Chiếc áo sơ mi đen của anh lập tức bị chính anh xé ra thành hai mảnh trước ngực,trước mắt Tô Hiểu Du lộ ra khoảng thịt trắng khỏe. Ánh trăng len lỏi soi qua vùng bụng anh, cơ bụng phập phồng theo hơi thở của anh, hơi thở nóng đến nỗi Tô Hiểu Du phải đỏ mặt.
“Anh làm gì? Đừng, đừng…” Cô đột nhiên rướn người lên khi những ngón tay anh trườn sâu vào lớp áo của mình.
Trước mặt Trần Phong sao? Lục Tiêu Bá đang làm gì vậy? Trần Phong đang ở đây, anh ta tính làm gì chứ?
Lục Tiêu Bá nhếch mép nhẹ, tiếp tục hành động của mình, anh hôn sâu môi cô một cách thuần thục.
Cô cắn chặt răng ngăn cản những nụ hôn từ môi anh giáng xuống, mặt quay sang tứ phía, môi không ngừng mấp máy ra những âm thanh phản kháng.
“Phong, Phong!” Bất giác cô hét lớn, sau đó đúng lúc lại giành cơ hội hoàn hảo cho Lục Tiêu Bá len lõi lưỡi vào miệng cô.
“Hiểu Du…” Trần Phong chết lặng nhìn cảnh tượng phía trước, nhìn chính người phụ nữ mình yêu bị tên đàn ông khác xâm chiếm. Khóe mi anh tuôn ra dòng nước nóng, anh mở to tròng mắt vô hồn.
“Phong…aa!”
Trong phòng lại lần nữa vọng tới những âm thanh suy đồi càng ngày càng to hơn. Tô Hiểu Du nằm bên dưới Lục Tiêu Bá, toàn thân dần lộ ra những khoảng thịt trắng ngần, lớp áo của cô đã bị người đàn ông bên trên vần vò rách nát, quần của cô cũng theo tay Lục Tiêu Bá dần rời ra.
“Hộc…Tiêu Bá, tôi xin anh. Đừng làm như vậy, Phong còn ở đây, anh muốn hành hạ tôi như nào cũng được, thả anh ấy ra được không? Tôi sẽ hầu hạ anh suốt đời. Ư…”
Lục Tiêu Bá mạnh bạo cắn vào quai xanh cô, không quên nghiến răng thật mạnh cho đến khi da thịt cô tuôn ra một dòng máu tanh đỏ au.
“Hiểu Du? Hiểu Du…” Trần Phong phía cuối bức từng không ngừng giẫy giụa cố thoát ra khỏi những thắt dây thừng thật chặt đang nằm trên tay và chân anh. Càng cố thoát ra chúng càng siết tay Trần Phong càng chặt, từng vết hằn hiện lên trông rõ.
Lục Tiêu Bá giữ hai tay cô sang ngang, miệng đưa xuống liếm lấy lòng bàn tay cô. Cảm giác nhột nhột ở đó khiến Tô Hiểu Du phải mím chặt môi. Nhìn thấy cô cố gắng kiềm chế, Lục Tiêu Bá càng mạnh bạo hôn từ cổ tay lên đến trong bắp tay cô, những nơi có dây thần kinh nhạy cảm nhất của con người, chỉ là những nơi đơn giản lại khiến cô rên nhẹ lên mờ ám.
Anh vừa hôn vừa liếm nhẹ quanh tai Tô Hiểu Du, dưới tai cô đã đỏ ửng, cô không ngừng tránh đi những nụ hôn của Lục Tiêu Bá trái lại càng khiến anh thêm động lực tiến tới.
Lục Tiêu Bá lập tức ngậm chặt hai thỏ của cô, chiếc lưỡi anh vân vê quanh vùng thịt nhỏ sau đó mút mạnh một cái khiến Tô Hiểu Du giật này mình nhắm chặt mắt.
“Ư…hưm…aa.” Nước mắt cô chảy ròng, hai tay đưa lên che mặt.
Lục Tiêu Bá lạnh lùng bóp chặt lấy trái đào đầy đặn, miệng từ nhụy hoa hồng hào lướt xuống, lưỡi anh dừng lại ở vùng bụng, nơi rốn cô đang run rẩy bởi hành động của anh.
Anh nhếch mép ngoái đầu lại phía sau, nhìn thấy Trần Phong đang nhìn về phía hai người. Trên mặt sớm đã rơi xuống giọt lệ quý giá của đàn ông. Chưa đâu, Trần Phong, anh phải nhìn tôi từ từ tận hưởng khoái cảm mà cô ấy mang lại cho tôi!
“Áaa…không, không mà…” Tô Hiểu Du cắn chặt tay la lên, Lục Tiêu Bá đang liếm láp bụng cô, hôn sâu bụng cô, hơi thở của anh khiến cô không thể nằm im, miệng cô không hề muốn phát ra những tiếng dâm đãng như này, cảm giác như cô dần quên mất đi sự tồn tại của một nam nhân khác trong phòng, nam nhân đang chứng kiến sự việc từ đầu đến cuối…
Lục Tiêu Bá bất ngờ dang rộng chân cô, không quên đặt cơ thể của anh vào giữa hai chân cô để Trần Phong phía sau không thể nhìn thấy bộ phận nào của cô.
Tô Hiểu Du chưa kịp bất ngờ với hành động của anh, lập tức toàn thân cô giật bắn. Miệng anh áp sát vào hai cánh hoa hồng của cô mà mân mê lấy u cốc nhỏ, hơi nóng từ miệng anh khiến cô như chết đi sống lại.
“A…aaa…hư….ớ…ha…haa ư.”
Khuôn mặt đỏ lựng gợi tình của cô hiện ra trước mắt Lục Tiêu Bá, mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt kiều diễm càng khiến cô thêm xinh đẹp, từng tiếng rên hoan ái của cô lọt thỏm thẳng vào tai Trần Phong. Trần Phong nuốt nước bọt thẫn thờ nhìn cảnh tượng mờ ám phía trước. Tai anh đang nghe thấy những âm thanh gì đây? Đó là những âm thanh ngọt ngào, quyến rũ của cô mà anh chưa từng một lần nghe thấy. Người đang làm cô mãn nguyện bây giờ, chính là chồng cũ của cô…là người mà Tô Hiểu Du vẫn còn rất yêu…
“Đừng mà…buông ra đi…a…nóng, nóng quá.” Tô Hiểu Du thở dồn dập túm lấy tóc Lục Tiêu Bá, cố đẩy đầu anh ra khỏi hạ thân mình, cuối cùng Lục Tiêu Bá vẫn dùng lưỡi và miệng chêu chọc vùng nhạy cảm của cô, gương mặt lạnh tanh của anh dường như không có ý định dừng lại.
Lưỡi anh lườn sâu vào trong nơi chật hẹp đang ướt át, ve nhẹ hạt trân châu nhỏ nằm giữa hai cánh hoa ma mị của cô, bất ngờ anh dùng răng cắn nhẹ vào hạt trân châu khiến Tô Hiểu Du ré lên.
“Áaa. Hức…hức…” Cảm giác này…cô lên đỉnh rồi, không chịu được, cô sẽ ra mất!
Cảm thấy bảo bối nhỏ ngày ra mật ái càng nhiều, Lục Tiêu Bá hạ thân cô xuống, đặt hai chân cô lên hai đùi anh, dùng cự long sớm đã sưng phồng đâm vào u cốc cô thật mạnh không thương tiếc.
“Á…”
Tô Hiểu Du rướn thân trợn mắt lên, đau quá…đau thật đấy…
“A…a…aa…ha…hư…”
Lục Tiêu Bá đâm thật mạnh cự long sâu vào bên trong cô, từng nhịp từng nhịp như lưỡi đao khiến Tô Hiểu Du la lên thật lớn, tay cô bấu chặt vào da thịt anh, khóe mi lăn xuống giọt lê trong suốt, cô chợt nhận ra…Trần Phong đang ở đây…
Cô không xứng đáng với Trần Phong, không xứng nữa rồi…ngay từ đầu cô đã sai khi quyết định lôi Trần Phong vào cuộc chơi nguy hiểm này, cô sai rồi, sai thật rồi…anh ấy sẽ sao đây? Anh ấy sẽ chịu được ư?
“Phong, phong…ư….phong em xin lỗi…a…em, xin, lỗi..huhu…hức…”
Lời nói của cô tức khắc bị Lục Tiêu Bá chèn miệng lên hôn tới tấp, tay anh giữ chân cô thật chặt, thân dưới không ngừng luận động, hơi thở nóng bỏng của anh liên tục hầm hập vào mặt cô, không được rồi…không được…tại sao cô lại mẫn cảm với anh như vậy chứ, mỗi lần Lục Tiêu Bá làm vậy, cô đều muốn tan chảy…
“Ra…tôi ra, a!” Cô hét lên một hơi, thế mà trong cơ thể cô cũng cảm nhận được thứ đông đặc nóng tuôn trào trong mình. Lục Tiêu Bá…cũng ra rồi? Ra trong cô rồi?
Lục Tiêu Bá gầm lên, gương mặt hảo sắc ngẩng cao lên dùng toàn lực bắn sâu vào hạ thân cô. Bên trong thân cô nóng như muốn hút sâu anh vào, bảo sao mà không lên đỉnh cho được?
Trần Phong siết chặt bàn tay, mặt anh quay đi nơi khác, sao mà anh có thể chịu đựng cảnh tượng này đây? Sao ông trời lại ác độc với anh như vậy? Sao ông trời lại để anh hứng chịu mọi cảm giác khổ đau trên thế giới này…anh biết rồi…Tô Hiểu Du, vốn dĩ em đã không thuộc về anh, không hề.
Trần Phong nở nụ cười đau đớn, thầm chúc phúc cho cô gái nhỏ mà anh từng yêu thương. Cũng chính là lúc đôi mắt anh nhắm nghiền, đau…thật là đau chết đi được, đầu anh đau quá..lồng ngực đau, trái tim đau còn đau gấp trăm lần…