Thương Bát ngừng lại một chút rồi tiếp :
– Tại hạ trúng đao rồi không dám tiến về phía trước nữa, đao khi nhảy lên nóc nhà. Giữa lúc ấy mấy điểm sáng bắn vào chỗ tại hạ vừa đứng. Trong vòng tám thước vuông đều bị đao khí bao phủ. Tại hạ chỉ miễn cưỡng một chút cứ tiến về về phía trước, hoặc tức giận vì bị trúng đao , xoay tay phản kích thì e rằng không thoát được.
Tiêu Lĩnh Vu la thất thanh:
– Cách bố trí này không phải chỉ để đối phó một mình Thương huynh đệ mà họ đã tính toán rất kỷ. May ở chỗ Thương huynh đệ khôn ngoan hơn người mới không trúng phải ám khí.
Thương Bát nói:
– Còn có điều tiểu đệ chưa hiểu !
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
– Điều gì ?
Thương Bát đáp:
– Lần đầu tiểu đệ qua dãy hành lang cũng đã lưu tâm không thấy có người. Sau khi nghĩ , ta không hiểu lúc ta qua dãy hành lang thì bị đao chém tới , không hiểu người đó từ đâu đến.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một chút rồi nói:
– Dãy hành lang quanh co như vậy thì trong đó tất có cơ quan không biết chuyển động lúc nào !
Thương Bát nói:
– Đúng thật ! Tiểu đệ không nghĩ đến chỗ đó. Cách bố trí này thật là thâm độc. Hai đao không chém chết người thì còn có trận mưa tên bắn tới. Dù cho cao thủ bật nhất cũng khó lòng tránh khỏi. May mà tiểu đệ phóng lên nóc nhà kịp lúc nếu không đã bỏ mạng rồi.
Đỗ Cửu hỏi:
– Thương huynh nhảy lên nóc nhà không có người rượt theo ư ?
Thương Bát đáp:
– Chỗ này khác với tiền viện, người đi lại đông đảo, ta hành động lại rất mau lẹ. Vượt qua nóc nhà nhảy xuống chỗ đông người ngay.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
– Nếu vậy tòa Tam Giang Thư Ngụ đó thật có điều cổ quái.
Triển Diệp Thanh nói:
– Thẩm Mộc Phong đặt tai mắt khắp thiên hạ. Nơi nào cũng có sào huyệt. Hắn đã phái hàng trăm cao thủ đi ám toán Tiêu huynh. sao chúng ta không đến mấy chổ phân đà của hắn để ăn miếng trả miếng .
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
– Triển huynh nói phải đó ! Hôm nay nghĩ ngơi một đêm tối mai đếm Tam Giang Thư Ngụ coi rồi sẽ tùy cơ hành động.
Thương Bát nói:
– Đại ca nên bàn tính cùng Vô Vi Đạo Trưởng và Thương Bát rồi hãy quyết định.
Triển Diệp Thanh nói:
– Không hiểu tệ sư huynh có trọ ở trong Lục Hòa khách sạn không ?
Thương Bát đáp:
– Lúc tại hạ ra đi đã điều tra âm ký thì lệnh sư huynh và Tôn lão tiền bối đã trọ trong Lục Hòa khách sạn, nhưng không hiểu hai vị đó ở phòng nào?
Tiêu Lĩnh Vu nói:
– Tai mắt của Thẩm Mộc Phong rất linh mẫn, đêm nay chúng ta phải chia mà canh gác .
Suốt đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau Vô Vi Đạo Trưởng và Thương Bát kẻ trước người sau tiến vào trong viện.
Tiêu Lĩnh Vu toan đi kiếm thì hai lão đã tới nơi. Chàng liền đem việc Thương Bát đêm qua đã dò la thuật lại cho hai lão nghe.
Vô Vi Đạo Trưởng nói:
– Xem chừng chúng ta không còn cách nào tránh khỏi cuộc xung đột với Thẩm Mộc Phong. Mình đã bươi móc một nơi ám huyệt của hắn thì chẳng khác gì chọc vào mắt hắn rồi. Hiện giờ tuy bọn thuộc hạ của Thẩm Mộc Phong đã đến Mộc Châu , nhưng quyết chẳng phải hắn tập trung toàn bộ lực lượng ở đấy. Nếu xảy cuộc động thủ, ta cũng có thể chống được một trận.
Tôn Bất Tà nói:
– Hắn đặt phân đà trong kỷ viện, thật không ai nghi ngờ được. Lão khiếu hóa đã bôn tẩu khắp hai miền Nam Bắc sông Đại giang mà nay mới được mở rộng tầm mắt.
Tuy lão già nua tuổi tác nhưng tính hiếu sự chẳng kém gì hồi còn thiếu niên.
Vô Vi Đạo Trưởng nói:
– Bây giờ chúng ta có đi tới đó cũng nên bàn tính kỷ lưỡng rồi hãy động thân.
Tôn Bất Tà hỏi:
– Đạo trưởng túc trí đa mưu, chắc trong đầu óc đã có kế hoạch rồi?
Vô Vi Đạo Trưởng mỉm cười đáp:
– Kế hoạch thì có rồi nhưng không hiểu có dùng được không ? Bần đạo xin nói ra, nếu có chỗ không ổn, mong rằng các vị đại huynh chỉ giáo cho.
Rồi lão đem kế hoạch đã trù liệu nói nhỏ cho mọi người nghe.
Tôn Bất Tà gật đầu khen:
– Hay tuyệt ! Hay tuyệt ! Trước hết họ làm rối loạn nhân tâm rồi thừa cơ tiến vào.
Giữa lúc này đột nhiên một tiếng “cạch” vang lên, một viên đá rớt xuống trong viện .
Vô Vi Đạo Trưởng vãy tay khẻ nói:
– Các vị hãy coi chừng !
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Vô Vi Đạo Trưởng xua tay ra hiệu cho Tiêu Lĩnh Vu đừng hỏi nữa. sau một lúc đột nhiên ngoài nhà có tiếng lách cách.
Vô Vi Đạo Trưởng đứng dậy nói:
– Bần đạo đã đặt người canh gác bốn mặt, tiếng động vừa rồi là để cảnh giác có người khả nghi đến nơi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
– Hai tiếng lách cách về sau phải chăng để báo hiệu nhân vật khả nghi đã đi rồi?
Vô Vi Đạo Trưởng gật đầu đáp:
– Đúng thế !
Lão đứng dậy nói tiếp:
– Bây giờ bần đạo đi trước một bước.
Rồi lão cất bước ra đi.
Tôn Bất Tà nói:
– Lão khiếu hóa cũng cần đi kiếm tay trợ quyền. Vậy xin tạm biệt.
Hai miền Nam Bắc sông Đại giang, chỗ nào cũng có đệ tử Cái bang. Ngạc Châu là một nơi trọng yếu ở Trung nguyên, dĩ nhiên không thiếu đệ tử Cái bang. Tôn Bất Tà là một trưởng lão độc nhất còn lại, đến bang chúa còn phải nễ lời lão, thì việc kêu đệ tử cái bang viện trợ chẳng khó khăn gì !
Tiêu Lĩnh Vu ngó Thương Bát nói:
– Thương huynh đệ tuy chỉ bị thương ngoài da nhưng mất máu nhiều, nên tịnh dưỡng mấy ngày.
Thương Bát cười đáp:
– Tiểu đệ nghỉ ngơi nửa ngày là đủ rồi.
Tiêu Lĩnh Vu nhận thấy để hắn lại đây dưỡng thương một mình cũng rất nguy hiểm nên chàng không nói gì nữa.
Gần tới giờ Ngọ, Tiêu Lĩnh Vu đưa Trung Châu Nhị Cổ và Triển Diệp Thanh rời Lục Hòa khách sạn chạy thẳng đến Quần Anh lâu.
Quần Anh lâu là một tửu lâu rất lớn trong thành Ngạc Châu.
Tiêu Lĩnh Vu lên Quần Anh lâu thì thấy Vô Vi đạo trưởng và Đông Hải Thần Bốc Tư Mã Càn đã ở đó từ trước rồi.
Vô Vi đạo trưởng mình mặc áo màu xanh, chân đi giày chữ phúc, đầu đội mũ phương cân, chòm râu dài phất phơ trước ngực. Lão đã thay hình đổi dạng. Nếu không có lời ước hẹn từ trước thì Tiêu Lĩnh Vu mới trông thấy cũng không thể nhận ra ngay.
Tư Mã Càn giả làm một gã thầy bói.
Lúc này chưa tới giờ Ngọ. Trên tửu lâu cũng đã lác đác có khách. Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh rồi từ từ bước vào phòng khách. Chàng thấy hai đại hán trung niên đeo trường kiếm ngồi chờ ở đó và có cầm một cái túi.
Tiêu Lĩnh Vu liền vào phòng thay đổi quần áo, rửa thuốc dịch dung trên mặt.
Chỉ trong chớp mắt chàng đã khôi phục chân tướng, đến ngồi cạnh bàn bên cửa sổ.
Chỗ này rất lộ liễu, khách lên tửu lâu là thấy ngay.
Thương Bát, Đỗ Cửu, Triển Diệp Thanh chia nhau ngồi những bàn quanh Tiêu Lĩnh Vu để tiện hộ vệ cho chàng. Ba cặp mắt thỉnh thoảng lại nhìn thực khách bốn mặt, trong lòng rất đỗi khẩn trương.
Mọi người chưa hiểu Thẩm Mộc Phong định dùng thủ đoạn độc ác gì để đối phó với Tiêu Lĩnh Vu. Ai cũng sợ sơ ý một chút để chàng bị người ám toán.
Tiêu Lĩnh Vu ngồi chưa đầy một khắc thì bỗng có một tửu khách ở góc Đông Bắc đột nhiên đứng dậy xuống lầu.
Thương Bát động tâm khẽ bảo Đỗ Cửu:
– Hãy coi chừng thằng lỏi đó!
Đỗ Cửu khẽ gật đầu, để ý người kia chòng chọc thì thấy gã đi tới cửa cầu thang bỗng dừng lại ngó Tiêu Lĩnh Vu hai lần rồi mới xuống lầu ra đi.
Trong khoảnh khắc tửu bảo hai tay bưng mâm thức ăn đi lên. Gã đặt một khay đồ chiên nóng xuống bàn có bốn người ngồi đó rồi đi tới chỗ Tiêu Lĩnh Vu, nghiêng mình hỏi:
– Khách quan muốn dùng gì?
Tiêu Lĩnh Vu bảo lấy hai đĩa nhắm và một hồ rượu.
Gã tửu bảo lại trở gót đi xuống.
Chớp mắt đã thấy gã tiểu bảo bưng rượu thịt đi lên.
Tên tửu bảo này đưa đồ đến mau lẹ quá khiến Thương Bát sinh lòng ngờ vực, khẽ bảo Đỗ Cửu:
– Tình hình có điều khác lạ….
Đỗ Cửu hỏi:
– Điều gì khác lạ?
Thương Bát đáp:
– Trong các tửu lâu dù lớn hay nhỏ, thường thường ai gọi trước thì tửu bảo đem đồ đến trước. Gã tửu bảo này lại kính trọng đại ca một cách đặc biệt. Lão nhị hãy coi chừng.
Hắn chưa dứt lời, quả nhiên gã tửu bảo đi thẳng đến chỗ Tiêu Lĩnh Vu.
Đỗ Cửu ngấm ngầm vận khí đề phòng. Hắn chỉ chờ tửu bảo có cử động gì khả nghi là lập tức động thủ phóng chưởng đánh ra.
Tửu bảo đặt rượu thịt xuống bàn rồi nghiêng mình lui ra.
Đỗ Cửu thở phào một cái nghĩ thầm:
– Thương lão đại thật quá đa tâm. Thẩm Mộc Phong đặt tai mắt khắp nơi, nhưng chưa chắc đã đặt trạm ngầm tại Quần Anh lâu này.
Tửu bảo đi quanh đến chỗ Triển Diệp Thanh hỏi y dùng gì rồi mới xoay mình bỏ đi.
Tiêu Lĩnh Vu nâng chung rượu lên toan nhấp thì đột nhiên có thanh âm nhỏ bé lọt vào tai:
– Không được uống rượu và đừng ăn gì.
Thanh âm này chàng nghe đã quen tai, không giống giọng nam nhân.
Chàng đảo mắt nhìn quanh thì thấy trên Quần Anh lâu lúc này không có nữ nhân nào. Chàng rất lấy làm kỳ tự hỏi:
– Người này là ai? Y ngồi đâu để cảnh cáo ta?
Sau một lúc tửu bảo quay trở lại bàn của Tiêu Lĩnh Vu, nhìn rượu thịt vẫn còn nguyên thì hỏi:
– Phải chăng rượu chưa hâm nóng?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
– Không phải!
Tửu bảo lại hỏi:
– Hay là thức nhắm không được ngon miệng?
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp:
– Cũng không phải!
Tửu bảo ngó lại bàn rượu thịt rồi hỏi:
– Đã có rượu ngon nhắm tốt, sao khách quan không dùng đi?
Tiêu Lĩnh Vu động tâm nghĩ thầm:
– Sao tên tửu bảo này lại nhòm ngó đến ta nhiều quá vậy?
Hiện giờ chàng đã có thêm nhiều lịch duyệt giang hồ, tuy trong lòng ngờ vực nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, cười mát khẽ hỏi tửu bảo:
– Tại hạ ngửi thấy trong rượu thịt dường như có mùi khác lạ.
Tửu bảo cười đáp:
– Khách quan khéo nói giỡn.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
– Chú không tin là rượu có độc sao không uống thử một chung. Đây! Mời chú uống đi.
Miệng chàng nói, hai tay chàng cử động rất mau lẹ. Tay mặt điểm vào huyệt Phong thị ở chân phải gã, tay trái cầm chung rượu ngầm vận nội lực đổ vào miệng gã.
Thủ pháp của chàng rất mau lẹ. Tuy chàng cưỡng bách tửu bảo uống rượu mà bao nhiêu tửu khách trên lầu đều không phát giác.
Tiêu Lĩnh Vu đặt chung rượu xuống, khẽ vỗ vào lưng gã tửu bảo.
Gã tửu bảo không làm sao được đành phải nuốt rượu xuống.
Tiêu Lĩnh Vu giải khai huyệt đạo cho gã rồi khẽ nói:
– Lão huynh hãy cẩn trọng.
Tửu bảo được giải khai huyệt đạo liền lập tức xoay mình chạy xuống lầu.
Nhưng chung rượu gã uống có chất kịch độc. Gã mới chạy tới cửa cầu thang chất độc đã phát tác. Gã té huỵch xuống, mũi, miệng đều đổ máu tươi.
Tiêu Lĩnh Vu thấy vậy la thầm:
– Thật là mắc cỡ! Nếu không có người cảnh cáo ta vô tình uống vào rồi thì không tránh khỏi kiếp nạn.
Tên tửu bảo té xuống rồi không dậy được nữa khiến tửu khách đều chú ý quay đầu ra ngó.
Bỗng thấy một tửu khách đứng dậy chạy lại ôm gã tửu bảo lên bước lẹ xuống lầu.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
– Trong đám tửu khách trên lầu này e rằng có nhiều cao thủ Bách Hoa sơn trang trà trộn vào. Địch ở trong bóng tối mà ta ở ngoài sáng, không nên ngồi đây lâu nữa.
Chàng thò tay vào bọc móc ra một nắm bạc vụn để lên bàn rồi đứng dậy bước xuống lầu.
Đỗ Cửu nhìn Thương Bát khẽ nói:
– Không ngờ Thẩm Mộc Phong đặt trạm ngầm trong cả tòa tửu lâu này. Chúng ta đi thôi.
Hai người đứng dậy, song song đi xuống.
Triển Diệp Thanh đảo mắt nhìn quanh rồi lớn tiếng hô:
– Trong rượu thịt có độc. Các vị hãy coi chừng!
Gã tửu bảo đột nhiên ngã lăn ra khiến tửu khách đã sinh lòng ngờ vực, lại nghe Triển Diệp Thanh hô hoán. Lập tức tòa tửu lâu náo loạn cả lên.
Triển Diệp Thanh nhân lúc náo loạn, lật đật xuống lầu.
Tiêu Lĩnh Vu xuống hết cầu thang đi thẳng ra ngoài. Chàng vừa tới cửa điếm thì lại nghe thanh âm nhỏ bé lọt vào tai:
– Coi chừng có kẻ ám toán!
Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn lại , không nhận ra được người nào cảnh cáo.
Chàng tự nhủ:
– Người này không chịu xuất hiện là không muốn cùng ta tương kiến.
Chàng ngửng đầu trông ra thấy trên đường phố người qua lại đông như mắc cửi vì lúc này đang giữa trưa, người nào cũng trở về nhà hay tìm vào tiện ăn uống.
Chàng tự hỏi:
– Chẳng lẽ bọn người Bách Hoa sơn trang dám hạ thủ ngay nơi phồn hoa đô hội này?
Chàng còn đang ngẫm nghĩ bỗng ánh hàn quang lấp loáng, một nắm độc châm bắn tới nhanh như chớp.
Lại nghe những tiếng lách cách vang lên. Phần lớn độc châm găm vào cửa điếm. Chỉ có mấy mũi bắn vào trong quán.
Hai tiếng rú thê thảm vọng lại. Tiếp theo hai tiếng huỳnh huỵch vang lên. Hai người ngã quay ra đụng vào bàn lăn lộn mấy cái rồi tắt thở chết ngay.
Những độc châm nhỏ như lông trâu, bắn trúng người không một tiếng động mà chất độc thật là mãnh liệt nên hai người bị chết một cách hồ đồ. Cả những người đứng bên cũng không hiểu tại sao họ ngã lăn ra chết một cách đột ngột.
Tiêu Lĩnh Vu thấy người vô tội bị chết oan uổng thì trong lòng cực kỳ phẫn nộ, chàng chú ý nhìn trong đám đông nhưng không phát giác được kẻ nào khả nghi.
Lúc này Trung Châu Nhị Cổ và Triển Diệp Thanh từ trên lầu chạy xuống, ngó thấy hai người nằm lăn ra đó liền rảo bước ra khỏi tửu điếm.
Tiêu Lĩnh Vu tức quá đứng ở cửa điếm. Cặp mắt chàng loang loáng nhìn quanh để điều tra hung thủ, quên cả hành động.
Thương Bát bước đến bên chàng nói nhỏ:
– Đại ca lại đây mau.
Tiêu Lĩnh Vu tâm thần tỉnh táo lại, nhớ đến công việc còn phải làm liền cất bước đi theo Trung Châu Nhị Cổ. Chàng tự nhủ:
– Thẩm Mộc Phong thi hành những thủ đoạn không thể lường trước được để gia hại ta, khó nỗi đề phòng cho xiết. Từ nay bất cứ chỗ nào ta cũng phải lưu tâm cẩn thận.
Triển Diệp Thanh đi sau cách chừng năm thước, để ý nhìn bốn phía ngấm ngầm bảo vệ cho chàng.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng vẫn chưa nguôi giận. Chàng vẫn ngấm ngầm lưu tâm dò xét để mong phát hiện ra người nào ám toán là lập tức hạ thủ.
Đi qua hai đường phố, tới một ngã tư. Chàng thấy hai bên hè phố bầy đầy các thứ hàng hóa, thương nhân không ngớt mời mọc khách mua.
Chàng đưa mắt nhìn quanh thấy cách đó chừng năm sáu trượng có một ngõ hẻm. Ngoài đường phố tiếng người huyên náo, khách đi đường tấp nập rất khó đề phòng ám toán, chàng liền rẽ vào ngõ hẻm.
Tiêu Lĩnh Vu toan thi triển Truyền âm nhập mật để gọi Thương Bát, Đỗ Cửu bỗng thấy một khiếu hóa tử trung niên quần áo lam lũ đi tới, hai mắt nhìn chòng chọc vào Tiêu Lĩnh Vu.
Chàng nghĩ thầm:
– Ta nghe nói đệ tử Cái bang rải khắp hai miền Đại giang nam bắc. Người này chú ý nhìn ta, không chừng là đệ tử Cái bang vâng lệnh Tôn Bất Tà tới đây.
Chàng còn đang xoay chuyển ý nghĩ thì khiếu hóa tử đã tiến tới gần trước mặt, còn cách chừng ba bốn thước. Hắn khẽ hỏi:
– Phải chăng tôn giá là Tiêu đại hiệp?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
– Đúng là tại hạ! Huynh đài có phải đệ tử Cái bang….
Chàng chưa dứt lời, bỗng tên khiếu hóa giơ cả hai tay lên. Tay mặt liệng ra một nắm độc châm, tay trái cầm đao trủy thủ nhảy xổ lại tập kích Tiêu Lĩnh Vu.
Đứng gần quá mà lại bị tập kích đột ngột thì tránh đao trủy thủ còn dễ nhưng khó lòng đối phó với độc châm.
May ở chỗ Tiêu Lĩnh Vu gặp người ám toán liên miên, lúc nào chàng cũng đề phòng. Cả lúc đang nói chuyện với khiếu hóa tử, gặp biến bất ngờ chàng lập tức tránh né đánh ra một chưởng người chàng lộn về phái sau rồi lạng sang một bên.
Gặp tình thế cấp bách, Tiêu Lĩnh Vu phải thi triển công phu Thiết bản kiều để né tránh độc châm.
Khiếu hóa đứng tuổi bản lĩnh không phải tầm thường. Hắn thấy Tiêu Lĩnh Vu thân pháp mau lẹ tránh khỏi độc châm lại còn phóng chưởng đánh tới. Lập tức hắn bước tạt ngang sang mé trái hai bước để tránh chưởng lực, đồng thời hắn rung tay trái một cái liệng thanh đao trủy thủ về phía Tiêu Lĩnh Vu. Đoạn hắn xoay mình bỏ chạy về phía chính Đông.
Bỗng nghe mấy tiếng rú ngắn ngủi vang lên. Bốn năm người qua lại đã bị tử thương vì độc châm.
Tiêu Lĩnh Vu thấy thế lại càng căm phẫn. Chàng chụp được thanh đao trủy thủ liền nhằm theo liệng ra.
Đây là thủ pháp phóng ám khí của Liễu Tiên Tử đứng vào hàng nhất tuyệt võ lâm. Tiêu Lĩnh Vu đang lúc căm tức, vận kình lực rất mạnh liệng ra, kình phong rít lên veo véo.
Tên khiếu hóa kia thân pháp cực kỳ mau lẹ. Lúc Tiêu Lĩnh Vu liệng trủy thủ ra hắn đã chạy được ngoài hai trượng. Vì không nghe thấy Tiêu Lĩnh Vu rượt theo, bất giác hắn quay đầu nhìn lại thì lưỡi trủy thủ vừa bắn tới, ánh bạch quang lóe lên. Hắn tránh không kịp bị thanh đao trủy thủ găm vào trán ngập tới tận chuôi.
Tên khiếu hóa cực kỳ dũng mãnh. Hắn giơ tay lên rút lưỡi trủy thủ ra, còn chạy được hơn một trượng nữa mới ngã xuống mà chết.
Đường phố náo loạn cả lên, khách bộ hành la hoảng:
– Không xong rồi! Họ đánh chết người!
Rồi tiếng chân người chạy loạn lên.
Thương Bát đi đến bên Tiêu Lĩnh Vu, kéo áo chàng khẽ nói:
– Đại ca đi mau lên. Xin theo sau tiểu đệ.
Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu buông tiếng thở dài, lật đật đi sau Thương Bát.
Lúc này Trung Châu Nhị Cổ đã hiểu rõ tình hình trước mắt. Bọn cao thủ Bách Hoa sơn trang tuy hóa trang thành bao nhiêu thân phận nhưng chỉ nhằm vào một mình Tiêu Lĩnh Vu , hai người đã ngấm ngầm bàn định với nhau, một người đi trước, một người đi sau hộ vệ cho chàng.
Thương Bát rẽ vào ngõ hẻm rồi, ẩn ở phía sau một cái cổng lớn. Hắn thò tay vào bọc lấy ra một cái mặt nạ da người đưa cho Tiêu Lĩnh Vu, nói:
– Xin đại ca đeo lẹ vào.
Tiêu Lĩnh Vu đeo mặt nạ rồi, Đỗ Cửu lấy ra một cái áo xanh đưa cho chàng, nói:
– Đại ca mặc áo này ra ngoài thì chúng không thể nhận ra được nữa.
Tiêu Lĩnh Vu đón lấy áo mặc vội vào mình.
Bỗng thấy Triển Diệp Thanh chạy tới hối hả giục:
– Ngoài đường phố đương nhốn nháo. Quan sai, nha dịch sắp tới nơi. Chúng ta đi lẹ lên.
Bốn người đi xuyên qua ngõ hẻm. Lại chuyển vào một đường lớn khác /
Thương Bát nói:
– Chúng ta cứ giả vờ như không quen biết gì nhau và đừng đi cách nhau xa quá để tiện chiếu cố cho nhau.
Lúc này ngoài đường phố đang đồn rùm lên vì chuyện cường đạo giết người.
Mấy người đi một lúc rồi, không bị ai tập kích nữa.
Tiêu Lĩnh Vu thấy hãy còn sớm mà cứ đi mãi ngoài đường thế này cũng không tiện liền ghé vào tửu quán.
Quán rượu này nhỏ bé dường như chỉ bán cho người nghèo cùng phu khuân vác.
Bây giờ trời đã quá Ngọ, trong quán thưa thớt chỉ có vài ba thực khách.
Bốn người vào quán rồi mỗi người ngồi một bàn.
Trong quán trừ mấy món nấu còn lại, ngoài ra chẳng có thức ăn nào khác.
Bọn Tiêu Lĩnh Vu mỗi người gọi riêng biệt lấy phần ăn cho mình.
Bốn người đang ăn uống bỗng thấy bốn đại hán đi vào.
Trong quán này chỉ có bảy cái bàn. Bọn Tiêu Lĩnh Vu bốn người ngồi bốn bàn.
Còn ba bàn nữa cũng đều đã có người ngồi.
Bốn đại hán này đều nai nịt gọn gàng hoặc mặc võ phục. Người đi đầu lưng đeo một thứ binh khí hình thù kỳ dị kêu bằng Diêm Vương bút. Còn ba người kia lưng đều cài đơn đao.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn bốn đại hán thấy cả bốn người đều đeo một chiếc túi, mà túi nào cũng căng phồng, đủ biết trong túi chứa đầy ám khí.
Đại hán đi trước cài Diêm Vương bút tiến thẳng lại ngồi trước mặt Tiêu Lĩnh Vu. Còn ba gã kia chia nhau ngồi ở các bàn Thương Bát, Đỗ Cửu, Triển Diệp Thanh.
Thương Bát, Đỗ Cửu cùng Triển Diệp Thanh đã hóa trang, rất khó có ai nhận ra được. Dù người nào biết được là hóa trang cũng không thể biết thân thế.
Đại hán cài Diêm Vương bút liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu một cái rồi đột nhiên đưa tay cầm lấy hồ rượu đặt trước mặt chàng, tự nhiên rót uống. Gã uống rất nhiều mà động tác lại rất mau lẹ. Chỉ trong khoảnh khắc gã đã uống cạn cả hồ rượu không còn một giọt.
Tiêu Lĩnh Vu tuy trong lòng bất mãn nhưng cố nín nhịn.
Đại hán uống cạn hồ rượu rồi đẩy cái hồ không về phía Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu chỉ thở dài một cái chứ không nói gì.
Bỗng nghe đại hán ngồi cùng bàn với Đỗ Cửu ở bên cửa lớn tiếng nói:
– Chờ một lúc nữa nếu thấy chuyện gì xảy ra thì các vị cũng cứ ngồi yên đừng cử động để khỏi hại đến người vô tội.