Bạch Thiên Vân sau một hồi điều tức nội thương đã bình phục, nghe vậy liền đứng lên, đi đến trước mặt Diêu Yến Huy, cúi xuống nhìn, thấy đùi chàng sưng to, bất giác cả kinh, vội từ trong lòng lấy ra một ngọn trủy thủ, ngồi xổm xuống, dùng trủy thủ rạch lên vết thương.
Da thịt vừa được rạch toác, máu bầm liền tức chảy ra, Bạch Thiên Vân vội dùng tay nặn quanh một hồi cho máu bầm ra hết, lại từ trong lòng lấy ra một lọ thuốc bột rắc lên.
Thế là, vết sưng trên đùi Diêu Yến Huy đã gần như trở lại bình thường, và không còn đau đớn nữa.
Diêu Yến Huy kinh ngạc thở dài nói :
– Thì ra Bạch lão trượng lại còn tinh thông cả y thuật.
Bạch Thiên Vân vừa băng bó vết thương cho Diêu Yến Huy, vừa cười nói :
– Lão phu chỉ biết qua loa thôi, đâu kể được là tinh thông.
Diêu Yến Huy cảm tạ đứng lên, quay nhìn hai tử thi nói :
– Hai tử thi kia, chúng ta xử lý sao đây?
Bạch Thiên Vân ngẫm nghĩ một hồi mới đáp :
– Chúng ta hãy chịu khó bỏ chút công sức chôn họ vậy.
Đoạn liền nhặt lấy đại đao của Thiêm Thường Khuê, bắt tay đào hố ngay.
Diêu Yến Huy cũng nhặt lấy trường kiếm của lão nhân phụ đào, chỉ lát sau đã đào xong một hố to, khiêng hai tử thi bỏ xuống rồi lấp đất lại.
Xong xuôi, Bạch Thiên Vân quay nhìn Diêu Yến Huy nói :
– Giờ hãy còn lâu trời mới sáng, thiếu hiệp đến hàn xá nghỉ ngơi nhé?
Diêu Yến Huy gật đầu :
– Đêm hôm khuya khoắt quấy rầy quý phủ, thật hết sức ái ngại.
Bạch Thiên Vân cười ha hả :
– Thiếu hiệp không nên khách sáo.
Ba hôm sau, Diêu Yến Huy xuất hiện dưới Thúy Vi phong.
Chàng chẳng phải về cố hương thăm người thân là gì? Sao lại có mặt tại vùng núi Võ Di này?
Thì ra Diêu Yến Huy đã ở chơi với Bạch Thiên Vân một ngày, Bạch Thiên Vân thấy Diêu Yến Huy dùng tiêu, bất giác nhớ đến Thúy Ngọc tiêu, một kỳ báu hồi mấy trăm năm trước.
Thúy Ngọc tiêu toàn một màu phỉ thúy, hết sức xinh xắn, tuy hình tròn nhưng cực kỳ cứng rắn, có thế nát đá thành bột, tiếng tiêu vang xa đến mấy dặm, và có thể khiến người thương vong trong vô hình.
Theo lời đồn đại, cứ mỗi đêm vào lúc nửa khuya là nghe tiếng tiêu vang lên trên Thúy Vi phong, nhưng hồ trăm năm trước, tiếng tiêu đã không còn nữa.
Nghe đồn là đã bị người lấy đi mất, nhưng lại không thấy ai có Thúy Ngọc tiêu, và Thúy Vi phong cơ hồ bị người võ lâm lật tung lên, nhưng rốt cuộc cũng chằng thấy Thúy Ngọc tiêu đâu cả.
Thế nên trên giang hồ đồn đại xôn xao, kẻ thì nói đã bị người lấy đi, người thì bảo Thúy Ngọc tiêu là kỳ trân khoáng thế, có thể tự chọn chủ nhân, trước khi chủ nhân xuất hiện, tuyệt đối không để kẻ khác lấy đi hoặc nhìn thấy.
Thật ra có Thúy Ngọc tiêu hay không? Đó là một nghi vấn.
Nhưng Bạch Thiên Vân đã bảo Diêu Yến Huy đên Thúy Vi phong xem thử. Diêu Yến Huy tuổi trẻ hiếu kỳ, nên tạm gác lại ý định về nhà, lên đường đến Thúy Vi phong.
Khi Diêu Yến Huy đến chân Thúy Vi phong thì trời đã hoàng hôn, chàng ngước nhìn lên trên, thấy núi cao chót vót, mây trắng che phủ, không thấy rõ đỉnh núi.
Chàng bất giác thầm nhủ :
– “Núi cao thế này, hôm nay không thể nào lên kịp nữa, và chẳng rõ thật sự có Thúy Ngọc tiêu hay không?”
Ngân tiêu của chàng từ khi bị đại khảm đao của Thiêm Thường Khuê chém mẻ, lòng hết sức áy náy đối với ân sư, rất mong một ngày nào đó có được một cây tiêu tốt hơn, hầu có thể xóa bỏ niềm ray rứt trong lòng.
Diêu Yến Huy thờ thẫn đứng nhìn Thúy Vi phong. Màn đêm đã buông, bóng tối phủ trùm mặt đất, gió đêm thổi tạt, hất tung tà áo Diêu Yến Huy.
Thốt nhiên, một tiếng cười lạnh lùng vang lên ở phía sau Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy giật mình, quay phắt lại quát :
– Ai?
Nhưng bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng, chẳng có một bóng người nào.
Diêu Yến Huy bất giác rợn người, quét mắt nhìn quanh, lại quát :
– Nhân vật phương nào, có giỏi hãy ra đây, thậm thà thậm thụt thế này, đáng kể là thứ gì chứ?
Lời nói khích của chàng quả nhiên có công hiệu, trong tiếng cười sắc lạnh, một bóng người từ trên trời hạ xuống, nhìn Diêu Yến Huy lạnh lùng nói :
– Tiểu tử, ngươi định thế nào hả?
Diêu Yến Huy thấy người này tướng mạo hết sức kỳ khôi, gương mặt xấu xí với hai gò má nhô cao, đôi mắt xanh rờn, tay áo trái trống rỗng, hiển nhiên cánh tay trái đã cụt, chính là Tàn Độc Tẩu Kỳ Liên Hàn, một trong Võ Lâm thập tứ kỳ nhân.
Diêu Yến Huy khi nhìn rõ đối phương là Tàn Độc Tẩu Kỳ Liên Hàn, bất giác rúng động cõi lòng.
Tàn Độc Tẩu với giọng sắc lạnh nói :
– Tiểu tử có biết lão gia gia là ai không hả?
Diêu Yến Huy là người tâm cao khí ngạo, tuy biết đối phương là kỳ nhân võ lâm, nhưng quyết không chịu cúi đầu, nghe hỏi cười khảy nói :
– Xin thứ cho tại hạ mắt kém…
Tàn Độc Tẩu lạnh lùng ngắt lời :
– Tiểu tử ngươi chớ vờ vĩnh.
Diêu Yến Huy xẵng giọng :
– Danh tánh tôn giá đâu có viết trên mặt, sao tại hạ biết được?
Tàn Độc Tẩu ngẩn người, trầm giọng nói :
– Lão gia gia là Tàn Độc Tẩu, ngươi sợ không?
Diêu Yến Huy trong lòng quả có hơi khiếp sợ, nhưng chàng trời sinh ngạo cốt, đâu chịu tỏ khiếp nhược, cười khảy nói :
– Tại hạ là người đầy đủ tứ chi, sao lại sợ một lão già tàn…
Tàn Độc Tẩu tức giận quát :
– Im ngay.
Đoạn đôi mắt xanh rờn nhìn chốt vào mặt Diêu Yến Huy, lạnh lùng nói tiếp :
– Nếu lão gia gia chẳng phải vì không muốn mang tiếng cậy lớn hiếp nhỏ, nội những lời ấy của ngươi, đêm nay ngươi hẳn phải đầu thai kiếp khác rồi.
Diêu Yến Huy vừa tiếp xúc với ánh mắt của Tàn Độc Tẩu, chàng bất giác rợn người, nghe vậy trừng mắt nói :
– Nếu tại hạ mắng thêm mấy câu nữa thì sao?
Tàn Độc Tẩu trầm giọng :
– Nếu ngươi dám mắng nữa. lão gia gia sẽ một chưởng bổ cho ngươi tan xác ngay.
Diêu Yến Huy cười phá lên :
– Người đã chết rồi, dù tôn giá có đánh tan xương nát thịt thì cũng chẳng còn cảm giác.
– Tiểu tử ngươi dường như không sợ chết phải không?
Diêu Yến Huy hào khí ngút mây buông tiếng cười vang…
Tàn Độc Tẩu thấy vậy tức giận quát :
– Im ngay. Ngươi mà còn dám cười tiếp, lão gia gia bổ chết ngươi ngay.
Diêu Yến Huy ngưng cười, lạnh lùng hỏi :
– Vậy khi nãy tôn giá đòi bổ tan xác tại hạ là giả phải không?
Tàn Độc Tẩu ngẩn người :
– Lão gia gia khi nãy là vì không muốn mang tiếng cậy lớn hiếp nhỏ, chứ đâu phải là không giết ngươi.
Diêu Yến Huy cười khảy :
– Vậy tôn giá không cần phải ngại điều ấy, vả lại tôn giá cũng chưa chắc đủ khả năng.
Tàn Độc Tẩu cười hăng hắc :
– Tiểu tử ngươi quả thật không biết lão gia gia khét tiếng tàn độc xưa nay hay sao?
Diêu Yến Huy lắc đầu cười khảy :
– Tại hạ dường như có nói đến tướng mạo của tôn giá, nhưng đã quên mất rồi, bởi vì tại hạ chẳng xem tôn giá là gì cả…
Chàng dứt lời, biết đối phương hẳn nổi cơn thịnh nộ, liền tức vận công giới bị.
Tàn Độc Tẩu cả đời tung hoành giang hồ, được tôn là một trong Võ Lâm thập tứ kỳ, giới giang hồ ai không khiếp sợ, vậy mà Diêu Yến Huy lại khinh miệt lão thế này, lão không tức giận sao được?
Chỉ thấy đôi mắt xanh rờn của lão rực lên, trên gương mặt xấu xí ngập đầy sát khí, tay phải năm ngón như móc câu, từng bước tiến tới, giọng sắc lạnh nói :
– Trên giang hồ kẻ nào dám bất kính với Tàn Độc Tẩu này, tiểu tử ngươi miệng còn hôi sữa mà dám miệt thị lão gia gia, lão gia gia mà không thay mặt sư phụ ngươi dạy dỗ ngươi một phen, mai đây ngươi còn xấc láo đến dường nào.
Dứt lời, lão từng bước tiến tới, bỗng tung mình lao tới nhanh như chớp, tay phải năm ngón như móc câu, chộp thẳng vào vai Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy vội thi triển Túy Mê Bộ, lạng người sang bên tránh khỏi, lớn tiếng nói :
– Tàn Độc Tẩu đại danh lừng lẫy thì ra lại nóng tính thế này…
Tàn Độc Tẩu không chờ chàng dứt lời đã quát hỏi :
– Tiểu tử, ngươi là gì của lão điên?
Thì ra khi Diêu Yến Huy thi triển thân pháp lách tránh, lão đã nhận ra đó là Túy Mê Bộ, nên mới hỏi vậy.
Diêu Yến Huy cười to nói :
– Tây Phong có quan hệ thế nào với tại hạ, chẳng việc gì đến tôn giá.
Tàn Độc Tẩu cười sắc lạnh :
– Tiểu tử chớ nên không biết điều…
Diêu Yến Huy tiếp lời :
– Sao mới gọi là biết điều?
Tàn Độc Tẩu ngẩn người, hồi lâu mới cười hăng hắc nói :
– Biết điều là hãy mau trao Bách Hội chân kinh ra cho lão phu, tha mạng cho ngươi một phen, nếu không, hôm nay chắc chắn ngươi sẽ phải nếm mùi đau khổ.
Diêu Yến Huy thản nhiên cười :
– Các hạ đã nói là không muốn cậy lớn hiếp nhỏ kia mà. Sao lại còn có chuyện tha mạng và nếm mùi đau khổ nữa, chả lẽ tôn giá muốn trở quẻ hay sao?
Tàn Độc Tẩu đuối lý đứng thuỗn mặt ra, hồi lâu chẳng thốt nên lời.
Bỗng, Tàn Độc Tẩu buông tiếng cười hăng hắc, trầm giọng nói :
– Bất luận thế nào, hôm nay nếu không trao Bách Hội chân kinh, quyết không để cho ngươi rời khỏi đây.
Diêu Yến Huy sao không biết đêm nay khó thể êm thắm, nhưng vì đối phương võ công quá cao, định kéo dài thời gian hầu tìm kế thoát thân, nghe vậy đảo tròn mắt nói :
– Tôn giá đã là một trong Võ Lâm thập tứ kỳ, võ công hẳn là rất cao phải không?
Tàn Độc Tẩu nghe khen, mỉm cười đắc ý nói :
– Rất cao thì không dám nói, nhưng lão phu xưa nay chưa từng gặp địch thủ, đó là sự thật.
Diêu Yến Huy trong lòng thầm mắng, nhưng vờ kinh ngạc nói :
– Xưa nay chưa từng gặp địch thủ, vậy là võ công của tôn giá thiên hạ vô địch rồi còn gì? Và trong Võ Lâm thập tứ kỳ, võ công của tôn giá cũng cao hơn hết phải không?
Tàn Độc Tẩu nghe khen vậy, lòng vô vàn khoái trá, buột miệng nói :
– Trong Võ Lâm thập tứ kỳ, ngoài lão phu ra, thảy đều là kẻ chỉ có hư danh. Hừ. Lão phu thật không sao hiểu nổi bọn họ đã dùng cách gì mà được người tôn xưng là kỳ nhân.
Diêu Yến Huy nghe Tàn Độc Tẩu càng lúc càng khoác lác, lòng thầm nực cười, nhưng không dám để lộ ra mặt, nghiêm túc hỏi :
– Tôn giá võ công đã thiên hạ vô địch, vậy thì còn cần Bách Hội chân kinh làm gì?
Tàn Độc Tẩu đuối lý, không thể nào ra tay cưỡng đoạt nữa, nhưng mục đích chuyến đi này của lão hoàn toàn là vì Bách Hội chân kinh, đâu thể trở về tay không, ngẫm nghĩ một hồi, lão đành nói dối :
– Lão phu đâu có cần, chẳng qua vì thấy người trên giang hồ ai cũng liều mạng tranh giành, nên lão phu hiếu kỳ muốn xem thử Bách Hội chân kinh thật ra có võ học kinh người gì mà lại khiến cho giới võ lâm thèm muốn đến phát điên lên, định mượn xem thử một phen thôi.
Diêu Yến Huy thầm nhủ :
– “Lão ma đầu, lão đã sắp mắc câu rồi”.
Chàng vội cười nói :
– Thật ra với võ công của tôn giá, cho dù học hết tuyệt kỹ trong Bách Hội chân kinh thì cũng chẳng phải đối thủ của tôn giá.
Tàn Độc Tẩu nghe Diêu Yến Huy tâng bốc mình đến vậy, sung sướng đến toét miệng cười, ánh mắt xanh rờn tan biến, trở nên hết sức dịu dàng.
Diêu Yến Huy vội nói tiếp :
– Trên giang hồ đồn đại là tại hạ đã lấy được Bách Hội chân kinh, đó thật là một nỗi oan lớn cho tại hạ.
Tàn Độc Tẩu cười ha hả :
– Cho dù ngươi thật sự lấy được thì cũng chẳng hề gì.
Diêu Yến Huy cười :
– Nhưng không có cũng đâu thể nói là có.
Tàn Độc Tẩu bỗng ra chiều tức tối nói :
– Tiểu tử, lão phu võ công thiên hạ vô địch, vậy mà giới giang hồ lại liệt danh lão phu vào hạng áp chót, ngươi thấy có tức không chứ?
Diêu Yến Huy đảo tròn mắt :
– Đó chỉ là một cách gọi tiện lợi thôi, chứ đâu phải xem tôn giá là dạng áp chót. Thật ra tôn giá có thể tái triệu họ sắp xếp lại thứ hạng, võ công tôn giá vô địch thiên hạ, chắc chắn là đứng đầu, tôn giá chưa từng nghĩ đến sao?
Tàn Độc Tẩu nghe vậy động lòng dữ dội, ha hả cười to nói :
– Đúng rồi, lão phu phải tìm họ sắp xếp lại thứ hạng mới được.
Dứt lời liền tức phi thân phóng đi.
Diêu Yến Huy trông theo Tàn Độc Tẩu đến khi khuất dạng, phì cười lẩm bẩm :
– Đã sống đến từng tuổi gần đất xa trời, vậy mà vẫn không khỏi bị danh lợi làm mờ lý trí.
Diêu Yến Huy lòng vô vàn cảm thán, ngước lên nhìn trời, chỉ thấy trăng tàn đã treo cao, trời đã khuya lắm rồi.
Chàng thầm nhủ :
– “Đã khuya thế này, tìm khách điếm cũng chẳng phải dễ, chi bằng cứ lên núi tìm một sơn động nghỉ tạm qua đêm, đằng nào thì sáng mai cũng phải lên núi”.
Lòng đã quyết, bèn không do dự nữa, cất tiếng huýt dài, tung mình phóng đi lên Thúy Vi phong.
Chàng ở Đới Vân sơn học võ, luyện tập khinh công toàn chọn đường núi ghập ghềnh hoặc vực thẳm cheo leo, nên lúc này phóng đi lên Thúy Vi phong hết sức dễ dàng.
Chỉ thấy một bóng người phóng đi dưới ánh trăng nhanh như tia chớp, chỉ lát sau đã lên đến đỉnh Thúy Vi phong.
Diêu Yến Huy đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới ánh trăng bàng bạc, chẳng rõ sâu đến độ nào.
Xem một hồi, bỗng đâu trong đầu hiện lên hình bóng của ân sư, bất giác giật mình nói :
– Sư phụ! Đồ nhi hạ sơn đã lâu, chẳng những chưa làm được một điều tốt mà còn chuốc lấy phiền phức đầy mình… Lão nhân gia có thể lượng thứ cho đồ nhi để cho Ngân tiêu…
Diêu Yến Huy chỉ thấy ân sư mặt đầy tức giận đứng trước mặt, trách mắng mình đã để cho Ngân tiêu bị hư hại.
Chàng hoảng sợ, vội quỳ sụp xuống, van vỉ ân sư lượng thứ!
Ân sư chàng ở xa tận Ma Thiên phong trên Đới Vân sơn, có thật nghe thấy chăng?
Diêu Yến Huy quỳ trên đỉnh núi, hồi lâu chưa dám đứng lên.
Thốt nhiên, một tiếng cười lảnh lót vang lên bên tai.
Diêu Yến Huy giật mình, đứng phắt lên quát :
– Ai?
Nhưng bốn bề hoàn toàn vắng lặng, đâu có một bóng người nào.
Diêu Yến Huy sửng sốt thầm nhủ :
– “Chả lẽ mình đã nghe nhầm ư?”
Bỗng tiếng cười lại vang lên, lần này Diêu Yến Huy đã nghe rõ ràng, và tiếng cười rất quen, liền tức tung mình lao về phía phát ra tiếng cười, hớn hở gọi :
– Cô nương!
Nhưng chỉ có hồi âm vang vọng, chẳng có một bóng người nào, Diêu Yến Huy bất giác đứng lại, thừ ra nhìn về phía phát ra tiếng cười.
Chàng thật không hiểu nổi, vị cô nương xinh đẹp kia đã không chịu cho mình biết danh tính, vì lẽ gì lại cứ luôn theo sau mình mà không chịu hiện thân ra gặp?
Nàng thật ra có dụng tâm gì?
Diêu Yến Huy không sao đoán ra được, nhưng lòng luôn tưởng nhớ đến nàng, cứ mỗi lần nghe tiếng nói của nàng là chàng cảm thấy lòng phấn chấn khôn tả.
Diêu Yến Huy đứng thừ ra, nhớ lại cảnh thiếu nữ điều thương cho mình, mười mấy ngày kề cận bên nhau… đối với mình lạnh như băng sương, nhưng lại chăm sóc hết sức chu đáo, vậy tâm ý nàng thực ra là sao?
Vấn đề ấy chàng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng đến nay vẫn chưa tìm ta được câu giải đáp.
Chàng bỗng lại nghĩ đến Lạt Thủ Hằng Nga, người con gái lạnh lùng tàn bạo này đã uống Định Thời Đoạn Trường Dịch để đổi lấy tính mạng mình từ tay Giang Nam Độc Tẩu.
Chữ “tình” đã khiến nàng hoàn toàn thay đổi, nàng không còn lạnh lùng tàn bạo nữa.
Mình có yêu nàng chăng? Vâng, mình phải yêu nàng mới đúng!
Nhưng hình bóng của người con gái đã trị thương cho mình luôn hiển hiện trong trí não, không hề phôi pha vì Lạt Thủ Hằng Nga, mặc dù mình rất muốn quên nàng đi.
Diêu Yến Huy lòng hết sức rối rắm, hình bóng hai người từng cứu mạng mình xoắn xuýt vào nhau, chàng không biết phải tính thế nào…
Thốt nhiên, một tiếng thở dài não ruột vang lên ở phía sau lưng chàng.
Diêu Yến Huy quay phắt lại, lớn tiếng nói :
– Cô nương, xin hãy…
Chợt thấy một vật trắng bay vút đến, vội đưa tay bắt lấy, cảm thấy mềm nhũn, cúi xuống nhìn thì ra là một chiếc khăn lụa, vừa mở ra, một mùi thơm như lan như xạ liền xộc vào mũi, lòng xao xuyến ngất ngây, bất giác đưa lên miệng hôn.
Bỗng tiếng cười rúc rích lại vang lên. Diêu Yến Huy đỏ mặt, tung người lao về phía ấy.
Chỉ thấy một bóng trắng mảnh mai phóng đi như tia chớp, vội lớn tiếng gọi :
– Cô nương, xin hãy dừng bước!
Nhưng loáng cái bóng trắng đã mất dạng, chỉ nghe tiếng nói não nề vọng lại :
– Gặp nhau hà tất phải quen biết…
Diêu Yến Huy thờ thẫn nhìn về hướng đi của bóng trắng, hồi lâu mới cúi xuống, nhờ vào ánh đèn nhập nhòa, đưa khăn lụa lên xem, chỉ thấy trên viết :
“Tình cờ gặp nhau tại Ninh Đô, theo dõi mới biết là Thúy Ngọc tiêu.
Chân kinh chuốc họa, đã dùng lời khôn khéo lui địch, hết sức bội phục.
Thúy Ngọc bảo tiêu đã bị người ta lấy đi hồi trăm năm trước, chuyến đi này chỉ hoài công, hãy đến Vân Vụ sơn, có thể sẽ có kỳ ngộ”.
Nét chữ rất đẹp nhưng giọng điệu lạnh lùng, đã không có lời chào, cũng chẳng có lời xưng hô giữa đôi bên.
Diêu Yến Huy thấy thiếu nữ này lạnh tựa băng sương, cũng chẳng lấy làm lạ, xem xong liền cất khăn vào lòng, chậm bước đi xuống Thúy Vi phong.
Khi Diêu Yến Huy xuống đến chân Thúy Vi phong thì đã là canh một, bốn bề tĩnh lặng như chết, không có tiếng gió, cũng chẳng có tiếng côn trùng.
Chàng cúi đầu chậm chạp bước đi, nhưng chàng không biết mình đi về hướng nào, bởi đây là chốn xa lạ, chàng không sao phân biệt được phương hướng.
Tuy nhiên, lòng chàng luôn nghĩ đến câu “Hãy đến Vân Vụ sơn, có thể sẽ có kỳ ngộ” đã viết trên khăn lụa của thiếu nữ nọ.
Chả lẽ Thúy Ngọc tiêu được giấu tại Vân Vụ sơn hay sao?
Diêu Yến Huy đắn đo suy nghĩ, có nên đi đến đó hay không?
Sau cùng chàng đã quyết định đi, bèn nhằm hướng thi triển khinh công phóng đi, thoáng chốc đã mất dạng trong bóng đêm mịt mùng.
Chuyến đi này đã quyết định vận mệnh dương oai võ lâm của chàng, nhưng cũng gặp phải gian nguy khổ nhục, suýt táng mạng chốn hoang sơn, đó thật là điều chàng không ngờ đến.
Diêu Yến Huy phóng đi một mạch mười mấy dặm đường, mới chậm chân lại, thư thả bước đi.
Chàng bởi không rõ phương hướng, nên vừa đi vừa thỉnh thoảng quay nhìn bốn phía, xem xung quanh có dân cư hay không để hỏi đường đến Vân Vụ sơn.
Nhưng càng đi càng thấy lạ lẫm, chàng ngạc nhiên dừng lại thầm nhủ :
– “Sao đi lâu thế này mà cũng không thấy một hộ dân nào cả vậy nhỉ?”
Diêu Yến Huy ngước nhìn trời, lúc này chỉ mới canh hai, bèn thầm nhủ :
– “Hay là mình ở đây điều tức dưỡng thần, chờ sáng mai hẵng đi tiếp, để khỏi đi nhầm đường hao công tốn sức”.
Thế là, chàng liền ngồi xếp bằng xuống đất, nhắm mắt vận công. Chẳng rõ bao lâu trôi qua, mở mắt ra nhìn, chỉ thấy mặt trời đã lên cao, ánh nắng chóa lòa cả mắt.
Diêu Yến Huy vươn vai đứng lên, tìm một hồ nước trong rửa mặt súc miệng, lấy lương khô ra vội vã ăn xong, tung mình lên trên một cây to, phóng mắt nhìn quanh, chỉ thấy phía trái cách hơn dặm có một con đường lớn nằm ngang, trên đường người qua lại không ít.
Diêu Yến Huy mừng rỡ, lền phóng xuống đất, thi triển khinh công phóng nhanh đi.
Hơn một dặm đường thoáng chốc đã đến, chàng tìm người hỏi thăm, thì ra con đường này chính là dẫn đến Quảng Đông. Chàng hết sức mừng rỡ, rối rít cảm ơn rồi đi về hướng Nam.