Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi nghĩ thầm:
– Trong nhà này ngoài ta và nhị vị huynh đệ, chỉ còn Triển Diệp Thanh và hai lão già, chẳng lẽ chúng đã biết rõ thân phận bốn người bọn ta rồi?
Chàng còn đang ngẫm nghĩ, đột nhiên cánh cửa bị đẩy bật ra. Một lão già mặc trường bào, tay không rảo bước tiến vào.
Lão này đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi từ từ đi tới trước mặt Thương Bát hỏi:
– Tại hạ muốn mượn chỗ ngồi được chăng?
Nguyên Thương Bát lâu ngày bôn tẩu giang hồ, võ công cũng đáng kể vào bậc cao thủ hạng nhất, mưu kế cũng sâu xa hơn người. Hắn thấy bộ dạng hai bọn người kia đáng nghi vẫn nhẫn nại không lộ vẻ gì, chỉ ngấm ngầm theo dõi hành động của họ.
Lão già tay không huyệt Thái dương nhô cao, chứng tỏ là một tay cao thủ kiêm cả hai bên nội ngoại công phu. Còn đại hán lưng cài đơn đao tuy có cường tráng nhưng so với lão già áo xanh thì còn kém xa.
Thương Bát tự hỏi:
– Không hiểu lai lịch bọn này thế nào. Coi bề ngoài thì dường như không có ý cừu địch với bọn ta.
Trong bọn Tiêu Lĩnh Vu bốn người thì Triển Diệp Thanh tính khí nóng nẩy hơn hết. Người kia ngồi xuống bàn y rồi, trong lòng y rất bực bội, mấy lầm toan phát tác nhưng thấy Tiêu Lĩnh Vu, Thương Bát vẫn bình tĩnh y đành phải nhẫn nại.
Sau một lúc đại hán lưng cài Diêm Vương bút không nhẫn nại được nữa đứng dạy tiến lại trước mặt lão già áo xanh, kính cẩn thi lễ nói:
– Thưa trang chúa! Tại hạ xem chừng bọn họ không tới rồi.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:
– Té ra bọn này có ước hẹn với người khác. Không hiểu sao họ lại chọn tửu quán nhỏ bé này làm nơi gặp gỡ?
Thương Bát nhìn tướng mạo lão già ngồi đối diện thì dường như có lần được nghe người nhắc đến. Nhưng trong lúc nhất thời hắn không nhớ ra được là ai.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, bất giác hắn đưa mắt nhìn lão già hai lần.
Đại hán lưng cài đơn đao ngồi bên cạnh cười lạt nói:
– Có gì lạ mà nhòm ngó?
Thương Bát chấn động tâm thần vội quay đi nhìn chỗ khác.
Đại hán đột nhiên vươn tay ra chụp lấy cổ tay Thương Bát.
Thương Bát biết mình mà né tránh là lập tức bộc lộ thân thế. Hắn cứ ngồi yên không nhúc nhích, để mặc cho đại hán nắm lấy cổ tay.
Bỗng lão già áo xanh xua tay nói:
– Không nên gây chuyện thị phi.
Đại hán cài Diêm Vương bút dường như rất kính trọng lão già áo xanh. Hắn nghe lão nói vậy liền buông tay Thương Bát ra.
Tiếng cửa lại kẹt mở, một thiếu niên chừng 25, 26 tuổi đẩy cửa bước vào.
Tiêu Lĩnh Vu thấy người này tới không khỏi chấn động tâm thần, nghĩ bụng:
– Xem chừng Thẩm Mộc Phong cũng tới thành Ngạc Châu này rồi.
Nguyên người mới tới là Đơn Hoàng Chương, đại đệ tử của Thẩm Mộc Phong.
Đơn Hoàng Chương chuyển động cặp mắt nhìn quanh một lượt rồi nói:
– Vị nào là Chu lão gia tử?
Lão già áo xanh đứng dậy đáp:
– Tại hạ là Chu Văn Xương ở Lạc Dương.
Đơn Hoàng Chương chắp tay nói:
– Vãn bối nghe danh đã lâu, bữa nay mới được gặp đây thật lấy làm hân hạnh.
Chu Văn Xương mỉm cười hỏi:
– Không dám! Cách xưng hô huynh đài thế nào?
Đơn Hoàng Chương đáp:
– Tại hạ họ Đơn, tên Hoàng Chương. Đây có thiếp mời. Kính xin Chu lão tiền bối qua mắt.
Chu Văn Xương đón lấy thiếp mời, ngó qua rồi hỏi:
– Các hạ xưng hô Thẩm trang chúa bằng gì?
Đơn Hoàng Chương đáp:
– Lão nhân gia là ân sư của vãn bối.
Chu Văn Xương nói:
– Hay lắm! Xin các hạ về phụng mạng là lão phu sẽ y ước tới nơi.
Đơn Hoàng Chương vừa cười vừa dặn:
– Ba vị Tân, Vưu, Hứa đều đến đúng hẹn. Xin Chu lão tiền bối y ước cho.
Chu Văn Xương đáp:
– Đơn huynh cứ yên lòng.
Đơn Hoàng Chương chắp tay nói:
– Vãn bối xin cáo biệt.
Chu Văn Xương đáp:
– Xin miễn cho lão phu khỏi tiễn chân.
Đơn Hoàng Chương đáp:
– Không dám! Rồi trở gót đi ngay.
Đơn Hoàng Chương đi một lúc rồi, Chu Văn Xương cũng đứng dậy rảo bước ra ngoài.
Đại hán lưng cài Diêm Vương bút vẫy tay một cái, ba đại hán cài đơn đao đều đứng dậy ra đi.
Hồ rượu của Tiêu Lĩnh Vu đại hán đã uống sạch. Chàng chờ mấy người đi khỏi mới kêu tiểu nhị lấy hồ rượu cùng chung khác cho chàng.
Tiểu nhị cầm chung rượu lên bỗng la lên:
– Tiền!
Tiêu Lĩnh Vu đón lấy chung rượu nhìn vào, thấy bên trong quả có ngân lượng chừng năm chỉ, biết là đại hán kia để lại trả tiền rượu. Chàng lẩm bẩm:
– Con người hắn tuy thô lỗ nhưng cũng không phải hạng người ăn uống quịt.
Thương Bát bỗng ngửa mặt lên trời nói một mình:
– Chu, Tần, Vưu, Hứa bốn vị đại hiền trong võ lâm.
Tiêu Lĩnh Vu đứng dậy đến bên Thương Bát hỏi:
– Thương huynh đệ! Huynh đệ có biết lão già áo xanh đó không?
Thương Bát lắc đầu đáp:
– Tiểu đệ chỉ nghe người ta nhắc đến danh tự Chu Văn Xương ở Lạc Dương mà thôi.Trong Tứ đại hiền Chu Văn Xương đứng đầu. Không ngờ Thẩm Mộc Phong lại mời được cả bốn vị trước nay chưa từng hỏi đến chuyện thị phi giang hồ.
Thương Bát lại nói tiếp:
– Tiểu đệ nghe nói Tứ đại hiền trong võ lâm võ công cao cường nhưng lạnh nhạt thế tình, không chịu giao du với các nhân vật giang hồ, không hoà mình vào chốn thị phi để tranh danh đoạt lợi nên người ta kêu bằng Tứ Đại Hiền Nhân.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
– Bọn họ ẩn cư vui thú lâm tuyền là phải. Nhưng đã thân hoài tuyệt kỷ mà thấy trên chốn giang hồ tà ma lấn át, chính đạo suy vi vẫn không hỏi đến thì chẳng thể gọi là đại anh hùng, đại hào kiệt được.
Thương Bát nghiêm trang đáp:
– Lời đại ca dạy rất phải.
Tiêu Lĩnh Vu đứng dậy nói:
– Coi tình hình này thì có vẻ Thẩm Mộc Phong đã thân hành tới Ngạc Châu, mà hành tung chúng ta đã tiết lộ. Vậy chúng ta đi thôi, đừng chần chờ ở đây nữa.
Chàng liền tính trả tiền cơm rượu rồi đứng dậy ra đi.
Lúc này Tiêu Lĩnh Vu đeo mặt nạ có nước da vàng ửng, má bên phải lại có một túm lông đen, tướng mạo cực kỳ xấu xa.
Thương Bát đi với Tiêu Lĩnh Vu. Đỗ Cửu đi với Triển Diệp Thanh thành một tốp. Bốn người mượn cơ hội đi thưởng ngoạn phong cảnh thành Ngạc Châu đồng thời ghi nhớ lấy địa thế.
Lúc lên đèn bốn người đi tới một ngõ hẻm rồi rẽ vào quán bán đậu hủ.
Hai tên đệ tử phái Võ Đương đã chờ ở trong quán.
Bọn Tiêu Lĩnh Vu lột mặt nạ và thay đổi y phục.
Triển Diệp Thanh mặc trường bào màu lam, hóa trang làm một vị công tử con nhà quí phái, gương mặt cũng trang điểm để che dấu chân tướng.
Thương Bát mặc trường bào, đầu đội mũ quả dưa, ngoài khoác áo choàng. Hắn đeo mặt nạ giả làm một tên quản gia.
Đỗ Cửu đeo mặt nạ, để ba túm râu dài, lưng cài yêu đao, giả làm tên tùy tùng.
Tiêu Lĩnh Vu đeo bộ mặt non choẹt, mặc thanh y tiểu mạo, giả làm tiểu đồng theo hầu Triển Diệp Thanh.
Bốn người cải trang xong xuôi, chợt thấy một tên đệ tử phái Võ Đương nghiêng mình nói:
– Tệ chưởng môn đã ước hẹn với Tôn lão tiền bối: Bất luận sự việc ra sao, vào khoảng canh năm cũng về đây tương hội.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:
– Được rồi! Các vị cứ giữ ở đây.
Một tên đệ tử khác khẽ bảo Triển Diệp Thanh:
– Tam sư thúc giữ địa vị nhị công tử của Trình Chí Thanh, đại nhân Tuần duyệt sứ ở Giang Nam.
Triển Diệp Thanh mỉm cười đáp:
– Ta nhớ rồi.
Y đảo mắt ngó Tiêu Lĩnh Vu nói:
– Tiêu đại hiệp! Tiểu đệ đặt cho đại hiệp một cái tên tạm là Trình Lĩnh Vu được chăng?
Tiêu Lĩnh Vu cười đáp:
– Cái tên này nghe hay lắm.
Bốn người nhờ bóng đêm yểm hộ ra khỏi ngõ hẻm đã thấy một cỗ xe bỗng dừng lại ở giữa đường.
Một tên đệ tử phái Võ Đương giả làm phu xe nhảy xuống chạy lại đón tiếp, nói:
– Tôn lão tiền bối đang chờ các vị ở trong xe.
Bốn người lên xe thấy Tôn Bất Tà đã trở lại cách ăn mặc như trước.
Tiêu Lĩnh Vu chắp tay hỏi:
– Lão tiền bối đã gặp người của quí bang chưa?
Tôn Bất Tà cười nói:
– Lão khiếu hóa không quen thay hình đổi dạng, khôi phục lại chân tướng hay hơn.
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Lão khiếu hóa đã tìm thấy mấy tên tiểu khiếu hóa. Nhưng nhất thiết mọi hành động đều phải theo kế hoạch của Vô Vi đạo trưởng. Lão khiếu hóa chỉ có một lời dặn các vị là khi đã tiến vào Giang Nam Thư Ngụ rồi thì khi hạ thủ đừng nể nang gì hết. Theo lời báo cáo của đệ tử Cái bang thì Thẩm Mộc Phong đã tới Ngạc Châu. Hắn đem theo rất nhiều cao thủ nên khó lòng tránh xảy ra một trận ác đấu.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
– Không hiểu đêm nay có chạm trán Thẩm Mộc Phong không?
Tôn Bất Tà cười đáp:
– Nếu hắn biết Tiêu huynh đệ tới đây thì dù có việc to tày trời hắn cũng gác lại để chờ đón đại hiệp.
Lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Nghe nói bọn ca kỷ trong Giang Nam Thư Ngụ phần lớn đều có võ công cao cường. Các vị hãy coi chừng, đừng để cho tiếng ca lời nhạc hay đèn hồng rượu lục làm cho loá mắt mà bị bọn chúng ám toán.
Triển Diệp Thanh đáp:
– Xin lão tiền bối cứ yên tâm.
Tôn Bất Tà nói:
– Lão khiếu hóa cùng đệ tử Cái bang đều ở ngoài chờ để tiếp ứng cho các vị.
Lão ngó Triển Diệp Thanh nói tiếp:
– Lệnh sư huynh điều động có phương pháp, cách bố trí rất nghiêm cẩn. Tài vận trù quyết sách người thường quyết không bì kịp.
Triển Diệp Thanh nghe lão tán dương sư huynh mình thì trong lòng mừng thầm đáp:
– Lão tiền bối qua khen mà thôi.
Tôn Bất Tà cười nói:
– Lão khiếu hóa ăn mặc thế này thì vào kỷ viện làm sao được. Vậy xin cáo biệt.
Dứt lời lão nhún người xuyên qua cửa vọt đi.
Bánh xe lọc cọc chạy trên đường phố lớn.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ dặn Triển Diệp Thanh:
– Nếu không gặp tình thế bắt buộc thì hay hơn hết là không động thủ để những nhân vật đầu não mà Thẩm Mộc Phong phái tới đây khỏi chạy trốn mất.
Cỗ xe mui đột nhiên đi chậm lại vì đã gần tới Tam Giang Thư Ngụ.
Đỗ Cửu vén rèm xe lên thấy làn sóng người ào ạt kéo vào, hai bên đèn lồng treo cao, thật là một nơi tranh kỳ danh tuyệt, hấp dẫn bướm lả ong lơi.
Người đông nghẹt, xe ngựa không sao lách lên được.
Đỗ Cửu tức giận nhảy xuống quát:
– Tránh ra! Hắn vung tay gạt khiến bảy tám người loạng choạng lùi lại.
Mọi người thấy hắn tuy ăn mặc thanh y tiểu mạo nhưng khí thế hung dữ, rõ vẻ người võ lâm.
Nguyên triều nhà Minh thường có quan lớn vi hành đi dò xét dân tình. Những vệ sĩ hộ giá cũng cải trang che dấu thân thế nhưng lưng vẫn cài yêu đao, dân gian được nghe đã nhiều.
Bọn người bị Đỗ Cửu đẩy ra tuy trong lòng bất mãn nhưng ngó thấy cỗ xe ngựa sang trọng, không dám nói gì, hấp tấp lùi lại nhường lối.
Cỗ xe đến trước cửa Tam Giang Thư Ngụ thì dừng lại.
Thương Bát vén rèm nhảy xuống trước. Tiêu Lĩnh Vu và Triển Diệp Thanh xuống theo.
Đỗ Cửu đi trước mở đường rảo bước tiến vào Tam Giang Thư Ngụ.
Tiêu Lĩnh Vu đi theo Triển Diệp Thanh lúc nhanh lúc chậm.
Thương Bát khẽ vỗ vào cỗ xe.
Tên đệ tử dong xe lập tức cho xe chạy đi.
Tam Giang Thư Ngụ là một kỷ viện nổi tiếng trong thành Ngạc Châu. Các ca kỷ trong viện đều xinh đẹp sang trọng nên ai cũng cho là Tam Giang Thư Ngụ làm ăn phát đạt nhất.
Triển Diệp Thanh oai vệ phi thường. Y vừa đến cửa đã có hai tên gia nhân ra đón.
Đỗ Cửu vội cản lại nói:
– Không được kinh động nhị công tử.
Hai tên gia nhân “dạ” môt tiếng rồi đứng lại.
Thương Bát đi quanh tiến lên trước Triển Diệp Thanh, dùng tiếng Quan thoại nói:
– Nhị công tử bọn ta nghe tiếng Tam Giang Thư Ngụ , nay mới được rảnh đến thưởng thức. Vậy có phòng nào hảo hạng thì dẫn nhị công tử đến ngồi chơi. Nếu công tử gia vừa lòng thì các ngươi sẽ có thưởng.
Thương Bát hiểu rất nhiều thứ tiếng địa phương, khiến cho người ta khó phân biệt được chân giả.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm đưa mắt ngó hai tên gia nhân, thấy chúng tuy mặc quần áo vải nhưng mí mắt lộ vẻ kiêu ngạo bất thuần. Chúng nghe Thương Bát xổ một tràng dài tiếng Quan thoại đều đứng ngẩn người ra không nói gì.
Hiển nhiên trong Tam Giang Thư Ngụ đã có phòng bị nghiêm ngặt. Hai tên gia nhân đúng là hai cao thủ võ lâm cải trang, có ý muốn động thủ động cước.
Đỗ Cửu cười lạt nói:
– Sư gia nói vậy các ngươi có nghe thấy không?
Hai tên gia nhân đưa mắt nhìn nhau, gã mé tả đáp:
– Tiểu nhân có điều khiếm khuyết lễ nghi, xin quan gia miễn trách.
Gã trỏ vào căn phòng buông rèm thêu nói tiếp:
– Còn một phòng trống. Mời các vị quan khách vào đó ngồi chơi. Tiểu nhân đi kêu mấy vị cô nương vào nghinh tiếp.
Thương Bát gục gặc đầu nói:
– Nhị công tử chúng ta là nhân vật thế nào mà lại thủ lạc ở chỗ hỗn tạp này?
Đỗ Cửu ngửng đầu lên nói:
– Phía sau hòn non bộ kia là chỗ nào?
Gã gia nhân mé hữu đáp:
– Đó là hậu viên. Nhưng bữa nay có khách quen đặt hết cả rồi.
Đỗ Cửu nói:
– Đuổi họ đi là xong.
Rồi hắn rảo bước xồng xộc tiến vào.
Hai tên gia nhân này đều mới lạ, trong lúc nhất thời không biết đối phó bằng cách nào, đều đứng ngẩn người ra.
Triển Diệp Thanh cười lạt nói:
– Kỷ viện này của các ngươi không muốn mở cửa nữa hay sao?
Thương Bát vội ngăn lại:
– Nhị công tử địa vị tôn cao bất tất phải hoài lời với chúng. Để sáng mai tiểu nhân viết danh thiếp đưa tới phủ Ngạc Châu cho chúng biết thân.
Cách che lấp của Thương Bát rất có phương pháp khiến cho hai tên gia nhân giả mạo tuy đã bôn tẩu giang hồ lâu năm cũng bị lừa gạt. Chúng tưởng là người quan nha thật sự nên đều cúi đầu lùi lại.
Triển Diệp Thanh bụng bảo dạ:
– Hay quá! Mình mới lần đầu tới kỷ viện lại gặp ngay hai thằng chắc cũng lần đầu giả làm gia nhân thành ra ngớ ngẩn.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chân y vẫn bước theo Đỗ Cửu.
Đỗ Cửu đã nghe Thương Bát tả đại khái tình thế trong Tam Giang Thư Ngụ .
Hắn mạnh dạn đi thẳng đến cánh cửa nhỏ thông sang hậu viện, đập tay vào cánh cửa quát lớn:
– Mở cửa cho mau!
Cánh cửa vẫn im lìm đóng chặt.
Một lúc sau bỗng cánh cửa kẹt mở.
Một đại hán trung niên nai nịt gọn gàng đứng chắn trước cửa hỏi:
– Các hạ muốn kiếm ai?
Đỗ Cửu lạnh lùng đáp:
– Chúng ta là khách đến chơi.
Lão già áo xanh đưa mắt ngắm nghía Đỗ Cửu rồi nói:
– Hậu viện hôm nay đầy khách rồi. Ngày mai các hạ hãy đến sớm hơn.
Lão vừa nói vừa đóng cửa lại.
Đỗ Cửu đưa chân phải đạp vào cánh cửa nói:
– Biết điều thì hãy tránh ra. Nhị công tử chúng ta đã đến chơi, khi nào lại chịu cụt hứng bỏ về?
Lão già toan nổi nóng thì Triển Diệp Thanh cùng Tiêu Lĩnh Vu đi tới.
Triển Diệp Thanh sợ hai người xảy ra chuyện xung đột liền nói:
– Lão này mở cửa nhanh lắm, thưởng cho lão một lá vàng.
Thương Bát “dạ” một tiếng rồi thò tay vào bọc lấy ra một lá vàng nói:
– Nhị công tử ta ban thưởng cho, sao không tạ ơn đi?
Lão già đưa mắt nhìn lá vàng thấy ít ra cũng nặng tới hai lạng thì nghĩ thầm trong bụng:
– Chỉ có khách quyền quý mới rộng rãi đến thế.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, bất giác lão nghiêng mình thi lễ nói:
– Đa tạ nhị công tử đã ban thưởng cho.
Triển Diệp Thanh mỉm cười khen:
– Lão nhanh nhẹn lắm.
Rồi cất bước tiến vào.
Lão áo xanh toan cản trở nhưng thấy y oai phong bệ vệ, không giống người võ lâm cải trang nên do dự.
Triển Diệp Thanh, Thương Bát, Tiêu Lĩnh Vu nhân cơ hội này đã bước vào rồi.
Đỗ Cửu đi trước dẫn đường.
Mới đi được bốn năm bước thì đến một khúc quanh. Bỗng thấy một đại hán lạng người ra cản đường nói:
– Khách quan đã nhắm phòng nào chưa?
Đỗ Cửu đáp:
– Kiếm phòng nào càng rộng rãi sang trọng càng tốt.
Đại hán đáp:
– Được rồi! Tiểu nhân xin dẫn đường cho các vị.
Đoạn hắn xoay mình đi trước.
Tiêu Lĩnh Vu nhân cơ hội này đảo mắt nhìn quanh, quả nhiên phát giác ra trước mặt chỗ nào cũng sáng tỏ.
Tình trạng hậu viện khác hẳn tiền viện. Những phòng khách ngoài tiền viện đều thắp đèn sáng chưng như ban ngày, trên tường treo hoa đăng, tiếng đàn sáo véo von. Nhưng ở hậu viên thì bên ngoài sáng tỏ, nhưng trong hành lang không có một ngọn hoa đăng nào. Cửa sổ các phòng đều buông rèm bằng the dầy, ánh sáng không lọt ra ngoài được, chỉ văng vẳng nghe tiếng cười nói.
Hiển nhiên cách kiến trúc các phòng ốc trong hậu viện đặc biệt khác lạ.
Đại hán trung niên dẫn mọi người đi qua một hành lang khá dài, cho đến tận cùng mới đẩy một cánh cửa ra nói:
– Mời các vị hãy vào phòng ngồi chơi. Tiểu nhân đi kêu mấy vị cô nương vào bồi tiếp.
Đỗ Cửu nghĩ bụng:
– Thằng cha này đưa bọn mình vào đây e rằng không phải hảo ý. Ta cần coi chừng mới được.
Hắn liền quay lại hỏi:
– Trong phòng có người không?
Đại hán trung niên đáp:
– Nếu đã có người khi nào tiểu nhân dám dẫn các vị tới.
Đỗ Cửu nói:
– Hay lắm! Ngươi vào trong thắp đèn đi.
Đại hán “dạ” một tiếng rồi đi vào trong phòng.
Đỗ Cửu vẫn đứng ngoài cửa ngấm ngầm vận động nội công đề phòng, chưa chịu vào ngay.
Bỗng thấy hoả quang lóe lên. Trong nhà đã thắp đèn lên.
Đỗ Cửu từ từ tiến vào phòng.
Phòng này vuông vắn chừng ba trượng. Bốn mặt đều có màn tím che rủ. Bàn ghế đều bằng gỗ lữ đàn, lại có cả cẩm đôn. Cách bố trí cực kỳ hoa lệ.
Đại hán trung niên chậm rãi nói:
– Tiểu nhân xin đi mời mấy vị cô nương.
Đỗ Cửu lạnh lùng đáp:
– Ngươi bất tất phải vội vàng.Nhị công tử đây thân trọng thiên kim, ta phụ trách hộ vệ phải cẩn thận mới được.
Hắn rảo bước đi quanh phòng một lượt rồi nói:
– Được rồi! Ngươi đi đi. Bảo hai cô sắp đặt thịnh soạn cho mau. Nhị công tử chúng ta mà cao hứng ngủ lại đây là phúc đức cho các ngươi đó.
Đại hán trung niên hỏi:
– Các vị có bốn người sao lại kêu có hai cô?
Đỗ Cửu lẩm bẩm:
– Thằng cha này lại muốn mỗi cô hầu một người cho nó có đôi chăng?
Ngoài miệng gã lạnh lùng nói:
– Có Nhị công tử gia ở đây, không được nói nhăng nói càn.
Đại hán trung niên không nói gì nữa, xoay mình bước ra khỏi cửa.
Triển Diệp Thanh dẫn Tiêu Lĩnh Vu bước vào phòng.
Thương Bát vẫn đứng ngoài.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
– Từ ngoài hành lang vào tới phòng này có hai lần cửa rất dày, tường vách kiên cố. ở đây đâu có giống như một kỷ viện?
Đỗ Cửu đáp:
– Tiểu đệ đã điều tra tường vách thì thấy ít ra sau những tấm rèm kia không có địch nhân mai phục.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
– Trên Vọng Hoa lâu ở Bách Hoa sơn trang tầng nào cũng có cơ quan mai phục. Nếu nơi đây do Thẩm Mộc Phong kinh doanh thì tất cũng bố trí cẩn mật.
Chúng ta nên cẩn thận một chút.
Bỗng nghe Thương Bát hắng dặng một tiếng nói:
– Vị cô nương này đẹp quá!