Bất quá Lâm Minh là biết, thiên phú linh hồn này ở giai đoạn luyện thể có thể nói là hoàn toàn vô dụng, nhưng sau đó đi vào Tiên Thiên lại bắt đầu dần dần hữu dụng, bởi vì Tiên Thiên là tu linh hồn.
Tại Thiên Vận quốc, đại đa số là võ giả cấp thấp, hoàn toàn không sử dụng linh hồn lực.
Bất quá một ít đột phá Ngưng Mạch kỳ, thì lại sẽ tu luyện một ít linh hồn pháp quyết của Minh Văn Sư, ngưng tụ linh hồn lực, tra xét một vài thứ.
Tỷ như chân nguyên lưu động bên trong Bảo khí đối thủ, như vậy có thể nhìn thấu nhược điểm chiêu thức của đối thủ.
Cho nên Tôn trưởng lão hoài nghi Lâm Minh là một thiên tài phương diện linh hồn lực, cho nên mới mang Lâm Minh đến trắc nghiệm.
– Tuy ngươi nói ở gia tộc đã trắc qua thiên phú linh hồn, bất quá ta cảm thấy vẫn nên trắc lại một thoáng, thiên phú linh hồn, xưa nay không được coi trọng, có đôi khi là hình thức dị loại, cộng với bia đá các ngươi dùng không nhất định chuẩn xác, rất có thể sẽ đoán sai.
Tôn trưởng lão nói, đem một khối chân nguyên thạch nho nhỏ đặt ở trung ương trận pháp bia đá trắc hồn.
Mặc dù bia đá trắc hồn gần như bia đá đo lực, thế nhưng chi phí lại cao hơn một đoạn, chân nguyên thạch khởi động nó cũng là tiêu hao phẩm giá cả đắt đỏ.
Lâm Minh đưa tay đặt ở trên bia đá trắc hồn, trong nháy mắt trận pháp phát động, trong đầu của hắn thấy được vô số ảo giác, phảng phất như một ống kính vạn hoa.
Sau đó hắn cảm nhận được từng đợt cảm giác đâm nhói đến từ nơi sâu xa linh hồn, loại cảm giác này đại khái kéo dài mấy chục hô hấp.
Tôn trưởng lão nói:
– Trắc đi ra.
Lâm Minh mở mắt nhìn tới, nhìn thấy cột sáng trên bia đá trắc hồn.
Tứ phẩm sơ đẳng?
Lâm Minh hơi ngẩn ngơ, mình trước đó trắc thí, rõ ràng là tam phẩm trung đẳng, làm sao bỗng dưng lên cao nhiều như vậy?
Đúng như Tôn trưởng lão từng nói, là lần trước trắc sai sao?
Lẽ nào…
Trong lòng Lâm Minh đột nhiên bay lên một ý niệm.
Chẳng lẽ thiên phú này biến hóa có quan hệ cùng Ma Phương?
Là thời điểm mình thôn phệ linh hồn vô chủ kia, linh hồn thiên phú của mình từ tam phẩm trung đẳng thăng lên đến tứ phẩm sơ đẳng?
Lâm Minh đối với linh hồn là không biết gì cả, thế nhưng hắn rất rõ ràng, ở bên trong nhận thức của Thiên Diễn đại lục, thiên phú là không thể đổi!
Bất luận thiên phú tu vũ hay là thiên phú linh hồn, sau khi sinh ra liền không thể biến hóa, chưa từng nghe nói quá có thiên tài địa bảo gì có thể thay đổi thiên phú.
Về phần trong ký ức của vị Đại năng kia cũng không có, bất quá bởi vì ký ức của vị đại năng kia vốn là tàn khuyết không đầy đủ, cho nên Lâm Minh cũng không dám khẳng định.
Có thể đúng là trắc sai, nếu như thôn phệ linh hồn có thể tăng cao thiên phú linh hồn, những tiền bối Đại năng sinh hoạt ở Thần vực kia, hẳn là có bản lĩnh làm ra một ít mảnh vỡ linh hồn để thôn phệ.
Lúc đó không phải người nào đều là lục phẩm, thất phẩm, bát phẩm thiên phú sao?
Nghĩ tới đây Lâm Minh theo bản năng sờ sờ ngực mình, đó là vị trí của Ma Phương, từ lần trước thôn phệ một mảnh vỡ ký ức, Lâm Minh liền không thể lại tiến vào ảo cảnh Ma Phương nữa.
Tuy rằng không ôm hi vọng gì, thế nhưng nếu mình có cơ hội lại thôn phệ một mảnh vỡ linh hồn, nhất định phải đi trắc thiên phú linh hồn, xem đến cùng có tăng trưởng hay không.
Tôn trưởng lão tự nhiên không biết ý nghĩ lúc này của Lâm Minh, hắn nhướng mày nhìn về phía bia đá trắc hồn, cái thiên phú tứ phẩm sơ đẳng này hiển nhiên không thể để cho hắn thoả mãn.
Hắn vốn là ôm một phần hi vọng, cho rằng Lâm Minh có thể là thiên tài phương diện linh hồn hiếm thấy, tỷ như là ngũ phẩm trở lên, thậm chí là lục phẩm trong truyền thuyết.
Nói như vậy, Lâm Minh học Minh Văn Thuật, Luyện đan,… đến thời điểm đó Thất Huyền Vũ Phủ lập tức bồi dưỡng Tần Hạnh Hiên và Lâm Minh.
Hai đại thiên tài một vũ một hồn, nói không chắc Thất Huyền Vũ Phủ bọn họ có thể đạt được ngợi khen, sau đó có hi vọng đạt được một ít linh dược ban thưởng, nhưng bây giờ, hy vọng này đã phá diệt.
Lắc lắc đầu, trong lòng khẽ thở dài một cái, Tôn trưởng lão nhìn Lâm Minh nói:
– Đi thôi, ta mang ngươi đi lĩnh thưởng.
…
– Đây chính là Hồng Kim Long Tủy đan cùng Kim Xà Xích Đảm Hoàn sao?
Trở lại nơi Thất Huyền Vũ Phủ chuẩn bị cho mình, Lâm Minh nhìn hai hộp đan dược trên bàn, tâm tình khó tránh khỏi kích động lên, lần này hắn thu hoạch thực sự quá lớn.
Hai viên đan dược này, một viên là dùng Long tủy của Hồng Kim Long luyện chế, một viên sử dụng xà đảm của Kim Xà trăm năm luyện chế.
Hồng Kim Long là tứ cấp Hung thú, Hậu Thiên cường giả bình thường cũng không phải là đối thủ.
Còn Kim Xà trăm năm, mặc dù chỉ là Hung thú cấp ba, nhưng mà đứng đầu bên trong Hung thú cấp ba, thêm vào số lượng ít ỏi, cũng là cực kỳ khó được.
Hai viên đan dược này đều là đồ vật có tiền cũng không thể mua được, ở Thiên Vận quốc căn bản là không mua được, cho dù hoàng tộc cũng động lòng!
– Ăn hai viên đan dược này, thực lực của mình có thể tăng trưởng một đoạn lớn, bất quá… đan dược trân quý như vậy, trực tiếp ăn là quá lãng phí.
– Trong ký ức của vị tiền bối đại năng kia, Minh Văn Thuật không chỉ có thể dùng để tăng cường uy lực Bảo khí, tương tự có thể dùng để tăng cường hiệu quả đan dược.
– Không bằng, mình nghiên cứu một thoáng, luyện chế ra hai tấm Minh Văn phù tăng cường hiệu quả đan dược, sau đó lại dùng…
Thần vực truyền thừa vạn vạn năm, bất luận luyện thể, võ đạo, các loại vũ khí sử dụng, các hạng kỹ năng và trận pháp,… cũng đã phát triển đến mức tận cùng, xa xa không phải Thiên Diễn đại lục có thể so sánh, Minh Văn Thuật tự nhiên cũng là như thế.
Minh Văn Thuật của Thần vực chia làm bốn loại, minh khí, minh dược, minh thân, minh hồn.
Minh khí chính là Minh Văn trên Bảo khí, là dễ hiểu nhất.
Minh dược là Minh Văn trên đan dược, để hiệu quả đan dược cao hơn rõ rệt, hoặc là trừ đi tác dụng phụ của đan dược.
Minh thân là Minh Văn trên thân thể, yêu cầu ở Minh Văn Thuật có trình độ cực cao, có thể ở một đoạn thời gian rất dài tăng cường tốc độ tu luyện hoặc là lực chiến đấu của võ giả.