Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Q.3 - Chương 53 - Đại Kết Cục ( Thượng )

trước
tiếp

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Từ sau khi thi đấu Liên Minh Luyện Trận, Quân gia lại không ngừng có Luyện Trận Sư gia nhập, hiện giờ nhìn cường giả đã từng gặp nhưng không với tới được, trong lòng Quân Lâm Thiên có chút cảm thán.

Phải biết rằng, trong những người này, có rất nhiều người lúc trước đều không muốn liếc ông một cái, bây giờ, lại tranh nhau muốn vào Quân gia.

Khi Quân Lâm Thiên cảm nhận được những người này hết sức vâng theo, một người vội vã từ ngoài cửa chạy vào.

“Gia chủ, có một nữ tử tiến vào Quân gia, nói là tới tìm Thanh Vũ tiểu thư.”

“Tìm nha đầu kia?”

Quân Lâm Thiên sửng sốt một chút, khẽ nhíu mày: “Nữ nhân kia có nói nàng là ai hay không.”

“Nàng nói mình là bằng hữu của tiểu thư, tên là Gia Cát Vân…”

Dần dần, mày của Quân Lâm Thiên thả lòng ra: “Trước để nàng vào đi.”

“Vâng, gia chủ.”

……

Nửa khắc sau, một vạt áo màu đen từ ngoài cửa bước vào, đập vào trong mắt Quân Lâm Thiên.

Nữ tử này cũng không phải là tuyệt sắc khuynh thành, nhiều lắm coi như khuôn mặt thanh tú, nhưng mà, đôi mắt đen kia lại sắc bén như kiếm, giữa mày mang theo khí thế người bề trên.

Loại khí thế này, ông chỉ thấy qua ở trên người ngoại tôn nữ kia của mình…

“Cô nương, không biết ngươi là người phương nào, tới tìm ngoại tôn nữ của ta là có chuyện gì?”

Gia Cát Vân lạnh nhạt nhìn Quân Lâm Thiên: “Ta là bằng hữu của nàng, lúc trước khi nàng đến Thần Cảnh ta đã đáp ứng với nàng, rồi sẽ có một ngày đến nơi này gặp nàng, hiện giờ, ta là vì ước hẹn mà đến, không biết hiện tại nàng có ở đây không?”

“Xin lỗi, nàng không ở Quân gia.”

Quân Lâm Thiên mỉm cười: “Bây giờ nàng đã đi Phượng Hoàng nhất tộc, đoán chừng vài ngày nữa sẽ trở về, nếu cô nương không ngại, có thể ở lại Quân gia chờ.”

“Không ở đây sao?”

Gia Cát Vân nhíu mày lại, nhàn nhạt nói: “Nếu nàng không ở đậy, vậy ta cáo từ.”

Nói xong, nàng ôm nắm đấm, không chờ Quân Lâm Thiên giữ lại, biến mất ở trong ánh mắt của ông…

……

Ở ngoài rừng cây, ánh mặt trời chiếu xuống, ở trên lá cây bao phủ một lớp ánh sáng trong suốt.

Gia Cát Vân dừng chân lại, ngón tay thon dài khẽ vuốt cằm, khóe môi cong lên một cong độ nhàn nhạt.

“Hình như Phượng Hoàng nhất tộc ở phía này, chỉ cần luôn đi thẳng là có thể tới Phượng Hoàng nhất tộc, không nghĩ tới đến Thần Cảnh nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng có tin tức của nàng …”

Trong nháy mắt, trong đầu Gia Cát Vân hiện ra một khuôn mặt tuyệt sắc thanh lệ, ý cười trên mặt càng thêm nhu hòa.

“Vô Tình, xem ra chúng ta vừa rời khỏi Phượng Hoàng nhất tộc không lâu, đã gặp được phiền toái.”

Bỗng nhiên, một giọng nói thanh lãnh từ phía trước truyền đến, truyền vào trong tai Gia Cát Vân…

Nàng khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn lại, lập tức, một đôi nam nữ bị vây ở trong đám người xuất hiện ở phạm vi tầm mắt của nàng.

Cánh tay của nam nhân nhẹ ôm lấy nữ tử bên cạnh, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua những người vây xung quay bọn họ, trong lúc lơ đãng tỏa ra khí thế khiến cho lòng người run sợ.

Cầm đầu chính là một nam nhân trên mặt có một vết đao sẹo ngang, trong tay cầm theo một chiếc rìu lớn, chỉ là sau khi cảm giác được hơi thở lạnh lẽo trên người nam nhân, cơ thể nhịn không được run rẩy vài cái.

“Ta…… Chúng ta chỉ là tản bộ ở chỗ này, không sai, là tản bộ.”

Trên người nam sẹo chảy đầy mồ hôi lạnh, trong lòng ảo não không thôi, hắn cướp ai không tốt, cố tình trêu chọc hai ác ma như vậy…

“Phải không?” Quân Thanh Vũ mỉm cười: “HÌnh như vừa rồi ta nghe có người nói muốn đánh cướp chúng ta, còn để chúng ta giao hết tất cả tài vụ ra đây, xin lỗi, ta quên là ai, ngươi có thể nhắc nhở ta một chút không?”

“Cái này……” Nam sẹo lau một chút mồ hôi trên trán: “Các ngươi nghe lầm rồi, nhất định là nghe lầm, các huynh đệ, chúng ta đi!”

Quân Thanh Vũ vốn định muốn nói cái gì đó, lại vào lúc này, một giọng nói quen thuộc như thế từ phía trước truyền đến…

“Thanh Vũ, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi.”

Quân Thanh Vũ sửng sốt một chút, lúc ngẩng đầu lên, nữ tử cười nhạt đứng ở trước mặt nàng, hắc y ở trong gió khẽ bay, như thế chỗ một đạo phong cảnh…

“Vân Nhi, ngươi đã đến rồi?” Quân Thanh Vũ đã sớm biết Gia Cát Vân đi tới Thần Cảnh, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với nàng xuất hiện, mỉm cười vươn tay của mình về phía nàng: “Hoan nghênh ngươi đi vào nơi này.”

Gia Cát Vân khẽ cúi đầu, nhìn đôi tay trước mặt, đáy lòng ngũ vị phức tạp.

Ký ức của nàng như lại về tới sau giờ ngọ năm ấy, một đôi tay đưa về phía mình khi bị người ta ức hiếp kia…

“Thanh Vũ, ta đã từng nói qua, cho dù ngươi đi đâu, ta đều sẽ đi theo ngươi, một đời một kiếp, vĩnh viễn không thay đổi.”

Trong mắt Gia Cát Vân chợt hiện ra tia kiên định.

Bởi vì một cái hứa hẹn này, nàng nguyện ý khiến mình trở nên càng cường đại hơn, chỉ vì có tư cách đi theo bước chân của nàng…

Không nghĩ tới thay đổi lúc này, chính là mười mấy năm…

Mười mấy năm ở chung, đã sớm khiến nữ nhân này trở thành chờ đợi lớn nhất trong lòng nàng, cũng là bạn thân cả đời của nàng.

“Vân Nhi, ở một khắc nhìn thấy ngươi, ta cũng đã thề qua, dù là dốc hết tất cả, ta đều sẽ bảo vệ ngươi cả đời an toàn, hiện tại, ta rốt cuộc đã làm được…”

Nàng không để cho bi kịch kiếp trước xảy ra, cho dù là Gia Cát Vân hay là sư phụ, trước sau được bảo vệ ở bên cạnh nàng…

Gia Cát Vân sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc nhìn Quân Thanh Vũ, nàng trầm mặc xuống, thật lâu sau, mới hỏi nói: “Ta muốn biết vì sao?”

“Vân Nhi, còn nhớ rõ lúc trước khi ta gặp ngươi đã nói qua một câu kia không? Ra tay giúp ngươi, có lẽ là bởi vì kiếp trước chúng ta từng quen biết, đương nhiên, đây cũng là một loại cảm giác của ta mà thôi, cho nên bắt đầu từ khi đó, ta đã định bảo vệ ngươi an toàn.”

Đau khổ kiếp trước một mình nàng thừa nhận là đủ rồi, không cần phải mang Gia Cát Vân vào.

Chẳng qua, mỗi khi nhớ tới bọn họ bị xẻo thịt ném cho chó, lòng của nàng vẫn không nhịn được đau đớn…

Gia Cát Vân biết Quân Thanh Vũ có việc lén gạt nàng, nhưng nếu nàng không muốn nói, nàng cũng sẽ không hỏi, với tín nhiệm của nàng, hoàn toàn có thể xóa đi tất cả hoài nghi…

“Mặc kệ có kiếp trước kiếp này hay không, ta sẽ nhớ kỹ, chỉ có ngươi ở kiếp này, lúc trước ở lúc ta bị một số người khi dễ ngươi đã vươn tay giúp ta.”

Quân Thanh Vũ mỉm cười, khóe môi cong lên một độ cong nhàn nhạt: “Vân Nhi, chúng ta trở về đi.”

“Được…”

Nhìn hai nữ nhân chuyện trò vui vẻ, Vô Tình bất giác nhíu mày, ôm lấy cánh tay Quân Thanh Vũ chặt một chút.

Cảm nhận được biến hóa của nam nhân, Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía khuôn mặt tuyệt sắc bên cạnh này, nhếch khóe môi: “Sao, ghen tị?”

“Không có.”

Giọng nói của Vô Tình tỏa ra lạnh lẽo vô tận, lạnh lùng nói ra.

Hắn thật sự là ghen tị.

Tuy Gia Cát Vân là nữ nhân, nhưng Quân Thanh Vũ đối xử với nàng quá tốt, hắn không thể không ghen…

“Vô Tình!”

Quân Thanh Vũ muốn nói cái gì đó, lại bị giọng nói của Vô Tình chặn ngang.

Nam nhân khẽ rũ lông mi xuống, cúi đầu nhìn nữ tử bên cạnh, một khắc kia, lạnh lẽo trên người chậm rãi tan đi, khuôn mặt tuấn mỹ dần nhu hòa.

“Nàng đã đáp ứng qua ta, sau khi trở về chúng ta sẽ thành thân.”

“Đúng…”

“Cho nên, hiện tại chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất trở về đi.”

Roẹt một tiếng, không trung bị Vô Tình kéo ra một khe hở, hắn giơ tay kéo Quân Thanh Vũ vào trong lòng, bước vào hư trong không…

Gia Cát Vân trợn tròn mắt.

Nàng thật vất vả mới gặp được Quân Thanh Vũ, còn chưa kịp ôn chuyện, đã bị nam nhân kia lừa chạy mất?

……

Dùng hư không lên đường tự nhiên rất nhanh, nếu là có thêm Thiên Không Độc Giác Thú, mấy vạn khoảng cách, lại chỉ dùng một canh giờ là đến…

Lúc này, trong Quân gia, Quân Lâm Thiên đang nói gì đó với người bên cạnh, lại vào lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng kinh ngạc.

“Các ngươi mau nhìn! Đó là cái gì?”

Xoạt một tiếng, toàn bộ trong sân đều tụ đầy người.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn không trung, thật lâu đều không thể phục hồi tinh thần lại…

“Nơi này xảy ra chuyện gì?”

Quân Lâm Thiên từ đám người đi ra, vừa định muốn nói lời gì đó, nhưng nhìn thấy Độc Giác Thú trên không trung thì trợn tròn mắt.

Đứng Trên Độc Giác Thú là một đôi tuấn nam mỹ nữ, từ xa nhìn lại như là tiên nhân trong tranh, đẹp đến khiến người ta không thể dời đi ánh mắt…

“Đây…… Đây là Thiên Không Độc Giác Thú một ngày có thể đi toàn bộ Thần Cảnh trong truyền thuyết sao?”

Thiên Không Độc Giác Thú, thế gian chỉ có một con này, vô cùng sang quý, vì sao hiện giờ sẽ xuất hiện ở chỗ này? Còn cam tâm tình nguyện trở thành tọa kỵ cho ngoại tôn nữ của mình?

Hít!

Sau khi nghe thấy Quân Lâm Thiên nói, mọi người đồng thời hít một ngụm khí lạnh, như thật lâu cũng không thể từ loại khiếp sợ này hồi thần lại…

Thiên Không Độc Giác Thú, kia chính là Thiên Không Độc Giác Thú trong truyền thuyết, trời ạ, hôm nay bọn họ lại có thể nhìn thấy linh thú như thế, cả đời này cũng đáng!

Đặc biệt là người Quân gia, cảm thấy hết sức tự hào, bởi vì Thiên Không Độc Giác Thú là của Quân gia bọn họ! Ngay cả ở chung một địa bàn với nó, đều cảm giác giá trị con người mình đột nhiên mạnh thêm.

Mà những cường giả mới gia nhập đó càng thêm kinh ngạc.

Tiểu thư Quân gia lại có năng lực như vậy, có thể cho Thiên Không Độc Giác Thú nguyện trung thành, xem ra, lần này bọn họ không đi theo sai người.

Không sai, xác thật là nguyện trung thành!

Lấy tốc độ của Thiên Không Độc Giác Thú, nếu không phải nó tự nguyện, ai có thể bắt lấy nó?

“Ha ha ha!”

Quân Lâm Thiên từ sau khiếp sợ ngắn ngủi đã phục hồi tinh thần lại, ngửa đầu cười to hai tiếng.

“Nha đầu, lần này con lại tăng thể diện cho ngoại công của con, kia chính là Thiên Không Độc Giác Thú, ai có thể có loại may mắn để nó trở thành tọa kỵ này? Nhưng, ngoại tôn nữ của ta lại làm được, về sau ta muốn tức chết những lão gia hỏa đó!”

Quân Thanh Vũ không nói gì, ánh mắt nhìn về phía mọi người Quân gia, lại dời ánh mắt về phía Vô Tình: “Chúng ta đi xuống đi.”

“Được.”

Vô Tình giơ tay ôm eo của nàng, cơ thể nhảy lên, đã từ trên bầu trời hạ xuống.

“Ngoại công, lần này con có việc muốn thương lượng với người.”

Quân Thanh Vũ thu Thiên Không Độc Giác Thú lại, quay đầu nhìn về phía Quân Lâm Thiên: “Với thực lực hiện tại của con, đã có thể phá vỡ trận pháp đi đại lục, con muốn nhận người thân của con ở trên đại lục Cổ Võ tới, sau đó, cũng là lúc con và Vô Tình thành thân…”

Nghe được lời này, đôi mắt của nam nhân bên cạnh dần nhu hòa, đôi mắt lẳng lặng nhìn Quân Thanh Vũ.

Từ khi quen biết nàng cho đến bây giờ, đã qua đi mười mấy năm, mười mấy năm hắn bảo vệ, cuối cùng cũng đạt được một danh phận…

Không có gì quan trọng hơn việc này với hắn…

“Ha ha, ta cũng đã lâu chưa gặp được ông ấy, chuyện lúc trước nhờ cậy lão nhân kia cũng cần đi cảm ơn ông ấy, hơn nữa, ông ấy cũng rất hy vọng nhìn thấy Ngọc Nhi…” Quân Lâm Thiên cười ha ha hai tiếng: “Nha đầu, khi nào chúng ta bắt đầu chuẩn bị?”

“Ngày mai sẽ xuất phát đi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.