Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Q.3 - Chương 52 - Quân Béo

trước
tiếp

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Ầm!

Một lực lượng cường đại xông thẳng vào trong ngực của Hỏa Hoàng, phụt một tiếng, nàng mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt kiều mị kia nháy mắt trở nên tái nhợt…

Chỉ là như vậy còn chưa kết thúc…

Ngọn lửa vô tận từ trên người Quân Thanh Vũ trào ra, nháy mắt vây quanh cơ thể của Hỏa Hoàng, ở dưới ngọn lửa kia, nàng ta phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế…

“Không!”

Hữu Hoàng hoảng sợ hét lên, vừa định muốn ra tay, lại bị Tuyệt ngăn cản đường đi…

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Hỏa Hoàng chịu khổ tra tấn ở trong ngọn lửa…

“Vô Tình, ta mệt mỏi.”

Quân Thanh Vũ ngáp một cái, quay đầu nhìn về phía Vô Tình.

“Chuyện kế tiếp giao cho bọn Chu Tước xử lý, chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”

Vô Tình giơ tay kéo Quân Thanh Vũ vào trong lòng, lạnh nhạt giữa mày dần trở nên nhu hòa, hắn khẽ mở môi mỏng, nhàn nhạt nói: “Được…”

Chuyện kế tiếp, hoàn toàn giao cho Chu Tước và Tuyệt, Quân Thanh Vũ cũng không có dừng lại nhiều đi vào trong phòng.

Mà cùng lúc đó, nguy cơ lúc này của Phượng Hoàng nhất tộc xem như đã được giải quyết…

Rừng Phượng Hoàng, rừng cây dày đặc.

Trong rừng rậm lúc này, một thân thể to béo bụng tròn vo có chút cố hết sức đi ở trong cây cối.

Đây là một mập mạp đại khái hai ba trăm cân, béo hoàn toàn không thấy mũi chân của mình, nhưg một thân thịt mỡ kia lại cực kỳ trắng nõn tinh tế, nếu bỏ thân thịt mỡ này đi, đại khái cũng coi như là một mỹ nam tử…

“Béo ca, ngươi nói rốt cuộc chúng ta đang ở đâu?”

Quân Nhiên lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn rừng cây rậm rạp xung quanh, cảm giác đầu óc choáng váng: “Cũng không biết có phải lão đại nàng ở nơi này hay không, chúng ta vẫn là đi nơi nào nhiều người tìm hiểu một chút, lấy thiên phú của lão đại, sẽ không thể không có tiếng tăm gì.”

“Ngươi thì biết cái gì?”

Quân béo trừng mắt nhìn Quân Nhiên, không tức giận nói: “Với tính cách của lão đại là ta tương đối hiểu biết hay là ngươi tương đối hiểu biết? Nàng thích đi nơi dân cư thưa thớt, chúng ta ở nơi này tìm một vòng…”

Cho dù như thế nào, Quân béo đều sẽ không nói hắn bị lạc đường, căn bản không biết từ trong rừng rậm như biển lửa này đi ra ngoài như thế nào…

Quân Nhiên cạn lời nhìn Quân béo đi ở phía trước.

Hắn rất muốn nói, Béo ca, cho dù ngươi muốn tìm lão đại, vậy ngươi xốc những lá rụng trên mặt đất đó lên là ý tứ gì? Chẳng lẽ lão đại còn trốn ở trong những lá rụng đó?

“Đứng lại!”

Đột nhiên, một tiếng bạo nộ truyền tới từ đỉnh đầu, Quân béo sợ tới mức thịt mỡ cả người run rẩy một chút, thiếu chút nữa không chịu được ngã trên mặt đất.

Phía trên không trung, một nam nhân khoác áo giáp độ lửa uy phong lẫm liệt đứng thẳng, mặt không biểu tình nhìn xuống hai nhân loại phía dưới.

“Các ngươi là ai, ai cho phép các ngươi xâm nhập vào Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta?”

“Phượng Hoàng nhất tộc?”

Quân béo sửng sốt một chút.

Phượng Hoàng nhất tộc này là thứ gì?

Tha thứ hắn vừa tới Thần Cảnh, cho nên, còn không có biết rõ ràng thế lực trong Thần Cảnh…

Chẳng qua nhìn khí thế của người nam nhân này, hẳn là rất cường đại, bọn họ tuyệt đối không thể trêu vào.

“Ha ha.”

Quân béo xoa nắn nắm đấm, nở nụ cười ha ha: “Ta và huynh đệ của ta là không cẩn thận đi vào nơi này, tuyệt đối không phải cố ý muốn xâm lấn, Quân Nhiên, ngươi còn ngây ngốc làm gì? Còn không mau đi!”

Nói xong lời này, Quân béo hung hăng nháy mắt về phía Quân Nhiên, xoay người muốn rời đi…

Nhưng nếu Quân béo không nói những lời này còn tốt, nhưng mà hai chữ xâm lấn kia lại nháy mắt rơi vào trong tai nam nhân hồng y…

“Thật to gan, lại muốn xâm lấn Phượng Hoàng nhất tộc ta, người đâu, bắt bọn họ lại cho ta dẫn về gặp trưởng lão!”

Thình thịch.

Quân béo sợ tới mức chân mềm nhũn, trực tiếp ngã trên mặt đất, khuôn mặt của hắn đau khổ nói: “Ta chỉ là tới tìm người, ta thật sự chỉ là tới tìm lão đại của chúng ta, ta không có hứng thú gì với việc xâm lấn Phượng Hoàng nhất tộc của các ngươi, các ngươi thả ta đi đi.”

Nhưng những người đó như không hề nghe thấy Quân béo nói, đi lên xách hai người đi về phía trên núi…

Quân béo thấy xin tha vô dụng, nên lên tiếng chửi ầm.

“Bên ngoài là ai đang ồn ào?”

Trong phòng thanh tịnh, sau khi truyền đến một trận ầm ĩ, phá vỡ yên tĩnh giờ khắc này.

Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày, thanh lãnh giữa mày như có chút không kiên nhẫn.

“Quân cô nương, là tộc nhân Phượng Hoàng nhất tộc chúng ta ở bên ngoài tuần tra bắt hai kẻ xâm lấn, trong đó mập mạp kia vẫn luôn lải nhải, ầm ĩ nói là vì tìm lão đại của mình mà trong lúc vô tình đi tới nơi này…”

Thiếu nữ Phượng Hoàng nhất tộc sùng bái nhìn Quân Thanh Vũ, sau khi nghe thấy lời nói của nàng thì không nhịn được giải thích nói.

“Chúng ta đi xem đi.”

Mày Quân Thanh Vũ nhíu từ từ thả lỏng ra, từ trên giường đứng lên, bước ra ngoài cửa…

Còn chưa đi vào trong giam giữ, đã nghe được từng tiếng chửi bậy từ trong phòng truyền ra.

“Ngươi cho rằng mình là Phượng Hoàng thì già không dậy nổi sao? Chẳng qua là một đám điểu nhân lông chim dài màu đỏ, mẹ nó, lại dám bắt béo gia ngươi, cẩn thận béo gia rút sạch lông chim của các ngươi.”

“Ta nói cho các ngươi, lão đại ta là một nhân vật rất lợi hại, ngươi dám vô lễ với béo gia ngươi, ta sẽ để lão đại ta tới lột sạch lông chim của những điểu nhân các ngươi! Một đám con lừa ngốc!”

Giọng nói kia thập phần quen thuộc, làm Quân Thanh Vũ không tự chủ được dừng chân lại.

“Giọng nói này, còn có khẩu khí, chẳng lẽ…”

Ánh mắt của nàng sáng lên, vội vàng đẩy cửa phòng ra.

Mập mạp bên trong còn đang tức giận mắng, lại một ánh sáng bất ngờ từ ngoài phòng chiếu vào, hắn híp đôi mắt thật nhỏ, lộ ra ánh sáng nhìn thấy nữ tử đứng ở chỗ cửa…

“Lão… Lão đại?”

Quân béo lập tức mở to hai mắt nhìn, không dám tin tưởng nhìn khuôn mặt quen thuộc kia.

Bỗng nhiên, hắn cười ha ha: “Quân nhiên, ta đã sớm nói qua, lão đại khẳng định ở chỗ này…”

Nhưng khi nói lời này, hắn vẫn không thể trung khí mười phần.

Quân Nhiên bĩu môi, đây hoàn toàn là may mắn mà thôi, gia hỏa Quân béo này rõ ràng dẫn hắn lạc đường, còn nói tìm kiếm lão đại ở chỗ này…

“Quân béo, sao ngươi lại tới đây?” Quân Thanh Vũ đi về phía Quân béo, bàn tay vung lên, dây thừng trói chặt hắn đã bị cắt thành mấy đoạn.

Quân béo thiếu chút nữa khóc ra, ủy khuất giống như là bị người hung hăng ngược đãi.

“Lão đại, ta cho rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi, những điểu nhân đó lại nói ta là kẻ xâm lấn, ta đều giải thích ta là vì tìm kiếm lão đại mà đến, nhưng… Chính là bọn họ lại trói ta! Lão đại, ngươi nhất định phải báo thù cho ta!”

Mà ở lúc hắn nói lời này, nam nhân trói bọn họ lại kia vừa vặn từ ngoài cửa đi vào, khi trông thấy Quân Thanh Vũ trong phòng, đôi mắt hiện lên tia sùng bái chậm rãi tiến lên.

“Quân cô nương, sao ngươi lại tới đây?”

Quân Thanh Vũ mở miệng vừa định nói chuyện, lại bị tiếng tức giận của Quân béo chặn ngang.

“Điểu nhân, béo gia ngươi đã nói rồi là tới tìm kiếm lão đại, ngươi lại một hai phải nói chúng ta là kẻ xâm lấn, lão đại, vừa rồi chính là hắn trói chúng ta lại.”

Lão đại?

Nam nhân ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Quân cô nương, hai vị này là…”

“Bọn họ là người của ta.”

Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cười: “Không nghĩ tới bọn họ lại xuất hiện ở chỗ này, ngươi tiếp tục đi tuần tra đi, hai bọn họ giao cho ta.”

“Vâng, quân cô nương.”

Nam nhân cung kính ôm quyền, chậm rãi đi ra ngoài cửa.

“Được rồi, mập mạp, Quân Nhiên, các ngươi đi theo ta, thuận tiện nói một chút tình huống sau khi ta rời khỏi đại lục với ta.”

Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía hai người, thanh lãnh giữa mày chứa ý cười nhàn nhạt.

Cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, Quân béo đều sinh ra tác dụng rất lớn với nàng, cũng là người nàng có thể hoàn toàn tín nhiệm…

Mà nàng cũng vĩnh viễn sẽ không quên, kiếp trước khi nàng sắp bị trục xuất khỏi Quân gia, cơ thể mập mạp kia che ở trước mặt mình…

Đáng tiếc, kiếp trước Quân béo không thể chạy thoát cuối cùng có kết cục bi thảm kia.

Cũng may tất cả đều có thể làm lại.

Cả đời này, nàng bằng vào thực lực của nàng đi lên từng bước một, nạp những người bị nàng để ý đó vào dưới cánh chim.

Bảo vệ bọn họ một đời chu toàn.

“Lão đại, từ sau khi ngươi đi rồi, đại lục đã tiến vào yên bình, đệ tử Quân Môn cũng vào bế quan, ta và Quân Nhiên là đột phá đến Thần Cảnh trước, cho nên tới Thần Cảnh tìm ngươi, đúng rồi, Gia Cát Vân và Liễu Thiếu Ngọc cũng đã sớm đi tới Thần Cảnh, lão đại không nhìn thấy bọn họ sao?”

“Vân Nhi và Hồ Ly cũng tới?”

Trong lòng Quân Thanh Vũ nảy lên một trận mừng như điên, nàng lắc đầu, nói: “Tạm thời còn không thể gặp được bọn họ, nhưng ta tin tưởng bọn họ biết đi chỗ nào tìm ta, đúng rồi, mập mạp, ngoại công ta bọn họ thế nào?”

“Bọn họ cũng đang tu luyện, rất nhanh sẽ đi vào Thần Cảnh…”

“Vậy thật tốt quá.”

Nếu ngoại công bọn họ đi tới Thần Cảnh, là có thể gặp lại mẫu thân, cũng có thể giải hết đau xót nhiều năm qua…

Không biết bọn họ nhìn thấy mẫu thân còn sống, sẽ có biểu tình gì…

“Vô Tình.”

Khóe môi của Quân Thanh Vũ cong lên độ cong nhàn nhạt, ánh mắt chuyển về phía nam nhân tuấn mỹ như tiên nhân bên cạnh: “Chúng ta trở lại Quân gia đi, nếu Vân Nhi và Hồ Ly tìm ta, tất nhiên sẽ đi Quân gia kia…”

“Được.”

Khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân kia nở một nụ cười không dễ phát hiện, ngón tay thon dài khẽ vuốt tóc đen mềm mại của nữ tử, mà mắt đen vẫn luôn lạnh nhạt vào giờ phút này hiện ra một tia sáng nhu hòa.

Như toàn bộ thế giới, trong mắt hắn chỉ có nàng…

“Lão đại, chúng ta cũng trở về với ngươi.”

Quân béo vội vàng đi đến bên cạnh Quân Thanh Vũ, rất sợ nàng sẽ bỏ mình ở trong địa bàn của đàn điểu nhân này…

“Chúng ta đi thôi, cách Hoàng Nhi bế quan ra còn có một đoạn thời gian nữa, chờ đến khi nàng xuất quan sẽ đi tìm chúng ta…”

Vừa dứt lời, một bàn tay to từ bên cạnh duỗi tới, kéo nàng vào trong lòng.

Nam nhân cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng, giọng nói lạnh nhạt như gió từ từ truyền đến.

“Sau khi trở về, chúng ta thành thân đi.”

Cơ thể của Quân Thanh Vũ khẽ run lên, nàng hít sâu một hơi, nụ cười xuất hiện ở trên khuôn mặt tuyệt sắc thanh lãnh kia.

“Được, chờ trở về, chúng ta sẽ thành thân…”

Từ khi quen biết cho tới hôm nay, đã qua đi mười mấy năm, hiện giờ cũng là lúc giao phó mình cho nam nhân đáng giá để nàng dùng cả đời đi tin cậy này…

Quân Nhiên nhìn nữ tử đi ở phía trước, ánh mắt có chút hoảng hốt.

“Béo ca, Quân gia đại lục mười mấy năm trước, chỉ sợ vĩnh viễn cũng sẽ không biết, mười mấy năm sau, nàng sẽ có được thành tựu phi phàm như vậy.”

Mà năm đó hắn cũng không nghĩ tới điểm này.

Cũng may cuối cùng, hắn làm ra lựa chọn chính xác nhất, mới có phong quang hiện giờ…

“Sao ngươi lại nhiều lời như thế? Không thấy được lão đại đã đi rất xa sao? Còn không chạy nhanh theo sau.” Quân béo trừng mắt nhìn Quân Nhiên, cũng không để ý đến hắn chạy về phía Quân Thanh Vũ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.