợi hại hơn Liễu Y Ảo, gấp mấy lần. Nàng trở thành đối lập với chàng, thì đúng là một đại bất hạnh cho chàng.
Chàng phải đáp làm sao đây? Chấp thuận? Rồi chàng sẽ an trí Trương Thanh ở nơi nào? Từ khước? Thì ngay từ bây giờ, chàng nên lo sợ hậu quả trước là vừa. Lâu lắm, chàng mới tìm được câu đáp:
– Cô nương vừa đẹp, vừa tài, người sánh được với cô nương, trên đời nầy, chẳng nhiều đâu, tại hạ nói người phối ngẫu đó, cô nương. Nhưng về vấn đề nầy, cô nương hãy để cho người ta hỏi, chứ cô nương không nên đề cập đến.
Chàng tưởng đáp được như vậy, là Giang Phàm bỏ qua vấn đề. Nhưng trái lại, nàng còn bám sát hơn, nàng thốt với giọng cương quyết.
– Đại ca là nam nhân thứ nhất, tôi trông thấy suốt mười mấy năm dài giam hãm trong sơn cốc, đại ca là người tôi tôn kính nhất trần đời. Trừ ra đại ca không yêu tôi, chứ tôi nhất định là sẽ không chọn một nam nhân nào khác!